Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng
Chương 16: Làm sao có khả năng
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, Thẩm Tu Lâm bị gọi vào trong thư phòng.
Mà Thẩm Hoa Phong không bị gọi, xem ra Thẩm lão gia là muốn cùng cháu mình đơn độc nói chuyện một chút.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Tu Lâm chút nào, cho nên sau khi vào thư phòng hắn cũng vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Tiền Du ngồi ở trên ghế salon, không nói lời nào, chỉ là trầm mặc nhìn cháu trai.
Thẩm Tu Lâm cũng không mở miệng, nhàn nhạt nhìn ông nội, trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào.
Hai ông cháu như là đang đối đầu, so xem ai kiên trì hơn.
Cuối cùng, nửa giờ đều qua, kiên trì của Thẩm Tiền Du hết trước.
“Khụ khụ.” Thẩm Tiền Du ho khan một tiếng “Tu Lâm a…”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc nhìn Thẩm Tiền Du.
Thẩm Tiền Du tự hỏi lăn lộn trên thương trường đến mấy chục năm, tình cảnh dạng gì đều gặp, những trường hợp có thể làm cho ông cảm thấy không thể làm gì được thật sự rất ít, thế nhưng, cháu mình… lại khiến ông nhiều lần cảm thấy như vậy.
Này như vậy… là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Đối với việc này, Thẩm Tiền Du cũng rất bất đắc dĩ.
“Tu Lâm, Lãnh gia vào thời điểm nào ra tay với con? Ta muốn biết chi tiết tình huống, cùng với kế hoạch của con.”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói: “Không có kế hoạch cặn kẽ. Đi một bước xem một bước.”
Thẩm Tiền Du dừng một chút, nói: “Tu Lâm, con không giống như là không có kế hoạch cặn kẽ, thế lực ngầm của Thẩm gia chúng ta, con gần đây tựa như có xếp thủ hạ vào?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy đột nhiên nở nụ cười. “Ừm.”
Thẩm Tiền Du không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của cháu trai, cảm thấy có chút… sởn cả tóc gáy.
“Tu Lâm, con… tại sao? Con là cháu của ta, là con trai độc nhất của Thẩm gia, con hẳn phải biết, nếu như con muốn tiếp nhận những thế lực kia, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta sẽ không ngăn cản. Thế nhưng con vì sao muốn gạt chúng ta?”
“Bởi vì ngày mà mọi người có thể sống vui vẻ không còn nhiều lắm, cho nên muốn để cho mọi người khoái hoạt thêm một chút.”
Thẩm Tu Lâm lời nói này cực kỳ trịnh trọng, thế nhưng Thẩm Tiền Du suýt nữa đều cho rằng thính giác của mình xuất hiện ảo giác. Nguồn:
“Tu Lâm, con nói cái gì?”
Thẩm Tu Lâm hít sâu. “Ông nội, nếu ông hỏi thì con sẽ nói. Chỉ là chuyện này nhiều nhất chỉ có thể con, ông, cùng baba biết, bà nội cùng mẹ đều không được biết. Như con đã nói, có thể khoái hoạt bao nhiêu, liền để cho các nàng vui vẻ bấy nhiêu đi.”
Thẩm Tu Lâm nghĩ rằng, đợi đến mạt thế lại nói, để thân nhân của hắn đều có thể hưởng thụ một chút an nhàn sau cùng, cái khác hết thảy đều để cho mình gánh chịu.
Thế nhưng, nếu ông của hắn phát hiện, như vậy hắn cũng không nên che giấu, huống chi động tác của chính mình quá lớn, cái gì cũng không nói, trái lại sẽ chỉ làm người thân lo lắng thêm.
Nam nhân Thẩm gia chưa bao giờ biết lo sợ, cho nên, cứ nói đi.
Baba và ông nội có thể giúp đỡ rất nhiều. Chỉ dựa vào bản thân mà muốn cùng ba gia tộc kia đấu một phen vẫn là cố hết sức, chủ yếu là bọn họ không có nhiều thời gian.
Thẩm Tiền Du từ trên ghế salon đứng lên, thần sắc nghiêm túc nhìn cháu trai.”Tu Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau nói cho ông.”
Thẩm Tu Lâm chậm rãi rũ mắt xuống. “Ông nội, con sắp nói, khả năng có chút huyền huyễn, thế nhưng đều là sự thực. Vì thế, ông xem trước một chút cái này đi.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm tiện tay đem bàn làm việc trong thư phòng thu vào trong không gian.
Thẩm Tiền Du kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Chuyện này… sao có thể có khả năng…”
Mà Thẩm Hoa Phong không bị gọi, xem ra Thẩm lão gia là muốn cùng cháu mình đơn độc nói chuyện một chút.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Tu Lâm chút nào, cho nên sau khi vào thư phòng hắn cũng vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Tiền Du ngồi ở trên ghế salon, không nói lời nào, chỉ là trầm mặc nhìn cháu trai.
Thẩm Tu Lâm cũng không mở miệng, nhàn nhạt nhìn ông nội, trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào.
Hai ông cháu như là đang đối đầu, so xem ai kiên trì hơn.
Cuối cùng, nửa giờ đều qua, kiên trì của Thẩm Tiền Du hết trước.
“Khụ khụ.” Thẩm Tiền Du ho khan một tiếng “Tu Lâm a…”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc nhìn Thẩm Tiền Du.
Thẩm Tiền Du tự hỏi lăn lộn trên thương trường đến mấy chục năm, tình cảnh dạng gì đều gặp, những trường hợp có thể làm cho ông cảm thấy không thể làm gì được thật sự rất ít, thế nhưng, cháu mình… lại khiến ông nhiều lần cảm thấy như vậy.
Này như vậy… là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Đối với việc này, Thẩm Tiền Du cũng rất bất đắc dĩ.
“Tu Lâm, Lãnh gia vào thời điểm nào ra tay với con? Ta muốn biết chi tiết tình huống, cùng với kế hoạch của con.”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói: “Không có kế hoạch cặn kẽ. Đi một bước xem một bước.”
Thẩm Tiền Du dừng một chút, nói: “Tu Lâm, con không giống như là không có kế hoạch cặn kẽ, thế lực ngầm của Thẩm gia chúng ta, con gần đây tựa như có xếp thủ hạ vào?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy đột nhiên nở nụ cười. “Ừm.”
Thẩm Tiền Du không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của cháu trai, cảm thấy có chút… sởn cả tóc gáy.
“Tu Lâm, con… tại sao? Con là cháu của ta, là con trai độc nhất của Thẩm gia, con hẳn phải biết, nếu như con muốn tiếp nhận những thế lực kia, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta sẽ không ngăn cản. Thế nhưng con vì sao muốn gạt chúng ta?”
“Bởi vì ngày mà mọi người có thể sống vui vẻ không còn nhiều lắm, cho nên muốn để cho mọi người khoái hoạt thêm một chút.”
Thẩm Tu Lâm lời nói này cực kỳ trịnh trọng, thế nhưng Thẩm Tiền Du suýt nữa đều cho rằng thính giác của mình xuất hiện ảo giác. Nguồn:
“Tu Lâm, con nói cái gì?”
Thẩm Tu Lâm hít sâu. “Ông nội, nếu ông hỏi thì con sẽ nói. Chỉ là chuyện này nhiều nhất chỉ có thể con, ông, cùng baba biết, bà nội cùng mẹ đều không được biết. Như con đã nói, có thể khoái hoạt bao nhiêu, liền để cho các nàng vui vẻ bấy nhiêu đi.”
Thẩm Tu Lâm nghĩ rằng, đợi đến mạt thế lại nói, để thân nhân của hắn đều có thể hưởng thụ một chút an nhàn sau cùng, cái khác hết thảy đều để cho mình gánh chịu.
Thế nhưng, nếu ông của hắn phát hiện, như vậy hắn cũng không nên che giấu, huống chi động tác của chính mình quá lớn, cái gì cũng không nói, trái lại sẽ chỉ làm người thân lo lắng thêm.
Nam nhân Thẩm gia chưa bao giờ biết lo sợ, cho nên, cứ nói đi.
Baba và ông nội có thể giúp đỡ rất nhiều. Chỉ dựa vào bản thân mà muốn cùng ba gia tộc kia đấu một phen vẫn là cố hết sức, chủ yếu là bọn họ không có nhiều thời gian.
Thẩm Tiền Du từ trên ghế salon đứng lên, thần sắc nghiêm túc nhìn cháu trai.”Tu Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau nói cho ông.”
Thẩm Tu Lâm chậm rãi rũ mắt xuống. “Ông nội, con sắp nói, khả năng có chút huyền huyễn, thế nhưng đều là sự thực. Vì thế, ông xem trước một chút cái này đi.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm tiện tay đem bàn làm việc trong thư phòng thu vào trong không gian.
Thẩm Tiền Du kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Chuyện này… sao có thể có khả năng…”
Bình luận truyện