Trò Đùa Của Adam
Chương 5-1
Tiếng gọi
Nhiều năm qua luôn luôn chờ đợi một tiếng gọi này
Cũng được nghe gọi tên mình
Giống như chìa khóa và ổ khóa
Cho phép bạn mở tôi
***
Vũ Hàn vừa về đến nhà, Hứa Khắc Bình cau mày nói: "Nhà em không bật đèn."
"Hả, không thể nào?" Cô có loại dự cảm xấu?.
Anh và Vũ Hàn đi tới cửa, phát hiện trên cửa dán một tờ giấy, bên trên viết:
Vũ Hàn:
Bác Lộ bị bệnh nặng, chúng ta sẽ tới Chương Hóa thăm bác ấy, khoảng ba ngày mới có thể trở về, chúng ta đã dặn dò dì Hứa, mấy ngày này con hãy sống nhờnhà họ, chăm sóc bản thân cẩn thận.
Ông nội.
Phía dưới còn có một số điện thoại Chương Hóa.
Cái gì vậy? Lại muốn cô ở nhờ nhà họ Hứa! Đây ...... Chẳng lẽ đây là ông trời muốn khảo nghiệm cô sao?
"Đi nào!" Anh kéo tay cô, kéo cô trở lại nhà mình.
"Chờ đã, em ...... em không muốn đi." Cô thà ở nhà cô đơn một mình, cũng không muốn sống dưới một mái nhà với Hứa Khắc Bình, cô chỉ tưởng tượng đã cảm thấy vô cùng khủng bố.
Hứa Khắc Bình nhìn bộ dáng cô, trông như một đứa trẻ cố tình gây sự, "Em không thấy trên giấy viết à? Ông bà nội em cũng không có ở đây, em làm sao có thể sống một mình ở trong nhà? Anh hỏi em, ngộ nhỡ có trộm hay biến thái xuất hiện, ai sẽ chịu trách nhiệm với sự an toàn của em?"
"Em sẽ khóa cửa ...... "
"Khóa cửa? Khóa cửa có ích lợi gì? Nói em ngốc thật đúng là khích lệ em, bây giờ cách thức phạm tội đều đã đổi mới mỗi ngày, khóa cửa có thể chống lại được những người xấu hay sao? Em đừng ngốc thế!"
"Không cần ...... Em không cần...... "Mặc dù cô tiếp tục kháng cự, nhưng Hứa Khắc Bình vẫn kéo mạnh cô về nhà họ Hứa.
Vừa mở cửa vào, các thành viên nhà họ Hứa đều đứng lên nghênh đón, chú Hứa và dì Hứa đều mặc tạp dề, ló đầu từ trong phòng bếp ra, "Vũ Hàn, hoan nghênh cháu tới!"
Hứa Thế Triết cũng giúp bày biện bát đũa nói: "Cuối cùng cũng đã về, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn!.
Đây. . . đây là chuyện gì xảy ra? Không khí ấm cúng dường như vượt quá ngoài sức tưởng tượng!
Dì Hứa cười rất thân thiết, kéo tay Vũ Hàn nói: "Ông nội và bà nội cháu đã giao cháu cho ta, mấy ngày nay dì sẽ chăm sóc cháu tốt, cháu cứ coi nhà chúng ta như nhà mình, không cần phải khách khí!"
Đúng vậy, cuối cùng Khắc Bình cũng có bạn gái, chúng ta nên như người trong một nhà!" Chú Hứa cũng nói.
"Chú, dì, mấy người......" Làm thế tin đồn có thể truyền nhanh như vậy? Thật sự chuyện xấu truyền ra nghìn dặm!.
Lúc này, "gián điệp" Hứa Thế Triết mở miệng: "Tôi nghe ở trường học anh trai của tôi đã có bạn gái, hơn nữa khi tôi luyện bóng cũng nhìn thấy hai người KISS, vì vậy lập tức vội vàng trở về nói cho ba mẹ tin tốt."
Lập tức mặt của Vũ Hàn chuyển hồng, không thể tin được đột nhiên xảy ra tất cả điều này. "Cháu...... Chúng cháu không có......" Trời đất chứng giám, cô thực sự không phải mà!
"Điều này thật sự tốt, chúng ta sẽ không còn phải lo lắng." Dì Hứa vỗ nhẹ vào ngực của mình nói. Bởi vì bà và chồng luôn nghi ngờ Khắc Bình là người đồng tính, và cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống.
"Đúng rồi, chúng ta thực sự rất vui mừng cho hai đứa."Dì hứa nói ...... Cha mẹ như vậy có vẻ không giống bình thường? Vũ Hàn sững sờ đứng ở một bên, nói không nên lời.
"Được rồi! Mấy người đừng dọa cô ấy." Đột nhiên Hứa Khắc Bình nói như vậy, sau đó nắm bả vai cô, dẫn cô đi lên tầng hai, "Con sẽ đưa cô ấy tới phòng cho khách."
Chú Hứa lộ ra tươi cười, " Đi đi! đồ của Vũ Hàn mà ông nội Giang mang sang đều ở trong phòng cho khách, con phải tiếp đãi người ta cho tốt."
Thực sự là Khắc Bình hiếm lúc dịu dàng như vậy! "Dì Hứa cũng mỉm cười nói.
Trời ạ! Đây là cái tình huống gì!
Vũ Hàn vô cùng xấu hổ, chỉ cúi đầu theo Hứa Khắc Bình lên trên lầu.
Trên hành lang, ánh sáng mờ nhạt, họ đi vào căn phòng màu vàng nhạt, trang trí vô cùng đáng yêu, như của một cô gái đáng yêu sống vậy.
"Thật kỳ lạ, tại sao nơi này nhiều búp bê, chuông gió và bình hoa như vậy?" Hứa Khắc Bình nghi ngờ nói.
"Trước kia không có sao?"
Anh lắc đầu, sau đó đưa ra đáp án có khả năng nhất, "!Chắc là ba mẹ anh vì em, mới lấy từ trong nhà kho ra"
Nghe thế, cô không thể không vắt tay mình nói: "Học trưởng ...... bây giờ ngay cả ba mẹ của anh cũng hiểu lầm rồi, chúng ta nên làm cái gì đây?"
"Không làm gì cả" Hứa Khắc Bình nhún vai nói :.Vốn nên để cho họ biết, vì vậy mà những người khác càng tin chúng ta! Bằng không em trai anh tới trường học đi nói linh tinh, không phải tất cả mọi người sẽ biết quỷ kế của chúng ta sao?"
"Nhưng mà... Như vậy thật sự tốt chứ? Em nghĩ... Hay là thôi đi!" Lúc nào cũng phải diễn trò, hơn nữa vai nam chính luôn thất thường, cô cảm thấy bản thân không có thông minh để diễn tiếp được!
"Tất nhiên, phải làm đến nơi đến trốn! Em sẽ không làm trái ý tôi anh chứ?" Hứa Khắc Bình nhướng mày hỏi.
"Em ......" Vũ Hàn thở dài, không có nỗ lực để tranh luận với anh, và cô hiểu sẽ chỉ càng vô ích.
Anh để túi sách xuống cho cô, nhìn thấy bên giường có chiếc hộp, "Hình như đây là đồ dùng của em!" Nói xong, anh liền tự động mở ra thay cô.
Vũ Hàn hơi sững sờ vội vàng ngăn cản, "Không được ......"
Nhưng anh đã mở ra, nhìn thấy đồ dùng bên trong, có sách giáo khoa, khăn lông bàn chải đánh răng, áo ngủ hàng ngày... Nhưng quan trọng nhất là còn có đồ nội y bên trong của cô- - có ba bộ áo ngực và quần lót màu trắng, màu hồng, màu xanh, lúc này hiện ra trước mặt con trai xa lạ.
"Đáng ghét!" Cô vội vàng đậy nắp hộp lại, ánh mắt không biết nên nhìn ra đâu.
Giọng Hứa Khắc Bình truyền đến bên cạnh, có vẻ hơi gượng gạo." Thực xin lỗi, anh không nên tùy tiện nhìn đồ của em."
Lần thứ hai nghe thấy anh xin lỗi, nhưng lại rất thành khẩn, khiến cô có chút mềm lòng, "Thôi, dù sao cũng nhìn thấy rồi."
"Em tức giận?" Anh nâng cằm cô hỏi.
Bị anh chạm vào như vậy, gương mặt cô không khỏi nhuộm đỏ, "Không có..." Hình như không khi trong phòng không được thông thoáng, cô cảm thấy có chút ngột ngạt!
"Rõ ràng là có, không được phép nói dối anh!" Anh nhấn mạnh.
Lạ thật, cô giận cũng không được à? Cô không khỏi phồng má hỏi: "Anh...Muốn thế nào?"
Ánh mắt anh trở thành sương mù, trầm giọng nói: "Anh muốn..."
Ngay khi tầm mắt hai người giao nhau, đột nhiên ngoài cửa "Oa!" một tiếng, khiến hai người nhanh chóng tách ra.
Quay đầu vừa thấy, thì ra là Hứa Thế Triết ranh mãnh đứng dựa bên cửa, vẻ mặt cười ám muội, "Thực xin lỗi, quấy rầy hai người, em vâng lệnh lên gọi hai người, không nghĩ tới lại phá hỏng chuyện tốt của hai người, thực ngại quá! Coi như em không ở trong này, hai ngươi tiếp tục động tác vừa rồi đi!"
"Hứa Thế Triết, em thật to gan!" Hứa Khắc Bình cau mày, gầm lên một tiếng.
"Trời ạ, vẻ mặt thật đáng sợ, Vũ Hàn, sao cô có thể chịu được anh ấy, thực sự là rất thần kỳ!" Hứa Thế Triết thè lưỡi, chạy tóe khói xuống lầu.
Vừa rồi Hứa Khắc Bình còn làm bộ muốn đánh em trai, nhưng vừa quay đầu lại đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh, tự đáy lòng Vũ Hàn bội phục bản lĩnh của anh.
Chẳng qua, trước cái không khí có chút ngọt mà cũng không ngọt này, cuối cùng cũng tan thành mây khói, Vũ Hàn cũng không hiểu được nên may mắn hay tiếc hận.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu." Anh kéo tay cô nói.
"Có cần phải như vậy không?" Cô nhìn tay anh hỏi, mỗi lần bị anh cầm tay, làn da cô đều có một loại cảm giác bị bỏng.
Hứa Khắc Bình cũng không nhìn cô, anh nói: "Em vẫn nên sớm làm quen đi, chính là cần phải như vậy!"
Haizz, cô cũng biết, hỏi cũng vô ích!
Trong bữa ăn tối, chú Hứa và dì Hứa đều nói truyện vòng quanh đề tài về Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn, khiến Vũ Hàn không thể ăn ngon, còn Hứa Khắc Bình cũng rất bình thường đáp trả.
"Hai người quen biết như thế nào?" Dì Hứa giống như thiếu nữ muốn nghe tiểu thuyết tình yêu hỏi vậy.
Hứa Khắc Bình tóm tắt đơn giản nói: "Vào ngày khai giảng, em ấy va vào con ở trước cổng trường,sau đó ở trong căn tin, tóc em ấy mắc vào cúc áo của con, trong sân thể dục bị bóng của con đánh phải, đây chính là quá trình bọn con quen nhau."
"Hay thật đó!" Dì Hứa phát ra tiếng cười, những người khác cũng không nhịn được cười theo, mà nữ chính Vũ Hàn không có mặt mũi để ngẩng đầu lên.
Sau đó, dì Hứa và chú Hứa lại hỏi một đống vấn đề, cũng do Hứa Khắc Bình trả lời, làm cho bọn họ nghe mà đã nghiền, vừa kêu to vừa cười to.
Nhưng lúc này Hứa Thế Triết lại đưa ra một nghi vấn, "Nhưng mà nữ sinh trong trường học rất mê anh trai, vậy phải làm sao bây giờ? Tình cảnh Vũ Hàn sẽ rất khó khăn!"
Chú Hứa nghe vậy cũng gật đầu một cái, "Như vậy, con phải bảo vệ Vũ Hàn đó!"
Hứa Khắc Bình buông bát đũa, nghiêm chỉnh nhìn qua vẻ mặt của mỗi người, sau đó nắm tay Vũ Hàn nói: "Con sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô ấy, đây là đặc quyền của con."
Mọi người thấy vẻ mặt Hứa Khắc Bình nghiêm túc, còn tưởng rằng anh muốn phát biểu tuyên ngôn gì đó, không có nghĩ tới lại nổi lên lời nói đùa thú vị, cũng không khỏi bật cười ra tiếng.
"Anh, Anh còn rất hài hước!" Hứa Thế Triết ôm bụng nói.
Dì Hứa cũng cười tíu tít, "Ông xã à, cuối cùng đứa con trai của chúng ta cũng thông suốt rồi, nó lại còn có thể nói loại chuyên cười này, cuối cùng chúng ta cũng không nuôi nó uổng phí!"
Ở trong đám người này, chỉ có Vũ Hàn không thể cười được, bởi vì cô hiểu Hứa Khắc Bình không có nói đùa,anh sẽ làm thật .
Sau bữa tối, người nhà họ Hứa xem ti vi, hoặc trở về phòng làm chuyện của mình, đương nhiên Hứa Khắc Bình kéo tay Vũ Hàn nói với mọi người: "Con đưa em ấy trở về phòng."
Chú Hứa gật đầu, còn cười giỡn nói với anh: "Không cần bắt nạt người ta quá mức!"
Mà Hứa Khắc Bình lại còn dám trả lời: "Con sẽ có chừng mực ."
Đây là đôi cha con gì vậy? Thật sự là cha nào con nấy.
Vũ Hàn vừa vào phòng, liền ngẩng đầu lên nói với Hứa Khắc Bình: "Học trưởng, em muốn nghỉ ngơi, xin. . . . . . mời anh trở về phòng đi!" Cô cũng không thể để cho anh có cơ hội "bắt nạt" cô.
Hứa Khắc Bình cũng không nói gì, nhìn cô một lát, sau đó đi đến cạnh cửa.
Anh. . . . . . Có phải tức giận hay không? Muốn nổi điên sao? Vũ Hàn có chút lo lắng suy nghĩ.
Thì ra anh cũng không phải muốn rời khỏi phòng, ngược lại đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa chốt.
Khóa cửa! Cô nam quả nữ ở chung một phòng! Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Học trưởng. . . . . ." Nhìn anh đi từng bước một về phía cô, cô bị dọa cho sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, không khỏi ngã ngồi bên giường.
Nhiều năm qua luôn luôn chờ đợi một tiếng gọi này
Cũng được nghe gọi tên mình
Giống như chìa khóa và ổ khóa
Cho phép bạn mở tôi
***
Vũ Hàn vừa về đến nhà, Hứa Khắc Bình cau mày nói: "Nhà em không bật đèn."
"Hả, không thể nào?" Cô có loại dự cảm xấu?.
Anh và Vũ Hàn đi tới cửa, phát hiện trên cửa dán một tờ giấy, bên trên viết:
Vũ Hàn:
Bác Lộ bị bệnh nặng, chúng ta sẽ tới Chương Hóa thăm bác ấy, khoảng ba ngày mới có thể trở về, chúng ta đã dặn dò dì Hứa, mấy ngày này con hãy sống nhờnhà họ, chăm sóc bản thân cẩn thận.
Ông nội.
Phía dưới còn có một số điện thoại Chương Hóa.
Cái gì vậy? Lại muốn cô ở nhờ nhà họ Hứa! Đây ...... Chẳng lẽ đây là ông trời muốn khảo nghiệm cô sao?
"Đi nào!" Anh kéo tay cô, kéo cô trở lại nhà mình.
"Chờ đã, em ...... em không muốn đi." Cô thà ở nhà cô đơn một mình, cũng không muốn sống dưới một mái nhà với Hứa Khắc Bình, cô chỉ tưởng tượng đã cảm thấy vô cùng khủng bố.
Hứa Khắc Bình nhìn bộ dáng cô, trông như một đứa trẻ cố tình gây sự, "Em không thấy trên giấy viết à? Ông bà nội em cũng không có ở đây, em làm sao có thể sống một mình ở trong nhà? Anh hỏi em, ngộ nhỡ có trộm hay biến thái xuất hiện, ai sẽ chịu trách nhiệm với sự an toàn của em?"
"Em sẽ khóa cửa ...... "
"Khóa cửa? Khóa cửa có ích lợi gì? Nói em ngốc thật đúng là khích lệ em, bây giờ cách thức phạm tội đều đã đổi mới mỗi ngày, khóa cửa có thể chống lại được những người xấu hay sao? Em đừng ngốc thế!"
"Không cần ...... Em không cần...... "Mặc dù cô tiếp tục kháng cự, nhưng Hứa Khắc Bình vẫn kéo mạnh cô về nhà họ Hứa.
Vừa mở cửa vào, các thành viên nhà họ Hứa đều đứng lên nghênh đón, chú Hứa và dì Hứa đều mặc tạp dề, ló đầu từ trong phòng bếp ra, "Vũ Hàn, hoan nghênh cháu tới!"
Hứa Thế Triết cũng giúp bày biện bát đũa nói: "Cuối cùng cũng đã về, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn!.
Đây. . . đây là chuyện gì xảy ra? Không khí ấm cúng dường như vượt quá ngoài sức tưởng tượng!
Dì Hứa cười rất thân thiết, kéo tay Vũ Hàn nói: "Ông nội và bà nội cháu đã giao cháu cho ta, mấy ngày nay dì sẽ chăm sóc cháu tốt, cháu cứ coi nhà chúng ta như nhà mình, không cần phải khách khí!"
Đúng vậy, cuối cùng Khắc Bình cũng có bạn gái, chúng ta nên như người trong một nhà!" Chú Hứa cũng nói.
"Chú, dì, mấy người......" Làm thế tin đồn có thể truyền nhanh như vậy? Thật sự chuyện xấu truyền ra nghìn dặm!.
Lúc này, "gián điệp" Hứa Thế Triết mở miệng: "Tôi nghe ở trường học anh trai của tôi đã có bạn gái, hơn nữa khi tôi luyện bóng cũng nhìn thấy hai người KISS, vì vậy lập tức vội vàng trở về nói cho ba mẹ tin tốt."
Lập tức mặt của Vũ Hàn chuyển hồng, không thể tin được đột nhiên xảy ra tất cả điều này. "Cháu...... Chúng cháu không có......" Trời đất chứng giám, cô thực sự không phải mà!
"Điều này thật sự tốt, chúng ta sẽ không còn phải lo lắng." Dì Hứa vỗ nhẹ vào ngực của mình nói. Bởi vì bà và chồng luôn nghi ngờ Khắc Bình là người đồng tính, và cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống.
"Đúng rồi, chúng ta thực sự rất vui mừng cho hai đứa."Dì hứa nói ...... Cha mẹ như vậy có vẻ không giống bình thường? Vũ Hàn sững sờ đứng ở một bên, nói không nên lời.
"Được rồi! Mấy người đừng dọa cô ấy." Đột nhiên Hứa Khắc Bình nói như vậy, sau đó nắm bả vai cô, dẫn cô đi lên tầng hai, "Con sẽ đưa cô ấy tới phòng cho khách."
Chú Hứa lộ ra tươi cười, " Đi đi! đồ của Vũ Hàn mà ông nội Giang mang sang đều ở trong phòng cho khách, con phải tiếp đãi người ta cho tốt."
Thực sự là Khắc Bình hiếm lúc dịu dàng như vậy! "Dì Hứa cũng mỉm cười nói.
Trời ạ! Đây là cái tình huống gì!
Vũ Hàn vô cùng xấu hổ, chỉ cúi đầu theo Hứa Khắc Bình lên trên lầu.
Trên hành lang, ánh sáng mờ nhạt, họ đi vào căn phòng màu vàng nhạt, trang trí vô cùng đáng yêu, như của một cô gái đáng yêu sống vậy.
"Thật kỳ lạ, tại sao nơi này nhiều búp bê, chuông gió và bình hoa như vậy?" Hứa Khắc Bình nghi ngờ nói.
"Trước kia không có sao?"
Anh lắc đầu, sau đó đưa ra đáp án có khả năng nhất, "!Chắc là ba mẹ anh vì em, mới lấy từ trong nhà kho ra"
Nghe thế, cô không thể không vắt tay mình nói: "Học trưởng ...... bây giờ ngay cả ba mẹ của anh cũng hiểu lầm rồi, chúng ta nên làm cái gì đây?"
"Không làm gì cả" Hứa Khắc Bình nhún vai nói :.Vốn nên để cho họ biết, vì vậy mà những người khác càng tin chúng ta! Bằng không em trai anh tới trường học đi nói linh tinh, không phải tất cả mọi người sẽ biết quỷ kế của chúng ta sao?"
"Nhưng mà... Như vậy thật sự tốt chứ? Em nghĩ... Hay là thôi đi!" Lúc nào cũng phải diễn trò, hơn nữa vai nam chính luôn thất thường, cô cảm thấy bản thân không có thông minh để diễn tiếp được!
"Tất nhiên, phải làm đến nơi đến trốn! Em sẽ không làm trái ý tôi anh chứ?" Hứa Khắc Bình nhướng mày hỏi.
"Em ......" Vũ Hàn thở dài, không có nỗ lực để tranh luận với anh, và cô hiểu sẽ chỉ càng vô ích.
Anh để túi sách xuống cho cô, nhìn thấy bên giường có chiếc hộp, "Hình như đây là đồ dùng của em!" Nói xong, anh liền tự động mở ra thay cô.
Vũ Hàn hơi sững sờ vội vàng ngăn cản, "Không được ......"
Nhưng anh đã mở ra, nhìn thấy đồ dùng bên trong, có sách giáo khoa, khăn lông bàn chải đánh răng, áo ngủ hàng ngày... Nhưng quan trọng nhất là còn có đồ nội y bên trong của cô- - có ba bộ áo ngực và quần lót màu trắng, màu hồng, màu xanh, lúc này hiện ra trước mặt con trai xa lạ.
"Đáng ghét!" Cô vội vàng đậy nắp hộp lại, ánh mắt không biết nên nhìn ra đâu.
Giọng Hứa Khắc Bình truyền đến bên cạnh, có vẻ hơi gượng gạo." Thực xin lỗi, anh không nên tùy tiện nhìn đồ của em."
Lần thứ hai nghe thấy anh xin lỗi, nhưng lại rất thành khẩn, khiến cô có chút mềm lòng, "Thôi, dù sao cũng nhìn thấy rồi."
"Em tức giận?" Anh nâng cằm cô hỏi.
Bị anh chạm vào như vậy, gương mặt cô không khỏi nhuộm đỏ, "Không có..." Hình như không khi trong phòng không được thông thoáng, cô cảm thấy có chút ngột ngạt!
"Rõ ràng là có, không được phép nói dối anh!" Anh nhấn mạnh.
Lạ thật, cô giận cũng không được à? Cô không khỏi phồng má hỏi: "Anh...Muốn thế nào?"
Ánh mắt anh trở thành sương mù, trầm giọng nói: "Anh muốn..."
Ngay khi tầm mắt hai người giao nhau, đột nhiên ngoài cửa "Oa!" một tiếng, khiến hai người nhanh chóng tách ra.
Quay đầu vừa thấy, thì ra là Hứa Thế Triết ranh mãnh đứng dựa bên cửa, vẻ mặt cười ám muội, "Thực xin lỗi, quấy rầy hai người, em vâng lệnh lên gọi hai người, không nghĩ tới lại phá hỏng chuyện tốt của hai người, thực ngại quá! Coi như em không ở trong này, hai ngươi tiếp tục động tác vừa rồi đi!"
"Hứa Thế Triết, em thật to gan!" Hứa Khắc Bình cau mày, gầm lên một tiếng.
"Trời ạ, vẻ mặt thật đáng sợ, Vũ Hàn, sao cô có thể chịu được anh ấy, thực sự là rất thần kỳ!" Hứa Thế Triết thè lưỡi, chạy tóe khói xuống lầu.
Vừa rồi Hứa Khắc Bình còn làm bộ muốn đánh em trai, nhưng vừa quay đầu lại đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh, tự đáy lòng Vũ Hàn bội phục bản lĩnh của anh.
Chẳng qua, trước cái không khí có chút ngọt mà cũng không ngọt này, cuối cùng cũng tan thành mây khói, Vũ Hàn cũng không hiểu được nên may mắn hay tiếc hận.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu." Anh kéo tay cô nói.
"Có cần phải như vậy không?" Cô nhìn tay anh hỏi, mỗi lần bị anh cầm tay, làn da cô đều có một loại cảm giác bị bỏng.
Hứa Khắc Bình cũng không nhìn cô, anh nói: "Em vẫn nên sớm làm quen đi, chính là cần phải như vậy!"
Haizz, cô cũng biết, hỏi cũng vô ích!
Trong bữa ăn tối, chú Hứa và dì Hứa đều nói truyện vòng quanh đề tài về Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn, khiến Vũ Hàn không thể ăn ngon, còn Hứa Khắc Bình cũng rất bình thường đáp trả.
"Hai người quen biết như thế nào?" Dì Hứa giống như thiếu nữ muốn nghe tiểu thuyết tình yêu hỏi vậy.
Hứa Khắc Bình tóm tắt đơn giản nói: "Vào ngày khai giảng, em ấy va vào con ở trước cổng trường,sau đó ở trong căn tin, tóc em ấy mắc vào cúc áo của con, trong sân thể dục bị bóng của con đánh phải, đây chính là quá trình bọn con quen nhau."
"Hay thật đó!" Dì Hứa phát ra tiếng cười, những người khác cũng không nhịn được cười theo, mà nữ chính Vũ Hàn không có mặt mũi để ngẩng đầu lên.
Sau đó, dì Hứa và chú Hứa lại hỏi một đống vấn đề, cũng do Hứa Khắc Bình trả lời, làm cho bọn họ nghe mà đã nghiền, vừa kêu to vừa cười to.
Nhưng lúc này Hứa Thế Triết lại đưa ra một nghi vấn, "Nhưng mà nữ sinh trong trường học rất mê anh trai, vậy phải làm sao bây giờ? Tình cảnh Vũ Hàn sẽ rất khó khăn!"
Chú Hứa nghe vậy cũng gật đầu một cái, "Như vậy, con phải bảo vệ Vũ Hàn đó!"
Hứa Khắc Bình buông bát đũa, nghiêm chỉnh nhìn qua vẻ mặt của mỗi người, sau đó nắm tay Vũ Hàn nói: "Con sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô ấy, đây là đặc quyền của con."
Mọi người thấy vẻ mặt Hứa Khắc Bình nghiêm túc, còn tưởng rằng anh muốn phát biểu tuyên ngôn gì đó, không có nghĩ tới lại nổi lên lời nói đùa thú vị, cũng không khỏi bật cười ra tiếng.
"Anh, Anh còn rất hài hước!" Hứa Thế Triết ôm bụng nói.
Dì Hứa cũng cười tíu tít, "Ông xã à, cuối cùng đứa con trai của chúng ta cũng thông suốt rồi, nó lại còn có thể nói loại chuyên cười này, cuối cùng chúng ta cũng không nuôi nó uổng phí!"
Ở trong đám người này, chỉ có Vũ Hàn không thể cười được, bởi vì cô hiểu Hứa Khắc Bình không có nói đùa,anh sẽ làm thật .
Sau bữa tối, người nhà họ Hứa xem ti vi, hoặc trở về phòng làm chuyện của mình, đương nhiên Hứa Khắc Bình kéo tay Vũ Hàn nói với mọi người: "Con đưa em ấy trở về phòng."
Chú Hứa gật đầu, còn cười giỡn nói với anh: "Không cần bắt nạt người ta quá mức!"
Mà Hứa Khắc Bình lại còn dám trả lời: "Con sẽ có chừng mực ."
Đây là đôi cha con gì vậy? Thật sự là cha nào con nấy.
Vũ Hàn vừa vào phòng, liền ngẩng đầu lên nói với Hứa Khắc Bình: "Học trưởng, em muốn nghỉ ngơi, xin. . . . . . mời anh trở về phòng đi!" Cô cũng không thể để cho anh có cơ hội "bắt nạt" cô.
Hứa Khắc Bình cũng không nói gì, nhìn cô một lát, sau đó đi đến cạnh cửa.
Anh. . . . . . Có phải tức giận hay không? Muốn nổi điên sao? Vũ Hàn có chút lo lắng suy nghĩ.
Thì ra anh cũng không phải muốn rời khỏi phòng, ngược lại đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa chốt.
Khóa cửa! Cô nam quả nữ ở chung một phòng! Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Học trưởng. . . . . ." Nhìn anh đi từng bước một về phía cô, cô bị dọa cho sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, không khỏi ngã ngồi bên giường.
Bình luận truyện