Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 17



Là con gái thứ hai của đại tẩu ôm bé út trở về, theo sau còn có Chu Khải và Chu Toàn.

"Này, đem xương lớn, cùng một ít thức ăn đưa đến nhà bà nội của ngươi" Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ gia đình nhà Chu gia sẽ cảm thấy cô như thế nào, đưa một cây xương thịt lớn cho con gái đại tẩu, liền đuổi đi.

"Mới sáng sớm mà đã giống con mèo rồi" Lâm Thanh Hòa đem nước ấm rửa mặt cho bé út và Chu Toàn.

Sau đó mới rửa mặt cho anh cả Chu Khải, Chu Khải nói: "Mẹ, người mua mấy cái bánh mì trắng lớn trở về?"

"Ngươi tưởng mấy cái?" Lâm Thanh Hòa hừ hừ nói: "Chỉ mua có hai cái, nhưng có thể chia cho ngươi nửa cái".

Một người một nửa cũng là tốt rồi.

Cho anh em bọn hắn rửa mặt xong, Lâm Thanh Hòa liền bắt đầu hâm nóng cháo, quả nhiên không có bếp gas thì rất phiền toái.

Lâm Thanh Hòa đã quen với cuộc sống hiện đại, nỗ lực kêu chính mình ráng thích nghi. Nhưng bản thân cô cũng đã thích nghi tốt, chỉ là có chút lười.

Bữa trưa ăn cháo trắng ăn kèm dưa chuột xào thịt, còn có trứng gà luộc, quan trọng nhất là có hai cái bánh bao lớn.

Không có nhiều cháo, mỗi người một chén. Nhưng còn có mấy món ăn đi kèm, còn có hai cái bánh bao lớn, ăn đến nổi bốn mẹ con đều thấy mỹ mãn.

Đặc biệt là Chu Khải, Chu Toàn, đối với bánh bao nhiệt tình yêu thương, ăn trăm lần đều không thấy ngán.

"Mẹ, ngươi còn có mua cái gì trở lại không?" Đứa trẻ thứ hai Chu Toàn hỏi.

"Không có gì" Lâm Thanh Hòa một bên thu dọn chén đĩa, một bên nói.

Lại nói đến hợp tác xã, vật tư ở đó đúng là thưa thớt. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, huyện thành bên kia bán rất đầy đủ.

Lúc này cô muốn mua tôm khô, táo đỏ hay thứ gì đó, nhưng ở đấy đều không có gì. Ngược lại huyện thành bên kia có bán những thứ đó.

Nhưng nguyên chủ mỗi lần qua huyện thành cũng đều mua vải dệt, đối với những thứ này, nguyên chủ căn bản không hề có hứng thú.

Nguyên chủ không có hứng thú nhưng cô lại có. Hiện tại ba đứa trẻ đang trong thời điểm này cần ăn để phát triển, đặc biệt là tôm khô, nó giúp bổ sung canxi.

Cô cũng rất muốn mua táo đỏ, lâu lâu hầm gà có thể bỏ vào.

Còn có các loại nấm, mộc nhĩ, tảo bẹ đã mua. Nhưng nếu Chu Thanh Bách trở lại, với sức ăn của hắn nhất định không đủ, cho nên còn phải đi lên huyện xem xem.

Dự định ngày khác sẽ cùng Chu Đông đi huyện thành vận chuyển vật tư về. Sau đó đưa ba đứa con trai chuẩn bị đi ngủ trưa.

Không có biện pháp nào khác, trừ đi ngủ ra thì không có cái gì để hoạt động.

Nhưng hiện tại trời ngày càng trở lạnh, Lâm Thanh Hòa chờ ba đứa trẻ ngủ xong liền lấy túi không gian ra.

Thật ra cô đã chuẩn bị hai cái chăn nặng bảy cân, loại này đặc biệt ấm. Nhưng ngay cả khi màu sắc có vẻ cũ, nó vẫn mang hơi hướng hiện đại, không phù hợp dùng ở thời đại này.

Cho nên, thiếu một chiếc chăn đơn lớn, cô phải đi huyện thành bên kia mua. Đến lúc đó đem chăn bông nhét vào, Chu Thanh Bách cũng không nói gì được cô.

Với bản lĩnh của cô có thể làm ra điều này!

Trừ bỏ chăn bông còn có đệm giường. Đệm giường thì cô có thể lấy tử túi không gian ra dùng. Vì nó được thiết kế theo phong cách cổ điển, cho nên sẽ không có vấn đề gì. Quan trọng là nó rất ấm áp.

Dự định như vậy ổn rồi, chăn và đệm giường dùng cho chính mình. Đến khi mùa đông bắt đầu, đem bé út ngủ cùng với cô trên đệm. Còn với người cha của nhân vật phản diện, để cho hắn qua phòng bên cạnh của hai đứa con trai ngủ, dù sao bên dó còn chiếc chăn bông cũ, hắn sẽ không bị đông lạnh đâu.

Chu Thanh Bách: "..."

Nhìn túi không gian xong, Lâm Thanh Hòa ôm bé út vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi gia đình Chu gia trở về, biết được Lâm Thanh Hòa thế nhưng lại cho một cây xương thịt lớn. Tuy rằng không có nhiều thịt, nhưng mang đi hầm lấy nước là thứ rất tốt, nào có ghét bỏ gì.

Đặc biệt cái này còn do Lâm Thanh Hòa nhờ con gái thứ hai của đại tẩu mang về.

Xương này được cắt nhỏ, đem đi hầm dưa muối. Đối với nhà lão Chu đã lâu không được ăn thịt, cảm thấy hương vị thơm phức, ăn thật thỏa mãn.

Ăn xong từng người liền rời đi.

Mẹ Chu về phòng liền hỏi cha Chu: "Ông già, ngươi thấy con dâu lão tứ gia này có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì được" Cha Chu kỳ thật cũng không rõ, nhưng cũng không muốn nghĩ đến điều này.

"Còn chuyện gì nữa, trước kia đều hận không thể cách xa nhà Chu gia, sợ bị dính líu với nhau. Hiện tại còn đem ba đứa cháu đại oa qua đây, còn có xương cốt lớn" Mẹ Chu nói.

Cha Chu không có suy nghĩ sâu về chuyện này, đối xử tốt với ông như vậy là được rồi, quản như vậy làm gì.

Hơn nữa quan trọng nhất bây giờ là bàn giao cho xong lương thực. Sau đó chuẩn bị cho vụ gieo trồng lúa mì mùa đông, đó mới là đại sự.

Cũng đâu phải mỗi mình mẹ Chu nghĩa vậy, mặt khác ba chị em dâu kia cũng không phải như vậy sao?

Nhị tẩu cùng Chu Thanh Lâm nói thầm: "Lão tứ gia này có ý gì? Cô ấy sẽ không phải muốn nhà ta chia thịt cho chứ?"

Chu Thanh Lâm không thèm để ý nói: "Cô ấy đã dọn ra riêng, nhà ta sao phải chia thịt cho?" Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy.

"Là cô ấy như thế, nhưng bọn đại oa vẫn là cháu của cha mẹ mà" Nhị tẩu lại cảm thấy mình có thể nhìn thấu tâm can của Lâm Thanh Hòa.

"Tưởng như vậy là nhiều à. Mỗi tháng lão tứ gia gửi tiền trợ cấp nhiều như vậy. Muốn ăn thịt có thể đến đội sản xuất mua, không cần nhà ta chia. Hơn nữa, có lẽ cô ấy không dùng đến thịt này, nếu không đã không cho gia đình chúng ta" Chu Thanh Lâm nói.

Nhị tẩu khó che giấu tâm tình: "Ngươi có nhìn thấy không, anh em bọn đại oa gần đây béo lên không ít, đặc biệt là bé út, mặt có chút nộn nộn".

Hai đứa lớn của cô là con gái, con trai năm nay mới ba tuổi. Nhưng chúng đều rất ốm.

Vốn dĩ đứa con gái thứ hai bằng tuổi với Chu Toàn. Nhưng lớn lên không gầy như Chu Toàn, lúc này mới bao lâu không gặp, đứa trẻ thứ hai Chu Toàn liền rắn chắc không ít.

"Ngươi đừng nghĩ những cái đó, ta thấy túi tiền của cô ấy so với nhà ta không nhiều" Chu Thanh Lâm nói.

Những lời này liền gãi ngứa cho nhị tẩu.

Nhị tẩu tự nhận mình có nhiều tiền hơn mấy chị em dâu khác. Ngay cả khi không có thu nhập, cô vẫn tích góp được mười mấy đồng.

Đây là khoản tiền không hề nhỏ!

Nhưng trái lại với nhà lão tứ gia. Đừng nhìn mỗi tháng đều có tiền trợ cấp gửi về nhà. Điều đó thì sao, lão tứ gia kia sẽ không quản chuyện nhà, tiền trợ cấp nhiều như thế, có thể gây ra họa.

Giống như tam tẩu may giúp cô ấy quần áo mùa đông cho bọn tam oa. Chăn bông và vải tốt như thế, này thật sự là quá phá sản mà.

Cô cá rằng trong túi tiền của Lâm Thanh Hòa, nhất định không nhiều bằng cô!

"Cũng không biết năm sau mẹ sẽ cho ta bao nhiêu tiền tiêu vặt" Nhị tẩu an ủi chính mình một phen xong, tâm tình không tồi, nói.

Mẹ Chu là một mẹ chồng tốt có một không hai trong thôn. Ngoại trừ đối xử tốt hơn với Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hòa ra sống riêng cũng không tính. Thì với mọi người trong nhà họ Chu đều đối xử công bằng.

Hơn nữa điều này không tệ. Chẳng hạn mỗi cuối năm đều phân chia tiền thưởng, lúc đó cũng sẽ cho các cô con dâu một hai khối tiền tiêu vặt.

Hoặc là tự mình chuẩn bị, hoặc về nhà mẹ đẻ thân thích lấy về. Tóm lại tùy các cô an bài.

Những người vợ trong thôn cùng tuổi với con dâu nhà Chu gia sẽ không có được đãi ngộ như vậy, nào có kho bạc nhỏ của riêng mình.

So với họ, cuộc sống của chính mình thật sự vẫn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện