Chương 117: C117: Cứu Tôi (2)
[Ta, ta vẫn đang tiếp tục quá trình thanh tẩy......]
Cột lửa tiếp tục nổ tung tuyệt đẹp với giọng nói thất vọng của Keo kiệt ở phía sau.
Rắcc.
Tàn tro màu vàng hồng tiếp tục bay vào giữa cột lửa.
Có vẻ như Tử mana đang giảm dần từng chút một.
Cale từ từ đan hai tay vào nhau khi điều đó xảy ra.
Bàaaaang!
Cậu có thể nghe thấy những tiếng nổ lớn.
"Cậu chắc là Choi Han, Swordmaster trẻ tuổi nhất!"
Nắm đấm của Dorph chặn đường kiếm của Choi Han.
"Aura đen của cậu nhìn rất ngầu, nhưng dường như cậu không sống đúng với danh tiếng của mình thì phải"
Choi Han lại tấn công Dorph đang cười rạng rỡ.
Bàaaaaang!
Một tiếng nổ khác vang lên và Cale siết chặt tay hơn nữa.
"Cậu sẽ đấu với tôi một cách công bằng chứ? Tôi yêu cầu một trận đấu với tư cách là một chiến binh. Cậu nghĩ sao?"
Mái tóc như bờm tung bay trong gió.
Hai cánh tay của Dorph chặn lại aura đen sáng chói.
Sau đó, một aura đen khác nhắm thẳng về phía hắn.
Bàaaaaang!
Dorph buộc phải lùi lại sau mỗi đợt tấn công.
Hắn dường như bị ép ra khỏi cột lửa mà hắn vừa mới vượt qua.
Bàaaaaang!
Bàaaaang!
Thanh kiếm và nắm đấm lại đụng độ một lần nữa.
"Chậc chậc, anh bạn trẻ này không phải là người dễ nói chuyện rồi! Tôi có thể coi hành động này là đồng ý với yêu cầu của tôi chứ nhỉ?"
Cale siết chặt tay hơn sau khi nghe Dorph nhận xét.
Sau đó, Dorph nao núng.
"Cậu, nhanh quá-!"
Choi Han đã ngay lập tức đến trước mặt Dorph.
Khoảnh khắc Choi Han và Dorph nhìn thẳng nhau...
Choi Han đưa một tay ra khỏi thanh kiếm của mình.
Sau đó đấm. Đồng thời cũng nói.
"Ngươi."
Bàaaaang!
Nắm đấm được bao phủ aura nhắm vào miệng của Dorph.
Dorph hoàn toàn ngỡ ngàng, gần như không thể chặn được nó.
"Ugh!"
Cột lửa chạm vào lưng hắn. Và ngọn lửa ngay lập tức bám vào áo hắn. Tuy nhiên, hắn không để ý đến điều đó.
"Aura của cậu đột nhiên được khuếch đại!"
Aura đen này bạo lực hơn nhiều so với aura bao quanh thanh kiếm.
Sức mạnh ban đầu của Choi Han mà Dorph không hề hay biết đã bị tiêu hao một lần nữa.
Choi Han đấm thẳng vào bụng Dorph bằng nắm đấm được bao phủ đầy aura và lạnh lùng tiếp tục nói.
"Ngươi nói quá nhiều."
Bàaaaaang!
Một lỗ hổng khác xuất hiện trên cột lửa.
Có người đã bay ra từ cái lỗ đó.
"Ugh!"
Dorph bị đấm ra ngoài và ôm lấy bụng vì cơn đau.
[Ta có cần để lỗ trên cột lửa đó luôn không? Kẻ đang đánh sẽ đứng về phía cậu trong khi kẻ bị đánh là kẻ thù của cậu. Đúng chứ? Vậy thì ta sẽ giữ cái lỗ đó lại. Ta rất giỏi trong việc của mình đấy. Cậu không đồng ý sao?]
Cale làm lơ Keo kiệt.
Choi Han sử dụng aura của mình ở sức mạnh tối đa khi theo sau Dorph đang bay.
Cậu cũng nói ngắn gọn khi di chuyển.
"Tốt hơn rất nhiều, bây giờ đã yên tĩnh rồi."
Bàaaaaang!
Aura đen đập vào Dorph giống như một boomerang.
Cale lặng lẽ theo dõi tất cả những điều này xảy ra.
Wow... cái đó, cái đó- Tên khốn đáng sợ... tên khốn độc ác... đánh tàn nhẫn cũng được, nhưng chết tiệt, tên đó thực sự đánh Sư tử một cách không nhân nhượng......
Và im lặng nhìn Choi Han chiến đấu.
Cậu cảm giác như Vua sư tử Dorph ồn ào đó đang bị đánh thay cậu.
A.
Cale đột nhiên có một suy nghĩ.
Mình có thể tiếp tục gọi cậu ta là đồ khốn hay khốn nạn được không?
Cậu không chắc khi gọi Choi Han là một tên khốn đáng sợ và một tên khốn độc ác.
Đó là chú của Choi Jung Soo chứ không phải tổ tiên xa xôi nào đó. Và cũng không còn chỉ là một nhân vật trong sách nữa. Cậu ta cũng đã nói có thể nói chuyện bình thường là được rồi, nhưng... Có quá đáng khi gọi là một tên khốn không?
Haaa... chết tiệt... Mình không biết gì hết.
Cale đau đầu.
Cậu đã từng đến thăm mộ họ.
Chà, nó giống một khu rừng hơn là một ngôi mộ.
Đó là một khu vực an toàn qua ngọn núi này.
Cậu đã đi đến một ngọn núi nhỏ cùng với Choi Jung Soo và trưởng nhóm Lee Soo Hyuk.
Choi Jung Soo đã bình tĩnh giải thích khi đứng ở lối vào núi.
Lần đó, thời điểm mà thế giới đảo lộn. Nhớ làm thế nào mà tất cả những con quái vật tràn ra? Internet không hoạt động, và ô tô, điện thoại di động của chúng ta, không có gì hoạt động bình thường.
Các thành viên trong gia đình của Choi Jung Soo, những người đang ở trong ngôi nhà quê hương này khi hỗn loạn xảy ra, đã vượt qua ngọn núi này, con đường ngắn nhất để đến vùng an toàn mà họ đã nghe trên radio.
Nhưng chúng ta có thể tự mình rời đi được không? Chúng ta phải đưa những người khác trong làng đi cùng.
Họ đã bắt đầu vượt núi với những người dân làng khác.
Chúng tôi là một gia đình võ thuật nổi tiếng. Mọi người thường ghé qua để hỏi thông tin vì họ đang nghiên cứu kiếm thuật cổ đại. Chúng tôi đã phải bước đi trong một tình huống như vậy.
Sau đó, gia đình của Choi Jung Soo đã bảo vệ dân làng vượt núi, tạo đường cho họ và bảo vệ hậu phương.
Một số người trong số họ quyết định ở lại và bảo vệ ngôi làng. Không, họ đã quyết định chiến đấu chống lại những con quái vật cố gắng xâm nhập vào làng của họ.
Nhưng có quá nhiều quái vật xuất hiện.
Ngôi làng và ngôi nhà của gia đình Jung Soo đã bị phá hủy. Ngọn núi nhỏ trở nên hoang vắng.
Cuối cùng nó trở thành mồ chôn của mọi người. Đó là thời điểm mà mọi người sẽ may mắn tìm thấy thi thể của ai đó sau khi họ chết, nếu không thể, thì nơi cuối cùng nhìn thấy họ trở thành mộ của họ và ký ức cuối cùng có về họ.
Này, vậy nếu chúng ta mua ngọn núi này và biến nó thành một vườn cây ăn quả thì sao? Cậu có thể trồng cây ăn quả trên núi không? Đó là ý tưởng không tệ nhỉ?
... Haaaa.
Kim Rok Soo đã lắc đầu trước giọng nói đầy phấn khích của Choi Jung Soo.
Dù sao, hãy thể hiện sự tôn trọng của anh với ngọn núi này! Nói, em trai của Choi Jung Soo, Kim Rok Soo đang ở đây.
... Tôi là em trai của cậu từ bao giờ? Sinh nhật của chúng ta là cùng ngày đấy.
Tôi được sinh ra vào sáng sớm. Tôi chắc chắn anh sinh ra muộn hơn tôi.
Choi Jung Soo đã bắt đầu cười nhiều hơn và vui vẻ hơn sau khi thấy Kim Rok Soo bắt đầu cau mày.
Này, dù thế nào đi nữa, chúng ta là anh em và là gia đình. Có phải vậy không?
Ha!
Kim Rok Soo đã chế giễu đầy hoài nghi.
Nhưng Choi Jung Soo đã mỉm cười.
Này, Kim Rok Soo, anh! Ha! Qua nhiều lần, nhưng tôi không thấy anh không đồng ý với tôi. Anh nghĩ tôi không biết tính cách của anh sao? Hehe, anh không thích làm anh em với tôi à? Hmm? Trưởng nhóm, dường như không phải vậy
"Đúng vậy."
Câm miệng. Trưởng nhóm, anh cũng có thể làm ơn im lặng được không?
Choi Jung Soo đã cười nhiều hơn trước câu trả lời của Kim Rok Soo.
Kekeke, Kim Rok Soo luôn như thế này. Anh thật là một cậu bé nhút nhát. Anh không thể phủ nhận điều đó vì đó là sự thật!
Đúng vậy.
Mặc dù Kim Rok Soo đang càu nhàu về những gì Choi Jung Soo đang nói, nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận điều đó. Cale đã nhớ ánh mắt của Choi Jung Soo khi cậu ta cười với khu rừng phía sau.
Cậu cũng nhớ lại cảnh trưởng nhóm Lee Soo Hyuk cười khúc khích và ánh mắt đầy đau khổ của mình.
Đó là cách cuộc sống tại thời điểm đó.
- Nhân loại!
A.
Cale nhanh chóng kết thúc những gì đang diễn ra trong đầu.
Những ký ức vô dụng này đã tự mở ra. Cale đã có thể thoát khỏi nó nhờ Raon.
Bàaaaaang!
"Ugh!"
Cậu có thể nhìn thấy Dorph, người đã bị đánh bay một lần nữa bởi cú đấm của Choi Han.
... Cậu ta thực sự là một kẻ xấu xa... Đồ khốn... không, một người."
Khuôn mặt của Cale bên dưới mặt nạ trở nên nghiêm túc khi Raon tiếp tục phấn khích nói.
- Nhân loại! Choi Han luôn kiên định như vậy! Choi Han mạnh mẽ lên!
... Con Rồng hung ác này.
Cale bắt đầu cau mày một lần nữa. Con Rồng sáu tuổi này cũng luôn xấu xa.
Những tên khốn đáng sợ.
Cale khẽ thở dài.
Bàn tay cậu từ từ di chuyển xuống dưới.
[Chỉ một chút nữa! Phải mất một lúc vì Tử mana rất nhiều nhưng ta đang thanh tẩy nó từng chút một! Bây giờ chỉ còn khoảng một phần ba số đó!]
Keo kiệt đang chia sẻ những nỗ lực hết mình của mình với Cale, nhưng Cale phớt lờ điều đó và mở miệng nói.
Cậu muốn nhanh chóng đánh bại kẻ thù. Sau đó cậu cần nói chuyện với Choi Han, có vẻ như cậu sẽ có thể vượt qua được mà không cần bị đập rồi.
Hãy giải quyết vấn đề khẩn cấp nhất trước.
Cale hạ tay xuống. Cậu bắt đầu kích hoạt một sức mạnh cổ đại.
Đó là thời điểm đó.
- Nhân loại! Nhân tiện, Tương ớt truyền thống, tương đậu lên men hầm là gì thế?
Hả?
Cơ thể của Cale rung lên như một con rô bốt bị hỏng.
- Nhân loại, ngươi có muốn ăn những thứ đó không?
"Hả?"
- Choi Han đã hỏi ngươi có thèm những thứ đó không! Nhân loại, ngươi đã trả lời là có!
Cuộc trò chuyện giữa cậu với Choi Han lướt qua đầu.
Cale-nim.
...Hả? Sao?
Kimchi, mì ramen, thịt ba chỉ heo, bánh kếp hành lá, tempura chay.
...Hả?
Cậu không muốn ăn lại những món đó sao? Hình như trước đó cậu đã từng ăn rất nhiều.
Hả?
Tương ớt truyền thống, tương đậu lên men hầm, chân giò lợn jokbal. Cậu không thèm chúng sao?
...Ai sẽ không chứ?
Cale nhớ lại cậu đã trả lời một cách ngu ngốc như thế nào với một câu hỏi, nhưng đó không phải là vấn đề.
- Nhân loại! Ramen là gì? Ta tò mò về tất cả những thứ đó là gì!
Cale chậm rãi đáp lại giọng nói đầy phấn khích của Raon.
"... Đồ ăn từ quê hương của Choi Han."
- Ồ.
Raon thở phào nhẹ nhõm như đã hiểu và tiếp tục luyên thuyên với Cale bằng nhiều câu hỏi khác.
- Vậy thì Choi Jung Soo và Kim Rok Soo là gì? Ta tò mò lắm! Và một người anh em họ của cha Liệu Choi Han có phải là em họ nội của Jung Soo không? Ta tò mò về tất cả những điều này!
"Aigoo."
Cale bắt đầu đau đầu.
Raon là người duy nhất biết về cuộc trò chuyện của cậu với Choi Han và mọi chuyện vừa xảy ra. Raon cũng đã nghe Choi Han từng nói tên đó đã sống rất lâu. Người tiếp theo biết nhiều nhất là Eruhaben, người chỉ nghe tên Choi Jung Soo và Kim Rok Soo.
"Mm."
Cale bắt đầu suy nghĩ nhưng cậu không có nhiều thời gian.
"Hiện tại, đó là điều mà chỉ có Choi Han, ngươi và ta biết."
- Ồ! Nó là một bí mật cho ba chúng ta?
"Đúng. Lúc này, ngươi không thể nói với ai, thậm chí cả On và Hong."
- ... Mm... được rồi! Ta vĩ đại và dũng mãnh, vì vậy ta rất giỏi giữ lời hứa!
Bàaaaang!
Họ nghe thấy một tiếng nổ khác.
Cale tiếp tục nói trong khi nghĩ Choi Han đã chiến đấu tốt, hoặc làm tốt việc đánh bại Dorph.
"Ta sẽ giải thích ngắn gọn cho ngươi vì hiện tại chúng ta đang rất gấp."
- Được rồi!
Cale, người không biết Raon vô hình đang siết chặt hai bàn chân trước mũm mĩm của mình vào nhau, bình tĩnh tiếp tục nói.
"Choi Han có quan hệ họ hàng với người bạn thân nhất của ta, một người giống như một đứa em trai với ta. Cậu ta là anh họ nội của tên đó đã từng biến mất, có nghĩa là Choi Han là anh họ của bố của bạn ta."
- A!
Cale không quan tâm đến việc Rồng con sáu tuổi đang ngơ ngác và tiếp tục nói.
"Mm, điều đó có nghĩa là tên đó là cao hơn của ta trong thứ bậc."
- A!
Cale tiếp tục nói.
Thật dễ dàng để tiếp tục nói khi anh ấy đã bắt đầu.
"Đây là vấn đề ngay bây giờ. Nếu tên đó là tổ tiên xa thì cũng không sao."
Thay vào đó, đó là người mà Kim Rok Soo có thể đã gặp nếu cậu đi cùng Choi Jung Soo vào các kỳ nghỉ hoặc kỳ nghỉ.
"Nhưng hắn sẽ là một người lớn tuổi mà ta có thể đã gặp khi đến nhà người bạn của ta."
Cậu đang dần bắt đầu rên rỉ và càu nhàu.
"Aigoo, nếu ta đối xử với tên đó như cách mà ta đã đối xử với Choi Han trong suốt thời gian qua, thì tôi thực sự đã trở thành rác rưởi. Tất nhiên, hiện tại vẫn là rác rưởi."
"Đúng, đúng vậy."
Hãy tưởng tượng nói với người lớn tuổi của bạn mình những điều như Choi Han, đi trả tiền cho bữa ăn của ngươi hoặc Ra khỏi đây và chiến đấu đi. Choi Jung Soo sẽ nhào vào đánh cậu và tất cả sẽ đuổi cậu ra ngoài và nói cậu bị bệnh tâm thần.
... Một ngày nào đó, mình...
Mình sẽ đập lão già Thần Chết đó.
Cale đã có một quyết định chắc chắn. Cậu luôn là người luôn hoàn thành tốt những điều mà mình đặt ra. Cậu cũng đã đập cả Hoàng Thái tử Adin và White Star từ phía sau như những gì mình đã nói. Chà, với White Star, có vẻ là chưa đủ. Cậu cần phải đập tên đó mạnh hơn.
Suy nghĩ của Cale bắt đầu trở nên phức tạp hơn. Thật khó để nghĩ như bình thường khi đối mặt với một tình huống kinh hoàng như vậy.
- Nhân loại......
Một lần nữa, Raon lại hỗ trợ Cale lấy lại thăng bằng.
"Sao?"
- Chân giò lợn jokbal và tempura chay là gì?
"Món ăn."
- Nhân loại, ngươi có thích những thứ đó không?
Cale trả lời không chút do dự.
Raon nên hành động phù hợp bởi vì cậu đã nói mọi thứ họ đang nói về đều là bí mật.
"Mm, có?"
- Ồ... ta hiểu rồi. Ta vẫn còn rất nhiều không gian trong chiều không gian của mình.
Đôi vai của Cale rung lên.
Các đầu bàn tay đang hạ xuống của cậu giật giật.
Không gian.
Những lời đó khiến Cale nghĩ về việc Raon nhét đầy tương ớt truyền thống, tương đậu lên men hầm, chân giò lợn jokbal vào mặt mình sau khi ngất xỉu.
Điều đó quá, quá dã man mà.
"Những thức ăn đó không có ở đây."
Cậu vội vã đáp vậy.
- Choi Han không biết chúng sao? Choi Han nên biết cách chế biến chúng vì chúng là món ăn từ quê hương của hắn Được thôi!
... Hmm?
Cái gì được?
Mình có cảm giác không ổn.
Cale bắt đầu tưởng tượng ra món kim chi đẫm nước mắt sẽ cho vào miệng khi cậu ngất đi.
Điều đó...
Điều đó thực sự có vẻ không thú vị. Nhưng nghĩ về mái tóc đỏ của cậu kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng vì máu và kim chi... Đó sẽ là một cảnh tượng khá thú vị.
Không. Không thể để điều đó xảy ra.
Cale nghĩ thầm nói Choi Han đừng nói với Raon về đồ ăn ở nhà. Khi đó Choi Han sẽ lo liệu mọi việc.
... Chà, không thành vấn đề?
Những người còn lại trong nhóm có lẽ sẽ thích thú nếu họ được cho biết đó là đồ ăn từ quê hương của Choi Han.
Sẽ ổn miễn là những người khác không biết Cale là Kim Rok Soo và thế giới này thực sự nằm trong một cuốn sách.
... Mình chắc mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
Cale bắt đầu sắp xếp suy nghĩ của mình.
Họ hiện đang ở giữa một trận chiến.
"Cale-nim!"
- Nhân loại!
Đó là thời điểm đó.
Cậu nghe thấy tiếng Choi Han hét ở khoảng cách xa cũng như giọng nói của Raon.
Cale nao núng.
"Cale-nim! Khiên-!"
Cậu có thể thấy Choi Han đang vội vàng hét lên và chạy về phía mình.
Tuy nhiên, một thứ khác khiến cậu chú ý đầu tiên.
Bầu trời đêm... Bầu trời đêm như đang từ trên cao buông xuống.
Cái quái gì thế?
Đó không phải là bản thân bầu trời đêm đang buông xuống.
- Đó là một bức tường! Nhân loại, đó một bức tường đen đang sụp!
Một bức tường đen không thể ngăn cách với bầu trời đêm vì chúng có màu giống nhau đang đổ về phía Cale và cột lửa.
"Kahahahahaha! Đây là nó!"
Cậu có thể nghe thấy tiếng Dorph cười.
Đây có phải là sức mạnh của Dorph không?
Cale nhìn bức tường đen giống như một tấm kim loại lớn đổ về phía mình.
"Khiên-!"
Choi Han hét lên nhưng Cale không thể di chuyển.
Và sau đó...
Bàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Một tiếng nổ lớn bắn ra từ cột lửa.
"A."
Choi Han ngừng chạy như bay về phía Cale.
Sau đó dùng một tay lau bụi trên mặt.
Bức tường đen đã dừng lại trong không khí cùng với tiếng nổ lớn đó.
Những người khác sẽ nghĩ nó chỉ dừng lại một mình. Tuy nhiên, Choi Han có thể biết chuyện gì đã xảy ra.
Đó là Raon.
Tấm khiên màu đen của Raon đã chặn bức tường đó và giữ cho nó ngừng lại.
"Đây có phải là tấm khiên của con Rồng nổi tiếng đó không?"
Choi Han có thể nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Dorph sau lưng mình. Cậu quay về phía Dorph.
Hắn tỏ ra rất bình tĩnh, giống như không phải là người luôn nói nhiều.
Đây là Dorph thật. Hắn không hề bỏ chạy vì kinh ngạc trước aura của Choi Han hay bị thương.
"Sẽ rất khó để chiến đấu."
Dorph bắt đầu mỉm cười với Choi Han.
Sau đó vỗ tay.
Bộp!
Khi tiếng vỗ tay vang lên...
Bùm!
Choi Han nhìn quanh.
Khu rừng bao quanh Tháp Bắc.
Nhiều golem trong rừng.
Những con golem lớn bắt đầu di chuyển về phía tòa tháp và nhóm của Cale.
Ầm. Ầm. Ầm.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Choi Han quay đầu lại.
Cale vẫn đang thanh tẩy Tử mana. Sức mạnh cổ đại lửa này là sức mạnh khiến Cale ngất xỉu nhiều nhất. Choi Han siết chặt thanh kiếm của mình khi nghĩ đến điều đó có thể xảy ra.
"Chúng ta sẽ chiến đấu ngay bây giờ?"
Khi Dorph mỉm cười và đưa ra nhận xét đó...
Bùm!
Những con golem bắt đầu lấy ra kiếm, giáo, rìu và các vũ khí khác.
Choi Han nhìn họ mà không có nụ cười trên môi.
Đó là thời điểm đó.
"Ta biết mọi chuyện sẽ như thế này mà."
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Cale.
Choi Han quay lại nhìn cột lửa.
Cậu có thể nhìn thấy Cale qua cái lỗ mà mình đã tạo ra trước đó khi đánh bay Dorph.
Cale gục đầu với cánh tay buông thõng xuống.
Sau đó Cale từ từ ngẩng đầu lên.
Choi Han có thể thấy rằng Cale đang mỉm cười.
Cale bắt đầu nói.
"Bây giờ."
Cậu chống tay xuống đất.
Bây giờ cậu đang tính sử dụng một sức mạnh cổ đại khác..
Một khi tất cả các golem tập hợp lại để tiến về phía nhóm của Cale tại Tháp Bắc...
"Trói chúng lại."
Chúng bắt đầu phát triển theo ý muốn của Cale.
Khu rừng.
Những cái cây lấp đầy khu rừng này...
[Hiểu rồi.]
Nữ tu sĩ Tham ăn đáp lại.
Những dây leo bắt đầu phát triển.
Sau đó, bắt đầu quấn lấy golem và toàn bộ khu vực này.
Choi Han và Dorph có thể thấy Cale đang mỉm cười khi nhìn họ.
Cale bắt đầu nói.
"Đã đến lúc Mary đến đây."
Một ánh sáng lóe lên cho thấy đã có người đang dịch chuyển đến như để đáp lại tuyên bố của cậu.
- Nhân loại! Ngươi đang đi đúng mục tiêu!
Một tia sáng đỏ lóe lên từ Tháp Bắc trước khi nó biến mất.
Và ở nơi đó...
"Có vẻ như chúng ta đã đến đúng lúc rồi?"
"Tôi nghĩ chúng ta đã đến hơi muộn. Nhưng chúng ta vẫn có thể tiêu diệt tất cả."
Rosalyn, Mary, Rex, và các chiến binh Dark Elf đã xuất hiện.
Bình luận truyện