Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 51
Lồng ngực cường tráng của người đàn ông phập phồng rất bình ổn, làn da màu đồng dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm sáng bóng. Từ trong lòng hắn, Mạch Khê ngẩng đầu lên mới ý thức được chưa bao giờ cô tỉnh lại trong khi hắn ngủ say. Thế nên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng hắn ngủ.
Mạch Khê hơi cử động muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông theo bản năng siết chặt lấy. Chỉ một hành động này thôi đã khiến cô áp chặt vào lồng ngực hắn, khuôn mặt dường như chỉ cách má hắn có một chút.
Qua một lúc lâu không thấy người đàn ông có dấu hiệu tỉnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên khuôn mặt người đàn ông.
Cô không thể không thừa nhận cha nuôi cực kỳ đẹp trai. Lúc tỉnh thì ngũ quan như được khắc từ băng, nhưng khi ngủ thì hoàn toàn là một vẻ thư thái, cương nghị. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt hắn khiến đôi mắt hắn không còn cảm giác lạnh băng, sắc bén; cái mũi cao thẳng toát lên vẻ kiên nghị, lại thêm khóe môi khẽ gợn lên——
Mạch Khê hơi ngây ngẩn ra, hai gò má dần nóng lên. Thậm chí cô còn nhớ cảm giác đôi môi hắn hắn hôn lên từng tấc da thịt mình.
Người đàn ông này nguy hiểm như hổ báo nhưng lại như cây thuốc phiện tản ra sức hút đến chết người, khiến người khác không tự chủ được mà ngốc nghếch muốn theo hắn.
Còn cô?
Cô từ nhỏ đến lớn đều nấp dưới danh nghĩa là con nuôi hắn. Cô thầm nghĩ, hắn cho tới bây giờ chắc chắn cũng không tin sự tồn tại của Thượng đế, bởi vậy hắn mới có thể làm ra những chuyện không khác gì ma quỷ. Không phải vậy sao? Nếu không thì tại sao dù biết cô là con gái nuôi nhưng hắn vẫn năm lần bảy lượt dùng thân phận của một người đàn ông mà chiếm đoạt thân thể cô? Còn cô thì tại sao lại ngày càng mê muội? Cô cũng không biết, rốt cục trong lòng hắn, cô là con gái hắn hay là một người phụ nữ?
Hắn cho tới bây giờ cũng không hề để ý chuyện đó, chỉ biết dùng phương thức của riêng mình để giữ lại tất cả những gì thuộc về cô. Hắn không kiêng nể gì mà lưu lại dấu vết trên người cô, hắn không muốn người khác có được cô, sở dĩ cũng là bởi thói quen chiếm đoạt cùng sở hữu. Phụ nữ si tình với hắn hẳn là rất nhiều, nhưng phụ nữ mà phải trả giá tình cảm cho hắn chắc chắn cũng rất bi ai. Bởi hắn không thích đáp trả tình cảm, nhưng để có được thứ hắn muốn, để có được thứ hắn để tâm thì hắn sẽ không tiếc thủ đoạn mà lấy được.
Là vậy sao?
Nhất định là như vậy!
Điều hắn muốn hẳn cũng đơn giản thôi. Đó là cùng hắn tuân thủ theo quy tắc của trò chơi nguy hiểm này!
Bỗng dưng lồng ngực cô nổi lên cảm giác lạ thường, như giọt nước lăn tăn nhẹ trong hồ, nhộn nhạo mà lại có chút đau đớn. Cảm giác này thực khó tả thành lời, lại phiếm thêm chút chua xót mơ hồ.
Đôi mắt đang nhìn gương mặt cương nghị của Lôi Dận dần hạ xuống chỗ xương quai xanh của hắn, dừng lại ngay trên vết sẹo.
Đến đêm nay cô mới nhìn rõ vết sẹo này. Những lần trước đều là do hắn mạnh mẽ đòi hỏi khiến cô ngất đi, nên trong đêm nay, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô rốt cục cũng nhìn ngắm kĩ vết sẹo này.
Vết sẹo này có vẻ đã lành từ rất lâu rồi.
Khi ngón tay tinh tế thật cẩn thận chạm lên vết sẹo, tự nhiên trong lòng cô nổi lên cảm xúc rất mãnh liệt, cô vội giật mình một cái.
Là cái gì đã gây ra? Còn có người có thể là thương tổn đến hắn sao?
Đột nhiên cô nhớ tới lời Thánh Trạch nói rằng năm đó Lôi Dận đã “tưới máu” lên tổ chức xã hội đen. Là vào lúc đó sao? Nhất định khi ấy rất nguy hiểm, nếu không hắn sao có thể bị thương?
Hắn là một người đàn ông cường thế, sao lại có thể để mình bị thương như vậy?
Mạch Khê nâng tầm mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lôi Dận. Tới khi nào thì cô có thể nhìn thấu lòng hắn? Cô cũng muốn biết, hắn có quá khứ ra sao, chuyện tình cảm thế nào?
Đúng vậy! Nhất định là hắn đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, bằng không sao có thể——
Cô lại nghĩ đến một đêm nọ khi hắn say rượu, ngay tại vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết thánh khiết, trong lúc hắn cuồng dã xâm chiếm cô, lại ghé bên tai cô mà si mê gọi ra một cái tên phụ nữ.
“Tuyết, đừng khóc, để cho anh có thể yêu em!”
Bên tai Mạch Khê lại vang lên giọng nói trầm thấp của hắn đêm đó, đáy lòng cô khẽ run lên.
Giọng nói của cha nuôi đêm đó thực sự rất dịu dàng. Dịu dàng như vậy hẳn là xuất phát từ một tình yêu say đắm, trầm luân nhưng cũng rất đau lòng. Đây là loại cảm giác cô chưa từng trải qua. Người phụ nữ kia là ai?
Cho đến đêm nay cô mới thực sự muốn tìm hiểu.
Trong lòng cha nuôi, người phụ nữ kia nhất định rất quan trọng, thậm chí là——hai người họ từng là người yêu của nhau. Cha nuôi hẳn là yêu cô ấy vô cùng sâu đậm, nếu không vì sao lại nhớ mãi không quên?
Nhưng mà——
Người phụ nữ đó hiện tại ở đâu? Là người phụ nữ thế nào?
Chẳng lẽ——
Ngón tay Mạch Khê run lên——chẳng lẽ thật sự bị hắn giết?
Cô theo bản năng rụt người lại, sau đó rón rén nhấc một cánh tay hắn đang đặt trên người mình ra, với vội lấy chiếc váy ngủ bên cạnh.
_______________
Thư phòng.
Cả tòa thành to lớn như vậy nhưng chỉ có thư phòng của cha nuôi mới có thể là nơi cất giấu bí mật. Trước đây sao cô chưa từng nghĩ ra?
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động mơ hồ, dường như là tiếng gợn mặt hồ.
Theo ánh đèn dịu nhẹ trên tường, Mạch Khê rón rén bước lên cầu thang, từng bước từng bước rất cẩn thận, chỉ sợ một bước bất cẩn sẽ làm kinh động đến người khác.
Cửa thư phòng không khóa, vì ngoại trừ người hầu vào quét dọn thì không ai dám bén mảng đến thư phòng của Lôi Dận. Đây cũng là nơi mà Lôi Dận ở lại nhiều nhất.
Mạch Khê nhấc chân muốn tiến vào, đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên tia chớp lòe như ánh sáng ban ngày, chiếu rõ mọi thứ bên trong căn phòng.
“A——”
Tia chớp bất thình lình khiến Mạch Khê sợ hãi kêu lên một tiếng, lại vội vàng che miệng lại. Ngay sau đó ngoài trời vang lên tiếng sấm dữ dội.
Bầu trời đêm đang yên lành, vậy mà lại sắp mưa.
Mạch Khê vội vàng bật đèn tường lên. Sắc vàng mờ nhạt lan tỏa ra mỗi góc của thư phòng, xua tan đi bóng tối nồng đậm ngoài cửa sổ, cảm giác bất an cũng vì thế mà như được giải tỏa đôi phần.
Ba mặt thư phòng gần như đều là giá sách, còn có vài món đồ cổ. Chiếc ghế sô pha đen chiếm diện tích lớn ở một phía mặt tường, phía sau là khung cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ ấy là vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết mênh mông.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạch Khê bước vào thư phòng của Lôi Dận nhưng hành vi lén lút thế này lại là lần đầu. Bóng đêm quỷ dị bên ngoài cửa sổ lại thêm những ánh chớp lòe càng khiến cô cảm giác sởn gai ốc.
Đương nhiên cô cũng biết rõ chẳng qua là trong lòng đang lo sợ mà thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ít nhiều làm Mạch Khê bớt bất an. Cô cẩn thận tiến lên phía trước mấy cái giá sách, lại thất vọng phát hiện ra ở đây loại trừ sách về kinh tế, tài chính, thương nghiệp thì những sách khác rất hiếm. Trên giá sách còn có thêm vài món đồ cổ trang trí họa tiết rồng.
Thư phòng quá rộng lại khá đơn giản, ngoài sách cùng các văn kiện quan trọng thì cơ bản là không có gì khả nghi. Vậy muốn tìm thứ gì đó thì chắc chỉ còn cách lục tung giá sách, mà thứ đó hẳn là cũng rất quan trọng.
Thân mình Mạch Khê vô cùng nhức mỏi. Bởi Lôi Dận đòi hỏi quá lớn khiến mấy ngày nay cô ăn không tiêu, lại thêm đêm nay sấm chớp đùng đoàng khiến tinh thần cô càng không thoải mái. Lẳng lặng ngồi trên sô pha, Mạch Khê bắt đầu suy nghĩ.
Một khắc trôi qua, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa nặng táp liên hồi vào cửa kính, tạo nên những tiếng lộp bộp không ngừng. Mạch Khê có chút phiền lòng. Cô luôn cho rằng người như cha nuôi hẳn là phải trải qua quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như thân thế của hắn hay sự tàn nhẫn của hắn vậy. Không ai sinh ra mà đã tàn nhẫn, cũng chẳng người nào từ lúc chào đời đã mang bộ mặt lạnh băng đó. Trừ phi hắn phải trải qua rất nhiều sự khắc nghiệt.
Ánh mắt cô vô tình nhìn đến chiếc bàn làm bằng gỗ mộc hương. Trên bàn rất sạch sẽ, gọn gàng, không khó nhìn ra được bọn người làm lau dọn rất tỉ mỉ. Ánh mắt ảm đạm của Mạch Khê đột nhiên sáng lên, cô chạy vội đến trước ngăn kéo của bàn.
Không hiểu vì sao tim Mạch Khê đập rất nhanh, máu trong người dần sôi trào, tựa như cổ họng còn thoáng thấy mùi máu. Cô cũng rất hoảng sợ, tim đập liên hồi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.
Bàn tay run run giơ ra, cô chậm rãi, cẩn thận kéo ngăn bàn ra——
Bên trong là xấp văn kiện ngay ngắn; liếc mắt một cái là đã thấy chẳng có gì đặc biệt.
Sự tò mò như cơn hồng thủy đánh úp lấy, khiến Mạch Khê không kìm được tiếp tục kéo ngăn thứ hai, ngăn thứ ba.
Hoàn toàn không có gì đáng chú ý!
Một ngăn cuối cùng——
Lúc Mạch Khê chạm vào tay cầm ngăn kéo này, trong lòng đột nhiên nảy sinh một dự cảm. Cô cảm thấy trong ngăn kéo này nhất định mình sẽ tìm được thứ gì đó.
Điều làm cô kinh ngạc là ngăn kéo không có khóa. Mà chắc hẳn, ngoài cô ra thì chẳng có ai dám cả gan vào thư phòng này, huống chi là lục lọi đồ của hắn.
Hít sâu một hơi, cô kéo mạnh ngăn kéo ra——
Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, đột nhiên lại dội thêm một tiếng sấm.
Khuôn mặt mềm mại của Mạch Khê dưới ánh chớp nhòa càng thêm xinh đẹp, đôi mắt cô thì lại nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo——
Ngăn kéo cuối cùng này không giống ba ngăn trước, bên trong không hề có văn kiện hay mấy thứ linh tinh, mà chỉ có một vật rất đơn giản——một khung ảnh!
Khung ảnh pha lê phát sáng giữa ngăn mà nó được đặt cũng rất ngay ngắn. Có thể thấy chủ nhân rất dụng tâm sắp xếp, lấy ra cho vào không hề tùy tiện.
Mạch Khê theo bản năng nhíu mày lại, hơi thở có chút gấp gáp. Ba ngăn kéo trước toàn là văn kiện, vì sao ngăn này lại đặt một khung ảnh, mà khung ảnh này vì sao lại được lựa chọn để ở ngăn cuối cùng?
Dường như không chút do dự mà cầm lấy khung ảnh, ngay khi nhìn thấy bức ảnh, Mạch Khê đột nhiên đứng dậy. Đôi con ngươi sáng như ngọc lưu ly có chứa vẻ khó tin, kinh ngạc mà cũng có chút giật mình khi nhìn vào bức ảnh đã cũ kia.
Trong ảnh là một người phụ nữ vô cùng đáng yêu, dịu dàng. Chắc chắn ảnh này được chụp từ rất lâu rồi. Người phụ nữ trong ảnh ước chừng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Cô mặc một chiếc váy trắng bạc, phía sau là vườn hoa hồng đỏ rực như lửa. Nụ cười của cô đẹp vô cùng, thanh thuần mà lại như lơ đãng, khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải thần hồn điên đảo.
Đúng là diện mạo của người phụ nữ này khiến Mạch Khê cảm thấy kinh sợ!
Người phụ nữ trong ảnh có vài nét tương tự với cô, nhất là nụ cười. Có điều, điều làm Mạch Khê kinh ngạc nhất chính là——cô biết người phụ nữ trong ảnh này!
Chính là người mẫu Bạc Cơ!
Mạch Khê cảm thấy lồng ngực như đau nhức. Trong thư phòng của cha nuôi sao lại có ảnh chụp của Bạc Cơ? Vẻ mặt này, dung mạo này, nụ cười này——quả không sai! Cô không hề nhìn nhầm. Người phụ nữ này chính là Bạc Cơ.
Cha nuôi cất giữ ảnh của Bạc Cơ, lại rất cẩn thận cất ở ngăn kéo cuối cùng!
Một nỗi tò mò kích thích cô lấy tấm ảnh ra, cầm tấm ảnh lại gần mới phát hiện mặt sau có một hàng chữ viết.
“Mười năm cách biệt muôn trùng – Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.” Mạch Khê lẩm nhẩm đọc lên, giọng hơi run run.
Cô đã từng học qua thơ cổ Trung Quốc nên biết được đây là bài “Giang thành tử”[1], ý thơ nói lên nỗi nhớ nhung, cũng là tình cảm nồng sâu, mãnh liệt.
Mạch Khê nhận ra được chữ viết này là của cha nuôi, nét chữ cứng cáp, tì mạnh, như thể chính hắn là tác giả vậy. Phía sau ảnh chụp lại viết một câu thơ thực khiến người ta đau lòng.
Chỉ mấy ngày không gặp mà đã nhớ nhung sao?
Ngón tay Mạch Khê theo bản năng run lên, một lần nữa lật ảnh lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền trên mặt người phụ nữ, trong lòng cô nổi lên cảm giác rất khó tả. Là chua xót, là khổ sở, là đau đớn, tất cả gần như là đột nhiên uống một ngụm rượu kém chất mà không tài nào nuốt nổi.
Bạc Cơ không phải là tình nhân của cha nuôi sao? Nhưng thế nào lại nhớ mãi không quên bộ dáng cô trong ảnh? Chẳng lẽ, vị trí của Bạc Cơ trong lòng cha nuôi thật sự không giống những người khác?
[1]: "Giang thành tử" - Tô Thức. Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.
Hai câu thơ được nhắc trong bài:
十年生死兩茫茫,不思量,自難忘。
Phiên âm:
Thập niên sinh tử lưỡng mang mangBất tư lượngTự nan vong
oOo
Nhưng, “Tuyết” mà cha nuôi gọi là như thế nào? Thông qua cái đêm hắn say rượu, thật không khó để nhìn ra tình mối thâm tình của hắn với cô ấy.
Kinh nghiệm tình trường của cô quá ít nhưng nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ như vậy thì hẳn là hắn phải rất đau lòng khi xa cách.
Mạch Khê nhíu mày càng sâu——Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Dường như có điểm nào đó không bình thường.
Ánh mắt Mạch Khê một lần nữa dừng trên người phụ nữ trong ảnh. Nụ cười cô ấy đẹp như hoa mùa xuân, lại hơi có chút u sầu tựa trăng thu, dịu dàng mà quyến rũ, ngay cả dáng người cao gầy cũng toát lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành, mị hoặc vô cùng.
Đột nhiên dòng chữ viết mờ mờ đạp ngay vào tầm mắt cô. Thì ra là hàng chữ nhỏ biết trên ảnh ở chỗ bụi hồng nhung phía sau người con gái. Nếu không nhìn kĩ, có giơ sát ảnh tận mặt cũng khó mà nhìn ra được trên đó có chữ viết.
Lại là một bài thơ, nói đúng ra thì là một câu mượn ý thơ, cũng là chữ viết của hai người——
“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng – Liễu trùng yên thâm – Bạc Tuyết phi lai vãng…” Mạch Khê nhẹ nhàng đọc nhẩm theo mấy câu thơ thì phát hiện ra nét chữ này ắt hẳn là của một người phụ nữ.
Tầm mắt cô chuyển đến những câu tiếp theo——
“Vũ hậu khinh hàn do vị phóng – Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”
Mạch Khê nhíu mày lại, đọc xong hai câu này lại thấy nét bút cực kỳ cứng cỏi, là chữ của cha nuôi. Như vậy những dòng chữ trên là do người phụ nữ trong ảnh viết?
Cô lục lọi mọi thứ trong trí óc mới chợt nhớ ra, thời Tống ở Trung Quốc có một thi nhân tên Âu Dương Tu viết nên bài “Điệp luyến hoa”.[2]
Nguyên văn sẽ là:
“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng,Liễu trùng yên thâm,Tuyết nhứ phi lai vãng,Vũ hậu khinh hàn do vị phóng,Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”
Bất giác chỗ lồng ngực cô nhói lên. Ý thơ mang theo bao nhiêu nỗi tương tư, ưu sầu. Cô thoáng tưởng tượng ra hình ảnh một đôi tình nhân quyến luyến không rời; lại hình dung rằng người con gái trong ảnh viết lên mấy dòng thơ, sau người đàn ông ngồi ngắm bức ảnh, thống khổ khôn cùng nên cầm bút viết thêm mấy câu thơ còn thiếu. Cảnh tượng hệt như một thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô.
Cha nuôi hẳn chính là người đàn ông si tình đó. Bằng không chữ viết trên ảnh sao có thể lại là của hắn? Có thể dùng những lời thơ sâu sắc như vậy để biểu đạt tình cảm thì hẳn là có thể thấy được hắn đã tương tư cùng chịu dày vò đến nhường nào.
“Bạc Tuyết phi lai vãng——Bạc Tuyết phi——Bạc Tuyết!” Mạch Khê lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên hai mắt sáng lên. Bạc Tuyết!
Trong tòa thành có một khu vườn trồng bạt ngàn Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Bác Hàn Á đã từng nói chỗ hoa đó là do chính tay cha nuôi trồng. Chẳng lẽ chính là bởi người phụ nữ này?
Nhưng cô ấy rõ ràng là Bạc Cơ mà? Tuy rằng trong tên cũng có một chữ “Bạc” nhưng hình như chưa từng thấy cô ấy đến tòa thành bao giờ. Ngay cả việc Mạch Khê được nhận vào làm con nuôi trong Lôi gia mãi sau Bạc Cơ mới biết. Có thể thấy cô ấy hầu như chẳng biết chút gì về những chuyện trong tòa thành.
Tại sao có thể như vậy?
Mạch Khê cầm khung ảnh lên ngẫm nghĩ kĩ càng, sự nghi hoặc trong đầu càng ngày càng lớn, mà bí ẩn đằng sau bức ảnh lại như hút cô vào bên trong.
Cô không thể lí giải được chuyện này. Nếu người phụ nữ trong ảnh đúng là Bạc Cơ thì cô ấy đâu cần phải làm tình nhân bao dưỡng của cha nuôi. Có thể viết ra những câu thơ thâm tình như vậy, có thể thấy cha nuôi yêu cô ấy vô cùng sâu đậm. Nhưng Mạch Khê nhìn nét mặt của cha nuôi, thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn ra sự quyến luyến, thâm tình với Bạc Cơ, tối thiểu là ánh mắt với người yêu cũng không giống. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh không phải là Bạc Cơ thì vì sao khuôn mặt lại giống như đúc vậy? Còn nữa, người phụ này đang ở đâu? Liệu còn tồn tại trên đời? Hay đúng như lời đồn đại rằng——đã chết trong tay cha nuôi?
Trăm mối nghi ngờ không giả được. Cánh môi gần như đã bị cô cắn gần chảy máu. Đang lúc suy tư trầm ngâm, cô rõ ràng cảm thấy phía sau có luồng hơi lạnh băng tràn đến.
Mạch Khê đột nhiên quay đầu, hai mắt đột nhiên trừng lớn——
Cha nuôi của cô không biết từ khi nào đã đứng ở cửa. Thân mình cao lớn dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hắn dưới ánh đèn nhạt cùng ánh chớp càng thêm phần sắc bén. Giữa đêm khuya thế này, đôi mắt hắn tựa như một khối ngọc hoàn mỹ, lại chẳng khác gì đôi mắt của loài sói hoang dã.
Cặp mắt kia không hề chớp mà chăm chú nhìn cô. Mạch Khê thiếu chút nữa hồn bay phách tán, bàn tay cầm khung ảnh cũng buông lỏng ra.
“A——”
Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại thì bên tai truyền đến một tiếng “choang”, khung ảnh rơi xuống mặt sàn đá thạch anh lạnh băng, vỡ tan tành.
Trời ạ! Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt đi. Cô vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh vỡ, trong lúc luống cuống, ngón tay không may xẹt qua mảnh vỡ nhỏ. Từ ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu đỏ cũng theo đó mà chảy xuống, nhỏ lên bức ảnh kia.
Khuôn mặt người phụ nữ bị giọt máu trùm lên. Mạch Khê chỉ cảm thấy từ ngón tay truyền đến từng đợt, từng đợt đau nhức.
Chết rồi!
Lần này chết chắc rồi!
Chẳng những bị phát hiện đột nhập thư phòng mà còn làm xáo trộn bên trong. Điều đáng sợ nhất là cô lại làm vỡ khung ảnh, làm bẩn bức ảnh.
Không còn chút can đảm nào, Mạch Khê chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn kéo lấy mình. Ngay sau đó, hương thơm nam tính rất quen thuộc tần tầng bao vây lấy cô, khiến cô gần như nghẹt thở.
“Cha nuôi!”
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình của Lôi Dận, giọng nói trong lúc nhất thời nhỏ đi. Trong lòng cô cực kỳ bất an, cô đánh vỡ khung ảnh của hắn, nói không chừng hắn sẽ trừng phạt cô.
[2]: Trong convert có ghi tác giả bài “Điệp luyến hoa” là Diệp Mộng, nhưng mình tìm không thể ra được. Dù có rất nhiều “Điệp luyến hoa” của rất nhiều tác giả thời Tống, nhưng chỉ có bản của Âu Dương Tu là mình thấy khá khớp với bản convert nên mạn phép sửa. Mong các bạn thông cảm.
Câu “Bạc Tuyết phi lai vãng”, trong bản thơ là “Tuyết nhứ phi lai vãng” nhưng trong truyện có chi tiết Mạch Khê nhẩm thơ mà suy ra được cái tên “Bạc Tuyết” nên mình một lần nữa mạn phép luận ra câu trên, chuyển câu thơ thành một câu dựa theo ý thơ.
Kỳ thực cô rất muốn thanh minh, rằng mình không hề cố ý đánh vỡ khung ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn đang nhìn cô chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.
“Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi cô nói xong đã nhanh chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. Hắn ấn cô ngồi xuống chiếc sô pha rồi không nói không rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.
“Cha nuôi——”
“Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận không có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu nói.
Mạch Khê cứ thấp thỏm không yên, một lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét tình hình thì cô hoàn toàn đuối lý, không thể chối cãi vào đâu được: ra vào phòng làm việc của hắn mà chưa được cho phép, đã thế còn đánh vỡ đồ…Thảm thật rồi! Thấy hắn đi qua những mảnh vỡ, tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài.
Khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé nhỏ tưởng chừng sắp nghênh chiến với một trận mưa gió bão bùng, thì...
Mạch Khê hơi cử động muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông theo bản năng siết chặt lấy. Chỉ một hành động này thôi đã khiến cô áp chặt vào lồng ngực hắn, khuôn mặt dường như chỉ cách má hắn có một chút.
Qua một lúc lâu không thấy người đàn ông có dấu hiệu tỉnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên khuôn mặt người đàn ông.
Cô không thể không thừa nhận cha nuôi cực kỳ đẹp trai. Lúc tỉnh thì ngũ quan như được khắc từ băng, nhưng khi ngủ thì hoàn toàn là một vẻ thư thái, cương nghị. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt hắn khiến đôi mắt hắn không còn cảm giác lạnh băng, sắc bén; cái mũi cao thẳng toát lên vẻ kiên nghị, lại thêm khóe môi khẽ gợn lên——
Mạch Khê hơi ngây ngẩn ra, hai gò má dần nóng lên. Thậm chí cô còn nhớ cảm giác đôi môi hắn hắn hôn lên từng tấc da thịt mình.
Người đàn ông này nguy hiểm như hổ báo nhưng lại như cây thuốc phiện tản ra sức hút đến chết người, khiến người khác không tự chủ được mà ngốc nghếch muốn theo hắn.
Còn cô?
Cô từ nhỏ đến lớn đều nấp dưới danh nghĩa là con nuôi hắn. Cô thầm nghĩ, hắn cho tới bây giờ chắc chắn cũng không tin sự tồn tại của Thượng đế, bởi vậy hắn mới có thể làm ra những chuyện không khác gì ma quỷ. Không phải vậy sao? Nếu không thì tại sao dù biết cô là con gái nuôi nhưng hắn vẫn năm lần bảy lượt dùng thân phận của một người đàn ông mà chiếm đoạt thân thể cô? Còn cô thì tại sao lại ngày càng mê muội? Cô cũng không biết, rốt cục trong lòng hắn, cô là con gái hắn hay là một người phụ nữ?
Hắn cho tới bây giờ cũng không hề để ý chuyện đó, chỉ biết dùng phương thức của riêng mình để giữ lại tất cả những gì thuộc về cô. Hắn không kiêng nể gì mà lưu lại dấu vết trên người cô, hắn không muốn người khác có được cô, sở dĩ cũng là bởi thói quen chiếm đoạt cùng sở hữu. Phụ nữ si tình với hắn hẳn là rất nhiều, nhưng phụ nữ mà phải trả giá tình cảm cho hắn chắc chắn cũng rất bi ai. Bởi hắn không thích đáp trả tình cảm, nhưng để có được thứ hắn muốn, để có được thứ hắn để tâm thì hắn sẽ không tiếc thủ đoạn mà lấy được.
Là vậy sao?
Nhất định là như vậy!
Điều hắn muốn hẳn cũng đơn giản thôi. Đó là cùng hắn tuân thủ theo quy tắc của trò chơi nguy hiểm này!
Bỗng dưng lồng ngực cô nổi lên cảm giác lạ thường, như giọt nước lăn tăn nhẹ trong hồ, nhộn nhạo mà lại có chút đau đớn. Cảm giác này thực khó tả thành lời, lại phiếm thêm chút chua xót mơ hồ.
Đôi mắt đang nhìn gương mặt cương nghị của Lôi Dận dần hạ xuống chỗ xương quai xanh của hắn, dừng lại ngay trên vết sẹo.
Đến đêm nay cô mới nhìn rõ vết sẹo này. Những lần trước đều là do hắn mạnh mẽ đòi hỏi khiến cô ngất đi, nên trong đêm nay, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô rốt cục cũng nhìn ngắm kĩ vết sẹo này.
Vết sẹo này có vẻ đã lành từ rất lâu rồi.
Khi ngón tay tinh tế thật cẩn thận chạm lên vết sẹo, tự nhiên trong lòng cô nổi lên cảm xúc rất mãnh liệt, cô vội giật mình một cái.
Là cái gì đã gây ra? Còn có người có thể là thương tổn đến hắn sao?
Đột nhiên cô nhớ tới lời Thánh Trạch nói rằng năm đó Lôi Dận đã “tưới máu” lên tổ chức xã hội đen. Là vào lúc đó sao? Nhất định khi ấy rất nguy hiểm, nếu không hắn sao có thể bị thương?
Hắn là một người đàn ông cường thế, sao lại có thể để mình bị thương như vậy?
Mạch Khê nâng tầm mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lôi Dận. Tới khi nào thì cô có thể nhìn thấu lòng hắn? Cô cũng muốn biết, hắn có quá khứ ra sao, chuyện tình cảm thế nào?
Đúng vậy! Nhất định là hắn đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, bằng không sao có thể——
Cô lại nghĩ đến một đêm nọ khi hắn say rượu, ngay tại vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết thánh khiết, trong lúc hắn cuồng dã xâm chiếm cô, lại ghé bên tai cô mà si mê gọi ra một cái tên phụ nữ.
“Tuyết, đừng khóc, để cho anh có thể yêu em!”
Bên tai Mạch Khê lại vang lên giọng nói trầm thấp của hắn đêm đó, đáy lòng cô khẽ run lên.
Giọng nói của cha nuôi đêm đó thực sự rất dịu dàng. Dịu dàng như vậy hẳn là xuất phát từ một tình yêu say đắm, trầm luân nhưng cũng rất đau lòng. Đây là loại cảm giác cô chưa từng trải qua. Người phụ nữ kia là ai?
Cho đến đêm nay cô mới thực sự muốn tìm hiểu.
Trong lòng cha nuôi, người phụ nữ kia nhất định rất quan trọng, thậm chí là——hai người họ từng là người yêu của nhau. Cha nuôi hẳn là yêu cô ấy vô cùng sâu đậm, nếu không vì sao lại nhớ mãi không quên?
Nhưng mà——
Người phụ nữ đó hiện tại ở đâu? Là người phụ nữ thế nào?
Chẳng lẽ——
Ngón tay Mạch Khê run lên——chẳng lẽ thật sự bị hắn giết?
Cô theo bản năng rụt người lại, sau đó rón rén nhấc một cánh tay hắn đang đặt trên người mình ra, với vội lấy chiếc váy ngủ bên cạnh.
_______________
Thư phòng.
Cả tòa thành to lớn như vậy nhưng chỉ có thư phòng của cha nuôi mới có thể là nơi cất giấu bí mật. Trước đây sao cô chưa từng nghĩ ra?
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động mơ hồ, dường như là tiếng gợn mặt hồ.
Theo ánh đèn dịu nhẹ trên tường, Mạch Khê rón rén bước lên cầu thang, từng bước từng bước rất cẩn thận, chỉ sợ một bước bất cẩn sẽ làm kinh động đến người khác.
Cửa thư phòng không khóa, vì ngoại trừ người hầu vào quét dọn thì không ai dám bén mảng đến thư phòng của Lôi Dận. Đây cũng là nơi mà Lôi Dận ở lại nhiều nhất.
Mạch Khê nhấc chân muốn tiến vào, đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên tia chớp lòe như ánh sáng ban ngày, chiếu rõ mọi thứ bên trong căn phòng.
“A——”
Tia chớp bất thình lình khiến Mạch Khê sợ hãi kêu lên một tiếng, lại vội vàng che miệng lại. Ngay sau đó ngoài trời vang lên tiếng sấm dữ dội.
Bầu trời đêm đang yên lành, vậy mà lại sắp mưa.
Mạch Khê vội vàng bật đèn tường lên. Sắc vàng mờ nhạt lan tỏa ra mỗi góc của thư phòng, xua tan đi bóng tối nồng đậm ngoài cửa sổ, cảm giác bất an cũng vì thế mà như được giải tỏa đôi phần.
Ba mặt thư phòng gần như đều là giá sách, còn có vài món đồ cổ. Chiếc ghế sô pha đen chiếm diện tích lớn ở một phía mặt tường, phía sau là khung cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ ấy là vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết mênh mông.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạch Khê bước vào thư phòng của Lôi Dận nhưng hành vi lén lút thế này lại là lần đầu. Bóng đêm quỷ dị bên ngoài cửa sổ lại thêm những ánh chớp lòe càng khiến cô cảm giác sởn gai ốc.
Đương nhiên cô cũng biết rõ chẳng qua là trong lòng đang lo sợ mà thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ít nhiều làm Mạch Khê bớt bất an. Cô cẩn thận tiến lên phía trước mấy cái giá sách, lại thất vọng phát hiện ra ở đây loại trừ sách về kinh tế, tài chính, thương nghiệp thì những sách khác rất hiếm. Trên giá sách còn có thêm vài món đồ cổ trang trí họa tiết rồng.
Thư phòng quá rộng lại khá đơn giản, ngoài sách cùng các văn kiện quan trọng thì cơ bản là không có gì khả nghi. Vậy muốn tìm thứ gì đó thì chắc chỉ còn cách lục tung giá sách, mà thứ đó hẳn là cũng rất quan trọng.
Thân mình Mạch Khê vô cùng nhức mỏi. Bởi Lôi Dận đòi hỏi quá lớn khiến mấy ngày nay cô ăn không tiêu, lại thêm đêm nay sấm chớp đùng đoàng khiến tinh thần cô càng không thoải mái. Lẳng lặng ngồi trên sô pha, Mạch Khê bắt đầu suy nghĩ.
Một khắc trôi qua, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa nặng táp liên hồi vào cửa kính, tạo nên những tiếng lộp bộp không ngừng. Mạch Khê có chút phiền lòng. Cô luôn cho rằng người như cha nuôi hẳn là phải trải qua quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như thân thế của hắn hay sự tàn nhẫn của hắn vậy. Không ai sinh ra mà đã tàn nhẫn, cũng chẳng người nào từ lúc chào đời đã mang bộ mặt lạnh băng đó. Trừ phi hắn phải trải qua rất nhiều sự khắc nghiệt.
Ánh mắt cô vô tình nhìn đến chiếc bàn làm bằng gỗ mộc hương. Trên bàn rất sạch sẽ, gọn gàng, không khó nhìn ra được bọn người làm lau dọn rất tỉ mỉ. Ánh mắt ảm đạm của Mạch Khê đột nhiên sáng lên, cô chạy vội đến trước ngăn kéo của bàn.
Không hiểu vì sao tim Mạch Khê đập rất nhanh, máu trong người dần sôi trào, tựa như cổ họng còn thoáng thấy mùi máu. Cô cũng rất hoảng sợ, tim đập liên hồi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.
Bàn tay run run giơ ra, cô chậm rãi, cẩn thận kéo ngăn bàn ra——
Bên trong là xấp văn kiện ngay ngắn; liếc mắt một cái là đã thấy chẳng có gì đặc biệt.
Sự tò mò như cơn hồng thủy đánh úp lấy, khiến Mạch Khê không kìm được tiếp tục kéo ngăn thứ hai, ngăn thứ ba.
Hoàn toàn không có gì đáng chú ý!
Một ngăn cuối cùng——
Lúc Mạch Khê chạm vào tay cầm ngăn kéo này, trong lòng đột nhiên nảy sinh một dự cảm. Cô cảm thấy trong ngăn kéo này nhất định mình sẽ tìm được thứ gì đó.
Điều làm cô kinh ngạc là ngăn kéo không có khóa. Mà chắc hẳn, ngoài cô ra thì chẳng có ai dám cả gan vào thư phòng này, huống chi là lục lọi đồ của hắn.
Hít sâu một hơi, cô kéo mạnh ngăn kéo ra——
Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, đột nhiên lại dội thêm một tiếng sấm.
Khuôn mặt mềm mại của Mạch Khê dưới ánh chớp nhòa càng thêm xinh đẹp, đôi mắt cô thì lại nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo——
Ngăn kéo cuối cùng này không giống ba ngăn trước, bên trong không hề có văn kiện hay mấy thứ linh tinh, mà chỉ có một vật rất đơn giản——một khung ảnh!
Khung ảnh pha lê phát sáng giữa ngăn mà nó được đặt cũng rất ngay ngắn. Có thể thấy chủ nhân rất dụng tâm sắp xếp, lấy ra cho vào không hề tùy tiện.
Mạch Khê theo bản năng nhíu mày lại, hơi thở có chút gấp gáp. Ba ngăn kéo trước toàn là văn kiện, vì sao ngăn này lại đặt một khung ảnh, mà khung ảnh này vì sao lại được lựa chọn để ở ngăn cuối cùng?
Dường như không chút do dự mà cầm lấy khung ảnh, ngay khi nhìn thấy bức ảnh, Mạch Khê đột nhiên đứng dậy. Đôi con ngươi sáng như ngọc lưu ly có chứa vẻ khó tin, kinh ngạc mà cũng có chút giật mình khi nhìn vào bức ảnh đã cũ kia.
Trong ảnh là một người phụ nữ vô cùng đáng yêu, dịu dàng. Chắc chắn ảnh này được chụp từ rất lâu rồi. Người phụ nữ trong ảnh ước chừng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Cô mặc một chiếc váy trắng bạc, phía sau là vườn hoa hồng đỏ rực như lửa. Nụ cười của cô đẹp vô cùng, thanh thuần mà lại như lơ đãng, khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải thần hồn điên đảo.
Đúng là diện mạo của người phụ nữ này khiến Mạch Khê cảm thấy kinh sợ!
Người phụ nữ trong ảnh có vài nét tương tự với cô, nhất là nụ cười. Có điều, điều làm Mạch Khê kinh ngạc nhất chính là——cô biết người phụ nữ trong ảnh này!
Chính là người mẫu Bạc Cơ!
Mạch Khê cảm thấy lồng ngực như đau nhức. Trong thư phòng của cha nuôi sao lại có ảnh chụp của Bạc Cơ? Vẻ mặt này, dung mạo này, nụ cười này——quả không sai! Cô không hề nhìn nhầm. Người phụ nữ này chính là Bạc Cơ.
Cha nuôi cất giữ ảnh của Bạc Cơ, lại rất cẩn thận cất ở ngăn kéo cuối cùng!
Một nỗi tò mò kích thích cô lấy tấm ảnh ra, cầm tấm ảnh lại gần mới phát hiện mặt sau có một hàng chữ viết.
“Mười năm cách biệt muôn trùng – Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.” Mạch Khê lẩm nhẩm đọc lên, giọng hơi run run.
Cô đã từng học qua thơ cổ Trung Quốc nên biết được đây là bài “Giang thành tử”[1], ý thơ nói lên nỗi nhớ nhung, cũng là tình cảm nồng sâu, mãnh liệt.
Mạch Khê nhận ra được chữ viết này là của cha nuôi, nét chữ cứng cáp, tì mạnh, như thể chính hắn là tác giả vậy. Phía sau ảnh chụp lại viết một câu thơ thực khiến người ta đau lòng.
Chỉ mấy ngày không gặp mà đã nhớ nhung sao?
Ngón tay Mạch Khê theo bản năng run lên, một lần nữa lật ảnh lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền trên mặt người phụ nữ, trong lòng cô nổi lên cảm giác rất khó tả. Là chua xót, là khổ sở, là đau đớn, tất cả gần như là đột nhiên uống một ngụm rượu kém chất mà không tài nào nuốt nổi.
Bạc Cơ không phải là tình nhân của cha nuôi sao? Nhưng thế nào lại nhớ mãi không quên bộ dáng cô trong ảnh? Chẳng lẽ, vị trí của Bạc Cơ trong lòng cha nuôi thật sự không giống những người khác?
[1]: "Giang thành tử" - Tô Thức. Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.
Hai câu thơ được nhắc trong bài:
十年生死兩茫茫,不思量,自難忘。
Phiên âm:
Thập niên sinh tử lưỡng mang mangBất tư lượngTự nan vong
oOo
Nhưng, “Tuyết” mà cha nuôi gọi là như thế nào? Thông qua cái đêm hắn say rượu, thật không khó để nhìn ra tình mối thâm tình của hắn với cô ấy.
Kinh nghiệm tình trường của cô quá ít nhưng nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ như vậy thì hẳn là hắn phải rất đau lòng khi xa cách.
Mạch Khê nhíu mày càng sâu——Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Dường như có điểm nào đó không bình thường.
Ánh mắt Mạch Khê một lần nữa dừng trên người phụ nữ trong ảnh. Nụ cười cô ấy đẹp như hoa mùa xuân, lại hơi có chút u sầu tựa trăng thu, dịu dàng mà quyến rũ, ngay cả dáng người cao gầy cũng toát lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành, mị hoặc vô cùng.
Đột nhiên dòng chữ viết mờ mờ đạp ngay vào tầm mắt cô. Thì ra là hàng chữ nhỏ biết trên ảnh ở chỗ bụi hồng nhung phía sau người con gái. Nếu không nhìn kĩ, có giơ sát ảnh tận mặt cũng khó mà nhìn ra được trên đó có chữ viết.
Lại là một bài thơ, nói đúng ra thì là một câu mượn ý thơ, cũng là chữ viết của hai người——
“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng – Liễu trùng yên thâm – Bạc Tuyết phi lai vãng…” Mạch Khê nhẹ nhàng đọc nhẩm theo mấy câu thơ thì phát hiện ra nét chữ này ắt hẳn là của một người phụ nữ.
Tầm mắt cô chuyển đến những câu tiếp theo——
“Vũ hậu khinh hàn do vị phóng – Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”
Mạch Khê nhíu mày lại, đọc xong hai câu này lại thấy nét bút cực kỳ cứng cỏi, là chữ của cha nuôi. Như vậy những dòng chữ trên là do người phụ nữ trong ảnh viết?
Cô lục lọi mọi thứ trong trí óc mới chợt nhớ ra, thời Tống ở Trung Quốc có một thi nhân tên Âu Dương Tu viết nên bài “Điệp luyến hoa”.[2]
Nguyên văn sẽ là:
“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng,Liễu trùng yên thâm,Tuyết nhứ phi lai vãng,Vũ hậu khinh hàn do vị phóng,Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”
Bất giác chỗ lồng ngực cô nhói lên. Ý thơ mang theo bao nhiêu nỗi tương tư, ưu sầu. Cô thoáng tưởng tượng ra hình ảnh một đôi tình nhân quyến luyến không rời; lại hình dung rằng người con gái trong ảnh viết lên mấy dòng thơ, sau người đàn ông ngồi ngắm bức ảnh, thống khổ khôn cùng nên cầm bút viết thêm mấy câu thơ còn thiếu. Cảnh tượng hệt như một thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô.
Cha nuôi hẳn chính là người đàn ông si tình đó. Bằng không chữ viết trên ảnh sao có thể lại là của hắn? Có thể dùng những lời thơ sâu sắc như vậy để biểu đạt tình cảm thì hẳn là có thể thấy được hắn đã tương tư cùng chịu dày vò đến nhường nào.
“Bạc Tuyết phi lai vãng——Bạc Tuyết phi——Bạc Tuyết!” Mạch Khê lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên hai mắt sáng lên. Bạc Tuyết!
Trong tòa thành có một khu vườn trồng bạt ngàn Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Bác Hàn Á đã từng nói chỗ hoa đó là do chính tay cha nuôi trồng. Chẳng lẽ chính là bởi người phụ nữ này?
Nhưng cô ấy rõ ràng là Bạc Cơ mà? Tuy rằng trong tên cũng có một chữ “Bạc” nhưng hình như chưa từng thấy cô ấy đến tòa thành bao giờ. Ngay cả việc Mạch Khê được nhận vào làm con nuôi trong Lôi gia mãi sau Bạc Cơ mới biết. Có thể thấy cô ấy hầu như chẳng biết chút gì về những chuyện trong tòa thành.
Tại sao có thể như vậy?
Mạch Khê cầm khung ảnh lên ngẫm nghĩ kĩ càng, sự nghi hoặc trong đầu càng ngày càng lớn, mà bí ẩn đằng sau bức ảnh lại như hút cô vào bên trong.
Cô không thể lí giải được chuyện này. Nếu người phụ nữ trong ảnh đúng là Bạc Cơ thì cô ấy đâu cần phải làm tình nhân bao dưỡng của cha nuôi. Có thể viết ra những câu thơ thâm tình như vậy, có thể thấy cha nuôi yêu cô ấy vô cùng sâu đậm. Nhưng Mạch Khê nhìn nét mặt của cha nuôi, thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn ra sự quyến luyến, thâm tình với Bạc Cơ, tối thiểu là ánh mắt với người yêu cũng không giống. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh không phải là Bạc Cơ thì vì sao khuôn mặt lại giống như đúc vậy? Còn nữa, người phụ này đang ở đâu? Liệu còn tồn tại trên đời? Hay đúng như lời đồn đại rằng——đã chết trong tay cha nuôi?
Trăm mối nghi ngờ không giả được. Cánh môi gần như đã bị cô cắn gần chảy máu. Đang lúc suy tư trầm ngâm, cô rõ ràng cảm thấy phía sau có luồng hơi lạnh băng tràn đến.
Mạch Khê đột nhiên quay đầu, hai mắt đột nhiên trừng lớn——
Cha nuôi của cô không biết từ khi nào đã đứng ở cửa. Thân mình cao lớn dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hắn dưới ánh đèn nhạt cùng ánh chớp càng thêm phần sắc bén. Giữa đêm khuya thế này, đôi mắt hắn tựa như một khối ngọc hoàn mỹ, lại chẳng khác gì đôi mắt của loài sói hoang dã.
Cặp mắt kia không hề chớp mà chăm chú nhìn cô. Mạch Khê thiếu chút nữa hồn bay phách tán, bàn tay cầm khung ảnh cũng buông lỏng ra.
“A——”
Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại thì bên tai truyền đến một tiếng “choang”, khung ảnh rơi xuống mặt sàn đá thạch anh lạnh băng, vỡ tan tành.
Trời ạ! Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt đi. Cô vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh vỡ, trong lúc luống cuống, ngón tay không may xẹt qua mảnh vỡ nhỏ. Từ ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu đỏ cũng theo đó mà chảy xuống, nhỏ lên bức ảnh kia.
Khuôn mặt người phụ nữ bị giọt máu trùm lên. Mạch Khê chỉ cảm thấy từ ngón tay truyền đến từng đợt, từng đợt đau nhức.
Chết rồi!
Lần này chết chắc rồi!
Chẳng những bị phát hiện đột nhập thư phòng mà còn làm xáo trộn bên trong. Điều đáng sợ nhất là cô lại làm vỡ khung ảnh, làm bẩn bức ảnh.
Không còn chút can đảm nào, Mạch Khê chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn kéo lấy mình. Ngay sau đó, hương thơm nam tính rất quen thuộc tần tầng bao vây lấy cô, khiến cô gần như nghẹt thở.
“Cha nuôi!”
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình của Lôi Dận, giọng nói trong lúc nhất thời nhỏ đi. Trong lòng cô cực kỳ bất an, cô đánh vỡ khung ảnh của hắn, nói không chừng hắn sẽ trừng phạt cô.
[2]: Trong convert có ghi tác giả bài “Điệp luyến hoa” là Diệp Mộng, nhưng mình tìm không thể ra được. Dù có rất nhiều “Điệp luyến hoa” của rất nhiều tác giả thời Tống, nhưng chỉ có bản của Âu Dương Tu là mình thấy khá khớp với bản convert nên mạn phép sửa. Mong các bạn thông cảm.
Câu “Bạc Tuyết phi lai vãng”, trong bản thơ là “Tuyết nhứ phi lai vãng” nhưng trong truyện có chi tiết Mạch Khê nhẩm thơ mà suy ra được cái tên “Bạc Tuyết” nên mình một lần nữa mạn phép luận ra câu trên, chuyển câu thơ thành một câu dựa theo ý thơ.
Kỳ thực cô rất muốn thanh minh, rằng mình không hề cố ý đánh vỡ khung ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn đang nhìn cô chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.
“Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi cô nói xong đã nhanh chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. Hắn ấn cô ngồi xuống chiếc sô pha rồi không nói không rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.
“Cha nuôi——”
“Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận không có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu nói.
Mạch Khê cứ thấp thỏm không yên, một lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét tình hình thì cô hoàn toàn đuối lý, không thể chối cãi vào đâu được: ra vào phòng làm việc của hắn mà chưa được cho phép, đã thế còn đánh vỡ đồ…Thảm thật rồi! Thấy hắn đi qua những mảnh vỡ, tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài.
Khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé nhỏ tưởng chừng sắp nghênh chiến với một trận mưa gió bão bùng, thì...
Bình luận truyện