Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 20: Chương 20:




Trước cuộc thi một ngày, Thi Nhã tuy tâm sự trùng trùng nhưng thực ra không hề bị thương tổn gì, cùng lắm là tâm thế không bình ổn, lại thêm cả người ngứa ngáy, chỉ đành bỏ cuộc, không ra khỏi nhà.
 
Sau hậu trường, các cô gái chuẩn bị lên sân khấu đã hóa trang, thay áo quần, bận rộn tối mắt.
 
Có cô gái còn đến chỗ trang điểm, nhỏ giọng nói với Thư Mộng Phi chuyện Thi Nhã vì bệnh mà rút lui.

 
Vẻ mặt Thư Mộng Phi lộ vẻ đồng cảm: “Mong là cô ấy mau khỏi bệnh.”
 
“Phi Phi cậu thật là quá tốt đi.”
 
“Tuy Thi Nhã rất đáng thương, nhưng Phi Phi ít nhất cũng đã bớt đi một đối thủ, lần này mà quán quân nữa là thành quán quân ba năm liên tiếp rồi, mong chờ quá đi!”
 
Thư Mộng Phi mỉm cười: “Nói không chừng còn có đối thủ nặng ký hơn thì sao.”
 
“Phi Phi cậu đừng khiêm tốn nữa, hát múa có ai qua mặt được cậu đâu, chả lẽ lại là cái con thiểu năng hát lạc giọng đó?”
 
Lời vừa thốt ra, đám con gái cười rộ lên.
 
Thư Mộng Phi cũng cười, nhưng rất biết kìm lại, ánh mắt lóe lên tia sắc nhọn.
 

“Cậu đừng nói vậy chứ, khiêm tốn một chút.”
 
Có nhân viên hóa trang xách đồ nghề đến, đánh má hồng cho bọn họ.
 
Thư Mộng Phi nhìn Lục Yên, phát hiện cô không để nhân viên trang điểm cho mình, mà ngồi trước ánh sáng, tự trang điểm.
 
Ở thời đại này, người tự biết trang điểm không nhiều, mà nhân viên trang điểm dù có chuyên nghiệp hay nghiệp dư cũng không hề trang điểm đẹp. Phần nào cũng vì cái đẹp mỗi thời mỗi khác, lúc này người ta chưa xem trọng trang điểm nhẹ nhàng, cảm thấy kiểu trang điểm bây giờ là đẹp nhất rồi.
 
Đến những minh tinh trên truyền hình đều trang điểm không đẹp lắm, trên mặt má hồng quá đậm, son môi quá chói, cả khuôn mặt vô cùng đậm nét.
 
Đến giới giải trí còn vậy, thì đừng nói đến sân khấu bình thường này.
 
Hiện tại kiểu trang điểm phố biến nhất vẫn là đánh mặt thật đậm, cho nên những cô gái bên cạnh Lục Yên ai ai cũng một mặt hồng đậm, vô cùng đặc sắc.
 
Lục Yên tự mình trang điểm, dưới con mắt của những đứa con gái khác, là chuyện vô cùng kỳ lạ.

 
“Cô ấy biết trang điểm sao?”
 
“Không biết, cứ xem xem.”
 
“Nói không chừng là rất xấu.”
 
*
 
Nhưng đến khi Lục Yên trang điểm xong, cả đám con gái đều ngây ngốc ngạc nhiên.
 
So với những cô gái trang điểm đậm bên cạnh, kiểu trang điểm của cô hoàn toàn khác biệt mà lại không hề kém cạnh ai, vô cùng tự nhiên, nhưng vẫn tôn lên ngũ quan xinh xắn của cô.
 
Nhân viên hóa trang đến highlight còn không biết đánh, chỉ biết dặm phấn, thêm má hồng rồi son. Đám con gái bây giờ nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thuần của Lục Yên, nhìn lại khuôn mặt mình, cảm giác như vừa bị tai nạn xong, vô cùng đáng sợ.
 
Thậm chí nhân viên trang điểm sau khi thấy kiểu trang điểm của Lục Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
 
Lại có thể trang điểm tự nhiên đến vậy mà vẫn che lấp được các khuyết điểm không chút tì vết nào, quả thật là kỹ thuật cao siêu.
 
Rất nhiều nữ sinh đều chạy qua nhờ Lục Yên trang điểm lại giúp. Lục Yên dù sao cũng không có việc gì, thì đồng ý, xem như là luyện tập vậy.
Kiếp trước cô từng livestream trang điểm, kỹ thuật không khác gì chuyên gia trang điểm, kiêm mọi thể loại trang điểm.
 
Đám con gái sau khi được cô trang điểm lại đều đẹp lên nhiều.
 
Thư Mộng Phi nhìn má hồng nồng đậm trên mặt mình, vô cùng thê thảm.
Tuy không cam lòng, nhưng vì không muốn mất mặt trước toàn trường, cô ta vẫn mỉm cười bước đến trước mặt Lục Yên: “Bạn học Lục Yên, có thể giúp mình chỉnh lại lớp trang điểm được không?”
 
Thư Mộng Phi thuộc top nữ thần trong trường, tài nghệ xuất chúng, hơn nữa rất có mị lực, không ai là không muốn làm bạn với cô ta, cũng không ai cự tuyệt lời cầu giúp của cô ta.
 
Mà Lục Yên lại rất thẳng thắn: “Không được.”
 
Thư Mộng Phi biến sắc, có chút sượng sùng, đương nhiên Lục Yên cũng không tính toán muốn hạ gục cô ta hay gì. Đối phó với loại Bạch Liên Hoa này, tốt nhất là tháo lớp mặt nạ của cô ta.
 
“Chị đá Lục Trăn, còn muốn tôi trang điểm cho. Cũng mặt dày quá rồi chứ.”
 
Thư Mộng Phi miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi và anh trai cô chỉ là hiểu nhầm, tính cách không hợp, chia tay thì làm bạn, cho nên chúng ta không cần làm như thù địch với nhau mà.”
 

Lục Yên cười lạnh: “Được rồi, chỉ có loại người không hề do dự đạp chân tình của người ta xuống đất mới có thể nói câu chia tay rồi làm bạn, chị biết Lục Trăn buồn đến bao nhiêu không?”
 
Không đợi cô ta đáp lại, Lục Yên đã trả lời thay: “Chị đương nhiên không biết, vì trong mắt chị chỉ có chính mình. Người ta khen chị thanh cao thế nào, không ham vật chất ra sao, nhưng trong mắt tôi, chị chính là một kẻ ích kỷ từ trong ra ngoài.”
 
Cuối cùng Thư Mộng Phi cũng thu lại ý cười, đối mắt với những ánh mắt nghi hoặc xung quanh, cô ta không muốn tự rước lấy nhục, xoay người quay về chỗ cũ.
 
Lục Yên mắng được Thư Mộng Phi, vô cùng thỏa mãn. Ngay lúc này, Tề Ngọc Hoàn ghé tai cô nói: “Anh cậu đứng ngoài cửa, tìm cậu đấy.”
 
Lục Yên đi ra ngoài, thấy Lục Trăn xộc xệch đứng ngoài cửa, mi tâm nhíu nhíu, miệng ngậm cây kẹo mút.
 
Lục Yên bước đến vỗ vai anh: “Bố chú ý hình tượng chút đi, chỗ này toàn là con gái, chả khác gì mấy tên lưu manh.”
 
Lục Trăn đứng thẳng người, đẩy kẹo sang bên má trái: “Hình tượng của ông đây luôn rất OK nhé.”
 
“Tìm con có việc gì?”
 
“Lời hứa của chúng ta còn tính không?”
 
“Lời hứa gì.”
 
Lục Trăn ghé sát cô, thấp giọng: “Thì giúp bố mẹ tái hợp ấy.”
 
“Đương nhiên là tính.” Lục Yên nói: “Có thể giúp hai người họ tái hợp, đuổi mẹ con Thi Tuyết Nhàn đi, là nhiệm vụ của con đã hoàn thành một nửa rồi.”
 
“Vậy là tốt rồi, lần này cả hai người họ đều đến xem, em phải hát bài nào đáng thương vào, ví dụ như “Đứa trẻ có mẹ như bảo bối, không có mẹ đáng thương như cỏ dại” ấy, thế mới làm mẹ chúng ta biết được là hai anh em mình đáng thương thế nào.”
 
“...”
 
Lục Yên chau mày: “Không cần phải hát “Thế gian chỉ có mẹ là tốt nhất” chứ, con cũng không phải là học sinh lớp mầm.”
 
“Thì em cứ hát mấy bài như thế ấy, bố mẹ đều đến xem, đây là cơ hội tốt để kéo họ lại gần nhau, chúng ta phải để họ biết tính quan trọng của gia đình!”
 
“Nhưng mà...”
 
Nhưng cô đã hứa với Thẩm Quát, sẽ vì anh hát một bài, đĩa người ta cũng cho mượn rồi, nuốt lời như vậy không hay.

 
“Nhưng nhị cái gì?” Lục Trăn lấy ra một cây kẹo mút vị dâu, nhét vào ngực cô: “Kêu em hát một bài mà khó thế à.”
 
“Người ta đã chuẩn bị bài khác rồi.”
 
Lục Trăn thấy vẻ do dự của em gái, nhét kẹo vào miệng cô: “Anh biết, bắt em đổi bài ngay lúc này quá đột ngột, nhưng bố mẹ mình không dễ gì mới tụ hội một lần, em cũng hy vọng cả nhà đoàn viên, đúng không?”
 
“Đương nhiên em hy vọng, nhưng....”
 
“Không nhưng gì hết, cả đời này anh chưa cầu xin ai, lần này xem như anh xin em, nhất định phải giúp anh, được không?”
 
Lục Yên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chân thành của Lục Trăn.
 
Cô có thể nhìn ra được, khát vọng bố mẹ tái hợp của Lục Trăn.
 
Không chỉ anh, mà có lẽ những đứa trẻ có gia đình tan vỡ đều mơ một ngày bố mẹ tái hợp, dù cho đã có một người mắc sai lầm, dù cho một trong hai đã có gia đình mới.
 
“Em... em suy nghĩ một lát.”
 
Lục Trăn vỗ vỗ đầu cô, Lục Yên ôm đầu quay về phòng trang điểm, tâm trạng phiền muộn.
 
Cô đã hứa với Thẩm Quát rồi, có khi lúc này anh đã đến hội trường rồi, đã ngồi ở ghế khán giả đợi cô rồi.
 
Vào ngay lúc cô đang ủ rũ, giáo viên chỉ đạo đã đến phòng gọi: “Tiếp theo là Lục Yên, chuẩn bị đi, sau đó là Thư Mộng Phi, cũng chuẩn bị đi.”
 
“Vâng!”
 
Lục Yên vội đứng dậy, chỉnh lại lớp trang điểm, chuẩn bị lên sân khấu.
Đáy mắt Thư Mộng Phi lóe lên tia khinh bỉ.
 
Trình tự sân khấu như vậy kỳ thực là do cô ta xin giáo viên chỉ đạo sân khấu, hy vọng có thể diễn sau Lục Yên, lý do là vì hai người là bạn tốt, muốn diễn cạnh nhau.
 
Nhưng thật ra mục đích là để Lục Yên lên trước gây chú ý, làm trò cười cho mọi người, để tiết mục của cô ta trở nên đặc sắc hơn.
 
Lục Yên ôm ghi-ta, chậm rãi bước lên sân khấu.
 
Ánh đèn sân khấu hắt lên người cô, tôn lên làn da trắng muốt.
 
Những nam sinh ở dưới đều nhìn thấy đẹp quá mà kinh ngạc.
 
Trước đây bọn họ không công nhận Lục Trăn đẹp trai, càng không công nhận cậu là hot boy của trường, cảm thấy đôi mắt đào hoa của cậu quá câu dẫn, quá gái tính.
 

Nhưng vào lúc họ nhìn thấy một phiên bản khác của Lục Trăn là Lục Yên, nhìn thấy đôi mắt đào hoa trên mặt cô…
 
Không khó để hình dung được vẻ kinh ngạc của họ, quá đẹp rồi.
 
Kể cả bầu trời đầy sao có gặp cô, cũng phải tắt hết ánh sao nhường cô tỏa sáng.
 
Lục Yên không để ý đến ánh mắt kinh diễm của mọi người, cô ôm ghi-ta, đảo mắt một vòng, kiếm tìm hình bóng quen thuộc.
 
Thẩm Quát.
 
Anh không đến.
 
Lục Yên nhìn đến mấy lượt, xác định không thấy bóng dáng anh.
Thẩm Quát là kiểu người nổi bật trong đám đông, không chỉ vì khuôn mặt của anh, mà còn vì khí tức lạnh lẽo quanh anh.
 
Thẩm Quát không đến, Lục Yên cũng yên tâm đôi chút.
 
Chỉ cần anh không đến, đổi bài không tính là nuốt lời.
 
Tiết mục của Lục Yên không cần phối nhạc, hơn nữa hiệu ứng nhạc của những năm này rất tệ, cô thà tự dùng ghi-ta của mình còn hơn.
 
“Tôi sẽ hát một bài mọi người chưa từng nghe qua, không phải tôi viết, nhưng tôi muốn dành tặng ca khúc này cho bố tôi, mẹ tôi đã rời đi từ lâu, chỉ có bố một mình nuôi tôi lớn lên.”
 
“Thời trẻ ông ấy rất ngông cuồng, nhưng từ ngày tôi đến với thế giới này, ông ấy không chỉ học được cách trưởng thành, còn học được cách chăm sóc một đứa nhỏ.”
 
Lục Yên nhìn về Lục Trăn đang ngồi ở hàng đầu, nhẹ mím mím môi.
 
“Bố tôi là người bố tốt nhất thế giới, tôi muốn tặng bài hát này cho bố.”
Lục Yên nhẹ nhàng gảy đàn, đang muốn hát, thì lúc này, cửa hội trường bỗng dưng mở ra.
 
Dưới ánh nắng, chàng trai ngược ánh sáng bước vào.
 
Lục Yên nhẹ chau mày, nhìn rõ mặt anh, Thẩm Quát.
 
Khóe miệng có tia máu, áo quần xộc xệch. Tựa hồ điên cuồng chạy đến đây, xiêu vẹo bước vào.
 
Sau khi bước vào, anh cố gắng không làm ảnh hưởng đến sân khấu, chỉ dựa vào tường men đến, dùng tay lau đi vết máu trên miệng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hốt hoảng của Lục Yên trên sân khấu.
 
May mà đến kịp.

 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện