Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử
Chương 13
Bữa sáng cũng đã ăn no, Chu Khải liền định đi chơi. Nhưng Lâm Thanh Hòa lại biết ý nói: "Mẹ đi giặt quần áo, ngươi ở nhà chăm sóc các em, chờ ta trở về lại đi chơi".
Từ ngày hôm qua cho tới sáng nay, Chu Khải đều rất hài lòng với bữa ăn. Cho nên kêu hắn chăm sóc các em, hắn cũng không phản bác lại.
Lâm Thanh Hòa liền đi giặt quần áo.
Thôn bên kia có một con sông, đều qua đó giặt đồ.
"Thím, mấy ngày nữa thu hoạch vu mùa xong rồi, trong nhà còn cần củi lửa không?"
Lâm Thanh Hòa cầm tấm ván gỗ đánh quần áo. Đặc biệt là đồ của đứa lớn Chu Khải, thật sự dơ. Trong lòng nhớ tới máy giặt ở thời đại của mình, lúc này có một tiểu có nương tới hỏi.
Lâm Thanh Hòa quay đầu lại nhìn người tới, ký ức hiện ra, nói: "Là tiểu Tây à, trong nhà hình như củi lửa cũng sắp hết. Ngươi trở về cùng anh ngươi nói, chờ thu hoạch vụ mùa xong, kêu hắn đưa cho ta củi. Bao nhiêu tiền cứ chiếu theo mà tính.
Tiểu cô nương gọi là Chu Tây, chỉ khoảng mười tuổi, cùng anh trai Chu Đông năm nay mười lăm.
Tổ tiên của họ đều có thân thích với nhà họ Chu, nhưng hiện tại lại ở rất xa.
Cha mẹ mất sớm, thật không dễ dàng gì với anh em bọn họ. Nhưng anh trai Chu Đông rất có tiền đồ, chẳng sợ còn nhỏ tuổi, đi theo những người lớn làm công, liền lấy được hai công điểm.
Nhiêu đó cũng không có nhiều lương thực. Nhưng trong đội thương tiếc anh em hai người. Vì thế dưới sự đồng ý của mọi người, khi phân chia lương thực sẽ cho nhiều một chút. Lâu lâu có vài hàng xóm tốt bụng giúp đỡ, cứ như thế anh em họ vượt qua.
Vốn dĩ anh em bọn họ không có liên quan gì đến nguyên chủ, nhưng nguyên chủ là người rất lười biếng.
Nguyên chủ thấy con trai mình còn nhỏ, không thể nhờ được. Liền nhờ đứa em ở nhà mẹ đẻ gửi củi, thỉnh thoảng thấy vất vả có gửi cho một ít tiền.
Nhưng sau đó em trai ruột kết hôn, bị em dâu quản lí chặt chẽ, không thể qua đây.
Lúc này nguyên chủ chỉ có thể dựa vào mình đi lấy củi lửa. Nguyên chủ nào có thể để đôi bàn tay mình bảo dưỡng làm việc nặng. Nếu điều kiện không cho phép, cô cũng chẳng đụng đến chén đũa đâu.
Nhưng rơi vào đường cùng, cô có đi nhặt thử củi một lần. Trong ấn tượng ban đầu của nguyên chủ, việc này quả thật giày xéo người sống..
Vì thế, cô liền đem ý định này đặt lên người đứa trẻ 12 tuổi Chu Đông.
Để hắn tìm giúp cô củi để đốt, coi như là cô mua lại củi của hắn. Chu Đông nào có không vui, vì thế đã đi tìm củi.
Đối với người như nguyên chủ, không hẳn là giống nhà tư bản, đều thấy anh em họ vất vả nên mới tạo cơ hội. Không ngờ rằng anh em họ lại coi đây như nợ ân tình của cô, cho nên mới như vậy mà làm.
Người trong thôn không ai mà không biết tính khí của cô. Nhưng mỗi lần nguyên chủ đều trả rất nhiều tiền cho Chu Đông.
Lúc thì một đồng tiền, lúc thì hai đồng tiền. Đừng xem thường một hai xu này. Đối với thu nhập từ công việc thường làm của Chu Tây và Chu Đông mà nói, tuy rằng ít hơn. Nhưng tích tiểu thành đại, có những lúc không có việc làm vào mùa đông, số tiền tích góp từ việc bán củi cũng có thể ăn no ngày ba bữa.
Vì vậy, ngay cả khi người trong thôn biết nguyên chủ thuê trẻ em lao động, cũng chẳng nói gì.
Hiện tại Chu Đông đã 15 tuổi. Mỗi lần đem củi lại đây, nguyên chủ đều cho hắn hai đồng tiền. Bởi vì vóc dáng lớn, sức lực cũng lớn, mỗi lần mang củi đến đều không ít.
Mà đây cũng là một phần thu nhập quan trọng của hai anh em.
Nghe được những lời này, Chu Tây liền rất cao hứng, nói:" Được, ta liền trở về nói với anh trai, thu hoạch vụ mùa xong, lúc đó sẽ đi gom không ít củi lửa ". Sau đó lại nói:" Thím, ở đây không có ai, hay để ta giặt giúp người! "
Nguyên chủ đã kêu anh trai tiểu Tây cung cấp củi lửa. Tuy rằng rất muốn tiểu Tây giúp cô giặt quần áo, nhưng nhìn đến khuôn mặt vẫn còn nhỏ, liền cự tuyệt.
Nhưng nếu không có ai, với tính cách nguyên chủ, nhất định không từ chối.
Ở đây thực sự không có người, lưu manh cũng không.
Nếu nguyên chủ không ở đây, sẽ không khách khí. Nguyên chủ tự nhận mình đã rất chiếu cố anh em họ, nhưng sai tiểu Tây giặt quần áo chẳng ra làm sao.
Nhưng Lâm Thanh Hòa rốt cuộc không phải nguyên chủ, không tu luyện được cái cảnh giới đó.
" Không cần, cũng chỉ có vài bộ đồ. Chờ thu hoạch vụ mùa xong rồi đến. Lúc đó ngươi cũng cùng anh trai qua đây, thím còn phải chuẩn bị rất nhiều củi lửa dùng cho mùa đông, sợ cần rất nhiều "Lâm Thanh Hòa nói.
" Thím yên tâm, nhất định sẽ đem đủ "Chu Tây ngọt ngào nói.
Lâm Thanh Hòa gật đầu, liền nói:" Ngươi mau trở về đi, ta giặt đồ nhanh thôi ".
Chu Tây nhìn cô có vẻ không muốn mình giúp, cũng liền đi về trước. Sau đó nói lại với anh trai.
" Thu hoạch xong rồi ta liền đi! "Chu Đông nói.
Hiện tại hắn có thể lấy sáu phần công điểm. Cuộc sống cũng đã tốt hơn trước, bù lại ở độ tuổi phát triển, ăn rất nhiều.
Chu Tây hiện tại cũng đi theo làm việc, nhưng cô cũng chỉ lấy được hai công điểm.
Lâm Thanh Hòa bên này đang lén lấy một ít xà phòng để giặt đồ. Có xà phòng quả nhiên giặt nhanh hơn nhiều. Cô nhanh chóng giặt xong và trở về nhà. Lại thấy tam tẩu đang tới chỗ hạ du giặt quần áo. Nhưng cũng không tớ chào hỏi.
Bởi vì nguyên chủ và vị nhị tẩu này quan hệ không tốt.
Theo sau nhị tẩu còn có đại tẩu và vài chị em phụ nữ khác giặt đồ cho gia đình. Thấy Lâm Thanh Hòa trở về cũng không có ý tứ chào hỏi.
Mặt khác, mấy người phụ nữ kia liền nói một cách chua ngoa:" Các người nhìn xem cuộc sống của cô ấy, thật đúng là so với lão địa chủ còn thoải mái hơn ".
" Lời này ngươi đừng nói bậy à, cái gì mà lão địa chủ. Tổ tiên chúng ta, ba thế hệ đều là nông dân nghèo, họ còn kêu than một cách đáng thương "Nhị tẩu lập tức nói, tuy rằng không ưa Lâm Thanh Hòa. Nhưng cái mũ lão địa chủ này làm sao có thể đội là nhà Chu gia.
" Cũng không có ý gì khác. Chính là nói cuộc sống của cô ấy quá tốt. Con trai đều ba đứa, nhưng ngươi xem vóc dáng đó, nói là gái chưa chồng còn có người tin "Một vị đại tẩu khác nói.
" Ta nghe nói cô ấy mỗi ngày đều thoa kem bằng dầu ngao, còn không phải nhúng tay làm việc! "Phía trước có một vị khác nói.
" Như vậy sẽ phá sản à, chả trách gương mặt kia non đến nổi còn thể búng ra sữa!"Lại có người khác cay đắng nói.
Không có cuộc sống nào là dễ dàng. Nhưng ba cô con dâu nhà Chu lão gia, cùng với nguyên chủ không cùng cấp bậc. Trước nay đều đem chính mình trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, còn có cái dáng người, giống như hồ ly tinh.
Đương nhiên họ cũng sẽ không dám nói trước mặt, nếu không chính là tự tìm phiền phức. Nguyên chủ trước đây là người không dễ chọc, cho nên chỉ nói xấu sau lưng.
Nhị tẩu cùng đại tẩu giặt sạch quần áo xong, liền về nhà. Với chuyện gặp được Lâm Thanh Hòa, không trách cũng không để trong lòng.
Đối với Lâm Thanh Hòa, nói xấu sau lưng nguyên chủ cũng không khác gì đang nói mình, nhưng cô cũng không để tâm cho lắm.
Các cô ấy nói như thế nào thì như thế ấy, đừng nói trước mặt cô là được.
Lâm Thanh Hòa đang phơi quần áo liền nghĩ đến, vừa rồi Chu Tây nói muốn tích góp củi lửa cho mùa đông. Chiếu theo sự phát triển của cốt truyện, có vẻ như người cha của nhân vật phản diện bị thương vào lúc này?
Từ ngày hôm qua cho tới sáng nay, Chu Khải đều rất hài lòng với bữa ăn. Cho nên kêu hắn chăm sóc các em, hắn cũng không phản bác lại.
Lâm Thanh Hòa liền đi giặt quần áo.
Thôn bên kia có một con sông, đều qua đó giặt đồ.
"Thím, mấy ngày nữa thu hoạch vu mùa xong rồi, trong nhà còn cần củi lửa không?"
Lâm Thanh Hòa cầm tấm ván gỗ đánh quần áo. Đặc biệt là đồ của đứa lớn Chu Khải, thật sự dơ. Trong lòng nhớ tới máy giặt ở thời đại của mình, lúc này có một tiểu có nương tới hỏi.
Lâm Thanh Hòa quay đầu lại nhìn người tới, ký ức hiện ra, nói: "Là tiểu Tây à, trong nhà hình như củi lửa cũng sắp hết. Ngươi trở về cùng anh ngươi nói, chờ thu hoạch vụ mùa xong, kêu hắn đưa cho ta củi. Bao nhiêu tiền cứ chiếu theo mà tính.
Tiểu cô nương gọi là Chu Tây, chỉ khoảng mười tuổi, cùng anh trai Chu Đông năm nay mười lăm.
Tổ tiên của họ đều có thân thích với nhà họ Chu, nhưng hiện tại lại ở rất xa.
Cha mẹ mất sớm, thật không dễ dàng gì với anh em bọn họ. Nhưng anh trai Chu Đông rất có tiền đồ, chẳng sợ còn nhỏ tuổi, đi theo những người lớn làm công, liền lấy được hai công điểm.
Nhiêu đó cũng không có nhiều lương thực. Nhưng trong đội thương tiếc anh em hai người. Vì thế dưới sự đồng ý của mọi người, khi phân chia lương thực sẽ cho nhiều một chút. Lâu lâu có vài hàng xóm tốt bụng giúp đỡ, cứ như thế anh em họ vượt qua.
Vốn dĩ anh em bọn họ không có liên quan gì đến nguyên chủ, nhưng nguyên chủ là người rất lười biếng.
Nguyên chủ thấy con trai mình còn nhỏ, không thể nhờ được. Liền nhờ đứa em ở nhà mẹ đẻ gửi củi, thỉnh thoảng thấy vất vả có gửi cho một ít tiền.
Nhưng sau đó em trai ruột kết hôn, bị em dâu quản lí chặt chẽ, không thể qua đây.
Lúc này nguyên chủ chỉ có thể dựa vào mình đi lấy củi lửa. Nguyên chủ nào có thể để đôi bàn tay mình bảo dưỡng làm việc nặng. Nếu điều kiện không cho phép, cô cũng chẳng đụng đến chén đũa đâu.
Nhưng rơi vào đường cùng, cô có đi nhặt thử củi một lần. Trong ấn tượng ban đầu của nguyên chủ, việc này quả thật giày xéo người sống..
Vì thế, cô liền đem ý định này đặt lên người đứa trẻ 12 tuổi Chu Đông.
Để hắn tìm giúp cô củi để đốt, coi như là cô mua lại củi của hắn. Chu Đông nào có không vui, vì thế đã đi tìm củi.
Đối với người như nguyên chủ, không hẳn là giống nhà tư bản, đều thấy anh em họ vất vả nên mới tạo cơ hội. Không ngờ rằng anh em họ lại coi đây như nợ ân tình của cô, cho nên mới như vậy mà làm.
Người trong thôn không ai mà không biết tính khí của cô. Nhưng mỗi lần nguyên chủ đều trả rất nhiều tiền cho Chu Đông.
Lúc thì một đồng tiền, lúc thì hai đồng tiền. Đừng xem thường một hai xu này. Đối với thu nhập từ công việc thường làm của Chu Tây và Chu Đông mà nói, tuy rằng ít hơn. Nhưng tích tiểu thành đại, có những lúc không có việc làm vào mùa đông, số tiền tích góp từ việc bán củi cũng có thể ăn no ngày ba bữa.
Vì vậy, ngay cả khi người trong thôn biết nguyên chủ thuê trẻ em lao động, cũng chẳng nói gì.
Hiện tại Chu Đông đã 15 tuổi. Mỗi lần đem củi lại đây, nguyên chủ đều cho hắn hai đồng tiền. Bởi vì vóc dáng lớn, sức lực cũng lớn, mỗi lần mang củi đến đều không ít.
Mà đây cũng là một phần thu nhập quan trọng của hai anh em.
Nghe được những lời này, Chu Tây liền rất cao hứng, nói:" Được, ta liền trở về nói với anh trai, thu hoạch vụ mùa xong, lúc đó sẽ đi gom không ít củi lửa ". Sau đó lại nói:" Thím, ở đây không có ai, hay để ta giặt giúp người! "
Nguyên chủ đã kêu anh trai tiểu Tây cung cấp củi lửa. Tuy rằng rất muốn tiểu Tây giúp cô giặt quần áo, nhưng nhìn đến khuôn mặt vẫn còn nhỏ, liền cự tuyệt.
Nhưng nếu không có ai, với tính cách nguyên chủ, nhất định không từ chối.
Ở đây thực sự không có người, lưu manh cũng không.
Nếu nguyên chủ không ở đây, sẽ không khách khí. Nguyên chủ tự nhận mình đã rất chiếu cố anh em họ, nhưng sai tiểu Tây giặt quần áo chẳng ra làm sao.
Nhưng Lâm Thanh Hòa rốt cuộc không phải nguyên chủ, không tu luyện được cái cảnh giới đó.
" Không cần, cũng chỉ có vài bộ đồ. Chờ thu hoạch vụ mùa xong rồi đến. Lúc đó ngươi cũng cùng anh trai qua đây, thím còn phải chuẩn bị rất nhiều củi lửa dùng cho mùa đông, sợ cần rất nhiều "Lâm Thanh Hòa nói.
" Thím yên tâm, nhất định sẽ đem đủ "Chu Tây ngọt ngào nói.
Lâm Thanh Hòa gật đầu, liền nói:" Ngươi mau trở về đi, ta giặt đồ nhanh thôi ".
Chu Tây nhìn cô có vẻ không muốn mình giúp, cũng liền đi về trước. Sau đó nói lại với anh trai.
" Thu hoạch xong rồi ta liền đi! "Chu Đông nói.
Hiện tại hắn có thể lấy sáu phần công điểm. Cuộc sống cũng đã tốt hơn trước, bù lại ở độ tuổi phát triển, ăn rất nhiều.
Chu Tây hiện tại cũng đi theo làm việc, nhưng cô cũng chỉ lấy được hai công điểm.
Lâm Thanh Hòa bên này đang lén lấy một ít xà phòng để giặt đồ. Có xà phòng quả nhiên giặt nhanh hơn nhiều. Cô nhanh chóng giặt xong và trở về nhà. Lại thấy tam tẩu đang tới chỗ hạ du giặt quần áo. Nhưng cũng không tớ chào hỏi.
Bởi vì nguyên chủ và vị nhị tẩu này quan hệ không tốt.
Theo sau nhị tẩu còn có đại tẩu và vài chị em phụ nữ khác giặt đồ cho gia đình. Thấy Lâm Thanh Hòa trở về cũng không có ý tứ chào hỏi.
Mặt khác, mấy người phụ nữ kia liền nói một cách chua ngoa:" Các người nhìn xem cuộc sống của cô ấy, thật đúng là so với lão địa chủ còn thoải mái hơn ".
" Lời này ngươi đừng nói bậy à, cái gì mà lão địa chủ. Tổ tiên chúng ta, ba thế hệ đều là nông dân nghèo, họ còn kêu than một cách đáng thương "Nhị tẩu lập tức nói, tuy rằng không ưa Lâm Thanh Hòa. Nhưng cái mũ lão địa chủ này làm sao có thể đội là nhà Chu gia.
" Cũng không có ý gì khác. Chính là nói cuộc sống của cô ấy quá tốt. Con trai đều ba đứa, nhưng ngươi xem vóc dáng đó, nói là gái chưa chồng còn có người tin "Một vị đại tẩu khác nói.
" Ta nghe nói cô ấy mỗi ngày đều thoa kem bằng dầu ngao, còn không phải nhúng tay làm việc! "Phía trước có một vị khác nói.
" Như vậy sẽ phá sản à, chả trách gương mặt kia non đến nổi còn thể búng ra sữa!"Lại có người khác cay đắng nói.
Không có cuộc sống nào là dễ dàng. Nhưng ba cô con dâu nhà Chu lão gia, cùng với nguyên chủ không cùng cấp bậc. Trước nay đều đem chính mình trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, còn có cái dáng người, giống như hồ ly tinh.
Đương nhiên họ cũng sẽ không dám nói trước mặt, nếu không chính là tự tìm phiền phức. Nguyên chủ trước đây là người không dễ chọc, cho nên chỉ nói xấu sau lưng.
Nhị tẩu cùng đại tẩu giặt sạch quần áo xong, liền về nhà. Với chuyện gặp được Lâm Thanh Hòa, không trách cũng không để trong lòng.
Đối với Lâm Thanh Hòa, nói xấu sau lưng nguyên chủ cũng không khác gì đang nói mình, nhưng cô cũng không để tâm cho lắm.
Các cô ấy nói như thế nào thì như thế ấy, đừng nói trước mặt cô là được.
Lâm Thanh Hòa đang phơi quần áo liền nghĩ đến, vừa rồi Chu Tây nói muốn tích góp củi lửa cho mùa đông. Chiếu theo sự phát triển của cốt truyện, có vẻ như người cha của nhân vật phản diện bị thương vào lúc này?
Bình luận truyện