Triều Triều và Mộ Mộ
Chương 10
Editor: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã.
Về đến homestay là tầm khoảng sáu giờ.
Mọi người ăn cơm chiều xong, tự giác quay về phòng tắm, để rửa trôi đi cơn mệt mỏi, xong xuôi thì tự nghỉ ngơi.
Ban đêm trời lại mưa, tiếng tí ta tí tách vang lên, chọc nỗi nhớ thương người.
Khương Mộ Vân lại mơ thấy bố mình.
Một nhà bọn họ đang ăn cơm ở bên ngoài, trong mơ bố mẹ cô đang cười nói rất vui vẻ, Khương Mộ Vân chống tay lên cằm, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Khương Nhuận Sinh xoa nhẹ đầu của cô, cười nói: “Nha đầu ngốc, sao còn cười ngây ngô thế hả, mau ăn cơm nhanh nào.”
Khương Mộ Vân “Dạ” một tiếng, cúi đầu ăn cơm, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống bát.
“Sao vậy con? Mẹ con lại răn bảo con hả?” Khương Nhuận Sinh hỏi cô.
“Anh đừng nói xấu em như thế chứ, cứ như kiểu em là cọp mẹ.” Diệp Trân Ni bất mãn nói.
“Không phải, có cát bay vào mắt con thôi.” Khương Mộ Vân xoa nhẹ đôi mắt, ngẩng đầu, cười vui vẻ với bố mẹ.
Cơm nước xong, ba người bọn họ cùng nhau đi bộ ra bãi đỗ xe.
Khương Mộ Vân một tay kéo Khương Nhuận Sinh, một tay kéo Diệp Trân Ni, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi!”
“Được rồi, về nhà nào.” Khương Nhuận Sinh và Diệp Trân Ni nhìn nhau cười.
Khi bình minh lên, mưa tạnh mây lắng, ánh nắng tươi sáng.
Bọn họ đến Vân thành để ăn uống shoping, Khương Mộ Vân đã nhìn thấy một mô hình kiến trúc “Tuý Ông Đình” bằng gỗ được chế tác bằng tay ở trong cửa hàng đồ gỗ mỹ nghệ. Đình khéo léo độc đáo, chế tác tinh xảo, Khương Mộ Vân yêu thích không dứt được, chỉ tiếc ông chủ nói, đây là đồ của khách định chế không bán được.
Khương Mộ Vân đành phải hậm hực rời đi.
Về sau họ đến trường tiểu học nơi mà Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ni từng theo học.
Chú bảo vệ cổng là người rất tốt; nghe thấy Diêu Tinh Tinh, Diệp Trân Ni từng là học sinh ở chỗ này, muốn quay về thăm trường, lập tức mở cửa cho bọn họ vào, không hề ngăn họ lại, chú ấy còn dõi theo họ suốt một đường.
Cũng không có gì là lạ, Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ni đều là đại mỹ nhân, tính tình lại tốt, ông chú bảo vệ không nỡ tâm từ chối dù chỉ một chút, thiếu xíu nữa chú ấy còn bỏ gánh để dẫn đường cho bọn họ nữa kia mà.
“Trường học hình như đã thay đổi rất nhiều.” Diệp Trân Ni nhìn bao quát, chỗ này không giống với bộ dạng trong trí nhớ của bà, không khỏi cảm khái.
Diêu Tinh Tinh cũng nói: “Đúng vậy, tớ nhớ trước đây chỗ kia là sân thể dục, có xà kép đơn nữa......”
Một nhóm người chạy đến sân thể dục, ở đó có một khu bóng rổ, một khu bóng đá, xung quanh sân bóng được rào một lớp nhựa plastic.
“Chỗ này trước kia hình như là rừng cây nhỏ nhờ?” Diêu Tinh Tinh hỏi Diệp Trân Ni.
Diệp Trân Ni gật đầu: “Đúng, bây giờ đã xây dựng thành sân thể dục rồi.......”
Khương Mộ Vân một mình đi đến sân bóng rổ bên cạnh, có bốn cậu học sinh tầm mười một mười hai tuổi đang đứng trong sân bóng rổ, còn có cả một cậu nhóc mập mạp đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ chơi, cậu nhóc không đứng tại một chỗ thoáng mát, ngược lại cậu đứng ở chỗ nắng, cái mặt mập của cậu nhóc bị mặt trời hun đỏ như lòng trứng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
“Sao em không ra chơi bóng cùng bọn họ?” Khương Mộ Vân đi qua.
Nhóc mập quay đầu nhìn cô, là một chị gái xinh đẹp đội mũ lưỡi chai, thành thật trả lời: “Mấy cậu ấy chê kỹ thuật chơi bóng của em không tốt, không muốn chơi với em.”
Bóng vừa vặn bay ra ngoài biên, bị bật trở lại, Khương Mộ Vân vươn tay nhận bóng, nhanh chóng dẫn bóng vào vòng rổ.
Chỉ thấy cô gái đang đập bóng xuống dưới đất, rồi đôi chân dài di chuyển, một bước, hai bước, rất nhẹ nhàng, tư thế ưu mỹ, rất rõ ràng cô muốn thực hiện động tác nằm ba bước, cậu học sinh có vóc người cai nhất trong nhóm tất nhiên không phục, cậu nhảy dựng lên để giành bóng trên tay cô.
Khương Mộ Vân dùng sức nhảy một cái, bật nhảy lên cao, cô xoay cổ tay đỡ lấy phần dưới của quả bóng, hai tay duỗi thẳng lên trên, quả bóng nhanh chóng bay ra ngoài, cậu nhóc đánh hút.
Đoang một tiếng, quả bóng rơi thẳng vào trong vòng rổ không lệch đi đâu được.
Động tác của Khương Mộ Vân rất trôi chảy, như nước chảy mây trôi, cực kỳ đẹp mắt.
Mấy người có mặt tại hiện trường ai cũng phải sửng sốt hai ba giây, sau cú đập bóng kia đứa nào đứa nấy cũng vỗ tay đôm đốp.
“Chị ơi, nhìn chị đẹp trai quá!” Nhóc mập vọt lên.
Bên ngoài sân, Diêu Tinh Tinh, thím Trương và chú Vương cũng lớn tiếng hò reo vỗ tay cổ vũ, Diệp Trân Ni cũng không nhịn được mà cười vui vẻ.
Mạnh Triều Huy đứng dưới một thân cây ngoài sân, đứng rất gần Khương Mộ Vân, cậu cũng là người nhìn rõ nhất, nhìn thấy một loạt các động tác xinh đẹp của cô.
Cô thiếu nữ có thân hình cao gầy yểu điệu, đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân được ánh sáng lóng lánh bao lấy, mị lực tản ra, giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày hay một nụ cười duyên, đều đẹp cả.
“Chị gái nhỏ, chị có muốn chơi với bọn đây một trận không?” Cậu học sinh nhỏ vừa rồi cản bóng Khương Mộ Vân hỏi.
Khương Mộ Vân giương môi cười: “Được, tôi đây với nhóc mập cùng một đội, bốn đứa mấy người một đội, thế nào chơi không?”
Nhóc mập nghe thấy thế, mắt to mắt nhỏ: “Chị ơi, em, em không được đâu, sẽ liên luỵ đến chị đấy.”
Khương Mộ Vân không khách khí xoa nhẹ đầu cậu nhóc mập: “Cũng đâu có sao đâu, toàn nói mấy lời làm nản lòng thoái chí vậy. Thế cuối cùng có muốn chơi không nào?”
“Muốn, em muốn!” Nhóc mập lập tức bày tỏ thành ý của mình.
Bốn cậu nhóc kia cũng đồng ý, tự tin mười phần: “Được, vậy thì bắt đầu thôi.”
“Give me five[1]!” Khương Mộ Vân giơ tay với nhóc mập, nhóc mập cũng vui vẻ vỗ tay với cô: “Cố lên!”
[1] Nó kiểu đập tay với ai như dạng “High five” để ăn mừng hay chào đón ai nhưng cũng có nghĩa là đưa tay để giúp đỡ ai đó.
Khương Mộ Vân cởi mũ lưỡi trai xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạnh Triều Huy, chỉ đợi có vậy cô thuận tay ném mũ cho cậu: “Cầm giúp tôi, cậu làm trọng tài cho bọn tôi luôn đi.”
Mạnh Triều Huy tiến lên một bước, tiếp được cái mũ, là mũ lưỡi trai trắng có hiệu Adidas, trong mũ lưỡi trai còn mang theo dộ ấm của người cô, cậu cầm ở trong tay thì thấy không tiện, nên dứt khoát đội lên đầu mình.
Diệp Trân Ni và Diêu Tinh Tinh cũng chạy đến dưới gốc cây, đứng cùng một chỗ với Mạnh Triều Huy.
Diêu Tinh Tinh nhịn không được, bà cười trộm, hình như mặt trời hôm nay mọc ở phía tây ây sao ấy, anh con trai nhà bà mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối mà giờ lại đội mũ của người khác.
Có lẽ cậu cảm nhận được ánh mắt khác thường quái lạ của mẹ mình, Mạnh Triều Huy duỗi tay tháo mũ xuống.
Diêu Tinh Tinh cười quay đầu, nhìn về phía sân bóng rổ, bà tán dương mãi: “Không ngờ A Mộ chơi bóng tốt như vầy luôn ấy!”
“Đúng thật, tớ vậy mà không biết gì cả.” Diệp Trân Ni tự lẩm bẩm.
Diêu Tinh Tinh bất mãn nói: “Cậu ấy, quan tâm con gái mình quá ít, nếu tớ mà có một cô con gái thông minh mỹ lệ như cậu, thì tớ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”
Diệp Trân Ni trầm mặc một lúc, bà bảo: “Phương pháp giáo dục của tớ khác với bố của nó, khác rất lớn; tớ cảm thấy nên dành thời gian và tinh lực đặt lên một chuyện, mới có thể đạt được thành tựu; nhưng bố của nó cảm thấy chẳng liên quan gì, chỉ cần nó vui vẻ là được rồi. Vì chuyện này, mà hai đứa bọn tớ cái nhau không ít.......”
“Tớ cảm thấy, trẻ con mặc dù là con của chúng ta, nhưng chúng nó cũng là của chính chúng nó. Chúng ta không nên áp đặt suy nghĩ của mình vào, xong cứ mang danh bảo là muốn tốt cho chúng nó. Cho nên điểm này, tớ đồng quan điểm với Khương Nhuận Sinh.” Diêu Tinh Tinh trực tiếp nói.
Diệp Trân Ni thở dài, một nữ cường nhân như bà, một con người cố chấp, cuối cùng cũng nói: “Có lẽ tớ sai rồi.”
“Biết sai là tốt, hiện tại thay đổi cũng chưa muộn. Đi, chúng ta đi mua cho mấy đứa nhóc một chút đồ uống lạnh.” Diêu Tinh Tinh cười cười kéo tay Diệp Trân Ni.
“Con gái không thể uống đồ lạnh, mấy thứ đấy không tốt cho cơ thể.” Diệp Trân Ni nhíu mày.
Diêu Tinh Tinh chỉ tay vào bà, nói không nên lời: “Trời đất quỷ thần ơi, cậu vừa mới cảm thấy mình sai, thế mà giờ, một đời người, chẳng có mấy chuyện làm người ta vui vẻ. Cậu đúng kiểu hết thuốc chữa rồi, tớ đây đang rất đồng tình với A Mộ.”
Mấy lời này chỉ có Diêu Tinh Tinh dám nói thẳng trước mặt bà mà thôi.
Diệp Trân Ni cũng vẫn muốn mặt mũi, trừng mắt nhìn Diêu Tinh Tinh một chút: “Cậu mà còn dám ngang ngước trước mặt lũ trẻ như vầy, thì tớ buộc phải trở mặt đấy.”
“Được rồi, tớ sai, tớ sai rồi, được chưa.” Diêu Tinh Tinh kéo Diệp Trân Ni ra phía cổng trưởng.
Được một lúc sau, Diêu Tinh Tinh với Diệp Trân Ni vác hai túi đồ uống lạnh trở về, thím Trương và chú Vương cũng bước đến hỗ trợ.
“Thế nào rồi? Thắng chưa?” Diêu Tinh Tinh hỏi Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy mắt không rời khỏi sân, cậu bảo: “40 với 38.”
“A Mộ dẫn đầu hai điểm?” Diệp Trân Ni quan tâm hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Triều Huy có một loại biểu cảm ngưng trọng: “Thiếu hai điểm, tranh đấu còn hai phút nữa.”
“A Mộ, cố lên!” Diêu Tinh Tinh hét lớn, hai tay để sát môi.
Bà hô xong, dùng cùi chỏ đẩy người Diệp Trân Ni: “Nhanh, cậu hô có hiệu quả hơn tớ nhiều, nhanh cổ vũ cho A Mộ!”
Điên rồi. Để một nữ cường nhân như bà hô lên để cổ vũ một đám học sinh thì quá mất hình tượng rồi, còn ra thể thống gì nữa.
“Dì Diệp, chỉ còn một phút nữa thôi, A Mộ sẽ thua đấy.” Mạnh Triều Huy quay đầu nói với Diệp Trân Ni.
Một lát sau, hai tay Diệp Trân Ni khép lại, người bà hơi nghiêng về phía trước, buông giọng hô: “A Mộ, cố lên! A Mộ, con là giỏi nhất!”
Diêu Tinh Tinh tiến lên nắm tay Diệp Trân Ni: “Trân Ni, chúng ta cùng nhau hô, cổ vũ cho A Mộ!”
“A Mộ, cố lên! A Mộ, con là giỏi nhất!” Tuổi hai người phụ nữ gần 100 tuổi cùng nhau đứng nhảy để cổ vũ.
Gặp quỷ, cô không nghe lầm chứ!
Khương Mộ Vân đứng ở trong sân đang chuyền bóng ra ngoài, người cô trong chốc lát đã cứng ngắc, biểu tình hình như đang hoá đá.
“Chị ơi!” Nhóc mập dẫn bóng đang bị bao vây, cậu giơ bóng cao lên, đập tới chỗ Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân một bước chạy đến, nhận được bóng, cậu nhảy lên tại chỗ, tay cô khẽ đảo, quả bóng rổ bay ra ngoài, bay ngang nửa sân, đoang một tiếng, cô đập vào tấm ván sau, quả bóng rơi vào bên trong vòng bóng chuyền.
Ba điểm đẹp mắt.
“Oa, thắng rồi! A Mộ đẹp trai quá!” Diêu Tinh và Diệp Trân Ni kích động ôm nhau tại một chỗ.
Thím Trương và chú Vương cũng hào hứng hô hào: “A Mộ nhà chúng ta thật lợi hại!”
“Hết thời gian! 40 41!” Mạnh Triều Huy hô, bên trong cặp mắt đào hoa nhiễm đầy ý cười.
Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi bẹp xuống sân thể dục.
“Chị ơi, chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!” Nhọc mập chạy tới, vỗ tay với Khương Mộ Vân, còn cảm thấy cực kỳ hưng phấn, dang chân chạy khắp nơi.
Còn bốn cậu nhóc kia đang cúi đầu ủ rũ.
“Đến đây nào, mấy đưa kia, mau đến đây, dì mua đồ uống lạnh mời mấy đứa!” Diệp Trân Ni bảo.
Bốn cậu nhóc lập tức cười vui vẻ, reo hò nhảy cẩng lên. Mọi người chạy tới, nhanh chóng chạy đến chỗ thím Trương và chú Vương chọn đồ uống lạnh.
Niềm vui vẻ của mấy đứa nhóc đơn giản như thế đấy.
“A Mộ, bạch đào hoa nhài.”
Một cốc trà sữa được đặt trước mặt, trên miệng ly đã thấm đẫm những giọt nước lạnh pha lê.
Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn, mặt mày thanh tịnh sạch sẽ lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp trân Ni, đây là vị trà sữa mà cô và bố mình thích uống nhất. Trước kia mỗi lần Khương Nhuận Sinh mua trà sữa cho cô uống, Diệp Trân Ni sẽ cau mày lắc đầu, trừng mắt nhìn Khương Nhuận Sinh, sau đó sẽ lải nhải với bố không nên cho cô uống đồ lạnh, đồ ngọt.
“Không thích hả?” Giọng Diệp Trân Ni có chút thất vọng.
Khương Mộ Vân nhận lấy cốc trà sữa, đôi mắt cô cong cong: “Thích lắm! Con cám ơn mẹ!”
Cổ họng Diệp Trân Ni có chút chua xót, bà quay mặt đi: “Không cần cám ơn. Đừng ngồi chỗ này, quá nắng!”
Diệp Trân Ni quay mặt lại, duỗi tay với Khương Mộ Vân.
Dưới ánh mặt trời, tay của mẹ cô rất đẹp mắt, trắng muốt thon dài, trong trí nhớ của cô nó rất ấm áp, rất mềm mại.
Khương Mộ Vân kinh ngạc nhìn một lúc, chậm rãi đưa tay, nắm lấy tay bà, cầm rất chặt.
Tay của mẹ quả nhiên vẫn thế, vẫn mềm mại ấm áp như thế.
Diệp Trân Ni hơi dùng sức, kéo tay Khương Mộ Vân, không buông tay cô ra.
Khương Mộ Vân cũng không tránh thoát, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên, nhưng lại đè ép xuống, như một cô bé ngoan ngoãn, tuỳ ý để mẹ kéo mình đến dưới tàng cây thoáng mát.
Đêm nay, Mạnh Triều Huy mất ngủ.
Cậu khép mắt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh kia: Khương Mộ Vân nhẹ nhàng nhảy lên, tay cô nhẹ nhàng chuyển động, bóng rổ bay ra ngoài, đoang một tiếng, bóng đập vào trên bảng bóng rổ, cũng hung hăn đập trúng tim cậu.
Khương Mộ Vân quay đầu ra, mồ hôi óng ánh treo trên thái dương cô, lập loè phát sáng, cô khẩn trương nhìn cậu báo điểm, sau khi nghe xong điểm, đôi mắt đẹp như lưỡi liềm cong lên, khoé miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, lộ ra hàm răng trắng sáng, lúc cô cười lên trông cực kỳ xán lạn, cực kỳ tươi đẹp, cực kỳ loá mắt, cực kỳ mỹ lệ.
Đây là chuyện gì? Tại sao cậu cứ nghĩ về cô vậy?
Mạnh Triều Huy bực bội đứng dậy, kéo màn cửa ra, cậu mở cửa kính trong suốt ra, đi đến ban công nhỏ.
Ánh sao lộng lẫy, ngân hà rực rỡ, bầu trời đầy sao nơi đây rất đẹp.
Không hiểu sao sau này cậu nhớ tới bữa cơm chiều ngày này, tâm tình rất tuyệt vời.
Về đến homestay là tầm khoảng sáu giờ.
Mọi người ăn cơm chiều xong, tự giác quay về phòng tắm, để rửa trôi đi cơn mệt mỏi, xong xuôi thì tự nghỉ ngơi.
Ban đêm trời lại mưa, tiếng tí ta tí tách vang lên, chọc nỗi nhớ thương người.
Khương Mộ Vân lại mơ thấy bố mình.
Một nhà bọn họ đang ăn cơm ở bên ngoài, trong mơ bố mẹ cô đang cười nói rất vui vẻ, Khương Mộ Vân chống tay lên cằm, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Khương Nhuận Sinh xoa nhẹ đầu của cô, cười nói: “Nha đầu ngốc, sao còn cười ngây ngô thế hả, mau ăn cơm nhanh nào.”
Khương Mộ Vân “Dạ” một tiếng, cúi đầu ăn cơm, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống bát.
“Sao vậy con? Mẹ con lại răn bảo con hả?” Khương Nhuận Sinh hỏi cô.
“Anh đừng nói xấu em như thế chứ, cứ như kiểu em là cọp mẹ.” Diệp Trân Ni bất mãn nói.
“Không phải, có cát bay vào mắt con thôi.” Khương Mộ Vân xoa nhẹ đôi mắt, ngẩng đầu, cười vui vẻ với bố mẹ.
Cơm nước xong, ba người bọn họ cùng nhau đi bộ ra bãi đỗ xe.
Khương Mộ Vân một tay kéo Khương Nhuận Sinh, một tay kéo Diệp Trân Ni, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi!”
“Được rồi, về nhà nào.” Khương Nhuận Sinh và Diệp Trân Ni nhìn nhau cười.
Khi bình minh lên, mưa tạnh mây lắng, ánh nắng tươi sáng.
Bọn họ đến Vân thành để ăn uống shoping, Khương Mộ Vân đã nhìn thấy một mô hình kiến trúc “Tuý Ông Đình” bằng gỗ được chế tác bằng tay ở trong cửa hàng đồ gỗ mỹ nghệ. Đình khéo léo độc đáo, chế tác tinh xảo, Khương Mộ Vân yêu thích không dứt được, chỉ tiếc ông chủ nói, đây là đồ của khách định chế không bán được.
Khương Mộ Vân đành phải hậm hực rời đi.
Về sau họ đến trường tiểu học nơi mà Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ni từng theo học.
Chú bảo vệ cổng là người rất tốt; nghe thấy Diêu Tinh Tinh, Diệp Trân Ni từng là học sinh ở chỗ này, muốn quay về thăm trường, lập tức mở cửa cho bọn họ vào, không hề ngăn họ lại, chú ấy còn dõi theo họ suốt một đường.
Cũng không có gì là lạ, Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ni đều là đại mỹ nhân, tính tình lại tốt, ông chú bảo vệ không nỡ tâm từ chối dù chỉ một chút, thiếu xíu nữa chú ấy còn bỏ gánh để dẫn đường cho bọn họ nữa kia mà.
“Trường học hình như đã thay đổi rất nhiều.” Diệp Trân Ni nhìn bao quát, chỗ này không giống với bộ dạng trong trí nhớ của bà, không khỏi cảm khái.
Diêu Tinh Tinh cũng nói: “Đúng vậy, tớ nhớ trước đây chỗ kia là sân thể dục, có xà kép đơn nữa......”
Một nhóm người chạy đến sân thể dục, ở đó có một khu bóng rổ, một khu bóng đá, xung quanh sân bóng được rào một lớp nhựa plastic.
“Chỗ này trước kia hình như là rừng cây nhỏ nhờ?” Diêu Tinh Tinh hỏi Diệp Trân Ni.
Diệp Trân Ni gật đầu: “Đúng, bây giờ đã xây dựng thành sân thể dục rồi.......”
Khương Mộ Vân một mình đi đến sân bóng rổ bên cạnh, có bốn cậu học sinh tầm mười một mười hai tuổi đang đứng trong sân bóng rổ, còn có cả một cậu nhóc mập mạp đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ chơi, cậu nhóc không đứng tại một chỗ thoáng mát, ngược lại cậu đứng ở chỗ nắng, cái mặt mập của cậu nhóc bị mặt trời hun đỏ như lòng trứng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
“Sao em không ra chơi bóng cùng bọn họ?” Khương Mộ Vân đi qua.
Nhóc mập quay đầu nhìn cô, là một chị gái xinh đẹp đội mũ lưỡi chai, thành thật trả lời: “Mấy cậu ấy chê kỹ thuật chơi bóng của em không tốt, không muốn chơi với em.”
Bóng vừa vặn bay ra ngoài biên, bị bật trở lại, Khương Mộ Vân vươn tay nhận bóng, nhanh chóng dẫn bóng vào vòng rổ.
Chỉ thấy cô gái đang đập bóng xuống dưới đất, rồi đôi chân dài di chuyển, một bước, hai bước, rất nhẹ nhàng, tư thế ưu mỹ, rất rõ ràng cô muốn thực hiện động tác nằm ba bước, cậu học sinh có vóc người cai nhất trong nhóm tất nhiên không phục, cậu nhảy dựng lên để giành bóng trên tay cô.
Khương Mộ Vân dùng sức nhảy một cái, bật nhảy lên cao, cô xoay cổ tay đỡ lấy phần dưới của quả bóng, hai tay duỗi thẳng lên trên, quả bóng nhanh chóng bay ra ngoài, cậu nhóc đánh hút.
Đoang một tiếng, quả bóng rơi thẳng vào trong vòng rổ không lệch đi đâu được.
Động tác của Khương Mộ Vân rất trôi chảy, như nước chảy mây trôi, cực kỳ đẹp mắt.
Mấy người có mặt tại hiện trường ai cũng phải sửng sốt hai ba giây, sau cú đập bóng kia đứa nào đứa nấy cũng vỗ tay đôm đốp.
“Chị ơi, nhìn chị đẹp trai quá!” Nhóc mập vọt lên.
Bên ngoài sân, Diêu Tinh Tinh, thím Trương và chú Vương cũng lớn tiếng hò reo vỗ tay cổ vũ, Diệp Trân Ni cũng không nhịn được mà cười vui vẻ.
Mạnh Triều Huy đứng dưới một thân cây ngoài sân, đứng rất gần Khương Mộ Vân, cậu cũng là người nhìn rõ nhất, nhìn thấy một loạt các động tác xinh đẹp của cô.
Cô thiếu nữ có thân hình cao gầy yểu điệu, đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân được ánh sáng lóng lánh bao lấy, mị lực tản ra, giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày hay một nụ cười duyên, đều đẹp cả.
“Chị gái nhỏ, chị có muốn chơi với bọn đây một trận không?” Cậu học sinh nhỏ vừa rồi cản bóng Khương Mộ Vân hỏi.
Khương Mộ Vân giương môi cười: “Được, tôi đây với nhóc mập cùng một đội, bốn đứa mấy người một đội, thế nào chơi không?”
Nhóc mập nghe thấy thế, mắt to mắt nhỏ: “Chị ơi, em, em không được đâu, sẽ liên luỵ đến chị đấy.”
Khương Mộ Vân không khách khí xoa nhẹ đầu cậu nhóc mập: “Cũng đâu có sao đâu, toàn nói mấy lời làm nản lòng thoái chí vậy. Thế cuối cùng có muốn chơi không nào?”
“Muốn, em muốn!” Nhóc mập lập tức bày tỏ thành ý của mình.
Bốn cậu nhóc kia cũng đồng ý, tự tin mười phần: “Được, vậy thì bắt đầu thôi.”
“Give me five[1]!” Khương Mộ Vân giơ tay với nhóc mập, nhóc mập cũng vui vẻ vỗ tay với cô: “Cố lên!”
[1] Nó kiểu đập tay với ai như dạng “High five” để ăn mừng hay chào đón ai nhưng cũng có nghĩa là đưa tay để giúp đỡ ai đó.
Khương Mộ Vân cởi mũ lưỡi trai xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạnh Triều Huy, chỉ đợi có vậy cô thuận tay ném mũ cho cậu: “Cầm giúp tôi, cậu làm trọng tài cho bọn tôi luôn đi.”
Mạnh Triều Huy tiến lên một bước, tiếp được cái mũ, là mũ lưỡi trai trắng có hiệu Adidas, trong mũ lưỡi trai còn mang theo dộ ấm của người cô, cậu cầm ở trong tay thì thấy không tiện, nên dứt khoát đội lên đầu mình.
Diệp Trân Ni và Diêu Tinh Tinh cũng chạy đến dưới gốc cây, đứng cùng một chỗ với Mạnh Triều Huy.
Diêu Tinh Tinh nhịn không được, bà cười trộm, hình như mặt trời hôm nay mọc ở phía tây ây sao ấy, anh con trai nhà bà mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối mà giờ lại đội mũ của người khác.
Có lẽ cậu cảm nhận được ánh mắt khác thường quái lạ của mẹ mình, Mạnh Triều Huy duỗi tay tháo mũ xuống.
Diêu Tinh Tinh cười quay đầu, nhìn về phía sân bóng rổ, bà tán dương mãi: “Không ngờ A Mộ chơi bóng tốt như vầy luôn ấy!”
“Đúng thật, tớ vậy mà không biết gì cả.” Diệp Trân Ni tự lẩm bẩm.
Diêu Tinh Tinh bất mãn nói: “Cậu ấy, quan tâm con gái mình quá ít, nếu tớ mà có một cô con gái thông minh mỹ lệ như cậu, thì tớ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”
Diệp Trân Ni trầm mặc một lúc, bà bảo: “Phương pháp giáo dục của tớ khác với bố của nó, khác rất lớn; tớ cảm thấy nên dành thời gian và tinh lực đặt lên một chuyện, mới có thể đạt được thành tựu; nhưng bố của nó cảm thấy chẳng liên quan gì, chỉ cần nó vui vẻ là được rồi. Vì chuyện này, mà hai đứa bọn tớ cái nhau không ít.......”
“Tớ cảm thấy, trẻ con mặc dù là con của chúng ta, nhưng chúng nó cũng là của chính chúng nó. Chúng ta không nên áp đặt suy nghĩ của mình vào, xong cứ mang danh bảo là muốn tốt cho chúng nó. Cho nên điểm này, tớ đồng quan điểm với Khương Nhuận Sinh.” Diêu Tinh Tinh trực tiếp nói.
Diệp Trân Ni thở dài, một nữ cường nhân như bà, một con người cố chấp, cuối cùng cũng nói: “Có lẽ tớ sai rồi.”
“Biết sai là tốt, hiện tại thay đổi cũng chưa muộn. Đi, chúng ta đi mua cho mấy đứa nhóc một chút đồ uống lạnh.” Diêu Tinh Tinh cười cười kéo tay Diệp Trân Ni.
“Con gái không thể uống đồ lạnh, mấy thứ đấy không tốt cho cơ thể.” Diệp Trân Ni nhíu mày.
Diêu Tinh Tinh chỉ tay vào bà, nói không nên lời: “Trời đất quỷ thần ơi, cậu vừa mới cảm thấy mình sai, thế mà giờ, một đời người, chẳng có mấy chuyện làm người ta vui vẻ. Cậu đúng kiểu hết thuốc chữa rồi, tớ đây đang rất đồng tình với A Mộ.”
Mấy lời này chỉ có Diêu Tinh Tinh dám nói thẳng trước mặt bà mà thôi.
Diệp Trân Ni cũng vẫn muốn mặt mũi, trừng mắt nhìn Diêu Tinh Tinh một chút: “Cậu mà còn dám ngang ngước trước mặt lũ trẻ như vầy, thì tớ buộc phải trở mặt đấy.”
“Được rồi, tớ sai, tớ sai rồi, được chưa.” Diêu Tinh Tinh kéo Diệp Trân Ni ra phía cổng trưởng.
Được một lúc sau, Diêu Tinh Tinh với Diệp Trân Ni vác hai túi đồ uống lạnh trở về, thím Trương và chú Vương cũng bước đến hỗ trợ.
“Thế nào rồi? Thắng chưa?” Diêu Tinh Tinh hỏi Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy mắt không rời khỏi sân, cậu bảo: “40 với 38.”
“A Mộ dẫn đầu hai điểm?” Diệp Trân Ni quan tâm hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Triều Huy có một loại biểu cảm ngưng trọng: “Thiếu hai điểm, tranh đấu còn hai phút nữa.”
“A Mộ, cố lên!” Diêu Tinh Tinh hét lớn, hai tay để sát môi.
Bà hô xong, dùng cùi chỏ đẩy người Diệp Trân Ni: “Nhanh, cậu hô có hiệu quả hơn tớ nhiều, nhanh cổ vũ cho A Mộ!”
Điên rồi. Để một nữ cường nhân như bà hô lên để cổ vũ một đám học sinh thì quá mất hình tượng rồi, còn ra thể thống gì nữa.
“Dì Diệp, chỉ còn một phút nữa thôi, A Mộ sẽ thua đấy.” Mạnh Triều Huy quay đầu nói với Diệp Trân Ni.
Một lát sau, hai tay Diệp Trân Ni khép lại, người bà hơi nghiêng về phía trước, buông giọng hô: “A Mộ, cố lên! A Mộ, con là giỏi nhất!”
Diêu Tinh Tinh tiến lên nắm tay Diệp Trân Ni: “Trân Ni, chúng ta cùng nhau hô, cổ vũ cho A Mộ!”
“A Mộ, cố lên! A Mộ, con là giỏi nhất!” Tuổi hai người phụ nữ gần 100 tuổi cùng nhau đứng nhảy để cổ vũ.
Gặp quỷ, cô không nghe lầm chứ!
Khương Mộ Vân đứng ở trong sân đang chuyền bóng ra ngoài, người cô trong chốc lát đã cứng ngắc, biểu tình hình như đang hoá đá.
“Chị ơi!” Nhóc mập dẫn bóng đang bị bao vây, cậu giơ bóng cao lên, đập tới chỗ Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân một bước chạy đến, nhận được bóng, cậu nhảy lên tại chỗ, tay cô khẽ đảo, quả bóng rổ bay ra ngoài, bay ngang nửa sân, đoang một tiếng, cô đập vào tấm ván sau, quả bóng rơi vào bên trong vòng bóng chuyền.
Ba điểm đẹp mắt.
“Oa, thắng rồi! A Mộ đẹp trai quá!” Diêu Tinh và Diệp Trân Ni kích động ôm nhau tại một chỗ.
Thím Trương và chú Vương cũng hào hứng hô hào: “A Mộ nhà chúng ta thật lợi hại!”
“Hết thời gian! 40 41!” Mạnh Triều Huy hô, bên trong cặp mắt đào hoa nhiễm đầy ý cười.
Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi bẹp xuống sân thể dục.
“Chị ơi, chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!” Nhọc mập chạy tới, vỗ tay với Khương Mộ Vân, còn cảm thấy cực kỳ hưng phấn, dang chân chạy khắp nơi.
Còn bốn cậu nhóc kia đang cúi đầu ủ rũ.
“Đến đây nào, mấy đưa kia, mau đến đây, dì mua đồ uống lạnh mời mấy đứa!” Diệp Trân Ni bảo.
Bốn cậu nhóc lập tức cười vui vẻ, reo hò nhảy cẩng lên. Mọi người chạy tới, nhanh chóng chạy đến chỗ thím Trương và chú Vương chọn đồ uống lạnh.
Niềm vui vẻ của mấy đứa nhóc đơn giản như thế đấy.
“A Mộ, bạch đào hoa nhài.”
Một cốc trà sữa được đặt trước mặt, trên miệng ly đã thấm đẫm những giọt nước lạnh pha lê.
Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn, mặt mày thanh tịnh sạch sẽ lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp trân Ni, đây là vị trà sữa mà cô và bố mình thích uống nhất. Trước kia mỗi lần Khương Nhuận Sinh mua trà sữa cho cô uống, Diệp Trân Ni sẽ cau mày lắc đầu, trừng mắt nhìn Khương Nhuận Sinh, sau đó sẽ lải nhải với bố không nên cho cô uống đồ lạnh, đồ ngọt.
“Không thích hả?” Giọng Diệp Trân Ni có chút thất vọng.
Khương Mộ Vân nhận lấy cốc trà sữa, đôi mắt cô cong cong: “Thích lắm! Con cám ơn mẹ!”
Cổ họng Diệp Trân Ni có chút chua xót, bà quay mặt đi: “Không cần cám ơn. Đừng ngồi chỗ này, quá nắng!”
Diệp Trân Ni quay mặt lại, duỗi tay với Khương Mộ Vân.
Dưới ánh mặt trời, tay của mẹ cô rất đẹp mắt, trắng muốt thon dài, trong trí nhớ của cô nó rất ấm áp, rất mềm mại.
Khương Mộ Vân kinh ngạc nhìn một lúc, chậm rãi đưa tay, nắm lấy tay bà, cầm rất chặt.
Tay của mẹ quả nhiên vẫn thế, vẫn mềm mại ấm áp như thế.
Diệp Trân Ni hơi dùng sức, kéo tay Khương Mộ Vân, không buông tay cô ra.
Khương Mộ Vân cũng không tránh thoát, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên, nhưng lại đè ép xuống, như một cô bé ngoan ngoãn, tuỳ ý để mẹ kéo mình đến dưới tàng cây thoáng mát.
Đêm nay, Mạnh Triều Huy mất ngủ.
Cậu khép mắt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh kia: Khương Mộ Vân nhẹ nhàng nhảy lên, tay cô nhẹ nhàng chuyển động, bóng rổ bay ra ngoài, đoang một tiếng, bóng đập vào trên bảng bóng rổ, cũng hung hăn đập trúng tim cậu.
Khương Mộ Vân quay đầu ra, mồ hôi óng ánh treo trên thái dương cô, lập loè phát sáng, cô khẩn trương nhìn cậu báo điểm, sau khi nghe xong điểm, đôi mắt đẹp như lưỡi liềm cong lên, khoé miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, lộ ra hàm răng trắng sáng, lúc cô cười lên trông cực kỳ xán lạn, cực kỳ tươi đẹp, cực kỳ loá mắt, cực kỳ mỹ lệ.
Đây là chuyện gì? Tại sao cậu cứ nghĩ về cô vậy?
Mạnh Triều Huy bực bội đứng dậy, kéo màn cửa ra, cậu mở cửa kính trong suốt ra, đi đến ban công nhỏ.
Ánh sao lộng lẫy, ngân hà rực rỡ, bầu trời đầy sao nơi đây rất đẹp.
Không hiểu sao sau này cậu nhớ tới bữa cơm chiều ngày này, tâm tình rất tuyệt vời.
Bình luận truyện