Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 372-1: Công ty huấn luyện quân đội thay chính phủ (1)



Ta cảm thấy, kim ngạch mỗi lần đầu tư chính trị, không nên quá ít, nếu không sẽ bị xem nhẹ, nhưng có một điểm mấu chốt phải chú ý, đó là tiền mỗi lần không nên cho đối phương đều nhiều, dễ khiến đối phương dưỡng thành thói quen, cảm thấy khoản đầu tư chính trị này là chuyện đương nhiên.

Hoắc Lâm nói với Tô Bằng.

Ừm, nói rất hay.

Tô Bằng nhẹ gật đầu, nói:

Ngẫu nhiên cho một người ăn xin mười đô la Úc, hắn sẽ cảm kích ngươi, nhưng mà mỗi ngày đều cho hắn mười đô la Úc, đột nhiên có một ngày chỉ cấp chín đô la Úc, hắn sẽ oán hận ngươi.

Chính là như vậy, người giỏi về đầu tư chính trị ta quan sát, đều giống như là... làm một so sánh không thỏa đáng, giống như đang đùa chó Labrador trong nhà mình, mặc dù trên thực tế sẽ cho đối phương tiền, nhưng phải đùa cho tới khi mình vui đã, mới lại cho chó ăn, thậm chí có thể không cho, để chó nhìn thức ăn, giữ ước mơ với thức ăn, cuối cùng sau khi thiên tân vạn khổ tìm được thức ăn, nó mới sẽ cảm kích ngươi.

Ha ha, so sánh này...

Tô Bằng nghe xong, không khỏi bật cười ha hả hai tiếng.

Tô tiên sinh, mấy hôm trước đồng sự của ta báo cho ta, ngài muốn một phần tài liệu của Lục Nhĩ Khắc Văn được đề cử cao trong tuyển cử năm nay, đối tượng ngài đầu tư chính trị, chẳng lẽ chính là...

Hoắc Lâm thật biết điều mà đứng ở bên cạnh Tô Bằng, hợp thời đưa ra vấn đề của mình.

Ừm, là hắn, ngươi hiểu rõ hắn không? Khẩu vị của hắn thế nào?

Hoắc Lâm đương nhiên sẽ không cho rằng Tô Bằng hỏi chính là tình huống thân thể của Lục Nhĩ Khắc Văn, hắn trả lời:

Trước đó ta từng cầm một số hồ sơ của hắn, từng xem một số tư liệu về hắn, hắn ở mặt tiền tài, coi như hạn chế, so với một số chính khách mà nói, không có nhiều tham lam **, nhưng như vậy cũng không phải là không có **.

Vậy à...

Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:

Vậy ngươi cho rằng, ta lần đầu 'Cho ăn' bao nhiêu, là tương đối thỏa đáng đây? Tựa như ngươi nói, vừa giữ lực chú ý của hắn, lại không khiến hắn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

Nếu như là Lục Nhĩ Khắc Văn... ta đề nghị mỗi lần trang web tranh cử của hắn tìm tiền quyên góp, cung cấp tài trợ hai trăm ngàn đến năm trăm ngàn Euro, số lần hiệu triệu quyên tiền của hắn một năm, sẽ không vượt quá năm lần, như vậy nhiều nhất chỉ cần hơn hai triệu đô la Úc, có thể cùng hắn hình thành quan hệ tốt đẹp, có điều ta không đề nghị vừa mới đầu đã đầu tư quá nhiều. Có thể căn cứ mức ngôn từ rõ ràng cùng mức quan trọng về lý do quyên tiền trong bài viết lên tiếng ở website tranh cử của hắn, không ngừng thay đổi mức đầu tư.

Có thể cân nhắc.

Tô Bằng khẽ gật đầu, bản thân hắn cũng định làm như vậy, chỉ là không quá minh bạch với khẩu vị của Lục Nhĩ Khắc Văn.

Tô Bằng vừa gật đầu, vừa một tay mở Laptop đăng nhập trang web Lục Nhĩ Khắc Văn, sau khi để lại tin tức thân phận của mình, lại từ tài khoản mình chuyển hai trăm ngàn đô la Úc đến lần quyên tiền internet mà Lục Nhĩ Khắc Văn hiệu triệu gần đây.

Nhìn quyên tiền mấy chục, mấy trăm, hoặc là mấy đống tiền trên website, số tiền quyên hai trăm ngàn của Tô Bằng hết sức bắt mắt, so với đại đa số người quyên tiền nhiều hơn gần gấp đôi, Tô Bằng nhìn thoáng qua hiệu quả, khẽ gật đầu, nói:

Lục Nhĩ Khắc Văn là quan hệ lâu dài, từ từ nuôi dưỡng vậy.

Hoắc Lâm không lên tiếng, khoanh tay đứng ở bên cạnh.

Đúng rồi Hoắc Lâm, chuẩn bị một chút, mấy ngày nay có thể sẽ còn có một khoản tiền phải qua công ty của các ngươi... Đại khái sẽ không ít hơn hai triệu đôla... Có điều hiện kim chảy đi thông qua ngân hàng các ngươi, có chừng bảy triệu đô la Mỹ, công ty của các ngươi, có phục vụ tăng giá trị không?

Tô Bằng chuyển tiền cho Lục Nhĩ Khắc Văn trên website xong, ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Lâm hỏi.

Hoắc Lâm nghe xong, trong lòng không khỏi cảm khái, luôn nghe nói trên đất Trung Quốc phương Đông xa xôi, có rất nhiều người thần kỳ, chuyện thần kỳ, có vô số phú ông ẩn hình... Lúc ấy còn chưa cảm giác, nhưng bây giờ nhìn Tô Bằng tựa hồ không tốn chút sức nào đã gửi ở ngân hàng Mỹ Lâm năm triệu đôla tiền mặt trở lên, sau đó lại muốn thêm vào ít nhất hai triệu đôla.

Phải biết rằng, mặc dù là công ty vũ khí quy mô lớn giống như công ty Lôi Đốn, bảy triệu đôla cũng không phải nói lấy ra liền lấy ra, có một số công ty, đừng thấy giá trị thị trường trên trăm trăm triệu, nhưng bảo đối phương gom ra tiền mặt bảy triệu đô la Mỹ, phỏng chừng tài chính sẽ lập tức gãy đoạn.

Mà vị Tô tiên sinh này, lại thoải mái có được hết thảy.

Trong lòng Hoắc Lâm, vô cùng cảm giác tự hào kiêu ngạo với ánh mắt siêu chuẩn của mình, nếu mình vào lúc khối vàng giấu dưới bùn này chưa sáng lên đã nhìn ra đây có thể là một mỏ vàng, thì làm sao có thể ôm chân người này, khiến đường làm quan của mình rộng mở, phong sinh thủy khởi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện