Trở Về Năm 1988

Chương 27: Càng ngày càng tốt



Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương ngủ một giấc ngủ trưa dài tỉnh lại, thấy Ngô Xuân Mai đang ngồi ở máy may làm bài. Cao Lương nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên cảm thấy mình sống quá thực dụng, luôn suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, tựa hồ không chú trọng quá phương diện tinh thần cùng hưởng thụ.

Cô nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, giờ là 3 giờ 40 chiều, cô đặt đồng hồ báo thức lúc 4 giờ, cô tắt hồ báo thức, nhẹ nhàng xuống giường, tận lực không phát ra âm thanh, để tránh quấy rầy đến Ngô Xuân Mai. Tháng 9, sau buổi trưa ánh mặt trời phi thường xán lạn, chỉ là bớt đi một chút nóng rực, nhìn cũng không đáng sợ, Cao Cường sắp tan học, Cao San phải tới 5 giờ rưỡi mới tan học, Cao Phán thì ở ký túc trường học, một tháng mới nghỉ một lần, có thời gian rảnh liền đi thăm con bé, thuận tiện đưa chúy đồ ăn, hiện tại là một năm mấu chốt của Cao Phán, cô hy vọng Cao Phán có thể nắm chắc cơ hội, tranh thủ thi vào cấp ba.


Trong viện nhà Lý Tuấn Vĩ có điểm náo nhiệt, trong viện chất đầy gia cụ, Cao Lương đi qua: "Bà ơi, bà bận cái gì vậy ạ?"

Bà Vương ngẩng đầu, nhìn Cao Lương cười: "Lương Lương à, qua hai ngày nữa chú dì cháu phải đi, nên muốn giúp bà quét tước vệ sinh nhà cửa."

Lý Tuấn Vĩ nâng một cái rương có hoa văn hình vuông, thấy Cao Lương: "Buổi chiều không cần bày quán à?"

Cao Lương lắc đầu: "Không cần. Cần tớ hỗ trợ không?"

"Không cần." Lý Tuấn Vĩ đặt cái rương xuống mặt đất, bà Vương đi qua, mở ra cái rương, cầm quần áo bên trong ra phơi nắng.

Cao Lương đang muốn đi giúp, thấy Khuông Tú Mẫn cố hết sức mà đi chuyển một cái thùng gỗ sơn hồng cao bằng nửa người xuất hiện ở cửa, cô chạy nhanh qua đi hỗ trợ: "Dì, để cháu tới giúp."

Khuông Tú Mẫn dừng lại nâng eo lau mồ hôi: "Được, cảm ơn cháu. Cái thùng gạo này này nặng quá, không biết ba dùng cái gì để làm."


Cao Lương nghe vậy cười: "Dì, đây là của hồi môn của dì ạ?"

"Còn không phải sao. Bất quá vẫn luôn chưa dùng đến, để ở nhà chiếm chỗ, ném đi thì không được, kỳ thật còn rất mới." Khuông Tú Mẫn cười nói.

Bà Vương nhìn thùng gạo, đột nhiên nhịn không được cười: "Trước kia khi còn nhỏ Tuấn Nghị cùng Tuấn Vĩ thích ở nhà chơi trốn tìm, có một lần Tuấn Nghị liền trốn vào cái thùng này, Tuấn Vĩ tìm thật lâu cũng không tìm được, thẳng đến khi trời tối Tuấn Nghị cũng chưa đi ra, Tuấn Vĩ liền khóc lóc nói không thấy anh trai. Chúng ta tìm một vòng lớn, cho rằng người bị bắt đi, kết quả Tuấn Nghị bò ra từ thùng gạo. Các ngươi biết sao không? Đứa nhỏ này ngủ trong thùng gạo, bị đói mới tỉnh. Cư nhiên không bị ngạt chết, cũng là đứa mạng lớn."

Cao Lương vừa nghe tức khắc cảm thấy thú vị: "Khi đó anh Tuấn Nghị bao lớn rồi ạ?"


Bà Vương nói: "Năm tuổi đi, thùng gạo cao như vậy không biết bò vào như thế nào. Khi đó Tuấn Vĩ ba tuổi, Tuấn Vĩ còn nhớ rõ không?"

Lý Tuấn Vĩ đang nâng kệ sách cùng ba, vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu: "Không nhớ rõ ạ. Ba tuổi, quá nhỏ."

"Tuấn Nghị còn nhớ rõ, hắn còn biết để lại khe hở để thở, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh." Bà Vương nói đến cháu trai lớn liền nhịn không được cười tủm tỉm.

Lý Vệ Quốc phi thường không cao hứng: "Thông minh mà không đi đường chính đạo cũng vô dụng, sách không đọc, binh không lo, không biết muốn hỗn thành cái bộ dáng gì. Biết ba mẹ về còn chạy ra bên ngoài, chờ lần sau nhìn thấy nó, phải đánh gãy chân nó."

Cao Lương nghe thấy Lý Vệ Quốc nói, không biết thật giả, kỳ thật cô tiếp xúc nhiều với Lý Tuấn Nghị, còn rất bội phục Lý Tuấn Nghị, hắn có ý tưởng, hơn nữa có quyết đoán, khẳng định là người có thể thành đại sự. Hiện tại không giống trước kia, chỉ cần gan dạ sáng suốt, dám mạnh dạn đi đầu, là thực dễ dàng thành công. Không biết hắn gần đây thế nào, hắn viết thư cho mình hơn phân nửa là nói chút việc vặt sinh hoạt, rất ít đề cập đến công việc hắn làm hiện tại, hy vọng hết thảy thuận lợi.
Lý Tuấn Vĩ lại vào nhà dọn sách: "Tôi đây là Khổng phu tử chuyển nhà —— toàn là sách."

Cao Lương cũng đi hỗ trợ, phát hiện sách của Lý Tuấn Vĩ rất đa dạng, văn sử chiếm đa số, cổ kim nội ngoại đều có: "Đều là cậu mua?"

"Cũng không phải, thật ra phần nhiều đều là anh tớ mua." Lý Tuấn Vĩ nói.

Cao Lương nhìn từng cuốn sách thật dày, rất nhiều cuốn mình đều chưa thấy quá: "Tớ có thể mượn ít sách nhìn xem không?"

"Hẳn là có thể đi, là của anh tớ, cậu giữ cẩn thận là được, đừng làm hỏng, cũng đừng làm mất." Lý Tuấn Vĩ nói.

"Tớ biết." Cao Lương cao hứng, cầm một quyển tiểu thuyết Lỗ Tấn cùng tạp văn, lại cầm một quyển 《 Ánh trăng và đồng sáu xu 》, "Tớ xem xong lại qua trả."

"Xem xong rồi trực tiếp đặt trên kệ sách đi, đến lúc đó tớ và anh tớ đều không ở nhà." Nói tới đây, Lý Tuấn Vĩ thở dài, "Bà, bà làm sao bây giờ? Chúng cháu đều không ở nhà, chỉ có một mình bà."
Bà Vương cười nói: "Không sao, trước kia lúc mấy đứa đi học, không phải bà cũng ở nhà một mình sao."

"Nào có giống nhau?" Lý Tuấn Vĩ nói, "Khi đó ít nhất mỗi tuần bọn cháu còn có thể trở về một lần."

Khuông Tú Mẫn nói: "Nếu không mẹ cùng chúng con đi Thanh Hải đi?"

Lý Vệ Quốc trừng mắt nhìn vợ một cái: "Bà đùa cái gì vậy, bên kia là cao nguyên, hơn nữa mùa đông lạnh như vậy, khí hậu khô ráo, thân thể mẹ làm sao chịu được?"

Cao Lương cười nói: "Không có việc gì, không phải còn có cháu mà, cháu vẫn luôn ở nhà, yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc bà."

Bà Vương nghe thấy Cao Lương nói như vậy, tức khắc mặt mày hớn hở: "Đúng vậy, có Lương Lương mà, các con lo lắng cái gì. Bà nhàn đến nhàm chán, liền đi giúp con bé trông cửa hàng."

Cao Lương vội nói: "Bà tới chơi là được, trông cửa hàng thì không cần."
Lý Vệ Quốc nghiêm túc mà nói với Cao Lương: "Tiểu Cao, chú nhờ cháu chuyện này."

Cao Lương thấy hắn chính thức như vậy, vội nói: "Chú chỉ cần phân phó là được, không cần khách khí."

Lý Vệ Quốc nói: "Mỗi ngày tới nhà của chú xem mẹ chú, chú lo lắng vạn nhất bà có bị đau đầu nhức óc cũng không uống thuốc, không thể đúng hạn ăn cơm, cháu giúp chú đốc xúc một chút."

Cao Lương cười gật đầu: "Không thành vấn đề, cứ để cháu lo." Cô kỳ thật thực có thể lý giải lo lắng của bọn họ, lão nhân gia tuổi lớn, thân thể không tốt, dễ sinh bệnh, vạn nhất bị bệnh, bị va chạm không ai chăm lo vậy sẽ thành đại họa.

Cao Lương ở Lý gia lãnh mệnh, cầm về mấy quyển sách, thấy Ngô Xuân Mai đang làm bài, mình liền nhìn đọc vài tờ, xem thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy đi nấu cơm, trong chốc lát còn phải đi trong tiệm làm thịt kho, xe đạp đặt ở trong tiệm, lúc đi ngồi xe buýt vậy.
Ngô Xuân Mai nghe thấy động tĩnh, vội buông bút tới hỗ trợ xử lý nguyên liệu. Cao Lương hôm nay mua tai heo, đầu heo, chân heo cùng tim heo, Ngô Xuân Mai muốn thu thập sạch sẽ. Cao Lương làm cơm, lại nấu nước làm thịt vịt, nhớ tới gà xé phay hôm nay, hỏi Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, hôm nay gà xé phay ngon không?"

Ngô Xuân Mai tưởng tượng gà xé phay trưa nay, liền nhịn không được nuốt nước miếng: "Ăn ngon."

Cao Lương nói: "Chờ thêm hai ngày nữa sinh ý ổn định, tớ làm gà xé phay, hẳn là bán được đi?"

"Ai nếm qua khẳng định đều sẽ mua." Ngô Xuân Mai hiện tại đối với tay nghề Cao Lương rất có tin tưởng.

Ăn xong cơm chiều, Cao Lương dặn hai em ở nhà học tập, đi ngủ sớm một chút, cô liền cùng Ngô Xuân Mai mang theo nguyên liệu nấu ăn đi tới tiệm, vừa lúc đuổi kịp một chuyến xe cuối cùng.
Trong chợ im ắng, chỉ có cửa hàng cô còn sáng đèn, cũng may bên ngoài chính là đường cái, tuy rằng thời buổi này sinh hoạt ban đêm không phong phú, nhưng ban đêm trên đường vẫn có đường đèn cùng một ít cửa hàng. Cao Lương đem thịt bỏ vào trong nồi nấu, cô chuẩn bị hai loại nước kho, một loại là vị mặn, một loại là vị cay. Cao Lương nói: "Chờ tương lai cúng ta có khách hàng cố định, tớ còn muốn làm mấy nồi nước kho, cay cũng phải phân ra vài loại: Hơi cay, cay bình thường cùng siêu cay."

Ngô Xuân Mai nghe thấy cô nous, liền nhịn không được cười khanh khách: "Siêu cay là cay tới mức nào?"

"Dù sao cay đến nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, làm người kêu cha gọi mẹ, khóc lóc vẫn còn muốn ăn." Cao Lương ha ha cười.

Lúc hầm thịt, các cô liền rảnh rỗi, đêm nay các cô có kinh nghiệm, đều thực ăn ý mang sách tới xem. Cao Lương nói: "Kỳ thật buổi tối cũng không có việc gì, chính là phải đợi thịt hầm xong mà thôi, nếu không về sau buổi tối cậu đừng tới, ở nhà đọc sách đi."
Ngô Xuân Mai vội vàng lắc đầu: "Vậy không được, một mình cậu ở chỗ này nửa buổi tối, quá nguy hiểm. Hơn nữa một nồi nước kho lớn như vậy, một người cũng không nâng được."

Cao Lương nghĩ cũng đúng, thập niên 80-90 kinh tế bắt đầu sống lại, con người cũng vậy, sự kiện phạm tội cũng xuất hiện nhiều, cho nên mới có rất nhiều lần nghiêm đánh, cô thật đúng là không dám chủ quan, cô cười cười: "Cũng đúng, ít nhiều cũng có cậu."

Ngô Xuân Mai cười nói: "Kỳ thật như vậy khá tốt, có thể học tập một chút, dù sao ngày thường tớ cũng sẽ không ngủ sớm như vậy."

Cao Lương nhìn bạn tốt nói: "Xuân Mai, đến lúc đó vẫn là đi học lại đi. Thi lại một lần."

Ngô Xuân Mai nhấp môi: "Sang năm khả năng tớ sẽ ghi danh, nhưng năm nay sẽ không học lại." Muốn học lại, ít nhất cũng phải đến khi kinh tế trong nhà ổn định hơn, cho nên cô đem hy vọng đều ký thác ở cửa hàng Cao Lương, hy vọng sinh ý cửa hàng rực rỡ, có thể giúp tình trạng nhà cô tốt hơn.
Cao Lương gật gật đầu: "Được, cậu tận lực dùng nhiều thời gian ôn tập đi, ngày thường liền làm ít đi một chút, để tớ làm."

Ngô Xuân Mai lắc đầu: "Không cần, kỳ thật như vậy tớ đã rất thỏa mãn, so với lúc tớ ở nhà thời gian học tập còn nhiều hơn." Hơn nữa áp lực cũng ít hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không có tầm mắt nặng nề của cha mẹ. Huống hồ nếu như cô đi chỗ khác làm công, tuyệt đối không có nơi nao có đãi ngộ tốt như Cao Lương nơi này, nào có ông chủ nào sẽ cho nhân viên dùng nhiều thời gian học tập chứ? Cho nên muốn đến nơi đây, Ngô Xuân Mai đối với Cao Lương thật sự rất cảm kích nói không nên lời, cô căn bản không cần tiền lương, Cao Lương có thể thu lưu cô đã rất tốt rồi.

Tới hơn 10 giờ, đã kho xong đồ ăn, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai nâng nồi từ bếp lò xuống dưới, đặt ở trên mặt đất, như vậy buổi sáng ngày hôm sau có thể lấy ra bán. Ngày mai lại tới làm rau trộn, giấc ngủ buổi tối cũng có thể dài một chút.
Ngày hôm sau hơn bốn giờ, Cao Lương tới trong tiệm, trước làm rau trộn, chờ thấy người bán tới không sai biệt lắm, liền đi mua nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện tới quán thịt vịt lấy một cân chân vịt, cổ vịt, đầu vịt cùng chân gà, cũng mua ít lòng vịt về.

Lúc này còn chưa có khách, Ngô Xuân Mai nhìn Cao Lương mua lòng vịt về: "Cậu mua cái này làm gì?"

Cao Lương nói: "Kho bán a."

"Ngày hôm qua hình như cũng không dễ bán, cậu còn cố ý đi mua cái này về bán, thật không sợ bán không hết à?" Ngô Xuân Mai có chút lo lắng.

Cao Lương cười nói: "Không sao, tớ cũng không mua nhiều lắm, thói quen ẩm thực đều là dưỡng thành, nói không chừng chậm rãi về sau mọi người sẽ thích." Lúc ban đầu cô thấy người ta bán cổ vịt, chân vịt cũng thập phần không thể lý giải, bất quá về sau không phải cũng rất thích sao, thói quen ẩm thực có thể dưỡng thành, hiện tại cô cũng không tính làm quá nhiều, cô tin tưởng chỉ cần cố gắng hết sức mà đẩy mạnh tiêu thụ, hẳn là không thành vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện