Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 2 - Chương 30: Bại lộ – P2
“Có điều cái gì?”
“Có điều địa chỉ IP nhận văn kiện đó không phải là tập đoàn Hàn thị cũng không phải tập đoàn Tô thị, mà là một đối tác khác trong lần đầu tư này của cậu, tổng bộ của tập đoàn Hoàn Vũ.”
“Hoàn Vũ?” Ninh Nam có chút không tin được, lẽ nào không phải là do Hàn Cảnh Thìn làm, anh vẫn cứ nghĩ là ân oán mười sáu năm về trước, Hàn Cảnh Thìn rút cuộc cũng đang ra tay báo thù với anh.
Đáng tiếc, đây lại là một vòng tròn khác.
“Được rồi, tôi biết rồi, hẹn gặp lại ở hội nghị bỏ thầu ngày mai.” Ninh Nam nói xong, lạnh lùng cắt điện thoại.
Anh có chút phiền não vứt di động ra giường, cởi quần áo ra, đi vào phòng tắm.
Anh muốn để bản thân tỉnh táo một chút.
Dòng nước hơi lạnh chảy trên vồng ngực to lớn của anh, nhiệt độ hợp lý trong tiết trời tháng bảy này.
Nghĩ đến bản thân mình vừa rồi, rõ ràng là biết cô gái đó có thể là dùng khổ nhục kế cố ý đổ caffee nóng ra tay, thật không biết là tại vì sao, anh lại nguyện ý tin cô.
Mà cô, cuối cùng vẫn là bán đứng anh, kỹ thuật diễn của cô, thật đúng là không hề tầm thường.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Noãn Noãn còn đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có ánh sáng chói mắt tràn vào phòng.
Mơ màng mở mắt, rèm cửa đã bị kéo lên, một bóng dáng cao to đứng trước giường.
“Anh làm sao mà vào đây được?” Tô Noãn Noãn nhìn kĩ là Ninh Nam, bèn kéo chăn lên kín đầu, trốn vào trong chăn nói.
Cô vẫn nhớ, tối qua cô rõ ràng có khóa cửa.
“Đây là nhà tôi, tôi đương nhiên được quyền đi bất cứ đâu.” Ninh Nam đáp lời, giọng điệu như thể đang trả lời một vấn đề ngớ ngẩn nhất.
“Anh đến làm gì?” Tô Noãn Noãn vẫn vùi đầu vào chăn như trước.
“Đây là thái độ của em đối với chủ nhà sao?” Ninh Nam có chút bực mình kéo chăn cô ra, lộ ra đầu của cô.
“Tôi cho em hai mươi phút làm vệ sinh buổi sáng và trang điểm, hai mươi phút sau, tôi phải thấy em trong phòng ăn ăn sáng rồi.”
Ninh Nam mệnh lệnh xong, cũng mặc Noãn Noãn phản ứng thế nào, rời khỏi đó, đến phòng ăn đợi cô.
Noãn Noãn ngây ra mấy giây, đến khi tai đã xác định cửa đóng rồi mới ngồi dậy.
Anh ta muốn đưa cô ra ngoài? Đi đâu? Đến nơi nào?
Cô hoàn toàn không biết, đến việc chọn quần áo để đến nơi thích hợp cũng không biết nên chọn loại nào.
Không quan tâm nhiều thế nữa, có thể ra ngoài đi lại cũng là tốt rồi, nghĩ lại cô bị nhốt trong khu biệt thự này làm chim vành khuyên cũng đã một tuần rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau đó đổi y phục, trang điểm.
Khi bước xuống lầu, Ninh Nam đã đang ngồi trong phòng ăn uống sữa rồi.
Nhìn thấy cô đi xuống, anh chỉ hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt so với thường ngày dừng lại lâu hơn một chút, sau đó lại không có biểu hiện gì tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Tô Noãn Noãn hôm nay, mặc một chiếc váy nhung màu vàng tươi dài đến đầu gối, bên trên kết hợp một chiếc áo khoác ngắn màu phấn tím hồng, vừa hay lộ ra vòng ep thon nhỏ của cô, một đôi bốt đen cao, càng làm tôn lên thân hình hoàn hảo của cô.
Mái tóc đen nhánh với độ xoăn tự nhiên xõa trên vai cô, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra chút sắc hồng, kiểu trang điểm này thích hợp để đi bất cứ đâu.
Cầm lên cốc sữa đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn ăn, Tô Noãn Noãn bị hơi thở lạnh lẽo của anh ta hôm nay làm cho có chút lạnh, rốt cục cẩn thẩn mở miệng:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến hội bỏ thầu.” Anh đơn giản nói mấy chữ, giọng điệu lạnh lẽo.
Tô Noãn Noãn trong tim đánh thịch, hội bỏ thầu, lẽ nào là bị phát hiện rồi?
“Sao thế? Sợ hãi? Sợ gặp phải người quen? “Ninh Nam ngẩng đầu, cười nhìn cô, hai con ngươi lại lạnh lẽo như băng hàn, cái nhìn làm tim cô lo nơm nớp.
“Có điều địa chỉ IP nhận văn kiện đó không phải là tập đoàn Hàn thị cũng không phải tập đoàn Tô thị, mà là một đối tác khác trong lần đầu tư này của cậu, tổng bộ của tập đoàn Hoàn Vũ.”
“Hoàn Vũ?” Ninh Nam có chút không tin được, lẽ nào không phải là do Hàn Cảnh Thìn làm, anh vẫn cứ nghĩ là ân oán mười sáu năm về trước, Hàn Cảnh Thìn rút cuộc cũng đang ra tay báo thù với anh.
Đáng tiếc, đây lại là một vòng tròn khác.
“Được rồi, tôi biết rồi, hẹn gặp lại ở hội nghị bỏ thầu ngày mai.” Ninh Nam nói xong, lạnh lùng cắt điện thoại.
Anh có chút phiền não vứt di động ra giường, cởi quần áo ra, đi vào phòng tắm.
Anh muốn để bản thân tỉnh táo một chút.
Dòng nước hơi lạnh chảy trên vồng ngực to lớn của anh, nhiệt độ hợp lý trong tiết trời tháng bảy này.
Nghĩ đến bản thân mình vừa rồi, rõ ràng là biết cô gái đó có thể là dùng khổ nhục kế cố ý đổ caffee nóng ra tay, thật không biết là tại vì sao, anh lại nguyện ý tin cô.
Mà cô, cuối cùng vẫn là bán đứng anh, kỹ thuật diễn của cô, thật đúng là không hề tầm thường.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Noãn Noãn còn đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có ánh sáng chói mắt tràn vào phòng.
Mơ màng mở mắt, rèm cửa đã bị kéo lên, một bóng dáng cao to đứng trước giường.
“Anh làm sao mà vào đây được?” Tô Noãn Noãn nhìn kĩ là Ninh Nam, bèn kéo chăn lên kín đầu, trốn vào trong chăn nói.
Cô vẫn nhớ, tối qua cô rõ ràng có khóa cửa.
“Đây là nhà tôi, tôi đương nhiên được quyền đi bất cứ đâu.” Ninh Nam đáp lời, giọng điệu như thể đang trả lời một vấn đề ngớ ngẩn nhất.
“Anh đến làm gì?” Tô Noãn Noãn vẫn vùi đầu vào chăn như trước.
“Đây là thái độ của em đối với chủ nhà sao?” Ninh Nam có chút bực mình kéo chăn cô ra, lộ ra đầu của cô.
“Tôi cho em hai mươi phút làm vệ sinh buổi sáng và trang điểm, hai mươi phút sau, tôi phải thấy em trong phòng ăn ăn sáng rồi.”
Ninh Nam mệnh lệnh xong, cũng mặc Noãn Noãn phản ứng thế nào, rời khỏi đó, đến phòng ăn đợi cô.
Noãn Noãn ngây ra mấy giây, đến khi tai đã xác định cửa đóng rồi mới ngồi dậy.
Anh ta muốn đưa cô ra ngoài? Đi đâu? Đến nơi nào?
Cô hoàn toàn không biết, đến việc chọn quần áo để đến nơi thích hợp cũng không biết nên chọn loại nào.
Không quan tâm nhiều thế nữa, có thể ra ngoài đi lại cũng là tốt rồi, nghĩ lại cô bị nhốt trong khu biệt thự này làm chim vành khuyên cũng đã một tuần rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau đó đổi y phục, trang điểm.
Khi bước xuống lầu, Ninh Nam đã đang ngồi trong phòng ăn uống sữa rồi.
Nhìn thấy cô đi xuống, anh chỉ hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt so với thường ngày dừng lại lâu hơn một chút, sau đó lại không có biểu hiện gì tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Tô Noãn Noãn hôm nay, mặc một chiếc váy nhung màu vàng tươi dài đến đầu gối, bên trên kết hợp một chiếc áo khoác ngắn màu phấn tím hồng, vừa hay lộ ra vòng ep thon nhỏ của cô, một đôi bốt đen cao, càng làm tôn lên thân hình hoàn hảo của cô.
Mái tóc đen nhánh với độ xoăn tự nhiên xõa trên vai cô, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra chút sắc hồng, kiểu trang điểm này thích hợp để đi bất cứ đâu.
Cầm lên cốc sữa đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn ăn, Tô Noãn Noãn bị hơi thở lạnh lẽo của anh ta hôm nay làm cho có chút lạnh, rốt cục cẩn thẩn mở miệng:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến hội bỏ thầu.” Anh đơn giản nói mấy chữ, giọng điệu lạnh lẽo.
Tô Noãn Noãn trong tim đánh thịch, hội bỏ thầu, lẽ nào là bị phát hiện rồi?
“Sao thế? Sợ hãi? Sợ gặp phải người quen? “Ninh Nam ngẩng đầu, cười nhìn cô, hai con ngươi lại lạnh lẽo như băng hàn, cái nhìn làm tim cô lo nơm nớp.
Bình luận truyện