Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 171



Chương 171

Mộ Duật Hành nghiến chặt hàm răng, khé môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa đầy sự thất vọng.

Em…

Trình Ngữ Lam đau lòng, bàn tay run run sờ lên mặt anh, nhưng anh đã vô tình dứt khoát gạt đi…

Đừng thương hại tôi, tôi không cần. Em nghĩ không có em, tôi sẽ không sống được à? Làm em thất vọng rồi Ngữ Lam

Lời nói cay đắng của Mộ Duật Hành như con dao đâm vào tim cô…

Ừ, cô có quan trọng gì với anh đâu!

Không có cô, thì còn có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài đang đợi anh. Luôn nũng nịu, ân cần và chiều chuộng anh trong mọi việc.

Mộ Duật Hành, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi là đã trót yêu anh. Đáng lẽ ra tôi nên cứng rắn, tôi không nên mở lòng với anh, để rồi hôm nay anh đối xử với tôi như vậy.

Yêu anh?

Đầu óc của Mộ Duật Hành trở nên quay cuồng, mụ mị. Căn bản là không thể suy nghĩ được chuyện gì.

Cơn giận cũng bay đi theo gió…

Phải, không có tôi anh vẫn sống được, chỉ có một mình tôi là nhớ nhung anh. Tối qua tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Tôi gọi cho anh, anh cũng không nghe máy. Anh đâu cần tôi, tôi đối với anh vốn dĩ có cũng được mà không có cũng chẳng sao…

Mộ Duật Hành đứng yên nhìn cô, trái tim đập loạn nhịp khi nghe những lời nói từ trong đáy lòng của cô…

Bàn tay to lớn của Mộ Duật Hành muốn chạm vào người cô để xoa dịu cơn giận, nhưng cô đã lùi ra xa, không cho anh chạm vào…

Em có yêu anh không?

Mộ Duật Hành tiến đến, nhất quyết cầm lấy bả vai của Trình Ngữ Lam, nhìn sâu vào đôi mắt đã sớm nhòe đi…

Vậy anh có còn yêu tôi không?

Đáp lại câu trả lời của cô là một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết…

Trình Ngữ Lam yêu anh…

Chỉ cần như vậy, anh tình nguyện làm tất cả vì cô.

Trình Ngữ Lam như bị thôi miên, choàng tay lên cổ anh đáp lại, mặc dù cô đang nổi giận. Khi môi anh chạm vào môi cô, cơ thể của cô như có dòng điện chạy qua xộc thẳng lên tận não. Dù đã cố ngăn lý trí nhưng không thể ngăn cơ thể đang khao khát muốn anh, muốn anh yêu thương từng chút một giống như lúc trước.

Ở phòng khách, hai cơ thể dính sát vào nhau. Tay anh ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của cô, môi lưỡi thay phiên nhau quấn quýt giao hòa…

Dứt nụ hôn ngày nhớ đêm mong, gương mặt của Trình Ngữ Lam đã sớm đỏ ửng, thở hổn hển ngã đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh của anh..

Cô biết anh vẫn rất yêu cô!

Lần này cả hai cùng sai, cô sai khi không đặt trọn niềm tin vào anh và anh cũng vậy.

Coi như sau khi trải qua chuyện này cả hai sẽ hiểu nhau nhiều hơn, bao dung nhiều hơn và yêu nhau nhiều hơn..

Ngữ Lam, em có thật yêu anh không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện