Trò Chơi Chết Chóc
Chương 23: Bí mật nơi sơn thôn
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Người phụ nữ trung niên lườm Dư Tô, hung tợn cất giọng: "Quá đáng? Chờ đến khi cây gậy trên tay bà đánh vào mông mày thì hết quá đáng ngay! Đi giặt quần áo nhanh lên!"
Chuyện gì thế này? Dư Tô cúi đầu nhìn chậu quần áo bị người ta cưỡng ép dúi vào lòng, chợt ngẩn ngơ.
Cô quay đầu nhìn Phong Đình, đưa chậu cho anh ta.
Phong Đình còn chưa đưa tay nhận chiếc chậu, người đàn bà đã vươn tay đánh bốp cho cô một cái: "Con lười biếng này, mày còn dám bắt anh mày làm hộ à? Tao đánh chết mày bây giờ!"
Nói xong, bà tay quay sang cười với Phong Đình: "Con trai, con có đói không, con lên giường nằm nghỉ một lát đi nhé, để mẹ nấu cơm cho con ăn."
Dư Tô: "..." Trọng nam khinh nữ tới mức này có phải quá đáng lắm rồi không? Bác gái à bác không phải phụ nữ sao, bác tỉnh lại đi!
Phong Đình liếc Dư Tô, nói nhỏ: "Em gái, em đành tự giặt quần áo đi thôi. Anh trai trong lòng rất thông cảm nhưng lực bất tòng tâm."
A a.
Dư Tô bưng chậu quần áo hỏi bà mẹ từ trên trời rơi xuống phải giặt đồ ở đâu, sau đó lại bị đánh một trận tơi bời.
Cô cam chịu bưng chậu tới bên bờ sông nhỏ, thấy phía xa xa có hai người đang ra sức chà quấn áo trên phiến đá.
Một người trong số đó cũng là một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, người còn lại trông dáng vẻ khoảng hơn hai mươi.
Thấy Dư Tô tiến lại gần, cô bé kia vẫy cánh tay mảnh khảnh, cười tươi cất tiếng gọi: "Tiểu Thúy, cậu tới đúng lúc lắm, mau tới đây!"
Tiểu cái gì Thúy cơ? Miệng Dư Tô giật giật, cô bưng chậu tiến lại, ngồi xuống trên phiến đá bên cạnh cô bé.
Những phiến đá bên bờ sông này rất nhẵn nhụi, nửa dưới ngập trong nước, bên trên cũng rất sạch sẽ, có thể dùng làm bàn giặt đồ.
Đống quần áo trong chậu của cô bé đều đã được giặt giũ sạch sẽ cả, chỉ còn dư lại một bộ vẫn đang được chà trên phiến đá.
Cô bé quay người vốc một chút xíu bột giặt từ trong bao rắc lên trên bộ đồ, vừa nhanh nhẹn chà quần áo vừa hỏi Dư Tô: "Hôm nay sao cậu tới muộn vậy, tớ sắp giặt xong rồi đây này."
Dư Tô cũng không biết nên nói gì cho phải, đưa mắt nhìn xuống, thấy vết bầm tím trên tay cô bé bèn hỏi: “Sao tay cậu lại bị thương thế?”
Cô bé cúi đầu liếc nhìn vết thương trên tay mình, có chút lúng túng kéo tay áo xuống, yên lặng một hồi, cô bé cười khổ: “Cũng đâu phải cậu không biết đâu, hôm nào bố cũng đánh tớ thế này hết. Cậu sướng thật đấy, mặc dù mẹ cậu hơi dữ một chút nhưng không đánh cậu bao giờ.”
Trong lúc cô bé đang nói, cô gái ngồi cạnh đã giặt đồ xong xuôi đứng dậy rời đi, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Dư Tô đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái kia một hồi, chợt nghe cô bé bên cạnh thì thầm: “Con dâu nhà họ Trương ngoan ngoãn hơn năm ngoái nhiều rồi đấy nhỉ?”
“Năm ngoái chị ấy không ngoan à?” Dư Tô nói theo.
Cô bé bật cười, vươn ngón tay ướp nhẹp bôi đầy lên mặt Dư Tô: “Cậu giả ngốc đấy à? Năm ngoái cô ấy làm ầm làm ĩ lên, cậu cũng biết rồi mà. Thôi đừng có ngồi đần ra nữa, mau lấy quần áo bẩn ra đây, tớ giúp cậu một tay.”
Nghe thấy có người chủ động giặt đồ giúp mình, Dư Tô cầu còn chẳng được, vội vàng lôi hết đống bàn chải, bột giặt và quần áo ra.
Cô bé cạnh Dư Tô hơi lắm mồm lắm miệng, trong lúc chuyện trò Dư Tô rất nhanh đã hỏi ra được tên cô bé, cô bé này là Lý Tiểu Hoa, có vẻ cô bé con này và Dư Tô trong vai Tiểu Thúy có quan hệ rất tốt.
Một thúy một hoa, quan hệ có thể không tốt được sao?
Dư Tô hỏi ra mới biết hiện giờ đang là năm 99, nhưng ngôi làng này nằm trong một vùng núi lớn cực kỳ lạc hậu, vấn nạn trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng.
Nhà Dư Tô còn coi như tử tế, những gia đình khác đối xử với con gái tệ bạc, không đánh thì mắng, thậm chí đẻ ra con gái là mang vứt đi luôn.
Cuối thôn có một gia đình sinh liền tù tì ba đứa con gái, mang đi cho hết, sau đó không còn cách nào khác đành chắp chắp vá vá mượn người ta tiền mua một đứa con trai về.
Nghe đến đây Dư Tô kinh hãi tới mức chỉ muốn lập tức rút di động ra báo cảnh sát.
Vốn trước đây cô cảm thấy nhiệm vụ lần này có lẽ liên quan đến vụ án dạng buôn bán trẻ em, nhưng giờ nghe được mấy lời của Tiểu Hoa cô lại phát hiện ra chuyện lần này còn kinh sợ hơn.
Ban đầu, bọn họ bàn về cô gái ban nãy ngồi giặt quần áo bên cạnh, Tiểu Hoa vừa nhắc đến cô ta gương mặt đã đầy vẻ bùi ngùi, thở dài: “Năm ngoái lúc vừa được mua về hôm nào chị ấy cũng làm ầm lên khóc lóc đòi chết, tớ còn lo có một ngày nào đấy chị ấy chết thật. Mẹ tớ bảo với tớ đợi khi nào chị ấy có con rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, không ngờ mẹ tớ nói đúng thật. Chị ấy đẻ con xong không chỉ không đòi chết nữa mà còn đồng ý làm việc!”
Cổ họng Dư Tô nghèn nghẹn, im lặng hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Cậu không thấy buôn người là không đúng à?”
Tiêu Hoa nghiêng đầu, gương mặt ngốc nghếch không hiểu gì, nghi ngờ hỏi cô: “Không đúng ấy hả? Nhưng mọi người đều làm vậy mà. Tiểu Thúy, cậu đang luyên thuyên gì vậy? Không phải mẹ cậu cũng được mua về đấy thôi.”
“...” Dư Tô không biết nên nói gì cho phải, đành nhúng đại quần áo vào nước rồi cầm lên vắt khô bỏ lại vào chậu, đứng dậy nói: “Tớ giặt xong rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé, mau về nhà đi.”
Tiểu Hoa nhìn đống quần áo rõ ràng vẫn còn chưa giặt trong chậu, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng đành gật đầu nói: “Được, giờ cũng muộn rồi, tớ mà còn không chịu về bố sẽ lại đánh cho một trận.”
Sau khi tạm biệt Tiểu Thúy, Dư Tô mang tâm trạng xáo trộn phức tạp, men theo con đường nhỏ trở về “nhà”.
Mấy ngôi nhà ở nơi đây đều là kiểu nhà được trét từ bùn đất vô cùng cũ kỹ, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, còn có cả một khoảng sân nhỏ.
Dư Tô vừa bưng chậu quần áo bước vào cửa đã nhìn thấy Phong Đình bắt chéo chân ngồi trong sân, ung dung vừa gặm táo vừa phơi nắng.
Bà mẹ khuyến mãi của bọn họ vừa thấy Dư Tô về đã tiếp tục mắng mỏ: “Cái đồ đem đi bán còn phải các thêm tiền, rửa có mấy bộ quần áo cũng lâu thế, nếu không phải có anh mày can thì bà thể nào cũng đánh chết mày rồi!”
Đến mẹ ruột còn chưa bao giờ mắng cô như thế!
Dư Tô cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ với NPC nhiệm vụ, chỉ dám trợn mắt nhìn Phong Đình.
Phong Đình lại cắn một miếng táo, dường như lương tâm chợt trỗi dậy mà mở miệng nói một câu tử tế: “Em vốn đã đần rồi, mẹ đừng mắng em nữa kẻo càng mắng lại càng đần hơn.”
“...” Tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm.
Nhưng dù có nói thế nào thì cuối cùng người phụ nữ trung niên cũng không mắng mỏ tiếp nữa, bà bước qua giúp Dư Tô phơi quần áo một tay.
May mà đống đồ này toàn là quần áo cũ sẫm màu, có bẩn hay không cũng đều không nhìn thấy được, bà mẹ hoàn toàn không phát hiện ra mớ quần áo này chưa được giặt.
Phơi xong quần áo Dư Tô lại bị bắt đi nấu cơm, bị đống củi đốt hun cho nước mắt chảy ròng ròng, cuối cùng vất vả một hồi mới xào được một đĩa cải trắng, lại không được ngồi lên bàn ăn cơm.
Ông bố khuyến mãi cũng đã làm xong việc, trở về nhà, cười híp mắt gọi con trai Phong Đình lại ăn cơm, Dư Tô và người phụ nữ trung niên thì chỉ có thể ngồi chờ, đợi khi nào đàn ông trong nhà ăn xong mới được qua ăn mấy mòn đồ còn thừa lại.
Nếu sự tức giận có thể phân ra thành mười cấp độ, thì hiện giờ Dư Tô đã đầy chín cấp rồi.
Vất vả chịu đựng tới chạng vạng tối, cuối cùng cô cũng có chút thời gian rảnh, vội kéo Phong Đình ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên phía sau còn lớn tiếng chất vấn cô kéo anh trai đi đâu, cô tức tới mức không thèm để ý tới bà ta.
Sau khi kéo Phong Đình đi một đoạn, Dư Tô mới dừng lại, nén giận hỏi: “Anh tìm được manh mối gì chưa?”
Cô tức tới phát điên, không thèm giả vờ yếu ớt, cũng chẳng muốn nói lời nào, thậm chí không muốn cả bám càng Phong Đình.
Phong Đình lúc này lại không biết tốt xấu mà bật cười: “Đừng vội, đi thôi, chúng ta đi tìm mấy người chơi khác.”
Ngôi làng này không lớn, nhưng mấy gia đình trong thôn dựng nhà rất tùy tiện, muốn làm nhà ở đâu thì xây luôn ở đấy, tới mức một ngôi làng có số hộ dân không nhiều lại chiếm phần diện tích tương đối lớn.
Nhá nhem tối màn trời rất đẹp, ánh chiều tà nhuộm đỏ một mảng mây lớn, ngẩng đầu nhìn thấy mảng trời đó như đang treo trên dãy núi ngoài xa.
Hai bên trái phải đều bị vây bởi núi cao, theo màn trời dần mờ mịt ảm đạm, dãy núi cao kia biến thành một mảng đen lớn kéo thật dài, trông như đang vây nhốt lấy ai.
Dư Tô không nhìn thêm nữa, vừa sóng vai đi cùng Phong Đình vừa kể cho anh ta chuyện cô nghe được từ Tiểu Hoa.
Nhiệm vụ lần này có chút khác biệt so với hai lần trước, ở đầu trò chơi thứ nhất người chơi không được rời nhà nghỉ, đến trò chơi thứ hai phạm vi nhiệm vụ lại khép kín trong một ngôi nhà.
Mà đến lần này, bọn họ không chỉ có thể tự do hành động, mà còn có thân phận liên hệ rất mật thiết với NPC của màn chơi.
Còn chưa đi được mấy phút, một cô gái tóc vài chớm vai đã bước ra từ chỗ ngoặt của một ngôi nhà, thấy Dư Tô và Phong Đình, cô ta ngẩn ra một lúc rồi nhanh chân tiến lại gần.
Thấy chỉ còn cách hai người một khoảng ngắn, cô ta lập tức hỏi: “Người chơi?”
Dư Tô và Phong đình nhìn nhau một cái rồi gật đầu nói “Đúng vậy, chào cô, tên tôi là Dương Tiểu Thúy.”
Đúng, đây chính là thân phận của cô ở thế giới này.
Cô gái trước mặt khựng lại trong chốc lát rồi mới cất tiếng: “Tôi tên là Tôn Chiêu Đệ.”
Đều là người cùng cảnh cả.
Phong Đình vẫn báo cái tên giả Vương Tam.
Ba người không nói thêm gì nữa, Dư Tô thấy vậy hỏi thẳng luôn: “Cô đi từ phía nào tới vậy, có gặp mấy người chơi khác không?”
Tôn Chiêu Đệ lắc đầu nói: “Không, chắc không phải lần này chỉ có mỗi ba chúng ta chứ? Nếu số lượng người chơi không nhiều, có lẽ màn chơi này cũng không khó lắm.”
Nhưng Dư Tô và Phong Đình đều không có ý định bàn luận về vấn đề này, Phong Đình nói: “Trước tiên chúng ta cùng trao đổi chút đầu mối trước đã.”
Tôn Chiêu Đệ hơi ngượng ngùng cười: “Tôi vẫn chưa tìm được manh mối nào, chỉ nghe nói trong thôn này có nạn buôn bán người, vừa mua vợ lại vừa mua con trai, đẻ được con gái cũng mang ra ngoài bán.”
“Vậy chuyện chúng ta tìm hiểu được đều như nhau cả.” Dư Tô nói, “Dựa theo tình hình hiện tại, nhiệm vụ cũng có liên quan lớn tới vấn đề này.”
Cô cảm thấy loại nhiệm vụ này rất phiền hà, nếu vừa mới bắt đầu đã đưa quy tắc rõ ràng giống màn chơi trước đó thì tốt hơn nhiều, ít ra người chơi sẽ chẳng tới mức không xác định nổi phương hướng như ruồi mất đầu.
“Vậy phải làm sao mới hoàn thành được nhiệm vụ lần này đây? Trước khi vào màn chơi tôi nhìn thấy tên nhiệm vụ là [Chạy nhanh lên],” Tôn Chiêu Đệ nói: “Có phải ý muốn nói chúng ta phải rời khỏi nơi đây không?”
Dư Tô quay sang Phong Đình: “Sếp, anh thấy sao?”
Phong Đình nhướn mày, chầm chậm nói: “Hẳn có ý muốn chúng ta mang người nào đó bị bán tới đây chạy khỏi nơi này, nhưng trước hết phải tìm được người kia đã.”
Nhưng mà chuyện đâu có dễ.
Ở cái nơi buôn người đã thành thói quen như chỗ này, sợ rằng số người bị bán tới đây cũng không hề nhỏ.
Từ trẻ con đến phụ nữ, mục tiêu của nhiệm vụ lần này sẽ là ai đây?
Trời đã càng ngày càng tối, nơi đây khó có thể so được với thành thị đèn điện sáng rực, vừa chập tối cả thôn đã tối đen như mực, nhà nhà đóng cửa kín mít, thậm chí còn không thấy được có ai bước chân ra khỏi nhà chứ đừng nói là tìm người nghe ngóng tình hình.
Chỉ được một điều hay là tầm giờ này mà còn có người ra ngoài thì chắc hẳn chính là người chơi.
Ba người cùng đi một hồi lại không gặp thêm người chơi nào khác. Thấy trời sắp tối đen, bọn họ không thể không men theo con đường nhỏ trở về nhà, chỉ có thể đợi sáng mai nói tiếp.
Chỉ là Dư Tô không ngờ ngày hôm sau trời vừa sáng, trong thôn đã có tin có người vừa chết.
Người phụ nữ trung niên lườm Dư Tô, hung tợn cất giọng: "Quá đáng? Chờ đến khi cây gậy trên tay bà đánh vào mông mày thì hết quá đáng ngay! Đi giặt quần áo nhanh lên!"
Chuyện gì thế này? Dư Tô cúi đầu nhìn chậu quần áo bị người ta cưỡng ép dúi vào lòng, chợt ngẩn ngơ.
Cô quay đầu nhìn Phong Đình, đưa chậu cho anh ta.
Phong Đình còn chưa đưa tay nhận chiếc chậu, người đàn bà đã vươn tay đánh bốp cho cô một cái: "Con lười biếng này, mày còn dám bắt anh mày làm hộ à? Tao đánh chết mày bây giờ!"
Nói xong, bà tay quay sang cười với Phong Đình: "Con trai, con có đói không, con lên giường nằm nghỉ một lát đi nhé, để mẹ nấu cơm cho con ăn."
Dư Tô: "..." Trọng nam khinh nữ tới mức này có phải quá đáng lắm rồi không? Bác gái à bác không phải phụ nữ sao, bác tỉnh lại đi!
Phong Đình liếc Dư Tô, nói nhỏ: "Em gái, em đành tự giặt quần áo đi thôi. Anh trai trong lòng rất thông cảm nhưng lực bất tòng tâm."
A a.
Dư Tô bưng chậu quần áo hỏi bà mẹ từ trên trời rơi xuống phải giặt đồ ở đâu, sau đó lại bị đánh một trận tơi bời.
Cô cam chịu bưng chậu tới bên bờ sông nhỏ, thấy phía xa xa có hai người đang ra sức chà quấn áo trên phiến đá.
Một người trong số đó cũng là một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, người còn lại trông dáng vẻ khoảng hơn hai mươi.
Thấy Dư Tô tiến lại gần, cô bé kia vẫy cánh tay mảnh khảnh, cười tươi cất tiếng gọi: "Tiểu Thúy, cậu tới đúng lúc lắm, mau tới đây!"
Tiểu cái gì Thúy cơ? Miệng Dư Tô giật giật, cô bưng chậu tiến lại, ngồi xuống trên phiến đá bên cạnh cô bé.
Những phiến đá bên bờ sông này rất nhẵn nhụi, nửa dưới ngập trong nước, bên trên cũng rất sạch sẽ, có thể dùng làm bàn giặt đồ.
Đống quần áo trong chậu của cô bé đều đã được giặt giũ sạch sẽ cả, chỉ còn dư lại một bộ vẫn đang được chà trên phiến đá.
Cô bé quay người vốc một chút xíu bột giặt từ trong bao rắc lên trên bộ đồ, vừa nhanh nhẹn chà quần áo vừa hỏi Dư Tô: "Hôm nay sao cậu tới muộn vậy, tớ sắp giặt xong rồi đây này."
Dư Tô cũng không biết nên nói gì cho phải, đưa mắt nhìn xuống, thấy vết bầm tím trên tay cô bé bèn hỏi: “Sao tay cậu lại bị thương thế?”
Cô bé cúi đầu liếc nhìn vết thương trên tay mình, có chút lúng túng kéo tay áo xuống, yên lặng một hồi, cô bé cười khổ: “Cũng đâu phải cậu không biết đâu, hôm nào bố cũng đánh tớ thế này hết. Cậu sướng thật đấy, mặc dù mẹ cậu hơi dữ một chút nhưng không đánh cậu bao giờ.”
Trong lúc cô bé đang nói, cô gái ngồi cạnh đã giặt đồ xong xuôi đứng dậy rời đi, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Dư Tô đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái kia một hồi, chợt nghe cô bé bên cạnh thì thầm: “Con dâu nhà họ Trương ngoan ngoãn hơn năm ngoái nhiều rồi đấy nhỉ?”
“Năm ngoái chị ấy không ngoan à?” Dư Tô nói theo.
Cô bé bật cười, vươn ngón tay ướp nhẹp bôi đầy lên mặt Dư Tô: “Cậu giả ngốc đấy à? Năm ngoái cô ấy làm ầm làm ĩ lên, cậu cũng biết rồi mà. Thôi đừng có ngồi đần ra nữa, mau lấy quần áo bẩn ra đây, tớ giúp cậu một tay.”
Nghe thấy có người chủ động giặt đồ giúp mình, Dư Tô cầu còn chẳng được, vội vàng lôi hết đống bàn chải, bột giặt và quần áo ra.
Cô bé cạnh Dư Tô hơi lắm mồm lắm miệng, trong lúc chuyện trò Dư Tô rất nhanh đã hỏi ra được tên cô bé, cô bé này là Lý Tiểu Hoa, có vẻ cô bé con này và Dư Tô trong vai Tiểu Thúy có quan hệ rất tốt.
Một thúy một hoa, quan hệ có thể không tốt được sao?
Dư Tô hỏi ra mới biết hiện giờ đang là năm 99, nhưng ngôi làng này nằm trong một vùng núi lớn cực kỳ lạc hậu, vấn nạn trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng.
Nhà Dư Tô còn coi như tử tế, những gia đình khác đối xử với con gái tệ bạc, không đánh thì mắng, thậm chí đẻ ra con gái là mang vứt đi luôn.
Cuối thôn có một gia đình sinh liền tù tì ba đứa con gái, mang đi cho hết, sau đó không còn cách nào khác đành chắp chắp vá vá mượn người ta tiền mua một đứa con trai về.
Nghe đến đây Dư Tô kinh hãi tới mức chỉ muốn lập tức rút di động ra báo cảnh sát.
Vốn trước đây cô cảm thấy nhiệm vụ lần này có lẽ liên quan đến vụ án dạng buôn bán trẻ em, nhưng giờ nghe được mấy lời của Tiểu Hoa cô lại phát hiện ra chuyện lần này còn kinh sợ hơn.
Ban đầu, bọn họ bàn về cô gái ban nãy ngồi giặt quần áo bên cạnh, Tiểu Hoa vừa nhắc đến cô ta gương mặt đã đầy vẻ bùi ngùi, thở dài: “Năm ngoái lúc vừa được mua về hôm nào chị ấy cũng làm ầm lên khóc lóc đòi chết, tớ còn lo có một ngày nào đấy chị ấy chết thật. Mẹ tớ bảo với tớ đợi khi nào chị ấy có con rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, không ngờ mẹ tớ nói đúng thật. Chị ấy đẻ con xong không chỉ không đòi chết nữa mà còn đồng ý làm việc!”
Cổ họng Dư Tô nghèn nghẹn, im lặng hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Cậu không thấy buôn người là không đúng à?”
Tiêu Hoa nghiêng đầu, gương mặt ngốc nghếch không hiểu gì, nghi ngờ hỏi cô: “Không đúng ấy hả? Nhưng mọi người đều làm vậy mà. Tiểu Thúy, cậu đang luyên thuyên gì vậy? Không phải mẹ cậu cũng được mua về đấy thôi.”
“...” Dư Tô không biết nên nói gì cho phải, đành nhúng đại quần áo vào nước rồi cầm lên vắt khô bỏ lại vào chậu, đứng dậy nói: “Tớ giặt xong rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé, mau về nhà đi.”
Tiểu Hoa nhìn đống quần áo rõ ràng vẫn còn chưa giặt trong chậu, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng đành gật đầu nói: “Được, giờ cũng muộn rồi, tớ mà còn không chịu về bố sẽ lại đánh cho một trận.”
Sau khi tạm biệt Tiểu Thúy, Dư Tô mang tâm trạng xáo trộn phức tạp, men theo con đường nhỏ trở về “nhà”.
Mấy ngôi nhà ở nơi đây đều là kiểu nhà được trét từ bùn đất vô cùng cũ kỹ, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, còn có cả một khoảng sân nhỏ.
Dư Tô vừa bưng chậu quần áo bước vào cửa đã nhìn thấy Phong Đình bắt chéo chân ngồi trong sân, ung dung vừa gặm táo vừa phơi nắng.
Bà mẹ khuyến mãi của bọn họ vừa thấy Dư Tô về đã tiếp tục mắng mỏ: “Cái đồ đem đi bán còn phải các thêm tiền, rửa có mấy bộ quần áo cũng lâu thế, nếu không phải có anh mày can thì bà thể nào cũng đánh chết mày rồi!”
Đến mẹ ruột còn chưa bao giờ mắng cô như thế!
Dư Tô cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ với NPC nhiệm vụ, chỉ dám trợn mắt nhìn Phong Đình.
Phong Đình lại cắn một miếng táo, dường như lương tâm chợt trỗi dậy mà mở miệng nói một câu tử tế: “Em vốn đã đần rồi, mẹ đừng mắng em nữa kẻo càng mắng lại càng đần hơn.”
“...” Tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm.
Nhưng dù có nói thế nào thì cuối cùng người phụ nữ trung niên cũng không mắng mỏ tiếp nữa, bà bước qua giúp Dư Tô phơi quần áo một tay.
May mà đống đồ này toàn là quần áo cũ sẫm màu, có bẩn hay không cũng đều không nhìn thấy được, bà mẹ hoàn toàn không phát hiện ra mớ quần áo này chưa được giặt.
Phơi xong quần áo Dư Tô lại bị bắt đi nấu cơm, bị đống củi đốt hun cho nước mắt chảy ròng ròng, cuối cùng vất vả một hồi mới xào được một đĩa cải trắng, lại không được ngồi lên bàn ăn cơm.
Ông bố khuyến mãi cũng đã làm xong việc, trở về nhà, cười híp mắt gọi con trai Phong Đình lại ăn cơm, Dư Tô và người phụ nữ trung niên thì chỉ có thể ngồi chờ, đợi khi nào đàn ông trong nhà ăn xong mới được qua ăn mấy mòn đồ còn thừa lại.
Nếu sự tức giận có thể phân ra thành mười cấp độ, thì hiện giờ Dư Tô đã đầy chín cấp rồi.
Vất vả chịu đựng tới chạng vạng tối, cuối cùng cô cũng có chút thời gian rảnh, vội kéo Phong Đình ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên phía sau còn lớn tiếng chất vấn cô kéo anh trai đi đâu, cô tức tới mức không thèm để ý tới bà ta.
Sau khi kéo Phong Đình đi một đoạn, Dư Tô mới dừng lại, nén giận hỏi: “Anh tìm được manh mối gì chưa?”
Cô tức tới phát điên, không thèm giả vờ yếu ớt, cũng chẳng muốn nói lời nào, thậm chí không muốn cả bám càng Phong Đình.
Phong Đình lúc này lại không biết tốt xấu mà bật cười: “Đừng vội, đi thôi, chúng ta đi tìm mấy người chơi khác.”
Ngôi làng này không lớn, nhưng mấy gia đình trong thôn dựng nhà rất tùy tiện, muốn làm nhà ở đâu thì xây luôn ở đấy, tới mức một ngôi làng có số hộ dân không nhiều lại chiếm phần diện tích tương đối lớn.
Nhá nhem tối màn trời rất đẹp, ánh chiều tà nhuộm đỏ một mảng mây lớn, ngẩng đầu nhìn thấy mảng trời đó như đang treo trên dãy núi ngoài xa.
Hai bên trái phải đều bị vây bởi núi cao, theo màn trời dần mờ mịt ảm đạm, dãy núi cao kia biến thành một mảng đen lớn kéo thật dài, trông như đang vây nhốt lấy ai.
Dư Tô không nhìn thêm nữa, vừa sóng vai đi cùng Phong Đình vừa kể cho anh ta chuyện cô nghe được từ Tiểu Hoa.
Nhiệm vụ lần này có chút khác biệt so với hai lần trước, ở đầu trò chơi thứ nhất người chơi không được rời nhà nghỉ, đến trò chơi thứ hai phạm vi nhiệm vụ lại khép kín trong một ngôi nhà.
Mà đến lần này, bọn họ không chỉ có thể tự do hành động, mà còn có thân phận liên hệ rất mật thiết với NPC của màn chơi.
Còn chưa đi được mấy phút, một cô gái tóc vài chớm vai đã bước ra từ chỗ ngoặt của một ngôi nhà, thấy Dư Tô và Phong Đình, cô ta ngẩn ra một lúc rồi nhanh chân tiến lại gần.
Thấy chỉ còn cách hai người một khoảng ngắn, cô ta lập tức hỏi: “Người chơi?”
Dư Tô và Phong đình nhìn nhau một cái rồi gật đầu nói “Đúng vậy, chào cô, tên tôi là Dương Tiểu Thúy.”
Đúng, đây chính là thân phận của cô ở thế giới này.
Cô gái trước mặt khựng lại trong chốc lát rồi mới cất tiếng: “Tôi tên là Tôn Chiêu Đệ.”
Đều là người cùng cảnh cả.
Phong Đình vẫn báo cái tên giả Vương Tam.
Ba người không nói thêm gì nữa, Dư Tô thấy vậy hỏi thẳng luôn: “Cô đi từ phía nào tới vậy, có gặp mấy người chơi khác không?”
Tôn Chiêu Đệ lắc đầu nói: “Không, chắc không phải lần này chỉ có mỗi ba chúng ta chứ? Nếu số lượng người chơi không nhiều, có lẽ màn chơi này cũng không khó lắm.”
Nhưng Dư Tô và Phong Đình đều không có ý định bàn luận về vấn đề này, Phong Đình nói: “Trước tiên chúng ta cùng trao đổi chút đầu mối trước đã.”
Tôn Chiêu Đệ hơi ngượng ngùng cười: “Tôi vẫn chưa tìm được manh mối nào, chỉ nghe nói trong thôn này có nạn buôn bán người, vừa mua vợ lại vừa mua con trai, đẻ được con gái cũng mang ra ngoài bán.”
“Vậy chuyện chúng ta tìm hiểu được đều như nhau cả.” Dư Tô nói, “Dựa theo tình hình hiện tại, nhiệm vụ cũng có liên quan lớn tới vấn đề này.”
Cô cảm thấy loại nhiệm vụ này rất phiền hà, nếu vừa mới bắt đầu đã đưa quy tắc rõ ràng giống màn chơi trước đó thì tốt hơn nhiều, ít ra người chơi sẽ chẳng tới mức không xác định nổi phương hướng như ruồi mất đầu.
“Vậy phải làm sao mới hoàn thành được nhiệm vụ lần này đây? Trước khi vào màn chơi tôi nhìn thấy tên nhiệm vụ là [Chạy nhanh lên],” Tôn Chiêu Đệ nói: “Có phải ý muốn nói chúng ta phải rời khỏi nơi đây không?”
Dư Tô quay sang Phong Đình: “Sếp, anh thấy sao?”
Phong Đình nhướn mày, chầm chậm nói: “Hẳn có ý muốn chúng ta mang người nào đó bị bán tới đây chạy khỏi nơi này, nhưng trước hết phải tìm được người kia đã.”
Nhưng mà chuyện đâu có dễ.
Ở cái nơi buôn người đã thành thói quen như chỗ này, sợ rằng số người bị bán tới đây cũng không hề nhỏ.
Từ trẻ con đến phụ nữ, mục tiêu của nhiệm vụ lần này sẽ là ai đây?
Trời đã càng ngày càng tối, nơi đây khó có thể so được với thành thị đèn điện sáng rực, vừa chập tối cả thôn đã tối đen như mực, nhà nhà đóng cửa kín mít, thậm chí còn không thấy được có ai bước chân ra khỏi nhà chứ đừng nói là tìm người nghe ngóng tình hình.
Chỉ được một điều hay là tầm giờ này mà còn có người ra ngoài thì chắc hẳn chính là người chơi.
Ba người cùng đi một hồi lại không gặp thêm người chơi nào khác. Thấy trời sắp tối đen, bọn họ không thể không men theo con đường nhỏ trở về nhà, chỉ có thể đợi sáng mai nói tiếp.
Chỉ là Dư Tô không ngờ ngày hôm sau trời vừa sáng, trong thôn đã có tin có người vừa chết.
Bình luận truyện