Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 38: Cứu vớt
Cũng may, tầm mắt của Cố Tiêu không dừng lại quá lâu, khoảng hai giây, cùng lắm là ba giây, nhưng chỉ ba giây thôi cũng khiến Trương Tư Nghị có tật giật mình mà trán đổ mồ hôi lạnh.
Mãi cho đến khi đối phương xoay người rời đi, Trương Tư Nghị vẫn chưa khôi phục lại từ cảm giác chấn động kinh hoàng, cậu cũng không biết Cố Tiêu rốt cuộc có phát hiện ra vấn đề gì không.
E ngại tình cảm bạn bè, Trương Tư Nghị không quá mức lạnh nhạt với Ngu Nhị. Sau khi mời cô xuống tầng dưới ăn một bữa cơm, cậu khách sáo tiễn cô ra, dù sao buổi chiều còn phải làm việc, cậu đúng là một người đàn ông bận rộn công việc.
Có lẽ Ngu Nhị bị đả kích vì những lời nói vừa rồi của Cố Tiêu, cô có chút bần thần, sau đó không hề tiếp tục hỏi Trương Tư Nghị cho cô mượn xem tập tác phẩm của cậu, nhưng Trương Tư Nghị đã nhẹ nhõm rồi. Thấy thái độ vừa rồi của Cố Tiêu đối với Ngu Nhị, lại nghĩ đến những mánh khóe trước đây anh sử dụng mà Tất Nhạc Nhạc từng kể, cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hơn nữa nhiệm vụ cấp bách bây giờ của cậu là giải quyết vấn đề thảo cầu nhỏ, cậu không rảnh để quan tâm nhiều đến Ngu Nhị.
Trương Tư Nghị lo lắng bất an trải qua một ngày, đến ca tối muộn, cậu lén lút chụp ảnh thảo cầu nhỏ, bằng tốc độ nhanh nhất bắt taxi đến chợ hoa và chim cảnh. Mặc kệ Cố Tiêu có phát hiện hay không, hiện tại biện pháp tốt nhất cậu có thể nghĩ ra chính là mau chóng mua một thảo cầu nhỏ tương tự, trước tiên dùng vật thay thế để giấu giếm, chờ nhận được tiền thưởng công tác tận tâm sẽ tính tiếp.
Chợ hoa và chim cảnh gần nhất cách công ty khoảng hai mươi phút đi xe ô tô, kinh doanh đến bảy giờ rưỡi tối, Trương Tư Nghị tìm được thông tin trên mạng internet, vẫn kịp.
Đến nơi, Trương Tư Nghị vội vàng chạy vào, trên đường tìm kiếm cửa hàng chuyên bán cây xương rồng kim hổ, thấy bác bán hàng chuẩn bị thu dọn quầy hàng, Trương Tư Nghị thở hồng hộc kêu lên: “Đợi đã! Bác ơi! Cháu muốn mua xương rồng!”
Chủ quán dừng động tác thu dọn lại, hỏi: “Mua cái gì?”
Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, cho ông xem ảnh chụp: “Đây là loại thảo cầu gì, bác xem giúp cháu với ạ.”
Ông chủ híp mắt nhìn một chút: “Có lẽ là xương rồng kim hổ.” Ông chỉ về một khu vực ở phía sau, “Chỗ đó, cháu xem xem có đúng không.”
Trương Tư Nghị đi đến đối chiếu một chút, vui vẻ nói: “Đúng, đúng rồi, chính là loại này.”
Thấy nhiều cây xương rồng kim hổ khỏe mạnh như thế, Trương Tư Nghị lại nghĩ đến thảo cầu sắp chết của mình, không khỏi có chút chua xót. Dường như không cam tâm mà cứ thế buông xuôi, cậu ôm ấp chút hi vọng mong manh hỏi ông chủ: “Bác ơi, cháu có một thảo cầu gai vàng, gốc bị đen đi, rễ bị đứt khỏi đất trồng rồi, có thể cứu không ạ?”
Ông chủ là người làm ăn, trực tiếp xua tay nói: “Tưới quá nhiều nước phải không? Phơi nắng chưa? Nước quá nhiều, thiếu ánh nắng đều có thể làm rễ mục nát, không thể cứu được. Mua một cây mới đi, xương rồng kim hổ không phải giống quý hiếm gì, rất rẻ.”
Trương Tư Nghị: “…” Orz.
Ngồi xổm trên mặt đất chọn lựa một lúc lâu, Trương Tư Nghị vẫn chưa chọn được một cây xương rồng kim hổ giống thảo cầu nhỏ như đúc, ông chủ quán hơi nóng nảy: “Tùy tiện chọn một chậu cây là được, đều rất khỏe mạnh, cháu xem cây này không phải rất tốt sao!”
Trương Tư Nghị: “Cái này nhiều thân cầu quá.” Chậu xương rồng kim hổ kia có hơn một cặp thân cây mọc ra cùng một chỗ.
Ông chủ lại cầm một chậu cây đơn đến: “Cái này thì sao? Đã được chưa?”
Trương Tư Nghị: “Cây này quá to, hơn nữa còn có vài khối u ở bề mặt.”
Ông chủ: “…”
Trương Tư Nghị chỉ vào khối “u” kia rồi nói: “Cháu có thể chỉ lấy cái ở trên thân nó không?”
Ông chủ: “…”
Ông chủ xoay người vào trong quán, chẳng mấy chốc sau mang ra một cái túi da rắn đặt trước mặt Trương Tư Nghị, tất cả bên trong đều là thảo cầu có cùng kích cỡ với thảo cầu nhỏ, chi chít chen chúc cùng một chỗ. Ông chủ nói: “Nếu cháu muốn mua cây giống sao không nói sớm, giá bán buôn là một đồng một cây, mua ba mươi cây sẽ giảm giá!”
Trương Tư Nghị: “… Cháu có thể chỉ mua một cây được không?”
Ông chủ thở phì phò nói: “Chỉ mua một cây mất năm đồng!”
Năm đồng thì năm đồng, Trương Tư Nghị bĩu môi, lựa chọn một lúc, lấy ra một cây giống có kích cỡ xấp xỉ thảo cầu nhỏ.
Chuẩn bị trả tiền, Trương Tư Nghị phát hiện cây xương rồng kim hổ đủ mọi màu sắc ở trên cái giá này rất đẹp, lại nghĩ bản thân chỉ mua một cây giống dường như hơi bủn xỉn, vì thế cậu chọn thêm ba, bốn chậu thảo cầu nữa.
Vẻ mặt ông chủ cuối cùng cũng tốt lên, thu tiền xong, ông giúp Trương Tư Nghị đóng gói rồi nói: “Cháu trở về xem cây xương rồng kia của cháu, nếu chưa mềm đi, cháu cắt đứt rễ thối, phơi cây dưới ánh nắng mặt trời một ngày đêm, sau đó để cây khoảng ba đến năm ngày ở nơi thoáng khí để hong khô, đặt trên mặt đất hơi ẩm, cố gắng thì nó có thể mọc lại rễ.”
Trương Tư Nghị: “…” Fuck! Tìm được bí kíp rồi!
Biết thảo cầu còn cứu sống được, Trương Tư Nghị mừng rỡ. Đêm đó cậu chạy về công ty, sờ phần thân của thảo cầu nhỏ, chưa mềm!
Giống như cho rằng người sắp chết nhưng dò xét lại phát hiện còn có hô hấp, Trương Tư Nghị thật sự vui mừng cực độ mà khóc.
Trong không gian tối om, cậu lấy ra cây giống khỏe mạnh có vẻ ngoài tương tự thảo cầu nhỏ đặt lên giá, bỏ thảo cầu nhỏ còn chưa chết vào túi nhựa, lén lút rời đi.
Sau khi về đến nhà, Trương Tư Nghị đặt đủ loại cây xương rồng kim hổ sặc rỡ màu sắc vừa mới mua lên bàn trà. Phó Tín Huy nhìn thấy liền hỏi: “Bao giờ thì cậu thích nuôi cây cảnh vậy?”
Trương Tư Nghị: “A, có người nói loài cây này ngăn ngừa phóng xạ, đúng không? Lấy một chậu đặt trong phòng cậu.”
Phó Tín Huy cười cười, dựa theo màu sắc và kích thước của bàn trà mà chọn một cây xương rồng đẹp mắt, nói: “Để lại một cây ở phòng khách nữa.”
Cậu ta thấy Trương Tư Nghị ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xử lý rễ thối của thảo cầu nhỏ, kì quái nói: “Đây là cái gì?”
Nghe Trương Tư Nghị kể lại mọi chuyện, khóe miệng Phó Tín Huy co quắp: “Fuck, chỉ là một chậu cây xương rồng kim hổ mà thôi, cậu đúng là đem chuyện bé xé ra to? Người họ Cố kia đáng sợ thế sao?”
Trương Tư Nghị không nghe mà nghĩ, aiz, cậu không hiểu đâu… Đó là cây thảo cầu Cố Tiêu từ trước đến nay không bao giờ tặng cho ai hết! Cậu không chỉ là sợ Cố Tiêu biết, mà còn sợ đồng nghiệp biết, lỡ may các cô gái thích Cố Tiêu biết được cậu làm chết con trai của anh, họ sẽ giết chết cậu!
Xử lý xong xuôi, Trương Tư Nghị đặt thảo cầu nhỏ ốm yếu ở gần cửa sổ sát đất của phòng khách, còn lót trên mặt đất một tờ giấy trắng, cậu nghiêm túc dặn dò Phó Tín Huy không được vứt nó đi.
Phó Tín Huy thật sự cạn lời, cậu ta phát hiện từ khi Trương Tư Nghị đi làm, giống như bước vào một thế giới khác, bị một người đàn ông triệt để chi phối.
Mấy ngày tiếp theo, Trương Tư Nghị luôn luôn để ý đến tình huống của cây xương rồng mới thay thế vào, cũng lưu ý đến người đến gần bức tường thủy tinh.
Cũng may vẫn không có người phát hiện, cuối năm gần đến, công ty bận rộn nhiều việc, mọi người vội vàng làm thiết kế đồ họa, ngay cả Cố Tiêu cũng đi họp mỗi ngày, không có thời gian xem xét bản vẽ giúp cậu, nào ai có bản lĩnh đi quan tâm Trương Tư Nghị có làm gì với thảo cầu nhỏ hay không?
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhận ra, có thể bản thân quá kinh hãi rồi.
… Hừ, đều do đám đồng nghiệp nữ, đánh giá giá trị của thảo cầu nhỏ quá mức, khiến cậu rơi vào khủng hoảng.
Cuối tháng mười hai, công ty thông báo danh sách nhận tiền thưởng công tác tận tâm, Trương Tư Nghị cũng có tên ở bên trong, bây giờ cậu mới vững tin bản thân đã thuận lợi lừa gạt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thảo cầu nhỏ điều trị tại nhà, phơi nắng, hong khô xong, hiện tại đã được Trương Tư Nghị chôn rễ vào đất. Có người nói xương rồng kim hổ thích môi trường ấm áp khô ráo, không biết nó có thể vượt qua được mùa đông này hay không.
Nhưng nếu thảo cầu mới được đổi vào không bị người phát hiện, Trương Tư Nghị cũng không quá để tâm đến thảo cầu nhỏ nữa, trực tiếp đặt nó ở bệ cửa sổ trong phòng ngủ.
Ngày đầu năm mới, mấy người bạn học trong nhóm chat la hét đòi tụ tập.
Tiền thưởng của Trương Tư Nghị vẫn chưa phát, nghe nói sẽ được phát sau ngày đầu năm mới cùng với tiền lương tháng mười hai. Thẻ tín dụng của cậu đã sớm tiêu hao hết, bây giờ cậu nghèo rớt mùng tơi, không muốn đi ra ngoài.
Khương Hải xin nghỉ vài ngày, dự định cùng bạn gái đi Matera[1]; Phó Tín Huy bị gia đình vài lần thúc giục, quyết định về nhà một chuyến, hỏi Trương Tư Nghị có muốn đi cùng cậu ta không.
Trương Tư Nghị từ chối, bình thường đi theo còn có thể, ngày đầu năm gia đình người ta ăn bữa cơm đoàn viên, cậu không thể không biết xấu hổ mà theo vào.
Ở nhà lười biếng nằm cả ngày, Trương Tư Nghị ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, cậu lấy điện thoại đi động lướt WeChat, thấy Nhậm Mộng Huyên lại phàn nàn về Ngu Nhị trong nhóm chat của họ.
Nhậm Mộng Huyên: “Không phải cậu ta nói chỉ ở năm, ba ngày sao? Bây giờ những mười ngày rồi, sao còn chưa đi?”
Tô Nguyên: “Chị cũng không biết, nhưng chị không tiện đuổi em ấy đi.”
Nhậm Mộng Huyên: “Chị tìm cớ nói phải về quê!”
Tô Nguyên: “Nếu chị về quê rồi, em ấy ỷ vào quan hệ bạn học tiếp tục ở lại phòng trọ của chị thì phải làm sao? Chị cũng không yên tâm!”
Nhậm Mộng Huyên: “Thật là đồ da mặt dày! Rốt cuộc cậu ta muốn ở đến khi nào?”
Tô Nguyên: “Có lẽ phải chờ đến khai giảng em ấy mới trở về…”
Nhậm Mộng Huyên: “… Em cũng sợ rồi.”
Tô Nguyên: “Aiz, bây giờ chị hối hận rồi… Được rồi được rồi, chúng ta đừng phàn nàn nữa, lát nữa ăn gì?”
Nhậm Mộng Huyên: “Đến Đỉnh Thái Phong đi, em muốn ăn bánh bao hấp lồng, cậu ta có đi cùng không?”
Tô Nguyên: “Chắc chắn rồi, em ấy còn đang trang điểm, bọn chị lập tức xuất phát.”
Nhậm Mộng Huyên: “A! Vậy bữa cơm này ăn không ngon rồi!”
Tô Nguyên: “Nói tiếp, chị biết Đỉnh Thái Phong cũng là do Ngu Nhị.”
Nhậm Mộng Huyên: “Tại sao?”
Tô Nguyên: “Chị nhớ rõ năm ngoái hết kì nghỉ hè em ấy quay về Anh, em ấy kể với chị bạn trai người Trung Quốc của em ấy mời em ấy đi ăn ở Đỉnh Thái Phong, siêu đắt, ăn siêu ngon, những ngôi sao tầm cỡ đều đi ăn ở đó, thời gian đó chị tròn một tháng ăn ngán pizza và sandwich rồi, thiếu chút nữa làm chị chết thèm ~”
Nhậm Mộng Huyên: “Ha ha ha! Đỉnh Thái Phong đắt là sự thật rồi! Diễn quá sâu!”
Tô Nguyên: “Quan trọng là khi em ấy nói, có cảm giác như em ấy đã bước vào giới quý tộc rồi, Đỉnh Thái Phong thật ra là quán thức ăn nhanh tương đối đắt tiền thôi, nếu như muốn vào nhà hàng đẳng cấp, ít nhất phải đến Otto e Mezzo.”
…
Mặc dù Trương Tư Nghị không tham gia vào cuộc nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, nhớ đến ngày đó Ngu Nhị bất ngờ đến thăm và sự xấu hổ xảy ra sau đó, cậu nghĩ cô gái này thật thảm thương. Kì thật Ngu Nhị là một cô gái rất cầu tiến nhưng cách thức sử dụng lại sai, aiz, không biết hoàn cảnh gia đình và phương pháp giáo dục thế nào mà tạo thành một con người như thế.
Trương Tư Nghị tắt nhóm chat, lại lướt trang chủ, phát hiện toàn là ảnh chụp của Khương Hải và Điền Ngữ Tĩnh.
Cậu vừa bấm like vừa điên cuồng phàn nàn trong lòng… A a a, ghê tởm quá, hành hạ hội FA quá đáng!
Tiếp tục lướt xuống, đột nhiên giữa những bức ảnh phong cảnh tuyệt đẹp của cặp đôi du lịch, Trương Tư Nghị quét đến một tấm hình hoàn toàn khác biệt.
Trái tim cậu lập tức nhảy tọt lên cuống họng, cách một tháng lẻ tám ngày ngăn cách, Cố Tiêu đột ngột đăng status lên WeChat…
Đó là một bức ảnh chụp một cây xương rồng kim hổ nho nhỏ kèm theo mấy chữ miêu tả: “Chờ em giải thích.”
[1] Matera là một đô thị tại tỉnh Matera ở vùng Veneto, Ý.
Mãi cho đến khi đối phương xoay người rời đi, Trương Tư Nghị vẫn chưa khôi phục lại từ cảm giác chấn động kinh hoàng, cậu cũng không biết Cố Tiêu rốt cuộc có phát hiện ra vấn đề gì không.
E ngại tình cảm bạn bè, Trương Tư Nghị không quá mức lạnh nhạt với Ngu Nhị. Sau khi mời cô xuống tầng dưới ăn một bữa cơm, cậu khách sáo tiễn cô ra, dù sao buổi chiều còn phải làm việc, cậu đúng là một người đàn ông bận rộn công việc.
Có lẽ Ngu Nhị bị đả kích vì những lời nói vừa rồi của Cố Tiêu, cô có chút bần thần, sau đó không hề tiếp tục hỏi Trương Tư Nghị cho cô mượn xem tập tác phẩm của cậu, nhưng Trương Tư Nghị đã nhẹ nhõm rồi. Thấy thái độ vừa rồi của Cố Tiêu đối với Ngu Nhị, lại nghĩ đến những mánh khóe trước đây anh sử dụng mà Tất Nhạc Nhạc từng kể, cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hơn nữa nhiệm vụ cấp bách bây giờ của cậu là giải quyết vấn đề thảo cầu nhỏ, cậu không rảnh để quan tâm nhiều đến Ngu Nhị.
Trương Tư Nghị lo lắng bất an trải qua một ngày, đến ca tối muộn, cậu lén lút chụp ảnh thảo cầu nhỏ, bằng tốc độ nhanh nhất bắt taxi đến chợ hoa và chim cảnh. Mặc kệ Cố Tiêu có phát hiện hay không, hiện tại biện pháp tốt nhất cậu có thể nghĩ ra chính là mau chóng mua một thảo cầu nhỏ tương tự, trước tiên dùng vật thay thế để giấu giếm, chờ nhận được tiền thưởng công tác tận tâm sẽ tính tiếp.
Chợ hoa và chim cảnh gần nhất cách công ty khoảng hai mươi phút đi xe ô tô, kinh doanh đến bảy giờ rưỡi tối, Trương Tư Nghị tìm được thông tin trên mạng internet, vẫn kịp.
Đến nơi, Trương Tư Nghị vội vàng chạy vào, trên đường tìm kiếm cửa hàng chuyên bán cây xương rồng kim hổ, thấy bác bán hàng chuẩn bị thu dọn quầy hàng, Trương Tư Nghị thở hồng hộc kêu lên: “Đợi đã! Bác ơi! Cháu muốn mua xương rồng!”
Chủ quán dừng động tác thu dọn lại, hỏi: “Mua cái gì?”
Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, cho ông xem ảnh chụp: “Đây là loại thảo cầu gì, bác xem giúp cháu với ạ.”
Ông chủ híp mắt nhìn một chút: “Có lẽ là xương rồng kim hổ.” Ông chỉ về một khu vực ở phía sau, “Chỗ đó, cháu xem xem có đúng không.”
Trương Tư Nghị đi đến đối chiếu một chút, vui vẻ nói: “Đúng, đúng rồi, chính là loại này.”
Thấy nhiều cây xương rồng kim hổ khỏe mạnh như thế, Trương Tư Nghị lại nghĩ đến thảo cầu sắp chết của mình, không khỏi có chút chua xót. Dường như không cam tâm mà cứ thế buông xuôi, cậu ôm ấp chút hi vọng mong manh hỏi ông chủ: “Bác ơi, cháu có một thảo cầu gai vàng, gốc bị đen đi, rễ bị đứt khỏi đất trồng rồi, có thể cứu không ạ?”
Ông chủ là người làm ăn, trực tiếp xua tay nói: “Tưới quá nhiều nước phải không? Phơi nắng chưa? Nước quá nhiều, thiếu ánh nắng đều có thể làm rễ mục nát, không thể cứu được. Mua một cây mới đi, xương rồng kim hổ không phải giống quý hiếm gì, rất rẻ.”
Trương Tư Nghị: “…” Orz.
Ngồi xổm trên mặt đất chọn lựa một lúc lâu, Trương Tư Nghị vẫn chưa chọn được một cây xương rồng kim hổ giống thảo cầu nhỏ như đúc, ông chủ quán hơi nóng nảy: “Tùy tiện chọn một chậu cây là được, đều rất khỏe mạnh, cháu xem cây này không phải rất tốt sao!”
Trương Tư Nghị: “Cái này nhiều thân cầu quá.” Chậu xương rồng kim hổ kia có hơn một cặp thân cây mọc ra cùng một chỗ.
Ông chủ lại cầm một chậu cây đơn đến: “Cái này thì sao? Đã được chưa?”
Trương Tư Nghị: “Cây này quá to, hơn nữa còn có vài khối u ở bề mặt.”
Ông chủ: “…”
Trương Tư Nghị chỉ vào khối “u” kia rồi nói: “Cháu có thể chỉ lấy cái ở trên thân nó không?”
Ông chủ: “…”
Ông chủ xoay người vào trong quán, chẳng mấy chốc sau mang ra một cái túi da rắn đặt trước mặt Trương Tư Nghị, tất cả bên trong đều là thảo cầu có cùng kích cỡ với thảo cầu nhỏ, chi chít chen chúc cùng một chỗ. Ông chủ nói: “Nếu cháu muốn mua cây giống sao không nói sớm, giá bán buôn là một đồng một cây, mua ba mươi cây sẽ giảm giá!”
Trương Tư Nghị: “… Cháu có thể chỉ mua một cây được không?”
Ông chủ thở phì phò nói: “Chỉ mua một cây mất năm đồng!”
Năm đồng thì năm đồng, Trương Tư Nghị bĩu môi, lựa chọn một lúc, lấy ra một cây giống có kích cỡ xấp xỉ thảo cầu nhỏ.
Chuẩn bị trả tiền, Trương Tư Nghị phát hiện cây xương rồng kim hổ đủ mọi màu sắc ở trên cái giá này rất đẹp, lại nghĩ bản thân chỉ mua một cây giống dường như hơi bủn xỉn, vì thế cậu chọn thêm ba, bốn chậu thảo cầu nữa.
Vẻ mặt ông chủ cuối cùng cũng tốt lên, thu tiền xong, ông giúp Trương Tư Nghị đóng gói rồi nói: “Cháu trở về xem cây xương rồng kia của cháu, nếu chưa mềm đi, cháu cắt đứt rễ thối, phơi cây dưới ánh nắng mặt trời một ngày đêm, sau đó để cây khoảng ba đến năm ngày ở nơi thoáng khí để hong khô, đặt trên mặt đất hơi ẩm, cố gắng thì nó có thể mọc lại rễ.”
Trương Tư Nghị: “…” Fuck! Tìm được bí kíp rồi!
Biết thảo cầu còn cứu sống được, Trương Tư Nghị mừng rỡ. Đêm đó cậu chạy về công ty, sờ phần thân của thảo cầu nhỏ, chưa mềm!
Giống như cho rằng người sắp chết nhưng dò xét lại phát hiện còn có hô hấp, Trương Tư Nghị thật sự vui mừng cực độ mà khóc.
Trong không gian tối om, cậu lấy ra cây giống khỏe mạnh có vẻ ngoài tương tự thảo cầu nhỏ đặt lên giá, bỏ thảo cầu nhỏ còn chưa chết vào túi nhựa, lén lút rời đi.
Sau khi về đến nhà, Trương Tư Nghị đặt đủ loại cây xương rồng kim hổ sặc rỡ màu sắc vừa mới mua lên bàn trà. Phó Tín Huy nhìn thấy liền hỏi: “Bao giờ thì cậu thích nuôi cây cảnh vậy?”
Trương Tư Nghị: “A, có người nói loài cây này ngăn ngừa phóng xạ, đúng không? Lấy một chậu đặt trong phòng cậu.”
Phó Tín Huy cười cười, dựa theo màu sắc và kích thước của bàn trà mà chọn một cây xương rồng đẹp mắt, nói: “Để lại một cây ở phòng khách nữa.”
Cậu ta thấy Trương Tư Nghị ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xử lý rễ thối của thảo cầu nhỏ, kì quái nói: “Đây là cái gì?”
Nghe Trương Tư Nghị kể lại mọi chuyện, khóe miệng Phó Tín Huy co quắp: “Fuck, chỉ là một chậu cây xương rồng kim hổ mà thôi, cậu đúng là đem chuyện bé xé ra to? Người họ Cố kia đáng sợ thế sao?”
Trương Tư Nghị không nghe mà nghĩ, aiz, cậu không hiểu đâu… Đó là cây thảo cầu Cố Tiêu từ trước đến nay không bao giờ tặng cho ai hết! Cậu không chỉ là sợ Cố Tiêu biết, mà còn sợ đồng nghiệp biết, lỡ may các cô gái thích Cố Tiêu biết được cậu làm chết con trai của anh, họ sẽ giết chết cậu!
Xử lý xong xuôi, Trương Tư Nghị đặt thảo cầu nhỏ ốm yếu ở gần cửa sổ sát đất của phòng khách, còn lót trên mặt đất một tờ giấy trắng, cậu nghiêm túc dặn dò Phó Tín Huy không được vứt nó đi.
Phó Tín Huy thật sự cạn lời, cậu ta phát hiện từ khi Trương Tư Nghị đi làm, giống như bước vào một thế giới khác, bị một người đàn ông triệt để chi phối.
Mấy ngày tiếp theo, Trương Tư Nghị luôn luôn để ý đến tình huống của cây xương rồng mới thay thế vào, cũng lưu ý đến người đến gần bức tường thủy tinh.
Cũng may vẫn không có người phát hiện, cuối năm gần đến, công ty bận rộn nhiều việc, mọi người vội vàng làm thiết kế đồ họa, ngay cả Cố Tiêu cũng đi họp mỗi ngày, không có thời gian xem xét bản vẽ giúp cậu, nào ai có bản lĩnh đi quan tâm Trương Tư Nghị có làm gì với thảo cầu nhỏ hay không?
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhận ra, có thể bản thân quá kinh hãi rồi.
… Hừ, đều do đám đồng nghiệp nữ, đánh giá giá trị của thảo cầu nhỏ quá mức, khiến cậu rơi vào khủng hoảng.
Cuối tháng mười hai, công ty thông báo danh sách nhận tiền thưởng công tác tận tâm, Trương Tư Nghị cũng có tên ở bên trong, bây giờ cậu mới vững tin bản thân đã thuận lợi lừa gạt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thảo cầu nhỏ điều trị tại nhà, phơi nắng, hong khô xong, hiện tại đã được Trương Tư Nghị chôn rễ vào đất. Có người nói xương rồng kim hổ thích môi trường ấm áp khô ráo, không biết nó có thể vượt qua được mùa đông này hay không.
Nhưng nếu thảo cầu mới được đổi vào không bị người phát hiện, Trương Tư Nghị cũng không quá để tâm đến thảo cầu nhỏ nữa, trực tiếp đặt nó ở bệ cửa sổ trong phòng ngủ.
Ngày đầu năm mới, mấy người bạn học trong nhóm chat la hét đòi tụ tập.
Tiền thưởng của Trương Tư Nghị vẫn chưa phát, nghe nói sẽ được phát sau ngày đầu năm mới cùng với tiền lương tháng mười hai. Thẻ tín dụng của cậu đã sớm tiêu hao hết, bây giờ cậu nghèo rớt mùng tơi, không muốn đi ra ngoài.
Khương Hải xin nghỉ vài ngày, dự định cùng bạn gái đi Matera[1]; Phó Tín Huy bị gia đình vài lần thúc giục, quyết định về nhà một chuyến, hỏi Trương Tư Nghị có muốn đi cùng cậu ta không.
Trương Tư Nghị từ chối, bình thường đi theo còn có thể, ngày đầu năm gia đình người ta ăn bữa cơm đoàn viên, cậu không thể không biết xấu hổ mà theo vào.
Ở nhà lười biếng nằm cả ngày, Trương Tư Nghị ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, cậu lấy điện thoại đi động lướt WeChat, thấy Nhậm Mộng Huyên lại phàn nàn về Ngu Nhị trong nhóm chat của họ.
Nhậm Mộng Huyên: “Không phải cậu ta nói chỉ ở năm, ba ngày sao? Bây giờ những mười ngày rồi, sao còn chưa đi?”
Tô Nguyên: “Chị cũng không biết, nhưng chị không tiện đuổi em ấy đi.”
Nhậm Mộng Huyên: “Chị tìm cớ nói phải về quê!”
Tô Nguyên: “Nếu chị về quê rồi, em ấy ỷ vào quan hệ bạn học tiếp tục ở lại phòng trọ của chị thì phải làm sao? Chị cũng không yên tâm!”
Nhậm Mộng Huyên: “Thật là đồ da mặt dày! Rốt cuộc cậu ta muốn ở đến khi nào?”
Tô Nguyên: “Có lẽ phải chờ đến khai giảng em ấy mới trở về…”
Nhậm Mộng Huyên: “… Em cũng sợ rồi.”
Tô Nguyên: “Aiz, bây giờ chị hối hận rồi… Được rồi được rồi, chúng ta đừng phàn nàn nữa, lát nữa ăn gì?”
Nhậm Mộng Huyên: “Đến Đỉnh Thái Phong đi, em muốn ăn bánh bao hấp lồng, cậu ta có đi cùng không?”
Tô Nguyên: “Chắc chắn rồi, em ấy còn đang trang điểm, bọn chị lập tức xuất phát.”
Nhậm Mộng Huyên: “A! Vậy bữa cơm này ăn không ngon rồi!”
Tô Nguyên: “Nói tiếp, chị biết Đỉnh Thái Phong cũng là do Ngu Nhị.”
Nhậm Mộng Huyên: “Tại sao?”
Tô Nguyên: “Chị nhớ rõ năm ngoái hết kì nghỉ hè em ấy quay về Anh, em ấy kể với chị bạn trai người Trung Quốc của em ấy mời em ấy đi ăn ở Đỉnh Thái Phong, siêu đắt, ăn siêu ngon, những ngôi sao tầm cỡ đều đi ăn ở đó, thời gian đó chị tròn một tháng ăn ngán pizza và sandwich rồi, thiếu chút nữa làm chị chết thèm ~”
Nhậm Mộng Huyên: “Ha ha ha! Đỉnh Thái Phong đắt là sự thật rồi! Diễn quá sâu!”
Tô Nguyên: “Quan trọng là khi em ấy nói, có cảm giác như em ấy đã bước vào giới quý tộc rồi, Đỉnh Thái Phong thật ra là quán thức ăn nhanh tương đối đắt tiền thôi, nếu như muốn vào nhà hàng đẳng cấp, ít nhất phải đến Otto e Mezzo.”
…
Mặc dù Trương Tư Nghị không tham gia vào cuộc nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, nhớ đến ngày đó Ngu Nhị bất ngờ đến thăm và sự xấu hổ xảy ra sau đó, cậu nghĩ cô gái này thật thảm thương. Kì thật Ngu Nhị là một cô gái rất cầu tiến nhưng cách thức sử dụng lại sai, aiz, không biết hoàn cảnh gia đình và phương pháp giáo dục thế nào mà tạo thành một con người như thế.
Trương Tư Nghị tắt nhóm chat, lại lướt trang chủ, phát hiện toàn là ảnh chụp của Khương Hải và Điền Ngữ Tĩnh.
Cậu vừa bấm like vừa điên cuồng phàn nàn trong lòng… A a a, ghê tởm quá, hành hạ hội FA quá đáng!
Tiếp tục lướt xuống, đột nhiên giữa những bức ảnh phong cảnh tuyệt đẹp của cặp đôi du lịch, Trương Tư Nghị quét đến một tấm hình hoàn toàn khác biệt.
Trái tim cậu lập tức nhảy tọt lên cuống họng, cách một tháng lẻ tám ngày ngăn cách, Cố Tiêu đột ngột đăng status lên WeChat…
Đó là một bức ảnh chụp một cây xương rồng kim hổ nho nhỏ kèm theo mấy chữ miêu tả: “Chờ em giải thích.”
[1] Matera là một đô thị tại tỉnh Matera ở vùng Veneto, Ý.
Bình luận truyện