Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 188



Ngoại truyện 3

3. Kế hoạch ở chung (1)

Phí Dạ hơi sửng sốt, không phải bởi lời cô nói mà là vì nụ cười như hoa đào bên môi cô. Nụ cười kia, không nhuốm chút phong trần, không hề có mục đích, không toan tính…

“Này…” Huân Y thấy hắn không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn mình thì trong lòng có chút sợ hãi, đưa tay kéo vạt áo lại, “Phí Dạ, anh không sao đấy chứ?”

Lúc này Phí Dạ mới định thần lại, tự giễu chính mình ban nãy đã thất thần. Hắn hắng giọng, nhìn cô rồi nói, “Đáng lẽ phải là tôi nói, tiện cho cô hơn chứ.”

“Tôi?” Huân Y sửng sốt, chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi làm sao?”

Phí Dạ nhíu mày, dựa người vào sofa, “Trong hôn lễ của Mạch Khê, tôi nhận được điện thoại của cô, à, nói đúng ra là điện thoại ngày hôm qua của cô.”

Huân Y hoàn toàn ngây ngẩn, khó hiểu hỏi, “Tôi gọi điện cho anh?”

Phí Dạ gật đầu.

Huân Y lại không hiểu ra sao, “Sao có thể chứ? Sao tôi lại gọi điện cho anh?”

Phí Dạ chậm rãi lấy điện thoại di động ra, tìm nhật ký cuộc gọi, “Cô có thể tự mình xem, số này không phải của cô sao?”

Huân Y nhận lấy điện thoại, bỗng dưng trợn tròn mắt lên, đúng thật là số của cô. Trong lòng bỗng có chút khó hiểu, không nói thêm câu nào, cô liền lấy di động của mình ra tìm nhật ký cuộc gọi, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Đúng là cô đã gọi cho Phí Dạ.

“Anh…sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Cô đánh trống lảng đi, làm ra vẻ hỏi cung người xấu. Chuyện này thật hoang đường, đúng là bị thần kinh nên cô mới gọi cho hắn.

Phí Dạ cũng không kiêng dè, “Là Mạch Khê từng cho tôi, để mỗi lần tôi đến Provence chăm sóc cho cô.”

“Nhưng mà anh không gọi cho tôi lấy một lần.” Huân Y vội vàng nói.

Phí Dạ nhíu mày lại, "Bởi vì nhìn qua trông cô tốt lắm, không cần tôi chăm sóc."

Huân Y nhướng mày, trên mặt hơi có vẻ mất tự nhiên, sau đó liền giơ điện thoại của hắn lên, cố ý nói, "Không phải là vì anh có số điện thoại của nhiều cô quá, nên không có sức mà chăm sóc tôi chứ gì?"

"Tôi không cần lưu số điện thoại của người phụ nữ nào cả." Phí Dạ thản nhiên nói.

Huân Y trừng mắt, "Tôi không tính là phụ nữ sao?"

"Cô?" Phí Dạ nhìn cô từ trên xuống dưới, buồn cười mà nói, "Trong mắt tôi, cô nhiều lắm chỉ là một cô bé mà thôi, nhất là lúc đeo cặp kính này, trông càng giống mấy cô nhỏ chỉ thích ăn kem ly, chẳng có chút gì hợp với hai từ ‘phụ nữ’!"

"Này, Phí Dạ!" Huân Y bực bội, ném điện thoại vào người hắn, xoa xoa thắt lưng...

"Anh nhất định phải nói thẳng thế sao?"

"Chẳng lẽ cô thích nghe nói dối?" Phí Dạ còn bày ra bộ dáng nghiêm túc. Hắn đứng dậy, ngay sau đó không nói gì liền tháo mắt kính của cô xuống, khiến cô sợ quá mà kêu ầm lên.

"Nhìn cô không đeo kính được lắm, rất giống phụ nữ. Thật sự cận nặng vậy sao?"

"Phí Dạ, anh thật quá đáng! Trả lại kính cho tôi!" Trước mắt Huân Y mờ mờ, cô kinh hãi vung loạn hai tay. Vóc dáng Phí Dạ rất cao, cô chỉ có thể quơ quơ được vào hai bắp tay hắn.

Phí Dạ buồn cười mà nhìn cô ở trước mặt mình cứ khuơ đi khuơ lại, càng giơ kính lên cao hơn, "Mắt thì không nhìn rõ nhưng miệng thì vẫn không buông tha người ta."

"Này..." Huân Y rõ ràng đang ngập ngừng, nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh đừng có mà quá đáng nhá, mắt anh tinh rồi đương nhiên không hiểu nỗi khổ của người không thấy rõ đồ vật, trả lại cho tôi." Nói xong, cô lại đánh mạnh một cái, ai ngờ cả người trực tiếp ngã nhào lên Phí Dạ.

Còn chưa kịp thét lên mức chói tai, bờ eo của cô đã được một bàn tay rắn chắc tóm lấy, ngay sau đó là hơi thở nam tính phả tới khiến cô hồi hộp đến nín thở...

Trong lúc bối rối, cô hơi giãy giụa. Cô vốn đang mặc váy lụa nên lúc này tà váy bị lệch tới tận eo, bàn tay kia trực tiếp đặt trên bờ mông tròn trịa của cô.

Bàn tay ấm áp chạm vào da thịt khiến Huân Y cảm giác như bị điện giật. Lúc này Phí Dạ mới phản ứng lại được, vội vàng buông cô ra rồi trầm giọng nói, "Thực xin lỗi."

Mặt Huân Y nhanh chóng nóng bỏng đến mức có thể rán trứng được, cô cướp lại cặp kính rồi rầu rĩ nói, "Tên đàn ông đáng ghét!"

Trên mặt Phí Dạ cũng hiện lên vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh được tâm tình, thản nhiên nói, "Hiện tại cô có thể nói rồi chứ? Mạch Khê cũng biết tôi đến Provence, cô ấy rất lo lắng cho cô."

"Có gì đâu mà lo lắng?" Huân Y không dám nhìn hắn nữa, quay người ngồi xuống sofa, cố ý áp chế sự bối rối trong lòng rồi nói, "Có thể là hôm qua tôi uống rượu, vô ý ấn số điện thoại của anh. Gần đây tôi bề bộn nhiều công việc, vội đến mức không có thời gian đến rượu trang. Tuy rằng tôi rất muốn đến tham dự hôn lễ, nhưng đáng tiếc là không thể đi nổi, vì thế chỉ muốn khóc thôi."

Phí Dạ nghe thấy thế thì gật gật đầu, ngồi phía đối diện cô rồi nhẹ giọng nói: "Cô thật sự là đã khóc, trong điện thoại ấy."

"Hả?" Huân Y thấy hắn nói có vẻ nghiêm túc, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản. Nếu có một cái hố nẻ nào đấy, cô sẽ lập tức chui xuống. Cô sẽ không...gọi điện cho hắn trong lúc say chứ?

Dường như Phí Dạ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô nên thản nhiên nhếch mép, "Cô khóc rồi gọi điện cho tôi, có vẻ rất thê lương."

Huân Y vội nuốt nước miếng, cẩn thận theo dõi ánh mắt khó có thể hiểu được của hắn, "Tôi...nói gì với anh?"

Phí Dạ nhìn cô chằm chằm, "Cô chẳng nói gì cả, cứ hát thôi."

"Khụ khụ..." Thiếu chút nữa Huân Y bị sặc nước miếng. Hát?...Mẹ ơi, chuyện mất mặt như vậy sao lại giáng lên người cô cơ chứ?

"Tôi đã hát cái gì?..." Giọng nói cô giờ này lại có vẻ run run.

Phí Dạ đan hai tay vào nhau, "Không nghe rõ, có thể là do uống say, cô hát cứ lung tung cả lên. Nói thật, đây là ca khúc khó nghe nhất tôi từng nghe..."

"Này, anh nói đủ chưa?" Huân Y thật sự không chịu được, chạy đến trước cửa, mở tung cửa ra, "Anh có biết là có bao nhiêu người hy vọng được nghe giọng hát của tôi không? Đã vậy anh còn cười nhạo tôi. Ra khỏi đây ngay, chỗ này không chào đón anh!"

Việc ghét hắn là giả, nhất là được ngắm trai đẹp ở đây thế này. Nhưng những việc mất mặt của cô đều bị hắn biết hết, sao còn không biết xấu hổ mà để hắn ở lại đây chứ?

Ngược lại, Phí Dạ không chút hoang mang, cũng không hề có ý rời đi. Hắn cười cười, nói thẳng: "Cô thay tôi làm xong một việc, tôi lập tức rời khỏi đây."

Huân Y còn tưởng mình nghe nhầm, "Tôi thay anh làm?"

Phí Dạ lại còn nghiêm túc nhìn cô, "Ông Cather bảo cô tìm chỗ ở cho tôi trong thị trấn này."

Huân Y kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng tiến đến, "Anh không nhầm đấy chứ? Mỗi lần anh đến Provence đều ở tại khách sạn. Lần này lại ở thị trấn?"

Phí Dạ gật đầu.

3. Kế hoạch ở chung (2)

"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Provence, cho đến khi đợt rượu hương hoa sản xuất xong. Nếu ở khách sạn, đi đi về về rất phiền toái. Ông Cather nói trong thị trấn có nhiều chỗ, nghỉ tại khách sạn cũng được mà ở nhà trọ cũng được." Phí Dạ nói với vẻ thành khẩn khai báo.

Huân Y ra vẻ bình tĩnh đến cạnh bàn, cầm tách trà lên uống một ngụm, đầu óc không ngừng mông lung...

"Nếu đợi cho đến khi xong lô rượu hương hoa, thì hẳn là không nhanh đâu..." Cô cố ý nói thăm dò.

"Đúng vậy, vì thế cô phải tìm giúp tôi một chỗ ở thật thoải mái mới được." Phí Dạ sao biết cô đang có trù tính quỷ quái như vậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Huân Y đảo đảo mắt, cố ý nói, "À, vậy thì rất là đắt đấy. Anh cũng biết, ở Provence, quanh năm suốt tháng đều có khách du lịch đến ngắm cảnh..."

"Tiền không thành vấn đề, quan trọng nhất là ở thoải mái." Phí Dạ biết ý tứ trong lời nói của cô, thản nhiên tiếp lời.

Tâm tình Huân Y lập tức bay vọt lên, hai ánh mắt đều như in hai hình xấp tiền. Cô đặt luôn cái tách trong tay xuống, đến trước mặt Phí Dạ rồi ngồi thụp xuống, khiến Phí Dạ giật mình.

"Cô làm gì đấy?"

Huân Y cười quỷ quái, cô chỉ chỉ căn phòng của mình, cười ngọt ngào, "Phí Dạ, anh cảm thấy nhà tôi thế nào?"

Phí Dạ nhìn lướt bốn phía, thành thực phát biểu ý kiến...

"Nhà thì tốt lắm, cảnh sắc chung quanh cũng rất đẹp, chẳng qua diện tích có hơi nhỏ."

"Ôi dào, Phí Dạ, nhà ở chủ yếu là thoải mái thôi. Anh việc gì phải cường điệu lên thế? Diện tích có liên quan gì đâu. Anh ở lại cũng không lâu lắm mà." Huân Y kích động nuốt nuốt nước miếng, ghé khuôn mặt nhỏ nhắn vào gần hắn...

"Anh ở đây, có điện, có nước, còn cung cấp nước ấm 24 giờ. Đương nhiên cũng có một phòng xa hoa nhất dành cho anh, so với một mình anh một nhà tốt hơn nhiều ấy chứ nhỉ?"

Phí Dạ thấy cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thì có hơi không quen, trong lòng cũng có đôi chút không thoải mái. Hắn hắng giọng, lui người về phía sau...

"Chuyện đó...Tôi nên đi xem chỗ khác thì hơn."

Không phải hắn thấy chỗ này chướng mắt, mà là cô gái trước mặt đột nhiên trở nên quỷ quái như vậy, không biết cô nàng đang định giở trò gì.

"Ôi dào, nhà khác thì có gì đẹp đâu." Huân Y ôm lấy cánh tay hắn, như kiểu sợ hắn chạy mất, "Tìm nhà bên ngoài khó lắm, đều bị khách du lịch thuê hết rồi, cho dù có phòng trống cũng cách ruộng hoa rất xa, mà lại không tận hưởng được mùi vị oải hương. Tiền đi thuê ở bên ngoài đắt muốn chết. Như vậy đi, anh ở chỗ này của tôi, mỗi ngày tôi chỉ lấy 500 Euro thôi, tính ra tiền đô cũng chưa đến 750 đô. Thế là có lợi quá còn gì nhỉ?"

Phí Dạ buồn cười nhìn cô, 500 Euro một ngày, cô nàng này đúng là biết hét giá mà, "Không ngờ, cô cũng rất biết kinh doanh."

Huân Y không cho là đúng, liền nở nụ cười, "Phí Dạ, anh cũng không phải là người thiếu tiền. Tôi biết người như anh thì cần một cuộc sống chất lượng, thế nên anh nên đi xem phòng đi, nhất định anh sẽ vừa lòng." Nói xong, không đợi Phí Dạ phản ứng kịp, cô đã kéo hắn lên tầng.

Không gian tầng hai lớn hơn tầng một. Kiến trúc ở đây rất kỳ quái, có điều tầm nhìn rất tốt, có thể từ đây ngắm được cánh đồng oải hương bên dưới. Lúc một làn gió nhẹ thổi qua, cảm giác như mình đang thực sự đắm trong biển khơi, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Không thể không nói, phong cảnh ở đây đúng là rất đẹp.

Đẩy ra cánh cửa của một phòng, diện tích không lớn lắm, bên trong cũng rất gọn gàng. Thiết kế không gian cùng nội thất đều theo gu thưởng thức của con gái.

Phí Dạ bất giác hơi hồi hộp...

"Trên tầng này không phải chỉ có một phòng như vậy thôi chứ?" Nếu hắn không nhìn lầm, đây là một gian phòng khách.

"Sai, tổng cộng có hai gian! Còn có một phòng ngủ nữa!" Huân Y vội vàng chỉnh lời, nhưng lại quay ngoắt, "Nhưng anh không thể ở phòng ngủ, đó là phòng của tôi."

"Tiểu thư à…" Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi là người thuê nhà, mỗi ngày phải trả 500 Euro, cái giá này hẳn là phải thuê được một căn phòng không tồi chứ?"

Huân Y vừa nghe xong đã mất hứng, "Căn phòng này thì sao? Anh có thể ngắm cảnh này, trước sau đều có cửa sổ này, có thể nhìn ra cánh đồng hoa này, ngay cả phòng ngủ cũng không có được vị trí đẹp như vậy đâu. Tôi thường xuyên ngồi ngắm cảnh từ phòng này rồi mới đi ngủ đấy."

Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Phòng này tuy là nhỏ, nhưng phong cảnh bên ngoài rất đẹp, có điều…

"Nếu tôi nhớ không lầm, cô nói đây là phòng?"

"Là phòng mà." Huân Y không nói thêm gì, chỉ chỉ vào một phòng toilet, "Đây, đây không phải là phòng sao?"

Phí Dạ níu lưỡi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người cùn như thế…

“Tiểu thư à, cô có biết khái niệm ‘phòng’ không? Ít ra phải có một phòng tắm…”

“Ở tầng dưới có, haiz, Phí Dạ, anh đi thuê nhà chứ có phải mua nhà đâu, cần gì yêu cầu nghiêm ngặt như thế. Nếu anh muốn được thập toàn thập mỹ thì anh đến ở khách sạn đi. Nhưng mà từ khách sạn đến rượu trang Tuffy, đường đến tốn bao nhiêu thời gian hẳn là anh biết, mà người như anh không phải đều quý trọng thời gian sao?” Huân Y bày ra bộ dạng tính toán tỉ mỉ, dựa vào cạnh cửa, đầy tự tin nói, “Anh ở đây thì không giống như thế, chẳng những được ngắm phong cảnh thoải mái, buổi tối còn có thể ngắm sao đầy trời, quan trọng nhất là cũng không làm mất nhiều thời gian của anh, lại còn tiện nữa!”

Phí Dạ nhìn điệu bộ thao thao bất tuyệt của cô thì không nhịn cười nổi. Sau đó hắn đi đến bên giường, nhíu mày lại. Cái giường này đối với hắn là quá nhỏ, chỉ sợ hắn trở mình một cái là ngã xuống đất…

Nhưng mà…

Hắn khom người, rút từ dưới gối ra một đồ vật. Đây là gì vậy?...

Cho đến khi cầm hẳn trong tay, Phí Dạ mới biết đây là gì. Thì ra là một chiếc quần lót, bên trên còn có hình con thú ngộ nghĩnh…

Trong nháy mắt, vẻ xấu hổ đã bị sự buồn cười thay thế, ngay sau đó, hắn vẫy vẫy tay về hướng cô, chiếc quần lót cứ lủng là lủng lẳng trên tay hắn…

"Đây là của cô?"

Bộ dáng đang tính toán chi li của Huân Y hoàn toàn thay đổi khi cô nhìn thấy thứ trong tay Phí Dạ. Đột nhiên cô mở to hai mắt, vừa chạy lại vừa thét ầm lên, gương mặt thì hồng như chân trời lúc bình minh!

Trời ạ!...

Đây là quần lót cô mới giặt, hôm qua đã định cất đi rồi, không ngờ lại để quên ở đây. Đáng chết, xấu hổ chết đi được…

3. Kế hoạch ở chung (3)

Nói thật ra, lúc này Huân Y cực kỳ muốn đuổi Phí Dạ về. Tối thiểu từ lúc hắn đột nhiên vào nhà cô, cô đã phải xấu hổ đến hai lần.

Bàn tay trắng trẻo nắm chặt lấy cái quần lót, cô cố nén cục tức, đơn giản là vì 500 Euro mỗi ngày…Cô nhịn!

Phí Dạ thấy gương mặt cô có vẻ nhăn nhó nên hơi tò mò, nhưng cũng không cố lý giải. Cô gái này nhìn qua vô cùng kỳ quái, kiểu nói chuyện kỳ quái, hành vi kỳ quái, thậm chí biểu cảm cũng kỳ quái. Có điều, hắn không thể không thừa nhận, nhìn dáng vẻ cô chu chu miệng lên rất đáng yêu.

“Về sau cất quần lót cỡ S của cô cẩn thận một chút, một cô gái mà để quần áo lót lung tung còn ra cái gì nữa?” Hắn nói rất nghiêm túc, nhìn qua không hề có vẻ gì đang nói đùa.

Kết quả…

"A…” Huân Y kinh hãi hét lên một tiếng, lập tức giấu quần lót ra sau, tay kia chỉ chỉ vào Phí Dạ, trừng lớn hai mắt…

“Anh, anh…ai cho anh nhìn?”

Phí Dạ bị tiếng thét này làm cho ong lên, như vừa nghe thấy bom nổ. Hắn cố gắng bình phục tâm tình kinh hãi lần thứ hai sau khi vừa bị cô thuyết cho một tràng. À không, phải nói là tâm tình bị khủng hoảng!

"Tôi nhìn cái gì?" Phí Dạ nhẫn nại, phải nói là sự nhẫn nại của hắn rất tốt. Đối mặt với dạng cảm xúc ‘đột biến’ này của Huân Y thì phải thật bình tĩnh, cũng phải bao dung. Có điều, hắn không hiểu lời cô nói cho lắm.

Khuôn mặt Huân Y đỏ bừng lên, trong lòng cô thì không kìm được giận, "Phí Dạ, anh cố ý phải không? Nhìn quần lót của tôi thì thôi, sao anh còn nhìn cỡ? Anh có nhầm không hả? Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng gặp tên đàn ông nào như anh!"

Phí Dạ bị cô mắng té tát. Hắn vốn là người đàn ông lạnh lùng, hơn nữa lại không thích nói chuyện nhiều với phụ nữ, đương nhiên cũng không thể lý giải được tâm tư phụ nữ. Bàn tay hắn sờ sờ cằm, hắn hỏi một câu khó hiểu…

"Thế nào? Không phải quần lót cỡ S sao?”

Huân Y sửng sốt, cầm quần lót nhìn thoáng qua, thấy Phí Dạ cũng nhìn theo thì hai má đỏ lên, ném vội cái quần lót vào phòng ngủ phía đối diện. Cô tức giận trừng mắt với Phí Dạ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh cố ý phải không?”

Phí Dạ khó hiểu, “Tôi lại làm sao nữa?”

"Ai cho anh nhìn quần lót của tôi?" Huân Y làm ra vẻ hùng hổ dọa người.

Phí Dạ bất đắc dĩ nhướng mày, "Xin cô đấy, là quần lót của cô để trên giường, tôi chỉ hảo tâm cầm lên hộ cô mà thôi."

"Vậy vì sao anh còn xem cỡ quần lót của tôi?" Huân Y xoa tay, chỉ hận không thể đấm một phát vào đầu hắn, cho hắn mất trí nhớ đi là tốt nhất.

Phí Dạ nghe thấy vậy thì vô tội nói, "Cũng không phải là tôi muốn xem, chẳng qua là tôi luôn mẫn cảm với các con số và kích thước thôi..."

"Mẫn cảm với con số? Tôi thấy trời sinh ra anh đã là tên háo sắc, chỉ cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ ý?" Huân Y khịt mũi cười.

"Là đàn ông thì đương nhiên cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ rồi! Tôi lại là đàn ông bình thường, cảm thấy hứng thú cũng là bình thường, có điều..." Phí Dạ hơi nhếch môi, đáy mắt vốn bình tĩnh nay hiện lên đôi phần tà ác, "Đối với số đo ba vòng của một cô bé, tôi-không-hứng-thú!" Câu nói sau cùng, gần như là hắn gằn từng tiếng một.

Theo bản năng, Huân Y nhìn xuống người mình, bất giác mặt đỏ như trái táo. Thẹn quá hóa giận, cô hét lên một tiếng với Phí Dạ...

"Phí Dạ, anh có ý gì? Tôi là người có dáng người chuẩn ở đây đấy!"

"Phải không?" Phí Dạ cười ảm đạm, "Ở Pháp, phụ nữ có thể mặc vừa quần lót cỡ S, thật sự là rất, rất ít."

"Phí Dạ, anh..."

"Cô giới thiệu phòng cũng không tệ lắm, tôi quyết định ở lại đây, Có điều, tôi không quen mỗi ngày có người thét lớn thét nhỏ bên tai tôi, còn tiếp tục, tôi sẽ thay đổi ý định!" Phí Dạ không nhanh không chậm chặn lời cô.

Huân Y trở mặt như lật sách, lập tức tiến lên cười làm lành, "Ha ha, tôi cũng chỉ càu nhàu thế thôi, anh là đại nhân không chấp tiểu nhân, ở lại đây đi, tôi cam đoan anh sẽ vừa lòng với sự sắp xếp của tôi."

Phí Dạ nhìn thấy vẻ mặt khá chân thành của Huân Y thì gật gật đầu. Có điều, trong lòng hắn bỗng cảm giác nhộn nhạo khó tả...

______________

Provence về đêm rất nhiều sao. Nhất là vào đầu hạ, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa oải hương. Đúng như lời Huân Y nói, sao trên trời rất nhiều, nhất là cùng với ánh trăng vằng vặc kia, gần như chỉ có thể đưa tay ra là hái được vô số. Bởi nơi này xa rời khu đô thị ô nhiễm nên thiên nhiên mới được ưu ái đến vậy.

Đương nhiên, người ở đây đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng mà...

"Tôi cần nước lạnh!"

Dưới tầng một, Huân Y đang nhàn nhã dựa vào ghế đọc sách. Lần này cô thông minh đeo kính áp tròng, như thế này thì không cần lo người đàn ông trên tầng trêu đùa. Đang lúc đau khổ suy nghĩ, bên tai cô vang lên tiếng nói trầm thấp, giàu từ tính. Giọng nói không cao không thấp, vẫn một vẻ bình tĩnh.

Huân Y bị tiếng nói bất thình lình làm cho giật mình, quay đầu lại, bất ngờ đối diện cô là một thân thể đàn ông cường tráng!

Đương nhiên, thân thể này chỉ lộ nửa trên, bên hông đã được vây bởi một cái khăn tắm, che đi vị trí có thể dọa người ta. Có điều...

Huân Y đã sớm kinh ngạc không nói được một câu, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, cái miệng nhỏ nhắn mở to, nước miếng chảy ra. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông. Trong thị trấn này, có nhiều gã trai thích khoe người lúc đi bơi. Nhưng mà...thân thể người đàn ông trước mắt cô đây... quá đẹp!

Làn da màu đồng, cơ thể rắn chắc. Nửa thân để trần toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

"Cô không sao chứ?" Phí Dạ thấy cô vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm thân thể mình, cũng ý thức được nhìn xuống người mình một cái rồi thản nhiên cười, "Ngại quá, vết thương trên người tôi dọa đến cô hả?"

Hắn hiểu lầm suy nghĩ của cô.

Lúc này Huân Y mới để ý đến vết sẹo trên người Phí Dạ. Điều này không thể trách cô, là con gái thì trước tiên cứ phải để ý tới cơ thể đã, rồi sau đó mới có thể chuyển tầm mắt để ý những phương diện khác. Sau sự nhắc nhở đó, Huân Y mới cẩn thận nhìn. Đúng là có những vết sẹo đậm nhạt khác nhau, mà rõ ràng là vết sẹo do bị thương.

Người đàn ông này, chính xác là đã qua bao lần khảo nghiệm sinh tử?

"Huân Y?" Phí Dạ thấy cô mãi mà không nói lời nào, liền kéo kéo vạt áo cô, tiện đà cả thân mình cao lớn tiến đến gần...

"Cô không sao chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện