Chương 233: Bố trí
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Sau khi rời phủ An Bá, La Thiên Trình trực tiếp về nha môn, Chân Diệu một mình về phủ Trấn Quốc Công.
Về phần Thanh Đại, La Thiên Trình nói chờ thêm hai hôm nữa rồi hồi phủ.
Chân Diệu cũng không hỏi nhiều.
Nàng cũng không phải thực ngốc, Nhị bá đẩy nàng đi, nói không chừng liên quan đến sự xuất hiện kỳ quặc của Thanh Đại ở phủ An Bá.
Chỉ là nàng tự hiểu, không cần rõ tranh đấu trong triều đình, vẫn nên nghe lời, đừng gây thêm họa.
Thế nên hôm sau thu được da tuyết hồ từ Chân Nhị bá nên tâm hoa nộ phóng.
Nhị bá nhà nàng thực sự là ôn nhu dễ gần, đưa lễ vật quá có tâm ý, đem da tuyết hồ này làm mũ trùm đầu vừa đẹp vừa giữ ấm, quá thực dụng.
Tất nhiên nàng không biết Chân Nhị bá đưa da hồ ly là vì lời đồn mạc danh hóa giải một phen khúc chiết cho Bá phủ, ông càng ngày càng yêu mến cô cháu gái này, vốn định hiếu kính mẫu thân da tuyết hồ lại nhịn không được tặng cháu gái rồi.
Bên này Chân Diệu tràn đầy niềm vui, bên kia Lý thị lại tức chết đi được, dỗi khóc: “Lão gia, da tuyết hồ ngài không cho ta hay hai nữ nhi, hoặc hiếu kính lão phu nhân thì cũng thôi, sao ngài lại tặng cho Tứ nha đầu. nếu không phải ta nhìn Ôn thị mang thai, sinh con, thật muốn nói Tứ nha đầu là khuê nữ của ngài, Băng Nhi và Ngọc nhi là nhặt được từ bên ngoài!”
Chân Nhị bá bất đắc dĩ nhưng vẫn ôn hòa như cũ: “Phu nhân, vi phu tốt xấu gì cũng là quan tứ phẩm, da tuyết hồ này không hiếm như nàng nghĩ đâu, nếu nàng thích, sau này ta liền lưu ý.”
“Lão gia, đây không phải vấn đề lưu ý hay không, trong lòng ngài có phải Tứ nha đầu còn nặng hơn mẹ con ta?”
Chân Nhị bá hơi nhíu mày, đứng lên: “Cháu gái và con gái vốn không kém bao nhiêu, hôm nay còn chút việc chưa xử lý xong. Ta đi thư phòng trước, phu nhân nghỉ sớm đi.” Nói xong quay lưng đi.
Lưu lại Lý thị và tỷ muội Chân Băng cùng một bàn thức ăn lạnh ngắt.
Bên ngoài trời đã tối, ánh sao núp mình sau màn mây, gió len vào cổ áo, một lát sau, không khí ấm áp đã bị xua tan hoàn toàn. Đến tâm cũng lạnh.
Chân Nhị lão gia nhàn nhạt cười, mũi thở ra khói trắng.
Xem ra sắp có tuyết rơi.
“Phụ thân, chờ con một chút.” Phía sau truyền đến tiếng gọi nũng nịu.
Chân Nhị bá quay đầu lại, chỉ thấy một đôi nữ nhi mang theo ngọn đèn lưu ly bước nhanh đến.
Chân Nhị bá dừng bước, cười hỏi: “Băng Nhi, Ngọc Nhi sao cũng đi ra?”
Chân Ngọc nóng ruột nhanh miệng, nói: “No rồi, con và tỷ tỷ về viện tử, vừa lúc tiễn phụ thân một đoạn đường.”
Chân Nhị vuốt lại lọn tóc vì đi mau bị gió thổi loạn cho Chân Ngọc nói: “Ban đêm gió lạnh, các con đừng đi nhanh quá, về nhớ uống một bát trà gừng.”
“Con biết, thưa cha.” Chân Ngọc cười ngọt ngào.
Chân Băng lại phát giác hôm nay phụ thân phá lệ uể oải, vốn đôi mắt sạch sẽ hắc bạch phân minh lại như nhuốm một tầng sương mờ. Bên trong có một tia tịch liêu khó chạm đến rồi lại không tìm được.
Chân Băng đột nhiên cảm giác ngực tê rần, từ trước đến nay nàng vẫn luôn hiểu chuyện, không nhịn được thốt lên: “Phụ thân, đừng trách mẫu thân……..”
Lý thị xuất thân thứ xuất, mẹ cả cũng không rộng lượng, thuở thiếu thời bị bắt nạt nhiều nên dưỡng thành tính tính toán chi ly, một bước không nhường.
Phụ thân lại là nam tử tao nhã vô song như vậy sợ rằng trong lòng mẫu thân tùy thời đều sợ hãi mất đi ông. Lại càng tính toán thái độ của phụ thân với người khác.
Chân Băng vốn chỉ cảm thấy mẫu thân quá mức ngu dốt bỏ gốc lấy ngọn nhưng trong khoảng thời gian này, trải qua không ít chuyện, đã biết thế sự gian nan lại thấy thật đáng buồn lại đáng tiếc cho mẫu thân.
Nữ nhi cũng có thể nghĩ ra, Chân Nhị bá sao không nghĩ đến, nghe vậy than nhẹ: “Băng Nhi trưởng thành rồi. Yên tâm, phụ thân không so đo.”
Nếu tính toán, sợ rằng một ngày thôi cũng không qua nổi.
Nhân sinh trên đời không như ý có đến mười phần.
“Phụ thân, vì sao ngài đối tốt với mẫu thân như vậy?” Chân Ngọc nhìn phụ thân dung nhan ôn nhã như ngọc, nhịn không được hỏi một câu.
Chân Nhị bá khẽ run lên, sau đó lắc đầu: “Đây không phải tốt, chỉ là phụ thân biết mình nên làm. Chờ sau này các con sẽ hiểu.:
Ông không yêu Lý thị, chỉ có cái này là không cách nào ép buộc bản thân được, có thể cho cũng chỉ là bao dung thê tử và thể diện.
Thấy hai nữ nhi có chút mờ mịt, cười nói: “Đến thư phòng rồi, hai con mau về nghỉ đi, cẩn thận kẻo ngã.”
Chân Băng và Chân Ngọc khom gối hành lễ, lúc này mới mang đèn rời đi.
Thẳng đến khi không thấy bóng lưng hai con gái, Chân Nhị bá mới đẩy cửa bước vào thư phòng.
Chớp mắt đã bước sang tháng mười một, trời càng lúc càng lạnh, nhưng trong kinh thành lại bao phủ trong bầu không khí vui tươi.
Sắp tới thiên thọ thánh (sinh nhật vua), tiệm đồ cổ, trân bảo trai mỗi ngày đều có người ra vào như mắc cửi.
Thái tử đại phát tính tình, nhấc chân đạp tảng san hô cao nửa người.
Một nội thị nhanh nhẹn chạy lại ôm đùi Thái tử: “Thái tử điện hạ, ngài bớt giận.”
San hô cao nửa người kia là kỳ trân, hiện tại Thái tử điện hạ phát hỏa phá hủy, quay lại sẽ xót xa, xui xẻo cũng là đám nô tài bọn hắn.
Một trận tiếng ngọc bội leng keng, Thái tử phi ưu nhã đi đến, chỉ cảm thấy bên trong lạnh hơn bên ngoài.
“Thái tử, ngài làm sao vậy?” sau đó nhìn tảng san hô thu hút ánh mắt của mọi người, hai mắt sáng ngời: “Đây là tảng san hô bọn họ vận chuyển từ Đông Vũ tới đi, thực rất đẹp, phụ hoàng thấy chắc chắn sẽ vui vẻ.”
San hô đỏ ngụ ý phú quý cát tường, nhất là nó có thể trừ tà, lần nay chúc thọ hoàng thượng hiến tặng gốc san hô đỏ cao như vậy thì dù không nổi bật nhất cũng không kém thọ lễ của bất cứ ai, quan trọng nhất là thắng ở chỗ công bằng, bình hòa, tuyệt không tạo ra sai lầm gì.
“Phụ hoàng sẽ thích? Thực là kể chuyện cười!” Thái tử nghe xong giận dữ.
Thái tử phi chớp mắt, cho nội thị, cung nữ phục vụ lui xuống, bên trong lập tức trống rỗng.
“Thái tử, rốt cuộc sao vậy?”
Thái tử phất tay áo ngồi xuống, uống một ngụm trà, mới căm giận nói: “Ta mới nghe được Tam đệ lần này chuẩn bị một gốc san hô cao ngang đầu người, có gốc san hô của hắn, đến lúc đó dâng gốc san hô này chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao!”
Nói đến đây càng thêm tức giận.
Tam đệ ỷ vào mẫu tộc phú quý, thật khinh người quá đáng!
Thái tử phi nhíu mày: “Lẽ nào Tam đệ sớm biết Thái tử muốn hiến lễ vật gì?”
Thái tử cười lạnh nói: “Cái này có gì đáng ngạc nhiên, không phải ta cũng biết hắn hiến gì sao.”
Gốc san hô này vận chuyển từ Đông Vũ về, đường xá xa xôi, khó bảo toàn không lọt tin tức.
“Thiếp về phủ Thị Lang một chuyến, xem chỗ phụ thân có lễ vật gì thích hợp không.”
Thái tử từ nhỏ mất mẹ, đồ có được trừ phân lệ (gần như tiền lương vậy) hay trưởng bối ban thưởng so với hoàng tử có mẫu tộc cường thịnh, ở phương diện này thiệt thòi không ít.
Nghe Thái tử phi nói vậy, Thái tử cười lạnh một tiếng: “Không cần, ta tự có tính toán.”
Thư gia mặc dù không tệ nhưng dù sao cũng xuất thân hàn môn, tiền bạc không nhiều, đấu tài lực với người khác thì thua chắc.
Thọ lễ này nếu không quý trọng nhất thì phải nổi bật nhất.
Thái tử vội gọi tâm phúc lại, tỉ mỉ dặn dò vài câu.
Trong một sương phòng của trà lâu bình thường, hai nam tử ngồi đối diện, một áo tím, một áo xanh, đều phong thần tuấn lãng.
Lục hoàng tử thưởng thức tách trà bình thường, nhướn mi cười nói: “Ồ, nói vậy cuối cùng Thái tử muốn thăm dò tin tức kia?”
Huyện Khai Bình có bạch trĩ là điềm lành hiện thế, huyện lệnh huyện Khai Bình trùng hợp lại là em vợ của Thế tử – Nguyên Mộc Ân hầu
Thế tử Mộc Ân Hầu này không phải ai khác chính là anh cả của Triệu hoàng hậu, cha của Triệu Phi Thúy, đã chết ở biệt viện trong vụ ám sát năm ngoái.
Lúc huynh đệ Triệu Phi Thúy nhận vị trí Thế tử, chỉ muốn giữ đạo hiếu ba năm, phủ Mộc Ân Hầu dần dần mờ nhạt trong vòng thượng lưu ở kinh thành.
Huyện lệnh huyện Khai Bình rất thương cháu ngoại, sợ cháu ngoại không thể vào cung, mất thánh tâm, vị trí Thế tử ngồi không ổn, muốn đem điền lành cho cháu trai hiến Chiêu Phong đế, hòng mang lại niềm vui cho thánh thượng, sau khi có được bạch trĩ liền lặng lẽ phái người đưa đến kinh thành.
Đương nhiên tin tức này vừa khéo lọt vào tay Thái tử đang nóng lòng tìm thọ lễ thích hợp.
“Thiết nghĩ người của Thái tử đã lên đường.” Mặt La Thiên Trình mang theo cung kính, lại không mất ung dung trả lời.
Lục hoàng tử nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Bản vương không biết Thế tử tiền đồ tốt như vậy sao lại nguyện ý thuần phục một hoàng tử bình thường như ta?”
Hai người giao tiếp đã lâu, vẫn một mực giúp đỡ lẫn nhau, nhất là Lục hoàng tử, có La Thiên Trình hỗ trợ tất nhiên vui mừng, lại khó có thể bỏ nghi ngờ.
Lúc này là lần đầu tiên hai người nói đến chủ đề nhạy cảm này.
La Thiên Trình biết qua cửa ải này hắm mới có thể như Tiêu Thế tử phủ Uy Viễn hầu, được Lục hoàng tử coi là người của mình, nếu không cũng chỉ là một đối tượng hợp tác tạm thời, tương lai cảnh được chim quên ná đặng cá quên nơm sợ rằng sẽ lặp lại.
“Thần vừa qua tuổi nhược quán đã là quan tam phẩm, tất nhiên trong mắt nhiều người có thể nói là một bước lên trời, mà thế nhân cho rằng bậc thang để thần bước lên trời chính là Thái tử. Thần là người tiếc mệnh, tất nhiên phải chọn cành mà đậu.”
Lục hoàng tử lạnh lùng nói: “Hay cho chọn cành mà đậu, La thế tử, ngươi ngược lại rất thẳng thắn! Lòng trung quân của ngươi ở đâu?”
La Thiên Trình cười: “Thần không phải quan của Đông cung, hiện tại trung chính là Hoàng thượng.”
Lục hoàng tử nhìn chằm chằm La Thiên Trình hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: “La Thế tử, ngươi vẫn không trả lời, vì sao chọn bản vương.”
“Lục hoàng tử không tin vào mị lực của bản thân?”
Lục hoàng tử lười biếng đáp: “Không, Bản vương không tin người khác sẽ có ánh mắt tốt như vậy.”
La Thiên Trình nghe xong nở nụ cười: “Không khéo, ánh mắt thần rất tốt.”
Hai người rốt cuộc hiểu lòng không khỏi cười rộ lên.
La Thiên Trình biết hắn khác Tiêu Thế tử, Lục hoàng tử không có khả năng bỏ hết cảnh giác, hắn cũng không muốn trở thành huynh đệ tốt của Lục hoàng tử, thường thường người như vậy đấu tranh giành thiên hạ thì được, thủ giang sơn lại không có chỗ đứng.
Hắn muốn trở thành phụ tá đắc lực, cho dù kiêng kị, nếu thực sự muốn trừ bỏ sẽ đau tê tâm liệt phế.
Lục hoàng tử cũng cười thỏa mãn.
Hắn muốn không phải kẻ mền yếu, nếu sợ thần tử năng lực quá mạnh mà không dám dùng vậy cho thấy hắn chỉ là người bình thường, vị kia đã thẳng thắn, hà tất phải suy nghĩ.
Trong nhất thời, cả nhà đều vui.
Đảo mắt đã đến lễ mừng thọ Hoàng thượng, hôm đó tuyết rơi, ngân trang khắp nơi đều đóng cửa, xe ngựa các nhà trời còn chưa sáng đã chậm rãi xuất hành, đi về phía hoàng thành.
Bình luận truyện