Chương 187: Tiến thêm một bước
Edit: Vi Vi
Beta: Sakura
Hình như là có lời gì nói sai rồi.
Chân Diệu lặng yên nghĩ.
Bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng quét qua, vết chai đầu ngón tay mang đến từng đợt tê dại.
Thân thể Chân Diệu căng lên.
“Nhắm mắt.” La Thiên Trình tức giận nói.
Chân Diệu nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Biểu hiện dịu ngoan gần như châm lên mồi lửa cho La Thiên Trình trong nháy mắt, vốn là động tâm hóa thành hành động, mười ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng nhảy múa, mang theo từng chuỗi tia lửa thiêu đốt hai người.
Trời vẫn còn nóng, tiếp xúc như thế khiến Chân Diệu toát mồ hôi, cả người không thoải mái cứ như bị lửa đốt, không khỏi đẩy cặp tay không thành thật kia ra.
La Thiên Trình không hề chống cự hiếm thấy, tay dời đi, nhưng sau đó cúi người xuống, đôi môi hơi lạnh rơi xuống, ngậm lấy một viên anh đào đỏ.
Chân Diệu chợt mở mắt ra, sợ hãi kêu lên tiếng: “Thế tử!”
La Thiên Trình không để ý đến, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua.
Chân Diệu mặt đỏ phừng phừng, nói không rõ là xấu hổ hay là kinh: “Thế tử, ngươi hãy nghe ta nói ——”
Tiếng nói bị ngăn ở trong cổ họng.
La Thiên Trình lấy tay che miệng đối phương, cảnh cáo: “Chân Tứ, lúc này, ta không muốn nghe thấy bất kỳ lời không hiểu ra sao từ miệng nàng, nếu không ta thật sẽ giết người !”
Chân Diệu dừng động tác chống cự.
Lựa chọn giữa * và mất mạng nhỏ sao?
Ách, thôi thì * đi, dù sao đây là phu quân của mình.
Chí khí cương trực? Xin lỗi, quăng ở chỗ lão phu nhân rồi, ngày mai đi thỉnh an hẵng lấy về đi.
Chân Diệu không biết xấu hổ không nóng nảy mà nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh, sau đó một cái quần trong màu hồng nhạt bay qua mắt nàng.
Chân Diệu trông theo chiếc quần kia, con mắt bỗng dưng trợn tròn.
“Thế, thế tử, mau, mau xuống!”
La Thiên Trình chui trước ngực, vang lên âm thanh bị đè nén: “Câm miệng!”
“Siiit ——” Chân Diệu đau đến hít vào hơi lạnh.
Tên khốn này, lại cắn nàng, không biết nàng đang dậy thì sao!
Ngộ nhỡ sau này không lớn nữa thì làm sao bây giờ!
Không đúng, hiện tại cái này không phải trọng điểm!
Tắm mình trong cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, Chân Diệu cắn răng: “Thế tử, đã quên đóng cửa sổ!”
Người đang làm động tác trên người mình đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên.
Giường mỹ nhân ở bên cửa sổ, mà để gió lùa vào qua cửa sổ, dùng thanh gỗ xiên chống lên tạo ra một khe hở rộng hơn một thước, theo khe hở này, có thể thấy cây hợp hoan rơi xuống một vùng hồng nhạt cách đó không xa.
La Thiên Trình mặt đỏ phừng phừng.
Dù thế nào, hắn cũng không định biểu diễn sống cho người ta!
Ngón tay bắn ra, thanh gỗ xiên bung xuống, cửa sổ rơi xuống.
“Sao nàng không nói sớm!” Bàn tay to tìm xuống phía dưới như trút giận, xúc cảm bóng loáng khiến nhiệt độ vừa giảm xuống lại sôi trào.
Chân Diệu sắp khóc rồi: “Ngươi vẫn không cho mà, mau dừng lại, mau mở cửa sổ ra!”
“Nàng nói cái gì?” La Thiên Trình nhướn mày, khàn giọng nói.”Chân Tứ, ta không biết nàng còn có sở thích để người khác thưởng thức!”
Có rất nhiều chủ tử nhà giàu khi sinh hoạt vợ chồng thì thông phòng nha hoàn sẽ hầu hạ ở bên, nhưng điểm này, hắn tuyệt đối không chấp nhận được!
Chân Diệu tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thế tử. Ta thật sự không có sở thích này, nhưng quần trong của ta, vừa bay ra khỏi cửa sổ . . .”
La Thiên Trình. . . . . .
Gần như là ngã từ người Chân Diệu xuống, sau đó đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong chớp mắt lại nhảy từ cửa sổ về, sắc mặt xanh mét.
Nhìn La Thiên Trình trống trơn hai tay, Chân Diệu cảm thấy chuyện rất không ổn: “Thế tử ——”
“Không thấy.” Phun ra ba chữ kia, La Thiên Trình cũng cảm thấy không muốn sống.
Hắn chẳng qua là, chẳng qua là muốn hành phòng với vợ mình, chuyện chính đáng như thế, sao mà lại gian nan thế.
Khoảng thời gian này, chẳng lẽ phải gióng trống khua chiêng truy xét người trộm quần lót của vợ hắn sao?
Nguyên nhân để La Thiên Trình gắng gượng một hơi thở chính là may mà trong viện này chỉ có nha hoàn bà tử, không có nam nhân.
Nhưng. Chẳng lẽ muốn đem tất cả nha hoàn bà tử giết người diệt khẩu sao!
La Thiên Trình vô cùng quấn quýt, đang suy nghĩ áp dụng khả năng này thì nghe thấy cửa sổ có tiếng động.
Nhanh chóng quay đầu lại thì thấy Cẩm Ngôn bay phành phạch vào, trong mỏ ngậm lấy một cái quần trong này hồng nhạt.
“Cẩm Ngôn. Mau buông quần xuống.” Chân Diệu sắp cảm động khóc.
Ông trời cuối cùng không vứt bỏ nàng, nhặt được quần lót chính là Cẩm Ngôn, nếu không nàng cũng không còn mặt mà sống.
Cẩm Ngôn nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ quay tròn liếc La Thiên Trình một cái.
Bằng động tác này, quỷ dị là hai người lại hiểu rõ ý của con sáo mỏ gà này.
Rõ là nó đang nói: “Thế tử, tới cầu ta đi!”
Chân Diệu lập tức nhìn sang.
La Thiên Trình co rúm khóe miệng: “Đừng nhìn ta, tại sao lại khiến bản Thế tử đi cầu con chim thiếu đạo đức của nàng!”
Cẩm Ngôn giương cánh, đột nhiên bay lên chỗ cao, dù bận vẫn ung dung mà ngẩng đầu, theo động tác của nó, chiếc quần trong màu hồng nhạt phấp phới như lá cờ.
Chân Diệu xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Thế tử, hay là ngươi chờ Cẩm Ngôn kêu cứu mạng, sau đó bọn nha hoàn đều đi vào?”
Một câu nói cực kỳ gây sốc cho La Thiên Trình, chịu đựng tất cả xấu hổ, khó khăn mở miệng nói với Cẩm Ngôn: “Hôm nay đa tạ ngươi.”
Dường như Cẩm Ngôn rất hiểu đạo lý thấy đủ thì thôi, mỏ buông lỏng quần trong rơi xuống, sau đó chậm rãi bay ra ngoài qua cửa sổ.
Bịch một tiếng, La Thiên Trình đóng mạnh cửa sổ, vẫn không chấp nhận được việc mình chịu thua một con chim nhỏ.
Tâm tư kiều diễm sớm đã tan thành mây khói, không dám nhìn Chân Diệu, vội vã ra ngoài.
Chân Diệu mơ hồ nghe thấy từ cửa vang lên một câu nói: “Đại nãi nãi ngủ, các ngươi chớ vào quấy rầy.”
Chân Diệu yên lặng cầm chăn mỏng che đầu đi.
Giữa ban ngày đóng cửa mãi lâu, sau đó nàng ngủ, dùng đầu ngón chân cũng biết những nha hoàn kia sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng rõ ràng bọn họ thật sự chưa làm gì!
Ách, loại cảm giác không có lợi này là thế nào?
La Thiên Trình đi thư phòng, cầm một quyển binh thư nghiên cứu.
Hắn biết, bình tĩnh thế này sẽ không quá lâu.
Cuộc săn thú mùa thu năm nay, một mãnh hổ tập kích Thái tử, Thái tử kinh hoảng nên dẫn mãnh hổ về phía Hoàng thượng, từ đó thị vệ cứu Hoàng thượng bay thẳng lên mây, Thái tử bị phế, vì sợ hãi quá độ, sức khỏe Hoàng thượng dần kém đi.
Nếu như nói chuyện ám sát Vĩnh Vương kia là khúc nhạc dạo náo động, lần săn thú này thì mở màn cho cuộc nội tranh ngoại đấu kéo dài mấy năm của Đại Chu.
Trời ngày càng tối, La Thiên Trình để sách xuống, đứng lên đi tới trước cửa sổ, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mặt đen đi ra phía cửa.
Mở cửa, vừa lúc Bán Hạ đi tới: “Thế tử gia. Mới rồi Thanh Cáp cô nương ở hậu viện đến, hỏi ngài có về dùng cơm không?”
“Không được, ta ăn ở thư phòng, nói với Đại nãi nãi một tiếng. Hôm nay không qua nữa.” La Thiên Trình không do dự nói.
“Vâng.” Bán Hạ đáp rồi xoay người rời đi.
Một lát sau lại xách hộp đựng thức ăn trở về: “Thế tử gia, lão phu nhân đưa thức ăn.”
La Thiên Trình kinh ngạc.
Cơm nước trong viện của hắn, phần lớn là phòng bếp lớn đưa tới theo đúng hạn, bởi vì hắn có thể chất đặc thù, sức ăn lớn, đói bất cứ lúc nào, Thanh Phong đường còn đặc biệt xây dựng phòng bếp nhỏ.
Chỗ lão phu nhân ít đưa đồ ăn tới đây.
Cảm thấy có phần không thích hợp, hỏi: “Chỗ lão phu nhân đưa tới?”
Bán Hạ hiểu ý La Thiên Trình, trả lời: “Hồng phúc cô nương tự mình đưa tới.”
Vừa nói như thế. La Thiên Trình thả lỏng ra.
Bán Hạ thấy thế, mở hộp đựng lấy thức ăn ra.
Hộp đựng thức ăn chừng bốn tầng, thế nhưng bày đầy cái bàn.
La Thiên Trình nhìn lướt qua.
Hải sâm chiên hành, súp bồ câu non cẩu kỷ, canh nhung hươu, thịt chó kho tàu, bánh trứng gà rau hẹ …
Một người trước giờ không hề nghiên cứu đồ ăn như hắn sao mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng đây.
Rốt cuộc là lạ ở đâu đây?
Người nào đó trước giờ không dám nghĩ tổ mẫu mình về hướng bất lương, mãi đến khi ăn hết sạch sành sanh cũng vẫn không nghĩ ra được.
Đến buổi tối, đã tắm nước lạnh hai lần, nhìn chằm chằm nơi nào đó còn chưa xẹp xuống, La Thiên Trình cảm thấy cuối cùng hắn đã nghĩ ra!
Tổ mẫu có ý gì?
Chẳng lẽ là lời Chân Tứ nói hôm nay khiến tổ mẫu bất mãn, tổ mẫu muốn nhét người tới đây cảnh cáo nàng?
Hậu viện thật vất vả mới thanh tĩnh xuống, hắn cũng không muốn lòi ra thêm nữ nhân chẳng hiểu ra sao, tương lai còn phải đau đầu đuổi đi!
Nghĩ tới đây, La Thiên Trình đẩy cửa đi về hướng hậu viện.
Hôm nay đúng vào ngày Chân Diệu dưỡng da thịt theo phương thuốc của Chân Thái phi, La Thiên Trình vào phòng đợi tận nửa canh giờ. Còn không có thấy động tĩnh, thật sự không nhịn được đi vào tịnh phòng.
Chân Diệu vừa lúc đứng dậy đứng ra, để Thanh Cáp đổi nước, sau đó thì trợn tròn mắt.
La Thiên Trình cũng trợn tròn mắt.
Hắn tưởng đối phương đang tắm trong thùng gỗ, sao cũng không ngờ sẽ nhìn thấy không sót gì thế này.
Sau đó lỗ mũi nóng lên. Chảy máu.
Sao tối nay hắn lại ăn nhiều như thế!
Vừa đấm đất trong lòng, vừa hét: “Thanh Cáp, ngươi đi ra ngoài!”
Thanh Cáp đổ nước hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hỏi Chân Diệu: “Đại nãi nãi, hầu gái phải ra ngoài à?”
Nhìn người nào đó có mặt máu, Chân Diệu khiếp sợ phản ứng chậm nửa nhịp, thuận miệng nói: “Ta cảm thấy, ngươi đi ra ngoài đi.”
Nha hoàn mập bình tĩnh nhất trong ba người linh hoạt xách thùng to ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Chân Diệu hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng rối loạn dùng hai tay che ngực, sau đó lại hoảng hốt chạy bừa che phía dưới, cuối cùng cái khó ló cái khôn, che kín mặt.
Lần này cuối cùng cũng không ngu xuẩn như thế nữa!
La Thiên Trình vô thức bình luận, thân thể nóng lên không khống chế được.
Loại thời gian này, không nghĩ gì nữa cả, đi tới ôm ngang eo người đưa đi.
“Thế tử ——”
La Thiên Trình ôm Chân Diệu, không nói một lời ra khỏi sạch phòng, sau đó thả người ở trên giường.
Khụ khụ, giường mỹ nhân bên cửa sổ gì đó, cũng không dám đi nữa rồi!
Lau máu mũi, La Thiên Trình nói gằn từng chữ: “Chân Tứ, hôm nay, chúng ta chính thức kết làm vợ chồng đi.”
Hỏi nghiêm túc như vậy, Chân Diệu nghiêm túc chỉ đành phải ngốc nghếch gật đầu.
Thân thể nóng như lửa áp lên, Chân Diệu như đặt mình trong suối nước nóng, hoặc như giẫm lên đám mây ngày xuân, hơi kinh, hơi hoảng, còn hơi mờ mịt.
“Chân Tứ… Lần này, không có chuyện gì quan trọng chứ?”
“Ừ.. . . . Chưa có Quỳ Thủy có tính không?”
La Thiên Trình cứng người, dừng động tác.
Sóng nhiệt dời núi lấp biển đánh tới, Chân Diệu nghe thấy có người nói vào tai mình: “Chân Tứ, nàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn.”
Người nào đó sẽ không làm loạn, ôm thân thể trơn bóng đến khó tin giằng co hơn nửa đêm mới dừng lại mà ngủ say.
Ngày hôm sau, hai người lúng túng ai cũng không dám nhìn đối phương nhiều.
“Chân Tứ, ta đi thượng nha đây, nàng, nàng nghỉ ngơi nhiều đã rồi hẵng đi thỉnh an. Ách, hay là đừng đi thỉnh an nữa, ta, ta đi xin nghỉ cho nàng.” La Thiên Trình nói năng lộn xộn, cũng không biết mình đang nói gì nữa rồi.
Trong lòng thầm nghĩ, sắp tới đi ngủ thư phòng thôi, chuyện mất mặt thế này, hai kiếp lần đầu tiên làm.
“Chàng, chàng nói bừa cái gì đấy, chàng đi nhanh đi.” Chân Diệu cảm thấy, nàng không nhặt nổi chí khí cương trực nữa.
Bên Hinh Viên đã ầm ĩ từ sớm.
Bình luận truyện