Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 2



Chắc chắn, các cửa hàng khác chưa mở, nhưng cửa hàng ăn sáng ở đây đã mở vào lúc 6h15. Một số người lao động dọn dẹp vệ sinh đường phố đã đến mua bánh bao ăn và rời đi.

"Bác gái, cho ta một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành. Bánh bao ba tệ loại này" Lâm Thanh Hòa nói.

Đồ ăn của bác gái chuẩn bị rất nhanh, mới đó mà đã bưng lên rồi. Một cái bánh bao nóng còn nghi ngút khói cùng ly sữa đậu nành, quả thật làm người ta ấm bụng.

Nửa năm trước, cô vô tình đi ngang qua và phát hiện cửa hàng này. Tiến vào để ăn sáng và thích luôn cửa hàng vì đồ ăn rất hợp khẩu vị của mình.

Bác gái trong cửa hàng này là người địa phương. Ba tòa nhà của gia đình đang cho thuê. Theo giá nhà hiện tại, căn nhà nếu ở một mình sẽ có giá một nghìn tệ mỗi tháng, không bao gồm phí tiền điện nước.

Tiện nghi thật, một tháng cũng sẽ có sáu bảy trăm, chưa tính ba tòa nhà cho thuê, đây là cái khái niệm gì chứ?

Ngay cả khi gia đình không làm gì, cũng không cần lo lắng về chuyện ăn mặc.

Nhưng gia đình bác gái lại không chịu ngồi yên, họ mở cửa hàng ăn sáng cùng con trai và con dâu, việc kinh doanh vô cùng thuận lợi.

Không chỉ sạch sẽ hợp vệ sinh, mà đồ ăn ở đây vô cùng ngon và nhiều. Lâm Thanh Hòa liền ăn cái bánh bao mình gọi, bình thường sức ăn của cô cũng không hề nhỏ. Nhưng chỉ cần ăn cái bánh bao này liền đủ no.

Nhân bánh báo gồm có thịt, trứng gà, bắp cải, hương vị rất ngon và đặc biệt. Vì cái bánh bao này, cô không ngại từ chối lái xe chỉ do điều này.

Lâm Thanh Hòa nghĩ không thông suốt, nửa tin nửa ngờ, mang theo túi không gian bên người liệu sự tình này sẽ xuất hiện trên người cô sao?

Do dự hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, cô đã nghĩ thông suốt. Chỉ sợ bản thân cô thật sự xuyên qua nhưng lại không có chuẩn bị tốt, nông thôn đó nghèo nàn như vậy, cô không biết mình sẽ ra sao đây!

Thật khiến cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay mà.

Lại còn không biết nơi đó có chỗ nấu cơm hay không, mùi vị của chiếc bánh bao này thật sự rất thích hợp. Nhưng mà!

"Bác gái, còn bao nhiêu chiếc bánh bao, tay nghề của người thật là tốt, bánh bao thật sự quá thơm, ta muốn mua cho đồng nghiệp của ta cùng ăn" Lâm Thanh Hòa lấy giấy lau miệng và nói.

Bác gái cười nói; "Còn có bao nhiêu đâu, nhưng nếu cháu mua nhiều thì ta để lại giá rẻ cho, ta cũng không có lời bao nhiêu".

Bởi vì kinh doanh rất tốt, nên nhiều cửa hàng thường làm rất nhiều. Hơn nữa trước kia, cũng có công trường đến đây đặt bánh. Dù bạn có mua nhiều hay ít, bác gái cũng đều bán.

Những khách hàng như nàng cũng không khan hiếm lắm.

"Bác gái, người có bao nhiêu, cứ đem lại đây hết cho ta. Ta lái xe đến đây, có thể đặt chúng ở phía sau xe". Lâm Thanh Hòa nói; "Tuy nhiên, bác phải để cho ta mức giá rẻ nhất đấy"

Bác gái xem cô không phải nói giỡn, liền nói: "Ta vào nhìn xem có bao nhiêu", liền đi nhìn một chút, rất nhanh đã đi ra: "Hôm nay làm không ít, có 300 cái, ngươi muốn bao nhiêu?"

"Chỉ có 300 cái sao?" Lâm Thanh Hòa không nhanh liền nói.

"Nha, tiểu cô nương tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ, 300 cái cũng không ít. Chừng này bánh đối với nam nhân mà nói, ba cái đã là quá no rồi" Bác gái đáp lời.

"Công ty của ta có rất nhiều người, mà đa số toàn là nam nhân, việc ăn uống không thể so sánh với nữ nhân như cháu. Bánh lại ngon như vậy, ít nhất mỗi người phải ăn hai đến ba cái, này chỉ có ba trăm cái sợ rằng không đủ" Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Công ty của cháu nhiều người như vậy sao?" Bác gái ngây ra một lúc, liền hoài nghi nhìn cô nói.

Liền tính một người hai đến ba cái, 300 cái cũng đủ một trăm nam nhân.

Lâm Thanh Hòa cười nói: "Chỉ là công ty chúng cháu không cần nhiều người như vậy, không phải còn các công ty khác sao. Nhưng ba trăm cái này, trước tiên ta sẽ đem qua cho họ ăn thử, xem có thích không. Nếu thích ăn, hôm nay khả năng phải khiến người vất vả làm thêm cho ta rồi. Vì nhân viên đã tăng ca suốt một thời gian, cho nên muốn thưởng điểm tâm cho họ".

"Công ty của cháu là gì? Còn phải để một tiểu cô nương ra tay xử lí sao?" Bác gái nhìn cô có vẻ không lừa gạt, vừa nói vừa lấy cái rương của cô đưa, bỏ bánh vào.

"Dùng cái rương này để ngươi đựng đem đi?" Bác gái nói.

"Bởi vì công trường xây dựng có đặt bánh, nên chuyên dùng rương này để lưu trữ đồ ăn".

"Ok". Lâm Thanh Hòa trông rất sạch sẽ, gật đầu nói: "Việc này cũng không phải việc ta xử lý, mợ của ta phụ trách thức ăn ở nhiều đơn vị công ty, chỉ là không may bị cảm lạnh, không phải ta nên giúp mợ ấy hay sao? Bánh bao của bác lại ngon thế này, nếu đem về cho mọi người ăn, nhất định sẽ hết sạch ngay. Mợ của ta cũng có thể nghỉ ngơi thêm phần nào."

Tuy rằng lời nói trăm ngàn chỗ hở, nhưng âm thanh ở quán rất ồn ào, bác gái cũng không so đo nhiều như vậy.

Trước mắt đưa cho cô 300 cái bánh bao, còn một số bánh khác chưa được hấp nên đã yêu cầu cô đợi một chút. Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ, đem số bánh bao ấy đem qua công ty trước, số còn lại cô hẹn sẽ quay lại lấy sau.

Lời nói của Lâm Thanh Hòa dù có chút sơ hở, nhưng đó là sự thật. Tiền đã thanh toán trước một nửa, cho nên bác gái cũng không nghi ngờ gì. Với chuyện mặc cả giá cả, bác gái đã giảm rẻ hơn cho cô 20 tệ.

Tuy rằng chỉ có 20 tệ, nhưng Lâm Thanh Hòa không chê ít. Cô hiện tại, dù chỉ 1 tệ thôi cũng đủ để tiết kiệm rồi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng ăn sáng, Lâm Thanh Hòa đỗ xe ở một nơi yên tĩnh vắng người, trực tiếp bỏ bánh bao vào túi không gian. Sau đó đi thẳng đến chợ rau gần đó.

Cô tới mua trứng gà. Bình thường cũng hay tự nấu ăn, đều tới chợ này mua thức ăn.

Ngay khi tơi nơi, liền gặp một bà lão bán trứng gà nhà nuôi. Vì quen thuộc với loại này, cũng biết chỉ có trứng của bà này là tươi nhất, cơ bản đều không tệ.

Tuy trong siêu thị cũng có trứng gà nhà nuôi. Nhưng giá ở chợ rẻ hơn một chút, có điều không cẩn thận rất dễ chọn những quả hư.

Trứng gà của bà lão bán hơi đắt, Lâm Thanh Hòa không muốn mua, ấy thế lại tạo lợi thế cho cô, bà lão liền giảm giá một chút nếu cô mua trứng của bà.

Còn có con trai của bà, hằng ngày đều giúp bà một tay đem trứng ra bán. Khi cô đến đây, con trai bà chưa rời đi. Bà lão muốn bán hết cho nhanh cho nên cho cô chút ưu đãi. Lâm Thanh Hòa đã kêu chàng thanh niên này đem hai giỏ trứng gà đều xách lên xe.

Hai giỏ trứng gà đã xách lên xe, cô trực tiếp thanh toán tiền, bao gồm cả giỏ và cây đòn gánh rồi đuổi hắn đi.

Biết đối phương sẽ nghi hoặc, nhưng Lâm Thanh Hòa không để ý tới, dù sao cô cũng cho anh ta không ít tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện