Chương 194: Trò khôi hài
Trong xe ngựa, nữ tử kéo ngã búi tóc, trâm cài lệch sang một bên, ánh lệ phản quang, hay cho một bức họa mỹ nhân chấn kinh.
Điền thị biểu lộ cứng ngắc, ánh mắt dời xuống.
Hai tay của nàng kia ý thức bảo vệ bụng dưới.
Nha hoàn bên cạnh nữ tử kinh hoảng thét lên một tiếng: “Ngài, phu nhân này cực kỳ vô lễ, nương tử chúng ta đang có mang, chịu kinh hãi ngài gánh nổi ư!’
Điền thị hoàn hồn từ trạng thái ngu ngơ, quay đầu.
La Nhị lão gia vừa ngồi vững vàng thân thể, sắc mặt xấu hổ: “Điền thị, bà buông rèm ra trước, hãy nghe ta nói —— ”
Điền thị quyết đoán mà buông rèm xuống, sau đó bổ nhào qua, nhắm vào mặt La Nhị lão gia cào hai cái.
La Nhị lão gia trở tay không kịp, ngã ngửa người về phía sau, hai người song song từ trên xe ngựa ngã xuống dưới.
“Phụ thân —— ”
“Mẹ —— ”
La Tri Nhã vén màn xe, thấy rõ tình hình bên ngoài hoảng sợ gần chết, thét to: “Nhị ca, Tam ca, đây là chuyện gì?”
“Ông nói cho ta nghe một chút đi, đây là chuyện gì!” Điền thị cưỡi trên người La Nhị lão gia, tay cào xoát xoát, “Bái phỏng Minh Chân Đại sư? À? Ông lừa gạt quỷ đây!”
“Bà dừng tay cho ta!” La Nhị lão gia bị Điền thị tiên hạ thủ vi cường (*xuống tay trước thì mạnh hơn), tuy là nam tử, cũng chịu không nổi cái tư thế này, tay chân vừa dùng lực, cuối cùng hất Điền thị xuống.
Điền thị té trên mặt đất, dán mặt vào bùn.
Nhị Lang, Tam Lang lúc này mới như vừa tỉnh từ trong mộng, xoay người xuống ngựa vội vàng nâng La Nhị lão gia cùng Điền thị lên.
“Phụ thân, mẹ ——” Nhìn mấy vết máu trên mặt La Nhị lão gia, Điền thị mặt đầy bùn. Hai con trai một con gái cũng không biết nói cái gì cho phải.
Điền thị lại giận điên lên: “Ông nói, tiện phụ bên trong kia là ai?”
La Nhị lão gia mặt tái nhợt: “Người đàn bà chanh chua, bà đừng có lại nổi điên rồi. Tranh thủ thời gian trở về cho ta, cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào!”
Xe ngựa lên đường này mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, náo nhiệt như vậy đã sớm hấp dẫn xe ngựa đến sau dừng chân lại quan sát.
Đương nhiên, người ta không ngừng chân quan sát cũng không được, một con đường cứ như vậy, một trước một sau hai cỗ xe ngựa chắn lấy. Trên mặt đất còn đánh nhau thành một khối, muốn đi cũng không có chỗ ah.
Người vây xem ngày càng nhiều. La Tri Nhã sớm đã xấu hổ trốn vào trong xe ngựa.
“Chỗ nào? Ông cũng biết đây là đường đi Hoa Nhược Tự! Vậy ta hỏi ông, ông mang theo tiện phụ kia là có chuyện gì? Được lắm, con gái của ông sắp phải gả tới Man Vĩ, ta mang theo cả nhà đi dâng hương. Cầu Bồ Tát phù hộ con gái bình an, ông lại gây chuyện, cũng mang theo cái tiện phụ kia đi dâng hương, ông còn có lý có phải không?”
Điền thị giận điên lên: “Ông vụng trộm nuôi ngoại thất, ta có thể mặc kệ, đã có con hoang, ta cũng có thể nhịn, nhưng ông ngàn không nên vạn không nên mang theo cái tiện phụ kia đi dâng hương còn bị ta gặp được! Ta nuôi hai con trai một con gái cho ông. Ông đều chưa từng đi dâng hương với ta. Chỉ cần ta còn thở thì không thể nhịn xuống cái uất khí này được!”
“Bà đủ rồi!” La Nhị lão gia quay đầu rống to, “Nhị Lang. Tam Lang, các con đều chết rồi ư, còn không mau đỡ mẫu thân các con lên xe trước!”
Nhị Lang và Tam Lang lúc này mới tỉnh thần, vội vàng cầm cánh tay Điền thị, mạnh mẽ đỡ bà trở về xe ngựa.
“Hồi phủ!” La Nhị lão gia mặt kéo căng hô một tiếng.
Hai cỗ xe ngựa đều mất đầu, người chắn ở phía sau vây xem nhao nhao nhường đường, một đoàn người đầy bụi đất trở về.
Xe ngựa có hai con ngựa thể hình dị thường cao lớn, khỏe đẹp, cân đối. Lập tức hai nam tử thần sắc kỳ dị.
“Đại ca, thực không qua hỏi muốn hỗ trợ một chút hay không sao?”
Đại vương tử lắc đầu: “Người Đại Chu rất sĩ diện. Đây là việc xấu trong nhà, chúng ta qua đi hỗ trợ, ngược lại khiến người ta khó coi, đến lúc đó cô nương kia lại không muốn gặp đệ nữa.”
“Haizzz.” Nhị vương tử tiếc nuối nhìn xe ngựa dần dần đi xa, lặng lẽ nắm tay lại.
Thật muốn gặp nàng một lần.
Chuyện Nhị lão gia phủ Trấn Quốc Công mang theo ngoại thất đi Hoa Nhược Tự dâng hương, đúng lúc gặp gỡ vợ con rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Những dân chúng thấp cổ bé họng kia, yêu nhất nghị luận đúng là bí văn đại viện nơi cao, huống chi việc này bùng nổ như vậy.
Nhà Huân quý quan lại, mặc dù không đến mức chuyên môn lách vào trong quán trà đàm tiếu việc này, nhưng trong nhà cũng cười thầm.
Nam nhân cười La Nhị phu nhân đanh đá, nữ nhân mắng La Nhị lão gia vô sỉ.
Trong lúc nhất thời, toàn thành tận tình thảo luận, phủ Trấn Quốc Công nổi tiếng một lần.
“Ẩu tả!” Nhìn một đám người quỳ xuống, Lão phu nhân Trấn Quốc Công ném cái chén trà đi qua.
Mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, không người dám nhúc nhích.
Chuyện này vẫn còn chưa xong, lão phu nhân lại nhìn xem bốn phía, quơ lấy cái gậy đầu rồng, kéo một cái thương hoa xinh đẹp, đâm tới La Nhị lão gia.
Gậy cũng có thể dùng như vậy? Chân Diệu ngạc nhiên dùng khăn che miệng.
Tam Lang lao tới, ôm lấy chân Lão phu nhân: “Tổ mẫu, tổ mẫu ngài đừng kích động.”
Lão phu nhân tức giận đến thân thể phát run, hung hăng chống cái gậy lên trên mặt đất một cái; “Lão Nhị, nói, đây rốt cuộc là chuyện gì, phụ nhân này ở đâu ra?”
La Nhị lão gia còn chưa thay y phục thường, trên người đều là bùn, trên mặt là vết máu, đời này đều chưa từng chật vật như vậy.
“Đúng, nhi tử tại bên ngoài nuôi ngoại thất, đã có thai hai tháng.”
“Sau đó con mang theo nàng ta đi dâng hương, đụng phải mẹ con Điền thị?”
La Nhị lão gia nhẹ gật đầu.
“Hồ đồ!” Lão phu nhân chống gậy trùng trùng điệp điệp gõ một cái lại một cái.
Đá xanh trên mặt đất, phát ra tiếng vang thùng thùng.
La Nhị lão gia im lặng.
Ông có thể nói cái gì.
Việc này, chỉ có thể dùng hai chữ mà nói: không may!
Hoặc là ba chữ: quá không may!
Nuôi ngoại thất cũng có, đừng nói dâng hương, cầm đồ cưới con dâu, vung tiền như rác vì ngoại thất đều có.
Nhưng hình như người ta không bị bắt quả tang ah!
La Nhị lão gia càng nghĩ càng bị đè nén, trước mắt có chút biến thành màu đen.
“Như vậy Điền thị thì sao, con ngay tại trên đường lớn, đã đánh nhau cùng với lão Nhị?”
Điền thị đã khôi phục chút tỉnh táo, trong lòng có chút hối hận, lau bùn trên mặt: “Con dâu thật sự là tức giận đến phát điên rồi.”
Lão phu nhân cười lạnh: “Tức điên rồi hả? Điền thị, việc này hôm nay lão Nhị, xác thực đáng trách, về nhà đóng cửa lại, con đánh gãy một chân của hắn, ta cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng con ngàn không nên vạn không nên quên đầu óc ở trong thùng cơm. Chuyện xấu như vậy, con không mang người lập tức trở về nhà, trên đường đánh cái gì? Sợ đầy người kinh thành không biết sao? Bây giờ thì tốt rồi. Nhị Lang, Tam Lang còn chưa đón dâu, xem đến lúc đó nhà ai gả con gái tới!”
Điền thị sắc mặt tái nhợt.
Đại Lang kết hôn rồi, Tam nương đính hôn rồi. Bối phận cháu trong cả phủ, còn lại tuổi đều quá nhỏ, chỉ có hôn sự của hai đứa con trai nàng còn không có tin tức, con gái còn gả thành như vậy!
Nói như vậy, duy nhất bị gài bẫy đúng là con trai nàng sao? |
Điền thị càng nghĩ càng sợ, xụi lơ trên mặt đất.
Bà hối hận chết rồi, sớm biết như thế. Đã sớm định ra việc hôn nhân của Nhị Lang, Tam Lang trước!
Nếu không phải nghĩ đến đợi tập tước, lấy con dâu dòng dõi cao chút ít…
“Đều là ông. Ta liều mạng với ông ——” Điền thị phóng tới La Nhị lão gia.
“Dẫn Nhị phu nhân đi, lúc nào không nổi điên, thì lúc đó lại thả ra!” Lão phu nhân phẫn nộ quát.
Đây rốt cuộc là sao, con dâu đang tốt. Ngày thường nhìn xem cũng là ôn uyển hoà thuận, hơn mười năm trông coi phủ Quốc Công, cũng quản rất tốt, lại nói rối rắm như thế nào, lại có thể hồ đồ thành bộ dạng như vậy!
Điền thị bị mang xuống, trong phòng cuối cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh La Tri Nhã khóc ròng.
Lão phu nhân vuốt vuốt lông mày: “Nguyên Nương, cháu cũng đi xuống đi, những ngày này, khuyên giải mẹ cháu cho tốt, đừng ra cửa nữa.”
Nếu không thị phi ầm ĩ đi dâng hương, nào lại có việc này!
La Tri Nhã tuyệt vọng, bị nha hoàn đỡ đi xuống.
Ánh mắt lão phu nhân rơi vào trên người Thục Nương quỳ lạnh run, thở dài: “Lão Nhị, việc hôm nay, cuối cùng là do con tu thân bất chính rước lấy tai họa. Cô nương này, con xem rồi xử lý a.”
Thục Nương bỗng nhiên ngẩng đầu: “Lão gia —— ”
La Nhị lão gia đầu cúi thấp thật sâu: “Nhi tử đã biết.”
Lão phu nhân không muốn liếc mắt nhìn nhiều: “Tranh thủ thời gian đi thu thập một chút đi.”
Trong phòng còn lại vợ chồng Chân Diệu cùng với Tống thị.
“Tống thị, trong phủ tạm thời do con và vợ Đại Lang cùng trông coi. Con dẫn dắt cháu nó nhiều hơn.”
“Vâng, con dâu đã biết.” Tống thị quy củ hành lễ.
Lão phu nhân nhìn về phía La Thiên Trình: “Đại Lang, Nhị thúc cháu gây ra việc này, chỉ sợ sẽ có người giám quan (*vạch tội), đến lúc đó cháu chào hỏi nhiều một chút. Phủ Quốc Công chúng ta, hôm nay phải dựa nhiều vào cháu chịu trách nhiệm rồi.”
“Tôn nhi biết rõ.” Khóe miệng La Thiên Trình nhếch lên một đường cong.
Hắn đương nhiên phải chào hỏi vì Nhị thúc tốt của hắn.
“Được rồi, tất cả giải tán đi.” Lão phu nhân thể xác và tinh thần đều mệt, phất phất tay.
La Thiên Trình tâm tình rất tốt đi theo Chân Diệu trở về Thanh Phong đường.
Chân Diệu nhặt lên một khối bánh ngọt bột củ sen kẹo quế đường ăn.
“Ăn ngon không?” La Thiên Trình cười hỏi.
“Ăn ngon.” Chân Diệu lại cầm một khối, đưa cho hắn.
La Thiên Trình nếm một ngụm: “Không có ăn ngon như nàng làm.”
Chân Diệu yên lặng ăn xong, mới nói: “Thế tử, ta cảm thấy hình như tâm tình của ngài rất tốt.”
“Ách, không thể nào.” La Thiên Trình quả quyết bác bỏ, hai ba miếng ăn xong bánh ngọt, “Chân Tứ, nàng biết cưỡi ngựa sao?”
Con gái nhà huân quý, người biết cưỡi ngựa cũng không ít.
Chân Diệu yên lặng nhớ lại một chút.
Nguyên chủ chẳng những biết cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi cũng không tệ lắm!
“Học qua đấy, nhưng lâu rồi không cưỡi, chỉ sợ cưỡi không được tốt.”
Thấy bộ dạng minh tư khổ tưởng của nàng, La Thiên Trình không nhịn được thò tay, xoa xoa đầu nàng: “Hôm nào ta mang nàngcưỡi vài vòng.”
Có thể cưỡi ngựa, Chân Diệu vẫn rất mới lạ, có chút buồn bực: “Sao đang êm đẹp lại dẫn ta cưỡi ngựa?”
“Săn thú mùa thu sắp tới rồi, lấy thân phận của nàng, cũng phải đi theo đấy, đến lúc đó nếu ngay cả ngựa cũng không thể lên được, không phải mất mặt của ta à.” La Thiên Trình nói đến không khách khí, trên mặt lại cười.
“Săn thú mùa thu ah.”
Chân Diệu lúc này mới nhớ, hàng năm vào thời điểm này, thiên tử đều xuất hành, mang theo một đám người liên can đi săn bắn đấy.
Nhưng đi theo phần lớn là võ quan, phủ Kiến An Bá vẫn chưa có người nào có cơ hội đi, không nghĩ tới rất nhanh có thể lãnh hội một phen rồi.
Còn chưa tới lúc cơm tối, đã nhận được tin tức, La Nhị lão gia tự mình gọi người làm rớt thai của ngoại thất kia, gọi nha tử lĩnh đi ra ngoài rồi.
La Thiên Trình cười lạnh.
Cái gọi là người trong tâm, cũng không hơn gì cái này mà thôi.
Ngày thứ hai, La Nhị lão gia đối mặt với tấm gương phản chiếu mặt mũi tràn đầy đường máu, vừa tức vừa hận, bất đắc dĩ sai người đi nha môn xin nghỉ.
Âm thầm may mắn cũng may không phải đại triều hội, bằng không thì vác bộ mặt này vào triều, quan này của hắn cũng không cần làm nữa.
Bên kia, sổ con vạch tội La Nhị lão gia phủ Trấn Quốc Công, tựa như tuyết rơi bay về phía án thư của Chiêu Phong Đế, các Ngự sử mỗi người như đánh máu gà, tinh thần vô cùng phấn chấn vào triều.
Bình luận truyện