Chương 2: 2: Lửa Giận Ngút Trời
“Ầm ầm!”
Đêm nay, khu vực không quân của nước Long Hạ nổ ra những tiếng gầm lớn vang dội như tiếng sấm sét.
Việc này là do sự bùng nổ âm thanh do máy bay chiến đấu bay với tốc độ cực nhanh.
“Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên máy bay chiến đấu, Sử Nam Bắc thận trọng hỏi.
Anh ấy đã đi theo Diệp Vĩnh Khang nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy.
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ au, không nói lời nào, chỉ dùng hai tay siết chặt mặt dây chuyền hình lưỡi liềm đã bị nứt.
Năm năm trước, khi thực hiện nhiệm vụ ở Nam Quốc, anh đã bị ám sát, bị thương nặng, suýt chút nữa thì mất mạng.
Trong lúc hôn mê, một nữ sinh ở địa phương đã cứu anh.
Chỉ sau một tháng tiếp xúc với nhau, cả hai đã nảy sinh tình cảm.
Hôm trước khi rời đi, Diệp Vĩnh Khang đã nhét một mặt dây chuyền cho cô gái đó.
Sau đó anh không nói gì, nhẫn tâm rời đi.
Bởi vì anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.
Mặt dây chuyền là một cặp, độc nhất vô nhị trên thế giới và tồn tại phụ thuộc vào nhau.
Khi chủ nhân của một mặt dây chuyền bị đe dọa đến tính mạng, mặt dây chuyền kia sẽ lập tức bị vỡ.
Đồng thời, nó sẽ phát ra một từ trường riêng, chủ nhân của mặt dây chuyền kia sẽ lập tức cảm nhận được.
“Đại ca, phía trước là không phận của Long Hạ, có cần hỏi ý bọn họ trước không?”
Sử Nam Bắc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Gửi tin nhắn cho bọn họ, nói rằng lần này tôi tới đây chỉ là để giải quyết một chút chuyện riêng”.
“Đợi tôi xử lý xong, muốn chém muốn giết thế nào tùy bọn họ, nhưng nếu như ai dám ngăn cản tôi, Điện Long Thần tôi sẽ quyết chiến tới cùng với bọn họ!”
“Rõ!”
Ba tiếng sau.
Nhà xưởng mờ mịt.
“Khóc à, tao cho mày khóc tiếp này!”
Người phụ nữ mặc váy da báo cầm roi quất mạnh từng cái vào người cô bé.
“Cô ơi, cháu cầu xin cô đừng đánh nữa, Tiểu Trân thật sự không khóc, cháu cầu xin cô, Tiểu Trân không có rơi nước mắt đâu…”
Trên người cô bé đầy những vết thương, đồi mắt tràn đầy sợ hãi và đau đớn, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra chỉ để chứng minh rằng mình không khóc, cố gắng dùng cách này để tránh những trận đòn dữ dội.
Thật ra cô bé không hề biết rằng, người phụ nữ mặc váy da báo trở nên điên cuồng như vậy hoàn toàn không hề liên quan chút nào đến việc cô bé có khóc hay không.
Vừa nãy khi mặt dây chuyền tách ra làm đôi, người phụ nữ mặc váy da báo và gã mặt sẹo đột nhiên cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, trong lòng họ cực kỳ khó chịu, như thể có một hòn đá lớn đè lên ngực họ vậy.
Cô ta làm vậy chỉ đơn giản là để trút bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
“Cái đồ con hoang nhà mày, vừa nãy nói cái gì cơ? Bảo bố mày đến cứu mày á? Cái đồ con hoang như mày thì lấy bố ở đâu ra, này thì thích nói linh tinh này!”
Người phụ nữ mặc váy da báo kiếm cớ để tiếp tục đánh đập cô bé một cách dã man.
“Cô ơi, Tiểu Trân không nói dối, Tiểu Trân thật sự có bố, chỉ là bố cháu đã đi tới một nơi rất xa mà thôi, nhưng nhất định bố sẽ quay về tìm Tiểu Trân…”
“Cái đồ con hoang như mày còn dám mạnh miệng à? Xem tao xử lý mày thế nào!”
Chiếc roi bằng da giáng xuống người cô bé một cách dữ dội.
Cô bé đau đớn lăn lộn trên đất, nhưng lần này cô bé không chịu nhượng bộ: “Tiểu Trân không nói dối, Tiểu Trân thật sự có bố…”
“Chị Hoàng, cũng tới giờ rồi, làm việc thôi”.
Gã mặt sẹo liếc nhìn thời gian, đoán rằng lúc này thuốc đã phát huy hết tác dụng.
Người phụ nữ mặc váy da báo lúc này mới tức giận ném chiếc roi sang một bên, giận dữ nói: “Chặt đứt hai chân của đồ con hoang này đi, vặn gãy hai cánh tay, chọc mù một bên mắt, ngoại hình càng xấu thì càng kiếm được nhiều tiền!”
“Tới luôn!”
Gã mặt sẹo thè lưỡi liếm môi, cầm con dao rựa dính máu, cười gằn bước từng bước về phía cô bé.
“Chú ơi… chú ơi… Tiểu Trân thật sự không nói dối, Tiểu Trân có bố mà, Tiểu Trân không nói dối, xin chú đừng chặt đứt chân của cháu, được không…”
Cô bé co người lại vì sợ hãi.
Cô bé ngây thơ còn nghĩ rằng vì nói dối nên mình mới bị phạt.
“Ừ, chú tin cháu, cháu có bố, vì vậy bây giờ cháu có thể gọi bố đến cứu cháu được rồi đấy, ha ha!”
Gã mặt sẹo đột nhiên đưa tay ra, túm tóc Tiểu Trân, thô bạo ấn cô bé xuống mặt đất, cười một cách hung dữ rồi giơ cao con dao rựa trong tay lên…
“Bố ơi cứu con, bố ơi! Bố ơi!”
Cô gái nhỏ khóc rống lên: “Bố ơi bố ở đâu, bố mau tới cứu Tiểu Trân với…”
“Ha ha ha ha ha!”
Gã mặt sẹo cười lớn: “Mày hét to hơn nữa đi, nói không chừng bố mày sẽ tới đấy, ha ha ha, nhưng mà ấy, bây giờ mày ngoan ngoãn để tao chặt đứt hai chân, sau này cố gắng kiếm tiền cho tao!”
Nói xong, con dao rựa trên tay gã mặt sẹo chém mạnh xuống!
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa lớn đột nhiên bật mở.
“Ai thế!”
Gã mặt sẹo lớn tiếng quát.
Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một tên mập mạp từ ngoài xông vào, giơ tay lên tát cho gã một cái.
“Đại ca! Tìm thấy mặt dây chuyền rồi!”
Sau khi Sử Nam Bắc tát vào mặt của gã mặt sẹo, anh ấy nhìn thấy mặt dây chuyền màu đen bị nứt đôi ở góc tường liền nhặt nó lên đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang siết chặt mặt dây chuyền, sau đó nhìn quanh một lượt nhưng không thấy người phụ nữ ấy đâu.
“Chú ơi.
.
”
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên từ trong góc.
Diệp Vĩnh Khang lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái tầm bốn, năm tuổi nằm trên sàn tối ẩm ướt, trên người đầy những vết thương.
“Chú ơi, chú đừng lấy mặt dây chuyền của cháu đi được không?”
Cô bé van xin một cách yếu ớt.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng tiến lên trước: “Bé gái à, cháu nói mặt dây chuyền này là của cháu sao?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Cái này là mẹ tặng cho cháu, mẹ nói sau này khi nào cháu không thoải thoái thì hãy chạm nhẹ vào mặt dây chuyền, sau đó bố sẽ tới tìm cháu”.
“Chú ơi, cháu cầu xin chú, đừng lấy mặt dây chuyền của cháu được không, Tiểu Trân phải đi tìm bố…”
Uỳnh!
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu!
Vào một buổi tối năm năm trước khi anh nói sẽ rời đi, cô gái đó không những không trách anh, mà còn trao thân mình cho anh… Lẽ nào…
Nhìn kỹ, lông mày và đôi mắt của cô bé này trông rất giống anh!
“Ôi đậu má nhà nó”.
Sử Nam Bắc đột nhiên hét lớn: “Đại ca, anh nhìn bên này này!”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, trên trán đột nhiên nổi gân xanh, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, răng phát ra tiếng kêu răng rắc!
Trong góc có thi thể của ba đứa trẻ bị chém đứt lìa tay chân, do chảy quá nhiều máu nên dẫn đến tử vong.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi vừa bước vào, Diệp Vĩnh Khang lập tức hiểu ra!
Đây là một đám người lòng lang dạ thú, chuyên biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật, sau đó bắt ra đường ăn xin!
Nếu như mình đến muộn vài giây…
“Đồ chó, muốn chạy à!”
Sử Nam Bắc giữ chặt người phụ nữ mặc váy da báo đang định âm thầm bỏ chạy.
“Các người… các người là ai… chúng ta hình như chưa từng gặp mặt, có hiểu nhầm gì ở đây chăng…”
Người phụ nữ mặc váy da báo cố gắng trấn tĩnh, lên tiếng nói: “Các người nếu như cần tiền thì cứ nói ra con số đi, nếu như cần người thì con bé này, các người mang đi đi, vừa nãy còn chưa kịp chặt, vẫn là món hàng tươi mới đấy”.
Rầm!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó.
Hai mắt lóe lên, trong mắt là sự tức giận tột cùng, còn có sát khí bừng bừng như tới từ địa ngục!
“Tao là bố của con bé!”
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang trợn trừng, thét ra câu nói vô cùng chấn động này!.
Bình luận truyện