Trò Chơi Chết Chóc

Chương 1: Trò chơi chết chóc



Dịch: Hạnh | Beta: Linh | Ảnh: Jas.

Một bóng đen lao từ trên cao xuống, rơi đúng ngay trước cửa ra vào trung tâm thương mại, kèm theo một tiếng "bịch" vang lên ngang tai, trong phút chốc máu đã văng ra tứ phía.

Có một giọt chất lỏng âm ấm bắn lên mặt Dư Tô. Cô cúi đầu liếc máu tươi văng trên vạt váy, rồi lại nhìn về phía trước, cách cô không tới 3m là một thi thể đã nát bét đang lặng lẽ nằm yên.

Người này lúc ngã xuống phần sau gáy chạm đất trước tiên, mặt mũi vẫn tương đối nguyên vẹn, còn có thể nhận dạng được. Đây là một gương mặt quen thuộc với Dư Tô.

Lúc này, người đàn ông hành sự hấp tấp lỗ mãng đó trợn trừng cặp mắt, nằm trong vũng máu mà dường như không cam lòng, hoàn toàn không còn sự sống nữa.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, người qua đường bắt đầu hoảng hốt thét lên.

Dư Tô chậm rãi dùng ngón trỏ lau đi vệt máu bắn trên gò má, nụ cười thản nhiên in trên khóe miệng.

Kẻ đó không nói sai, trò chơi này thật sự có thể chết người.

-

Một ngày trước.

Dư Tô mở mắt, căn phòng ngủ quen thuộc của cô bỗng chợt biến thành gian nhà xa lạ.

Lớp rèm cửa nặng nề dày cộm chặn hết mất tia sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, khiến Dư Tô phải mất một lúc mới nhận ra mình đang ở trong một gian nhà trọ lạ lẫm mang vẻ cũ kỹ, cổ xưa.

Cô nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đôi, ánh mắt đưa từ khung cửa sổ tới phía buồng vệ sinh. Đột nhiên "cạch" một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Một người đàn ông dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú đang cầm khăn bông lau khô tóc, mỉm cười nhìn Dư Tô.

Anh ta khoác trên người một chiếc áo sơ mi trắng nhưng cúc cũng chẳng cài, lộ ra cơ bụng rắn chắc như tạc, trông vô cùng gợi cảm.

???

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Dư Tô bật dậy, ngồi thẳng lưng, trống ngực đánh liên hồi, cố gắng lắm mới kiềm chế nỗi kích động muốn lật chăn lên xem mình có còn quần hay không.

Dư Tô còn chưa kịp mở miệng hỏi gì thì bất chợt hai tiếng chuông điện thoại cùng lúc vang lên.

Phía cạnh đầu giường nơi Dư Tô đang ngồi là hai chiếc kệ thấp, mỗi bên đặt ngay ngắn một chiếc điện thoại. Hai chiếc điện thoại này giống nhau y đúc, màn hình đều đang lập lòe sáng. Dư Tô do dự một lát, đưa tay cầm chiếc điện thoại ở mé giường mình.

Trên màn hình điện thoại có một tin nhắn:

[Người đàn ông trong phòng là vị hôn phu của cô, hai người cùng tới cổ trấn du lịch.]

Vị hôn phu? Dư Tô đánh mắt về phía người đàn ông kia: "..."

Người đàn ông nhét điện thoại vào túi, híp mắt: "Thế nào, thấy tôi đẹp trai chứ, vị hôn thê nhỏ đáng yêu?"

Dư Tô ho khan một tiếng, nhìn về hướng khác, hỏi: "Đây là đâu, rõ ràng lúc nãy tôi vẫn ngồi trong phòng ngủ của mình mà."

"Ồ?" Người đàn ông ngồi xuống giường, quan sát cô một hồi rồi mới hỏi: "Cô là người mới?"

Dư Tô không hiểu, ngờ vực hỏi: "Người mới gì cơ?"

"Trước khi tới đây, có phải có một ứng dụng đột nhiên xuất hiện trong điện thoại của cô không? Sau đó cô đã mở nó ra."

"Đúng vậy." Dư Tô trả lời.

Khoảng thời gian này Dư Tô đang nghỉ phép, đúng lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, trong điện thoại cô đột nhiên xuất hiện một ứng dụng có tên "Trò chơi chết chóc".

Trước đó cô còn cho rằng mình không cẩn thận ấn nhầm vào phần cài đặt ứng dụng, nhưng nhìn qua logo ứng dụng này cũng khá đẹp, cô bèn mở ra định giết thời gian. Ai ngờ vừa mới ấn đồng ý điều khoản sử dụng, khung cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, Dư Tô đã thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ.

Nghĩ tới đây, Dư Tô ngẩng đầu hỏi người đàn ông kia: "Tất cả là do trò chơi kia?"

Người đàn ông thấp giọng cười, trong đôi mắt đen sáng lên vẻ hứng thú: "Người mới mà có thể bình tĩnh được như cô tôi mới gặp lần đầu đấy."

Dư Tô cũng không trả lời anh ta, cô hỏi tiếp: "Nếu đã vậy anh có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể được không?"

Người đàn ông nhướn mày, ánh mắt đảo qua chiếc điện thoại trên tay Dư Tô, cong mắt cười: "Đương nhiên tôi rất vui lòng được giải đáp thắc mắc của bạn gái mình rồi."

Dư Tô: "..."

Người đàn ông này tự xưng là Vương Tam, vừa nghe đã biết ngay là tên giả, vậy nên Dư Tô cũng bịa ra một cái tên đáp lại: "Tô Ngư."

Vương Tam nói: "Đầu tiên, tôi phải nhắc nhở cô trước một điều, chết trong trò chơi đồng nghĩa với việc chết ở thế giới hiện thực trong 24h."

Nghe câu trần thuật ngắn gọn của Vương Tam, Dư Tô đã bắt đầu hiểu về trò chơi này.

Đây là trò chơi khiến quan niệm, tri thức cô tiếp nhận suốt 23 năm sống trên đời lung lay sụp đổ. Ai có thể tưởng tượng ra một ứng dụng trên điện thoại lại có thể đẩy người ta vào một thế giới khác hoàn toàn xa lạ.

Vương Tam nói: "Những thế giới chúng ta được đưa tới đều có ma quỷ, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ cô sẽ đều được ngẫu nhiên phân tới các thế giới khác nhau. Nhưng nơi cô được chuyển tới có tình huống ra sao, sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì đều phải tự mà tìm hiểu. Về phần hoàn thành nhiệm vụ thế nào cũng phải tự mình mày mò tìm cách."

Người chơi đã tử nạn trong thế giới này thì dù có chết như thế nào, chết ra làm sao thì trong hiện thực cũng nhất định chỉ có một con đường chết. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, người chơi được cho 24h cuối sống sót ở thế giới thực, rồi trò chơi sẽ cướp đi mạng sống của họ.

Người đàn ông đó không nói nhiều, cuối cùng chỉ nhắc Dư Tô một câu: "Phải nhớ giấu cho kỹ thông tin cá nhân của cô ngoài đời thực, bao gồm cả họ tên."

Nói xong mấy lời này, anh ta cũng không mở miệng tiết lộ thêm điều gì. Dư Tô biết chuyện không thể đơn giản tới vậy, nhưng người đàn ông nọ không muốn nói cô cũng chẳng thể hỏi thêm anh ta được gì.

Cô gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."

Dừng lại một chút, cô hỏi: "Vậy giờ chúng ta có phải coi như đang hợp tác với nhau không?"

Vương Tam nhướn mày liếc cô, trong lòng hiển nhiên cũng đã hiểu Dư Tô đang muốn bám càng mình để hoàn thành nhiệm vụ. Khóe môi anh ta khẽ cong nhẹ, chậm rãi nói: "Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, cô sẽ không chết được."

Dư Tô cũng vứt hết liêm sỉ mà nịnh hót: "Sếp đúng là người có năng lực, nhìn đã thấy thần thái tự tin."

Vừa dứt lời, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, hiện lên tin nhắn [Xuống phòng khách dưới tầng trước 20:00].

Lúc này đang là 19:40, Dư Tô mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ đơn giản thoải mái mặc thường ngày, vào nhà vệ sinh thay quần áo.

19:53, Dư Tô cùng Vương Tam rời phòng, hai người bước song song, cửa gian phòng phía bên trái cũng chợt bật mở, một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ cùng một cô gái xinh xắn lanh lợi bước ra.

Dư Tô để ý thấy gương mặt người đàn ông cao to kia tràn ngập vẻ lo lắng bất an, nhưng cô gái bên cạnh anh ta lại có vẻ rất bình tĩnh.

"Đi thôi, Tiểu Ngư." Vương Tam gọi.

Dư Tô gật đầu, nhịn không được mà đáp: "Ừ, Tiểu Tam."

Vương Tam nhoẻn miệng cười, cười đến mức Dư Tô sởn tóc gáy.

Mạng chó vẫn là quan trọng nhất, Dư Tô cũng không dám tiếp tục cả gan chọc tức người đàn ông này nữa, dù sao cô cũng phải dựa dẫm bám chặt lấy anh ta. Cô ho khan một tiếng, nói: "Tôi đùa chút thôi sếp, chúng ta đi thôi."

Trong phòng khách bày một chiếc bàn ăn rất lớn, Dư Tô cùng Vương Tam ngồi xuống phía bên phải, người đàn ông cao lớn và cô gái nọ lại ngồi ở vị trí cách bọn họ xa nhất.

Chỗ Dư Tô ngồi đối diện với cửa ra vào nhà nghỉ, nhìn qua cánh cửa gỗ cũ kỹ mốc meo ấy mở rộng như thể ai muốn cũng có thể tự tiện ra vào, đưa mắt nhìn ra ngoài là có thể thấy màn mưa đang ào ào trút xuống.

Ngoài trời mưa to như trút nước, hạt mưa ồ ạt nện xuống mặt đất như những viên đá bị ném xuống mặt đường. Chờ lúc chạm xuống nền đất, thân mình chúng tan tành vỡ ra thành một đám bọt nước. Trời mưa như vậy mà chạy ra đường thì chỉ sợ da thịt người cũng phải thấy đau.

Lúc này, trên cầu thang gỗ bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Dư Tô quay đầu nhìn lại đã thấy một người đàn ông gầy gò hốt hoảng chạy xuống.

Hắn ta thấy bốn người ngồi trong phòng khách, gương mặt vốn trơ xương lại càng thêm méo mó khó coi: "Các người rốt cuộc là ai, là giáo phái kỳ quái nào muốn truyền đạo hả?! Tôi phải lập tức rời khỏi đây!"

Chẳng đợi bốn người kịp trả lời, hắn ta đã lao thật nhanh về phía cửa ra vào.

Vương Tam đưa ngón trỏ, chậm rãi gõ từng nhịp trên mặt bàn. Lúc người đàn ông kia lao tới ngưỡng cửa, Vương Tam mới chậm rãi nói: "Tôi khuyên anh không nên rời khỏi đây. Cứ cố ra khỏi nhà nghỉ này chỉ có đường chết."

Bước chân vội vã của người đàn ông nọ khựng lại một nhịp, hắn ta quay đầu trợn trừng mắt nhìn Vương Tam, cắn răng nói: "Sao, mấy người còn dám giết người hả?!"

Nói xong, hắn ta còn gấp gáp hơn khi nãy, lao như tên bắn ra khỏi cửa, hòa người vào làn mưa xối xả.

Một bước. Hai bước.

Ba bước.

Mới tiến ra khỏi nhà trọ có vỏn vẹn ba bước chân, Dư Tô đã thấy thân thể người đàn ông nọ khựng lại, run bắn lên, tiếp đó một tràng kêu thét thảm thiết, nghe chói tai tới mức không giống tiếng người tràn ra khỏi cổ họng hắn ta.

Cơn mưa ngoài trời như một trận mưa axit mà đáp lên người hắn, bắt đầu từ đỉnh đầu, mái tóc, rồi da thịt. Mắt thường cũng có thể nhìn rõ mồn một chúng cứ thế mà dần dần chảy ra như thịt nhão, để lộ ra dưới lớp da từng thớ cơ.

Chưa được tới 10 giây, người đàn ông đã biến thành một "người máu" không có lớp da! Thế mà hắn ta lại vẫn còn sống, hắn ta đau đến mức lăn lộn, quằn quại trên mặt đất, tiếng kêu la thảm thiết như âm thanh gào thét từ địa ngục truyền tới, khiến người nghe thấy tóc gáy dựng ngược.

Qua thêm 30 giây nữa, tiếng gào thảm thiết của hắn ta từ từ tan mất, cơ thể cũng không còn cử động nữa, nằm thẳng đờ trên nền đất dưới trận mưa xối xả, khiến cho màn mưa càng thêm ngang ngược mà dội lên đám máu thịt sớm đã không còn một mẩu da bọc bên ngoài.

Dư Tô cảm thấy tiếng tim mình dồn dập liên hồi, có một cảm giác hãi hùng pha lẫn với kích động dấy lên trong người cô, tạo thành thứ cảm giác kỳ quái, càng kỳ quái hơn là thứ cảm giác này khiến cho lòng cô có chút phấn khích mong chờ.

Không sai, cô đang mong chờ...

Những ngày tháng bình yên, nhàm chán, bí bách dồn nén, cuối cùng cũng đã thay đổi.

"Ha, lần nào cũng đụng phải một tên người chơi mới bại não."

Một cô gái trông tóc tai mặt mũi trẻ măng như học sinh từ trên cầu thang bước xuống, trông cô ta cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu mười bảy, nhưng nét mặt lại pha đầy dáng vẻ lạnh lùng, khinh khỉnh không hợp tuổi. Dường như trong mắt cô ta kẻ vừa chết đau đớn thảm thiết kia cũng chỉ như một con kiến bé nhỏ.

"Mấy kẻ như hắn ta tôi nhìn cũng đã chẳng muốn giải thích luật chơi. Vừa thấy hắn, tôi đã biết ngay kẻ này không sống nổi." Cô ta vừa nói vừa bước về phía bàn ăn.

Dư Tô nghĩ thầm, chẳng phải là người đàn ông nọ do không rõ tình hình nên mới chết sao.

Cô gái trẻ tuổi nọ đánh mắt nhìn về phía Dư Tô, rồi tầm mắt cứ thế quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Vương Tam, bước tới bên chiếc ghế còn trống cạnh anh ta.

Đồng hồ trên màn hình điện thoại cũng rất nhanh đã điểm tới số 8.

Ngay lúc này, cửa phòng đóng chặt im lìm phía bờ tường bên phải bật mở. Dư Tô ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn bà trên 40 tuổi, đẩy chiếc xe đẩy đồ ăn chầm chậm bước lại.

Món ăn bày trên xe đẩy có chay có mặn, kể từ lúc người phụ nữ nọ đẩy xe bước vào, mùi hương thức ăn thơm nức khiến người ta ứa nước bọn đã quanh quẩn bên chóp mũi năm người trong phòng.

Người phụ nữ trung niên nọ mang một nụ cười phúc hậu ấm áp, bày từng đĩa thức ăn lên mặt bàn, bày xong hết đồ ăn, bà vừa cười vừa nói: "Mấy cháu tới thật không đúng lúc, ngoài trời mưa lớn thế này, cũng chẳng biết đến khi nào mới tạnh."

Không ai tiếp lời người phụ nữ này, một lúc lâu sau, Vương Tam mới cười mà đáp: "Không sao, cháu và cục cưng nhà cháu hiện giờ rất rảnh rỗi, không vội, có thể ở đây đợi thêm vài ngày."

Cục cưng?! Dư Tô vừa mới ăn được một miếng cải trắng, nghe xong thiếu chút nữa đã tự cắn vào lưỡi mình.

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười tươi tắn: "Cô thật sự ngưỡng mộ mấy cô cậu thanh niên trẻ trung như mấy đứa, giờ cô phải qua dọn dẹp phòng bếp một lát, nếu có việc gì thì cứ tới tìm cô."

Cô gái trẻ trung có dáng vẻ như nữ sinh nọ nghiêng đầu hỏi: "Bà chủ, nhà nghỉ to thế này mà có mỗi mình cô quản lý thôi à?"

Người phụ nữ trung niên lắc đầu, cười đáp: "Sao cô quản lý xuể được, chỉ là hai ngày nay con gái con rể cô có chuyện phải ra ngoài, phải mấy hôm nữa mới trở về."

Dư Tô cúi thấp đầu khều mấy hạt cơm trong bát, thầm nghĩ, nếu coi đây hoàn toàn là một trò chơi vậy NPC duy nhất trong nhà nghỉ chính là người phụ nữ trung niên này.

Nếu đã không biết nhiệm vụ là gì, cũng không biết hoàn thành nhiệm vụ thế nào, vậy NPC nhất định phải là người cung cấp manh mối cho người chơi.

Dư Tô vừa mới nghĩ tới đây, người phụ nữ nọ liền thốt lên "A" một tiếng, vỗ nhẹ lên trán, cười nói: "Đúng rồi, suýt nữa cô quên không nói cho mấy đứa, nhà nghỉ này vào ban đêm không được an toàn lắm, nếu nửa đêm có người gõ cửa, mấy đứa nhất định không được mở cửa đâu."

Không biết vì sao nghe xong, Dư Tô cảm thấy lời bà chủ nhà nghỉ lại có chút thâm ý khó lý giải nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện