Trò Chơi Chết Chóc
Chương 32: Viếng mộ
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Hành động như một kẻ giết người không gớm tay của Bạch Thiên dọa cho Vương Thiết Trụ sợ mất mật, anh ta lăm lăm con dao phay, dễ dàng hỏi ra được tất cả mọi chuyện.
Dư Tô và những người khác đứng một bên nghe, thấy dáng vẻ run như cầy sấy của Vương Thiết Trụ lại cảm thấy hơi buồn cười.
Tên đàn ông này dám ra tay đánh chết một cô gái đáng thương bị lừa bán đến đây, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Từ Đình, thậm chí còn cưỡng bức làm nhục cô, nhưng khi đối mặt với kẻ mạnh mẽ hơn thì còn chẳng dám xì hơi lấy một cái.
Loại người như hắn ta chỉ có thể bắt nạn ức hiếp những người yếu đuối.
Mấy người chơi rất nhanh đã biết được ngọn nguồn câu chuyện từ miệng Vương Thiết Trụ.
Mọi chuyện giống như Phong Đình đoán trước, người phụ nữ bảy năm trước bị bán tới đây là do bố mẹ Vương Thiết Trụ bỏ tiền ra mua.
Khi ấy Vương Thiết Trụ hai lăm tuổi, nếu là ngày nay thì vẫn còn được coi là rất trẻ, nhưng ở nơi sơn thôn hẻo lánh lạc hậu hai lăm đã là tương đối lớn tuổi rồi.
Vì chuyện này mà nhà họ Vương vô cùng sốt ruột, tìm người làm mối khắp mười dặm tám thôn cũng không kiếm được vợ, cuối cùng nhờ người ta giới thiệu mà mua được một cô dâu ở vùng khác về.
Cô dâu kia không phải là người cùng tỉnh với bọn họ, cô không hiểu được tiếng những kẻ ở đây, chính vì vậy mà người nhà họ Vương không mắng chửi nổi, bèn thẳng tay đánh đập cô.
Đáng thương nhất ở chỗ cô gái bị lừa bắt từ một tỉnh rất xa tới, lúc đến nơi này còn bị người ta trùm kín đầu không thấy nổi đường đi, ngay cả chạy trốn cũng chẳng biết phải chạy đi đâu.
Khoảng chừng một tháng sau, cô gái cuối cùng cũng chấp nhận số phận.
Cô gái mang thân thể chằng chịt vết thương bắt đầu làm việc giúp nhà họ Vương, nhà họ vẫn không đồng ý cho cô ra ngoài, vậy nên cô bèn nấu cơm, quét dọn nhà cửa, chẻ củi, cố gắng làm một chút chuyện nhỏ trong khả năng của mình. Nhưng dù có vậy hai ông bà già họ Vương nhìn cô vẫn thấy ngứa mắt, ngày nào cũng lôi cô ra đánh vài ba trận.
Có lẽ là bởi vì mua được cô về họ đã tiêu sạch số tiền dành dụm cả đời, còn phải bán hết đàn heo nái trong nhà mà vẫn phải vay nợ một khoản nhỏ. Vậy nên hai người vô cùng soi mói bắt bẻ cô gái này, ngày nào cũng kiếm đủ cớ để đánh đập cô cho hả giận.
Hai tháng nữa trôi qua, cô gái đã mang thai. Cuối cùng cô cũng được phép ra khỏi cửa nhà họ Vương, nhưng vẫn còn phải làm việc quần quật cả ngày. Ở nông thôn không có chuyện phụ nữ mang thai được nâng niu như vàng ngọc, có rất nhiều người tới tận lúc chuẩn bị sinh con vẫn còn đang làm ruộng.
Tới lúc này cô gái đã có thể nghe hiểu được một chút tiếng vùng này. Người nhà họ Vương cũng đối xử tốt với cô hơn một chút, ít nhất cũng không dám tùy tiện đánh cô nữa.
Nhưng kể từ cái ngày cô gái mang quần áo ra bờ sông giặt giũ, cơn ác mộng của cô mới thật sự bắt đầu. Cô bị một người đàn ông độc thân trong thôn là Trương Thiết Ngưu khéo vào rừng cưỡng bức.
Chính vì vậy mà cô gái bị sảy mất thai, mà sau khi cô một thân quần áo rách nát tả tơi trở lại nhà họ Vương, dùng thứ tiếng địa phương sứt sẹo của mình kể cho họ nghe chuyện, hai ông bà nhà họ Vương lại chỉ thẳng mặt cô mắng cô là đồ lăng loàng đốn mạt, nói cô dụ dỗ đàn ông, mắng cô không biết liêm sỉ.
Ngày ấy bà Vương chưa lớn tuổi như bây giờ, tay bà ta còn cứng rắn khỏe mạnh hơn cả tay đàn ông, bà cầm chổi, phát điên phát rồ đánh đập cô gái đáng thương đến tột cùng kia.
Khi Vương Thiết Trụ tới tìm Trương Thiết Ngưu nói rõ chuyện phải trái, tên đàn ông kia đã trốn lên trấn trên từ bao giờ. Đến khi Vương Thiết Trụ đuổi đến tận trấn trên, hắn cũng đã lên xe đi mất, nghe người nhà họ Trương nói hắn ta đã báo trước với mọi người bắt đầu từ hôm nay sẽ vào thành phố làm việc.
Vậy nên Vương Thiết Ngưu đã thầm lập mưu từ lâu, ngay từ ban đầu đã muốn gây tội trước khi rời thôn.
Người nhà họ Vương cũng không dám đánh chết cô gái này, dù rằng cảm thấy cô không sạch sẽ nhưng dù sao cũng mất bộn tiền mới mua về được, vẫn phải giữ lại để đẻ con trai.
Cô gái bị đánh dã man tới mức phải nằm liệt giường suốt mấy ngay, mà sau khi xuống giường được, mỗi hôm cô gái chỉ được ăn một củ khoai lang luộc.
Cô gái lúc này có phần không khống chế được đại tiểu tiện, lúc đang từ trên giường bò xuống lại lỡ làm dây ra giường, bà Vương thấy thế vô cùng tức giận, bèn bốc luôn phân nhét vào mồm cô...
Chuyện đã qua bao nhiêu năm, Vương Thiết Trụ nói tới đây mới nhớ lại cái chuyện mà với hắn ta vô cùng bé nhỏ, không đáng là gì.
Hắn ta chợt kinh hãi hoảng hốt, một hồi sau mới kịp phản ứng lại: "Chẳng lẽ... cô ta trở về báo thù thật?"
Bạch Thiên đưa chân đạp vào ngực hắn ta: "Nói tiếp."
Vương Thiết Trụ đau tới mức bật lên một tiếng rên, nhưng cũng chẳng dám phản kháng lại mà chỉ nghe ngực nói tiếp: "Hết, hết mất rồi... Sau đó cô ta vừa mới xuống giường được mấy hôm đã đột nhiên sốt cao, bọn tôi còn mua cả thuốc cho cô ta, nhưng cô ta không trụ được, chết mất rồi...
Nhưng cô ta đâu phải do tôi đánh chết! Tôi có đánh cô ta, nhưng mẹ tôi mới là người hay đánh đập cô ta nhất! Cô ta có chết chắc chắn cũng là do mẹ tôi đánh chết, hiện giờ bố mẹ tôi cũng đều chết cả rồi, cô ta, cô ta liệu có đến tìm tôi nữa không?"
Tôn Chiêu Đệ tức giận đến cắn chặt răng: "Ông giỏi thật đấy, còn biết đổ tội cho mẹ mình hả? Chỉ sợ mẹ ông có đi đầu thai rồi cũng phải trở lại đánh chết ông!"
Dựa theo tính cách của Vương Thiết Trụ, lời hắn ta thốt ra chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật. Cô gái kia rốt cuộc bị ai đánh chết, ai đánh đập cô tàn nhẫn nhất, hiện giờ đều chỉ là lời nói từ một phía của hắn.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, hai ông bà cụ nhà họ Vương cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Chỉ là giờ đã xác định được thân phận của oan hồn báo thù, vậy bước tiếp theo nên làm gì đây?
Trưởng thôn gãi đầu, hỏi: "Vậy có phải chúng ta nên cùng nhau đi viếng mộ thắp hương cho cô ấy, cầu xin cô ấy tha cho chúng ta không?"
Phong Đình nhìn Vương Thiết Trụ, mỉm cười: "Có lẽ xách theo đầu hắn ta sẽ hữu ích hơn."
Bạch Thiên nhăm nhăm dao phay nóng lòng muốn thử: "Được, anh đè hắn ta lại giúp tôi!"
Dư Tô, Tôn Chiêu Đệ: "..." Cái tên điên này, sao anh ta lại thích giết người đến vậy.
Vương Thiết Trụ sợ hãi thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, xoay người chạy mất, thậm chí còn chẳng còn tâm trí để ý đến vết thương dưới hạ bộ.
Cũng không ai buồn cười nhạo hắn ta, một dân làng lên tiếng: "Đúng rồi, vậy còn Thiết Ngưu đâu?"
Dù rằng sau khi chuyện kia xảy ra Trương Thiết Ngưu có ra ngoài làm việc, nhưng năm ngoái hắn ta đã trở về, mang theo một chút tiền, trở thành người giàu có nhất trong thôn. Sau đó hắn ta cũng mua một cô vợ, Dư Tô cũng đã gặp cô gái này rồi, đó chính là người ngồi bên sông giặt quần áo, im lặng không nói tiếng nào lúc Dư Tô mới vào nhiệm vụ.
"Lúc trước anh ta vẫn còn ở đây, tôi thấy vợ Thiết Ngưu gọi anh ta đi mất rồi, hình như là về nhà thì phải." Một người khác trả lời.
Nếu đã biết tung tích rồi cũng chẳng ai can dự vào nữa.
Mọi người cùng bàn bạc một hồi, cuối cùng trưởng thôn vẫn nắm quyền quyết định, kêu mọi người về nhà tìm chút đồ ăn thức uống, mang theo tiền vàng nhang đèn, tới mộ vợ Vương Thiết Trụ dập đầu tạ tội.
Năm người chơi cũng đi theo bọn họ, mộ cô gái nọ nằm ở phía sau nơi rừng núi, người vùng này khi chết hầu hết đều được chôn sau núi cả, vừa mới bước vào rừng đã thấy bạt ngàn những ngôi mộ có lớn có nhỏ.
Vì có rừng cây che lấp mà nơi này ánh sáng rất nhạt nhòa ảm đạm, nếu một thân một mình đến một nơi như vậy, cho dù có là ban ngày cũng chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Những gò mộ này không được người ta chú tâm xây đắp cẩn thận, hầu hết đều chỉ là một ụ đất đơn giản, một vài ngôi mồ đã được đắp từ rất lâu trước đây, bị nước mưa xối xuống vô số lần, cho tới bây giờ dường như đã không khác gì một đám đất bằng.
Dư Tô đang yên đang lành đi theo đám người, lại chợt có kẻ chỉ xuống dưới chân cô, hô to: "Mau nhấc chân lên, cháu đạp phải mộ của bà nội tôi rồi!"
Dư Tô suýt đã nhảy tót ra.
Tôn Chiêu Đệ cũng hơi sợ hãi, cô ta bước lại gần kéo lấy cánh tay Dư Tô, rụt cổ thì thầm nói: "Nơi này âm u tối tăm quá, thật đáng sợ! Sao tôi cứ cảm thấy xung quanh chỗ nào cũng như có hồn ma đang nhìn mình chằm chằm vậy?"
Cô ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, rồi đột nhiên sợ hãi thét lên một tiếng: "Á, bên kia có ma!"
Nhưng chỉ chớp mắt sau bình tĩnh lại đã ngượng ngùng nói: "A, tôi nhìn nhầm, đó là cái cây..."
Cuối cùng một đám mấy chục người cũng dắt díu nhau đến nơi.
Ngôi mộ của cô gái nọ đã sụp xuống chẳng ra hình dạng gì. Vốn phần mộ này cũng chỉ là một đám bùn đất đắp chồng lên thành một gò nhỏ, nhưng hiện giờ bùn đất bên trên đã chảy hết xuống, chỉ còn dư lại một khối nhỏ chưa tới hai mươi centimet nhô lên.
Phía trên cỏ dại mọc um tùm, còn có một ngọn cây nhỏ nhô mình lên, trông không khác gì nhiều so với những khoảng đất bằng xung quanh, nếu không cẩn thận nhìn kỹ cũng sẽ chẳng phát hiện ra có một xác chết đang được chôn bên dưới.
Đương nhiên là sau khi cô gái kia chết, ngôi mộ này chưa từng được quét tước sửa sang lại.
Trưởng thôn dẫn đầu đám người quỳ xuống, đặt con gà mái vừa giết xuống trước mộ, sau đó vươn tay nhổ đám cỏ trên mộ, vừa nhổ vừa ăn năn xin lỗi, nước mắt đầm đĩa.
Đám dân làng cũng vội vàng làm theo, quỳ thành một đám trước mộ, những tiếng van vỉ khẩn cầu cô buông tha cho mình cứ thay nhau vang lên, qua một hồi lâu vẫn không tiêu tan hết.
Thấy năm người chơi không quỳ, trưởng thôn còn xụ mặt trách mắng: "Cháu Lôi, Tiểu Thúy, còn cả ba cháu nữa, mau mau quỳ xuống cầu xin dì các cháu đi!"
Ngày xưa không coi người ta là con người, bây giờ lại thành dì.
Ông ta vừa dứt lời, một cơn gió lạnh cóng không biết từ đâu thổi tới, khiến đám cây cối xung quanh kêu lên xào xạc.
Đống tiền vàng đang đốt trước mặt đám dân làng cũng bị gió cuốn đi, quay cuồng trong không trung mấy vòng rồi tắt lửa.
Ngay đến nén hương bọn họ cắm trên mộ cô cũng đột ngột tắt lịm.
Ý của hồn ma nọ đã rất rõ ràng, cô sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Gió càng lúc càng lớn, đám cây rừng đứng trong gió kêu lên rất lớn, lá cây thi nhau lả tả rơi xuống đất, nếu không chạm đất cũng bị gió cuốn bay đầy trời. Thậm chí bụi đất cũng bị gió thổi bay, khiến đám dân làng không mở nổi mắt.
Tiếng gió nghe vô cùng giống tiếng người phụ nữ đang khóc, thê thảm đau đớn.
Đám dân làng có ngu ngốc nữa cũng biết hiện giờ chuyện đang rất bất thường, sợ đến mức dập đầu lia lịa không ngừng, miệng liên tục cầu xin cô tha thứ, còn thề độc từ nay về sau tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện mua vợ mua con.
Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng, dù giờ bọn họ có kéo Vương Thiết Trụ đến giết ngay tại chỗ cho cô xem, cơn gió kia cũng sẽ không dịu bớt đi chút nào.
Dư Tô dám chắc nếu giờ là buổi tối, đám dân làng đã chết sạch cả rồi.
Tiểu Hoa lẫn trong đám người sợ đến mức òa khóc, khiến những kẻ nhát gan khác cũng bắt đầu nức nở, thậm chí cả những người đàn ông sức dài vai rộng cũng sợ hãi run lẩy bẩy.
Cuối cùng, Lý Thiết Đản hét to một tiếng, bật dậy xoay người chạy xuống núi.
Trưởng thôn thét lớn: "Thiết Đản, cậu mau trở lại ngay! Trở lại ngay đi! Nếu giờ cậu chạy cô ấy chắc chắn sẽ còn tức giận hơn, cậu muốn hại chết bọn tôi à?"
Ông ta càng kêu gào, Lý Thiết Đản chạy càng nhanh, biến mất ở phía sâu trong khu rừng như một làn khói.
Thấy hắn ta chạy, đám người kia cũng không chịu nổi nữa mà ùn ùn đứng dậy chạy mất!
Mấy cọng tóc lưa thưa của trưởng thôn bay loạn lên trong gió, ông ta dậm chân kêu lên vài tiếng, cuối cùng cũng chẳng có cách nào khác, đành cắn răng đuổi theo.
Đến khi ông ta đã chạy xa rồi, cơn cuồng phong lạ kỳ kia cũng vụt tắt.
Dư Tô nghĩ ngợi một hồi, khom lưng trước mộ, nói: "Chắc hẳn cô đã biết thân phận của bọn tôi, bọn tôi đến là để giúp những người đáng thương như cô, cô có thể cho bọn tôi chút đầu mối được không?"
Dư Tô vừa dứt lời, một chiếc lá cây bỗng chợt nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống đầu cô.
Hành động như một kẻ giết người không gớm tay của Bạch Thiên dọa cho Vương Thiết Trụ sợ mất mật, anh ta lăm lăm con dao phay, dễ dàng hỏi ra được tất cả mọi chuyện.
Dư Tô và những người khác đứng một bên nghe, thấy dáng vẻ run như cầy sấy của Vương Thiết Trụ lại cảm thấy hơi buồn cười.
Tên đàn ông này dám ra tay đánh chết một cô gái đáng thương bị lừa bán đến đây, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Từ Đình, thậm chí còn cưỡng bức làm nhục cô, nhưng khi đối mặt với kẻ mạnh mẽ hơn thì còn chẳng dám xì hơi lấy một cái.
Loại người như hắn ta chỉ có thể bắt nạn ức hiếp những người yếu đuối.
Mấy người chơi rất nhanh đã biết được ngọn nguồn câu chuyện từ miệng Vương Thiết Trụ.
Mọi chuyện giống như Phong Đình đoán trước, người phụ nữ bảy năm trước bị bán tới đây là do bố mẹ Vương Thiết Trụ bỏ tiền ra mua.
Khi ấy Vương Thiết Trụ hai lăm tuổi, nếu là ngày nay thì vẫn còn được coi là rất trẻ, nhưng ở nơi sơn thôn hẻo lánh lạc hậu hai lăm đã là tương đối lớn tuổi rồi.
Vì chuyện này mà nhà họ Vương vô cùng sốt ruột, tìm người làm mối khắp mười dặm tám thôn cũng không kiếm được vợ, cuối cùng nhờ người ta giới thiệu mà mua được một cô dâu ở vùng khác về.
Cô dâu kia không phải là người cùng tỉnh với bọn họ, cô không hiểu được tiếng những kẻ ở đây, chính vì vậy mà người nhà họ Vương không mắng chửi nổi, bèn thẳng tay đánh đập cô.
Đáng thương nhất ở chỗ cô gái bị lừa bắt từ một tỉnh rất xa tới, lúc đến nơi này còn bị người ta trùm kín đầu không thấy nổi đường đi, ngay cả chạy trốn cũng chẳng biết phải chạy đi đâu.
Khoảng chừng một tháng sau, cô gái cuối cùng cũng chấp nhận số phận.
Cô gái mang thân thể chằng chịt vết thương bắt đầu làm việc giúp nhà họ Vương, nhà họ vẫn không đồng ý cho cô ra ngoài, vậy nên cô bèn nấu cơm, quét dọn nhà cửa, chẻ củi, cố gắng làm một chút chuyện nhỏ trong khả năng của mình. Nhưng dù có vậy hai ông bà già họ Vương nhìn cô vẫn thấy ngứa mắt, ngày nào cũng lôi cô ra đánh vài ba trận.
Có lẽ là bởi vì mua được cô về họ đã tiêu sạch số tiền dành dụm cả đời, còn phải bán hết đàn heo nái trong nhà mà vẫn phải vay nợ một khoản nhỏ. Vậy nên hai người vô cùng soi mói bắt bẻ cô gái này, ngày nào cũng kiếm đủ cớ để đánh đập cô cho hả giận.
Hai tháng nữa trôi qua, cô gái đã mang thai. Cuối cùng cô cũng được phép ra khỏi cửa nhà họ Vương, nhưng vẫn còn phải làm việc quần quật cả ngày. Ở nông thôn không có chuyện phụ nữ mang thai được nâng niu như vàng ngọc, có rất nhiều người tới tận lúc chuẩn bị sinh con vẫn còn đang làm ruộng.
Tới lúc này cô gái đã có thể nghe hiểu được một chút tiếng vùng này. Người nhà họ Vương cũng đối xử tốt với cô hơn một chút, ít nhất cũng không dám tùy tiện đánh cô nữa.
Nhưng kể từ cái ngày cô gái mang quần áo ra bờ sông giặt giũ, cơn ác mộng của cô mới thật sự bắt đầu. Cô bị một người đàn ông độc thân trong thôn là Trương Thiết Ngưu khéo vào rừng cưỡng bức.
Chính vì vậy mà cô gái bị sảy mất thai, mà sau khi cô một thân quần áo rách nát tả tơi trở lại nhà họ Vương, dùng thứ tiếng địa phương sứt sẹo của mình kể cho họ nghe chuyện, hai ông bà nhà họ Vương lại chỉ thẳng mặt cô mắng cô là đồ lăng loàng đốn mạt, nói cô dụ dỗ đàn ông, mắng cô không biết liêm sỉ.
Ngày ấy bà Vương chưa lớn tuổi như bây giờ, tay bà ta còn cứng rắn khỏe mạnh hơn cả tay đàn ông, bà cầm chổi, phát điên phát rồ đánh đập cô gái đáng thương đến tột cùng kia.
Khi Vương Thiết Trụ tới tìm Trương Thiết Ngưu nói rõ chuyện phải trái, tên đàn ông kia đã trốn lên trấn trên từ bao giờ. Đến khi Vương Thiết Trụ đuổi đến tận trấn trên, hắn cũng đã lên xe đi mất, nghe người nhà họ Trương nói hắn ta đã báo trước với mọi người bắt đầu từ hôm nay sẽ vào thành phố làm việc.
Vậy nên Vương Thiết Ngưu đã thầm lập mưu từ lâu, ngay từ ban đầu đã muốn gây tội trước khi rời thôn.
Người nhà họ Vương cũng không dám đánh chết cô gái này, dù rằng cảm thấy cô không sạch sẽ nhưng dù sao cũng mất bộn tiền mới mua về được, vẫn phải giữ lại để đẻ con trai.
Cô gái bị đánh dã man tới mức phải nằm liệt giường suốt mấy ngay, mà sau khi xuống giường được, mỗi hôm cô gái chỉ được ăn một củ khoai lang luộc.
Cô gái lúc này có phần không khống chế được đại tiểu tiện, lúc đang từ trên giường bò xuống lại lỡ làm dây ra giường, bà Vương thấy thế vô cùng tức giận, bèn bốc luôn phân nhét vào mồm cô...
Chuyện đã qua bao nhiêu năm, Vương Thiết Trụ nói tới đây mới nhớ lại cái chuyện mà với hắn ta vô cùng bé nhỏ, không đáng là gì.
Hắn ta chợt kinh hãi hoảng hốt, một hồi sau mới kịp phản ứng lại: "Chẳng lẽ... cô ta trở về báo thù thật?"
Bạch Thiên đưa chân đạp vào ngực hắn ta: "Nói tiếp."
Vương Thiết Trụ đau tới mức bật lên một tiếng rên, nhưng cũng chẳng dám phản kháng lại mà chỉ nghe ngực nói tiếp: "Hết, hết mất rồi... Sau đó cô ta vừa mới xuống giường được mấy hôm đã đột nhiên sốt cao, bọn tôi còn mua cả thuốc cho cô ta, nhưng cô ta không trụ được, chết mất rồi...
Nhưng cô ta đâu phải do tôi đánh chết! Tôi có đánh cô ta, nhưng mẹ tôi mới là người hay đánh đập cô ta nhất! Cô ta có chết chắc chắn cũng là do mẹ tôi đánh chết, hiện giờ bố mẹ tôi cũng đều chết cả rồi, cô ta, cô ta liệu có đến tìm tôi nữa không?"
Tôn Chiêu Đệ tức giận đến cắn chặt răng: "Ông giỏi thật đấy, còn biết đổ tội cho mẹ mình hả? Chỉ sợ mẹ ông có đi đầu thai rồi cũng phải trở lại đánh chết ông!"
Dựa theo tính cách của Vương Thiết Trụ, lời hắn ta thốt ra chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật. Cô gái kia rốt cuộc bị ai đánh chết, ai đánh đập cô tàn nhẫn nhất, hiện giờ đều chỉ là lời nói từ một phía của hắn.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, hai ông bà cụ nhà họ Vương cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Chỉ là giờ đã xác định được thân phận của oan hồn báo thù, vậy bước tiếp theo nên làm gì đây?
Trưởng thôn gãi đầu, hỏi: "Vậy có phải chúng ta nên cùng nhau đi viếng mộ thắp hương cho cô ấy, cầu xin cô ấy tha cho chúng ta không?"
Phong Đình nhìn Vương Thiết Trụ, mỉm cười: "Có lẽ xách theo đầu hắn ta sẽ hữu ích hơn."
Bạch Thiên nhăm nhăm dao phay nóng lòng muốn thử: "Được, anh đè hắn ta lại giúp tôi!"
Dư Tô, Tôn Chiêu Đệ: "..." Cái tên điên này, sao anh ta lại thích giết người đến vậy.
Vương Thiết Trụ sợ hãi thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, xoay người chạy mất, thậm chí còn chẳng còn tâm trí để ý đến vết thương dưới hạ bộ.
Cũng không ai buồn cười nhạo hắn ta, một dân làng lên tiếng: "Đúng rồi, vậy còn Thiết Ngưu đâu?"
Dù rằng sau khi chuyện kia xảy ra Trương Thiết Ngưu có ra ngoài làm việc, nhưng năm ngoái hắn ta đã trở về, mang theo một chút tiền, trở thành người giàu có nhất trong thôn. Sau đó hắn ta cũng mua một cô vợ, Dư Tô cũng đã gặp cô gái này rồi, đó chính là người ngồi bên sông giặt quần áo, im lặng không nói tiếng nào lúc Dư Tô mới vào nhiệm vụ.
"Lúc trước anh ta vẫn còn ở đây, tôi thấy vợ Thiết Ngưu gọi anh ta đi mất rồi, hình như là về nhà thì phải." Một người khác trả lời.
Nếu đã biết tung tích rồi cũng chẳng ai can dự vào nữa.
Mọi người cùng bàn bạc một hồi, cuối cùng trưởng thôn vẫn nắm quyền quyết định, kêu mọi người về nhà tìm chút đồ ăn thức uống, mang theo tiền vàng nhang đèn, tới mộ vợ Vương Thiết Trụ dập đầu tạ tội.
Năm người chơi cũng đi theo bọn họ, mộ cô gái nọ nằm ở phía sau nơi rừng núi, người vùng này khi chết hầu hết đều được chôn sau núi cả, vừa mới bước vào rừng đã thấy bạt ngàn những ngôi mộ có lớn có nhỏ.
Vì có rừng cây che lấp mà nơi này ánh sáng rất nhạt nhòa ảm đạm, nếu một thân một mình đến một nơi như vậy, cho dù có là ban ngày cũng chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Những gò mộ này không được người ta chú tâm xây đắp cẩn thận, hầu hết đều chỉ là một ụ đất đơn giản, một vài ngôi mồ đã được đắp từ rất lâu trước đây, bị nước mưa xối xuống vô số lần, cho tới bây giờ dường như đã không khác gì một đám đất bằng.
Dư Tô đang yên đang lành đi theo đám người, lại chợt có kẻ chỉ xuống dưới chân cô, hô to: "Mau nhấc chân lên, cháu đạp phải mộ của bà nội tôi rồi!"
Dư Tô suýt đã nhảy tót ra.
Tôn Chiêu Đệ cũng hơi sợ hãi, cô ta bước lại gần kéo lấy cánh tay Dư Tô, rụt cổ thì thầm nói: "Nơi này âm u tối tăm quá, thật đáng sợ! Sao tôi cứ cảm thấy xung quanh chỗ nào cũng như có hồn ma đang nhìn mình chằm chằm vậy?"
Cô ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, rồi đột nhiên sợ hãi thét lên một tiếng: "Á, bên kia có ma!"
Nhưng chỉ chớp mắt sau bình tĩnh lại đã ngượng ngùng nói: "A, tôi nhìn nhầm, đó là cái cây..."
Cuối cùng một đám mấy chục người cũng dắt díu nhau đến nơi.
Ngôi mộ của cô gái nọ đã sụp xuống chẳng ra hình dạng gì. Vốn phần mộ này cũng chỉ là một đám bùn đất đắp chồng lên thành một gò nhỏ, nhưng hiện giờ bùn đất bên trên đã chảy hết xuống, chỉ còn dư lại một khối nhỏ chưa tới hai mươi centimet nhô lên.
Phía trên cỏ dại mọc um tùm, còn có một ngọn cây nhỏ nhô mình lên, trông không khác gì nhiều so với những khoảng đất bằng xung quanh, nếu không cẩn thận nhìn kỹ cũng sẽ chẳng phát hiện ra có một xác chết đang được chôn bên dưới.
Đương nhiên là sau khi cô gái kia chết, ngôi mộ này chưa từng được quét tước sửa sang lại.
Trưởng thôn dẫn đầu đám người quỳ xuống, đặt con gà mái vừa giết xuống trước mộ, sau đó vươn tay nhổ đám cỏ trên mộ, vừa nhổ vừa ăn năn xin lỗi, nước mắt đầm đĩa.
Đám dân làng cũng vội vàng làm theo, quỳ thành một đám trước mộ, những tiếng van vỉ khẩn cầu cô buông tha cho mình cứ thay nhau vang lên, qua một hồi lâu vẫn không tiêu tan hết.
Thấy năm người chơi không quỳ, trưởng thôn còn xụ mặt trách mắng: "Cháu Lôi, Tiểu Thúy, còn cả ba cháu nữa, mau mau quỳ xuống cầu xin dì các cháu đi!"
Ngày xưa không coi người ta là con người, bây giờ lại thành dì.
Ông ta vừa dứt lời, một cơn gió lạnh cóng không biết từ đâu thổi tới, khiến đám cây cối xung quanh kêu lên xào xạc.
Đống tiền vàng đang đốt trước mặt đám dân làng cũng bị gió cuốn đi, quay cuồng trong không trung mấy vòng rồi tắt lửa.
Ngay đến nén hương bọn họ cắm trên mộ cô cũng đột ngột tắt lịm.
Ý của hồn ma nọ đã rất rõ ràng, cô sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Gió càng lúc càng lớn, đám cây rừng đứng trong gió kêu lên rất lớn, lá cây thi nhau lả tả rơi xuống đất, nếu không chạm đất cũng bị gió cuốn bay đầy trời. Thậm chí bụi đất cũng bị gió thổi bay, khiến đám dân làng không mở nổi mắt.
Tiếng gió nghe vô cùng giống tiếng người phụ nữ đang khóc, thê thảm đau đớn.
Đám dân làng có ngu ngốc nữa cũng biết hiện giờ chuyện đang rất bất thường, sợ đến mức dập đầu lia lịa không ngừng, miệng liên tục cầu xin cô tha thứ, còn thề độc từ nay về sau tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện mua vợ mua con.
Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng, dù giờ bọn họ có kéo Vương Thiết Trụ đến giết ngay tại chỗ cho cô xem, cơn gió kia cũng sẽ không dịu bớt đi chút nào.
Dư Tô dám chắc nếu giờ là buổi tối, đám dân làng đã chết sạch cả rồi.
Tiểu Hoa lẫn trong đám người sợ đến mức òa khóc, khiến những kẻ nhát gan khác cũng bắt đầu nức nở, thậm chí cả những người đàn ông sức dài vai rộng cũng sợ hãi run lẩy bẩy.
Cuối cùng, Lý Thiết Đản hét to một tiếng, bật dậy xoay người chạy xuống núi.
Trưởng thôn thét lớn: "Thiết Đản, cậu mau trở lại ngay! Trở lại ngay đi! Nếu giờ cậu chạy cô ấy chắc chắn sẽ còn tức giận hơn, cậu muốn hại chết bọn tôi à?"
Ông ta càng kêu gào, Lý Thiết Đản chạy càng nhanh, biến mất ở phía sâu trong khu rừng như một làn khói.
Thấy hắn ta chạy, đám người kia cũng không chịu nổi nữa mà ùn ùn đứng dậy chạy mất!
Mấy cọng tóc lưa thưa của trưởng thôn bay loạn lên trong gió, ông ta dậm chân kêu lên vài tiếng, cuối cùng cũng chẳng có cách nào khác, đành cắn răng đuổi theo.
Đến khi ông ta đã chạy xa rồi, cơn cuồng phong lạ kỳ kia cũng vụt tắt.
Dư Tô nghĩ ngợi một hồi, khom lưng trước mộ, nói: "Chắc hẳn cô đã biết thân phận của bọn tôi, bọn tôi đến là để giúp những người đáng thương như cô, cô có thể cho bọn tôi chút đầu mối được không?"
Dư Tô vừa dứt lời, một chiếc lá cây bỗng chợt nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống đầu cô.
Bình luận truyện