Trò Chơi Luân Hồi
Chương 185: Bố cục đấu khí đại lục
Một nơi nào đó trên bầu trời Hắc Vực Đại Bình Nguyên, một đầu sư tử toàn thân lập lòe ngọn lửa màu tím đang tùy ý phe phẩy hai cánh, thân thể khổng lồ nhẹ tựa lông hồng trôi nổi giữa không trung.
_ Này, con sư tử chết tiệt kia! Ngươi còn định nhốt ta đến bao giờ?
Bên trong một lồng giam tạo thành bởi tử hỏa đáng cháy hừng hực, một nữ nhân váy đỏ xinh đẹp quyến rũ đang không ngừng đi đi lại lại, thi thoảng hậm hực hét lên.
_ Ngươi yên tĩnh một chút đi, chủ nhân sắp về rồi!
Tử Tinh Dực Sư Vương không nhanh không chậm nói. Ở cùng một chỗ với Tiếu Diện Hắc Ma Chu thời gian lâu dài, nó đã luyện tập nên tính kiên nhẫn không gì sánh được.
_ Ngươi đã nói câu đó một trăm hai mươi bảy lần rồi!
Lôi Nhã bực dọc nói.
_ Ngươi đã hỏi câu đó một trăm hai mươi bảy lần rồi!
Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn bình tĩnh đáp lại.
_ Ngươi…
Lôi Nhã vừa định nói tiếp điều gì, một thân ảnh mặc ngân bào sáng rực đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
_ A… quỷ, quỷ… cứu ta với! Ưm… ưm..
Nhìn thấy Tiêu Lệ không chút dấu hiệu trống rỗng xuất hiện, Lôi Nhã sợ hãi hét toáng lên khiến Tiêu Lệ tê hết cả tai, vội vàng bụm miệng nàng lại.
_ Cô là thất tinh Đấu Vương mà lại sợ quỷ à?
Tiêu Lệ nhìn thấy biểu cảm vô cùng đáng yêu của Lôi Nhã thì không nhịn được bật cười hỏi.
_ Sao lại không sợ? Chẳng qua là người Tây Bắc đại lục các ngươi chưa từng nhìn thấy quỷ thôi!
Lôi Nhã giống như nhớ lại chuyện gì, vẻ mặt tái nhợt nói.
_ Cô không phải người Tây Bắc đại lục, chẳng lẽ cô đến từ Trung Châu?
Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi.
_ Đúng là cô văn quả lậu! Đấu Khí đại lục rộng lớn vô cùng, Tây Bắc đại lục cùng với Trung Châu chỉ là hai trong số rất nhiều địa vực của nó mà thôi...
Lôi Nhã nhìn Tiêu Lệ xem thường nói.
_ Vậy xin Lôi Nhã quản sự xinh đẹp quyến rũ gợi cảm đáng yêu sexy cute hãy cho kẻ cô văn quả lậu này biết... Đấu Khí đại lục rộng lớn như thế nào?
Có lẽ bởi vì bực tức nãy giờ, Lôi Nhã không còn giữ phong cách điềm tĩnh nghiêm nghị như lúc ở Hắc Ấn đấu giá phường lúc nãy, lộ ra một mặt hết sức nữ nhân của nàng khiến Tiêu Lệ nổi lên hứng thú trêu chọc.
_ Ngươi nói linh tinh cái quái gì vậy? Đúng là chủ nào tớ nấy! Để bản cô nương khai sáng cho ngươi một chút…
Lôi Nhã hoàn toàn nghe không hiểu Tiêu Lệ đang nói cái gì, bực mình đáp. Thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn nàng, Lôi Nhã hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục nói.
_ Đấu Khí đại lục rộng lớn vô cùng… thế nhưng nó cũng không phải là một khối thống nhất mà gồm nhiều địa hình khác nhau hợp lại. Những loại địa hình bất đồng này trải qua thời gian dài gột rửa dần dần hình thành nên những vách ngăn tự nhiên, cuối cùng hoàn toàn chia nơi này thành bảy địa vực khác nhau.
_ Lấy Trung Châu làm trung tâm, phía Bắc có Mạc Bắc đại lục là một nơi cực kỳ hẻo lánh, man tộc và ma tộc hùng mạnh chém giết lẫn nhau vô cùng thảm khốc. Phía Đông có Thần Nguyệt đại lục, nghe nói là nơi cự ngụ của Tinh Linh tộc cổ xưa. Ta cũng không rõ lắm về bọn họ.
_ Phía Nam chính là thiên đường của các loài ma thú, được biết đến với tên gọi là Thiên Nam Lĩnh hay là Thú Vực. Còn phía Đông chính là nơi mà ta từng sinh sống trước kia, Minh Ngục giới, xứ sở của các loài yêu ma quỷ quái và những loại sinh vật kỳ dị mà ngươi không bao giờ tin được chúng tồn tại.
Lôi Nhã giống như lâm vào hồi ức đáng sợ, thanh âm run run nói.
_ Minh Ngục giới đó có nhân loại sinh sống hay sao? Tây Bắc đại lục hẳn là một trong hai địa vực còn lại à?
Tiêu Lệ cũng không ngạc nhiên lắm. Phân chia Đấu Khí đại lục ở thế giới này hắn đã sớm biết thông qua hệ thống, chỉ là không có chi tiết như Lôi Nhã vừa kể mà thôi.
_ Minh Ngục giới chia làm nội ngục và ngoại ngục. Bên trong nội ngục hầu như không có người sống, chỉ có những loài ma quỷ đáng sợ bị trấn áp nơi đây và một ít kẻ không biết sống chết tìm đến để rèn luyện lịch lãm gì đấy. Ngoại ngục thì hoàn cảnh không có khắc nghiệt như vậy, cũng có không ít nhân loại sinh sống…
_ Còn lại Tây Bắc đại lục cùng Đông Nam hải vực chính là hai địa vực nhỏ nhất trong số bảy địa vực, thực lực bình quân cũng là yếu nhất! Phương hướng thì… ta không cần nói chứ?
Lôi Nhã khinh thường nói.
Là người từng sinh sống ở nơi cạnh tranh khốc liệt như Minh Ngục Giới, khó trách nàng có thể dễ dàng đứng vững gót chân ở nơi hỗn loạn như Hắc Giác Vực này.
_ Đông Nam hải vực không phải là biển à? Vì sao lại được tính là địa vực?
Tiêu Lệ giống như một gã học trò chăm chỉ, tích cực hỏi những điều mình không biết.
_ Đông Nam hải vực mặc dù là một vùng biển, thế nhưng trong hải vực có vô số đảo và quần đảo, chiếm hơn một nửa diện tích bề mặt toàn bộ hải vực. Chính vì vậy, nó cũng được xem là một địa vực.
Lôi Nhã giống như rất hài lòng đối với sự hiếu học của Tiêu Lệ, tận tình chỉ bảo những nghi hoặc cho hắn.
_ Lôi Nhã quản sự, rất đa tạ cô đã giúp ta hiểu biết thêm về Đấu Khí đại lục này. Khi nào có dịp, liệu ta có thể mời cô cùng ta đi du lịch qua các địa vực hay không?
Tiêu Lệ cực kỳ yêu thích những nữ nhân vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Lôi Nhã, làm ra một bộ dáng mà hắn cho là thân sĩ nhất trắng trợn tán tỉnh.
_ Chuyện đó để sau đi! Ngươi có phải là nên hay không đưa ta quay trở lại Hắc Ấn Thành? Còn nữa, bảo con sư tử chết tiệt kia giải trừ cái hỏa lung này đi… nóng chết bản cô nương rồi!
Lôi Nhã không chút quan tâm đến lời của Tiêu Lệ, trầm giọng nói.
_ Cô là hỏa thuộc tính mà lại sợ lửa… đúng là bó tay!
Tiêu Lệ làu bàu một câu rồi vội vàng ra lệnh cho Tử Tinh Dực Sư Vương thu hồi tử hỏa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại Hắc Ấn đấu giá phường…
_ Này, con sư tử chết tiệt kia! Ngươi còn định nhốt ta đến bao giờ?
Bên trong một lồng giam tạo thành bởi tử hỏa đáng cháy hừng hực, một nữ nhân váy đỏ xinh đẹp quyến rũ đang không ngừng đi đi lại lại, thi thoảng hậm hực hét lên.
_ Ngươi yên tĩnh một chút đi, chủ nhân sắp về rồi!
Tử Tinh Dực Sư Vương không nhanh không chậm nói. Ở cùng một chỗ với Tiếu Diện Hắc Ma Chu thời gian lâu dài, nó đã luyện tập nên tính kiên nhẫn không gì sánh được.
_ Ngươi đã nói câu đó một trăm hai mươi bảy lần rồi!
Lôi Nhã bực dọc nói.
_ Ngươi đã hỏi câu đó một trăm hai mươi bảy lần rồi!
Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn bình tĩnh đáp lại.
_ Ngươi…
Lôi Nhã vừa định nói tiếp điều gì, một thân ảnh mặc ngân bào sáng rực đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
_ A… quỷ, quỷ… cứu ta với! Ưm… ưm..
Nhìn thấy Tiêu Lệ không chút dấu hiệu trống rỗng xuất hiện, Lôi Nhã sợ hãi hét toáng lên khiến Tiêu Lệ tê hết cả tai, vội vàng bụm miệng nàng lại.
_ Cô là thất tinh Đấu Vương mà lại sợ quỷ à?
Tiêu Lệ nhìn thấy biểu cảm vô cùng đáng yêu của Lôi Nhã thì không nhịn được bật cười hỏi.
_ Sao lại không sợ? Chẳng qua là người Tây Bắc đại lục các ngươi chưa từng nhìn thấy quỷ thôi!
Lôi Nhã giống như nhớ lại chuyện gì, vẻ mặt tái nhợt nói.
_ Cô không phải người Tây Bắc đại lục, chẳng lẽ cô đến từ Trung Châu?
Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi.
_ Đúng là cô văn quả lậu! Đấu Khí đại lục rộng lớn vô cùng, Tây Bắc đại lục cùng với Trung Châu chỉ là hai trong số rất nhiều địa vực của nó mà thôi...
Lôi Nhã nhìn Tiêu Lệ xem thường nói.
_ Vậy xin Lôi Nhã quản sự xinh đẹp quyến rũ gợi cảm đáng yêu sexy cute hãy cho kẻ cô văn quả lậu này biết... Đấu Khí đại lục rộng lớn như thế nào?
Có lẽ bởi vì bực tức nãy giờ, Lôi Nhã không còn giữ phong cách điềm tĩnh nghiêm nghị như lúc ở Hắc Ấn đấu giá phường lúc nãy, lộ ra một mặt hết sức nữ nhân của nàng khiến Tiêu Lệ nổi lên hứng thú trêu chọc.
_ Ngươi nói linh tinh cái quái gì vậy? Đúng là chủ nào tớ nấy! Để bản cô nương khai sáng cho ngươi một chút…
Lôi Nhã hoàn toàn nghe không hiểu Tiêu Lệ đang nói cái gì, bực mình đáp. Thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn nàng, Lôi Nhã hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục nói.
_ Đấu Khí đại lục rộng lớn vô cùng… thế nhưng nó cũng không phải là một khối thống nhất mà gồm nhiều địa hình khác nhau hợp lại. Những loại địa hình bất đồng này trải qua thời gian dài gột rửa dần dần hình thành nên những vách ngăn tự nhiên, cuối cùng hoàn toàn chia nơi này thành bảy địa vực khác nhau.
_ Lấy Trung Châu làm trung tâm, phía Bắc có Mạc Bắc đại lục là một nơi cực kỳ hẻo lánh, man tộc và ma tộc hùng mạnh chém giết lẫn nhau vô cùng thảm khốc. Phía Đông có Thần Nguyệt đại lục, nghe nói là nơi cự ngụ của Tinh Linh tộc cổ xưa. Ta cũng không rõ lắm về bọn họ.
_ Phía Nam chính là thiên đường của các loài ma thú, được biết đến với tên gọi là Thiên Nam Lĩnh hay là Thú Vực. Còn phía Đông chính là nơi mà ta từng sinh sống trước kia, Minh Ngục giới, xứ sở của các loài yêu ma quỷ quái và những loại sinh vật kỳ dị mà ngươi không bao giờ tin được chúng tồn tại.
Lôi Nhã giống như lâm vào hồi ức đáng sợ, thanh âm run run nói.
_ Minh Ngục giới đó có nhân loại sinh sống hay sao? Tây Bắc đại lục hẳn là một trong hai địa vực còn lại à?
Tiêu Lệ cũng không ngạc nhiên lắm. Phân chia Đấu Khí đại lục ở thế giới này hắn đã sớm biết thông qua hệ thống, chỉ là không có chi tiết như Lôi Nhã vừa kể mà thôi.
_ Minh Ngục giới chia làm nội ngục và ngoại ngục. Bên trong nội ngục hầu như không có người sống, chỉ có những loài ma quỷ đáng sợ bị trấn áp nơi đây và một ít kẻ không biết sống chết tìm đến để rèn luyện lịch lãm gì đấy. Ngoại ngục thì hoàn cảnh không có khắc nghiệt như vậy, cũng có không ít nhân loại sinh sống…
_ Còn lại Tây Bắc đại lục cùng Đông Nam hải vực chính là hai địa vực nhỏ nhất trong số bảy địa vực, thực lực bình quân cũng là yếu nhất! Phương hướng thì… ta không cần nói chứ?
Lôi Nhã khinh thường nói.
Là người từng sinh sống ở nơi cạnh tranh khốc liệt như Minh Ngục Giới, khó trách nàng có thể dễ dàng đứng vững gót chân ở nơi hỗn loạn như Hắc Giác Vực này.
_ Đông Nam hải vực không phải là biển à? Vì sao lại được tính là địa vực?
Tiêu Lệ giống như một gã học trò chăm chỉ, tích cực hỏi những điều mình không biết.
_ Đông Nam hải vực mặc dù là một vùng biển, thế nhưng trong hải vực có vô số đảo và quần đảo, chiếm hơn một nửa diện tích bề mặt toàn bộ hải vực. Chính vì vậy, nó cũng được xem là một địa vực.
Lôi Nhã giống như rất hài lòng đối với sự hiếu học của Tiêu Lệ, tận tình chỉ bảo những nghi hoặc cho hắn.
_ Lôi Nhã quản sự, rất đa tạ cô đã giúp ta hiểu biết thêm về Đấu Khí đại lục này. Khi nào có dịp, liệu ta có thể mời cô cùng ta đi du lịch qua các địa vực hay không?
Tiêu Lệ cực kỳ yêu thích những nữ nhân vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Lôi Nhã, làm ra một bộ dáng mà hắn cho là thân sĩ nhất trắng trợn tán tỉnh.
_ Chuyện đó để sau đi! Ngươi có phải là nên hay không đưa ta quay trở lại Hắc Ấn Thành? Còn nữa, bảo con sư tử chết tiệt kia giải trừ cái hỏa lung này đi… nóng chết bản cô nương rồi!
Lôi Nhã không chút quan tâm đến lời của Tiêu Lệ, trầm giọng nói.
_ Cô là hỏa thuộc tính mà lại sợ lửa… đúng là bó tay!
Tiêu Lệ làu bàu một câu rồi vội vàng ra lệnh cho Tử Tinh Dực Sư Vương thu hồi tử hỏa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại Hắc Ấn đấu giá phường…
Bình luận truyện