Chương 7: 7: Nổi Giận Lôi Đình
"Vĩnh Khang..."
Hạ Huyền Trúc giãy dụa muốn đuổi theo ra bên ngoài.
"Cậu làm sao vậy? Ấm đầu à!"
Lâm Tĩnh kéo Hạ Huyền Trúc lại: "Xem ra tên khốn kia vẫn có chút trách nhiệm".
"Mau thu dọn đồ đạc đi, nhân lúc này đi còn kịp đấy!"
Lúc này, đám Diệp Vĩnh Khang và Chu Kiệt đã đến sân thượng của bệnh viện.
"Thằng kia, đây là một triệu.
Bây giờ mày quỳ xuống lạy tao ba cái, sau đó xuống nhổ nước bọt vào mặt con đàn bà kia, rồi tát cho đứa con hoang kia một trận.
Một triệu này sẽ là của mày.
Cầm tiền của ông rồi biến khỏi Giang Bắc đi!"
Chu Kiệt ném thẻ ngân hàng ra, đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cho rằng Hạ Huyền Trúc luôn từ chối hắn vì người đàn ông này.
Bây giờ chỉ cần hắn khiến Hạ Huyền Trúc hết hi vọng vào người đàn ông này, thì cô nhất định sẽ khuất phục trước hắn.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Chu Kiệt, nói: "Con gái của tao là do mày phái người bắt cóc?"
Chu Kiệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Có trách thì trách con khốn kia không biết điều.
Cậu đây để mắt đến cô ta, là vận may của cô ta.
Về phần đứa con hoang kia, lẽ ra phải thành ăn xin rồi ....!"
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhấc chân lên, đá mạnh vào bụng của Chu Kiệt, khiến hắn bay ra ngoài.
Lúc nãy khi ở trong phòng bệnh, anh thật sự muốn nổi điên lên nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Hạ Huyền Trúc, cho nên anh đành phải chịu đựng cho đến bây giờ.
Bùm!
Chu Kiệt bay ra mấy mét, đập mạnh vào tường, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra, hắn cảm giác nội tạng của mình sắp vỡ nát đến nơi rồi.
Cùng lúc đó, mấy tên vệ sĩ xung quanh lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
"Đừng đánh chết, giữ nó ngấp ngoải!"
Chu Kiệt miệng đầy máu, nhưng không quên dặn dò.
Hắn lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh, hắn không muốn để người này chết quá dễ dàng.
Mấy vệ sĩ đều là cao thủ, uy thế hừng hực, lần lượt tấn công Diệp Vĩnh Khang từ ba phía: trên, giữa và dưới.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không tránh hay né, chỉ giơ tay phẩy nhẹ.
Bùm!
Ầm một tiếng, những vệ sĩ này bị anh đập bay ra ngoài, ngã nhào ra đất, vẻ mặt đầy đau đớn, thậm chí không còn sức để đứng dậy.
Chu Kiệt trong phút chốc sửng sốt!
Cảnh tượng trước mắt này, hắn hoàn toàn không ngờ tới!
Phải biết, những người đủ tư cách trở thành vệ sĩ riêng của hắn đều là những cao thủ hạng một hạng hai trong gia tộc!
Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra vô cùng bình thản, giống như tiện tay đập mấy con ruồi, từng bước chậm rãi tới gần Chu Kiệt.
Chu Kiệt sợ tới mức chống hai tay trên mặt đất liên tục lùi về sau: "Mày...!đừng tới đây!"
"Bố tao là Chu Chí Long, tao là cậu chủ nhà họ Chu.
Nếu mày dám động vào tao...!A!"
Hắn còn chưa kịp nói xong đã đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương.
Diệp Vĩnh Khang giẫm thẳng lên bắp chân của hắn, nghiền nát xương cốt của hắn!
"Tôi sai rồi, xin tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anh, xin anh tha cho tôi!"
Cảm nhận được cơn đau dữ dội, Chu Kiệt vội vàng cầu xin sự thương xót.
"Lúc mày bắt cóc con gái tao, chuẩn bị chặt đứt tay chân con bé, mày có từng nghĩ sẽ tha cho nó không?"
"Lúc mày xúc phạm vợ tao và ép cô ấy tự tử bằng cách uống thuốc độc, mày có nghĩ đến việc tha cho cô ấy không!"
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ ngầu, từng câu từng chữ như gầm ra từ trong cổ họng.
Tuy âm thanh không lớn nhưng lại chứa đựng một sự lạnh lẽo như thể đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục.
Trong khi nói, anh lại giẫm mạnh vào bên bắp chân còn lại của Chu Kiệt.
Rắc
Aaaa!
Chu Kiệt hét lên một tiếng, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đã biến dạng.
"Tôi là cậu chủ nhà họ Chu, bố tôi là Chu Chí Long.
Nếu bây giờ anh tha cho tôi, tôi sẽ không để bụng, còn có thể cho anh rất nhiều tiền.
Cứ nói một con số đi...!"
Chu Kiệt bắt đầu áp dụng phương thức vừa cứng cũng lại vừa mềm, đây là sự giãy dụa cuối cùng của hắn.
"Ha ha!"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Chu đúng không, được, vậy tao chờ họ đến tính sổ".
Nói xong, anh lạnh lùng nói với mấy tên vệ sĩ đang nằm trên mặt đất: "Quay về báo tin cho nhà họ Chu, nếu muốn người thì rửa sạch cổ đi.
Trước khi trời sáng hãy đến nhà máy bỏ hoang trên đỉnh núi!"
Mấy tên vệ sĩ vội vàng chạy đi.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn Chu Kiệt đang gào thét thảm thiết trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung cực kỳ lạnh lùng.
"Mày...!mày muốn gì ...!cứu, tôi là Chu Kiệt, ai tới cứu tôi với!"
Chu Kiệt rống to một tiếng, vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Cục tuần tra phải không? Tôi là Chu Kiệt, cậu chủ nhà họ Chu, hiện tại tôi đang bị hành hung, các người lập tức đến cứu tôi..."
Cùng lúc đó.
Một chiếc ô tô màu đen ở lối vào của bệnh viện.
Vương Học Văn, tổng chỉ huy của Cục tuần tra thành phố Giang Bắc, lúc này trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ông ta căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.
Ông ta không ngờ một ngày nào đó trong đời, ông ta có thể ngồi cùng xe với đại nguyên soái năm sao Thanh Long và ông Trịnh quyền thế.
"Đội trưởng Vương, tuy tôi thuộc Cục tác chiến, trên lý thuyết tôi không có quyền quản cậu".
"Nhưng tôi có một lời khuyên.
Mấy ngày này, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cậu thanh niên kia và Điện Long Thần, thì tốt hơn hết cậu không nên xen vào".
"Ngoài ra, nếu cậu thanh niên kia cần, tốt hơn hết cậu nên hợp tác hết sức.
Nếu gặp trở ngại, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào".
Trịnh Thiên Khải chậm rãi nói.
"Vâng, vâng, mọi thứ tùy thuộc vào sự sắp xếp của ông!"
Vương Học Văn đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng đối phương đang cho ông ta lời khuyên, nhưng nhân vật tầm cỡ này đã lên tiếng, ai lại không dám làm theo!
"Tôi ...!tôi vẫn còn thắc mắc, thân phận của người thanh niên đó là gì?"
Vương Học Văn không thể không hỏi.
Ông ta rất tò mò về danh tính của người thanh niên, ngay cả giọng điệu của ông Trịnh cũng có chút kiêng dè.
"Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Thanh Long trầm giọng lẩm bẩm.
"Vâng vâng vâng……"
Vương Học Văn rùng mình một cái: "Nếu không có chuyện gì, tôi đi sắp xếp công việc trước đây.
Việc của mấy ngày này có thể sẽ hơi nhiều một chút".
"Đội trưởng Vương vất vả rồi".
Trịnh Thiên Khải nhẹ nhàng phất phất tay, Vương Học Văn vội vàng mở cửa nhảy xuống.
Mãi cho đến khi về tới xe mình, Vương Học Văn mới thở ra một hơi dài, sau đó rùng mình và từ từ châm một điếu thuốc cho mình.
"Đội trưởng, không ổn rồi.
Em vừa nhận được tin cậu chủ nhà họ Chu, Chu Kiệt đã bị bắt cóc, đang định xin chỉ thị từ anh......"
Khi trợ lý nhìn thấy Vương Học Văn lên xe, anh ta vội vàng báo cáo.
"Cái gì, cậu chủ Chu bị bắt cóc?"
Vương Học Văn rùng mình, vỗ mạnh vào trán, thầm nghĩ sao mà mọi chuyện lại cứ đến cùng lúc thế.
Nhà họ Chu là gia tộc lớn nhất ở Giang Bắc.
Gần một nửa toàn bộ ngành công nghiệp Giang Bắc có liên quan đến họ, họ đảm đương ít nhất một phần ba trụ cột kinh tế của Giang Bắc!
Ở Giang Bắc, ảnh hưởng của tổng chỉ huy Cục tuần tra ông ta thậm chí còn không bằng một câu nói của nhà họ Chu.
Nhưng bây giờ cậu chủ nhà họ Chu bị bắt cóc, cả cái Giang Bắc này làm sao có thể không loạn lên được?
"Người bây giờ ở đâu? Đưa tôi tới ngay!"
Vương Học Văn vội vàng nói lớn.
Trợ lý khởi động xe nói: "Trên sân thượng của bệnh viện Giang Bắc, em đã cử người qua.
Chắc cũng sắp tới rồi..."
"Chờ một chút!"
Vương Học Văn sửng sốt: "Cậu vừa nói là ở đâu?".
Bình luận truyện