Chương 6: Chương 6
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu đột nhiên nói: “Được, ta đi theo ngươi một chuyến.”
Liễu Thanh Ca gật đầu, xoay người rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, liền quay lại nhắc nhở: “Cầm quạt.”
Thẩm Cửu siết chặt chiếc quạt xếp trong tay, lúc rời đi cùng Liễu Thanh Ca, hắn cúi đầu, liếc nhiều chiếc quạt xếp này không hiểu tại sao lại nhớ tới cái mà quạt Lạc Băng Hà đã làm cho hắn khi còn ở Ma Giới.
Về sau bị hắn ném đi do bẩn mất rồi.
Hắn ở võ trường đến gần hết ngày, suy nghĩ trước đây của Thẩm Cửu rằng Thẩm Thanh Thu không bao giờ có quan hệ tốt với Liễu Thanh Ca đã hoàn toàn bị lật đổ, không chỉ vậy, Liễu Thanh Ca cũng chiếu cố hắn rất nhiều, còn tùy tiện đánh đám đệ tử ở Bách Chiến Phong!
Thẩm Cửu thậm chí hoài nghi Liễu Thanh Ca có phải có ý đồ gì khác với người tên Thẩm Viên hay không, dù sao đến Lạc Băng Hà cũng có thể kết đôi phu phu mà, Thẩm Cửu cảm thấy thế giới này không có cái gì là không thể.
Vì vậy, khi Liễu Thanh Ca tới gần hắn, Thẩm Cửu lập tức trốn như mèo, xù lông lên, cảnh giác nhìn hắn.
Từ chỗ Liễu Thanh Ca, biết được hắn được mời tham gia một yến tiệc nhở ở Khung Đỉnh phong, Thẩm Cửu cười chế nhạo, suy nghĩ theo bản năng rằng ai sẽ chào đón hắn chứ? Trước đây mỗi lần có tiệc, hắn tới đó chỉ khiến bữa tiệc lâm vào trạng thái gượng gạo, Nhạc Thanh Nguyên không bàn tới đi, Liễu Thanh Ca thì nói ba câu liền đánh nhau, các sư đệ sư muội khác cũng toàn tránh mặt hắn.
Giống như ôn thần, tất cả mọi người đều tránh xa hắn.
Thẩm Cửu chưa từng nghĩ tới có gì tốt khi tham gia yến tiệc này, chỉ nghĩ nếu tình hình không ổn, hắn sẽ rời đi ngay lập tức, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Tuy nhiên khi hắn vừa bước vào đại sảnh, Nhạc Thanh Nguyên đã đi tới, vừa cười vừa nói với hắn “Đến đây.” đồng thời dẫn hắn đến chỗ của mình.
Thẩm Cửu giữ im lặng, vừa ngồi vào chỗ, Mộc Thanh Phương bên cạnh liền hỏi: “Sư huynh, mấy ngày trước huynh sốt cao như vậy đã đỡ hơn chưa? Sao đột nhiên lại ngã bệnh?”
Thẩm Cửu sửng sốt một chút, Mộc Thanh Phương rất thụ động, nếu ngươi không tìm hắn hắn cũng sẽ không tới tìm ngươi, hắn bận rộn với đống thảo dược, sống trong thế giới của riêng hắn.
Thẩm Cửu lắc đầu, tìm đại lý do gì đó: “Có thể là nhiễm chút phong hàn.”
“Là vậy sao, sau khi yến tiệc kết thúc, để ta nhờ An Định phong gửi cho sư huynh chút thảo dược trị cảm lạnh, nhân tiện nhờ họ gửi thêm ít bánh ngọt, cũng có tác dụng chống cảm lạnh luôn.”
Thẩm Cửu vừa định đồng ý, Thượng Thanh Hoa ở bên cạnh là thoái thác, giơ đũa lên bất mãn nói: “Tại sao luôn bắt An Định phong chúng ta làm vậy, các ngươi có đệ tử sao không bắt chúng giao đi? An Định phong cách Thanh Tĩnh phong rất xa nha, đúng là không cho chúng đệ tử của ta nghỉ ngơi mà! Còn nữa, Thanh Phương sư huynh, huynh lại đưa thảo dược với bánh ngọt, có phần của ta không?
Mộc Thanh Phương khẽ cười: “Có, đệ muốn là có.”
Thượng Thanh Hoa lẩm bẩm: “Cái này còn tạm được, cùng lắm đệ có thể bảo chúng, ta lao động chăm chỉ, tốn nhiều công sức, bánh ngọt của Thất sư huynh như đệ ba hàng được không?”
Thẩm Cửu muốn nói: Cho ngươi, tất cả đều cho ngươi hết, ai mà thèm.
Liễu Thanh Ca ở một bên, giọng điệu không tốt nói: “Hắn cảm phong hàn, ngươi cũng cảm phong hàn sao?”
Tề Thanh Thê nghe vậy liền phụ họa theo: “Thượng Thanh Hoa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn tranh giành? Không biết xấu hổ sao? Muốn ăn tự mình làm đi!”
Thượng Thanh Hoa thấy mình trở thành mục tiêu công kích, vội vàng khóc lóc kêu cứu Nhạc Thanh Nguyên, Nhạc Thanh Nguyên bất đắc dĩ cười cười, nói: “Được rồi, được rồi, việc tặng đồ này còn phải gây phiền phức cho Thanh Hoa sư đệ, nhất là việc giao các loại thảo dược, không được qua loa.”
Thượng Thanh Hoa trừng mắt, không thể tin được nói: “Không phải sao? Sư huynh à, được đoàn sủng cũng không được sủng nhiều như vậy, đều là con người với nhau tại sao lại khác biệt như vậy, đệ không phục!”
Mọi người cười vang, bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, đại sảnh hòa thuận tự nhiên, huynh đệ hòa thuận, trò chuyện rôm rả, đùa giỡn rất nhiều, tự tại thoải mái, cũng không bởi vì bối phận mà có bất kỳ xa lạ nào.
Đặc biệt là sự quan tâm của mọi người đối với Thẩm Cửu, chuyện này hắn chưa từng được trải nghiệm, huống chi mười một phong đều thể hiện sự quan tâm đặc biệt tới hắn.
Thẩm Cửu cầm chén sứ nhỏ trong tay, ghé vào miệng định uống, lại quên không uống, chỉ nhìn chằm chằm đám người đó, giống như muốn đêm hết những chuyện này khắc ghi vào tâm trí mình mãi mãi.
Đây là cảnh tượng mà nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.
Tiêu yến tiệc thuận lợi đến mức bất thường, Thẩm Cửu tuy có nhiều lời nói cay độc nhưng bắt gặp khuôn mặt tươi cười của mọi người lúc này, hắn không thể nói lên bất kỳ lời nào,.
Cả ngày hôm đó, hắn không uống trà thì cũng là ngây người ra, trong khi đó mọi người không ngừng tìm hắn nói chuyện, hắn ngoài mặt trả lời cực kỳ đơn giản, trong tâm lại vô cùng bối rối.
Sau khi rời đi, Nhạc Thanh Nguyên đi tới nói với hắn: “Sư đệ, ta thấy tâm trạng của đệ hôm nay không tốt, có chuyện gì sao?”
Thẩm Cửu còn đang ngẩn ngơ, mọi chuyện hôm nay giống như một giấc mộng, không chân thực, để những suy nghĩ của hắn bay bổng ngoài yến tiệc, hắn lắc đầu, khẽ nói: “Không có gì, ta chỉ có chút không thoải mái, ta đi trước.”
“Nếu vậy thì đệ cứ trở về nghỉ ngơi cho khỏe.
Ngày mai ta nhờ An Định phong đưa thảo dược tới, đệ nhớ uống.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Cửu nói, vận khinh công quay về Thanh Tĩnh phong.
Trên đường đi về trúc xá, bỗng nhiên thấy hai đệ tứ chạy vào từ xa, lúc đầu Thẩm Cửu còn cho rằng 2 đứa tới tìm hắn vì việc gì đó, nên ngừng lại, kết quả lại thấy hai đệ tử đang chơi đuổi bắt ngay bên cạnh hắn, còn chạy quanh hắn, cười hi hi ha ha.
Thẩm Cửu sững sờ hồi lâu mới chắc chắn hai đứa này đang mặc đồng phục Thanh Tĩnh phong, không có một chút hình tượng nào cũng không có quy củ nào mà chạy giỡn như vậy, là đám Bách Chiến phong trà trộn vào à.
Lập tức vươn tay gõ lên một quạt lên đầu hai đứa nhóc kia, Thẩm Cửu lạnh lùng khiển trách: “Không lớn không nhỏ, chạy cái gì? Giờ này không phải các ngươi đang đi học khóa buổi tối à, ở đây làm gì?”
Hai đứa ăn một quạt cũng không khó chịu, chỉ ôm đầu cười hì hì nói: “Sư tôn, người nói, học năm ngày chúng con có thể nghỉ một lần, hôm nay là thứ sáu, chúng con có thể không học lớp buổi tối.”
Thẩm Cửu lập tức muốn nói ‘ta bảo thế lúc nào’, lời vừa đến miệng hắn mới ý thức được đây không phải hắn nói mà là Thẩm Viên nói.
Dừng một chút, đành phải bỏ qua, giọng điệu bất mãn nói: “Vậy các ngươi chạy tới chạy lui làm cái gì? Không có chút đoan chính, các ngươi đã đọc hết sách chưa?”
“Sư tôn, người nói, chúng con phải chú ý luyện tập, không nên nhìn những đồ vật không có ý nghĩa, những gì học được hôm nay chúng con đều luyện tập hết rồi.”
Cái gì là đồ vật không có ý nghĩa?
… Thẩm Viên gọi những cuốn cổ tịch kia là ‘đồ vậy không có ý nghĩa’ sao?!
Thẩm Cửu hít hai hơi thật sâu, cố gắng ổn định chính mình, tức giận đè nén đến run, xua tay, chỉ thấy không dạy được liền nói: “Không có chuyện gì, tránh ra, tránh ra, các ngươi muốn làm gì thì tùy!”
Hai tên đệ tử lại ầm ĩ rời đi, nhìn thế nào cũng không đặc điểm thành thục, ổn định mà đệ tử Thanh Tĩnh phong nên có.
Thẩm Cửu bị chọc tức không ít, nắm chặt cây quạt trở về trúc xá.
Vừa mới tới gần đã ngửi thấy mùi thơm nồng của đồ ăn, kích thích cảm giác thèm ăn của người khác, hận không thể xong vào ăn ngay.
Nhưng Thẩm Cửu bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào trúc xá hồi lâu, mới chậm rãi đi vào.
Bên trong, Lạc Băng Hà đã bày ra một bàn đồ ăn, đủ mọi loại màu sắc cùng hương vị, thậm chí cách trình bày cũng vô cùng tỉ mỉ, đẹp mắt.
Thẩm Cửu liếc nhìn Lạc Băng Hà ‘hiền lành’ kia đang đeo tạp dề, trong lòng tràn ngập cảm giác không đúng.
Không, hắn thật sự khác biệt với con người bên trong xấu xa vô độ, có thù tất báo tiểu súc sinh kia nhiều lắm.
“Sư tôn về rồi sao? Mau tới đây, ta vừa làm cơm xong!” Lạc Băng Hà vừa thấy Thẩm Cửu, hai mắt liền cong lên, cười lên cũng vô cùng đẹp trai.
Thẩm Cửu chỉ thấy qua mấy cái cười lạnh, cười chế giễu, cười như không cười của Lạc Băng Hà, chứ chưa bao giờ thấy nụ cười từ trong trái tim của hắn.
Lập tức sững người, Thẩm Cửu bất giác thốt lên: “Ngươi cười cái gì?”
Lạc Băng hà nói “Hả?” một tiếng, sau đó nói lớn hơn: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy Sư tôn ta liền không nhịn được muốn cười.”
Lạc Băng Hà ở thế giới nguyên tác cũng không thể nhịn cười khi thấy hắn, nhưng đó là nụ cười mỉa mai, cùng nụ cười thích thú khi thấy hắn bị tra tấn vô cùng thê thảm.
Thẩm Cửu mấp máy môi, thật ra hắn không có hứng thú với đồ ăn, cho dù được làm tốt cỡ nào hắn cũng sẽ không kích động cũng không vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Băng Hà mong đợi hắn nếm thử, giống như chờ hắn đánh giá cẩn thận từng li từng tí đồ ăn của mình, Thẩm Cửu vẫn không nhịn được, nếm thử một miếng.
“Ừm, ngon lắm.”
Đây là lời đánh giá tốt nhất Thẩm Cửu có thể nói ra.
Bởi vì hắn thực sự sẽ không khen ngợi, càng không có cảm giác gì với đồ ăn.
Nhưng với ánh mắt sáng lấp lánh của Lạc Băng Hà, hắn vẫn nhẹ giọng nói: “Rất ngon.”
Ngày hôm nay, hệ thống không có nhắc nhở hắn OOC gì đó, có lẽ là vì không còn hy vọng gì với hắn nữa.
Nhưng lúc này, không ngờ hắn lại phù hợp với tính cách của Thẩm Thanh Thu như vậy, làm hệ thống sợ tới mức nhanh đi tra xem có phải Thẩm Thanh Thu xuyên về rồi không.
Một lát sau, hệ thống lên tiếng nhắc nhở: “Còn một canh giờ nữa kết thúc trừng phạt.”
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, nói: “Với ta, nó không phải là trừng phạt.”
Hệ thống không trả lời, Thẩm Cửu cũng không hy vọng nó nói cái gì, chỉ là tự nhủ: “Bởi vì việc này đối với ta, chính là một phần thưởng.”
Không sai, là phần thưởng.
Đối với hắn mà nói, tất cả những thứ này đều đã từng tồn tại, nhưng tất cả cũng do tự tay hắn phá hủy từng chút một.
Bây giờ, hắn còn có thể trải nghiệm loại cuộc sống này, cho dù là cuộc sống mà người khác cho là hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy mình may mắn như cá gặp nước, vui vẻ chịu đựng.
Ban đêm, lần thứ hai Thẩm Cửu gặp vấn đề nan giải.
Đêm nay, dù nói cái gì đi nữa, Lạc Băng Hà cũng không chịu rời đi.
Khẩn cầu hắn: “Sư tôn, ta không làm gì hết, chỉ ôm người ngủ thôi được không?”
Nếu như ngươi dám làm cái gì, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ.
Thẩm Cửu mím môi, đấu tranh tư tưởng.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu hắn: “Thẩm Thanh Thu sẽ đồng ý mọi yêu cầu của Lạc Băng Hà khi hắn cầu xin.”
Nếu như trước đây nghe được câu này, Thẩm Cửu nhất định sẽ chế giễu Thẩm Thanh Thu không có tiền đồ.
Nhưng hiện tại, nhìn Lạc Băng Hà ủy khuất cầu xin như vậy, giống như hy vọng xa vời cầu xin hắn.
Cầu xin hắn dù đây là một việc rất bình thường, Thẩm Cửu không thể từ chối được, nhắm hai mắt cắn răng đồng ý..
Bình luận truyện