Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang
Chương 2: Xin chào, trợ lý nhỏ! (2)
7 giờ tối, sau một ngày tập luyện mệt mỏi, cả nhóm lê thân mình đi chầm chậm về kí túc xá, chẳng ai nói với ai câu nào.
Làm luyện tập sinh, đương nhiên được xuất đạo là mong ước của của bọn họ, thế nhưng sau khi xuất đạo lại nhận được phản hồi không tốt, album số lượng bán ra đến nay vẫn ảm đạm, lúc nãy còn nhìn thấy nét mặt thất vọng của giám đốc khiến cả đám chẳng có tinh thần.
Seung Ri nhìn nhìn các anh vẫn đang im lặng đằng trước, một tháng nay đã như vậy rồi, nếu còn kéo dài chắc cậu cũng không chịu được nữa, vì vậy liền chạy đến phía trước, tìm đề tài nói:
“Này, hình như hôm nay sẽ có trợ lý tới đúng không, đây là lần đầu tiên chúng ta có trợ lý nhỉ, không biết sẽ là người như thế nào?”
Dea Sung mặt cũng không ngẩng lên, không để ý nói: “Còn có thể như thế nào, chúng ta xuất đạo hơn 3 tháng rồi mà vẫn không khá lên nổi, đâu có ai coi trọng chúng ta, ngay cả anh Tae Jun cũng chỉ tập trung vào hai nghệ sĩ kia của anh ấy thôi, người này chắc cũng không khác gì.”
Gương mặt vừa hào hứng của Seung Ri bỗng chốc xịu xuống, thế nhưng vẫn cứng rắn nói: “Biết đâu người này khác thì sao.”
Top liếc Seung Ri một cái, nói: “Ngay cả tụi luyện tập sinh bây giờ cũng không coi tụi mình ra gì, vậy thì có thể hy vọng gì ở người trợ lý này chứ!”
Top vừa nói, mọi người lại nhớ đến phản ứng của luyện tập sinh trong công ty. Hàn Quốc vốn là đất nước tôn trọng lễ nghĩa, hậu bối phai tôn trọng tiền bối, khi gặp phải cúi đầu chào, thế nhưng thời gian vừa qua, khi nhìn thấy bọn họ, những tên luyện tập sinh kia lại chẳng hề có vẻ tôn trọng gì, khi chào cũng chẳng thèm cúi đầu, gương mặt thì đầy vẻ khinh khỉnh, khiến bọn họ tức giận mà không dám nói gì, ai bảo bản thân debut 3 tháng rồi mà vẫn không nổi.
Seung Ri nhớ lại chuyện hồi nãy, cũng tức giận: “Nhắc mới nhớ, hồi nãy khi lấy nước, bọn họ cũng chẳng chừa cho chúng ta một cái, bọn họ cũng thật là quá đáng, chúng ta dù gì cũng là tiền bối của họ đấy.”
Tae Yang đi phía sau khoác tay lên vai Seung Ri, an ủi: “Thôi được rồi, có tức giận thì cũng có được gì đâu.”
Kwon Ji-yong nãy giờ vẫn im lặng bỗng nói: “Tất cả cũng bởi vì, chúng ta không thể nổi tiếng.”
Câu nói khiến cho mọi người lại chìm vào im lặng, lần này ngay cả Seung Ri cũng không muốn nói gì nữa, cúi đầu đi theo các anh về kí túc xá.
Thế nhưng chờ bọn họ mở cửa phòng ra, nhìn thấy phòng khách đã được dọn sạch sẽ, lại nghe được mùi thức ăn lan trong không khí thì ai cũng bất ngờ.
Hari nghe tiếng mở cửa thì đưa tay tắt bếp, bưng món cuối cùng lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mọi người về thật đúng lúc, bữa tối đã chuẩn bị xong, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể ăn cơm được rồi.”
5 chàng trai đứng trân trân trước cửa phòng, chỉ có Seung Ri là hoạt bát chạy vào, nói: “Thơm quá, là món nấm xào thịt à, đây là món mà tôi thích nhất đấy!”
Hari cũng không quan tâm đến 4 người còn lại, quay vào lấy bát đũa, rồi bình tĩnh ngồi xuống, bới ra 6 chén cơm. 4 người còn lại cuối cùng cũng phản ứng được, lần lượt ngồi vào bàn.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ có 3 món, trứng chiên, nấm xào thịt cùng canh rau ngót (bạn không rành đồ ăn Hàn, thôi thì thuần việt vậy), bởi vì kinh phí có hạn cho nên Hari phải tính toán làm sao cho mỗi người có thể ăn no mà vừa đủ dinh dưỡng. Tuy rằng chỉ có 3 món thế nhưng đã đầy đủ chất và lượng cũng nhiều, quan trọng là, cô cũng ăn nữa nên đương nhiên phải cân đối.
Mọi người gắp gắp thức ăn, mùi vị cũng được, tuy không quá ngon nhưng có hương vị của cơm mẹ nấu. Quan trọng là vừa luyện tập mệt mỏi về lại có ngay một bữa cơm ngon thì không còn gì bằng.
Dea Sung cắn cắn miếng thịt, nhìn Hari hỏi: “Cô là trợ lý mới của chúng tôi à?”
Hari cũng không có thói quen ăn không nói, thậm chí cô còn thường xuyên vừa ăn vừa làm việc khác nên khi được hỏi thì cô cũng không ngại việc giới thiệu trên bàn cơm.
“Tôi tên là Yoo Hari, bắt đầu từ hôm nay, sẽ là trợ lý của mọi người, sắp tới, mong mọi người giúp đỡ.”
Kwon Ji-yong nhìn gương mặt non nớt của Hari, hiếu kì hỏi: “Harixi trông còn rất trẻ, năm nay cô bao nhiêu tuổi.”
“Năm nay tôi 16.”
Mọi người ai cũng ngạc nhiên, Seung Ri nhanh chóng nói: “16, còn nhỏ hơn tôi nữa sao, vậy sau này tôi gọi cô là Hari được không.”
Hari không để ý nói: “Vâng, mọi người cứ tự nhiên.” Gọi bằng gì cũng được.
Tae Yang nhìn Hari, nói: “Vẫn còn nhỏ như vậy, vậy Hari vẫn còn đi học chứ.”
“Vâng, trên thực tế, buổi sáng tôi phải lên lớp, đến 4 giờ chiều mới về nhà và bắt đầu công việc được, mong mọi người thông cảm.”
Dea Sung ngạc nhiên hỏi: “Còn đi học, vậy tại sao phải đi làm việc?”
“Tiền không từ trên trời rơi xuống, đây là công việc giúp tôi kiếm sinh hoạt phí.” – Hari không sao cả, nói.
Cả đám nghe vậy thì yên lặng ăn cơm, không ai nghĩ muốn hỏi tiếp lí do là gì. Còn nhỏ nhưng phải đi làm trợ lý cho bọn họ để kiếm sinh hoạt phí, nghĩ thôi cũng biết hoàn cnh3 cũng không tốt đến đâu.
Hari nhìn 5 chàng trai bỗng dưng im lặng, cô biết bọn họ đang nghĩ lung tung và không muốn đụng chạm vào “vết thương” của cô. Thế nhưng Hari vốn không để ý đến việc này lắm, hoàn cảnh của mỗi người đã là như thế, tránh đi thì cũng chẳng thay đổi được gì, nếu như họ hỏi, cô sẽ nói, nếu như không hỏi, cô cũng không cần nhiều chuyện.
Ăn cơm xong, 5 người ngơ ngác nhìn Hari loay hoay dọn bàn, rửa chén. Dọn dẹp mọi thứ xong đâu vào đấy, cô vào phòng lấy một quyển sổ nhỏ, rồi ngồi xuống trước mặt 5 người, nghiêm túc nói:
“Thời gian tới, tôi sẽ là trợ lý cho mọi người, vì vậy mọi người có yêu cầu, thói quen hay cố kị gì, có thể cho tôi biết, để tránh cho những việc không đáng có về sau.”
Cả 5 vẫn chưa hết bất ngờ, đến khi Hari nhắc lại câu hỏi một lần nữa, thì mọi người mới bắt đầu nói. Tae Yang là người bắt đầu trước, vừa nói vừa nhìn cô gái nhỏ tay cầm viết, viết xoèn xoẹt lên cuốn sổ, còn hỏi thêm những câu hỏi chi tiết để viết thêm thông tin, trông cũng ra dáng trợ lý lắm chứ, chỉ là nếu như gương mặt không non nớt như vậy thì được rồi.
Nói thật ra, Hari không xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp, gương mặt xinh xắn, đáng yêu, tuy là phải bôn ba kiếm việc làm nhưng da cô lại thuộc dạng trắng, vóc người không cao, nhưng ba vòng lại nảy nở rất cân đối, chỗ cần thì lồi, không cần thì lõm, vì vậy mà khi ở trường, Hari cũng rất được nhiều đứa con trai yêu thích, nếu như không phải cô lúc nào cũng mặc đồ cũ cùng với tan học là chạy biến đi thì bây giờ không biết đã có bao nhiêu người bám theo.
Hari nhìn nhìn cuốn sổ, sau khi ghi xong hết thông tin thì cô gấp sổ lại, đứng dậy, cúi đầu, trông rất ra dáng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức làm hết phận sự của mình!” – trông dáng vẻ cứ như mấy cô thư kí trên phim, thế nhưng cứ thấy buồn cười.
Seung Ri yếu ớt nói: “Hari, em không cần thiết phải làm vậy đâu, trông kì quái sao sao á!”
Hari không để ý nói: “Cho dù làm việc gì, cũng phải thật chuyên nghiệp!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Kwon Ji-yong đã nhịn nãy giờ cũng không nhịn được nữa, liền cười ra tiếng: “Hari à, em đáng yêu thật đấy!”
Mấy người còn lại cũng bật cười ha hả, khiến cho không khí trong phòng trở nên thoài 3 mái hơn, đương nhiên là ngoại trừ gương mặt đen của cô gái nào đó. Tổng thể mà nói, lần gặp gỡ đầu tiên giữa bọn họ, cũng không tệ tí nào.
Làm luyện tập sinh, đương nhiên được xuất đạo là mong ước của của bọn họ, thế nhưng sau khi xuất đạo lại nhận được phản hồi không tốt, album số lượng bán ra đến nay vẫn ảm đạm, lúc nãy còn nhìn thấy nét mặt thất vọng của giám đốc khiến cả đám chẳng có tinh thần.
Seung Ri nhìn nhìn các anh vẫn đang im lặng đằng trước, một tháng nay đã như vậy rồi, nếu còn kéo dài chắc cậu cũng không chịu được nữa, vì vậy liền chạy đến phía trước, tìm đề tài nói:
“Này, hình như hôm nay sẽ có trợ lý tới đúng không, đây là lần đầu tiên chúng ta có trợ lý nhỉ, không biết sẽ là người như thế nào?”
Dea Sung mặt cũng không ngẩng lên, không để ý nói: “Còn có thể như thế nào, chúng ta xuất đạo hơn 3 tháng rồi mà vẫn không khá lên nổi, đâu có ai coi trọng chúng ta, ngay cả anh Tae Jun cũng chỉ tập trung vào hai nghệ sĩ kia của anh ấy thôi, người này chắc cũng không khác gì.”
Gương mặt vừa hào hứng của Seung Ri bỗng chốc xịu xuống, thế nhưng vẫn cứng rắn nói: “Biết đâu người này khác thì sao.”
Top liếc Seung Ri một cái, nói: “Ngay cả tụi luyện tập sinh bây giờ cũng không coi tụi mình ra gì, vậy thì có thể hy vọng gì ở người trợ lý này chứ!”
Top vừa nói, mọi người lại nhớ đến phản ứng của luyện tập sinh trong công ty. Hàn Quốc vốn là đất nước tôn trọng lễ nghĩa, hậu bối phai tôn trọng tiền bối, khi gặp phải cúi đầu chào, thế nhưng thời gian vừa qua, khi nhìn thấy bọn họ, những tên luyện tập sinh kia lại chẳng hề có vẻ tôn trọng gì, khi chào cũng chẳng thèm cúi đầu, gương mặt thì đầy vẻ khinh khỉnh, khiến bọn họ tức giận mà không dám nói gì, ai bảo bản thân debut 3 tháng rồi mà vẫn không nổi.
Seung Ri nhớ lại chuyện hồi nãy, cũng tức giận: “Nhắc mới nhớ, hồi nãy khi lấy nước, bọn họ cũng chẳng chừa cho chúng ta một cái, bọn họ cũng thật là quá đáng, chúng ta dù gì cũng là tiền bối của họ đấy.”
Tae Yang đi phía sau khoác tay lên vai Seung Ri, an ủi: “Thôi được rồi, có tức giận thì cũng có được gì đâu.”
Kwon Ji-yong nãy giờ vẫn im lặng bỗng nói: “Tất cả cũng bởi vì, chúng ta không thể nổi tiếng.”
Câu nói khiến cho mọi người lại chìm vào im lặng, lần này ngay cả Seung Ri cũng không muốn nói gì nữa, cúi đầu đi theo các anh về kí túc xá.
Thế nhưng chờ bọn họ mở cửa phòng ra, nhìn thấy phòng khách đã được dọn sạch sẽ, lại nghe được mùi thức ăn lan trong không khí thì ai cũng bất ngờ.
Hari nghe tiếng mở cửa thì đưa tay tắt bếp, bưng món cuối cùng lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mọi người về thật đúng lúc, bữa tối đã chuẩn bị xong, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể ăn cơm được rồi.”
5 chàng trai đứng trân trân trước cửa phòng, chỉ có Seung Ri là hoạt bát chạy vào, nói: “Thơm quá, là món nấm xào thịt à, đây là món mà tôi thích nhất đấy!”
Hari cũng không quan tâm đến 4 người còn lại, quay vào lấy bát đũa, rồi bình tĩnh ngồi xuống, bới ra 6 chén cơm. 4 người còn lại cuối cùng cũng phản ứng được, lần lượt ngồi vào bàn.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ có 3 món, trứng chiên, nấm xào thịt cùng canh rau ngót (bạn không rành đồ ăn Hàn, thôi thì thuần việt vậy), bởi vì kinh phí có hạn cho nên Hari phải tính toán làm sao cho mỗi người có thể ăn no mà vừa đủ dinh dưỡng. Tuy rằng chỉ có 3 món thế nhưng đã đầy đủ chất và lượng cũng nhiều, quan trọng là, cô cũng ăn nữa nên đương nhiên phải cân đối.
Mọi người gắp gắp thức ăn, mùi vị cũng được, tuy không quá ngon nhưng có hương vị của cơm mẹ nấu. Quan trọng là vừa luyện tập mệt mỏi về lại có ngay một bữa cơm ngon thì không còn gì bằng.
Dea Sung cắn cắn miếng thịt, nhìn Hari hỏi: “Cô là trợ lý mới của chúng tôi à?”
Hari cũng không có thói quen ăn không nói, thậm chí cô còn thường xuyên vừa ăn vừa làm việc khác nên khi được hỏi thì cô cũng không ngại việc giới thiệu trên bàn cơm.
“Tôi tên là Yoo Hari, bắt đầu từ hôm nay, sẽ là trợ lý của mọi người, sắp tới, mong mọi người giúp đỡ.”
Kwon Ji-yong nhìn gương mặt non nớt của Hari, hiếu kì hỏi: “Harixi trông còn rất trẻ, năm nay cô bao nhiêu tuổi.”
“Năm nay tôi 16.”
Mọi người ai cũng ngạc nhiên, Seung Ri nhanh chóng nói: “16, còn nhỏ hơn tôi nữa sao, vậy sau này tôi gọi cô là Hari được không.”
Hari không để ý nói: “Vâng, mọi người cứ tự nhiên.” Gọi bằng gì cũng được.
Tae Yang nhìn Hari, nói: “Vẫn còn nhỏ như vậy, vậy Hari vẫn còn đi học chứ.”
“Vâng, trên thực tế, buổi sáng tôi phải lên lớp, đến 4 giờ chiều mới về nhà và bắt đầu công việc được, mong mọi người thông cảm.”
Dea Sung ngạc nhiên hỏi: “Còn đi học, vậy tại sao phải đi làm việc?”
“Tiền không từ trên trời rơi xuống, đây là công việc giúp tôi kiếm sinh hoạt phí.” – Hari không sao cả, nói.
Cả đám nghe vậy thì yên lặng ăn cơm, không ai nghĩ muốn hỏi tiếp lí do là gì. Còn nhỏ nhưng phải đi làm trợ lý cho bọn họ để kiếm sinh hoạt phí, nghĩ thôi cũng biết hoàn cnh3 cũng không tốt đến đâu.
Hari nhìn 5 chàng trai bỗng dưng im lặng, cô biết bọn họ đang nghĩ lung tung và không muốn đụng chạm vào “vết thương” của cô. Thế nhưng Hari vốn không để ý đến việc này lắm, hoàn cảnh của mỗi người đã là như thế, tránh đi thì cũng chẳng thay đổi được gì, nếu như họ hỏi, cô sẽ nói, nếu như không hỏi, cô cũng không cần nhiều chuyện.
Ăn cơm xong, 5 người ngơ ngác nhìn Hari loay hoay dọn bàn, rửa chén. Dọn dẹp mọi thứ xong đâu vào đấy, cô vào phòng lấy một quyển sổ nhỏ, rồi ngồi xuống trước mặt 5 người, nghiêm túc nói:
“Thời gian tới, tôi sẽ là trợ lý cho mọi người, vì vậy mọi người có yêu cầu, thói quen hay cố kị gì, có thể cho tôi biết, để tránh cho những việc không đáng có về sau.”
Cả 5 vẫn chưa hết bất ngờ, đến khi Hari nhắc lại câu hỏi một lần nữa, thì mọi người mới bắt đầu nói. Tae Yang là người bắt đầu trước, vừa nói vừa nhìn cô gái nhỏ tay cầm viết, viết xoèn xoẹt lên cuốn sổ, còn hỏi thêm những câu hỏi chi tiết để viết thêm thông tin, trông cũng ra dáng trợ lý lắm chứ, chỉ là nếu như gương mặt không non nớt như vậy thì được rồi.
Nói thật ra, Hari không xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp, gương mặt xinh xắn, đáng yêu, tuy là phải bôn ba kiếm việc làm nhưng da cô lại thuộc dạng trắng, vóc người không cao, nhưng ba vòng lại nảy nở rất cân đối, chỗ cần thì lồi, không cần thì lõm, vì vậy mà khi ở trường, Hari cũng rất được nhiều đứa con trai yêu thích, nếu như không phải cô lúc nào cũng mặc đồ cũ cùng với tan học là chạy biến đi thì bây giờ không biết đã có bao nhiêu người bám theo.
Hari nhìn nhìn cuốn sổ, sau khi ghi xong hết thông tin thì cô gấp sổ lại, đứng dậy, cúi đầu, trông rất ra dáng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức làm hết phận sự của mình!” – trông dáng vẻ cứ như mấy cô thư kí trên phim, thế nhưng cứ thấy buồn cười.
Seung Ri yếu ớt nói: “Hari, em không cần thiết phải làm vậy đâu, trông kì quái sao sao á!”
Hari không để ý nói: “Cho dù làm việc gì, cũng phải thật chuyên nghiệp!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Kwon Ji-yong đã nhịn nãy giờ cũng không nhịn được nữa, liền cười ra tiếng: “Hari à, em đáng yêu thật đấy!”
Mấy người còn lại cũng bật cười ha hả, khiến cho không khí trong phòng trở nên thoài 3 mái hơn, đương nhiên là ngoại trừ gương mặt đen của cô gái nào đó. Tổng thể mà nói, lần gặp gỡ đầu tiên giữa bọn họ, cũng không tệ tí nào.
Bình luận truyện