Trời Sinh Một Đôi

Chương 238: Lẩu



Lúc Chân Kiến Văn đi tìm Chân Nhị bá, Chân Nhị bá đang ở thư phòng, dạy hai nữ nhi vẽ tranh.

Cửa thư phòng mở rộng, liền có vẻ phá lệ rộng rãi.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài tường có một gốc mai già gãy cành, chạc cây vươn ra đã có mấy nụ hoa màu hồng nhạt, trên cành cây đọng một tầng tuyết, tuyết, hồng mai có vài phần phong cốt.

“Cha?” Chân Băng đứng ở sau bàn, dáng thẳng tắp, cần cổ thon dài hơi hạ, hạ bút vẽ một cành mai, sau đó thành kính thỉnh giáo Chân Nhị bá.

Chân Ngọc không giống Chân Băng thích vẽ tranh, đương nhiên như nhà các nàng, dù không thích, thì cùng lắm cũng là học không tinh chứ không có khả năng không biết chút gì.

Nàng có hứng thú không phải không phải bức tranh của bản thân mà là có thể cùng thưởng mai, vẽ tranh với phụ thân và tỷ tỷ, cho nên nổi hứng ham chơi mà thôi, vì vậy tùy ý rất nhiều, một chốc nhìn gốc mai già ngoài cửa sổ, một hồi lại nhìn phụ thân khí chất thanh nhuận, còn có tỷ tỷ chăm chú lại có vài phần khẩn trương, cảm thấy thật thú vị, trên mặt vẫn mang nụ cười ngọt ngào duyên dáng.

Chân Nhị bá ôn nhu nhìn hai con, chỉ điểm: “Mai có tứ quý, quý hiếm chứ không phổ biến, quý cổ xưa không phải xanh mượt, quý gầy không mập, quý kín đáo mà không phô tưởng, gốc mai già ngoài cửa mặc dù không phải danh phẩm gì, nhưng vào tranh lại rất đẹp, lúc vẽ cần chú ý.”

Nói xong tiếp nhận bút từ tay nữ nhi phác thảo một đóa mai: “Các con xem, loại nụ hoa này khi vẽ điểm đế phải chú ý không được mất tập trung, như vậy mới có thể vẽ được thần thái…..”

Chân Kiến Văn vào thư phòng. Liền cười nói: “Nhị đệ, đệ hăng hái thật, nhưng mà trong phòng này cũng lạnh quá.”

Thư phòng không đốt địa long, chỉ đặt mấy bồn than ở góc, song để vẽ tranh cửa sổ cũng mở toang, bên trong thực không ấm bằng các phòng khác.

Chân Nhị bá đặt bút xuống mỉm cười: “Lạnh một chút, không đến mức không chịu được. Đại ca tìm đệ có chuyện gì?”

Chân Kiến Văn nhìn hai chất nữ.

Chân Băng kéo Chân Ngọc hành lễ: “Đại bá, cháu và Lục muội đến chỗ mẫu thân đây. Bá và phụ thân cứ từ từ trò chuyện.”

Cửa khẽ đóng, trong nháy mắt chỉ còn huynh đệ hai người.

Chân Kiến Văn thu hồi tầm mắt. Cười nói: “Nhị đệ, hành chỉ (hành vi, phẩm hạnh) ngày càng được.”

“Dù sao mỗi năm mỗi lớn.” Chân Nhị bá nhận chức ở bên ngoài nhiều năm, quan tâm nhất chính là đôi song sinh nữ, dù sao tính tình Lý thị đã như vậy.

Hôm nay nhìn hai nữ nhi. Một văn tĩnh thông đạt, một hoạt bát thẳng thắn, lòng ông rất vui mừng.

“Nhị đệ, ta nghe nói nhà Vương các lão có ý định cầu hôn Lục nha đầu?” Chân Kiến Văn mở miệng.

Vốn Nhị đệ chưa về, hôn sự của chất nữ, hắn làm Đại bá còn có thể làm chủ vài phần, nhưng bây giờ chức quan của Nhị đệ còn cao hơn lão, tuy có thân phận Thế tử nhưng phóng nhãn toán kinh thành, một Thế tử Bá phủ thật không tính là gì, nếu không chủ động hỏi đến, hôn sự của hai chất nữ cứ đến cuối cùng báo cho lão một tiếng là được.

“Vâng.” Chân nhị bá gật đầu.

Ông cũng không ngờ con gái nhỏ lại có phúc này.

Vương Các lão đã lớn tuổi, một mực bảo trì trung lập, gia giáo nghiêm khắc, đệ tử trong tộc phải qua bốn mươi nếu không có con thì mới nạp thiếp.

“Vậy hôn nhân của Ngũ nha đầu thì sao? Nếu chưa định ra chẳng phải sẽ chặn Lục nha đầu sao?”

Chân Kiến Văn hỏi có chút gấp gáp, nét mặt Chân nhị bá vẫn mang tiếu ý nhàn nhạt: “Tỷ muội ruột thịt, nào có chặng hay không chặn. Hôn sự của Ngọc Nhi thành thì là duyên phận, nếu không thành thì cũng là ý trời. Cũng không thể vì định ra hôn sự cho Ngọc Nhi mà qua loa định hôn sự cho Băng Nhi được. Nữ tử lập gia đình là đại sự, không thể khinh suất. Tiểu lang nhà Vương Các lão mới mười lăm, mười sáu tuổi, nếu nhất thời nửa khắc cũng không đợi được vậy thì thôi cũng không sao.”

“Nói thì nói vậy nhưng nhân duyên tốt bỏ lỡ há chẳng phái quá đáng tiếc sao.” Chân Kiến Văn quá mức không đồng ý.

Trong kinh thành không biết có bao nhiều nhà muốn gả nữ nhi vào nhà Vương các lão, nhị đệ hắn luôn giữ vẻ vân đạm phong khinh thật khiến kẻ khác sốt ruột!

Nhưng từ nhỏ đến lớn, lão làm huynh trưởng nhưng vẫn không hiểu được tâm tư của đệ đệ!

Chân Kiến Văn nói thẳng: “Nhị đệ, ta nghe nói em dâu và Mạnh thiếu khanh phu nhân qua lại khá thân mật, có phải định kết thành thân gia không?”

Chân Nhị bá đạm đạm cười: “Đại ca đừng lo lắng, tiểu đệ đã dặn Lý thị nhà Mạnh  thiếu khanh và chúng ta không thích hợp.”

Chân Kiến Văn bực mình.

Lão lo cái gì!

Tịnh Nhi là một thứ nữ, lại làm thiếp, không thể vì con bé mà tiền đồ tốt của phủ liền không cần, nói không chừng kết quả người trong phủ còn oán trách lão!

“Không có gì không thích hợp, ta thấy Mạnh gia không tệ, Nhị đệ, ta đã nói với đệ……”

“Mạnh gia tiểu lang là con trai của tiểu thiếp, chỉ là vừa sinh không còn mẹ nên Mạnh phu nhân vẫn nuôi như đích tử. Vì Mạnh Thiếu Khanh ngoại phóng làm quan nên mọi người trong kinh không biết mà thôi.” Không đợi Chân Kiến Văn nói xong, Chân Nhị bá liền nhàn nhạt cắt lời lão.

Chân Kiến Văn mở to mắt nhìn: “Làm sao đệ biết?”

Sắc mặt Chân Nhị bá bình tĩnh: “Đệ nhờ Tứ chất nữ tế hỏi thăm một chút.”

Ông hiểu tính Đại ca, nếu ông nói trực tiếp không muốn cuốn vào phong hiểm tranh đoạt, lão chắn chắn sẽ nói cầu phú quý trong nguy hiểm, sau đó nói không thông tự nhiên khiến bản thân đau đầu.

Vì vậy không bằng vạch rõ khuyết điểm của tiểu lang, Đại ca nếu còn khuyên vậy thì trong mắt lão người huynh đệ này không có lòng thương nữ nhi.

Chu đáo, thuận thế, mượn lực, đó là then chốt giữ gìn gia tộc sừng sững không ngã.

Chỉ là Đại ca luôn không nhìn rõ, như nhà bọn họ vốn là tước vị thế tập võng thế (truyền đời đời), cần làm là ổn trung cầu thăng mà không phải rơi vào vũng bùn tranh đấu của thiên gia.

Chân Kiến Văn không phản đối.

Tứ chất nữ tế là chỉ huy đồng tri Cẩm Lân vệ, Cẩm Lân vệ làm cái gì, muốn dò xét của cải nhà ai cũng dễ như trở bàn tay.

Đã như vậy lão còn khuyên nữa giữa huynh đệ sẽ sinh khoảng cách.

Huynh đệ trong nhà mâu thuẫn, đó là căn nguyên bại gia, bao nhiêu đại hộ đều bắt đầu loạn từ nội đấu, điểm đạo lý nào lão vẫn hiểu.

Mà thôi.

Chân Kiến Văn thầm than một tiếng, hỏi: “Việc hôn nhân của Ngũ nha dầu, Nhị đệ có manh mối gì chưa?”

“Từ lúc vào kinh, tiểu đệ đã liên hệ với bạn cũ, đồng môn năm xưa, chậm rãi tìm hiểu, đã có một số mối thích hợp.”

“Nhị đệ nắm chắc là tốt rồi.” Không đạt được mục đích, Chân Kiến Văn mất hết nhã hứng. Nói hai câu rồi xoay người đi.

Thọ yến của thiên tử xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn kinh thành dường như bị bao phủ trong đám mây đen, khí áp trầm thấp.

Thưởng tuyết, văn hội, các hoạt động như năm trước đều đã sớm dừng, các phủ qua lại phá lệ khiêm tốn.

Ngày ấy về, tuy quận chúa Sơ Hà nói huyện chủ Trọng Hỉ chỉ giả bộ bệnh, Chân Diệu vẫn viết thư quan tâm một chút, hôm nay nhận được thư hồi âm. Tự mình mài mực, tâm tình không tệ viết hồi âm.

Chờ viết xong liền để thư một bên chờ mực khô, liền rút ra một tấm thiệp đọc.

Tấm thiệp này là của Giang thị phủ Âu Dương tướng quân viết, bên trong viết một mực tiếc nuối vì không được gặp, sau đó nói chờ đến năm mới thời tiết ấm hơn cùng đi đạp thanh.

Lúc ở bãi săn Bắc Hà, Chân Diệu và Giang thị ở gần nhau, ngồi cùng bàn ăn cũng nhiều lần, hai người chung đụng không tệ, nàng tiếp tục cầm bút viết thư hồi âm đáp ứng.

Thái độ của Tôn thị cũng biểu hiện thái độ của các phủ bây giờ, chí ít tới năm mới, các phủ đều bận rộn tiếp đãi, miễn chọc thiên tử tâm tình đang không tốt tức giận, làm thành kẻ xui xẻo cho người ta xả giận.

Thiếu sự qua lại của các phủ, ba con dâu của phủ Quốc Công lại thêm một cháu dâu quản gia. Chân Diệu mỗi ngày làm hết phần việc được phân liền cảm thấy phá lệ thanh nhàn.

Rảnh rỗi nàng lại không nhịn được mày mò đồ ăn.

Mấy ngày này tuyết rơi không ngừng, thở ra cũng thành băng, thích hợp vây lại ăn lẩu.

Ăn lẩu phải nhiều người náo nhiệt mới vui, chỉ tiếc La Thiên Trình hầu như vẫn chưa hồi phủ, người cùng thế hệ, mời Nhị cô nương không mời Đại cô nương liền để lại nhược điểm, cần phải mời Đại cô nương. Chân Diệu đã cảm thấy chán nản, chẳng bằng gọi nha hoàn tam đẳng trở lên cùng ăn.

Nồi đồng sáng bóng, ở giữa có một hình cung tách ra, một nửa đựng nước lèo đậm đà, một nửa là phiếm hồng, đều sôi ùng ục.

Miếng thịt mỏng như cảnh ve nhúng một lần vào nồi nước sôi liền biến sắc, Chân Diệu để một nha hoàn hỗ trợ, lưu loát vớt đậu, tương vừng, đậu phộng, rau thơm và tỏi nhúng ăn.

Ăn xong cảm thấy mĩ mãn thở dài, cười nói: “Ăn lẩu phải tự mình làm mới thích, đừng đứng, các ngươi cũng ăn đi.”

Nồi đồng, khi đó nàng cho người đánh thành ba cái, bây giờ đều dùng.

Mấy nha hoàn tam đẳng dùng một cái, nha hoàn nhị đẳng dùng một, Tử Tô, Bạch Thược hai người nhất đẳng, nàng liền gọi cùng ăn.

Đáng tiếc Tử Tô và Bạch Thược lại cầm bát chạy qua bên A Loan: “Đại nãi nãi, chúng ta vẫn nên ăn ở đây đi.”

Chân Diệu thấy thế cũng không cưỡng cầu.

Lẩu là đồ ăn sảng khoái, nếu các nàng ngồi cùng mình ăn không được tự nhiên, vậy nào còn cảm giác được mĩ vị, như vậy ngược lại không ngon.

Chỉ tiếc một người ăn rốt cuộc tịch mịch a.

Chân Diệu nhìn đống thịt thật cao, không tự chủ nói: “Thế tử hôm nay vẫn chưa về sao?”

Làm đồ ăn ngon mà đồng bọn lại không ở đây.

Vừa mới dứt lời cả phòng liền an tĩnh, khí lạnh lẻn vào.

Đám nha hoàn đang ăn náo nhiệt đều không tự nhiên hành lễ: “Thế tử.”

La Thiên Trình ôn hòa cười cười, chỉ một ngón tay vào nồi đồng trước mặt Chân Diệu: “Bê chuyển vào nội thất, các ngươi tiếp tục ăn đi.”

Tử Tô chỉ huy mấy người cẩn thận mang đồ ăn dời vào, sau đó về phòng ăn.

“Đây là lẩu trước đây nàng nhắc đến sao?”

“Đúng vậy, vốn trời lạnh muốn gọi đám Đại ca cùng ăn, đáng tiếc đụng chuyện này, không tiện đi lại.”

“Đại ca?” La Thiên Trình nhíu mày: “Còn có biểu ca đi?”

Nhướn mi, Chân Diệu liền phát hiện trên mày kiếm của hắn đều là bông tuyết, vội rút ra một cái khăn, lau cho hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Trước đây đã nói rồi, yên tâm, biểu ca thân thể yếu đuối không ăn được nhiều.”

La Thiên Trình không nhịn được co rút khóe miệng.

Thân thể yếu đuối.

Thì ra A Tứ nhìn nhận biểu ca của nàng như vậy?

Ách, cái này hình dung rất tốt.

Chân Diệu theo đó bồi tiếp một câu: “Cẩn Minh, chàng yên tâm, cùng lắm thì ta chuẩn bị một cái đầu bò, đủ cho chàng ăn rồi.”

La Thiên Trình……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện