Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 29



Trần Phi Vũ buổi chiều đến trường học, yên tĩnh dị thường, không chơi đùa với Đổng Hải cũng không nói chuyện với người bên cạnh, cậu ta nghiêm túc nghe giảng và ghi chép.

Lớp 11/8 đột nhiên từ lớp ầm ĩ nhất trường chuyển thành lớp yên tĩnh nhất, nghiêm túc hiếu học nhất. Lưu Vũ rớt một giọt nước mắt chua xót, lấy làm tự hào.

Một lớp toàn học sinh kém, hắn dùng chân tình cảm hóa, làm cho các em lạc lối trở về.

Ngẫm lại thực sự quá vĩ đại!

Hắn tự cao trào trong phút chốc, rồi mở sách giáo khoa ra, quay xuống nhìn lớp.

Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành đầu chen đầu, Lưu Vũ hít sâu, bình tĩnh, bọn họ vẫn là trẻ con thôi. Tằng hắng một tiếng, lại ngẩng đầu, Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn Lâm Hành cười phơi phới.

Lưu Vũ: “…”

Hai thằng cún này ngồi chung với nhau từ khi nào đây?

Cố Cảnh Ngôn xem tin tức thấy Bách Uy dính vào mại dâm nên bị niêm phong, đụng cánh tay Lâm Hành, “Anh làm à?”

Lâm Hành liếc nhìn, cầm lấy điện thoại của Cố Cảnh Ngôn nhìn tin tức, Cố Cảnh Ngôn ló đầu qua, “Anh còn nhớ Lưu Hồng không? Là bà tổng của Bách Uy, cái bà bữa đó đó.”

“Hả?”

“Sau bả còn có người khác.”

“Ai?”

“Cục thành phố.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Bả hoành hành ở thành phố C mà không ai dám đụng tới, người này hẳn cũng ghê gớm lắm.”

“Ồ?” Lâm Hành trả điện thoại lại, “Bả đụng tới anh nổi không?”

Cố Cảnh Ngôn hơi nghiêng đầu, nghe xong liền nở nụ cười, nét mặt cong lên, nhìn chằm chằm Lâm Hành rồi lắc đầu.

Ai dám đụng tới Lâm Hành, cậu liền giết chết người đó.

“Không đụng nổi.”

“Vậy thì kệ bả đi.”

Trên bục giảng Lưu Vũ đập giáo án lên bàn, gây ra tiếng động rất lớn, “Lâm Hành, ai cho em đổi chỗ ngồi?” echkidieu2029.wordpress.com

Lâm Hành nhìn Lưu Vũ, cảm thấy Lưu Vũ cứ khờ khạo thế nào.

Hai người đối mắt vài giây, Lâm Hành đứng dậy nhấc cặp lên nhanh chân đi về hàng trước, đến chỗ ngồi vốn dĩ của Cố Cảnh Ngôn, vỗ vai Từ Phi, “Đi ra sau.”

Cố Cảnh Ngôn đan chặt hai bàn tay vào nhau, thu lại nét âm trầm trong mắt.

Người đổi chỗ là cậu, nhưng thầy Lưu không dám mắng cậu, chỉ có thể đổ hết cho Lâm Hành. Nhưng Cố Cảnh Ngôn cũng không muốn làm mất mặt thầy Lưu, tạm thời nhịn xuống.

Bạn cùng bàn của Cố Cảnh Ngôn nơm nớp lo sợ, bên cạnh mình từ một Ma vương đổi sang một ma quỷ khác, hai người cũng không phải người hiền lành. Hắn muốn xin nghỉ, lý do là đau bụng.

Hết giờ tự học buổi tối, Lâm Hành ra khỏi lớp trước, Cố Cảnh Ngôn cấp tốc thu dọn cặp sách đi theo.

“Buổi tối đến nhà anh ăn cơm.”

“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn vươn tay cầm lấy cặp Lâm Hành ôm vào người, trèo lên yên sau, giơ tay nắm eo Lâm Hành, “Cô về rồi sao?”

“Ừm.”

Lâm Hành ra cổng trường liền đụng phải Lưu Vũ, Lưu Vũ đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy này hai thằng nhóc con, nhất thời dựng thẳng lông mày lên giơ tay, “Các em đến đây để học đó có biết không hả?”

“Đến để hẹn hò.” Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn lạnh tanh, không nói những câu sốc óc thì không chịu bỏ qua.

Lưu Vũ: “…”

Lâm Hành: “…”

Đang nói chuyện thì một chiếc Ford màu đen lái tới dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt một người đàn ông đeo mắt kính. Nhìn rất đẹp trai, chỉ có điều hơi lạnh lùng, “Lưu Vũ.”

Tay Lưu Vũ đang dựng thẳng trên không trung liền cấp tốc hạ xuống, nói: “Trường học quy định không cho phép yêu sớm, các em phải chú ý đừng để ảnh hưởng đến học tập, mau về nhà đi.” Nói xong bước nhanh đi về hướng xe Ford, mở cửa xe ra.

Người đàn ông trong xe nhìn lại, Lâm Hành gật đầu với anh ta một cái, cứ cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi.

Cửa sổ xe kéo lên, chiếc Ford nghênh ngang rời đi.

Lâm Hành chở Cố Cảnh Ngôn về nhà.

“Người đàn ông kia tên Chu Khải Sinh.”

Lâm Hành quay đầu lại, “Em quen sao?”

“Người sáng lập Khoa học kỹ thuật Xương Sinh.” Cố Cảnh Ngôn ôm eo Lâm Hành thật chặt.

Lâm Hành nhớ ra người này, là một nhân vật lớn, anh ta cùng với Lưu Vũ? Thật là một người trên trời một kẻ dưới đất, “Thầy của chúng ta là gay phải không? Hẹn hò với ông kia à?”

Những năm cấp ba của Lâm Hành rất thảm hại, sau khi tốt nghiệp cũng không liên hệ gì với các giáo viên nữa.

“Không biết.” Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, “Em với Chu Khải Sinh chỉ tiếp xúc có vài lần, không rõ lắm, nhưng anh ta có vợ con đề huề.”

Thời điểm bọn họ quay về chính là mười ba năm trước, mười ba năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Bi kịch.

Xe công thức một vừa chạy vào trong ngõ đã ngửi thấy mùi khói than tràn ngập trong không khí, xe tải lớn đậu ở đầu ngõ, Lâm Hành chuyển hướng vọt vào sân. Chủ nhà trọ sắp đi ngủ, nhìn thấy Lâm Hành, “Ba mẹ con về rồi đấy.”

“Sáng nay con có nhận điện thoại rồi ạ.”

“Mau về nhà đi.”

Lâm Hành xách cặp đi về phía trước, Cố Cảnh Ngôn theo sau lưng. Tòa nhà cũ nát nhưng lại tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Cậu nhìn bóng lưng Lâm Hành, mọi chuyện cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng, Lâm Hành vẫn dẫn cậu về nhà ăn cơm.

Trong hành lang đang đốt bếp than, lửa đỏ chót, bên trên đặt một cái nồi màu đen đã dùng được nhiều năm. Bên trong hầm thịt, mùi thơm tỏa ra. Lâm Hành xốc rèm trúc lên, quay đầu lại gọi Cố Cảnh Ngôn, “Vào đi.”

Ba mẹ trong nhà ngồi cạnh cái radio nghe diễn, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hành, Từ Viện lập tức đứng lên, “Về rồi sao?”

“Dạ.” Lâm Hành vào phòng cất hai cái cặp, ra khỏi cửa, Từ Viện đã bưng cơm nước lên bàn, “Các con tan học càng ngày càng trễ, cơm căng tin chắc không ngon phải không? Con và Tiểu Cố đứa nào cũng gầy đi.”

Cố Cảnh Ngôn chưa từng tiếp xúc với bậc trưởng bối, hơi lúng túng. Người mẹ kia của cậu còn không tính là người nữa, chứ nói chi là trưởng bối.

“Mẹ hầm canh gà, cho các con ăn ngon.”

Cố Cảnh Ngôn còn chưa lấy lại tinh thần đã bị nhét cho một bát canh gà thật lớn, Lâm Hành kéo ghế qua bảo Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống, nói: “Mẹ đừng cho cậu ấy thêm nữa, để cậu ấy ăn như mình là được rồi.”

“Không phải tại mẹ vui quá sao.” Từ Viện đánh giá Lâm Hành, bà ở bên ngoài rất nhớ con trai, giọng cũng mềm đi, “Dạo này có đủ tiền tiêu không? Đừng để bản thân chịu khổ.”

Cơm nhà thơm thật, Lâm Hành vùi đầu ăn, “Vâng.”

Mẹ anh làm thịt kho tàu là tuyệt nhất, mềm mềm vừa cho vào miệng là tan ra, Lâm Hành tiện tay gắp cho Cố Cảnh Ngôn một miếng.

Cố Cảnh Ngôn cũng không nói, Lâm Hành gắp cái gì cậu ăn cái đó.

Từ Viện ngồi đối diện: “…”

Quan hệ của hai đứa nhỏ thật sự rất tốt.

Ăn cơm xong, Lâm Hành đi rửa chén, Từ Viện đi theo.

“Định lần này kiếm được tiền, trở về mua một cái TV, nhà ai cũng có cả rồi.” Từ Viện dọn dẹp bát đũa, thở dài, “Vậy mà giờ nhà ông Trần xảy ra chuyện.”

“Đã tìm được người gây tai nạn chưa?”

“Vẫn chưa.” Từ Viện nói, “Sau này nhà bọn họ phải sống làm sao đây?”

“Mẹ và ba cũng đừng lái xe nữa.” Lâm Hành nói.

“Vậy cái xe kia phải làm sao?”

“Cho thuê đi.” Lâm Hành lấy khăn lau tay, nói: “Mẹ với ba chỉ cần đợi tiền thuê tới tay là được.”

“Vậy có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Chắc chắn là nhiều hơn so với khi ba mẹ tự chạy.” Lâm Hành muốn hút thuốc, lấy ra hộp thuốc lá nhìn thấy Từ Viện trừng lớn mắt, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra nhét hộp thuốc lá về chỗ cũ.

Từ Viện: “…”

“Con đang liên hệ với công ty vận tải, bên kia có tin tức con sẽ thông báo cho ba mẹ, mấy ngày này ba mẹ đừng chạy xe nữa.” Lâm Hành nói, “Mấy hôm trước con nằm mơ thấy ác mộng.”

Từ Viện nhìn Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Con mơ thấy ba mẹ xảy ra chuyện, chỉ còn lại một mình con.”

“Giấc mộng thì ngược lại với thực tế mà.”

“Cơn ác mộng này, con mơ thấy nhiều lần rồi, cảnh tượng giống nhau như đúc.” Lâm Hành nói, “Con không muốn trở thành Trần Phi Vũ.”

Lúc này Lâm Hành đang hết sức nghiêm túc bàn luận chuyện này với Từ Viện, trụ cột nhà anh là Từ Viện, Lâm Hướng Phong không quản chuyện nhà.

“Vậy để mẹ với ba bàn bạc lại.”

“Vâng.”

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ học cho giỏi đi.”

“Nếu con thi học kì lọt vào top mười của lớp, mẹ nghe theo con có được không?”

Từ Viện giơ tay sờ trán Lâm Hành, hoài nghi con trai mình bị sốt rồi, “Không cần phải tạo áp lực cho bản thân, con sống vui vẻ là được, những thứ khác đều không quan trọng.”

Lâm Hành: “…”

Đúng là mẹ ruột!

“Buổi tối Cố Cảnh Ngôn sẽ ở nhà chúng ta.”

“Vậy mẹ đi lấy thêm chăn.”

Lâm Hành đi ngang qua phòng khách liếc mắt ra hiệu với Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn cấp tốc cáo biệt Lâm Hướng Phong đang thao thao bất tuyệt giảng chính trị, trốn vào trong phòng ngủ Lâm Hành. Lâm Hành ôm một chiếc chăn mới đặt trên giường, nói: “Em làm bài tập chưa?”

“Rồi.”

“Vậy làm giùm anh luôn đi, anh đi tắm.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn lập tức nóng lên, gật đầu.

Lúc Lâm Hành tắm nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, kiều diễm không chịu nổi luôn, bây giờ anh thực sự là tu luyện thành phật rồi. Như vậy mà cũng có thể nhịn được, không làm Cố Cảnh Ngôn khóc khản tiếng.

Mặc áo may ô và quần cộc ra khỏi phòng tắm, thấy ba mẹ đã về phòng ngủ rồi, Lâm Hành lau tóc vào cửa trở tay đóng cửa lại, “Em có muốn tắm không?”

Cố Cảnh Ngôn đặt bút xuống đứng lên, “Em không có quần áo thay.”

Lâm Hành nhìn Cố Cảnh Ngôn, cứ cảm thấy cậu như bị đa nhân cách vậy. Cố tổng máu lạnh vô tình, chui vào trong thân thể Cố Cảnh Ngôn mười bảy tuổi, lại trở thành một nhóc con đáng yêu mặc cho người ta xoa nặn.

Lâm Hành lấy quần cộc và áo thun của mình đưa cho Cố Cảnh Ngôn, “Quần lót anh từng mặc rồi, có ghét không?”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, Lâm Hành lấy ra một cái quần lót màu đen đưa cho cậu, “Nước ấm rồi không cần điều chỉnh, đừng tắm lâu quá, bị cảm đấy.”

Cố Cảnh Ngôn không dám nhìn Lâm Hành, siết quần lót Lâm Hành rồi quay người chạy vèo ra ngoài, lao thẳng đến phòng tắm.

Lâm Hành sờ sờ mũi, nhóc con này.

Anh mở vở bài tập ra, hoảng hốt vài giây.

Cố Cảnh Ngôn lại còn mô phỏng theo nét bút của anh, trâu bò thật! Lâm Hành nhìn bài tập số học, phương pháp giải đúng là phong cách của Lâm Hành.

IQ của Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc ghê gớm cỡ nào? Lâm Hành ném vở lên bàn đốt một điếu thuốc. Lúc Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy nét chữ anh, phỏng chừng đã nhận ra anh quay về rồi. Nét chữ hiện tại của Lâm Hành khác với mười ba năm trước, anh không có năng lực học tập mạnh mẽ như vậy.

Lâm Hành vẫn cho rằng Cố Cảnh Ngôn vẫn là Cố Cảnh Ngôn ban đầu, thấy chữ viết của cậu chẳng hề thay đổi, vẫn y như trong quá khứ. Người thì có thể ngụy trang, nhưng chữ viết không thể đổi được.

Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là thần tiên phương nào?

Lâm Hành hút xong điếu thuốc, cầm một tờ từ vựng nghĩ Cố Cảnh Ngôn sắp tắm xong rồi, liền lên giường. Quả nhiên rất nhanh Cố Cảnh Ngôn đã vào cửa, tóc của cậu khá dài, cọ cọ cũng mặc kệ, ướt nhẹp càng làm da dẻ cậu thêm trắng. Rũ tóc đi tới lên giường, ván giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Áo thun rất to, cổ áo mở ra rất rộng, từ góc độ của Lâm Hành có thể nhìn thấy nhiều phần da thịt trắng nõn. Mắt Cố Cảnh Ngôn đen lay láy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng nước.

Cổ họng Lâm Hành hơi khô, Cố Cảnh Ngôn mím môi, tiếp tục bò lên giường. Giường lại phát ra tiếng kêu khó chịu, rất chói tai.

Nếu như bọn họ làm trên chiếc giường này, phỏng chừng có thể phát ra cả một bài giao hưởng.

Mẹ nó náo nhiệt thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện