Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 113: Đoàn tàu Silence bệnh hoạn E2



“Bùi Duệ Xuyên, Herbert, Phelps…”

Lê Tiệm Xuyên sắp xếp từng tờ chứng nhận rơi ra khỏi cái hộp nhỏ, đặt chúng lên giường, nhấc tay vặn mở chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, nghiên cứu những đồ vật này trong ánh đèn mờ.

Có tổng cộng hơn 100 loại giấy chứng nhận khác nhau, thuộc về 38 người và 38 người này có độ tuổi, danh tính và giới tính khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất là ảnh chụp trên một vài tờ chứng nhận. Mặc dù những bức ảnh này là nam nữ già trẻ khác nhau nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều có đặc điểm quen thuộc và giống nhau.

Lê Tiệm Xuyên có rất nhiều năm kinh nghiệm chuyên môn, sau khi kiểm tra hắn lập tức nhận định những tờ giấy chứng nhận này hẳn thuộc về cùng một người.

Người này là một người giỏi giả trang, thân phận vô cùng đặc biệt.

Ai sẽ sinh sống lâu dài ở khu vực xảy ra chiến tranh, đồng thời có nhiều thân phận khác nhau cơ chứ?

Phản ứng đầu tiên của Lê Tiệm Xuyên là gián điệp và đặc vụ.

Đây là một nghề đặc biệt nguy hiểm và phổ biến trong chiến tranh, không có gì lạ khi lại xuất hiện trên đoàn tàu vừa rời khỏi chiến trường.

Sau khi đi đến kết luận này, Lê Tiệm Xuyên lục soát vali một lần nữa, quả nhiên tìm thấy một ngăn kép ở sát mép vali, bên trong có một khẩu Browning.

Lê Tiệm Xuyên không thể nhìn vào gương nên không thể thấy ngoại hình hiện tại của mình, vì vậy hắn không thể chắc chắn liệu những người trong những bức ảnh này có phải là hắn hay không, nhưng nếu những thứ này đã xuất hiện trong vali của hắn thì có lẽ chúng thuộc về hắn.

Ngoài ra còn có một vé tàu, dấu màu xanh kiểm tra vé trên vé vẫn còn ươn ướt, ngón tay lau qua, vết mực xanh loang ra, có thể thấy hắn vừa lên tàu không bao lâu.

Ngày trên vé là ngày 22 tháng 12, nói cách khác, hiện tại hẳn là buổi tối ngày 22 tháng 12.

Sau khi đã biết thời gian đại khái, Lê Tiệm Xuyên đặt xấp giấy chứng nhận về lại hộp và khóa lại, riêng khẩu súng được hắn giấu kỹ trong người.

Ngoài những thứ đó ra, có một thứ trong chiếc vali thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên.

Đó là một ống kính thiên văn bằng đồng cổ, rất cũ, trên thân ống có nhiều vết xước nhỏ. Lê Tiệm Xuyên tháo rời nó ra kiểm tra, sau khi không tìm thấy gì đặc biệt, hắn lại lắp ráp lại rồi bỏ vào túi.

Sau khi lục soát xong hành lý xách tay và khoang giường nằm này, Lê Tiệm Xuyên cảm ứng mùi hộp ma của mình, đúng là phát hiện sát vách có chút cảm giác quen thuộc, giống như hai thỏi nam châm một lớn một nhỏ thu hút lẫn nhau. Lê Tiệm Xuyên là thỏi lớn, có thể cảm nhận được nam châm của bên kia.

Xem ra Ninh Chuẩn từng sử dụng hộp ma dẫn hắn vào trò chơi trước đây cũng cảm ứng được vị trí của hắn như thế này.

Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ, lấy áo khoác trên móc xuống rồi kéo cửa khoang giường nằm.

“Két ___!”

Là tiếng kim loại di chuyển nặng nề và chói tai đột nhiên vang lên trong toa xe ảm đạm và chật hẹp, đâm thủng màn đêm yên tĩnh.

Lê Tiệm Xuyên bước ra khỏi khoang giường nằm, liếc nhìn lối đi của toa tàu.

Đây là loại xe lửa màu xanh lá cây kiểu cũ, khi chạy sẽ tạo ra âm thanh ọp ẹp giống như một cụ già cao tuổi. Lối đi rất hẹp và chỉ đủ một người đàn ông trưởng thành đi qua, một khi xuất hiện hai người thì đây đó phải nghiêng người vượt qua nhau.

Sàn tàu chòng chành tối đen, trần xe và tường có màu nâu sẫm, lại còn đặc biệt treo hai bức tranh nhỏ, cộng thêm ánh sáng mờ như ánh nến làm cho bầu không khí tràn đầy u ám mù mịt.

Cuối lối đi có một nhân viên nam đang ngồi.

Người nọ trông có vẻ ngái ngủ, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì mới gắng gượng xốc lại tinh thần nhìn qua, lịch sự gật đầu với Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên vẫn chưa rõ lắm về tính cách hiện tại của cơ thể này nên không vội vàng trả lời mà chỉ gật đầu đáp lại, sau đó xoay người gõ cửa khoang giường nằm bên cạnh.

Khoang giường nằm này được đánh số 8.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn khoang mình vừa đi ra, là số 6. Toa này là toa hạng nhất của đoàn tàu.

Tranh thủ suy nghĩ trong lúc gõ cửa, một giọng nói tao nhã trong lạnh phát ra từ trong khoang số 8: “Ai đó?”

Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được cái nhìn chằm chặp và tò mò của nhân viên nam ở cuối lối đi, hắn tự nhiên hạ giọng: “Là tôi.”

Khoảng bốn, năm giây sau, cửa khoang mở ra, khuôn mặt nhợt nhạt sắc nét chỉ thuộc về người châu Âu với năm, sáu phần tương tự Ninh Chuẩn xuất hiện sau cánh cửa, nở một nụ cười quen thuộc rồi nghiêng người để hắn đi vào.

Hành động của hai người như những người bạn lâu năm, quen thuộc tự nhiên, làm cho ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên nam chầm chậm thu về.

“Thiếu gia quý tộc hửm?”

Lê Tiệm Xuyên chen vào cái khoang nhỏ này, trở tay đóng cửa khóa trái, mắt đổ dồn vào khí chất trang phục cực kỳ thanh lịch và quý phái của Ninh Chuẩn, cảm thấy rất mới mẻ.

Phải biết rằng thân phận ngẫu nhiên mà Ninh Chuẩn nhận được trong các màn chơi trước không được xem là tốt, không có ưu thế và quá nhiều manh mối.

Trang phục của Ninh Chuẩn xác thực rất có phong cách quý tộc châu Âu thời trung cổ.

Áo sơ mi trắng kem và áo ghi lê ôm sát người, tô điểm thêm chiếc nơ đính ngọc phỉ thúy tuyệt đẹp quanh cổ, đôi bốt cao làm nổi bật thân hình tiêu chuẩn của Ninh Chuẩn, eo thon hơn, chân thon thả hơn, không hề gầy yếu mà tràn đầy sức sống.

Ngoài ra còn có một chiếc áo vét màu đỏ sẫm rực rỡ treo ở sau cửa khoang, bị Lê Tiệm Xuyên vô tình đè phải liền phát ra tiếng đá quý va chạm lanh lảnh.

Ninh Chuẩn không lùi về sau mà ấn Lê Tiệm Xuyên lên cửa, ung dung tháo găng tay trắng ra, buông mắt nhìn xuống tay Lê Tiệm Xuyên và khẽ nhướng mày: “Tay cầm súng?”

Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được sức nặng đè lên của Ninh Chuẩn, nhấc tay lên giữ lấy cái eo dẻo dai bên dưới lớp áo trong bằng chất liệu cực tốt: “Con lai Á Âu, hai mươi mấy ba mươi tuổi, giỏi ngụy trang và có súng. Thân phận được sử dụng để lên đoàn tàu này hẳn là Berlick, người Anh.”

Ôm người ngồi xuống giường, Lê Tiệm Xuyên lấy giấy chứng nhận Berlick đưa cho Ninh Chuẩn, nói ngắn gọn về những phát hiện và phỏng đoán của mình.

Ninh Chuẩn ngồi một cách vô tư trên đùi Lê Tiệm Xuyên, cầm giấy chứng nhận vừa xem vừa nói: “Thân phận là lính xuất ngũ… về cơ bản giống với vẻ ngoài và khí chất hiện tại của anh. Nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt hiện tại của anh hẳn đã qua chỉnh sửa, lông mày, môi, mắt…”

Ninh Chuẩn ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua từng centimet trên khuôn mặt của Lê Tiệm Xuyên.

Nghiên cứu và thí nghiệm trên cơ thể người của Ninh Chuẩn cho phép Ninh Chuẩn vừa nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra những chỗ không hài hòa trên cơ thể này.

“Gián điệp, hoàn toàn có khả năng.” Ninh Chuẩn đưa ra phán đoán.

Khả năng giữ ấm trong khoang khá tốt, lại thêm hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trong không gian nhỏ hẹp này, hơi thở hòa quyện, mới nói có mấy câu mà Lê Tiệm Xuyên đã cảm thấy nong nóng.

Hắn vừa cởi áo khoác, vừa quan sát khoang giường nằm của Ninh Chuẩn, rồi kéo rèm cửa sổ ở bên cạnh lại trước khi nhìn thẳng vào cửa sổ.

Khi Ninh Chuẩn nhìn qua, hắn không ngần ngại giải thích: “Quy tắc không thể nhìn thẳng vào mặt kính.”

Vẻ mặt của Ninh Chuẩn cứng lại, chân gác lên người Lê Tiệm Xuyên: “Bộ anh không sợ em nói toạc quy tắc của anh để giết anh hả?”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Ninh Chuẩn.

Hơi thở của tuổi trẻ là loại hoa mai u lanh như có như không, giống như khí lạnh thổi từ cửa địa ngục, vừa quấn quýt đau đớn, vừa huyền bí lạnh băng.

Cậu ngồi trên đùi Lê Tiệm Xuyên giống như một con mèo lớn được công chúa ôm ấp, lười biếng tận hưởng lồng ngực ấm áp của người đàn ông. Vòng eo được ôm chặt trong chiếc áo gi-lê uốn éo nhẹ, gấu áo vén lên một chút, để lộ một vùng da trắng nõn quyến rũ.

Cậu dựa trong lòng Lê Tiệm Xuyên, lười nhác nói chuyện như thể đang ve vãn, nhưng đôi mắt đen như ngọc lại sâu kín nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên, mang theo ý tứ khang khác.

Đây là thần thái và biểu cảm mà Lê Tiệm Xuyên vô cùng quen thuộc, tiến sĩ Ninh đang thử hắn.

Lê Tiệm Xuyên nhướng mắt: “Em cứ thử xem?”

Tùy ý đáp lời, Lê Tiệm Xuyên ôm eo Ninh Chuẩn, cúi người cởi giày cho cậu: “Mặc ít thế này không thấy lạnh hả? Thay đồ ngủ đi… Có thuốc lá không?”

“Có xì gà thôi à.”

Ninh Chuẩn phối hợp với Lê Tiệm Xuyên để mặc hắn cởi giày và vớ của mình ra, lục ra hai hộp xì gà nhỏ dài, rút ra một điếu và châm lửa, rồi đưa tới bên miệng Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên không buồn nhấc mắt cắn điếu xì gà, cúi đầu giúp Ninh Chuẩn thay đồ.

Mùi xì gà lan tỏa cùng làn khói thuốc mù mịt.

Ninh Chuẩn nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt góc cạnh của Lê Tiệm Xuyên, dựa sát vào cổ hắn rồi liếm nhẹ một cái, mùi xì gà và mùi bạc hà trên cơ thể người đàn ông mát lạnh, cay nồng, và gây nghiện.

“Thật ra thân phận lần này của em là ma cà rồng.” Ninh Chuẩn nói nhẹ nhàng, “Cái kiểu không uống máu một ngày sẽ chết ấy, nhưng em nghe nói một giọt tinh chất bằng mười giọt máu…”

Lê Tiệm Xuyên nâng hông lên, ngồi thẳng dậy tắt đèn, ôm Ninh Chuẩn đã thay xong đồ ngủ dày nằm xuống, thản nhiên nói: “Tôi sợ sẽ căng chết em đấy.”

Ninh Chuẩn dùng chân đạp lên eo và bụng của Lê Tiệm Xuyên, Lê Tiệm Xuyên bắt lấy chân cậu, sưởi ấm một lúc rồi đặt chúng trở lại trong chăn.

Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ, Lê Tiệm Xuyên nằm dưới, để Ninh Chuẩn người gầy hơn nằm sấp trên người mình, câu được câu mất phân tích thân phận của hai người và tình huống hiện nay.

Lê Tiệm Xuyên đã nhìn thấy vé tàu và giấy chứng nhận của Ninh Chuẩn đặt trên chiếc bàn nhỏ, còn có một thanh kiếm tuyệt đẹp. Thân phận hiện tại của Ninh Chuẩn là Loewe, người thừa kế của Bá tước châu Âu, mục đích bước lên chuyến tàu Silence này không rõ, nhưng thông qua giấy tờ có trên người có thể thấy Loewe từng có khoảng thời gian sinh sống tại vùng chiến tranh loạn lạc.

Thật khó hiểu khi mà thân phận yêu mạng nhất như Loewe lại sống tại nơi chiến trường lâu như vậy.

Vả lại, theo tiêu chuẩn cơ bản của giới quý tộc, Loewe nên có một người hầu đi cùng, nhưng người hầu này đã chết trên chiến trường __ Điều này được biết từ một lá thư chưa được Loewe gửi đi.

Lá thư này được gửi cho người cha Bá tước của Loewe, nhưng không biết vì lý do gì mà bức thư đề ngày 10 tháng 12 đến nay vẫn chưa được gửi, còn đang nằm ở chỗ Loewe.

“Không loại trừ khả năng là người chơi mắc bệnh tâm thần kia.” Lê Tiệm Xuyên nói nhỏ.

Bên trong khoang giường nằm là bóng tối đen ngòm, chỉ còn lại một chấm lửa đỏ rơi bên môi Lê Tiệm Xuyên, tàn thuốc nhuyễn mịn rơi xuống.

Ninh Chuẩn nói: “Xác xuất chúng ta chỉ định được người mắc bệnh tâm thần rất thấp. Theo mô tả của người thuyết minh, người nọ có một vài năng lực đặc biệt, đồng thời người nọ sẽ có người trợ giúp sau đêm mai, nhưng về chuyện bị cách ly thì… ”

Ninh Chuẩn đang nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới động tĩnh kỳ lạ.

“Cộc, cộc, cộc…”

Hình như là tiếng gõ cửa.

Ninh Chuẩn lập tức im bặt, nhanh chóng đứng dậy từ trên người Lê Tiệm Xuyên, áp tai vào cửa khoang.

“Cộc, cộc, cộc…”

Thính lực vượt trội của Lê Tiệm Xuyên cho phép hắn không cần đến quá gần vẫn đoán ra được đây đúng là tiếng gõ cửa, hơn nữa tiếng gõ cửa này dường như đã thay đổi phương hướng so với tiếng gõ cửa đầu tiên, gần hơn một chút.

Rồi hắn nghe thấy một giọng nữ cảnh giác, như là cách cửa truyền tới: “Ai đó?”

Tiếng gõ cửa dừng lại, nhưng vài giây sau, nó lại tiếp tục vang lên.

Sau khi nghe xong vài tiếng, Lê Tiệm Xuyên đã phát hiện ra sự kỳ lạ của tiếng gõ cửa này __ Người gõ cửa giống như một cỗ máy nghiêm cẩn, sức mạnh của từng tiếng gõ, tiếng dội, cùng với khoảng cách giữa các tiếng gõ hoàn toàn giống nhau, như thể được sao chép, không có sự khác biệt nào cả.

Giọng nữ kia cũng biến mất như đã nhận ra sự kỳ lạ của tiếng gõ cửa, không đáp lại nữa.

Sau khi gõ khoảng mười lần, tiếng gõ cửa dừng lại một lúc rồi lại vang lên về hướng gần hai người hơn.

Nhưng lần này vừa gõ hai cái, đã có một giọng nam khá thô lỗ và cáu kỉnh gầm lên: “Gõ cái con mẹ mày! Quấy rối giấc ngủ của bố mày… Đứa nào đó?”

Cửa khoang bị ầm ầm kéo ra, ngay sau đó không hề có tiếng cãi vã trong dự liệu vang lên, mà giọng nam này lại hoang mang: “Người đâu rồi… không có ai hết hả? Này, cậu nhân viên kia…”

Lê Tiệm Xuyên đứng dậy đi tới phía sau cửa, hai người liếc nhìn nhau, Ninh Chuẩn kéo cửa nhìn ra ngoài.

Khoang giường nằm số 5 ở xéo đối diện đang mở cửa, một người đàn ông cao một mét chín cáu kỉnh đứng ở cửa, dáo dác ngó nghiêng về phía cái ghế nhỏ ở cuối lối đi.

Nhưng kỳ lạ là nhân viên nam ngồi trực đêm trên ghế ở lối đi nhỏ đã biến mất.

Chỗ đó không một bóng người.

Lê Tiệm Xuyên mượn sự che chắn của bóng tối trong khoang, giấu Ninh Chuẩn ở sau lưng, tìm một góc không dễ bị phát hiện rồi nhìn ra bên ngoài lần nữa, lập tức phát hiện vì tiếng la hét của người đàn ông lớn giọng kia, đã có vài khoang giường nằm trong toa xe này mở cửa he hé, hình nhưng đang quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.

Trong toa xe này chỉ có mười khoang giường nằm, có vẻ như là một đoàn tàu sang trọng.

Lê Tiệm Xuyên lia mắt nhìn, từ khoang số 8 không thể nhìn thấy động tĩnh của các khoang số chẵn và cửa của khoang số 1, nhưng khoang số 3, 5, 7 ở phía đối diện đều đang mở hé cửa.

Với thị lực hơn người của mình, Lê Tiệm Xuyên thấy khoang số 3 là một cặp vợ chồng trẻ, cả hai đều đang mặc đồ ngủ, người vợ còn bọc người trong chăn, có vẻ rất lạnh, khuôn mặt hơi tái nhợt dưới ánh đèn trong lối đi.

Khoang số 7 là một cặp mẹ con.

Người mẹ hơi đậm người, còn đang ngái ngủ, hình như là bị đánh thức từ trong giấc ngủ nên vẻ mặt bực bội y hệt người đàn ông. Cậu con trai được bà ta ôm chặt trong lòng, liên tục vỗ lưng thằng bé giống như đang vỗ về đứa con bị hoảng sợ.

Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên lại phát hiện người mẹ đang mặc đồ ngủ nhưng đứa con vẫn ăn mặc gọn gàng, bàn tay rủ xuống bên cánh tay người mẹ hình như có màu đen, như bị dính cái gì đó.

Thằng bé từ đầu đến cuối không ngẩng mặt lên, được mẹ bảo vệ.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Ninh Chuẩn bình tĩnh, nhưng cũng có chút khó chịu vì giấc ngủ bị quấy rầy.

Người đàn ông lớn tiếng hình như không thể kiểm soát âm lượng của mình, nói một cách cáu kỉnh: “Chết tiệt, ai mà biết chuyện quái gì đang xảy ra! Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nên ra mở cửa, nhưng cậu thấy đấy, có thấy con ma nào đâu! Là ai đang chơi khăm hả… Còn nhân viên đoàn tàu nữa, mất dạng ở đâu rồi? Đúng là vô trách nhiệm!”

Người đàn ông lớn giọng nói, đột nhiên trong lối đi nhỏ xuất hiện tiếng chó sủa.

“Ơ hay, mấy con súc sinh lông dài đó cũng được phép mang lên tàu sao?” Người đàn ông lập tức gầm lên.

Tiếng chó sủa nhỏ dần theo tiếng gầm này rồi biến mất.

Song Lê Tiệm Xuyên phân biệt được tiếng sủa này phát ra từ các khoang số chẵn, tiếng sủa the thé, chắc là có hành khách đã mang chó lên tàu.

“Lẽ nào có người đang bày trò?” Người chồng trong cặp vợ chồng trẻ đột nhiên nói, “Tôi và Peri của tôi cũng nghe thấy. Là trẻ con chăng?”

Người đàn ông lớn giọng lập tức nhìn cặp mẹ con, người mẹ đậm người cảnh giác lùi về sau rồi dứt khoát đóng cửa khoang lại.

“Mẹ kiếp, có phải là các người không hả…”

Người đàn ông lớn giọng trừng mắt, đang chuẩn bị đi tới phá cửa thì ở một đầu khác của lối đi nhỏ nối với toa xe khác đột nhiên có tiếng vang lên, nhân viên tàu ban nãy không thấy bóng dáng đâu đi tới.

“Có chuyện gì vậy, mọi người?” Nhân viên tàu dường như không rõ lắm về tình hình hiện tại.

Người chồng kia hình như là người rất thích chõ mũi vào chuyện người khác, hăng hái kể lại chuyện vừa rồi, còn nghi ngờ đó là trò đùa nghịch của một khoang khác.

Ninh Chuẩn nghe phân tích đầy sơ hở của người chồng kia, lạnh lùng nói: “Trước khi tiếng gõ cửa xuất hiện, chúng tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng cửa mở nào cả.”

“Bao gồm cả tiếng động trong toa xe.”

“Không ai đi vào toa xe này, cũng không ai đi ra khỏi khoang.”

Sắc mặt của người chồng có hơi khó coi, tái nhợt như người vợ của mình: “Há, tôi chỉ đoán vậy thôi, có thể là do chúng ta không nghe được thì sao…”

Ninh Chuẩn không nói gì nữa, nhưng để ý thấy nhân viên nam kia hình như nhìn cậu vài lần.

Hai vợ chồng kia có vẻ không còn gì để hóng hớt nên đóng cửa khoang lại. Ninh Chuẩn cũng đóng cửa, nhưng không quay lại giường ngay mà im lặng lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nhân viên đoàn tàu luôn miệng xin lỗi và xoa dịu người đàn ông to giọng, phải mất khoảng mười phút nói khô cả miệng thì người đàn ông kia mới chịu quay về khoang.

Qua cuộc đối thoại giữa hai người, Lê Tiệm Xuyên mới biết người đàn ông to giọng này cũng là lính xuất ngũ, hình như còn có nhiệm vụ, nhưng chân trái có chút khập khiễng, chắc là bị thương trên chiến trường. Mà lí do nhân viên đoàn tàu không có mặt trong lối đi nhỏ là do khát nước, nên đã đi đến toa kế bên lấy nước, thời gian rời đi không quá ba phút.

Tuy nhiên, như Ninh Chuẩn nói, không có bất kỳ tiếng mở cửa khoang nào, bao gồm cả tiếng mở cửa toa xe.

“Nửa tiếng trước tôi đến tìm em, tôi có thấy nhân viên đoàn tàu ngồi ở trong lối đi.” Lê Tiệm Xuyên thì thầm, “Trong nửa tiếng sau đó, trước tiếng gõ cửa thì không có tiếng mở cửa nào cả… Vậy em nói xem anh ta đã rời khỏi toa xe này như thế nào?

Trong bóng tối, Ninh Chuẩn từ từ dựa vào người Lê Tiệm Xuyên mà không nói gì.

Hết chương 113

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện