Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 65: Cầu sinh ở sa mạc (5)



Canh dê trắng trong, béo mà không ngán. Cháo thịt nạc mềm mại ngon miệng, có tác dụng bổ dưỡng dạ dày tì vị. Chè đậu xanh thanh nhiệt giải khát, giải nhiệt hạ nhiệt độ.

Ngẫu nhiên lại lấy ra chai nước lạnh uống thoải mái, cảm giác cực kỳ tuyệt! Tô Hàn thiếu chút nữa cho rằng mình chính đang trốn trong phòng điều hòa tránh nóng.

Hai người ăn uống thỏa thích, ăn sạch ba món vô cùng nhanh.

Sau khi ăn xong, Tô Hàn lấy ra kem, một người một phần, ăn đầy mỹ mãn.

Trong miệng ăn kem, Chung Duệ cảm nhận sâu sắc được, trình độ sinh hoạt của mình bay vọt về chất!

Một bên ăn, Tô Hàn một bên nói chuyện phiếm, “Anh đến đây khi nào?”

“Ngày thứ 5.” Chung Duệ thuận miệng nói, “Sau khi phát hiện dấu chân đội lạc đà, đi theo là có thể tìm được ốc đảo. Trên đường hơi tốn thời gian, có điều tổng thể mà nói rất thuận lợi.”

Tiếp theo, anh quay sang hỏi, “Cô thì sao?”

Tô Hàn lại nghĩ đến quãng đường đi gian khổ, không nhịn được phát ra tiếng thở dài thật dài, “Trong sa mạc chú ý sáng sớm nghỉ ngơi, buổi tối lên đường mà, tôi dựng cái lều để nghỉ ngơi. Ai ngờ có nhiều kẻ ngốc đi vào ban ngày như vậy, thấy lều trại thì vội vàng chạy tới bắt chuyện cầu xin tôi làm giao dịch, quả thực coi tôi như NPC trông coi tiếp tế tạm thời.”

“Sau đó căn cứ vào mặt trời mọc lên ở phương đông lặn ở hướng tây để xác nhận phương hướng, cả quãng đường đều đi về phía đông, kết quả đi mấy ngày không có phát hiện. Trên đường còn gặp cát lún và ảo ảnh!”

“Có đôi khi tôi cảm thấy, nếu không dứt khoát dựng lều trong sa mạc, dù sao không thiếu ăn uống. Nhưng lại tưởng tượng, cảm thấy gặp gỡ bão cát sẽ rất phiền toái, vì thế tôi tiếp tục đi. May mắn, cuối cùng tìm được ốc đảo.”

Chung Duệ thờ ơ nói, “Cô cảm thấy mình xác định phương hướng chính xác, trên thực tế chưa chắc, có khả năng đi nhầm.”

“Cùng nguyên lý với quỷ đánh tường à?” Tô Hàn hỏi.

Cái gọi là nguyên lý quỷ đánh tường, ý chỉ che hai mắt của mình, tìm một bãi đất trống, cảm giác bản thân đi thẳng, cuối cùng sẽ phát hiện mình đi một vòng tròn lớn.

Nguyên nhân ở chỗ, chiều dài hai đùi và sức mạnh hai chân đều tồn tại khác biệt, như vậy độ dài bước chân sẽ khác nhau. Ví dụ bước chân bên trái dài hơn, bên phải ngắn hơn. Trường kỳ tích lũy lại chắc chắn là một vòng tròn lớn.

Bình thường sở dĩ có thể đi thẳng là vì đại não không ngừng tiến hành điều chỉnh. Nhưng nếu vật tham chiếu xung quanh không rõ ràng, đại não cũng sẽ mất đi cảm giác phương hướng.

“Sàn sàn thế.” Chung Duệ trả lời.

Tô Hàn không lời nào để nói. Trước khi chơi trò chơi sinh tồn, cô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ bị biển cát mênh mông vây quanh.

Sở dĩ có thể nhớ kỹ kỹ xảo sinh tồn quan trọng, bởi vì mấy ngày hôm trước cô ôn tập kiến thức tương tự, nếu không làm sao biết cách thoát khỏi sa mạc! Việc duy nhất cô có thể làm chỉ là dựng lều ngay tại chỗ, thành thành thật thật trôi qua 15 ngày.

Chung Duệ lại nói, “Có điều sau khi đi vào ốc đảo hình như đã an toàn. Có NPC thương nhân nuôi mấy chục con dê, thích trao đổi với người khác. Chỉ cần có châu báu hoặc là muối ăn, đổi nhiều đồ ăn cũng được.”

“Nói cách khác, lần trò chơi này chỗ khó ở điểm tìm được ốc đảo?” Tô Hàn tiếp lời nói, “Nếu không tìm thấy, phải dựa vào kỹ năng sinh tồn hữu hạn của bản thân giãy giụa sống sót trong sa mạc?”

“Nhìn bề ngoài là vậy.” Chung Duệ gật đầu.

Tô Hàn rơi vào im lặng. Tìm được ốc đảo thì sẽ an toàn, nghe thì dễ mà làm còn khó hơn lên trời. Mặc dù là cô, một mình đi trong sa mạc quá lâu, đều không nhịn được sinh ra cảm xúc tiêu cực, thỉnh thoảng suy nghĩ đến việc từ bỏ đi tiếp, càng không nói đến những người khác.

Đến cuối cùng, ý chí là nhân tố mấu chốt nhất có đi ra khỏi sa mạc được không.

“Đồ ăn có thể đổi với người khác, nước uống thì sao?” Tô Hàn cũng không thiếu nước uống, chỉ là thuận miệng hỏi.

“Sa mạc, tài nguyên nước sạch sẽ chính là đồ vật quý giá nhất. Trao đổi, hoặc tự mình khai quật.” Chung Duệ trả lời.

Hai người câu được câu không trò chuyện, thuận tiện ăn kem, cảm giác tâm tình sung sướng, toàn thân thoải mái.

Đúng lúc này, Chung Duệ bất thình lình tung ra vấn đề, “Nghề thứ hai của cô là cái gì?”

Tô Hàn tạm dừng động tác, nhìn về phía đồng đội nhỏ bên người.

Chung Duệ cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói, “Từ khi vào trò chơi tới nay, từ trước đến nay hai ta cùng nhau thông quan. Nếu nghề nghiệp thứ nhất đã lên tới đỉnh cấp, như vậy cũng nên cùng mở ra nghề thứ hai.”

Nói đến đây, anh quay đầu, nhìn Tô Hàn thật kĩ, “Cô nguyện ý nói với tôi, cụ thể nội dung nghề thứ hai là gì không?”

Mặc dù có đồng đội, nhưng Chung Duệ cứ cảm thấy, mình không khác mới chơi riêng lẻ. Anh cũng không hiểu hết tình trạng đồng đội sâu bao nhiêu, bởi vậy không nhịn được mở miệng thử.

Tô Hàn trả lời là, trực tiếp đưa ra nghề thứ hai.

“Nghề nghiệp: Thợ làm xà phòng. Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Ở phó bản, mỗi ngày có xác suất 30% nhận hai bánh xà phòng thơm thủ công, có xác suất 5% nhận ba bánh xà phòng thơm làm thủ công + hai bánh xà phòng tử đinh hương.”

Chung Duệ nhẹ nhàng thở thào —— xem ra đồng đội không định giải tán. Giây tiếp theo, anh cũng thể hiện nghề thứ hai của mình.

“Nghề nghiệp: Phá giáp tiên phong. Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Ở phó bản, mỗi ngày có xác suất 30% nhận một viên đạn tên lửa phá giáp, có xác suất 5% đạt được một viên đạn tên lửa phá giáp và một viên đạn tên lửa sát thương.”

Tô Hàn ngạc nhiên, “Tên lửa phòng không vác vai có thêm đầu đạn à?”

Cô hình như không nhìn thấy có loại đạn dược này bán ra ở thương thành!!

“Không sai.” Chung Duệ hơi hơi mỉm cười, “Viên đạn trong tên lửa phòng không từng bán một lần ở thương thành. Bán cùng ống phóng tên lửa, thuộc về sản phẩm bán ra có giới hạn.”

Tô Hàn á khẩu.

Hồi lâu sau, cô chậm rãi nói, “Anh có đạn dược, anh có ống phóng tên lửa không?”

Chung Duệ hiếm khi nghẹn lời một lần. Có điều rất nhanh, anh lời thề son sắt nói, “Sẽ có! Từ lần phó bản này bắt đầu, tôi định tiết kiệm tích phân, chờ đợi thời cơ tranh suất mua ống phóng tên lửa.”

Tô Hàn tự nhủ, ống phóng tên lửa chính là vũ khí sắc bén. Khối lượng nhỏ, kết cấu đơn giản, sử dụng thuận tiện, lực sát thương lớn, càng quan trọng là nó có thể phá hủy xe tăng!

“Có lẽ sau khi nghề nghiệp lên cấp, thông qua vật phẩm trân quý có thể nhận được ống phóng tên lửa.” Tô Hàn nhắc nhở.

“Cũng có khả năng.” Chung Duệ bình tĩnh nói, “Dù sao, kiếm ống phóng tên lửa tới tay chỉ là vấn đề thời gian.”

Tô Hàn chống cằm, tự nhủ đồ ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, đại vũ khí có tính sát thương lớn đều có đủ, hai người bắt tay có phải có thể xưng bá trò chơi hay không?

**

Chạng vạng, Chung Duệ thuê mấy người đàn ông rời khỏi ốc đảo.

Tô Hàn rất tò mò, đi theo sau. Sau đó cô phát hiện, mấy người đi không bao xa, dừng lại trước một bụi cỏ lác, sau đó bắt đầu khai quật.

Lúc này cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

Sa mạc nơi có thực vật thông thường ý nghĩa có nước.

Nếu cô nhớ không lầm, nếu phát hiện cỏ lau rậm rạp, đào xuống khoảng 1 mét có thể tìm được nước. Nếu thấy được cỏ lác, đào xuống hai mét có thể ra nước. Nếu là hồng liễu và hoa Alhagi, phải đào tầm 6~8 mét; mà nếu là hồ dương lâm, ý nghĩa cần đào 8~10 mét.

Hiện giờ bọn họ dừng lại trước cỏ lác, đào tầm 2 mét là có nước.

Quả nhiên, cô chỉ chờ trong chốc lát, bên dưới đã phun ra nước.

Chung Duệ bình tĩnh căn dặn nói, “Đựng đầy nước, vác cẩn thận, ta quay về.”

Mấy người đàn ông đồng thời đồng ý, sau đó dùng thùng gỗ rỗng mang theo bên người chứa đầy nước.

Sau khi xong việc, đoàn người lại quay về ốc đảo.

Chung Duệ dùng vàng bạc châu báu chi trả thù lao, cánh đàn ông vui mừng quay đi.

“Anh định chế tạo nước uống à?” Tô Hàn tò mò dò hỏi.

“Có.” Chung Duệ gật đầu, “Phó bản lần trước còn thừa thuốc tẩy trắng gia dụng.”

Tô Hàn càng thêm tò mò —— cô biết lọc qua nước một lần, sau đó bỏ thêm thuốc tẩy trắng vào trong là lấy được nước sạch. Nhưng trên thực tế, cô chỉ nhớ kỹ kết luận, không hiểu rõ nguyên lý.

Vì thế Chung Duệ ở bên cạnh bận bịu, cô nhìn xung quanh xem náo nhiệt.

Chung Duệ xắn tay áo, trước tiên lọc bớt tạp chất trong nước, sau đó đổ nước vào lu nước trong nhà. Tiếp đó, anh bỏ thêm thuốc tẩy trắng.

Tô Hàn nghiêm túc đứng xem toàn bộ quá trình, thuận tiện đưa ra nghi vấn, “Loại nước này thật sự uống được à?”

“Thuốc tẩy trắng tẩy trắng thật ra là quá trình oxy hoá giải phóng hợp lý khí oxy. Đầu tiên NaClO thuỷ phân tạo ra HClO, HClO không ổn định, dễ dàng giải phóng OCl−. Nó có tính oxy hoá cực mạnh, có thể giết chết đa số vi sinh vật trong nước, do đó đạt tới mục đích tinh lọc nước.” Chung Duệ kiên nhẫn giải thích.

Tô Hàn, “……”

Cô giống như đang ở trong tiết hóa học, nhưng mà cô đã quên sạch kiến thức.

“Tôi nên trực tiếp nhớ kết luận đi.” Mặt Tô Hàn không biểu cảm nói.

Chung Duệ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thuận tay bịt kín cái lu.

**

Buổi tối, một mùi hương nồng đậm tỏa ra bốn phía. Vậy mà ở ốc đảo có người làm dê nướng nguyên con! Tô Hàn ngửi mùi, lập tức không nhịn được.

“Buổi tối có chợ, rất nhiều sạp. Có người lấy thịt bò, thịt dê là loại xiên nướng chính, cũng có người tìm kiếm của lạ nướng con bò cạp. Chỉ cần có tiền, cái gì cũng mua được.” Chung Duệ tập mãi thành thói quen.

“Đi đi đi.” Tô Hàn kéo đồng đội nhỏ đi ra ngoài. Cô vốn dĩ định buổi tối làm mì thịt bò nạm, nhưng hiện tại, trong đầu chỉ còn lại ba chữ “Dê nướng nguyên con”. (trong tiếng Trung dê nướng nguyên con là ba chữ 烤全羊)

Hai người đi theo mùi thơm đến đằng trước dê nướng nguyên con. Vẻ bề ngoài của nó có màu vàng sáng bóng, thoạt nhìn vô cùng vàng và giòn, Tô Hàn không nhịn được bới kho hàng tùy thân.

Nhưng mà, Chung Duệ giành trước một bước lấy ra đá quý trong túi da vứt cho đối phương, thuận miệng nói, “Tới hai cái chân dê nướng.”

“Có ngay.” Chủ quán vui sướng đồng ý, cũng bắt đầu cắt.

“Tôi có tiền.” Tô Hàn ngẩng đầu xem đồng đội nhỏ.

“Đồ vật quá nhiều, không nhét được vào kho hàng.” Chung Duệ bình tĩnh nhìn lại.

Tô Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng, cô bị cái lý do này thuyết phục.

Chung Duệ hiếm thấy than nhẹ một tiếng. Một nam một nữ ra ngoài ăn cơm, chỉ có cô cô như Tô Hàn mới móc túi trả tiền.

Rất nhanh, chân dê bị phân biệt đưa đến trong tay hai người.

Tô Hàn lập tức cắn một miếng, phát hiện thịt rất thơm, chất thịt non mịn, phần da thơm nức giòn rụm. Quan trọng nhất chính là, cái chân cực kì lớn, đặc biệt nhiều thịt!

Cô hạnh phúc nhắm mắt lại, “A ô” cắn một miếng to.

Chung Duệ thờ ơ nói, “Có cái gì muốn tùy tiện mua, coi như là giúp tôi dọn bớt không gian.”

Tô Hàn sờ sờ bụng, lại nhìn nhìn xung quanh mỹ thực, không khỏi tiếc nuối vạn phần, “Ăn không vô.”

Chung Duệ, “……”

Chỉ biết ăn.

Hai người vừa đi vừa ăn, như đi ra ngoài du lịch, biểu cảm nhàn nhã tự tại.

“Hương liệu hình như không tệ.”

“Thảm da dê sờ lên rất dày dặn.”

“Vậy mà có bức họa nhỏ, cái này coi như tác phẩm nghệ thuật à?”

Tô Hàn lần đầu tiên đi vào sa mạc, trông thấy sản phẩm đặc sắc sẽ cảm thấy ngạc nhiên, cực kì thích thú.

Chung Duệ chuẩn bị trả tiền bất cứ lúc nào. Nhưng qua một hồi lâu, anh phát hiện đồng đội nhỏ nói cái này thú vị, cái kia chơi vui, nhưng không hề muốn mua……

Đây là tâm lý chung của phụ nữ đó anh zai =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện