Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
Chương 1: Trong lòng không yên mà lên ngựa
Vào cái đêm Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi chết tại Phong Vũ lâu, cũng là một lần đối đầu khác giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán đã gặp được một người.
Một cố nhân.
Cố nhân có rất nhiều loại, bằng hữu quen biết là cố nhân, bạn cũ quen thân là cố nhân, bạn già trong ký ức cũng là cố nhân, ngay cả bạn bè đã chết cũng là cố nhân.
Trương Thán và vị “cố nhân” này cũng không quen thân.
Nhưng không quen thân cũng không có nghĩa là không có chân tình.
Chưa chắc ngươi đã có cảm tình sâu đậm nhất với bằng hữu kết giao lâu nhất, đúng không?
Giao tình dù sao cũng không phải tính toán bằng năm tháng.
Huống hồ, tình cảm của Trương Thán đối với vị “cố nhân” này còn rất kỳ diệu, vô cùng phức tạp.
Nó kỳ diệu đến mức, từ sau khi Vương Tiểu Thạch lên Thiên Tuyền sơn, tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán vẫn luôn thất hồn lạc phách, giống như có một giọng nói yếu ớt không ngừng kêu gọi hắn.
Đó là một giọng nói quen thuộc và xa lạ.
Đó giống như giọng nói trong lòng của hắn.
Đó là giọng nói của một cô gái.
Nếu không phải chuyện này làm Trương Thán phân tâm, hắn sẽ không tùy tiện để Ôn Nhu lao vào trận chiến giữa Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, đến nỗi Ôn Nhu bị Bạch Sầu Phi khống chế, dùng để uy hiếp Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có điều, cuối cùng Bạch Sầu Phi vẫn không thể nhẫn tâm giết chết Ôn Nhu.
Con người lạnh lùng tự phụ, kiêu ngạo bất phục này, chẳng lẽ cũng có một chút chân tình với Ôn Nhu?
Kỳ quái là, Trương Thán càng ngày càng không khống chế được.
Mặc dù đại địch trước mắt, quả thật là một trận long tranh hổ đấu, nhưng tâm thần của hắn lại ngơ ngẩn, trong lòng không yên.
Không yên ở đâu?
Lên ngựa.
Hắn chỉ muốn đánh ngựa chạy đi.
Hắn thậm chí có thể phân biệt được, giọng nói kia ở đó (cách nơi này không xa) đang vội vã kêu gọi hắn ra sao, giọng nói này quan trọng đối với hắn thế nào (mặc dù hắn không thể nói rõ nguyên do), hắn chỉ muốn lập tức cưỡi một con ngựa khỏe, tìm được người này trước khi tiếng kêu dừng lại.
Nhưng hắn không thể nói đi là đi.
Người chiến đấu đêm nay là bạn tốt, bạn thân, huynh đệ của hắn.
Huống hồ Thái Thủy Trạch đã hi sinh càng là huynh đệ, bạn thân, bạn tốt của hắn.
Hắn nên báo thù cho vị huynh đệ này.
Nói đến cũng kỳ quái, trước kia hắn rất xem thường vị huynh đệ này. Hắn cảm thấy mình ngậm đắng nuốt cay, nếm gió nằm sương, đồng thời xây dựng thanh danh địa vị cho Thất Đại Khấu và Đào Hoa xã, nhưng Thái Thủy Trạch lại chỉ biết tư lợi, ngồi không hưởng lộc.
Có điều, khi phát hiện đối phương xả thân vì nghĩa, sự tôn kính bỗng nhiên sinh ra, thậm chí sự bội phục đó còn lớn hơn nhiều so với người bình thường, khiến cho Trương Thán cũng bất giác tự hỏi lòng.
Thứ nhất, có phải hắn vẫn luôn kỳ vọng rất lớn, tin tưởng rất nhiều vào Thái Thủy Trạch hay không, cho nên hắn càng không thể tha thứ cho sự phản bội của họ Thái, dẫn đến hiểu lầm thật sâu thật lớn, cũng vì vậy nên khi họ Thái không làm cho hắn thất vọng, hắn liền hết sức vui mừng?
Thứ hai, phải chăng một người luôn có biểu hiện của “phe phản diện”, một khi xuất hiện với tư thế của “phe chính diện”, càng dễ khiến người ta cảm động và quý trọng?
Thứ ba, nói như vậy, chẳng phải những người luôn cúc cung tận tụy vì nghĩa, còn không đáng quý bằng những người luôn làm ác nhưng có một ngày bỗng nhiên hướng thiện?
Thứ tư, như vậy có công bình hay không?
Không biết.
Đối với chuyện nghĩ không ra, phương pháp ứng phó của Trương Thán là tạm thời gác sang một bên, không nghĩ nữa.
Có lẽ, qua một khoảng thời gian, khi nhớ lại chuyện này, nó đã không thành vấn đề.
Hắn không biết phương pháp này cũng chính là cách mà Vương Tiểu Thạch ứng phó với vấn đề.
Khi Vương Tiểu Thạch gặp phải vấn đề khó khăn không giải quyết được, sẽ viết nó lại, bỏ vào trong ngăn tủ, mấy ngày sau lại đem vấn đề ra xem xét, phát hiện đa số vấn đề đã được giải quyết rồi.
Được cái gì giải quyết?
Thời gian.
Năm tháng.
Cho nên mới nói, năm tháng mặc dù vô tình, nhưng lại có nghĩa.
Trương Thán vẫn phải chờ đến khi trận mưa gió trong Kim Phong Tế Vũ lâu kết thúc.
Bạch Sầu Phi mất mạng.
Tô Mộng Chẩm chết đi.
Trương Thán lại không xem trọng chuyện này.
Hắn ghét Bạch Sầu Phi, chỉ mong sao đối phương chết.
Hắn kính trọng Tô Mộng Chẩm, nhưng hắn và Tô Mộng Chẩm cũng không có tình cảm gì.
Đối với sự sống chết của một nhân vật rất nổi tiếng mà ngươi kính trọng, ngươi sẽ không rung động giống như bạn thân bên cạnh chết đi; do đó, con người gần như ngày ngày đều nghe tin những nhân vật mà mình biết qua đời, nhưng lại không thương cảm bằng nghe được cái chết của người mà mình quen thuộc.
Trương Thán đối với Tô Mộng Chẩm chính là như vậy.
Đợi sau khi cục diện được (Vương Tiểu Thạch) khống chế, hắn lập tức nói với Đường Thất Muội và Ôn Bảo một tiếng, sau đó đánh ngựa rời đi.
Đi?
Đi đâu?
Hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết có một nơi (cách đó không xa), có một người (quen thuộc) đang gọi hắn.
Hắn phải đi đến đó.
Cây trơ.
Cầu vắng.
Sao rực rỡ.
Trong đêm lạnh gió lớn tuyết nhỏ, lòng sông thấp thoáng trải đầy tuyết, cờ quán rượu nơi xa vẫy gọi, còn có hương hoa mai mập mờ thân thiết.
Đến nơi này, tiếng gọi trong lòng càng vội vã từng cơn từng hồi.
(Ai đang gọi ta?)
(Là ai đang gọi ta?)
Khi Trương Thán phát hiện tiếng gọi kia dường như đến từ trong lòng hắn, cũng vừa lúc phát giác có một bóng người đang nằm rạp nơi trụ cầu.
Hắn không cần suy nghĩ, lập tức đi qua, giống như chỉ sợ bỏ lỡ một cuộc nhân duyên ngàn dặm, ước thề vạn năm.
Vì vậy hắn đã nhìn thấy một nhân vật rất đặc biệt từng đi qua trong cuộc đời hắn.
Một cô gái.
Một cô gái bởi vì nhân duyên đặc biệt, từng có lần “liền thành một thể” với hắn trong chùa Lão Lâm tại Điềm sơn.
Vô Mộng Nữ.
- Lạnh quá…
Sau khi Vô Mộng Nữ nhìn thấy người đỡ nàng hóa ra là Trương Thán có gương mặt tuấn tú nửa trắng nửa đen đầy râu, đôi môi anh đào lạnh đến trắng bệch thốt ra câu nói đầu tiên.
Giống như hắn đã đến, sẽ có thể cho nàng sự ấm áp.
- Hắn đã lấy đi Sơn Tự kinh của ta.
Máu trên đầu và cổ tay Vô Mộng Nữ vốn đã đông lại, nhưng chỉ cử động một chút, máu tươi lại chảy ra:
- Có điều…
Máu của nàng thật tươi, thật đỏ.
Máu rất chân thật, đối lập rõ ràng với ánh tuyết, vô vùng chói mắt.
Trương Thán nhìn thấy mà kinh hãi.
Cũng đau lòng.
Đau lòng là cảm giác như thế nào?
Đau lòng là không đành lòng nhìn thấy những thứ yêu thích luyến tiếc bị thương tổn.
Vô Mộng Nữ vẫn sợ lạnh.
Sau khi bị thương, nàng càng sợ lạnh.
Nàng cười một tiếng thê lương diễm lệ. Trương Thán không hiểu nàng đang nói gì, đã nói gì, nhưng hắn biết mấy chuyện.
Cổ tay phải của nàng đã đứt.
Trên đầu bị trúng một chưởng.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm hoa tàn ngọc vỡ.
Vết thương chết người không nằm ở tay (nhưng vết thương nơi cổ tay đủ khiến nàng chết vì chảy máu quá nhiều), mà là ở đầu.
Một chiêu kia quả thật vô cùng nguy hiểm, khiến cho mép tóc nơi đỉnh trán của Vô Mộng Nữ cũng lõm xuống một mảng.
Nhưng Vô Mộng Nữ vẫn chưa chết, ít nhất cũng không lập tức chết đi.
Đây là vì sao?
Chẳng lẽ người giết nàng đã nương tay?
Nhìn lại có vẻ không giống.
Nếu như nương tay, sẽ không đến mức dùng một chưởng đánh vào đầu nàng.
Chẳng lẽ đầu của cô gái này có khả năng đặc biệt, có thể chịu được đòn nặng?
Trương Thán không dám nghĩ nhiều như vậy, cũng không kịp suy nghĩ.
Trước tiên hắn giúp nàng cầm máu, chữa thương.
Dù sao hắn cũng là con nuôi của “Thiên Cơ tổ” Trương Tam Bá, dĩ nhiên biết cách băng vết thương cầm máu, giống như những người quen hành tẩu giang hồ.
(Ai đánh nàng bị thương?)
(Tại sao lại muốn đả thương nàng?)
Nghĩ tới hung thủ gây tổn thương cho một cái cô gái ngã lòng và sợ lạnh như vậy, Trương Thán không nhịn được cảm thấy phẫn hận nghiến răng.
Lại nghe Vô Mộng Nữ nói một cách xa xăm:
- Thần Quân… sư phụ… Vô Tình… Tiểu hầu gia…
Thần Quân? Sư phụ? Vô Tình? Tiểu hầu gia?
Trương Thán liếc thấy máu đông thành một bãi lớn trên đất tuyết, bất chợt cũng cảm thấy lạnh người.
Sau khi hắn truyền công lực của mình vào trong cơ thể Vô Mộng Nữ, trước tiên bảo vệ tâm mạch của nàng, gió lạnh vừa thổi qua, cũng bất giác cảm thấy hơi co rúm lại.
Chẳng lẽ hắn cũng sợ lạnh rồi?
Đột nhiên, kỳ lạ, hắn cũng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Cảm giác đó giống như hắn cũng trúng phải một chưởng.
Một cố nhân.
Cố nhân có rất nhiều loại, bằng hữu quen biết là cố nhân, bạn cũ quen thân là cố nhân, bạn già trong ký ức cũng là cố nhân, ngay cả bạn bè đã chết cũng là cố nhân.
Trương Thán và vị “cố nhân” này cũng không quen thân.
Nhưng không quen thân cũng không có nghĩa là không có chân tình.
Chưa chắc ngươi đã có cảm tình sâu đậm nhất với bằng hữu kết giao lâu nhất, đúng không?
Giao tình dù sao cũng không phải tính toán bằng năm tháng.
Huống hồ, tình cảm của Trương Thán đối với vị “cố nhân” này còn rất kỳ diệu, vô cùng phức tạp.
Nó kỳ diệu đến mức, từ sau khi Vương Tiểu Thạch lên Thiên Tuyền sơn, tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán vẫn luôn thất hồn lạc phách, giống như có một giọng nói yếu ớt không ngừng kêu gọi hắn.
Đó là một giọng nói quen thuộc và xa lạ.
Đó giống như giọng nói trong lòng của hắn.
Đó là giọng nói của một cô gái.
Nếu không phải chuyện này làm Trương Thán phân tâm, hắn sẽ không tùy tiện để Ôn Nhu lao vào trận chiến giữa Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, đến nỗi Ôn Nhu bị Bạch Sầu Phi khống chế, dùng để uy hiếp Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có điều, cuối cùng Bạch Sầu Phi vẫn không thể nhẫn tâm giết chết Ôn Nhu.
Con người lạnh lùng tự phụ, kiêu ngạo bất phục này, chẳng lẽ cũng có một chút chân tình với Ôn Nhu?
Kỳ quái là, Trương Thán càng ngày càng không khống chế được.
Mặc dù đại địch trước mắt, quả thật là một trận long tranh hổ đấu, nhưng tâm thần của hắn lại ngơ ngẩn, trong lòng không yên.
Không yên ở đâu?
Lên ngựa.
Hắn chỉ muốn đánh ngựa chạy đi.
Hắn thậm chí có thể phân biệt được, giọng nói kia ở đó (cách nơi này không xa) đang vội vã kêu gọi hắn ra sao, giọng nói này quan trọng đối với hắn thế nào (mặc dù hắn không thể nói rõ nguyên do), hắn chỉ muốn lập tức cưỡi một con ngựa khỏe, tìm được người này trước khi tiếng kêu dừng lại.
Nhưng hắn không thể nói đi là đi.
Người chiến đấu đêm nay là bạn tốt, bạn thân, huynh đệ của hắn.
Huống hồ Thái Thủy Trạch đã hi sinh càng là huynh đệ, bạn thân, bạn tốt của hắn.
Hắn nên báo thù cho vị huynh đệ này.
Nói đến cũng kỳ quái, trước kia hắn rất xem thường vị huynh đệ này. Hắn cảm thấy mình ngậm đắng nuốt cay, nếm gió nằm sương, đồng thời xây dựng thanh danh địa vị cho Thất Đại Khấu và Đào Hoa xã, nhưng Thái Thủy Trạch lại chỉ biết tư lợi, ngồi không hưởng lộc.
Có điều, khi phát hiện đối phương xả thân vì nghĩa, sự tôn kính bỗng nhiên sinh ra, thậm chí sự bội phục đó còn lớn hơn nhiều so với người bình thường, khiến cho Trương Thán cũng bất giác tự hỏi lòng.
Thứ nhất, có phải hắn vẫn luôn kỳ vọng rất lớn, tin tưởng rất nhiều vào Thái Thủy Trạch hay không, cho nên hắn càng không thể tha thứ cho sự phản bội của họ Thái, dẫn đến hiểu lầm thật sâu thật lớn, cũng vì vậy nên khi họ Thái không làm cho hắn thất vọng, hắn liền hết sức vui mừng?
Thứ hai, phải chăng một người luôn có biểu hiện của “phe phản diện”, một khi xuất hiện với tư thế của “phe chính diện”, càng dễ khiến người ta cảm động và quý trọng?
Thứ ba, nói như vậy, chẳng phải những người luôn cúc cung tận tụy vì nghĩa, còn không đáng quý bằng những người luôn làm ác nhưng có một ngày bỗng nhiên hướng thiện?
Thứ tư, như vậy có công bình hay không?
Không biết.
Đối với chuyện nghĩ không ra, phương pháp ứng phó của Trương Thán là tạm thời gác sang một bên, không nghĩ nữa.
Có lẽ, qua một khoảng thời gian, khi nhớ lại chuyện này, nó đã không thành vấn đề.
Hắn không biết phương pháp này cũng chính là cách mà Vương Tiểu Thạch ứng phó với vấn đề.
Khi Vương Tiểu Thạch gặp phải vấn đề khó khăn không giải quyết được, sẽ viết nó lại, bỏ vào trong ngăn tủ, mấy ngày sau lại đem vấn đề ra xem xét, phát hiện đa số vấn đề đã được giải quyết rồi.
Được cái gì giải quyết?
Thời gian.
Năm tháng.
Cho nên mới nói, năm tháng mặc dù vô tình, nhưng lại có nghĩa.
Trương Thán vẫn phải chờ đến khi trận mưa gió trong Kim Phong Tế Vũ lâu kết thúc.
Bạch Sầu Phi mất mạng.
Tô Mộng Chẩm chết đi.
Trương Thán lại không xem trọng chuyện này.
Hắn ghét Bạch Sầu Phi, chỉ mong sao đối phương chết.
Hắn kính trọng Tô Mộng Chẩm, nhưng hắn và Tô Mộng Chẩm cũng không có tình cảm gì.
Đối với sự sống chết của một nhân vật rất nổi tiếng mà ngươi kính trọng, ngươi sẽ không rung động giống như bạn thân bên cạnh chết đi; do đó, con người gần như ngày ngày đều nghe tin những nhân vật mà mình biết qua đời, nhưng lại không thương cảm bằng nghe được cái chết của người mà mình quen thuộc.
Trương Thán đối với Tô Mộng Chẩm chính là như vậy.
Đợi sau khi cục diện được (Vương Tiểu Thạch) khống chế, hắn lập tức nói với Đường Thất Muội và Ôn Bảo một tiếng, sau đó đánh ngựa rời đi.
Đi?
Đi đâu?
Hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết có một nơi (cách đó không xa), có một người (quen thuộc) đang gọi hắn.
Hắn phải đi đến đó.
Cây trơ.
Cầu vắng.
Sao rực rỡ.
Trong đêm lạnh gió lớn tuyết nhỏ, lòng sông thấp thoáng trải đầy tuyết, cờ quán rượu nơi xa vẫy gọi, còn có hương hoa mai mập mờ thân thiết.
Đến nơi này, tiếng gọi trong lòng càng vội vã từng cơn từng hồi.
(Ai đang gọi ta?)
(Là ai đang gọi ta?)
Khi Trương Thán phát hiện tiếng gọi kia dường như đến từ trong lòng hắn, cũng vừa lúc phát giác có một bóng người đang nằm rạp nơi trụ cầu.
Hắn không cần suy nghĩ, lập tức đi qua, giống như chỉ sợ bỏ lỡ một cuộc nhân duyên ngàn dặm, ước thề vạn năm.
Vì vậy hắn đã nhìn thấy một nhân vật rất đặc biệt từng đi qua trong cuộc đời hắn.
Một cô gái.
Một cô gái bởi vì nhân duyên đặc biệt, từng có lần “liền thành một thể” với hắn trong chùa Lão Lâm tại Điềm sơn.
Vô Mộng Nữ.
- Lạnh quá…
Sau khi Vô Mộng Nữ nhìn thấy người đỡ nàng hóa ra là Trương Thán có gương mặt tuấn tú nửa trắng nửa đen đầy râu, đôi môi anh đào lạnh đến trắng bệch thốt ra câu nói đầu tiên.
Giống như hắn đã đến, sẽ có thể cho nàng sự ấm áp.
- Hắn đã lấy đi Sơn Tự kinh của ta.
Máu trên đầu và cổ tay Vô Mộng Nữ vốn đã đông lại, nhưng chỉ cử động một chút, máu tươi lại chảy ra:
- Có điều…
Máu của nàng thật tươi, thật đỏ.
Máu rất chân thật, đối lập rõ ràng với ánh tuyết, vô vùng chói mắt.
Trương Thán nhìn thấy mà kinh hãi.
Cũng đau lòng.
Đau lòng là cảm giác như thế nào?
Đau lòng là không đành lòng nhìn thấy những thứ yêu thích luyến tiếc bị thương tổn.
Vô Mộng Nữ vẫn sợ lạnh.
Sau khi bị thương, nàng càng sợ lạnh.
Nàng cười một tiếng thê lương diễm lệ. Trương Thán không hiểu nàng đang nói gì, đã nói gì, nhưng hắn biết mấy chuyện.
Cổ tay phải của nàng đã đứt.
Trên đầu bị trúng một chưởng.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm hoa tàn ngọc vỡ.
Vết thương chết người không nằm ở tay (nhưng vết thương nơi cổ tay đủ khiến nàng chết vì chảy máu quá nhiều), mà là ở đầu.
Một chiêu kia quả thật vô cùng nguy hiểm, khiến cho mép tóc nơi đỉnh trán của Vô Mộng Nữ cũng lõm xuống một mảng.
Nhưng Vô Mộng Nữ vẫn chưa chết, ít nhất cũng không lập tức chết đi.
Đây là vì sao?
Chẳng lẽ người giết nàng đã nương tay?
Nhìn lại có vẻ không giống.
Nếu như nương tay, sẽ không đến mức dùng một chưởng đánh vào đầu nàng.
Chẳng lẽ đầu của cô gái này có khả năng đặc biệt, có thể chịu được đòn nặng?
Trương Thán không dám nghĩ nhiều như vậy, cũng không kịp suy nghĩ.
Trước tiên hắn giúp nàng cầm máu, chữa thương.
Dù sao hắn cũng là con nuôi của “Thiên Cơ tổ” Trương Tam Bá, dĩ nhiên biết cách băng vết thương cầm máu, giống như những người quen hành tẩu giang hồ.
(Ai đánh nàng bị thương?)
(Tại sao lại muốn đả thương nàng?)
Nghĩ tới hung thủ gây tổn thương cho một cái cô gái ngã lòng và sợ lạnh như vậy, Trương Thán không nhịn được cảm thấy phẫn hận nghiến răng.
Lại nghe Vô Mộng Nữ nói một cách xa xăm:
- Thần Quân… sư phụ… Vô Tình… Tiểu hầu gia…
Thần Quân? Sư phụ? Vô Tình? Tiểu hầu gia?
Trương Thán liếc thấy máu đông thành một bãi lớn trên đất tuyết, bất chợt cũng cảm thấy lạnh người.
Sau khi hắn truyền công lực của mình vào trong cơ thể Vô Mộng Nữ, trước tiên bảo vệ tâm mạch của nàng, gió lạnh vừa thổi qua, cũng bất giác cảm thấy hơi co rúm lại.
Chẳng lẽ hắn cũng sợ lạnh rồi?
Đột nhiên, kỳ lạ, hắn cũng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Cảm giác đó giống như hắn cũng trúng phải một chưởng.
Bình luận truyện