Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 97: Chính thất giá lâm, đúng là kẻ hủy diệt vở Tu La Tràng mầm non!



Edit: Thư

“Miên Miên, mong em lớn lên thật chậm, một đời vô lo.”

Nụ cười của Lục Thanh Hành quá mức dịu dàng.

Kiểu anh trai mặc áo sơ mi trắng khí chất thần tiên thoát tục đúng gu Miên Miên, cô bé ngẩn người nhìn cậu bé một lúc.

Ngược lại, chỉ có Lục Linh phản ứng kịp, không hiểu hỏi: “Anh hai, mọi người đều chúc Miên Miên mau trưởng thành, tại sao anh lại mong Miên Miên lớn lên thật chậm? Lớn lên không tốt ạ?”

Lục Thanh Hành cười khẽ, giải thích: “Lớn lên là tốt, nhưng không thể quay về tuổi thơ vui vẻ, tuổi thơ chỉ ngắn ngủi mấy năm, anh hy vọng Miên Miên có thể từ từ hưởng thụ niềm vui này.”

Hiển nhiên Lục Linh không theo kịp sóng não của anh hai, mà cô bé cũng không để ý, dù sao từ nhỏ đến giờ cô vẫn chẳng hiểu nổi anh hai.

Miên Miên biết một chút, chỗ hiểu chỗ không, gật đầu, kéo tay Lục Thanh Hành, cười ngọt ngào, nói: “Miên Miên sẽ lớn lên thật chậm, anh Thanh Hành cũng phải lớn chậm một chút để đợi em nha.”

Bầu không khí yên lặng.

Các bạn nhỏ vừa nhao nhao tranh sủng không biết vì sao không lên tiếng.

Chúng nó cũng chẳng biết mình bị làm sao…

Tóm lại, sau khi thấy anh trai nhỏ lớn hơn chúng một xíu này đi vào, đến bên Miên Miên.

Chúng cảm thấy mình trở thành phông nền cho anh ấy.

Cả bọn ngoan ngoãn im lặng.

Giống như xuất phát từ bản năng, biết mình không cùng đẳng cấp tranh sủng với người này.

Phần bình luận nổ rầm rầm ——

[Kẻ hủy diệt vở Tu La Tràng mầm non đây rồi!]

[Rồi xong cậu ấy đến, mang theo khí chất của người chiến thắng cuối cùng!]

[Hahahaha đây chính là cảnh chính thất giá lâm à? Cậu con trai chính thức sánh đôi với Miên Miên đấy.]

[Khí chất rất tốt, cậu bé này vẫn còn nhỏ nhỉ, đoán tầm hơn mười tuổi thôi chứ? Mặc dù chênh lệch tuổi tác với Miên Miên hơi lớn nhưng khí chất phải gọi là đỉnh.]

[True true true, tuổi tác là thứ yếu, quan trọng là khí chất như tranh vẽ kia kìa, con gái tôi thích mấy anh trai dịu dàng như Thừa tổng ấy, cậu bé này nhìn là biết đúng chuẩn gu của con gái tôi rồi.]

[Tôi đồng ý hai chân hai tay với cửa hôn nhân này!!!]

[Tôi khóc đây, bà mẹ FA hai mươi bốn năm mà con gái mới bốn tuổi đã có đối tượng rồi, tôi còn chưa có gì mà.]



Lục Thanh Hành cười dịu dàng, gật đầu: “Được, anh cũng sẽ lớn lên thật chậm cùng Miên Miên nhé.”

Hình ảnh này quá đỗi yên bình.

Ngay cả thẳng nam sắt thép Thao Thao cũng không lên tiếng.

Khương Khương mới vừa rồi còn dũng cảm bày tỏ lòng mình ngửi thấy mùi thất bại, cũng không giãy giụa phản kháng mà chấp nhận thân phận của mình.

Nhưng Lục Linh không hề có bộ lọc thiên vị nào cho người anh khí chất tiên tử, thông minh lỗi lạc này của mình.

Ở trong mắt cô bé, anh hai chỉ là một ông thần nghiện học thôi.

Cô bé chỉ tò mò hộp quà to anh hai mang đến, chỉ tay, hỏi câu rất không hợp bối cảnh: “Anh hai, đây là cái gì? Anh tặng gì cho Miên Miên đấy?”

Bé cừu nhỏ tròn mắt ngạc nhiên nhìn món quà Lục Thanh Hành mang đến, vui vẻ hô: ‘Oa, đây là quà gì thế ạ, to quá.”

Miên Miên rất tò mò với món quà của Lục Thanh Hành nên không nhịn nổi bóc nó ra trước.

Lục Thanh Hành cũng không phản đối, cậu đặt món quà lên bàn, hỗ trợ Miên Miên mở giấy gói quà.

“Là truyện cổ tích!!!” Đôi mắt của Miên Miên mở to lấp lánh, gương mặt tràn ngập vui vẻ.

Quà sinh nhật Lục Thanh Hành tặng cô bé là một quyển truyện cổ tích, cậu biết Miên Miên cực kỳ thích những câu chuyện cổ này của phương Tây, lần trước khi kể chuyện cho bé, cậu đã nhận ra mình còn thiếu kiến thức về chủ đề này. Vì vậy sau này cậu nhặt ra một vài cốt truyện phù hợp với Miên Miên, chuyển đổi bản song ngữ Anh Trung, đóng thành sách bìa cứng, thiết kế đẹp đẽ, cầm trên tay cho cảm giác rất thích.

Thao Thao ở bên cạnh kinh ngạc, một thẳng nam sáu tuổi như cậu chưa từng thấy quyển sách nào đẹp như vậy.

Cậu bé không nhịn được, nêu ra quan điểm của một thẳng nam: “Miên Miên quả nhiên là công chúa nhỏ, truyện cổ tích của công chúa mới có thể đẹp như vậy.”

Đôi tay núng nính của Miên Miên lật một vài trang sách, xem bên trong, hình ảnh minh họa nhiều màu sắc cũng cực kỳ đẹp, giống như một quyển truyện tranh song ngữ Anh Trung, cô bé ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Hành: “Anh Thanh Hành, đây đều là chữ nòng nọc, Miên Miên đọc không hiểu.”

Bé cừu non làm động tác giả vờ chóng mặt.

Chọc người lớn xung quanh bật cười.

Sau mùa một quay ở Đảo Lý, việc Miên Miên không biết tiếng Anh đã trở thành bí mật công khai cho toàn thế giới.

Lục Thanh Hành giải thích: “Đây là bản song ngữ Anh Trung, Miên Miên thông minh thế này, đọc nhiều hơn một chút là sẽ hiểu, những thứ này không quá khó đâu.”

Lục Thanh Hành biết Miên Miên là một cô bé kiêu ngạo từ trong xương.

Tất cả điều kiện của cô bé đều không yếu hơn bất kỳ một đứa trẻ bình thường nào.

Duy nhất chỉ có ngoại ngữ, cô bé chưa bao giờ tiếp xúc với nó, đến hôm nay mới học xong 26 chữ trong bảng chữ cái mà thôi.

Bây giờ đa số các trường mầm non đều theo hệ đào tạo song ngữ, nhất là ở thành phố Yến Kinh, nhóm Lục Linh, Phó Trạch Ngôn đều có thể giao tiếp lưu loát, cậu sợ để thời gian lâu dần, Miên Miên sẽ sinh ra cảm giác thua thiệt như nước sông và nước biển.

Trẻ con học mọi thứ rất nhanh, đặc biệt Miên Miên còn thông minh như vậy, cộng thêm việc cô bé hứng thú với truyện cổ tích, trong quá trình đọc có thể tích hợp việc học tiếng Anh luôn.

Nhóm người lớn vây xung quanh cười cười, nêu ý kiến.

Uông Phỉ nói: “Món quà này không tệ, tiếng Trung của Đại Lỵ không ổn, về sau tôi cũng sẽ mua cho con bé mấy bộ truyện song ngữ.”

Tần Hoài Dữ buồn cười: “Thanh Hành thực sự rất giỏi đoán ý Miên Miên, thằng bé biết Miên Miên muốn học tiếng Anh nhưng lại chưa có cơ hội.”

Khuôn mặt Lê Tương ngập tràn ý cười, tuy bọn trẻ còn rất nhỏ, nhưng tình bạn thuần khiết này mang đúng hơi thở của tình cảm thanh mai trúc mã, huống chi bà biết rõ con gái trọng sinh của bà không phải người thường, thích hợp làm bạn với đứa bé Thanh Hành thông minh đặc biệt này.

Lê Tương cười nói: “Thanh Hành đúng là rất để ý, điều này khá giống với anh trai của thằng bé.”

Chỉ có mình Tần Mục Dã bẹp miệng, nói giọng ghét bỏ: “Gì chứ? Con heo thối kia mới bốn tuổi thôi đấy, tặng sách để làm cái gì, tặng đồ chơi không phải tốt hơn sao? Lúc con bốn tuổi nếu có ai tặng con sách, con cạch mặt người đó luôn.”

Tần Tiêu Nhiên có điều cần suy nghĩ: “Chắc chắn anh cả và anh hai đứng ở hai thái cực khác hẳn nhau rồi, trên giá sách của anh hai rỗng tuếch, bình thường chất đống quần áo bẩn, còn của anh cả chật kín từ nhỏ, đầy đủ các loại sách sâu sắc.”

Tần Hoài Dữ khẽ cười: “A Dã, từ nhỏ em đã không thích đọc sách nhưng không được vì thế mà ảnh hưởng đến Miên Miên, việc thích đọc sách không phải việc gì xấu!”

Dưới bình luận cười nghiêng ngả ——

[Hahaha Dã ca, không thích đọc sách có phải lý do anh debut khi chưa tốt nghiệp trung học không?]

[Anh trai nhỏ này đẹp trai quá thể, nhìn là biết có chuyện với Miên Miên trước rồi, có thể cho cậu bé lên hình nhiều hơn một chút được không!]

[Ôi, cp thanh mai trúc mã đỉnh quá! Xin lỗi Linh Linh, chị trèo tường mất rồi!]

[Đúng rồi đúng rồi, tôi có thể bỏ qua cho tổ chương trình vì để anh ba thần bí giấu giếm nhan sắc nhưng anh trai nhỏ này phải lên hình nhiều vào, tôi muốn xem cận cảnh!]

Phía tổ sản xuất luôn canh chừng phản hồi của khán giả dưới bình luận.

Bọn họ kêu gào muốn xem anh ba nhưng theo bàn bạc từ trước, anh ba của Miên Miên sẽ không lộ mặt, dù có cho thêm nhiều cảnh hơn nữa cũng không bù đắp được điểm này.

Hơn nữa, tổ chương trình nắm rõ quy tắc của show giải trí, càng giấu anh ba để kích thích mong muốn càng thu được hiệu quả cao.

Nhưng cậu bé mới đến này…

Nằm ngoài tính toán của tổ chương trình.

Bọn họ đã nhận danh sách những người xuất hiện trước ống kính, biết sẽ có một vài bạn bên ngoài của Miên Miên tham gia, nhưng không ngờ quả dưa này lại to đến vậy.

Trúc mã kết đôi với bé cưng quốc dân Miên Miên đương nhiên phải cho lên hình nhiều nhiều rồi.

Máy quay chính hướng về phía Miên Miên và Lục Thanh Hành, Linh Linh ở bên cạnh bĩu môi, biểu cảm có phần suy sụp.

Lục Linh tức giận nói: “Anh hai, tại sao anh lại như vậy!”

Lục Thanh Hành ngây người, khó hiểu nhìn cô em gái mũm mĩm nhà mình.

Nhóm người lớn đều nở nụ cười, ai cũng cho rằng Lục Linh ghen tỵ, dù sao Lục Thanh Hành là anh trai ruột của cô bé lại tặng Miên Miên quyển sách đẹp như vậy, còn cô bé không có phần nên trong lòng cảm thấy bất bình.

Nhưng phản ứng của Lục Linh không giống suy đoán của mọi người.

Tất cả nghe thấy tiếng Lục Linh thở hổn hển oán giận: “Anh cả đã bảo ba anh em mình cùng tặng quà cho Miên Miên, tại sao anh lại tự tặng riêng một món quà nữa, thật quá đáng!”

Lục Thanh Hành:????

Rõ ràng cậu chưa nghĩ đến việc này nên không biết nói gì.

Suy nghĩ của Lục Linh rất đơn giản, cô bé thấy Miên Miên vô cùng thích quyển truyện cổ tích đẹp đẽ này, nếu so ra món quà cô bé và anh cả cẩn thận chọn lựa không bằng thì làm sao bây giờ!

Cô bé mới là người yêu Miên Miên nhất, cô bé hy vọng Miên Miên thích món quà của mình nhất!

Lục Kha Thừa thấy thế, bật cười, đi đến trước cô em gái nhỏ, dịu dàng xoa đầu, dụ dỗ: “Không sao, Thanh Hành tự chuẩn bị quà rồi thì món quà kia là của hai anh em mình tặng cho Miên Miên, không tính phần của Thanh Hành nữa, có được hay không?”

Lục Linh miễn cưỡng chấp nhận: “Cũng được ạ, không có phần cho anh hai nữa!”

Miên Miên không phớt lờ tâm trạng của chị bạn thân, kéo tay Lục Linh, hỏi: “Quà của Linh Linh và anh Lục ở đâu ạ, em muốn mở bây giờ được không?”

Miên Miên cũng mở quà của cô bé trước bữa tiệc! Trong nháy mắt Lục Linh vui mừng trở lại, nhặt món quà của mình trong đống quà, cầm tới.

Dưới sự giúp đỡ của người lớn, món quà được mở ra.

“Oaaa—— “

Các bạn nhỏ đồng thanh phát ra tiếng đầy kinh ngạc.

Tần Sùng Lễ nhìn món quà này, hốc mắt nóng lên.

Hóa ra hai anh em Lục Kha Thừa và Lục Linh cùng làm một bức tượng điêu khắc lại hình ảnh tại công viên Shiroi Koibito ngày hôm đó.

Đó là cảnh Tần Sùng Lễ, Tần Mục Dã và Miên Miên cùng nhau đắp người tuyết.

Lục Kha Thừa làm rất tỉ mỉ, không chỉ khắc lại ba nhân vật chính giống y như đúc mà người tuyết Peppa Pig nhỏ cũng thật tinh tế.

Miên Miên mở to miệng: “Giống quá, anh Lục và Linh Linh thật lợi hại, em rất thích, cảm ơn hai anh chị.”

Tần Mục Dã cúi đầu nhìn kỹ bức tượng, miễn cưỡng gật đầu, bày tỏ vẻ tán đồng: “Trình độ cũng được đấy, khắc hết được sự đẹp trai của tôi thế này, chắp vá tạm ổn.”

Lê Tương không quên lúc bà xem cảnh này trực tiếp trên TV, bà đã lặng lẽ rơi bao nhiêu nước mắt.

Chính trong màn tuyết trắng đó, người chồng đáng thương của bà dần mở rộng lòng mình, trong thời gian ở chung, tìm lại cảm giác thân thuộc với cô con gái nhỏ.

Tất cả người lớn đều cho rằng đắp người tuyết cho trẻ con chơi vui là được rồi, nhưng ông ấy lại không nghĩ vậy, giữa một trời băng tuyết lạnh lẽo, ông cầm dao gọt hoa quả khắc từng nét từng nét thành hình heo Peppa.

Bởi vì ông biết Miên Miên thích nên mới cố gắng như vậy.

Lê Tương cay cay sống mũi, không muốn làm hỏng lớp trang điểm nên cố nén lại: “Kha Thừa, cháu chu đáo quá, món quà này thật quý giá.”

Ngay cả Tần Sùng Lễ cũng không nhịn được, tiến lên vỗ vai Lục Kha Thừa: “Cảm ơn Kha Thừa, cháu có lòng rồi.”

Lục Kha Thừa cười ấm áp như ánh mặt trời: “Cháu và Lục Linh chuẩn bị món quà này cũng bởi vì xúc động trong ngày hôm ấy, chú Tần đúng là rất yêu Miên Miên, A Dã cũng vậy, hình đó quá đẹp, cháu cảm thấy về sau nên giữ nó lại, chẳng qua tay nghề của cháu tương đối vụng về, không thể làm chính xác, để mọi người chê cười rồi.”

Tần Mục Dã nhìn bức tượng tinh xảo, vẻ mặt không nói nên lời: “Thế này mà bảo tay nghề vụng về? Thừa tổng, anh đang tự khen mình à.”

Lục Kha Thừa đã quen với những lời chọc ngoáy của Tần Mục Dã, bất đắc dĩ cười cười.

Lời nói của anh không phải lời khách sáo, đúng là anh rất cảm động, không chỉ tại công viên trắng tuyết lúc đó mà sau này khi xem bản chiếu lại, cảm xúc ấy lại dạt dào lần nữa.

Anh không biết khán giả xem có đồng ý với mình không, nhưng anh thấy rõ ràng, so lúc bắt đầu quay với lúc kết thúc sau bốn ngày, tâm trạng của chú Tần đã trải qua biến động rất lớn.

Anh cũng không biết rốt cuộc Tần gia đã xảy ra chuyện gì nhưng anh mơ hồ cảm thấy gia đình này ẩn chứa một nỗi buồn khó nói, giống như một sự chia lìa mất mát to lớn. Từ một người trung niên chết lặng trong lòng, Tần Sùng Lễ đã dần lấy lại độ ấm, đợi đến cuối chương trình, ông ấy đã trở lại là một người ba ấm áp hạnh phúc.

Cho nên Lục Kha Thừa nhạy cảm nhận ra, lấy món quà này làm kỷ niệm rất có ý nghĩa, không chỉ cho Miên Miên mà còn cho cả gia đình Tần gia.

Lục Linh thấy Miên Miên thích quà của mình, mọi người cũng khen nên vui ra mặt, ôm Miên Miên quay vòng vòng.

Quà của Lục Thanh Hành và Lục Linh đều được Miên Miên mở trước bữa tiệc.

Tất nhiên, những đứa bé bưng chén khác sẽ thấy bất bình.

Làm Hải Vương mầm non không phải là dễ, những bạn nhỏ khác ầm ĩ theo đúng kế hoạch.

Đại Lỵ nói khẽ: “Miên Miên, em mở quà của Lục Linh rồi, tại sao không mở của chị?”

Thao Thao cũng vỗ ngực: “Còn anh nữa! Anh và ba mẹ đã chọn quà lâu lắm đấy!”

Khương Khương cũng nói: “Cả anh nữa, cả anh nữa!”

Cuối cùng, ngay cả Tần Mục Dã cũng đứng ngồi không yên, đi lên xoa bóp mặt em gái: “Còn anh nữa, quà của anh cũng không đợi được nữa rồi.”

Miên Miên dang tay ╮(╯▽╰)╭

Được rồi, hình như chỉ mở quà của anh Thanh Hành và Linh Linh trước thời gian sẽ không công bằng với những người khác.

Hải Vương Miên Miên tuân theo nguyên tắc chia đều nước, quyết định tiếp tục mở quà của những bạn còn lại.

Cameraman của Miên Miên không nhịn được cười, thích thú trêu bé chủ tọa: “Miên Miên, cháu có chắc bây giờ mở quà luôn không? Thường khi sinh nhật, mọi người phải ước, thổi nến, cắt bánh rồi mới mở quà chứ.”

Miên Miên nghiêng đầu, không nghĩ ngợi hỏi: “Tại sao ạ, người nào quy định như thế ạ?”

Cameraman không biết nói gì…

“Chú cũng không biết ai quy định, nhưng thường ai cũng làm vậy mà.”

Miên Miên suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy cháu mở quà trước thì tốt hơn, điều này chứng tỏ chương trình của bác Thi không cần kịch bản đúng không ạ?”

Cameraman vỗ tay cười to: “Ngược lại không tệ, Miên Miên thật thông minh.”

Dưới bình luận haha tràn màn hình ——

[Đúng là con gái của tôi, Miên Miên lanh thật sự.]

[Đứa nào dám nói chương trình của đạo diễn Thi có kịch bản sẵn, Miên Miên xin phép nói chê nha!]

[Hahaha bà lão Miên Miên đáng yêu quá!]

Miên Miên bắt đầu mở quà tiếp, phần lớn quà của các bạn nhỏ là đồ chơi, rất nhiều loại khác nhau, có những loại cô bé chưa chơi bao giờ.

Tống Bối Ny và mẹ tặng một mặt dây chuyền mã não hình trái tim, kiểu dáng không khác nhiều cái của Bối Ny, phía trên còn khắc tên Miên Miên, nghe nói đã khai quang với mong muốn phù hộ Miên Miên lớn lên khỏe mạnh.

Quà của tất cả các bạn nhanh chóng mở hết, Miên Miên đều rất thích nên trong lòng các bé lấy lại thăng bằng.

Chén nước này cuối cùng vẫn được chia đều.

Tần Mục Dã không đợi nổi nữa, cậu có lòng tin với món quà chuẩn bị kỹ lưỡng của mình, lo lắng không yên thúc giục em gái: “Xong chưa xong chưa? Đến lượt anh chưa? Lúc nào mới mở đến quà của anh hả, nhanh lên nhanh lên!”

Miên Miên bất đắc dĩ ông anh điêu ngoa nhà mình, gật đầu: “Được rồi, đến lượt anh đây.”

Tần Mục Dã hưng phấn nhặt quà của mình trong đống quà, đi đến.

Quà của cậu gói trong một chiếc hộp rất lớn, phải gọi là chiếm diện tích nhiều nhất trong đống quà.

Cậu không kịp đợi Miên Miên tự tay bóc giấy.

Tần Mục Dã làm hộ luôn, lấy ra một con xe lắp ráp từ trước.

Một chiếc xe đạp bốn bánh màu hồng, treo logo Ferrari, cậu đã phải đặt làm riêng từ hai tháng trước.

Lần đầu tiên Miên Miên ngồi xe thể thao Ferrari của cậu, nói bé thích, còn hỏi cậu ý nghĩa của logo là gì, rõ ràng ưa thích nhãn hiệu này.

Với cả bé con cũng thích màu hồng, Tần Mục Dã đã phải vất vả liên hệ với nhà sản xuất ban đầu, thuyết phục họ bỏ đổi màu đỏ mang tính biểu tượng của mình, chỉnh sửa riêng một con xe màu hồng đặc biệt cho em gái mình.

Mặc dù chiếc xe mang vẻ ngây thơ khó hiểu, nhưng Miên Miên vẫn thích.

Cộng thêm có hai bánh phụ nên cô bé không cần học đã có thể đi được luôn.

Miên Miên ngồi lên xe luyện tập, Tần Mục Dã ở bên cạnh hỗ trợ, chưa đầy năm phút đã biết đi, vững vàng đạp vòng quanh phòng khách. 

Máy quay vất vả chạy theo Miên Miên.

Một con cừu trắng cưỡi con siêu xe mini màu hồng, kéo theo hai bánh phụ đáng yêu phía sau tạo thành hình ảnh siêu dễ thương.

Miên Miên đạp một vòng, tiếp tục quay lại công cuộc mở quà.

Tần Mục Dã kiêu ngạo khoe với mọi người: “Đỉnh chưa, thấy quà của em được không!”

Tần Hoài Dữ không đả kích cậu em, gật đầu: “Rất tốt, tặng Miên Miên xe đạp để con bé rèn luyện thân thể, không tệ.”

Tần Tiêu Nhiên cau mày: “Màu hồng đáng yêu phết nhưng … cái xe nhỏ này, có vẻ hạ thấp em ấy nhỉ?”

Tần Mục Dã chê cậu: “Hạ thấp cái gì? Chẳng lẽ phải đưa cho một đứa trẻ bốn tuổi những thứ đòi hỏi chỉ số thông minh cao à? Hoàn toàn không cần thiết, bé như em ấy chỉ cần chơi những thứ trẻ con này là được rồi.”

Tần Mục Dã khịt mũi khinh thường quyển sách song ngữ của thằng bé thần đồng nhà Lục gia kia.

Nhưng mà ngay sau đó…

Miên Miên mở quà của mẹ.

Mẹ tặng cô bé lego, một bộ lego lâu đài Frozen.

Lê Tương cảm thấy Miên Miên không thiếu thứ gì, cũng không cần thiết phải tặng món quà quá khoa trương, tốt nhất là thứ Miên Miên thích, có thể chơi thường xuyên.

Gần đây Miên Miên rất thích chơi lego, con bé xếp đủ các loại, thường hay nằm dài trên thảm xếp hai tiếng.

Miên Miên kề mặt với Lê Tương: “Đẹp lắm ạ! Cảm ơn mẹ!”

Bóc xong quà của anh hai và mẹ, cô bé không thể quên quà của anh cả và anh ba.

Tần Hoài Dữ tặng bé một bộ thí nghiệm vật lý dành cho trẻ 3-7 tuổi, giúp phát triển trí thông minh, rất thú vị.

Anh biết em gái ham học, còn thông minh, IQ vượt xa đứa trẻ bình thường nên muốn tạo cơ hội cho bé con khám phá kiến thức mới.

Mặc dù Miên Miên chưa bao giờ chơi nhưng cô bé vẫn “Oa” một tiếng, cảm thấy món quà này rất lợi hại.

Tần Mục Dã cúi đầu lật qua lật lại, phát hiện một trong những bộ thí nghiệm tên là… “Cơ học lượng tử cho trẻ con”.

Đầu cậu viết đầy dấu chấm hỏi: “Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Trẻ con bây giờ cũng chơi mấy thứ công nghệ cao cấp như thế này á?”

Lục Kha Thừa vỗ vai cậu: “Thường thôi, giờ chú trọng giáo dục sớm, đặc biệt là việc phát triển trí tuệ của trẻ nhỏ, đồ chơi cũng không ngoại lệ, trong phòng em gái anh có nhiều đồ chơi công nghệ cao thế này lắm.”

Mới đầu Tần Tiêu Nhiên đau đầu về khoản chọn quà, em gái không thiếu thứ gì, cậu cũng không biết cô bé thích cái gì.

Hình như ngoại trừ hoạt hình Peppa Pig và món sườn xào chua ngọt, Miên Miên không bày tỏ niềm yêu thích đặc biệt với thứ gì.

Sau đó, cậu xem kỹ chương trình mùa hai, phát hiện khi Lục Kha Thừa tiện tay vẽ một bản đồ thế giới đơn giản cho Miên Miên, Miên Miên tỏ ra vô cùng hiếu kỳ, đôi mắt mở to, nghiêm túc nghe không thèm chớp mắt.

Đó là lần đầu tiên cô bé nghe kể trái đất lớn thật lớn, trên đó có nhiều quốc gia, hơn nữa còn ở khoảng cách xa.

Tần Tiêu Nhiên liền mua một quả địa cầu Maglev tự xoay đang thịnh hành mấy năm gần đây.

Miên Miên thấy quả địa cầu treo lơ lửng.

Cô bé ngạc nhiên, há to miệng: “Tại sao quả cầu to như vậy lại tự treo lơ lửng được ạ, nó biết bay sao ạ?”

Tần Tiêu Nhiên mỉm cười: “Nó không biết bay, nhưng nó sẽ treo ở đây mãi, em có thể quay nó theo ý muốn, ở trên có vẽ vị trí và hình dáng của các quốc gia.”

Quà anh cả và anh ba tặng cho Miên Miên đều rất thú vị, ống kính dừng lại quay cận cạnh nhiều hơn một chút.

Quả nhiên Miên Miên tò mò với những thứ chưa biết, ngay cả những bạn nhỏ khác cũng bị hấp dẫn chạy tới.

Đây là lần đầu tiên các bạn nhỏ thấy quả địa cầu tự treo, truyền tay nhau lần lượt chơi.

Các bé đặt câu hỏi, Lục Thanh Hành trả lời theo thói quen.

Lục Thanh Hành chậm rãi phổ cập những kiến thức địa lý thông thường, giọng nói vô cùng dễ nghe.

Thanh âm của cậu bé pha giữa trẻ con và thiếu niên, mang một cảm giác nhẹ nhàng đặc biệt như tiếng suối róc rách.

Các bạn nhỏ ngồi xung quanh mới từ bốn đến sáu tuổi, không ai không ngưỡng mộ anh trai nhỏ này.

Ngay cả Khương Khương cũng nói: “Anh thông minh thật đấy, tại sao cái gì anh cũng biết vậy? Thảo nào công chúa nhỏ Miên Miên tốt với anh như vậy!”

Trẻ con vốn dễ bị hấp dẫn bởi những thứ mới lạ, sau khi chơi quả địa cầu, cả nhóm chuyển sang chơi những thí nghiệm vật lý.

Cái gì không hiểu lại trở thành sân chơi của Lục Thanh Hành…

Vốn cậu chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật Miên Miên, không ngờ lại bị ép trở thành thầy của một nhóm lít nhít, giải đáp hàng trăm nghìn câu hỏi vì sao của bọn nhỏ.

Mới đầu Lục Kha Thừa hơi lo lắng.

Anh biết em trai mình là một người sợ xã giao bẩm sinh, không thích kết bạn, thậm chí không thích nói chuyện, thằng bé rất sợ ồn ào, không biết tình cảnh ép buộc giảng bài như này kéo dài lâu có khiến thằng bé khó chịu hay không.

Anh chỉ không ngờ hình ảnh này diễn ra hài hòa, em trai trước giờ không đủ kiên nhẫn đang từ tốn giải đáp thắc mắc của mọi người.

Dĩ nhiên, ưu tiên nhất là Miên Miên.

Thậm chí thằng bé còn nắm tay Miên Miên hỗ trợ hoàn thành một thí nghiệm đơn giản.

Tần Mục Dã ở bên cạnh không nói nên lời.

“Anh cả, thằng ba, không phải quà của hai người cao cấp quá rồi sao? Đấy là quà phù hợp cho trẻ con bốn tuổi à?”

Tần Hoài Dữ nói: “Miên Miên thích là được, hơn nữa các bạn nhỏ khác cũng thấy hứng thú mà, chứng tỏ trẻ con bây giờ nhìn chung có thể tiếp thu những thứ này.”

Tần Tiêu Nhiên nắm rõ anh hai trong lòng bàn tay: “… Anh hai, có phải anh không hiểu nguyên lý của mấy cái thí nghiệm vật lý này không?”

Tần Mục Dã bị em trai chọc đúng sự thật: “…”

Cậu cúi đầu nhìn xe đạp bốn bánh màu hồng, lâm vào trầm tư.

Dưới bình luận ——

[Há há há há Dã ca lại hoài nghi cuộc đời một lần nữa!]

[Tần đỉnh lưu: Cơ học lượng tử? Cái quái gì vậy?]

[Mặc dù con xe Dã ca tặng đáng yêu đấy nhưng nếu so với quà của các anh trai khác thì không cùng level thông minh thì phải ha ha ha ha.]

[Trông con cừu nhỏ đi xe đáng yêu quá, muốn trộm em gái quá đi.]

[Thôi, mọi người không nên nói ra sự thật, biết trong lòng là được rồi, cho Tần đỉnh lưu chút mặt mũi đi.]

Tần Mục Dã thực sự không hiểu, cũng từ bỏ tranh đấu, quyết định để bọn nhỏ tự chơi, kéo Lục Kha Thừa đi chuẩn bị đánh hai trận vòng loại.

Cậu và Lục Kha Thừa mới mở một ván, bé Phó nhát cáy hầu như không có cảm giác tồn tại trong hôm nay tiến lại gần ghế sô pha, khẽ kéo tay áo của cậu, biểu cảm không giấu nổi lo lắng: “Anh Tần, anh không sao chứ? Em đã đọc tin tức… nhà anh sẽ không phá sản đâu, đúng không ạ?”

Phó Trách Ngôn trưởng thành hơn một chút so với các bạn nhỏ khác.

Nhóm Thao Thao, Đại Lỵ không biết thời gian trước Tần gia đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ tại sao mùa thứ ba định quay vào mùa xuân lại bị dừng sản xuất.

Nhưng Phó Trạch Ngôn đều biết hết.

Cậu bé không chỉ biết, mà còn lên Weibo đọc những thông tin liên quan đến việc tẩy chay chương trình có Tần gia tham gia, ngay cả bác đạo diễn Thi và các chú sản xuất chương trình cũng bị nhà nước hẹn gặp nói chuyện, suýt nữa chương trình bị cấm không quay nữa.

Trong thời gian ăn tết, bé Phó vẫn lo lắng cho Tần gia, nhất là anh trai đại ma vương này.

Cậu bé rất thích anh đại ma vương, luôn nhớ lúc đại ma vương kéo cậu bé giữa trời tuyết để cướp nhà có hai con nai, cậu còn được ngồi trên vai của đại mai vương, ba ba lười vận động của cậu bé không thể làm được những chuyện đó.

Mặc dù đại ma vương là một người cuồng em gái tiêu chuẩn nhưng bé Phó không hy vọng nhà họ xảy ra chuyện.

Nỗi lo của cậu không phải không có căn cứ, vì trong giấc mơ thấy trước tương lai của cậu, Tần gia sẽ phá sản.

Bất kể là ba Tần, hay ba người anh trai của Miên Miên đều sẽ không thể sống đến cuối cùng…

Tần Mục Dã vừa mở giao diện game, còn đang lướt lướt xếp tướng: “Cái gì? Em nói cái gì cơ?”

Cậu bé trai đè thấp giọng nói, nghiêm túc nhắc lại: “Em nói là, em thấy trên Weibo nhiêu nhiều người bảo anh cả và ba của anh là người xấu, gia đình anh… sẽ không phá sản chứ?”

Nam chính nhỏ bé của quyển sách đã sớm trở thành fanboy của anh trai nữ phụ phản diện.

Sự lo lắng trong mắt của bé Phó quá đỗi chân thật.

Cậu bé nhớ không nhầm kết cục trong giấc mơ, Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa kết hận thù một cách khó hiểu, fan hai nhà như nước với lửa.

Sau đó Tần gia phá sản, Tần Mục Dã nguội lạnh, còn Lục Kha Thừa chú tâm phát triển sự nghiệp âm nhạc, trở thành siêu sao quốc tế.

Mặc dù bé Phó cảm thấy bây giờ tính cách của mọi người đã thay đổi, quan hệ giữa Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa cũng rất tốt.

Nhưng bi kịch cho gia đình nhân vật phản diện chỉ xảy ra sau khi Tần Sùng Lễ phá sản, hơn nữa còn chết vì bệnh nan y…

Bé Phó nhát cáy không biết quỹ đạo của những việc này có thay đổi hay không.

Nhưng khi đọc những tin tức trên mạng, cậu bé bắt đầu lo lắng.

Tần Mục Dã thậm chí còn không biết mình là tuyến nhân vật phản diện trong một quyển sách ghi lại phàm trần.

Cậu nghe vậy, bật cười thành tiếng, tựa như đang nghe truyện cười thiên hạ: “Em đang nghĩ gì vậy, thằng bé gan nhỏ này… nghĩ nhiều quá rồi, nhưng thôi, em quan tâm anh, anh biết rồi, ngoan ~”

Đùa gì kì vậy, ba của cậu liên tục đứng đầu bảng Forbes mấy năm nay, dựa vào của cải của nhà bọn họ, việc phá sản là bất khả thi.

Ti Mệnh vừa ra ngoài nhận hàng giao hỏa tốc, món quà anh định tặng cho Miên Miên cuối cùng cũng đến.

Anh vừa bước vào, nghe lời nói của Tần Mục Dã, không nhịn được cười thành tiếng, nói sâu xa: “Đừng tự tin quá, không thể nói trước điều gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện