Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Chương 78: Phiên tòa bàn tròn E15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rẽ trái!”
Lê Tiệm Xuyên hét to về phía Ninh Chuẩn.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng lấy ra một cây nỏ chữ thập thô sơ được chế từ vật liệu thừa hắn dùng làm gậy ba-toong, đầu nỏ gỗ sắc nhọn nhắm vào mái che dựng bên ngoài quầy trái cây bên đường.
Chỉ nghe vài tiếng bịch bịch bịch liên tục.
Chiếc xe ba bánh quẹo một góc vuông xông vào một con đường nhỏ, mái che phía sau lập tức đổ sập, nện vào lớp kính chắn gió phía trước xe tải.
Xe tải bị chắn mất tầm nhìn, lập tức đụng ngã nhiều quầy hàng.
“Ahhhhhh!”
Đám đông hoảng loạn bỏ chạy tứ phía, có người sợ hãi, la hét rút điện thoại ra gọi cảnh sát.
“Brừm ___ brừm ___!”
Tiếng động cơ xe tải vang dội.
Tài xế thành thạo đạp phanh xe, đánh mạnh tay lái, chỉ bị cuốn vào trong hỗn loạn hơn mười giây ngắn ngủi rồi lại xông về phía con đường nhỏ mà xe ba bánh đã chạy vào.
Con đường rất hẹp, nhưng khéo sao thân xe tải lại đầu xuôi trót lọt. Thùng rác và xe đạp dựng đầy ở hai bên đường bị đụng bay vèo veèo, người đi đường sợ hãi núp vào vườn hoa ở hai bên đường.
Chiếc xe ba bánh linh hoạt chạy như bay ở phía trước, chiếc xe tải bị đồ vật hỗn tạp trên đường cản trở, nhưng nó vẫn đang nhanh chóng bám sát.
“Em nhớ bản đồ giao thông của thành phố Maine không có con đường nào quá phức tạp ở gần đây.”
Ninh Chuẩn quay đầu lại nói nhanh, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra bọn chúng đã tính toán cẩn thận, chúng ta không dễ chạy thoát đâu… Tên tài xế này chẳng hề kiêng dè người đi đường gì cả.”
Lời cậu nói gần như bị chìm ngập trong những cú xốc nảy kịch liệt và những tiếng động lớn đang không ngừng áp sát phía sau.
Lê Tiệm Xuyên từng trốn chạy giống thế này không biết bao nhiêu lần trong hơn hai mươi năm, nhưng tình hình khi đó không hoàn toàn giống như bây giờ, hắn mất cả hai chân và không có vũ khí. Đối thủ có lợi thế tuyệt đối, muốn vừa đánh vừa lui vừa giết ngược lại là hoàn toàn có khả năng. Có điều, không phải hắn chưa gặp qua tình huống này.
Gần đây không có sông hồ, điều kiện đường xá không phức tạp, vậy chỉ còn một cách.
“Bỏ xe ở ba mươi mét phía trước!”
Thô bạo gạt tấm màn vải phía trước ra, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhìn quanh các tòa nhà hai bên đường, một tay giữ lấy rìa xe ba bánh để ổn định thân hình lắc lư, tay còn lại siết chặt gậy ba-toong: “Tòa nhà có cờ màu vàng!”
Vừa dứt lời, khoảng cách ba mươi mét đã tới.
Cú phanh khẩn cấp của xe ba bánh mang theo quán tính làm thân xe hất mạnh qua một bên, Lê Tiệm Xuyên mượn lực lao ra, lúc rơi xuống đất liền nghe thấy cây gậy ba-toong phát ra tiếng ken két do chịu tải trọng lượng, may sao hắn kịp thời vịn tường ổn định, được Ninh Chuẩn vội vàng bò dậy kéo lại.
“Đây coi như chúng ta đột nhập nhà dân rồi!”
Hai người loạng choạng vượt qua bồn hoa, Lê Tiệm Xuyên dùng sức bẻ cong song sắt phía trước căn nhà màu vàng, kéo ra một cái lỗ to, vừa ra hiệu Ninh Chuẩn chui vào, vừa nói: “Hi vọng chủ nhà vắng nhà hoặc không có súng, đột nhập nhà dân thành phố Maine thì cầm chắc sẽ bị bắn chết…”
“Đuổi tới rồi!” Edit by Lam Thương
Ninh Chuẩn đỡ hắn, nhìn vội về phía sau, ánh mắt lạnh băng.
Chiếc xe tải đâm sầm vào chiếc xe ba bánh, trực tiếp ép dẹp nó dưới bánh xe.
Sau một tiếng nổ vang long trời lở đất, cửa của chiếc xe tải mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nhảy ra khỏi xe, đuổi theo về phía bên này.
Ninh Chuẩn cố gắng di chuyển vào trong nhanh nhất có thể, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ra sau, phán đoán tình huống: “Có lẽ gã không có súng, bằng không ở khoảng cách này là đủ để bắn chết chúng ta, xem ra sau khi bỏ xe, gã chỉ có thể đánh cận chiến… nỏ chữ thập còn lại hai mũi tên, thứ đồ chơi này thô sơ quá, em có mang theo chất độc không?”
“Tình huống hiện tại của em…”
Ninh Chuẩn thở dốc, giọng nói mập mờ, vội nói: “Bị giới hạn rất nhiều, em không thể sử dụng hộp ma để chứa đồ, cũng không thể sử dụng năng lực đặc biệt…”
Lê Tiệm Xuyên cũng đoán được điều này, bằng không bọn họ đã bị truy đuổi đến mức độ này, Ninh Chuẩn không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn mà không sử dụng đồng thuật, giết chết kẻ rượt đuổi bọn họ được.
“Chỉ có cái này, em làm tạm.”
Ninh Chuẩn rút ra một chai thủy tinh nhỏ, bên trong chứa nửa lượng chất lỏng sềnh sệch trong suốt: “Đêm qua anh nói mắt của hung thủ bị đỏ, lại còn dụi mắt, em nghĩ gã có thể có vấn đề về mắt, mắt bị dị ứng, chất lỏng này có tính kích thích, phạm vi bay khá rộng, không độc hại… “
Lê Tiệm Xuyên nghe xong hai câu đầu tiên thì lập tức kéo Ninh Chuẩn sang một bên, tựa vào lối đi tối om giữa hai căn nhà, đồng thời cầm lấy chai thủy tinh kia.
Bước chân rượt đuổi cực nhanh đã tới gần.
Vào khoảnh khắc cái bóng đen xuất hiện ở chỗ ngoặt, Lê Tiệm Xuyên quẳng mạnh chai thủy tinh ra ngoài.
Chai thủy tinh nện vào góc tường của tòa nhà, viên gạch đá màu be bị ướt một góc, một màn sương trắng mỏng lớn lập tức bốc hơi.
Lê Tiệm Xuyên ở cách đó vài bước ngửi thấy mùi chua cay nồng, cổ họng như bị bóp chặt, suýt nữa bị sặc.
“Khụ khụ!”
Người đàn ông đuổi theo lập tức dừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng ho khù khụ cực kì đau đớn, che mắt lùi nhanh về sau, nhưng màn sương trắng cứ như quấn trên người gã, không gạt đi được.
“Andreas!”
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên hét to, thân hình người đàn ông kia chợt chấn động.
Đã quá muộn, hắn không thể giật khẩu trang của người đàn ông kia xuống để xem danh tính của gã, nhưng Lê Tiệm Xuyên đã có phán đoán thông qua phản ứng bản năng của người này.
Hắn hành động dứt khoát, nhấc cây nỏ chữ thập lên bắn liền hai mũi.
Vì dụng cụ đơn sơ nên chỉ có một cây gỗ sắc nhọn ghim vào vai người đàn ông kia.
“Có tiếng còi cảnh sát!”
Ninh Chuẩn nắm lấy cánh tay Lê Tiệm Xuyên.
“Đi!” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên cũng nghe thấy động tĩnh đến từ bốn phía, cảnh sát đến lúc này không có ý tốt, chắc chắn là đến bắt hắn.
Tình hình hiện tại là hắn cực kì nghi ngờ Andreas nhưng lại thiếu bằng chứng quan trọng có thể kết nối mọi thứ để nhận dạng Andreas và động cơ gây án của gã.
Nếu mảnh móng tay được xác nhận là của Andreas, vậy thì mọi thứ đơn giản và dễ dàng giải quyết hơn nhiều
Thế mà đồn cảnh sát lại có nội gián, móng tay bị bỏ lại ở phòng xét nghiệm, hắn trở thành tội phạm bị truy nã. Tên nội gián sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đi vào đồn cảnh sát và nhận dạng Andreas.
Cho dù hiện tại cảnh sát có tới và kẻ lái xe đụng bọn hắn cũng được chứng thực là Andreas, Lê Tiệm Xuyên cũng biết đối phương nhất định có vô số lý do để giải thích tất cả.
Hắn và Ninh Chuẩn đã rơi vào tình thế xấu ngay từ trên thân phận của cả hai.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng suy nghĩ chiến lược đối phó, Ninh Chuẩn chạy lòng vòng qua vài tòa nhà cũ, lại nhảy qua bức tường thấp ở phía sau.
Tiếng còi xe cảnh sát réo hò bên ngoài, bọn hắn lẩn tránh, đổi sang quần áo lang thang, chui vào cống thoát nước.
Theo tuyến đường ống thoát nước trong trí nhớ của Ninh Chuẩn, hai người lội nước bẩn tiếp tục đi về phía trước.
Chuyến đi đến nhà Andreas đã chết non, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn còn nhớ thân phận đầu tiên của mình, cha của Andreas, Rauen.
Nếu như muốn điều tra Andreas, ngoài việc kiểm tra nhà của gã thì còn có một lựa chọn khác là kiểm tra ngôi nhà cũ của gã, cũng chính là ngôi nhà cũ mà Rauen đang sống.
Rauen không phải là nhân vật chủ chốt trong vụ giết người liên hoàn đường Tulip, cái chết của ông ấy tạm thời được quy kết không liên quan đến vụ án này và sẽ được lập án khác.
Vì thế cảnh sát sẽ tạm thời không chú ý đến bên kia, Andreas cũng không biết Lê Tiệm Xuyên từng là Rauen.
Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên vẫn luôn hoài nghi việc Rauen chết vì ngộ độc.
Hắn cứ cảm thấy chất độc này rất kỳ lạ, cháo trắng trong tay hộ lý, cửa sổ và tuyến đường mua thức ăn không có gì bất thường, chỉ có mỗi video giám sát trong thang máy, mà Andreas lại ở tầng trên cùng của bệnh viện nơi Rauen đang nằm viện.
Ban đầu cảm thấy không liên quan, nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như chỗ nào cũng có manh mối.
Tiếng bước chân và tiếng thở nặng nề vang vọng trong cống thoát nước thấp bé.
“Em còn nhớ màn Jack Đồ tể không?”
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nói: “Tôi bị đuổi giết trong cống thoát nước suốt một đêm, ruột rơi cả ra ngoài nhưng lại không chết… Bây giờ bọn người kia còn chưa biến thành Jack mà chúng ta đã phải chui vào đây rồi.”
Nửa người hắn đè trên vai Ninh Chuẩn, xương vai gồ lên của thiến niên gầy gò cấn vào lồng ngực hắn. Hắn giơ tay véo lỗ tai mềm mại của Ninh Chuẩn, thấp giọng cười: “Lúc trời hửng sáng, tôi nhìn thấy tiến sĩ Ninh lại đang đợi tôi ở ngoài miệng cống để kéo tôi lên, quả thật thấy được yêu mà sợ.”
Ninh Chuẩn có hơi loạng choạng, nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Cậu khịt mũi từ nhịp thở phì phò: “Em đoán lúc đó anh nghĩ là ‘hóa ra tên nhóc vô lương tâm này cũng có một lần tốt bụng’… vừa được yêu mà sợ vừa dỗ em nhỉ.”
Lê Tiệm Xuyên thực sự không biết Ninh Chuẩn lại biết rõ suy nghĩ trong lòng mình khi đó đến thế, bèn cười nói: “Một mặt thôi, em nghĩ về mặt khác thử xem, một người đẹp tóc vàng mông trần tắm trong ánh mặt trời buổi sáng thay thế cho tử thần đột nhiên xuất hiện, đấy chẳng phải là được yêu mà sợ ư…”
“Em biết anh thích mà… về sẽ cởi cho anh xem nhé.”
Ninh Chuẩn nghiêng đầu.
Hai người đón lấy một nụ hôn ngắn ngủi đậm mùi rỉ sắt, trò chuyện câu được câu không để phân tán sự mệt mỏi về tinh thần.
Hai mươi phút sau.
Bên ngoài bức tường của một tòa nhà hai tầng nhỏ có mái màu xanh lam, nắp hố ga nặng nề kêu két một tiếng bị đẩy ra.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ra ngoài vài lần, sử dụng kinh nghiệm nhiều năm để xác nhận xung quanh thật sự gió êm sóng lặng, rồi cả hai mới lần lượt chui ra khỏi cống thoát nước, vác cái thân hôi rình trèo vào nhà Rauen.
Nhà của Rauen hiển nhiên đã bị lục soát cách đây không lâu, nhưng cơ bản vẫn giữ nguyên hình dạng lúc chủ nhân còn sống.
Kể từ khi tham gia trò chơi hộp ma, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy khả năng lục soát nhà của mình còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát. Hắn và Ninh Chuẩn khập khiễng phân công kiểm tra, mất chưa đầy một giờ đã kiểm tra xong toàn bộ ngôi nhà.
Về cơ bản không có manh mối nào liên quan đến Andreas.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên tìm được một vài thứ.
Hắn tìm thấy một con búp bê Barbie màu đen phủ đầy bụi trong kho đồ ở tầng một.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy con búp bê Barbie này, Lê Tiệm Xuyên liền nghĩ đến nhiệm vụ hung thủ của lượt xét xử thứ hai gần như đã bị hắn quên béng __ Móc đôi mắt của búp bê Barbie màu đen.
Trước đó chưa từng nhìn thấy búp bê Barbie đen, nhưng bây giờ thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhiệm vụ hung thủ của mỗi lượt xét xử, vụ án của lượt xét xử này, và sự thật cuối cùng của bàn tròn rốt cuộc có liên quan gì đến nhau?
Lông mày của Lê Tiệm Xuyên hơi chau lại, bàn tay đeo găng tay chạm vào mắt của búp bê Barbie, ấy mà phát hiện hai nhãn cầu giống như hạt thủy tinh màu xanh lại di chuyển, run nhẹ dưới áp lực của đầu ngón tay hắn, đồng thời có cảm giác sâu bướm bò qua đầu ngón tay rợn cả tóc gáy.
Nhưng nhìn kỹ lại, nó không khác gì đôi mắt búp bê bình thường.
Lê Tiệm Xuyên không muốn để lỡ thời gian, cầm tới một thanh sắt đào hai mắt búp bê ra.
Đôi mắt nhỏ rơi trên mặt đất, đột nhiên biến thành một vũng máu nhỏ, tỏa ra mùi hôi thối.
Song trong hốc mắt nơi đặt nhãn cầu ban đầu có một cái tên tiếng Anh có kích thước bằng hạt gạo, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể được viết bởi một đứa trẻ.
“Annie.”
Lê Tiệm Xuyên đọc cái tên một lần, đột nhiên cảm thấy quen tai.
Hắn kiểm tra con búp bê Barbie đen mun giống như than cốc, phát hiện chiếc váy nhỏ mặc trên người búp bê này chắc hẳn được may bằng tay, bên trong cổ áo cũng có viết một cái tên Annie bằng bút bi. Trong tình huống bình thường, đây không phải là tên của búp bê Barbie, mà phải là tên của chủ sở hữu búp bê Barbie.
Cô chủ nhỏ, trẻ con, Rauen, Andreas…
Vụ mất tích của xe buýt trường học!
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tối sầm.
Hắn đã nhớ ra tại sao cái tên Annie lại quen thuộc như vậy.
Cách đây không lâu, hắn từng sử dụng thân phận Albert để tìm xem danh sách nạn nhân của vụ mất tích xe buýt trường học tại đồn cảnh sát Fenain, trong đó có cái tên Annie.
Cái tên này rất phổ biến, nhưng lại cùng xuất hiện trong hai vụ án có liên quan đến nhau, hắn không cho rằng mẹ nó lại vừa khéo đến vậy.
Nếu Annie thực sự là đứa trẻ bị giết hại trong vụ mất tích của xe buýt trường học, vậy thì tại sao con búp bê của cô bé lại ở chỗ Andreas?
Andreas, hoặc là nói bốn tài xế xe tải có liên quan gì đến vụ mất tích của xe buýt trường học? Nếu hung thủ thực sự là Andreas, vậy thì động cơ giết hại ba tài xế khác là gì? Liệu có liên quan đến vụ xe buýt mất tích hay không?
Rốt cuộc sợi chỉ kết nối tất cả bọn họ và bằng chứng mang tính quyết định nằm ở đâu?
Vô số thông tin và suy đoán xô tới, Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến đau não, đầu kêu ong ong.
“Xem cái này đi anh.”
Ninh Chuẩn đi xuống từ trên lầu, cầm một tấm danh thiếp trong tay.
Lê Tiệm Xuyên cầm lấy, thấy đây là danh thiếp của Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine.
Thông thường, các tổ chức thế này đều là các tổ chức phi lợi nhuận, được thành lập bởi một số luật sư lợi ích công cộng, nhằm cung cấp hỗ trợ pháp lý cho người nghèo trong xã hội.
Việc những thứ này xuất hiện trong nhà của Rauen là rất bình thường, nhưng kỳ lạ là Ninh Chuẩn với thân phận là Phil cũng từng nhận được tấm danh thiếp này.
“Rauen, Phil, Albert… Ba người này đều là gia đình của các nạn nhân. Rauen – một công nhân trung thực kiệm lời đột nhiên nhảy lầu để thị uy, Albert – một giáo viên tiểu học cố gắng hết sức móc nối quan hệ để gặp Sullivan, mọc rễ trong phòng trọ của Albert Bé, điều tra vụ án đường hoa Tulip…”
“Phil đã viết một lá thư tuyệt mệnh khi em vừa đến, hình như định tự tử bằng cách cắt cổ tay. Em nhìn thấy tấm danh thiếp này trên bàn trong phòng cậu ta, lịch sử cuộc gọi đã bị xóa, nếu không có gì bất ngờ thì cậu ta đã gọi đến số điện thoại này.”
Ninh Chuẩn vặn mở vòi nước, vừa rửa sơ vết bẩn trên người Lê Tiệm Xuyên, vừa nhướn mày nói, “Sự bất thường của họ có thể liên quan đến Trạm Trợ giúp Pháp lý Maine này. Tất nhiên, suy đoán này rất lỏng lẻo. Em đã gọi vào số điện thoại trên đó, nhưng bên kia nghe thấy giọng em thì lập tức cúp máy, gọi lại thì báo số không có thật.”
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt, đưa tay chạm vào túi quần Ninh Chuẩn, móc di động của Ninh Chuẩn ra, lên mạng tìm kiếm, song có rất ít thông tin về Trạm Trợ giúp Pháp lý này.
Không có trang web chính thức, không có nền tảng.
Chỉ có một vài bài viết trên diễn đàn địa phương đề cập đến Trạm Trợ giúp Pháp lý này.
Lê Tiệm Xuyên không bỏ qua bất kỳ con chữ nào, lần lượt lướt qua từng cái, cuối cùng thấy được một phản hồi.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của luật sư tại Trạm Trợ giúp Pháp lý. Tôi đã thắng kiện rồi! Tôi sẽ mời luật sư một bữa ăn thật hoành tránh!
Bên dưới dòng phản hồi là một bức ảnh mờ, một cậu bé tàn nhang với khuôn mặt to hơn một chiếc bánh đang bồng một chú chó, mỉm cười rạng rỡ, chiếm hai phần ba diện tích ảnh, một phần ba còn lại là một người đàn ông đang cúi đầu lau tay.
Chỉ một nửa khuôn mặt của người đàn ông lộ ra ngoài song Lê Tiệm Xuyên vừa liếc nhìn đã nhận ra.
Đó là nam luật sư chết vì ngộ độc khí gas trong lượt xét xử đầu tiên.
Tim Lê Tiệm Xuyên đập nhanh hơn một chút.
Hắn liếc nhìn ngày đăng, là bốn năm trước của dòng thời gian trong lượt xét xử đầu tiên.
Nếu bỏ qua giả thiết nam luật sư này là người chơi, chỉ nhìn vào thân phận gốc trong màn chơi thì người vợ hàng xóm của Ron biết nam luật sư, hơn nữa nam luật sư này đã giúp Nunnally thắng kiện.
Hiện tại, thông qua bài phản hồi này, có thể chứng minh nam luật sư này đến từ Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine.
Và Trạm Trợ giúp Pháp lý này lại xuất hiện trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip của lượt xét xử thứ hai.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nhớ đến chú hề bị moi tim trong lượt xét xử đầu tiên.
Hắn nghĩ hắn đã đoán ra.
Nhưng còn thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa là hắn có thể xác thực một vài thứ.
Một tia sáng xanh lạnh lẽo từ từ nổi lên trong đôi mắt đen của Lê Tiệm Xuyên.
Đột nhiên, trong đầu hắn truyền đến từng cơn đau như kim chích, tư duy vốn hơi trì trệ ứ đọng lại chầm chậm chuyển động theo cơn đau này, giống như cơn đau này là một bàn tay đang nện vỡ cửa, ra sức mở một cánh cửa khác cho hắn vậy.
Hai ngón tay bị mất cũng như bị thiêu đốt, vừa đau vừa ngứa.
Lê Tiệm Xuyên từng bị đau đầu một, hai lần thế này, nó không gây ra ảnh hưởng gì to tát cả.
Hắn hơi nhíu mày, phớt lờ cơn khó chịu, cầm khăn lau gương mặt đã biến thành mèo con Li Hua* của Ninh Chuẩn.
*Mèo Li Hua còn gọi là mèo Dragon Li, là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều
Ninh Chuẩn rủ mắt quan sát con búp bê Barbie màu đen, mặc cho Lê Tiệm Xuyên lau mặt.
Sau khi lau xong, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ vài giây, quyết định đánh cược một lần để xác nhận suy đoán của mình.
Vì vậy, hắn rời phòng tắm, đi vào bếp chọn một con dao làm bếp đưa cho Ninh Chuẩn: “Tiến sĩ Ninh, em có muốn thử giết chồng mình không?”
Lê Tiệm Xuyên cầm tay Ninh Chuẩn, nói với giọng trầm: “Đây, rạch vào chỗ này… Nghe đây, cục cưng, tôi không điên, tôi vẫn còn cơ hội sống lại, bây giờ em giết tôi là tôi có thể đoán ra ngay.”
Hắn hôn lên chóp mũi Ninh Chuẩn.
Vẻ mặt của Ninh Chuẩn hơi biến đổi, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời như ngọc đen của Lê Tiệm Xuyên.
Nó khác với sự lạnh lùng và điềm tĩnh ngày thường, vào lúc này, có một quầng sáng màu xanh nhạt đang trôi nổi trong đôi mắt đen kia.
Quầng sáng đó như bị thu hút bởi thứ gì đó không biết tên, dần dần tụ lại với nhau rồi hình thành một hình vẽ bí ẩn và ảm đạm trong sâu thẳm đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên.
Đường nét của hình vẽ vẫn còn rất mờ và mỏng manh, do đó không nhận ra rốt cuộc là cái gì.
Nhưng vào khoảnh khắc Ninh Chuẩn nhìn thấy nó, trong lòng bỗng dưng nổ tung, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp lập tức cong lên.
Nhanh thế này.
Cậu và Quốc vương của cậu sẽ gặp lại nhau sau bao ngày xa cách…
“Không nỡ hả?”
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, huơ huơ tay trước mặt Ninh Chuẩn.
“… Được.” repost là chó nha
Ninh Chuẩn giật mình lấy lại tinh thần, buông mắt cầm lấy dao, mỉm cười nói: “Đừng sợ, anh nhé. Em biết động mạch chủ, chỉ thoáng qua thôi, không đau đâu…”
Lê Tiệm Xuyên không kìm được suy nghĩ Ninh Chuẩn vốn đã muốn rạch một dao này từ lâu, nhưng trước khi hắn có thể nghĩ nhiều hơn, Ninh Chuẩn đã giơ tay cắt cổ hắn không chút do dự.
Tay nghề của Ninh Chuẩn rất chuyên nghiệp, chọn ngay vị trí trí mạng.
Cơn đau chỉ kéo dài một, hai giây, Lê Tiệm Xuyên lập tức mất ý thức, thoát khỏi khống chế cơ thể.
Một dòng chữ xuất hiện trong hư vô.
“Số lần sống lại còn lại: 0.
Bạn biết rõ bước chân của thần chết, thần chết cũng nhìn thấy tương lai của bạn.
Trong vòng ba giờ đồng hồ, xin vui lòng phá giải vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, đồng thời công bố sự thật với công dân thành phố Maine.
Phá án thành công, cửa xét xử sẽ hạ xuống;
Phá án thất bại, bạn sẽ bị một viên đạn quen thuộc xuyên thủng trán.”
Ba giờ đồng hồ.
Viên đạn quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra.
Cảm giác xốc nảy liên tục truyền đến từ bên dưới cơ thể, có những tiếng thở dài nặng nề bên tai.
Hắn lặng lẽ quét mắt, phát hiện hiện giờ mình đang ngồi ở ghế phó lái của một chiếc xe cảnh sát.
Trên cửa kính bên cạnh đang phản chiếu một gương mặt quen thuộc, tóc xám mắt xám, đúng là thân phận thực sự của hắn trong màn chơi này, công tố viên.
Hết chương 78
Lời tác giả: Lê Tiệm Xuyên: Nghe nói mấy cô nói tôi khờ phải không =-=
Màn chơi này thực sự không phức tạp đâu, chủ yếu là do Xuyên ca đã vào trò chơi bằng chìa khóa riêng của mình nên mới biến thành mục tiêu. Điều này cũng chứng tỏ Xuyên ca sẽ bắt đầu bình phục! Tới nào, gangster Xuyên!
“Rẽ trái!”
Lê Tiệm Xuyên hét to về phía Ninh Chuẩn.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng lấy ra một cây nỏ chữ thập thô sơ được chế từ vật liệu thừa hắn dùng làm gậy ba-toong, đầu nỏ gỗ sắc nhọn nhắm vào mái che dựng bên ngoài quầy trái cây bên đường.
Chỉ nghe vài tiếng bịch bịch bịch liên tục.
Chiếc xe ba bánh quẹo một góc vuông xông vào một con đường nhỏ, mái che phía sau lập tức đổ sập, nện vào lớp kính chắn gió phía trước xe tải.
Xe tải bị chắn mất tầm nhìn, lập tức đụng ngã nhiều quầy hàng.
“Ahhhhhh!”
Đám đông hoảng loạn bỏ chạy tứ phía, có người sợ hãi, la hét rút điện thoại ra gọi cảnh sát.
“Brừm ___ brừm ___!”
Tiếng động cơ xe tải vang dội.
Tài xế thành thạo đạp phanh xe, đánh mạnh tay lái, chỉ bị cuốn vào trong hỗn loạn hơn mười giây ngắn ngủi rồi lại xông về phía con đường nhỏ mà xe ba bánh đã chạy vào.
Con đường rất hẹp, nhưng khéo sao thân xe tải lại đầu xuôi trót lọt. Thùng rác và xe đạp dựng đầy ở hai bên đường bị đụng bay vèo veèo, người đi đường sợ hãi núp vào vườn hoa ở hai bên đường.
Chiếc xe ba bánh linh hoạt chạy như bay ở phía trước, chiếc xe tải bị đồ vật hỗn tạp trên đường cản trở, nhưng nó vẫn đang nhanh chóng bám sát.
“Em nhớ bản đồ giao thông của thành phố Maine không có con đường nào quá phức tạp ở gần đây.”
Ninh Chuẩn quay đầu lại nói nhanh, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra bọn chúng đã tính toán cẩn thận, chúng ta không dễ chạy thoát đâu… Tên tài xế này chẳng hề kiêng dè người đi đường gì cả.”
Lời cậu nói gần như bị chìm ngập trong những cú xốc nảy kịch liệt và những tiếng động lớn đang không ngừng áp sát phía sau.
Lê Tiệm Xuyên từng trốn chạy giống thế này không biết bao nhiêu lần trong hơn hai mươi năm, nhưng tình hình khi đó không hoàn toàn giống như bây giờ, hắn mất cả hai chân và không có vũ khí. Đối thủ có lợi thế tuyệt đối, muốn vừa đánh vừa lui vừa giết ngược lại là hoàn toàn có khả năng. Có điều, không phải hắn chưa gặp qua tình huống này.
Gần đây không có sông hồ, điều kiện đường xá không phức tạp, vậy chỉ còn một cách.
“Bỏ xe ở ba mươi mét phía trước!”
Thô bạo gạt tấm màn vải phía trước ra, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhìn quanh các tòa nhà hai bên đường, một tay giữ lấy rìa xe ba bánh để ổn định thân hình lắc lư, tay còn lại siết chặt gậy ba-toong: “Tòa nhà có cờ màu vàng!”
Vừa dứt lời, khoảng cách ba mươi mét đã tới.
Cú phanh khẩn cấp của xe ba bánh mang theo quán tính làm thân xe hất mạnh qua một bên, Lê Tiệm Xuyên mượn lực lao ra, lúc rơi xuống đất liền nghe thấy cây gậy ba-toong phát ra tiếng ken két do chịu tải trọng lượng, may sao hắn kịp thời vịn tường ổn định, được Ninh Chuẩn vội vàng bò dậy kéo lại.
“Đây coi như chúng ta đột nhập nhà dân rồi!”
Hai người loạng choạng vượt qua bồn hoa, Lê Tiệm Xuyên dùng sức bẻ cong song sắt phía trước căn nhà màu vàng, kéo ra một cái lỗ to, vừa ra hiệu Ninh Chuẩn chui vào, vừa nói: “Hi vọng chủ nhà vắng nhà hoặc không có súng, đột nhập nhà dân thành phố Maine thì cầm chắc sẽ bị bắn chết…”
“Đuổi tới rồi!” Edit by Lam Thương
Ninh Chuẩn đỡ hắn, nhìn vội về phía sau, ánh mắt lạnh băng.
Chiếc xe tải đâm sầm vào chiếc xe ba bánh, trực tiếp ép dẹp nó dưới bánh xe.
Sau một tiếng nổ vang long trời lở đất, cửa của chiếc xe tải mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nhảy ra khỏi xe, đuổi theo về phía bên này.
Ninh Chuẩn cố gắng di chuyển vào trong nhanh nhất có thể, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ra sau, phán đoán tình huống: “Có lẽ gã không có súng, bằng không ở khoảng cách này là đủ để bắn chết chúng ta, xem ra sau khi bỏ xe, gã chỉ có thể đánh cận chiến… nỏ chữ thập còn lại hai mũi tên, thứ đồ chơi này thô sơ quá, em có mang theo chất độc không?”
“Tình huống hiện tại của em…”
Ninh Chuẩn thở dốc, giọng nói mập mờ, vội nói: “Bị giới hạn rất nhiều, em không thể sử dụng hộp ma để chứa đồ, cũng không thể sử dụng năng lực đặc biệt…”
Lê Tiệm Xuyên cũng đoán được điều này, bằng không bọn họ đã bị truy đuổi đến mức độ này, Ninh Chuẩn không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn mà không sử dụng đồng thuật, giết chết kẻ rượt đuổi bọn họ được.
“Chỉ có cái này, em làm tạm.”
Ninh Chuẩn rút ra một chai thủy tinh nhỏ, bên trong chứa nửa lượng chất lỏng sềnh sệch trong suốt: “Đêm qua anh nói mắt của hung thủ bị đỏ, lại còn dụi mắt, em nghĩ gã có thể có vấn đề về mắt, mắt bị dị ứng, chất lỏng này có tính kích thích, phạm vi bay khá rộng, không độc hại… “
Lê Tiệm Xuyên nghe xong hai câu đầu tiên thì lập tức kéo Ninh Chuẩn sang một bên, tựa vào lối đi tối om giữa hai căn nhà, đồng thời cầm lấy chai thủy tinh kia.
Bước chân rượt đuổi cực nhanh đã tới gần.
Vào khoảnh khắc cái bóng đen xuất hiện ở chỗ ngoặt, Lê Tiệm Xuyên quẳng mạnh chai thủy tinh ra ngoài.
Chai thủy tinh nện vào góc tường của tòa nhà, viên gạch đá màu be bị ướt một góc, một màn sương trắng mỏng lớn lập tức bốc hơi.
Lê Tiệm Xuyên ở cách đó vài bước ngửi thấy mùi chua cay nồng, cổ họng như bị bóp chặt, suýt nữa bị sặc.
“Khụ khụ!”
Người đàn ông đuổi theo lập tức dừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng ho khù khụ cực kì đau đớn, che mắt lùi nhanh về sau, nhưng màn sương trắng cứ như quấn trên người gã, không gạt đi được.
“Andreas!”
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên hét to, thân hình người đàn ông kia chợt chấn động.
Đã quá muộn, hắn không thể giật khẩu trang của người đàn ông kia xuống để xem danh tính của gã, nhưng Lê Tiệm Xuyên đã có phán đoán thông qua phản ứng bản năng của người này.
Hắn hành động dứt khoát, nhấc cây nỏ chữ thập lên bắn liền hai mũi.
Vì dụng cụ đơn sơ nên chỉ có một cây gỗ sắc nhọn ghim vào vai người đàn ông kia.
“Có tiếng còi cảnh sát!”
Ninh Chuẩn nắm lấy cánh tay Lê Tiệm Xuyên.
“Đi!” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên cũng nghe thấy động tĩnh đến từ bốn phía, cảnh sát đến lúc này không có ý tốt, chắc chắn là đến bắt hắn.
Tình hình hiện tại là hắn cực kì nghi ngờ Andreas nhưng lại thiếu bằng chứng quan trọng có thể kết nối mọi thứ để nhận dạng Andreas và động cơ gây án của gã.
Nếu mảnh móng tay được xác nhận là của Andreas, vậy thì mọi thứ đơn giản và dễ dàng giải quyết hơn nhiều
Thế mà đồn cảnh sát lại có nội gián, móng tay bị bỏ lại ở phòng xét nghiệm, hắn trở thành tội phạm bị truy nã. Tên nội gián sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đi vào đồn cảnh sát và nhận dạng Andreas.
Cho dù hiện tại cảnh sát có tới và kẻ lái xe đụng bọn hắn cũng được chứng thực là Andreas, Lê Tiệm Xuyên cũng biết đối phương nhất định có vô số lý do để giải thích tất cả.
Hắn và Ninh Chuẩn đã rơi vào tình thế xấu ngay từ trên thân phận của cả hai.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng suy nghĩ chiến lược đối phó, Ninh Chuẩn chạy lòng vòng qua vài tòa nhà cũ, lại nhảy qua bức tường thấp ở phía sau.
Tiếng còi xe cảnh sát réo hò bên ngoài, bọn hắn lẩn tránh, đổi sang quần áo lang thang, chui vào cống thoát nước.
Theo tuyến đường ống thoát nước trong trí nhớ của Ninh Chuẩn, hai người lội nước bẩn tiếp tục đi về phía trước.
Chuyến đi đến nhà Andreas đã chết non, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn còn nhớ thân phận đầu tiên của mình, cha của Andreas, Rauen.
Nếu như muốn điều tra Andreas, ngoài việc kiểm tra nhà của gã thì còn có một lựa chọn khác là kiểm tra ngôi nhà cũ của gã, cũng chính là ngôi nhà cũ mà Rauen đang sống.
Rauen không phải là nhân vật chủ chốt trong vụ giết người liên hoàn đường Tulip, cái chết của ông ấy tạm thời được quy kết không liên quan đến vụ án này và sẽ được lập án khác.
Vì thế cảnh sát sẽ tạm thời không chú ý đến bên kia, Andreas cũng không biết Lê Tiệm Xuyên từng là Rauen.
Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên vẫn luôn hoài nghi việc Rauen chết vì ngộ độc.
Hắn cứ cảm thấy chất độc này rất kỳ lạ, cháo trắng trong tay hộ lý, cửa sổ và tuyến đường mua thức ăn không có gì bất thường, chỉ có mỗi video giám sát trong thang máy, mà Andreas lại ở tầng trên cùng của bệnh viện nơi Rauen đang nằm viện.
Ban đầu cảm thấy không liên quan, nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như chỗ nào cũng có manh mối.
Tiếng bước chân và tiếng thở nặng nề vang vọng trong cống thoát nước thấp bé.
“Em còn nhớ màn Jack Đồ tể không?”
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nói: “Tôi bị đuổi giết trong cống thoát nước suốt một đêm, ruột rơi cả ra ngoài nhưng lại không chết… Bây giờ bọn người kia còn chưa biến thành Jack mà chúng ta đã phải chui vào đây rồi.”
Nửa người hắn đè trên vai Ninh Chuẩn, xương vai gồ lên của thiến niên gầy gò cấn vào lồng ngực hắn. Hắn giơ tay véo lỗ tai mềm mại của Ninh Chuẩn, thấp giọng cười: “Lúc trời hửng sáng, tôi nhìn thấy tiến sĩ Ninh lại đang đợi tôi ở ngoài miệng cống để kéo tôi lên, quả thật thấy được yêu mà sợ.”
Ninh Chuẩn có hơi loạng choạng, nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Cậu khịt mũi từ nhịp thở phì phò: “Em đoán lúc đó anh nghĩ là ‘hóa ra tên nhóc vô lương tâm này cũng có một lần tốt bụng’… vừa được yêu mà sợ vừa dỗ em nhỉ.”
Lê Tiệm Xuyên thực sự không biết Ninh Chuẩn lại biết rõ suy nghĩ trong lòng mình khi đó đến thế, bèn cười nói: “Một mặt thôi, em nghĩ về mặt khác thử xem, một người đẹp tóc vàng mông trần tắm trong ánh mặt trời buổi sáng thay thế cho tử thần đột nhiên xuất hiện, đấy chẳng phải là được yêu mà sợ ư…”
“Em biết anh thích mà… về sẽ cởi cho anh xem nhé.”
Ninh Chuẩn nghiêng đầu.
Hai người đón lấy một nụ hôn ngắn ngủi đậm mùi rỉ sắt, trò chuyện câu được câu không để phân tán sự mệt mỏi về tinh thần.
Hai mươi phút sau.
Bên ngoài bức tường của một tòa nhà hai tầng nhỏ có mái màu xanh lam, nắp hố ga nặng nề kêu két một tiếng bị đẩy ra.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn ra ngoài vài lần, sử dụng kinh nghiệm nhiều năm để xác nhận xung quanh thật sự gió êm sóng lặng, rồi cả hai mới lần lượt chui ra khỏi cống thoát nước, vác cái thân hôi rình trèo vào nhà Rauen.
Nhà của Rauen hiển nhiên đã bị lục soát cách đây không lâu, nhưng cơ bản vẫn giữ nguyên hình dạng lúc chủ nhân còn sống.
Kể từ khi tham gia trò chơi hộp ma, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy khả năng lục soát nhà của mình còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát. Hắn và Ninh Chuẩn khập khiễng phân công kiểm tra, mất chưa đầy một giờ đã kiểm tra xong toàn bộ ngôi nhà.
Về cơ bản không có manh mối nào liên quan đến Andreas.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên tìm được một vài thứ.
Hắn tìm thấy một con búp bê Barbie màu đen phủ đầy bụi trong kho đồ ở tầng một.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy con búp bê Barbie này, Lê Tiệm Xuyên liền nghĩ đến nhiệm vụ hung thủ của lượt xét xử thứ hai gần như đã bị hắn quên béng __ Móc đôi mắt của búp bê Barbie màu đen.
Trước đó chưa từng nhìn thấy búp bê Barbie đen, nhưng bây giờ thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhiệm vụ hung thủ của mỗi lượt xét xử, vụ án của lượt xét xử này, và sự thật cuối cùng của bàn tròn rốt cuộc có liên quan gì đến nhau?
Lông mày của Lê Tiệm Xuyên hơi chau lại, bàn tay đeo găng tay chạm vào mắt của búp bê Barbie, ấy mà phát hiện hai nhãn cầu giống như hạt thủy tinh màu xanh lại di chuyển, run nhẹ dưới áp lực của đầu ngón tay hắn, đồng thời có cảm giác sâu bướm bò qua đầu ngón tay rợn cả tóc gáy.
Nhưng nhìn kỹ lại, nó không khác gì đôi mắt búp bê bình thường.
Lê Tiệm Xuyên không muốn để lỡ thời gian, cầm tới một thanh sắt đào hai mắt búp bê ra.
Đôi mắt nhỏ rơi trên mặt đất, đột nhiên biến thành một vũng máu nhỏ, tỏa ra mùi hôi thối.
Song trong hốc mắt nơi đặt nhãn cầu ban đầu có một cái tên tiếng Anh có kích thước bằng hạt gạo, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể được viết bởi một đứa trẻ.
“Annie.”
Lê Tiệm Xuyên đọc cái tên một lần, đột nhiên cảm thấy quen tai.
Hắn kiểm tra con búp bê Barbie đen mun giống như than cốc, phát hiện chiếc váy nhỏ mặc trên người búp bê này chắc hẳn được may bằng tay, bên trong cổ áo cũng có viết một cái tên Annie bằng bút bi. Trong tình huống bình thường, đây không phải là tên của búp bê Barbie, mà phải là tên của chủ sở hữu búp bê Barbie.
Cô chủ nhỏ, trẻ con, Rauen, Andreas…
Vụ mất tích của xe buýt trường học!
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tối sầm.
Hắn đã nhớ ra tại sao cái tên Annie lại quen thuộc như vậy.
Cách đây không lâu, hắn từng sử dụng thân phận Albert để tìm xem danh sách nạn nhân của vụ mất tích xe buýt trường học tại đồn cảnh sát Fenain, trong đó có cái tên Annie.
Cái tên này rất phổ biến, nhưng lại cùng xuất hiện trong hai vụ án có liên quan đến nhau, hắn không cho rằng mẹ nó lại vừa khéo đến vậy.
Nếu Annie thực sự là đứa trẻ bị giết hại trong vụ mất tích của xe buýt trường học, vậy thì tại sao con búp bê của cô bé lại ở chỗ Andreas?
Andreas, hoặc là nói bốn tài xế xe tải có liên quan gì đến vụ mất tích của xe buýt trường học? Nếu hung thủ thực sự là Andreas, vậy thì động cơ giết hại ba tài xế khác là gì? Liệu có liên quan đến vụ xe buýt mất tích hay không?
Rốt cuộc sợi chỉ kết nối tất cả bọn họ và bằng chứng mang tính quyết định nằm ở đâu?
Vô số thông tin và suy đoán xô tới, Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến đau não, đầu kêu ong ong.
“Xem cái này đi anh.”
Ninh Chuẩn đi xuống từ trên lầu, cầm một tấm danh thiếp trong tay.
Lê Tiệm Xuyên cầm lấy, thấy đây là danh thiếp của Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine.
Thông thường, các tổ chức thế này đều là các tổ chức phi lợi nhuận, được thành lập bởi một số luật sư lợi ích công cộng, nhằm cung cấp hỗ trợ pháp lý cho người nghèo trong xã hội.
Việc những thứ này xuất hiện trong nhà của Rauen là rất bình thường, nhưng kỳ lạ là Ninh Chuẩn với thân phận là Phil cũng từng nhận được tấm danh thiếp này.
“Rauen, Phil, Albert… Ba người này đều là gia đình của các nạn nhân. Rauen – một công nhân trung thực kiệm lời đột nhiên nhảy lầu để thị uy, Albert – một giáo viên tiểu học cố gắng hết sức móc nối quan hệ để gặp Sullivan, mọc rễ trong phòng trọ của Albert Bé, điều tra vụ án đường hoa Tulip…”
“Phil đã viết một lá thư tuyệt mệnh khi em vừa đến, hình như định tự tử bằng cách cắt cổ tay. Em nhìn thấy tấm danh thiếp này trên bàn trong phòng cậu ta, lịch sử cuộc gọi đã bị xóa, nếu không có gì bất ngờ thì cậu ta đã gọi đến số điện thoại này.”
Ninh Chuẩn vặn mở vòi nước, vừa rửa sơ vết bẩn trên người Lê Tiệm Xuyên, vừa nhướn mày nói, “Sự bất thường của họ có thể liên quan đến Trạm Trợ giúp Pháp lý Maine này. Tất nhiên, suy đoán này rất lỏng lẻo. Em đã gọi vào số điện thoại trên đó, nhưng bên kia nghe thấy giọng em thì lập tức cúp máy, gọi lại thì báo số không có thật.”
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt, đưa tay chạm vào túi quần Ninh Chuẩn, móc di động của Ninh Chuẩn ra, lên mạng tìm kiếm, song có rất ít thông tin về Trạm Trợ giúp Pháp lý này.
Không có trang web chính thức, không có nền tảng.
Chỉ có một vài bài viết trên diễn đàn địa phương đề cập đến Trạm Trợ giúp Pháp lý này.
Lê Tiệm Xuyên không bỏ qua bất kỳ con chữ nào, lần lượt lướt qua từng cái, cuối cùng thấy được một phản hồi.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của luật sư tại Trạm Trợ giúp Pháp lý. Tôi đã thắng kiện rồi! Tôi sẽ mời luật sư một bữa ăn thật hoành tránh!
Bên dưới dòng phản hồi là một bức ảnh mờ, một cậu bé tàn nhang với khuôn mặt to hơn một chiếc bánh đang bồng một chú chó, mỉm cười rạng rỡ, chiếm hai phần ba diện tích ảnh, một phần ba còn lại là một người đàn ông đang cúi đầu lau tay.
Chỉ một nửa khuôn mặt của người đàn ông lộ ra ngoài song Lê Tiệm Xuyên vừa liếc nhìn đã nhận ra.
Đó là nam luật sư chết vì ngộ độc khí gas trong lượt xét xử đầu tiên.
Tim Lê Tiệm Xuyên đập nhanh hơn một chút.
Hắn liếc nhìn ngày đăng, là bốn năm trước của dòng thời gian trong lượt xét xử đầu tiên.
Nếu bỏ qua giả thiết nam luật sư này là người chơi, chỉ nhìn vào thân phận gốc trong màn chơi thì người vợ hàng xóm của Ron biết nam luật sư, hơn nữa nam luật sư này đã giúp Nunnally thắng kiện.
Hiện tại, thông qua bài phản hồi này, có thể chứng minh nam luật sư này đến từ Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine.
Và Trạm Trợ giúp Pháp lý này lại xuất hiện trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip của lượt xét xử thứ hai.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nhớ đến chú hề bị moi tim trong lượt xét xử đầu tiên.
Hắn nghĩ hắn đã đoán ra.
Nhưng còn thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa là hắn có thể xác thực một vài thứ.
Một tia sáng xanh lạnh lẽo từ từ nổi lên trong đôi mắt đen của Lê Tiệm Xuyên.
Đột nhiên, trong đầu hắn truyền đến từng cơn đau như kim chích, tư duy vốn hơi trì trệ ứ đọng lại chầm chậm chuyển động theo cơn đau này, giống như cơn đau này là một bàn tay đang nện vỡ cửa, ra sức mở một cánh cửa khác cho hắn vậy.
Hai ngón tay bị mất cũng như bị thiêu đốt, vừa đau vừa ngứa.
Lê Tiệm Xuyên từng bị đau đầu một, hai lần thế này, nó không gây ra ảnh hưởng gì to tát cả.
Hắn hơi nhíu mày, phớt lờ cơn khó chịu, cầm khăn lau gương mặt đã biến thành mèo con Li Hua* của Ninh Chuẩn.
*Mèo Li Hua còn gọi là mèo Dragon Li, là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều
Ninh Chuẩn rủ mắt quan sát con búp bê Barbie màu đen, mặc cho Lê Tiệm Xuyên lau mặt.
Sau khi lau xong, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ vài giây, quyết định đánh cược một lần để xác nhận suy đoán của mình.
Vì vậy, hắn rời phòng tắm, đi vào bếp chọn một con dao làm bếp đưa cho Ninh Chuẩn: “Tiến sĩ Ninh, em có muốn thử giết chồng mình không?”
Lê Tiệm Xuyên cầm tay Ninh Chuẩn, nói với giọng trầm: “Đây, rạch vào chỗ này… Nghe đây, cục cưng, tôi không điên, tôi vẫn còn cơ hội sống lại, bây giờ em giết tôi là tôi có thể đoán ra ngay.”
Hắn hôn lên chóp mũi Ninh Chuẩn.
Vẻ mặt của Ninh Chuẩn hơi biến đổi, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời như ngọc đen của Lê Tiệm Xuyên.
Nó khác với sự lạnh lùng và điềm tĩnh ngày thường, vào lúc này, có một quầng sáng màu xanh nhạt đang trôi nổi trong đôi mắt đen kia.
Quầng sáng đó như bị thu hút bởi thứ gì đó không biết tên, dần dần tụ lại với nhau rồi hình thành một hình vẽ bí ẩn và ảm đạm trong sâu thẳm đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên.
Đường nét của hình vẽ vẫn còn rất mờ và mỏng manh, do đó không nhận ra rốt cuộc là cái gì.
Nhưng vào khoảnh khắc Ninh Chuẩn nhìn thấy nó, trong lòng bỗng dưng nổ tung, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp lập tức cong lên.
Nhanh thế này.
Cậu và Quốc vương của cậu sẽ gặp lại nhau sau bao ngày xa cách…
“Không nỡ hả?”
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, huơ huơ tay trước mặt Ninh Chuẩn.
“… Được.” repost là chó nha
Ninh Chuẩn giật mình lấy lại tinh thần, buông mắt cầm lấy dao, mỉm cười nói: “Đừng sợ, anh nhé. Em biết động mạch chủ, chỉ thoáng qua thôi, không đau đâu…”
Lê Tiệm Xuyên không kìm được suy nghĩ Ninh Chuẩn vốn đã muốn rạch một dao này từ lâu, nhưng trước khi hắn có thể nghĩ nhiều hơn, Ninh Chuẩn đã giơ tay cắt cổ hắn không chút do dự.
Tay nghề của Ninh Chuẩn rất chuyên nghiệp, chọn ngay vị trí trí mạng.
Cơn đau chỉ kéo dài một, hai giây, Lê Tiệm Xuyên lập tức mất ý thức, thoát khỏi khống chế cơ thể.
Một dòng chữ xuất hiện trong hư vô.
“Số lần sống lại còn lại: 0.
Bạn biết rõ bước chân của thần chết, thần chết cũng nhìn thấy tương lai của bạn.
Trong vòng ba giờ đồng hồ, xin vui lòng phá giải vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, đồng thời công bố sự thật với công dân thành phố Maine.
Phá án thành công, cửa xét xử sẽ hạ xuống;
Phá án thất bại, bạn sẽ bị một viên đạn quen thuộc xuyên thủng trán.”
Ba giờ đồng hồ.
Viên đạn quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra.
Cảm giác xốc nảy liên tục truyền đến từ bên dưới cơ thể, có những tiếng thở dài nặng nề bên tai.
Hắn lặng lẽ quét mắt, phát hiện hiện giờ mình đang ngồi ở ghế phó lái của một chiếc xe cảnh sát.
Trên cửa kính bên cạnh đang phản chiếu một gương mặt quen thuộc, tóc xám mắt xám, đúng là thân phận thực sự của hắn trong màn chơi này, công tố viên.
Hết chương 78
Lời tác giả: Lê Tiệm Xuyên: Nghe nói mấy cô nói tôi khờ phải không =-=
Màn chơi này thực sự không phức tạp đâu, chủ yếu là do Xuyên ca đã vào trò chơi bằng chìa khóa riêng của mình nên mới biến thành mục tiêu. Điều này cũng chứng tỏ Xuyên ca sẽ bắt đầu bình phục! Tới nào, gangster Xuyên!
Bình luận truyện