Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Chương 145: Thảm họa Chernobyl E2
Các người chơi không hẹn cùng quay đầu nhìn, ánh mắt dò hỏi lần lượt đổ dồn vào người đàn ông đang bước vào phòng thí nghiệm.
Dưới ánh đèn ảm đạm đầy hiệu ứng phim kinh dị, người đàn ông gầy gò kéo bộ đồ bảo hộ nặng nề và cồng kềnh ngồi xuống cái ghế trống ở rìa bàn thí nghiệm, vừa quen tay cởi bỏ bộ giáp khác loại này, vừa có chút mệt mỏi nói: “Có lẽ có người ở đây biết tôi, cũng có nhiều người không biết tôi, nhưng không sao cả, tôi sẽ tự giới thiệu một chút, tôi là trưởng nhóm của mọi người trong đợt thí nghiệm lần này, Yegor, nhà sinh vật học thường trú tại Chernobyl…”
Chernobyl.
Điều này dường như đưa ra cơ sở cho vốn tiếng Nga trôi chảy của người đàn ông gầy gò.
Khi lần đầu tiên bước vào trò chơi hộp ma, Lê Tiệm Xuyên từng cảm thán trò chơi hộp ma không hổ là trò chơi có tiếng là thiên tài mới được lựa chọn, quả thật chỉ dùng người toàn năng.
Hễ là người chơi hộp ma, nếu như không thông thạo một vài ngôn ngữ khác ngoài tiếng mẹ đẻ thì một khi được ngẫu nhiên đưa vào một hoàn cảnh nước ngoài, e rằng sẽ không thể hiểu được người thuyết minh nói gì, chứ đừng nói đến chơi trò chơi, vượt màn hoặc giải câu đố. Số đỏ thì có thể mơ màng đánh bừa đến cuối màn; số xui thì một tập cũng không qua nổi.
Sau khi Yegor cởi bỏ đồ bảo hộ, khuôn mặt cứng đờ của anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư thái.
Anh ta có khung xương to, nhưng gầy đến bất thường.
Phía sau đồ bảo hộ, anh ta mặc một bộ đồ đen bó sát người, hơi giống đồ tù nhân, đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào thân thể gầy guộc của anh ta.
Giống như chẳng nhận ra những ánh mắt khác lạ của mười ba người đang tập trung vào mình, Yegor quen thuộc cầm nhíp và dao mổ lên, bắt đầu cắt miếng bít tết đẫm máu, nói: “Những bữa tối về sau, mọi người có thể ăn trước, không cần đợi tôi.”
Anh ta nhét miếng bít tết vào miệng, giọng nói trở nên trầm hơn.
“Tôi không biết rốt cuộc mọi người sẽ tiến hành thí nghiệm gì ở Chernobyl, đồng thời tại sao lại phải đi vào chỗ sâu nhất của khu vực cấm, nhưng nếu mọi người muốn tiến hành thí nghiệm suôn sẻ thì tốt hơn hết nên tuân thủ một số quy tắc.”
Nghe thấy hai chữ quy tắc, tất cả những người chơi xung quanh bàn thí nghiệm khẽ khàng thay đổi tư thế, trở nên tập trung hơn.
Yegor nhai miếng bít tết, nuốt nó vào cổ họng, lại uống một ngụm rượu đỏ đẫm máu trong cốc đo lường, đôi môi nhợt nhạt và xám xịt của anh ta hồng hào trở lại.
Anh ta nói: “Dựa theo hành trình dự kiến của mọi người, mọi người sẽ khởi hành từ Viện nghiên cứu nằm ở rìa khu vực cấm Chernobyl này, dành bảy ngày để băng qua nửa phía Nam của khu vực cấm, đến được tàn tích của vụ nổ hạt nhân ở trung tâm khu vực cấm.”
“Tuy nhiên, cần lưu ý rằng đã hơn sáu mươi năm trôi qua kể từ khi vụ nổ hạt nhân xảy ra. Do thảm họa trước đây nên khu vực cấm Chernobyl đã sản sinh ra một loại từ trường mà khoa học không thể giải thích.”
“Từ trường đã xúc tác cho một vài thứ kỳ lạ, dẫn đến có rất nhiều hiện tượng bí ẩn xuất hiện trong khu vực cấm này. Trong trường hợp bình thường, người ngoài không thể băng qua Chernobyl mà cần phải có người bản địa dẫn đường thì mới tránh khỏi việc mất phương hướng trong khu vực cấm.”
“Bởi vì nhân số của mọi người quá nhiều, mà mỗi người bản địa dẫn đường chỉ có thể dẫn theo không quá bảy người, nên tôi đã tìm đến ba người dẫn đường, mọi người sẽ được chia thành ba nhóm với một nhóm các nhà nghiên cứu khác cũng đến khám phá khu vực cấm, theo người dẫn đường tiến vào khu vực cấm.”
“Vì nhóm người dẫn đường có công việc và thời gian nghỉ ngơi không bình thường nên trong bảy ngày tới, mỗi tối, tức là sau khi ăn tối, mọi người sẽ lên đường theo sự hướng dẫn của người dẫn đường, còn ban ngày có thể dừng chân nghỉ ngơi tại điểm tiếp tế dọc đường đi __“
“Tôi đây cần nhắc nhở mọi người một việc, nhất định phải tới điểm tiếp tế trước bình minh! Bằng không thì, tin tôi đi, mọi người không muốn biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu.”
Khóe miệng cứng đờ của Yegor cong lên thành một đường vòng cung không hề hài hước chút nào, thậm chí còn hơi đáng sợ.
“Hãy ghi nhớ lời khuyên của người dẫn đường, không ai biết những điều cấm kỵ của Chernobyl hơn bọn họ đâu. Cuối cùng, tôi xin chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất, các nhà nghiên cứu.”
Yegor nói xong, cụp mắt xuống và tiếp tục cắt bít tết.
Lời thuyết minh ngắn gọn này dường như đã đến hồi kết, trong phòng thí nghiệm chật hẹp, ngoài tiếng ống đèn kêu két két thì chỉ có tiếng chói tai của nhíp và dao mổ cứa vào thủy tinh.
Bầu không khí chìm vào im lặng trong khoảng ba, bốn giây. Bắt đầu từ hàng ghế gần cửa ra vào, số 3 được che kín dưới lớp áo choàng dẫn đầu hỏi: “Vụ nổ hạt nhân Chernobyl lan tràn ở phạm vi rất rộng, thế mà vẫn còn người bản địa sống sót ư?”
“Tất nhiên.”
Yegor buộc miệng nói ra: “Bọn họ đều là những người sống sót sau vụ nổ hạt nhân, do không muốn rời quê hương nên tiếp tục sinh sống ở khu vực này. Chẳng qua bức xạ lâu dài và từ trường nguy hiểm của vụ nổ hạt nhân đã khiến bọn họ bị tổn thương, bề ngoài có thể khác người bình thường một chút. Tốt nhất là mọi người đừng tỏ ra sợ hãi. Trong lòng bọn họ, bản thân bọn họ chẳng khác gì người bình thường cả.”
Số 3 hơi ngẩng đầu: “Chúng tôi có thể tự chọn người dẫn đường hay lập đội không?”
Yegor khẽ cau mày liếc nhìn số 3, có chút do dự nuốt một ngụm rượu đỏ: “Bình thường thì không được, nhưng tôi có thể xin giúp mọi người để tự do hợp thành ba đội không quá bảy người, nhưng không thể tự chọn người dẫn đường.”
“Hãy nhớ lời tôi nói, các nhà nghiên cứu, những người dẫn đường bản địa đó rất cứng đầu, đừng cố gắng thay đổi thói quen của họ.”
Việc ăn uống dường như khiến Yegor lấy lại được một chút sức sống, sắc mặt khá hơn một chút, biểu cảm cũng trở nên sinh động hơn.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Số 3 lịch sự nói: “Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, anh Yegor, anh có đi vào chỗ sâu trong khu vực cấm cùng với chúng tôi không?”
Con dao sắc bén cắt vào miếng bít tết đỏ tươi dừng lại.
Biểu cảm của Yegor đã trải qua một sự thay đổi rất tinh tế, nhưng không để mọi người đọc hiểu nó mà đã mấp máy môi nói: “Có chứ, nhưng tôi có người dẫn đường riêng nên sẽ không đi cùng với mọi người.”
“Người dẫn đường riêng ư?”
Số 10 ngồi bên tay phải Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cười nói xen vào: “Anh Yegor hình như khá quen thuộc với Chernobyl và người bản địa ở đây nhỉ. Viện nghiên cứu ở rìa khu vực cấm này cũng là do anh xây dựng sao?”
Yegor âm u nhíu mày, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đây chỉ là nơi làm việc của tôi. Thật ra Viện nghiên cứu này thuộc về một người bạn của tôi. Cậu ấy cũng là nhà sinh vật học, nhưng do không thích người bản địa ở đây nên cậu ấy đã không tìm người dẫn đường, vì vậy trong một chuyến đi khám phá Chernobyl nhiều năm trước, cậu ấy đã mất tích.”
“Người bạn kia của anh tên gì vậy?” Số 10 hỏi.
Yegor nói: “Oleg. Tên cậu ấy là Oleg.”
Số 10 mỉm cười, lời nói rõ ràng là đùa cợt thăm dò: “Quả là một cái tên hay. Có lẽ lần tiến sâu vào khu vực cấm này, chúng ta sẽ tìm được bạn của anh và đưa anh ta trở về, Viện nghiên cứu này cũng sẽ hoan nghênh sự trở về của chủ nhân của nó.”
Nghe vậy, Yegor nhếch lên một nụ cười quái dị, nói: “Không ở điểm tiếp tế thì căn bản không thể sinh tồn trong khu vực cấm. Nếu như mọi người thật sự gặp được cậu ấy thì đó có thể là một câu chuyện kinh dị khác rồi.”
Số 10 bật cười rồi đổi đề tài, đột nhiên nói: “Anh Yegor, anh đã ở Chernobyl bao nhiêu năm rồi?”
Egor gắp miếng bít tết bằng nhíp, nói không chút do dự: “Gần mười năm rồi.”
“Loại thí nghiệm nào có thể làm anh kiên trì trong một môi trường khắc nghiệt lâu như vậy?” Số 10 giống như tò mò hỏi.
Như thể không nghe thấy câu hỏi của số 10, Yegor nhai miếng bít tết của mình, nhìn tất cả những người chơi trong phòng một vòng và nói: “Đừng có ngồi đờ ra đó nữa, mọi người có thể thưởng thức bữa tối của mình, một hành trình dài và nguy hiểm luôn cần bổ sung thật nhiều năng lượng.”
Không ai đáp lại Yegor.
Là một người thuyết minh, Yegor đã lảng tránh câu hỏi liên quan đến thí nghiệm của mình, điều này khiến tất cả người chơi nhận ra rằng thí nghiệm của Yegor có thể có cái gì đó đáng để khai thác hoặc chú ý.
Chỉ có những câu hỏi liên quan đến bản thân trò chơi hộp ma, sự thật, manh mối và bí ẩn thì mới không được người thuyết minh nói thẳng ra.
Sau khi nói xong, Yegor không đợi người chơi hỏi thêm câu hỏi nào nữa, đặt bộ đồ ăn có một không hai trong tay xuống, gật đầu chào người chơi rồi đứng dậy ôm đồ bảo hộ và các vật dụng khác lên, sau đó rời khỏi từ cánh cửa hẹp của phòng thí nghiệm giống như lúc đến.
Ngoài cửa là một vùng tối đen, đó là khu vực mà người chơi không thể tiếp cận.
Sự rời đi của Yegor khôi phục lại sự im lặng áp lực trong phòng thí nghiệm.
Một lúc sau, một số người chơi đưa tay cầm dao và nhíp lên bắt đầu dùng bữa.
Như Yegor đã nói, bọn họ cần bổ sung năng lượng vì con đường không biết nguy hiểm ra sao vào ngày mai, cho dù cảnh tượng trước mắt giống như bức tranh buồn nôn trong phòng giải phẫu đi nữa thì đây là điều phải làm.
Trong phòng thí nghiệm, tiếng ken kén dần dần vang lên, có phần chói tai kinh khủng.
Lê Tiệm Xuyên không chọn ăn ngay, hắn vừa quan sát phản ứng của từng người chơi trong phòng, vừa giơ tay lật tấm thẻ bên tay trái lên.
Máu chảy tràn qua mặt thẻ.
Một dòng chữ đỏ chói từ từ hiện ra: “Không được để lộ bất kỳ bộ phận cơ thể nào dưới ánh mặt trời.”
Không thể nhìn thấy ánh mặt trời?
Lê Tiệm Xuyên âm thầm cong khóe môi, cảm thấy quy tắc lần này cực kỳ có lợi cho hắn.
Lịch trình của bọn họ cố định vào ban đêm vốn không hề có ánh nắng mặt trời, hắn hoàn toàn được tự do hành động.
Điều duy nhất bị ảnh hưởng là hành động ở điểm tiếp tế vào ban ngày, tức là hắn chỉ có thể nghỉ ngơi hoặc di chuyển ở bên trong điểm tiếp tế, nếu muốn ra ngoài thì có hơi phiền phức, phải mặc đồ bảo hộ vào. Chỉ là ở Chernobyl, bởi do không có nơi nào vắng mặt bức xạ nên việc mặc đồ bảo hộ và các trang bị khác là thiết yếu. Hắn hoàn toàn có lí do chính đáng để quấn bản thân kín kẽ dưới ánh nắng mặt trời mà không bị nghi ngờ.
Hạn chế của quy tắc này có vẻ khá vô bổ vào thời điểm này.
Lê Tiệm Xuyên suy tư úp tấm thẻ lại, cầm bộ đồ ăn lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, con số của đồng hồ điện tử trên bức tường sơn trắng nhưng ám vàng của phòng thí nghiệm nhảy đến chín giờ đúng.
Trước mắt Lê Tiệm Xuyên tối sầm, cả người bị một sức mạnh khó giải thích được kéo về phía sau, lưng đập vào một vùng lạnh ngắt như kim loại.
Chậm rãi cảm nhận được cơ thể của mình, Lê Tiệm Xuyên hơi nheo mắt lại, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đột nhiên xuyên qua đồng tử.
Hắn cử động cổ, thấy mình đang ngồi trước chiếc giường bệnh màu trắng dính đầy máu bẩn, bên dưới mông là một chiếc ghế bằng sắt.
Phía trên giường bệnh treo một chai truyền dịch rỗng, xuyên qua lớp thủy tinh dày của chai truyền dịch, một ngọn đèn sáng chói chiếu ra ánh sáng trắng, tràn ngập khắp không gian.
Lê Tiệm Xuyên hơi gồng người lên, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, giống hệt phong cách trang trí của phòng thí nghiệm lúc dùng bữa, bức tường ám vàng ẩm thấp và cũ kỹ, đầy hơi thở mục nát và biến chất.
Trong phòng không có cửa sổ, sát bên trong là giường bệnh trước mặt Lê Tiệm Xuyên.
Ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái ghế, một cái tủ thấp đầu giường bằng kim loại, còn có một cái kệ sắt có đặt ba, bốn cuốn sách và một số dụng cụ thí nghiệm.
Dưới giường bệnh, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy một bộ đồ bảo hộ, một mặt nạ đặc biệt, một cặp kính bảo hộ riêng và một khẩu trang đặc biệt. Hắn liếc sơ qua, xác định vừa đúng số đo của mình.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy chủ nhân của căn phòng này có thể không phải là hắn, bởi vì trên chiếc giường duy nhất có sót lại một vài sợi tóc. Tóc dài có màu vàng nhạt và hơi khô, mà tóc hắn bây giờ là tóc ngắn.
Ngoài đồ bảo hộ thì những cuốn sách trên kệ cũng đáng để hắn chú ý.
Ba trong số bốn cuốn sách là tài liệu tiếng Nga, cuốn thứ tư không phải là sách mà là một cuốn sổ ghi chép thí nghiệm.
Bên trong sổ ghi chép không có con chữ nào, tất cả đều là chữ số, hình như là ghi chép một vài dữ liệu thí nghiệm, nhưng kỳ lạ là những dữ liệu này hoàn toàn không được dán nhãn nên không biết muốn nói cái gì, thoạt nhìn giống như lời nói mê sảng của bệnh nhân tâm thần.
Tuy nhiên, khác với nội dung của sổ ghi chép, trên bìa ngoài của sổ ghi chép bị người dùng dao nhỏ hoặc miếng sắt khắc lên một đoạn văn bản:
“Chúng tôi là những nhà nghiên cứu về những kỳ tích chưa được biết đến.
Chúng tôi đang tiến hành một cuộc thí nghiệm. Đây là hạng mục thứ ba trong trí nhớ. Hai hạng mục đầu tiên đều thất bại vì Chernobyl.
Tình huống này không thể tái diễn nữa. Chúng tôi đã không còn cơ hội.”
Hết chương 145
Dưới ánh đèn ảm đạm đầy hiệu ứng phim kinh dị, người đàn ông gầy gò kéo bộ đồ bảo hộ nặng nề và cồng kềnh ngồi xuống cái ghế trống ở rìa bàn thí nghiệm, vừa quen tay cởi bỏ bộ giáp khác loại này, vừa có chút mệt mỏi nói: “Có lẽ có người ở đây biết tôi, cũng có nhiều người không biết tôi, nhưng không sao cả, tôi sẽ tự giới thiệu một chút, tôi là trưởng nhóm của mọi người trong đợt thí nghiệm lần này, Yegor, nhà sinh vật học thường trú tại Chernobyl…”
Chernobyl.
Điều này dường như đưa ra cơ sở cho vốn tiếng Nga trôi chảy của người đàn ông gầy gò.
Khi lần đầu tiên bước vào trò chơi hộp ma, Lê Tiệm Xuyên từng cảm thán trò chơi hộp ma không hổ là trò chơi có tiếng là thiên tài mới được lựa chọn, quả thật chỉ dùng người toàn năng.
Hễ là người chơi hộp ma, nếu như không thông thạo một vài ngôn ngữ khác ngoài tiếng mẹ đẻ thì một khi được ngẫu nhiên đưa vào một hoàn cảnh nước ngoài, e rằng sẽ không thể hiểu được người thuyết minh nói gì, chứ đừng nói đến chơi trò chơi, vượt màn hoặc giải câu đố. Số đỏ thì có thể mơ màng đánh bừa đến cuối màn; số xui thì một tập cũng không qua nổi.
Sau khi Yegor cởi bỏ đồ bảo hộ, khuôn mặt cứng đờ của anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư thái.
Anh ta có khung xương to, nhưng gầy đến bất thường.
Phía sau đồ bảo hộ, anh ta mặc một bộ đồ đen bó sát người, hơi giống đồ tù nhân, đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào thân thể gầy guộc của anh ta.
Giống như chẳng nhận ra những ánh mắt khác lạ của mười ba người đang tập trung vào mình, Yegor quen thuộc cầm nhíp và dao mổ lên, bắt đầu cắt miếng bít tết đẫm máu, nói: “Những bữa tối về sau, mọi người có thể ăn trước, không cần đợi tôi.”
Anh ta nhét miếng bít tết vào miệng, giọng nói trở nên trầm hơn.
“Tôi không biết rốt cuộc mọi người sẽ tiến hành thí nghiệm gì ở Chernobyl, đồng thời tại sao lại phải đi vào chỗ sâu nhất của khu vực cấm, nhưng nếu mọi người muốn tiến hành thí nghiệm suôn sẻ thì tốt hơn hết nên tuân thủ một số quy tắc.”
Nghe thấy hai chữ quy tắc, tất cả những người chơi xung quanh bàn thí nghiệm khẽ khàng thay đổi tư thế, trở nên tập trung hơn.
Yegor nhai miếng bít tết, nuốt nó vào cổ họng, lại uống một ngụm rượu đỏ đẫm máu trong cốc đo lường, đôi môi nhợt nhạt và xám xịt của anh ta hồng hào trở lại.
Anh ta nói: “Dựa theo hành trình dự kiến của mọi người, mọi người sẽ khởi hành từ Viện nghiên cứu nằm ở rìa khu vực cấm Chernobyl này, dành bảy ngày để băng qua nửa phía Nam của khu vực cấm, đến được tàn tích của vụ nổ hạt nhân ở trung tâm khu vực cấm.”
“Tuy nhiên, cần lưu ý rằng đã hơn sáu mươi năm trôi qua kể từ khi vụ nổ hạt nhân xảy ra. Do thảm họa trước đây nên khu vực cấm Chernobyl đã sản sinh ra một loại từ trường mà khoa học không thể giải thích.”
“Từ trường đã xúc tác cho một vài thứ kỳ lạ, dẫn đến có rất nhiều hiện tượng bí ẩn xuất hiện trong khu vực cấm này. Trong trường hợp bình thường, người ngoài không thể băng qua Chernobyl mà cần phải có người bản địa dẫn đường thì mới tránh khỏi việc mất phương hướng trong khu vực cấm.”
“Bởi vì nhân số của mọi người quá nhiều, mà mỗi người bản địa dẫn đường chỉ có thể dẫn theo không quá bảy người, nên tôi đã tìm đến ba người dẫn đường, mọi người sẽ được chia thành ba nhóm với một nhóm các nhà nghiên cứu khác cũng đến khám phá khu vực cấm, theo người dẫn đường tiến vào khu vực cấm.”
“Vì nhóm người dẫn đường có công việc và thời gian nghỉ ngơi không bình thường nên trong bảy ngày tới, mỗi tối, tức là sau khi ăn tối, mọi người sẽ lên đường theo sự hướng dẫn của người dẫn đường, còn ban ngày có thể dừng chân nghỉ ngơi tại điểm tiếp tế dọc đường đi __“
“Tôi đây cần nhắc nhở mọi người một việc, nhất định phải tới điểm tiếp tế trước bình minh! Bằng không thì, tin tôi đi, mọi người không muốn biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu.”
Khóe miệng cứng đờ của Yegor cong lên thành một đường vòng cung không hề hài hước chút nào, thậm chí còn hơi đáng sợ.
“Hãy ghi nhớ lời khuyên của người dẫn đường, không ai biết những điều cấm kỵ của Chernobyl hơn bọn họ đâu. Cuối cùng, tôi xin chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất, các nhà nghiên cứu.”
Yegor nói xong, cụp mắt xuống và tiếp tục cắt bít tết.
Lời thuyết minh ngắn gọn này dường như đã đến hồi kết, trong phòng thí nghiệm chật hẹp, ngoài tiếng ống đèn kêu két két thì chỉ có tiếng chói tai của nhíp và dao mổ cứa vào thủy tinh.
Bầu không khí chìm vào im lặng trong khoảng ba, bốn giây. Bắt đầu từ hàng ghế gần cửa ra vào, số 3 được che kín dưới lớp áo choàng dẫn đầu hỏi: “Vụ nổ hạt nhân Chernobyl lan tràn ở phạm vi rất rộng, thế mà vẫn còn người bản địa sống sót ư?”
“Tất nhiên.”
Yegor buộc miệng nói ra: “Bọn họ đều là những người sống sót sau vụ nổ hạt nhân, do không muốn rời quê hương nên tiếp tục sinh sống ở khu vực này. Chẳng qua bức xạ lâu dài và từ trường nguy hiểm của vụ nổ hạt nhân đã khiến bọn họ bị tổn thương, bề ngoài có thể khác người bình thường một chút. Tốt nhất là mọi người đừng tỏ ra sợ hãi. Trong lòng bọn họ, bản thân bọn họ chẳng khác gì người bình thường cả.”
Số 3 hơi ngẩng đầu: “Chúng tôi có thể tự chọn người dẫn đường hay lập đội không?”
Yegor khẽ cau mày liếc nhìn số 3, có chút do dự nuốt một ngụm rượu đỏ: “Bình thường thì không được, nhưng tôi có thể xin giúp mọi người để tự do hợp thành ba đội không quá bảy người, nhưng không thể tự chọn người dẫn đường.”
“Hãy nhớ lời tôi nói, các nhà nghiên cứu, những người dẫn đường bản địa đó rất cứng đầu, đừng cố gắng thay đổi thói quen của họ.”
Việc ăn uống dường như khiến Yegor lấy lại được một chút sức sống, sắc mặt khá hơn một chút, biểu cảm cũng trở nên sinh động hơn.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Số 3 lịch sự nói: “Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, anh Yegor, anh có đi vào chỗ sâu trong khu vực cấm cùng với chúng tôi không?”
Con dao sắc bén cắt vào miếng bít tết đỏ tươi dừng lại.
Biểu cảm của Yegor đã trải qua một sự thay đổi rất tinh tế, nhưng không để mọi người đọc hiểu nó mà đã mấp máy môi nói: “Có chứ, nhưng tôi có người dẫn đường riêng nên sẽ không đi cùng với mọi người.”
“Người dẫn đường riêng ư?”
Số 10 ngồi bên tay phải Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cười nói xen vào: “Anh Yegor hình như khá quen thuộc với Chernobyl và người bản địa ở đây nhỉ. Viện nghiên cứu ở rìa khu vực cấm này cũng là do anh xây dựng sao?”
Yegor âm u nhíu mày, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đây chỉ là nơi làm việc của tôi. Thật ra Viện nghiên cứu này thuộc về một người bạn của tôi. Cậu ấy cũng là nhà sinh vật học, nhưng do không thích người bản địa ở đây nên cậu ấy đã không tìm người dẫn đường, vì vậy trong một chuyến đi khám phá Chernobyl nhiều năm trước, cậu ấy đã mất tích.”
“Người bạn kia của anh tên gì vậy?” Số 10 hỏi.
Yegor nói: “Oleg. Tên cậu ấy là Oleg.”
Số 10 mỉm cười, lời nói rõ ràng là đùa cợt thăm dò: “Quả là một cái tên hay. Có lẽ lần tiến sâu vào khu vực cấm này, chúng ta sẽ tìm được bạn của anh và đưa anh ta trở về, Viện nghiên cứu này cũng sẽ hoan nghênh sự trở về của chủ nhân của nó.”
Nghe vậy, Yegor nhếch lên một nụ cười quái dị, nói: “Không ở điểm tiếp tế thì căn bản không thể sinh tồn trong khu vực cấm. Nếu như mọi người thật sự gặp được cậu ấy thì đó có thể là một câu chuyện kinh dị khác rồi.”
Số 10 bật cười rồi đổi đề tài, đột nhiên nói: “Anh Yegor, anh đã ở Chernobyl bao nhiêu năm rồi?”
Egor gắp miếng bít tết bằng nhíp, nói không chút do dự: “Gần mười năm rồi.”
“Loại thí nghiệm nào có thể làm anh kiên trì trong một môi trường khắc nghiệt lâu như vậy?” Số 10 giống như tò mò hỏi.
Như thể không nghe thấy câu hỏi của số 10, Yegor nhai miếng bít tết của mình, nhìn tất cả những người chơi trong phòng một vòng và nói: “Đừng có ngồi đờ ra đó nữa, mọi người có thể thưởng thức bữa tối của mình, một hành trình dài và nguy hiểm luôn cần bổ sung thật nhiều năng lượng.”
Không ai đáp lại Yegor.
Là một người thuyết minh, Yegor đã lảng tránh câu hỏi liên quan đến thí nghiệm của mình, điều này khiến tất cả người chơi nhận ra rằng thí nghiệm của Yegor có thể có cái gì đó đáng để khai thác hoặc chú ý.
Chỉ có những câu hỏi liên quan đến bản thân trò chơi hộp ma, sự thật, manh mối và bí ẩn thì mới không được người thuyết minh nói thẳng ra.
Sau khi nói xong, Yegor không đợi người chơi hỏi thêm câu hỏi nào nữa, đặt bộ đồ ăn có một không hai trong tay xuống, gật đầu chào người chơi rồi đứng dậy ôm đồ bảo hộ và các vật dụng khác lên, sau đó rời khỏi từ cánh cửa hẹp của phòng thí nghiệm giống như lúc đến.
Ngoài cửa là một vùng tối đen, đó là khu vực mà người chơi không thể tiếp cận.
Sự rời đi của Yegor khôi phục lại sự im lặng áp lực trong phòng thí nghiệm.
Một lúc sau, một số người chơi đưa tay cầm dao và nhíp lên bắt đầu dùng bữa.
Như Yegor đã nói, bọn họ cần bổ sung năng lượng vì con đường không biết nguy hiểm ra sao vào ngày mai, cho dù cảnh tượng trước mắt giống như bức tranh buồn nôn trong phòng giải phẫu đi nữa thì đây là điều phải làm.
Trong phòng thí nghiệm, tiếng ken kén dần dần vang lên, có phần chói tai kinh khủng.
Lê Tiệm Xuyên không chọn ăn ngay, hắn vừa quan sát phản ứng của từng người chơi trong phòng, vừa giơ tay lật tấm thẻ bên tay trái lên.
Máu chảy tràn qua mặt thẻ.
Một dòng chữ đỏ chói từ từ hiện ra: “Không được để lộ bất kỳ bộ phận cơ thể nào dưới ánh mặt trời.”
Không thể nhìn thấy ánh mặt trời?
Lê Tiệm Xuyên âm thầm cong khóe môi, cảm thấy quy tắc lần này cực kỳ có lợi cho hắn.
Lịch trình của bọn họ cố định vào ban đêm vốn không hề có ánh nắng mặt trời, hắn hoàn toàn được tự do hành động.
Điều duy nhất bị ảnh hưởng là hành động ở điểm tiếp tế vào ban ngày, tức là hắn chỉ có thể nghỉ ngơi hoặc di chuyển ở bên trong điểm tiếp tế, nếu muốn ra ngoài thì có hơi phiền phức, phải mặc đồ bảo hộ vào. Chỉ là ở Chernobyl, bởi do không có nơi nào vắng mặt bức xạ nên việc mặc đồ bảo hộ và các trang bị khác là thiết yếu. Hắn hoàn toàn có lí do chính đáng để quấn bản thân kín kẽ dưới ánh nắng mặt trời mà không bị nghi ngờ.
Hạn chế của quy tắc này có vẻ khá vô bổ vào thời điểm này.
Lê Tiệm Xuyên suy tư úp tấm thẻ lại, cầm bộ đồ ăn lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, con số của đồng hồ điện tử trên bức tường sơn trắng nhưng ám vàng của phòng thí nghiệm nhảy đến chín giờ đúng.
Trước mắt Lê Tiệm Xuyên tối sầm, cả người bị một sức mạnh khó giải thích được kéo về phía sau, lưng đập vào một vùng lạnh ngắt như kim loại.
Chậm rãi cảm nhận được cơ thể của mình, Lê Tiệm Xuyên hơi nheo mắt lại, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đột nhiên xuyên qua đồng tử.
Hắn cử động cổ, thấy mình đang ngồi trước chiếc giường bệnh màu trắng dính đầy máu bẩn, bên dưới mông là một chiếc ghế bằng sắt.
Phía trên giường bệnh treo một chai truyền dịch rỗng, xuyên qua lớp thủy tinh dày của chai truyền dịch, một ngọn đèn sáng chói chiếu ra ánh sáng trắng, tràn ngập khắp không gian.
Lê Tiệm Xuyên hơi gồng người lên, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, giống hệt phong cách trang trí của phòng thí nghiệm lúc dùng bữa, bức tường ám vàng ẩm thấp và cũ kỹ, đầy hơi thở mục nát và biến chất.
Trong phòng không có cửa sổ, sát bên trong là giường bệnh trước mặt Lê Tiệm Xuyên.
Ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái ghế, một cái tủ thấp đầu giường bằng kim loại, còn có một cái kệ sắt có đặt ba, bốn cuốn sách và một số dụng cụ thí nghiệm.
Dưới giường bệnh, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy một bộ đồ bảo hộ, một mặt nạ đặc biệt, một cặp kính bảo hộ riêng và một khẩu trang đặc biệt. Hắn liếc sơ qua, xác định vừa đúng số đo của mình.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy chủ nhân của căn phòng này có thể không phải là hắn, bởi vì trên chiếc giường duy nhất có sót lại một vài sợi tóc. Tóc dài có màu vàng nhạt và hơi khô, mà tóc hắn bây giờ là tóc ngắn.
Ngoài đồ bảo hộ thì những cuốn sách trên kệ cũng đáng để hắn chú ý.
Ba trong số bốn cuốn sách là tài liệu tiếng Nga, cuốn thứ tư không phải là sách mà là một cuốn sổ ghi chép thí nghiệm.
Bên trong sổ ghi chép không có con chữ nào, tất cả đều là chữ số, hình như là ghi chép một vài dữ liệu thí nghiệm, nhưng kỳ lạ là những dữ liệu này hoàn toàn không được dán nhãn nên không biết muốn nói cái gì, thoạt nhìn giống như lời nói mê sảng của bệnh nhân tâm thần.
Tuy nhiên, khác với nội dung của sổ ghi chép, trên bìa ngoài của sổ ghi chép bị người dùng dao nhỏ hoặc miếng sắt khắc lên một đoạn văn bản:
“Chúng tôi là những nhà nghiên cứu về những kỳ tích chưa được biết đến.
Chúng tôi đang tiến hành một cuộc thí nghiệm. Đây là hạng mục thứ ba trong trí nhớ. Hai hạng mục đầu tiên đều thất bại vì Chernobyl.
Tình huống này không thể tái diễn nữa. Chúng tôi đã không còn cơ hội.”
Hết chương 145
Bình luận truyện