Chương 79: C79: Dễ Như Ăn Bánh (1)
"Nghe hay đấy, nhân loại!"
Raon phấn khích hét lên sau khi nghe Cale nói tất cả sẽ đập White Star từ phía sau.
"Nhân loại, mau đi đập cái tên f*ck chết tiệt đó thôi!"
Cale dừng lại một lúc.
Liệu vốn từ vựng của một đứa trẻ sáu tuổi như thế này có ổn không?
"Em út của chúng ta nói đúng! Chúng ta cần phải nhanh chóng trở lại!"
"Mọi người đang đợi chúng ta!"
Tuy nhiên, Cale không thể nghĩ về nó nữa sau khi nghe On và Hong nhận xét.
Như những đứa trẻ trung bình chín tuổi đã nói, họ cần nhanh chóng quay lại chỗ những người đang đợi.
"Theo ta."
Cale dẫn đầu.
Choi Han đứng bên cạnh cậu. Cale nhìn vẻ mặt đã trở lại bình thường của Choi Han rồi đặt tay lên vai Choi Han.
"Nhanh chóng giải quyết mọi việc và quay lại nội dung cuốn sách đó."
"Vâng, Cale-nim."
Choi Han nở một nụ cười ngây thơ.
Tuy nhiên, Cale có thể nhìn thấy niềm khao khát được đọc cuốn sách trong mắt Choi Han.
Cale đã lên kế hoạch để Choi Han đọc cuốn sách.
Có những điều trong đó Choi Han nên biết.
Tất nhiên, cậu đã cân nhắc việc chỉnh sửa nội dung cuốn sách một chút để Choi Han không thể đọc một số phần nhất định.
Tuy nhiên, Cale đã thay đổi quyết định.
... Tên này lớn hơn mình rất nhiều tuổi.
Cho dù thế nào đi nữa, Choi Han đã sống lâu hơn Cale.
Mặc dù có một thể ngây thơ và vụng về khi sống trong xã hội do phần lớn cuộc đời của cậu ta dành một mình trong Dạ Lâm, nhưng cậu ta lại là người có thể tự mình tồn tại trong Dạ Lâm nguy hiểm.
Cale không biết gì về Choi Jung Gun. Tuy nhiên, Cale đã có một suy nghĩ khá hay ho về Choi Han sau khi trải qua rất nhiều thời gian cùng câu ta trên thế giới này.
"... Cale-nim, có gì cần nói với tôi không?"
Choi Han bối rối hỏi sau khi thấy Cale đang nhìn mình chằm chằm. Sau đó Cale buông tay khỏi vai và vỗ nhẹ vào lưng Choi Han.
"Ta tin ngươi."
Đó là tất cả những gì Cale nói trước khi bước đến trước mặt Choi Han.
"...Xin lỗi?"
Cale trả lời với vẻ mặt nghiêm túc khi Choi Han hỏi lại câu hỏi đó sau vài giây bối rối.
"Đó là ngươi."
"...Tôi?"
Cale chỉ vào Choi Han.
"Ngươi, sẽ là người tấn công White Star, hôm nay."
Vẻ mặt của Choi Han càng trở nên tệ hơn. Tuy nhiên, cậu ta không thắc mắc về tuyên bố của Cale. Cậu ta vừa chạm vào chuôi kiếm của mình.
Có một giọng nói khác gấp gáp hét lên vào lúc đó.
"Còn ta thì sao?!"
Đó là Raon.
"Nhân loại, tại sao ngươi lại để Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh ra ngoài hả?"
"Nyann!"
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi nhìn Cale như đang thất vọng. Dường như đang hỏi làm thế nào cậu chỉ có thể để Choi Han chiến đấu và bỏ mặc những người còn lại.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi sau đó có thể nhìn thấy bàn tay đang chỉ vào Choi Han đang di chuyển về phía chúng.
"Ngươi cũng thế."
Cale vẫn nói một cách thờ ơ.
"Nhóc và nhóc cũng vậy."
Cale chỉ vào ba đứa trẻ trước khi tiếp tục nói.
"Mấy đứa sẽ hỗ trợ Choi Han. Tuy nhiên, không được phép chiến đấu."
Vẻ mặt của bọn trẻ cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn.
Mặc dù Cale không để chúng chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng chúng vẫn mỉm cười khi Cale nói ít nhất chúng có thể hỗ trợ từ phía sau.
Cale quay đầu lại sau khi cảm thấy có người đang chọc vào cánh tay mình. Bud đang dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Cale.
Sau đó anh hỏi với vẻ mặt phấn khích.
"Còn tôi thì sao?"
Cale vui vẻ trả lời câu hỏi của Bud.
"Anh thì không. Tôi không muốn anh chiến đấu hay hỗ trợ họ."
Bud lúng túng rồi bắt đầu cau mày.
"Tại sao lại không được? Hãy để tôi chiến đấu nữa! Tôi cũng khá giỏi! Cậu đang đối xử với tôi như súp nguội! Cậu quên tôi là Vua lính đánh thuê sao?!"
Bud không thể tin được.
Anh có thể không mạnh hơn Raon vì Raon là Rồng, tuy nhiên, anh mạnh hơn nhiều so với hai con Mèo đó.
Ngay cả khi không có khả năng đặc biệt từ sức mạnh cổ đại thuộc tính gió của mình, anh vẫn là một Swordmaster và là người đã vươn lên được cấp bậc của Vua lính đánh thuê.
Nhưng một người như vậy đã không bao giờ có thể chiến đấu kể từ khi đi cùng nhóm của Cale. Anh đã bị đối xử như một vật được mang theo vậy.
"Tôi không phải là người sẽ bị đối xử như hành lý như thế này cho dù tôi có đi đâu."
"Tôi mới là hành lý."
"...Hả?"
Bud bối rối ngừng nói sau khi nghe câu trả lời của Cale.
Anh chắc chắn Cale chỉ vào bản thân vào nói cậu ta là hành lý. Anh biết mình đã nghe đúng. Sau đó anh vỗ vai Cale với một giọng hơi bối rối.
"Ahem, tại sao cậu lại là hành lý? Không có anh hùng nào khác trên thế giới giống như cậu được. Tôi chân thành tận hưởng mối quan hệ của chúng ta như một bạn rượu-"
"Đủ rồi. Cõng tôi đi."
Hm?
Bud tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.
Cale không quan tâm khi chỉ vào mình và tiếp tục nói.
"Kể từ đây, ta là hành lý. Ta bị thương đến mức thậm chí không thể đi đứng hoặc nói chuyện một cách bình thường."
Mọi người đều nhìn về phía Cale.
"Ngay cả khi ta có được sự cân bằng trong cơ thể do năm thuộc tính tự nhiên, không giống như White Star, ta vẫn sử dụng rất nhiều sức mạnh."
Cả nhóm cũng biết điều đó là sự thật.
Đặc biệt là với Raon và Choi Han, những người đã sát cánh cùng cậu trong mọi trận chiến.
Chưa từng có lần nào Cale sử dụng nhiều sức mạnh cổ đại như vậy cùng một lúc. Ngoài ra, White Star đã sử dụng tia sét của mình hai lần liên tiếp không giống như ở Đế quốc Mogoru.
"Ta thường sẽ ngất xỉu hoặc ho ra máu sau khi sử dụng nhiều sức mạnh đó."
Choi Han gật đầu đồng ý.
Có thể có một gánh nặng cho cơ thể nếu không có cân bằng của các thuộc tính sức mạnh cổ đại trong cơ thể của một người nào đó.
Nhưng ngoài ra, ngay cả pháp sư hay kiếm sĩ cũng có lúc ho ra máu nếu họ dùng quá mức cho phép.
Cale thường sẽ phải đối mặt với tình huống sau vì cậu đã có sự cân bằng các thuộc tính.
"Nhưng ta vẫn ổn. Như tất cả đã biết, đó là nhờ vào vương miện mà ta đang sở hữu."
Cale chỉ vào vương miện trắng trên đầu.
"Sức mạnh to lớn trong chiếc vương miện này đã giúp ta chống lại các cuộc tấn công của White Star."
Cale đã nói ra sự thật này với On, Hong, Choi Han và Bud, những người không biết về nó.
Cậu nhớ lại sự thay đổi diện mạo của vương miện cùng một lúc.
Vương miện làm sao có một vết nứt xuyên qua nửa viên ngọc ở giữa.
"White Star đã không lấy nó khỏi ta mặc dù hắn đã biết ta đã mang vương miện này trên người kể từ trận chiến tại Đế quốc. Hắn cũng không cố gắng lấy nó trong trận chiến này."
Cale đã chỉ ra phần quan trọng nhất của điều này.
"White Star hoặc không biết có bao nhiêu sức mạnh được lưu trữ trong vương miện này, hoặc..."
Nếu đó không phải là vậy...
"Hắn không nghĩ ta có thể sử dụng được nó."
Choi Han bắt đầu nói.
"Vậy thì chúng ta phải che giấu sự thật là ngài có thể sử dụng vương miện này và sử dụng sự trợ giúp của nó để bảo vệ trước các cuộc tấn công của hắn, phải không Cale-nim?"
Cale gật đầu để thể hiện sự đồng ý của mình.
Vương miện này có nhiều sức mạnh đến mức nó có thể chống lại các cuộc tấn công của White Star.
Cale không thể đánh mất vương miện.
Cậu có cảm giác rằng nó sẽ hữu ích trong các trận chiến chống lại White Star trong tương lai của họ.
Cale từ từ mở rộng vòng tay của mình.
"Đó là lý do tại sao ta đang ở trong một tình huống nghiêm trọng."
Cậu có vẻ gần như tự hào khi nói những điều sau đây.
"Vì vậy, hãy chiến đấu mà không có ta."
Sau đó cậu quay lại hỏi Bud.
"Anh có loại chất lỏng màu đỏ nào đó không? Tôi cần phải làm cho nó trông giống như tôi bị chảy máu."
Cale lúc này trông có vẻ hơi tàn tạ, nhưng nước da đã bớt nhợt nhạt hơn bình thường sau một trận chiến. Cậu cũng không bị thương ở đâu cả.
Bud nhìn Cale và bắt đầu nói.
"...Làm sao......"
Giọng anh hơi run.
"Làm sao cậu biết? Làm thế nào cậu biết tôi đã có một thứ như vậy? Hehehehe."
Giọng Bud run run như đang vô cùng phấn khích.
Bud nhanh chóng nhìn qua túi không gian của mình.
"Ồ, vậy là anh thực sự có một thứ tương tự như vậy."
Cale kinh ngạc nhìn về phía Bud. Cậu thực sự không ngờ Bud lại có thứ như vậy trên người.
Tại sao lại có người giữ một thứ như vậy trên người nhỉ?
"Hehe, tất nhiên là tôi có một thứ tương tự. Lính đánh thuê là những người cần dựa vào bản thân để tồn tại, ngay cả trên chiến trường. Đó là lý do tại sao chúng tôi cần phải chuẩn bị cực kỳ cẩn thận cho những điều bất ngờ."
"Ồ."
Bud ồn ào một lúc trước khi lấy một chai lớn nhìn có vẻ sang trọng ra khỏi túi không gian của mình.
Chai thủy tinh trong suốt chứa đầy một chất lỏng màu đỏ.
Cale nhìn vào áo sơ mi của mình trước khi đưa tay ra.
"Trao đổi."
Bud đưa cái chai cho Cale.
Cale cầm lấy cái chai và một lần nữa đi đến lối ra. Cả nhóm đi theo sau cậu và Cale sớm dừng lại trước những bức tượng kiếm sĩ lớn.
Cậu nhìn xung quanh.
Ngôi làng bị phong tỏa bốn phía.
Cậu không thấy lối ra.
Tuy nhiên, cậu nhớ những gì Sheritt đã nói.
Cậu là vua. Các kỵ sĩ trung thành của cậu sẽ nghe lời cậu.
Cale đứng trước những bức tượng vẫn đang quỳ và ra lệnh.
"Mở cửa."
Khi đó.
Kéttttt-
Kétttttttt-
Những bức tượng lớn đứng lên. Sau đó họ bắt đầu đi về một điểm duy nhất.
Ầm. Ầm. Ầm.
Sau đó họ đến một chỗ.
Họ đang đứng trước một vách đá. Cả hai cùng vươn tay đẩy một chỗ trên vách đá.
Ầmmmmmmmmm-
Cale có thể nhìn thấy một tảng đá lớn bắt đầu di chuyển.
Con đường lớn bị che khuất dần dần bắt đầu xuất hiện.
Cale cất vương miện vào túi khi đi đến lối ra. Tất nhiên, cậu không định đi bộ lâu.
"Cõng tôi đi."
Các bức tượng đã di chuyển tảng đá lớn để che giấu lối đi một lần nữa sau khi họ rời đi.
***
Bang! Bang! Bàaaaang!
Con Gấu đập vào tấm khiên màu trắng bắt đầu nhăn mặt.
Lâu đài Ánh sáng, một trong ba khu vực hạn chế. Gấu vốn đã rất khó chịu với việc chân của mình cứ lao vào những viên sỏi trắng trên mặt đất, tuy nhiên, tình huống này lại khiến hắn vô cùng tức giận.
"... Thật bền bỉ."
Rắc rắc, rắc rắc.
Tấm khiên màu trắng nứt ra mỗi khi Gấu đâm vào nó. Tuy nhiên, nó không bao giờ bị vỡ hoàn toàn.
"Có vẻ như những tên đó dự định sẽ kiên trị cho đến cùng."
Hắn đã thể hiện sự đồng tình của mình với đồng đội Gấu của mình bằng cách không nói lời nào.
Tấm khiên màu trắng trông như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào, nhưng thực ra chưa bao giờ vỡ.
Họ biết Chúa tể ảo ảnh đang tạo ra tấm khiên này.
Tấm khiên vàng trắng yếu ớt bên dưới rất có thể thuộc về Rồng cổ đại, Eruhaben.
"Nhưng có vẻ như Cale Henituse không thể sử dụng thêm sức mạnh nào nữa."
Những người khác thể hiện sự đồng tình của họ với Mèo bằng cách đáp lại bằng sự im lặng.
Bang!
Có thể nghe thấy một tiếng động lớn mỗi khi thuộc hạ của White Star đập vào tấm khiên của Sheritt. Những tiếng động cho thấy họ đang dùng sức mạnh như thế nào để đập vào tấm khiên.
Rắc.
Tấm khiên của Sheritt bị nứt sau mỗi lần bị đâm.
Thật không may, có một thứ khác đang nhận thêm thiệt hại từ dư chấn của các cuộc tấn công.
Rắccc.
Mái vòm bằng đá tảng do Cale Henituse tạo ra.
Mái vòm bằng đá tảng có thể tồn tại mà không bị vỡ cho đến khi kết thúc bắt đầu nứt ra do dư chấn.
Lộp bộp. Lộp bộp.
Những mảnh vỡ từ mái vòm nứt rơi xuống đất.
Điều đó đã đủ để cung cấp đủ bằng chứng cho phía White Star.
"Cale Henituse, cậu ta... không còn chút sức lực nào để duy trì mái vòm."
Nhóm của Cale Henituse sẽ gặp nguy hiểm nếu mái vòm bị vỡ.
Cale Henituse cũng nên biết điều đó.
Tuy nhiên, mái vòm đang rung chuyển từ đòn tấn công của Gấu, yếu hơn nhiều so với tia sét của White Star.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
Một trong những con Gấu đã hỏi một người đang xem tất cả những thứ này.
Người đó là pháp sư đã đưa Mèo đến.
Hắn có một vòng tròn dịch chuyển sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào và nhìn về phía một người khác không phải là Gấu, người đã đặt câu hỏi.
"Thưa Chúa thượng."
Đó là White Star.
Hắn đang ngồi trên mặt đất cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Hắn trông cũng rất xanh xao.
"Chúng ta có nên tiếp tục đợi không?"
Hắn có thể thấy White Star vẫn đang chú ý đến mái vòm.
Pháp sư có thể thấy đôi mắt của White Star tràn đầy tham lam về một điều gì đó mà hắn không thể xác định được. White Star dường như đang chờ đợi điều gì đó và cũng tò mò về điều gì đó.
"Đúng. Cảnh giác."
White Star đã đưa ra một mệnh lệnh ngắn.
"Nơi này không giống như một nơi nguy hiểm. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng ta có thể nhanh chóng bỏ trốn."
Pháp sư kìm lại một tiếng thở dài.
Có bao nhiêu người lãnh đạo có thể dễ dàng đề cập về việc bỏ chạy trước mặt thuộc hạ của họ chứ?
Tuy nhiên, White Star là người có thể dễ dàng nói ra những điều đó.
Pháp sư không nhìn White Star nữa, đợi một lúc và ra lệnh tiếp tục tấn công.
Đó là thời điểm đó.
"Ngay cả khi chúng ta không thể để tìm ra bất cứ điều gì khác..."
Hắn có thể nghe thấy White Star đang lặng lẽ lầm bầm.
"... Không sao nếu chúng ta không thể tìm thấy bất cứ điều gì khác để xác nhận. Tuy nhiên, tình trạng của Cale Henituse phải được xác minh."
Pháp sư quay lại về phía White Star. Hai người họ chạm mắt nhau.
White Star mỉm cười với một biểu hiện mệt mỏi.
"Chỉ khi đó, ta mới có thể chắc chắn."
"... Tôi có thể hỏi ngài đang cố gắng chắc chắn về điều gì không?"
White Star quay ngược về phía mái vòm mà Cale Henituse đã tạo ra.
Mái vòm đó là sức mạnh đất của Cale Henituse.
White Star nhớ lại những ghi chép từ Nelan Barrow, Sát Long Nhân đầu tiên.
Phần sau đã được viết bên trong nó.
<White Star. Lý do mà người đó mạnh như vậy là bởi vì hắn có cả năm thuộc tính tự nhiên, cũng như thuộc tính bầu trời.>
White Star bắt đầu nói.
"Ta sẽ sớm có được sức mạnh thuộc tính đất."
Ngày hắn có được sức mạnh cổ đại thuộc tính đất không còn xa nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.
"Vậy thì ta sẽ đấu với Cale Henituse một lần nữa."
White Star và Cale Henituse sẽ đụng độ nhau vào một thời điểm nào đó. Nó được yêu cầu để đạt được tất cả các mục tiêu của White Star.
"Ta sẽ thắng trong trận chiến đó hay Cale Henituse sẽ thắng? Đó là điều ta đang cố gắng xác định ngay bây giờ."
Đó là lý do hắn đang cố gắng xác minh tình trạng hiện tại của Cale Henituse.
"Tôi đã hiểu. Tôi sẽ bảo họ tiếp tục đập vào tấm khiên."
Pháp sư cúi đầu để thể hiện hắn sẽ tuân theo mệnh lệnh.
White Star cũng không thèm nhìn hắn.
"Haaaa."
Tim hắn đau nhói vì lời nguyền mỗi khi hắn thở ra một hơi. Toàn bộ cơ thể đều cảm thấy mệt mỏi.
Đôi vai hắn luôn nặng trĩu vì mỏi.
White Star chậm rãi ngẩng đầu.
Hắn có thể nhìn thấy bầu trời.
Mình có sức mạnh thuộc tính bầu trời.
Hắn đã mất rất nhiều thời gian để có được tất cả những sức mạnh cổ đại mà hắn muốn đạt được.
Điều đó sẽ sớm thôi-
Vẻ mặt của White Star nhanh chóng thay đổi ngay giữa lúc hắn đang suy nghĩ.
Đôi mắt đang nhìn lên bầu trời mở to.
"Đừng tấn công nữa!"
Những người tấn công tấm khiên trắng ngừng di chuyển. Họ nghe thấy giọng nói của White Star bên tai một lần nữa.
"Phía sau chúng ta!"
Phía sau?
Tất cả họ đều nhìn ra phía sau.
White Star đã quay đầu lại.
Shaaaaaaaaaaa-
Gió vẫn thổi như bình thường.
Tuy nhiên, họ nghe thấy giọng ai đó qua cơn gió.
"Ôi trời."
Không ai đã ở trong khu vực này chỉ một lúc trước.
Tuy nhiên, bây giờ có những người bắt đầu xuất hiện.
Họ đang đạp trên mặt đất trắng khi chạy về phía trước.
Người phía trước bắt đầu nói.
"Có vẻ như chúng ta đã bị bắt rồi."
Kenggg!
Người đó đồng thời rút ra một thanh kiếm.
Phép tăng tốc của Raon đã đẩy người đó về phía trước ngay khi phát động từ mặt đất và bay lên không trung.
Ooooooong-
Kiếm sĩ cầm kiếm aura đen sáng chói phóng về phía trước với một tốc độ đáng gờm trước khi vung kiếm.
Xoẹttt!
Thanh kiếm tự nhiên nhắm vào White Star.
"Lâu rồi không gặp."
Choi Han mỉm cười khi chào White Star.
"...Làm sao?"
White Star nhìn qua vai Choi Han sau khi tỏ rõ sự bối rối của mình.
"Tấn công!"
Gân máu của Vua lính đánh thuê nổi lên và tiếp tục hét.
"Tấn công! Không được dừng lại! Giết càng nhiều càng tốt!"
White Star cũng có thể nhìn thấy Mèo và Rồng đen.
Vua lính đánh thuê đang đứng đằng sau họ tiếp tục hét lên.
"Đừng để sự hy sinh của Cale là vô ích!"
White Star có thể thấy Vua lính đánh thuê dính đầy máu.
Tuy nhiên, máu đó không thuộc về hắn.
Có một người có nhiều máu trên người hơn so với Vua lính đánh thuê.
White Star có thể thấy Cale Henituse đang chật vật nhìn hắn với khuôn mặt đầy máu và đang được Vua lính đánh thuê giúp đỡ.
Bình luận truyện