Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 19



Chu Khải nắm lấy tay em trai Chu Toàn, nói: "Mẹ, hiện tại không có gà con".

"Không có sao?" Chu Toàn không khỏi mất mát nói.

"Ta biết hiện tại không có gà con, đợi sang mùa xuân năm sau sẽ nuôi, nhất định lúc đó sẽ có. Mua chúng từ người trong làng là được. Nhưng về sau nuôi gà, thức ăn cho gà là một vấn đề" Lâm Thanh Hòa nói.

Trong nhà trống trải thật sự, đặc biệt là sau vườn có rất nhiều rau, không nuôi gà quả là đáng tiếc.

Tuy nhiên nguyên chủ ban đầu thích sạch sẽ hơn cô, liền không thích cái mùi phân gà. Nhưng nếu dọn dẹp sạch sẽ thì mùi cũng không quá nặng, hơn nữa sau vườn cách xa phòng ở một khoảng, sẽ không đến nỗi nào.

Chờ lúc Chu Thanh Bách trở về, kêu hắn xây một cái chuồng gà.

"Nếu trong nhà nuôi gà, về sau sẽ có thịt gà ăn chứ?" Chu Khải đôi mắt lấp lánh nói.

"Gà có đẻ trứng!" Chu Toàn nói.

"Thịt gà đặc biệt ăn ngon!" Chu Khải nói.

Chu Toàn nghe anh cả nói như vậy, có chút chảy nướng miệng, nhìn về phía mẹ hắn.

Tuy rằng Chu Toàn không nói chuyện, nhưng Lâm Thanh Hòa có thể nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt: Mẹ, ta còn chưa có ăn thịt gà bao giờ.

"Chờ ngày đó nhìn xem, có bán gà hay không" Lâm Thanh Hòa cũng chỉ có thể nói như thế.

"Mẹ, người thật tốt" Chu Toàn lập tức lại ôm chân nàng, mềm mại nói.

Tuy rằng tương lai sẽ trở thành một trong ba anh em phản diện, nhưng hiện giờ cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ.

Bị Lâm Thanh Hòa chiều chuộng như vậy trong vài ngày, liền đem cách đối xử của trước kia ném ra sau. Bây giờ cực kì thân thiết với cô, thậm chí còn muốn ôm bé út ngủ cùng cô.

Trước kia khẳng định là không dám.

Đứa nhỏ đều có mắt nhìn, đối xử với hắn tốt, trong lòng đều hiểu rõ.

Biết Lâm Thanh Hòa đối tốt với anh em bọn họ, cho nên liền dám yêu cầu. Nhưng Lâm Thanh Hòa không đáp ứng, để hai anh em bọn họ tiếp tục ngủ một mình, qua trời lạnh rồi nói.

"Sang năm nuôi gà, các ngươi phải có trách nhiệm cho ăn" Lâm Thanh Hào nói.

"Ta ra sau vườn bắt bọ cho gà ăn!" Chu Toàn lập tức nói.

"Ta đây đi ra ngoài đào giun trở về!" Chu Khải cũng nói.

"Ăn, ăn gà" Bé út nhìn anh cả, lại nhìn anh hai, liền nói ra từ này.

Chu Toàn liền đi qua giáo dục hắn, gà con là để nuôi đẻ trứng, không thể ăn.

Cả nhà ăn cơm còn chưa tới 5 giờ chiều, sủi cảo nhân thịt heo hương vị rất thơm. Nhưng ba đứa trẻ còn nhỏ, ăn không nhiều lắm, vẫn còn dư lại một chén.

Vừa lúc Chu Đông gánh củi tới, Lâm Thanh Hòa liền lấy ra cho hắn ăn, nói: "Tiểu Đông, ngươi đem chén sủi cảo này về ăn, thím có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng".

Chu Đông lắc đầu nói: "Thím, người cứ việc nói, ta nhất định sẽ làm tốt, nhưng sủi cảo ngươi cứ đem cho bọn nhỏ ăn đi".

"Anh Chu Đông, chúng ta đều đã ăn qua" Chu Khải hào khí nói.

Nhưng đứa thứ hai Chu Toàn lại không muốn đem sủi cảo ngon như vậy ra ngoài, bất quá cũng không nói gì.

"Ngươi nghe đấy, bọn họ đều đã ăn qua, nếu ngươi không ăn chén sủi cảo này, thím không mở miệng được" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Đông nghe cô nói như vậy liền do dự một chút, sau đó nhận lấy nói: "Thím, ngươi nói đi".

"Chuyện là vầy, thím dự định sang huyện thành bên kia một chuyến. Lần này cần mua đồ không ít, đến lúc đó thím mang về không hết, ngươi thấy có thể đi cùng thím không?" Lâm Thanh Hòa nói.

Trong nhà Chu Đông có một chiếc xe đẩy, đúng lúc có thể vận chuyển giúp cô. Lần này cô đi huyện thành, có lẽ là lần cuối trong năm.

Qua lại một ngày liền, đi bộ sẽ mệt chết à!

"Được, ngày mai ta sẽ đến đây, mấy giờ thím đi?" Chu Đông nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Ngày mai không phải làm gì, vì ngày mai sẽ hiến lương, hắn không cần đến. Ngày kia hạt được phân phát, lúc đó mới đi không được.

"5 giờ đi" Lâm Thanh Hòa nói.

5 giờ xuất phát đến huyện thành bên kia, 9 giờ mới bắt đầu khai trương.

Chu Đông gật gật đâu, nhìn chén sủi cảo trong tay định đưa lại, Lâm Thanh Hòa nói: "Lấy về ăn đi, bằng không ta không dám nhờ ngươi".

Lại đem ba đồng trả tiền cho hai bó củi, lúc này Chu Đông mới đi về.

Chu Đông trở về không bao lâu, Chu Tây đã rửa chén sạch sẽ, còn hỏi Lâm Thanh Hòa có cần cô chăm sóc bọn đại oa không.

Nguyên chủ trước kia cũng kêu tiểu Tây chăm sóc giúp, tiểu cô nương làm việc rất đáng tin cậy, nhưng Lâm Thanh Hòa không có ý định vậy, nói: "Không cần, sáng sớm ngày mai ta sẽ đem bọn đại oa cho bà nội chăm sóc là được".

Chu Tây liền đi trở về.

Đối với việc Lâm Thanh Hòa kêu Chu Đông cùng đi huyện thành mà trì hoãn việc kiếm củi, cũng không nói gì. Bởi vì Lâm Thanh Hòa cho một chén sủi cảo thịt heo, nếu là đi huyện thành bên kia hoặc ăn cơm ở trong trấn cũng đến 5 đồng tiền. Còn phải có phiếu gạo, nếu không có tiền cũng không mua được.

Một chén sủi cảo này mà không kiếm củi được, cũng không mất mát gì.

Chu Đông từ bên này cầm chén sủi cảo trở về, người trong thôn thấy được, liền hỏi.

Cũng không có điều gì phải giấu, liền nói thím Lâm có việc nhờ, nên cho.

Còn nhờ cái gì, chính là ngày mai cùng thím đi sang huyện thành bên kia.

Lâm Thanh Hòa mang Chu Đông đi huyện thành làm gì, người trong thôn đều không cần hỏi, khẳng định là muốn mua không ít đồ vật, chính mình không xách về hết nên tìm ai đó để mang về.

Nhưng mà một chén sủi cảo nhân thịt này cũng rất đáng giá nha, mùi thơm kia bọn họ đều ngửi thấy được.

Chu Đông không ngốc, trực tiếp mang về nhà, cùng em gái ăn hết, rửa chén đem trả.

Tuy rằng chỉ có một chén sủi cảo, nhưng anh em họ cũng không định nấu cơm tối. Dù sao cũng lầ sủi cảo nhân thịt, tối nay ăn vậy là đủ rồi.

Thật mau đến ngày phát lương thực. Những người thiếu tiền vẫn có thể nhận trước, chờ phát lương lại trừ bù. Cho nên tạm thời mỗi nhà sẽ không thiếu ăn. Nhưng vẫn còn cả mùa đông để vượt qua, không thể ăn tùy ý.

Đặc biệt là anh em Chu Đông Chu Tây, thắt lưng buộc bụng để sinh hoạt, cuối năm vẫn nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng năm nay Lâm Thanh Hòa yêu cầu củi nhiều hơn mọi năm. Điều này đối với bọn họ rất tốt, thu nhập không tồi, chẳng hạn đem bốn bó củi tới liền kiếm được sáu đồng.

Trong thôn lớn như vậy, tin tức Lâm Thanh Hòa kêu Chu Đông chuẩn bị đi huyện thành bên kia thật mau truyền đến tai mẹ Chu.

Khiến mẹ Chu tức đến thiếu chút nữa tức ngực: "Ta còn tưởng cô ta đã thay đổi tốt hơn, vẫn là hình dáng này!"

Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu nhìn cảnh này đã nhiều nên không trách.

Người trong thôn cũng có những ý kiến khác nhau, nhưng vẫn tương đối thống nhất, đều là công kích Lâm Thanh Hòa, quá phá sản. Quả thực bọn họ dù có nhiều tiền cũng không sinh hoạt phá sản như cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện