Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 1070



Chương 1070

Trên trán người đàn ông trung niên hói đầu đầm đìa mồ hôi, trong lòng đau xót, bởi vì hắn biết, sau ngày hôm nay, Báo Đen sẽ phải đổi chủ.

Một bên khác, Báo Đen chậm rãi đi về phía Diệp Vĩnh Khang, nở nụ cười xấu xa nói: “Cho mày một cơ hội, trước khi tao tới gần mày hai mươi mét, mày có thể chủ động qua đây, nếu không thì tao sẽ giúp mày, có lẽ mày sẽ phải chịu chút đau đớn”.

“Mẹ kiếp, ở đấy mà nói nhảm, mày nghĩ mày là cái quái gì…”

Tần Phong không vui khi nghe vậy, lập tức mở miệng oán giận.

Vừa mới nói được một nửa, Tần Phong lập tức ngây người.

Ầm ầm, ầm ầm.

Bởi vì cậu ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, âm thanh này lúc nhỏ lúc to, lúc gần lúc xa, cũng không biết được phát ra từ đâu.

Sau đó, cậu ta đột nhiên cảm thấy mặt đất bắt đầu hơi run rẩy, giống như bị điện giật.

Khi bọn họ phát hiện ra nguyên nhân, không chỉ có Tần Phong mà cả tên cao to đen hôi đến từ Đông Bắc không sợ trời không sợ đất như Mê Long cũng run rẩy!

Nhưng không phải do bọn họ nhát gan mà là do cảnh tượng diễn ra trước mắt thật sự quá đáng sợ!

Báo Đen cười nham hiểm, thong thả bước đi, trông rất chậm rãi.

Nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy mỗi bước chân của hắn sẽ lưu lại một dấu chân rất sâu trên mặt đường bê tông cứng chắc!

“Anh Diệp, huấn luyện viên Sử, chuyện này không thể liều lĩnh, chỉ có thể dùng đầu óc!”

Tần Phong chật vật nuốt nước bọt rồi nói.

“Ồ? Vậy cậu nói thử xem, chúng ta dùng đầu óc kiểu gì”.

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa nói, nhưng trong lòng lại càng thêm tán thưởng thằng nhóc này, một người ở trong tình thế hoảng loạn và sợ hãi như vậy vẫn có thể nhanh chóng vận dụng đầu óc, đúng là ghê gớm.

“Anh Diệp, anh phải tin tôi, giao cho tôi xử lý chuyện này!”

Tần Phong cắn răng nói.

Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc nhìn nhau với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Được, vậy cậu bắt đầu thể hiện đi”.

Diệp Vĩnh Khang rất muốn biết với đầu óc chứa đủ các ý đồ quỷ dị, Tần Phong có thể dùng cách gì vào lúc này.

Chỉ thấy Tần Phong hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, dồn hơi thở xuống đan điền, đột nhiên chậm rãi bước về phía Báo Đen rồi hét to: “Chờ một chút!”

Báo Đen ngây người, suy nghĩ nói: “Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi à? Nhưng bây giờ mày nói gì cũng vô dụng”.

“Ý tôi không phải vậy, anh, anh có thể cho tôi biết quê anh ở đâu không?”

Tần Phong đột nhiên hỏi.

Đầu óc Báo Đen mơ hồ: “Mày bị thần kinh à?”

“Không, tôi xin anh, xin anh nói cho tôi, thật sự xin anh!”

Tần Phong vừa nói, nước mắt vừa chảy từ trong hốc mắt ra, nhìn Báo Đen rồi nói: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, anh chính là anh trai ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện