Trời Sinh Một Đôi

Chương 182: Thọ lễ



Tống thị ngăn lại nha hoàn đi vào  bẩm báo, nhẹ nhàng đi vào.

La Tri Tuệ đang mài mực, cúi thấp đầu, vẻ mặt chuyên chú.

Tống thị lẳng lặng nhìn con gái một lát, mới mở miệng: “Nhị nương.”

La Tri Tuệ ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ đã tới, trước mẹ ngồi đi, chờ con điền xong lạc khoản của bức tranh này đã.”

Tống thị ngồi ở trên ghế hoa hồng, kiên nhẫn chờ La Tri Tuệ thu bút cất kỹ.

“Nhị nương, mẹ có lời muốn nói với con.”

Động tác của La Tri Tuệ nhẹ nhàng mềm mại ngồi xuống, lộ ra một nụ cười thanh thiển: “Mẹ, là hôn sự của con đã được định ra rồi hay sao?”

Tống thị ngây ngốc, nhìn con gái không có bất kỳ vẻ mặt khác thường nào thì khẽ gật đầu một cái: “Ừ, định ra rồi.”

“Vâng, con gái biết rồi.” La Tri Tuệ bình tĩnh nói.

“Nhị nương, mấy ngày nay mẹ đã nhìn kỹ rồi, công tử Hạ gia là một chàng trai tốt, mẹ chỉ hi vọng con không nên mang theo thành kiến mà gặp hắn. Đáp ứng mẹ, chỉ có thấy được điểm tốt của hắn, như vậy thì con mới sống thoải mái được.” Tống thị trìu mến  sờ tóc của La Tri Tuệ.

Làm một mẫu thân, con gái muốn gả cho một người mắt mù, tất nhiên bà không thể nào vui vẻ trong lòng được, nhưng bà không chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nơi xấu nhất của người ta, công tử Hạ gia kia trừ mắt không thể nhìn thấy, khắp mọi mặt đều rất tốt, nếu Nhị nương gả đi, Hạ gia ở bên kia chắc chắn cũng sẽ chứa mấy phần áy náy trong lòng,  mẹ chồng nói vậy sẽ không gây khó dễ với nàng, mà công tử Hạ gia kia bởi vì mắt không thể nhìn thấy nên cũng không thể làm cho trong phủ chướng khí mù mịt được.

Một đời một thế một đôi người. Có lẽ con gái cũng sẽ nhận được hạnh phúc mà đại đa số các cô nương đều không thể nhận được chưa biết chừng.

Chẳng qua là dù sao tuổi của Nhị nương vẫn còn nhỏ, tuy thường ngày nhã nhặn lịch sự nhưng trong lòng có thể vẫn còn có bất mãn.

Tống thị ôn nhu nhìn La Tri Tuệ.

La Tri Tuệ nhất thời có vẻ mặt mờ mịt: “Thành kiến? Tại sao con gái phải có thành kiến với hắn?”

Tống thị há miệng: “Mắt y không thể nhìn thấy.”

La Tri Tuệ thở dài, trong mắt lóe đồng tình: “Là rất đáng tiếc, rất nhiều cảnh sắc xinh đẹp đều không thể nhìn thấy như mọi người, càng không thể vẽ được xuống các bức tranh. Mẹ, người yên tâm , con gái sẽ đối xử tốt với hắn.”

Tống thị hoàn toàn không phản đối.

Thấy con gái có thể nghĩ thông thấu được như vậy, người làm mẹ thấy thành tựu rồi.

Chân Diệu vẫn còn đang ở trong nội đường của Thanh Phong đường, bởi vì vết thương đi lại rất bất tiện, rảnh rỗi lại hàn huyên để trêu chọc chim sáo chơi.

“Cẩm Ngôn , nói “xin chào” đi ” .

Cẩm Ngôn  mang vẻ mặt thờ ơ.

Chân Diệu cắn răng: “Cẩm Ngôn , ngươi có thể nói được lời nói dài như vậy, làm sao lại không thể học nói được hai chữ này?”

Cẩm Ngôn  liếc mắt nhìn Chân Diệu một cái, mở cánh ra bay tới cửa sổ bên dưới mái hiên.

Chân Diệu thấy rõ ràng sự khinh thường toát ra dưới đôi mắt tí hí, lập tức giân giữ: “Cẩm Ngôn , ngươi trở lại cho ta!”

Cẩm Ngôn  yên lặng xoay người, quay cái đuôi hướng về phía nàng.

Chân Diệu nổi giận.

Nàng nuôi loại chim gì đây nha, há mồm tiểu mỹ nhân ngậm mồm kêu cứu mạng, cũng không thể nói được một câu bình thường nào. Lại nhìn lại , nhặt lên một hạt hạnh nhân để trong chiếc hộp khắc lá sen mạ vàng trong tay ném qua.

Cẩm Ngôn  tung cánh lên liền từ cửa sổ dưới mái hiên nhà bay đi. Lại có thêm mấy hạt hạnh nhân bay tới,

Cẩm Ngôn  thật sự bất mãn rồi, liền bay về hướng cửa, vẫn không quên quay đầu lại liếc một cái.

Ý tứ kia rất rõ ràng, hôm nay không chơi cùng ngươi còn không được sao.

La Thiên Trình đang nhấc chân vào cửa. Thấy Cẩm Ngôn  bay tới, tay với một cái, Cẩm Ngôn  liền bay vào trong lòng bàn tay.

Cẩm Ngôn  té ngã một cái, chật vật  bò dậy nhìn chằm chằm La Thiên Trình.

La Thiên Trình lạnh mắt nhìn, hắn cũng muốn nhìn một chút xem con sáo này sẽ nói ra được câu gì.

Cẩm Ngôn sửa sang lông mao. Thanh âm bình tĩnh: “Cứu mạng a ——”

Lấy tốc độ cực nhanh bay lên trên xà nhà, ném cho La Thiên Trình một ánh mắt khiêu khích. La Thiên Trình tức giận tới lệch mũi.

Hắn biết được, con chim phá phách này thấy tất cả mọi người đều gọi là mỹ nhân, chỉ riêng thấy hắn mới kêu cứu mạng.

Thật muốn nhổ hết lông của nó xuống, để cho nó chạy trần truồng đi.

La Thiên Trình mang ánh mắt hung thần ác sát dọa tới Cẩm Ngôn , nó không tự chủ đem hai cánh ôm lấy thân thể, lại thắt cuống họng gào lên cứu mạng.

Âm điệu lần này đột nhiên cao lên, có chút thê lương , cũng hơi giống với âm thanh của nữ tử phát ra, nhiều nha hoàn bà tử liền hoang mang vội vàng chạy vọt vào  : “Đại nãi nãi, làm sao vậy ——”

Sau đó âm thanh liền im bặt lại, nhìn một chút sắc mặt thế tử đang xanh mét, lại nhìn con chim đang lấy hai cánh bọc thân thể trên xà nhà, giống như là đang muốn làm chuyện vô lễ với con sáo, liền quỷ dị trầm mặc.

Ở trong hoàn cảnh trầm mặc này, La Thiên Trình rống giận: “Đều đi ra ngoài cho ta!”

Thoáng một cái, trong phòng chỉ còn lại có hai chủ tử cùng với một con chim. Sắc mặt La Thiên Trình không tốt nhìn về phía Chân Diệu, thầm nghĩ nữ nhân này làm sao lại không biết giáo dục con chim hư hỏng này cho tốt.

Vẻ mặt Chân Diệu cũng rất quỷ dị, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Thế tử, có phải ta cũng phải đi ra ngoài hay không?”

Chỉ để lại hai người các ngươi ? Lời này tuy không hỏi ra ngoài nhưng La Thiên Trình tâm linh tương thông cũng có thể đoán được, mặt liền đen thêm vài phần mà bước tới.

Cẩm Ngôn chỉ chờ cơ hội này liền từ trên xà nhà nhảy xuống rồi bay ra ngoài.

Không khí bên trong phòng lúc này mới hòa hoãn.

“Chân tứ, ta tìm nha hoàn cho nàng, hiện tại đang chờ ở bên ngoài.”

“Nha hoàn? Nha hoàn có cấp bậc ở chỗ này của ta đều có đủ.”

“Vậy thì thêm một tiểu nha hoàn nữa, chẳng qua là sau này nàng đi đâu thì để cho nàng đi theo là được .”

“Thân thủ của nàng ấy rất lợi hại?” Ánh mắt của Chân Diệu sáng lên

La Thiên Trình liền giật mình: “Nàng đoán được?”

Chân Diệu bĩu môi: “Thế tử, xin hãy dùng ánh mắt bình thường để nhìn ta.”

Không phải là thân thủ tốt bảo vệ nàng, chẳng lẽ là giám thị nàng a, nếu thật là muốn như thế còn giải thích với nàng sao, tùy tiện an bày không phải là được rồi sao.

“Khụ khụ, xin lỗi.” khóe miệng La Thiên Trình cong lên “Để ta gọi nàng ta đi vào.”

Chân Diệu gật đầu.

Ngón tay La Thiên Trình để vào trong miệng, khẽ thổi một tiếng huýt sáo dài trong trẻo, sau đó có hai bóng chợt lóe rồi tiến vào, một người là một tiểu cô nương mười ba tuổi, một là Cẩm Ngôn  vừa mới rời đi

Cẩm Ngôn  trợn mắt nhìn La Thiên Trình một cái, liền mang vẻ mặt cao ngạo mà bay ra ngoài, chỉ để lại tiểu cô nương kia đang giống như nai con mà sợ hãi nhìn sang.

“Tới đây, ra mắt chủ tử sau này của ngươi.”

Tiểu cô nương đi tới, quỳ xuống: “Chủ tử.”

“Ngươi tên là gì ?” Chân Diệu nhìn chung quanh, cũng không nhìn ra được là tiểu cô nương này là người biết võ.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, âm thanh ôn nhu nói  : “Xin chủ tử ban tên cho.”

Chân Diệu không nhịn được nhìn La Thiên Trình một cái.

Nàng muốn hoài nghi lời nói của La Thiên Trình rồi, nếu không chính là người đi vào là nhầm người rồi, ách, tiểu nha đầu này nhìn qua còn không có lực chiến đấu mạnh như Cẩm Ngôn nhà nàng đâu.

Thế nhưng La Thiên Trình lại khẳng định gật đầu.

Chân Diệu suy nghĩ một chút liền nói: “Như vậy thì gọi là Thanh Đại đi.”

“Thanh Đại đa tạ chủ tử ban tên cho.”

“Sau này vẫn nên gọi ta Đại nãi nãi đi, ngươi trước đi xuống.”

Thanh Đại lập tức đi ra ngoài.

Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Thế tử, Thanh Đại thật biết võ?”

La Thiên Trình cười: “Cao thủ thì chưa nói đến, nhưng giải quyết mấy đại hán thì không thành vấn đề, trong ngoài không đồng nhất không phải là càng tốt hơn hay sao.”

Sau đó còn phản kích mà bổ sung thêm một câu: “Cũng giống như con sáo kia, nếu không biết thì ai có thể nghĩ tới một con chim lại ti tiện như vậy!”

“Thế tử, làm sao ngài có thể nói như vậy?” Chân Diệu bất mãn, “Ngươi phải cảm thấy may mắn, nó thấy ngươi chỉ hô cứu mạng, chứ không phải hô vô lễ.”

La Thiên Trình. . . . . .

“Thế tử?” Thấy La Thiên Trình hồi lâu không lên tiếng, Chân Diệu gọi một tiếng.

La Thiên Trình tỉnh táo trở lại: “Phiền toái chuyển lời tới nó, cám ơn nhé!”

Rất nhanh đến một ngày trước ngày thọ yến của lão phu nhân, sắc trời tối sầm, Chân Diệu cúi đầu thêu, mệt mỏi dừng tay vuốt vuốt mi mắt.

“Cô nương, để nô tì thêm hai ngọn đèn nữa cho người.” Giáng Châu nói.

“Không cần, xong ngay đây.” Chân Diệu lại cầm lấy châm lên, thêu thêm một khắc chung, cuối cùng mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa lòng nhìn tác phẩm của mình.

Bí quyết thêu chữ này vẫn là cùng với tam biểu tỷ Nhã Hàm học được.

Dĩ nhiên nàng không có bản lĩnh đem chữ cực nhỏ cùng với chữ lớn thêu ra được, đây chính là thọ lễ để kính tặng cho lão phu nhân, chính là một bức thơ chúc thọ tổng cộng năm mươi sáu chữ Tây Tạng.

Bởi vì chữ ít nên thời gian cũng ít đi nhiều, khó khăn cũng không có cao như vậy. Dùng cái này để làm lễ chúc thọ, không dám nói nổi bật nhưng ít nhất cũng không có bị người ta bắt bẻ. Đối với một muội tử không có lòng cầu tiền như Chân Diệu mà nói thì không bị người ta bắt bẻ là đủ rồi.

Sau khi tắm rửa, buông lỏng tâm sự xong Chân Diệu cũng thần thanh khí sảng mà buồn ngủ.

Sang ngày thứ hai còn đang trong giấc mộng đã bị người ta đánh thức, Chân Diệu mở mắt ra chỉ thấy Giáng Châu quỳ trên mặt đất. Mấy nha hoàn đi vào hầu hạ có sắc mặt rất khó coi.

Chân Diệu thoáng chốc không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Giáng Châu đưa bức tranh thêu kia tới, âm thanh sụt sịt nói : “Đại nãi nãi, sáng nay nô tì muốn để bức thêu này vào hộp, vừa lúc cẩn thận nhìn lại một lần, kết quả, kết quả phát hiện ở đây có một lỗ nhỏ!”

“Mau đem tới cho ta nhìn một chút.” Chân Diệu trong lòng trầm xuống.

Nhận lấy bức thêu mới làm xong tối hôm qua, vừa nhìn quả nhiên thấy được ở một góc bình thường có một lỗ rất nhỏ.

Lỗ này chỉ nhìn qua là biết chính là do lửa đốt mà thành, chẳng qua là quá nhỏ, lại vừa lúc cách chữ màu đen cuối cùng một khoảng cách nên rất khó thấy được.

Nhưng khi chúc thọ lễ bằng bức thêu này thì tuyệt đối không thể bỏ qua, đây chính là sự không tôn trọng đối với thọ tinh, nếu bị phát hiện chính là chuyện cười cực lớn.

Chân Diệu nhìn lỗ đen kia tới sững sờ. Đêm qua nàng thật không nhớ rõ là có lỗ nhỏ này hay không nữa, rốt cuộc là đã sớm có rồi hay chỉ là mới tạo thành cũng không thể nói rõ được. Nhưng từ lúc xảy ra chuyện đánh đu kia xong thì sau này trong phòng nàng cũng chỉ có đám nha hoàn hồi môn mới có thể đi vào được. Nghĩ tới là do người làm ra nàng thật sự không thể tin được.

“Cô nương, cũng là nô tì có lỗi, xin ngài hãy trách phạt nô tì.” Giáng Châu dập đầu rầm rầm.

“Giáng Châu, ngươi đứng lên đi.” Chân Diệu phất tay một cái.

Thấy Giáng Châu còn quỳ, nàng liền mở miệng: “Giáng Châu, ngươi nghe lời, mau đứng lên, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, lại nói bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu.”

Giáng Châu đứng lên, cái trán xanh tím.

“A Loan, mang Giáng Châu đi thoa thuốc.”

Chân Diệu nhìn bức tranh thêu chúc thọ  chữ Tây Tạng tinh tế mà thở dài. Một lễ mừng thọ đang tốt lại bị phá hủy, này thật là làm cho người ta buồn a, chẳng lẽ còn muốn dùng đồ ăn để biểu hiện là nàng không giống bình thường sao, thứ này đều mang ý không tốt “Tử Tô, đi lấy một chút củ cải trắng ra, màu xanh, hồng, tím đều cần.”

Trời rất nhanh là sáng rồi, cửa phủ Trấn Quốc Công cũng đã mở ra, người đến người đi đều không ngừng nghỉ.

Đoàn kịch nhỏ Lê Xuân đang nổi đã sớm ở trong phủ bắt đầu xây dựng sân khấu. Âm thanh đàn sáo mơ hồ truyền tới đại đường, làm tăng thêm không khí vui vừng.

Lão phu nhân ngồi ở phía trên nhất, nhìn tân khách ở cả sảnh đường thì tâm tình không tệ, còn tán gẫu cùng với mấy lão tỷ muội quen biết.

Rất nhanh liền đến thời điểm dâng tặng lễ vật chúc thọ. Người các phủ tới chúc thọ, thọ lễ cũng là do quản sự đọc lên danh mục quà tặng sau đó trực tiếp thu lại , chỉ có vãn bối trong phủ cùng với hậu bối có quan hệ cực kỳ mật thiết mới có thể trình lễ mừng thọ lên để tạo vui mừng cho trưởng bối.

Điền thị, Tống thị, Thích thị theo thứ tự hiến  thọ lễ, rất nhanh liền đến phiên Chân Diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện