Trời Sinh Một Đôi

Chương 247: Khúc mắc



Edit: Nora
Beta: Sakura

“Mời đại phu?” Thoáng chốc sắc mặt Chân Diệu cắt không còn hột máu. Nàng nhìn ra nền tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, một làn hơi lạnh lan tỏa trong lòng, xâm chiếm cả tứ chi toàn thân, cả người như đóng băng.

Chính nàng cũng phải giật mình vì mình có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

“Cô nương, làm sao vậy?” Mặc dù Thanh Cáp đã mất đi sự linh mẫn, thậm chí dưới ánh mắt của thế nhân nàng chẳng khác nào người ngốc, nhưng nàng thật tâm đối xử với chủ tử, nàng đã nhận thấy chút biến hóa trên sắc mặt Chân Diệu.

Chân Diệu lấy lại tinh thần, gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn cảm thấy trong cổ họng đầy đắng chát, chỉ thốt được ba chữ liền im bặt: “Không sao cả…”

Sự ấm ức kia hóa thành hơi nước bao bọc lấy đáy mắt nàng.

Nói cho cùng trong lòng nàng vẫn ẩn ẩn chút mong chờ.

Sự mong chờ này không phải hy vọng La Thiên Trình sẽ yêu thích nàng, mà vì hai người ở chung không phải ngày một ngày hai, còn có lúc đồng sinh cộng tử, thậm chí không phải không có lúc ngọt ngào với nhau, đến cùng còn phát sinh quan hệ nữa; nàng hận hắn, giận hắn, chẳng lẽ đến chút tâm tư muốn xin lỗi nàng cũng không có sao?

Bất luận quan hệ giữa hai người là thế nào, người làm tổn thương đối phương mà đến nhận lỗi sẽ nhận được sự lên mặt hoặc không được đối phương tha thứ. Không tha thứ nhưng tận trong đáy lòng họ cũng dễ chịu một chút, ít nhất còn cảm thấy đối phương có quan tâm đến mình.

Nhưng căn bản người ta còn không biết mình có lỗi cơ mà!

Ngực Chân Diệu như bị ai đánh cho một đấm, hơi thở ấm áp cũng dần lạnh đi.

Thanh Cáp cảm thấy như mình đã nói sai gì đó, dường như từ lúc gọi bằng cô nương thì sắc mặt cô nương càng khó coi, liền sửa lời: “Đại nãi nãi, ăn bánh đi.”

Mứt phục linh trắng trắng, bên trên điểm thêm một tầng mứt táo đo đỏ, trông thật bắt mắt, nhưng Chân Diệu cầm lên một cái cắn vào chỉ toàn vị đắng chát.

“Đại nãi nãi?” Thanh Cáp đầy nghi hoặc.

Chân Diệu cố nuốt xuống thứ đắng chát kia, khẽ cười nói: “Thanh Cáp, ta hơi mệt, muốn lên giường nằm. Mứt phục linh này rất ngon, phiền ngươi rồi… bưng xuống cùng chia với mấy người Tước Nhi đi.”

“Dạ.” Thanh Cáp ngoan ngoãn bưng bánh phục linh xuống.

Nàng đi ra ngoài gọi mấy tỷ tỷ đang rảnh rỗi phân chia bánh phục linh. Bởi vì cùng tuổi với Tước Nhi nên trước nay hai người đều rất thân thiết, nàng khẽ kéo Tước Nhi đến một chỗ hẻo lánh dưới mái hiên rối rít kể lại chuyện này.

Tước Nhi kinh ngạc: “Ôi trời! Thế tử gia nói vậy sao?”

“Bán Hạ nói.”

Bán Hạ là nô tài của Thế tử gia, Tước Nhi nghe xong cũng không nghi ngờ, lập tức tức giận bất bình: “Thế tử gia quá vô tâm mà! Đại nãi nãi của chúng ta là người cởi mở, đừng nói với người ngoài, ngay cả đối với hạ nhân chúng ta người cũng rất tốt. Con mắt thế tử gia chắc bị mù rồi, chớ sao không thấy Đại nãi nãi tốt chứ!”

Nói đếu đây ánh mắt lóe lóe, thầm nói: “Chỉ sợ mấy tên tùy tùng đã đưa Thế tử gia đến mấy nơi không tốt chơi đùa.”

Trong mắt mấy tiểu cô nương các nàng tính tình Đại nãi nãi thật sự rất tốt, nếu nàng là đấng nam nhân cũng sẽ thích. Vậy mà ngày ngày Thế tử gia đều không thích, như trong hát tuồng đã nói ấy, là tâm bị nữ tử khác câu đi mất rồi, nên người ta có tốt với mình bậc nào cũng không để trong lòng.

Dĩ nhiên tiểu cô nương không dám chỉ trích Thế tử, đành mượn nô tài nói.

Thanh Cáp vốn là người thật thà chất phác, nghe xong lời này cúi đầu nghĩ hồi lâu, lặng lẽ bóp bóp nắm tay, quay lại đi tìm Bán Hạ đánh.

Đương nhiên, chuyện này để sau mới nói.

Chân Diệu lên giường nằm một chút liền chết dí không dậy nổi, mơ mơ màng màng chợt nghe thấy Tử Tô và Bạch Thược thương lượng.

“Hôm qua lúc Đại nãi nãi đi thỉnh an đã nói ngày mai sẽ làm lẩu để mừng gia yến, mặc dù Đại nãi nãi không phải tự mình làm nhưng cũng không tránh được phải đi thu xếp, nhưng tình huống này của Đại nãi nãi lại không tiện mời đại phu. Sáng nay lấy cớ kia không đi thỉnh an đã không ổn rồi.” Đó là giọng Tử Tô.

Cho dù là dâu con nhà ai cũng không thể đến nguyệt sự liền miễn cho đi thỉnh an, nhưng nếu nói trong người không khỏe mời đại phu, chuẩn mạch ra là chuyện phòng the quá độ thì toàn bộ thể diện của Đại nãi nãi cũng sẽ mất sạch.

Bạch Thược tuy cảm thấy khó nhưng vẫn cắn răng nói: “Mặt mũi là cái gì, sức khỏe Đại nãi nãi mới là quan trọng. Vì trọng mặt mũi mà chà đạp thân thể thì không đáng. Bộ dạng thiếu phu nhân như vậy nếu ngày mai phải chịu vất vả một ngày sao trụ nổi. Muốn trách ta thì cũng phải mời đại phu đến xem, dù sao cũng phải điều trị cho khỏe, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị cẩn thận một chút, bịt miệng đại phu lại.”

Không có đại phu đến xem, quăng cho một câu không thoải mái liền không đến thỉnh an lão phu nhân, chắc chắn sẽ bị người khác bắt bẻ.

Tử Tô nghĩ nghĩ gật đầu: “Muốn mời đại phu cũng được, nhưng không thể mời của quý phủ.”

Ngay từ nhỏ nàng đã đi theo bên người lão phu nhân phủ Kiến An Bá, được dạy dỗ đến khi trở thành đại nha hoàn, muốn nói khôn khéo, nàng cũng chẳng kém đám quý phụ nhân là bao.

Nhất là người làm hạ nhân, đứng tại vị trí của các nàng nhìn nhận vấn đề có đôi khi lại càng thông thấu.

Nhị phu nhân quý phủ đối với Đại nãi nãi, không, là đối với Thế tử gia đều là một bộ tận tâm khổ lao.

Hai đại nha hoàn các nàng liếc nhìn nhau đều có chút bất đắc dĩ.

Những nhà huân quý, bên trên có mẹ chồng có chỗ khó, mà không có mẹ chồng cũng có chỗ khó.

“Ta đi Di An Đường xem sao.” Tử Tô đứng lên.

Còn về phần Bạch Thược, mặc dù bình thường không quá làm người chú ý nhưng nàng không thường ra khỏi viện.

Không ngờ Tử Tô ra ngoài không bao lâu lại dẫn một phụ nhân vào.

Phụ nhân này mặc vừa đơn giản vừa gọn gàng, Bạch Thược cũng đã gặp rồi, là Kỷ nương tử vợ của ngũ đại phu Nhạc Nhân Đường, am hiểu phụ khoa nhất.

Bạch Thược không khỏi liếc nhìn Tử Tô.

Tử Tô điềm tĩnh gật đầu, nàng vội vui vẻ mời Kỷ nương tử vào.

Chân Diệu đã tỉnh, khó hiểu nhìn Tử Tô.

Tử Tô lắc đầu.

Chân Diệu liền biết Kỷ nương tử không phải do các nàng đi mời đến, lập tức rất xấu hổ.

Người cũng đã vào phòng, không thể đuổi người ta ra được, nếu không lại làm người ta nghi ngờ. Cũng may Kỷ nương tử là nữ y, cũng bớt ngượng ngùng một chút.

Sau khi Kỹ nương tử vấn an thì liền ngồi xuống ghế con bắt mạch cho nàng.

Ngón tay vừa đặt xuống thì mày đã nhíu lại, sau đó từ từ bắt mạch thật kỹ.

Sau hồi lâu Kỷ nương tử mới thu tay về, muốn nói lại thôi.

Chân Diệu mở lời: “Kỷ nương tử có lời cứ nói.”

“Đại nãi nãi đã mắc bệnh cung hàn…”

Không đợi Chân Diệu có phản ứng, Bạch Thược đã bị dọa giật nảy mình, muốn nói gì đó đã bị Tử Tô kéo lại.

Chân Diệu chỉ có hơi khựng lại rồi cũng không quá ngạc nhiên.

Tính cả từ lúc bắt đầu nghiệt duyên với La Thiên Trình, còn lần kia bên trong nội cung chỉ trong một năm ngắn ngủi đã rơi xuống nước tận hai lần, còn có đoạn thời gian phiêu bạt bên ngoài, mắc phải bệnh này cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là sau khi hồi phủ đều đã mời xem mạch bình an, cũng không nghe đại phu quý phủ nói nàng có bệnh xấu gì.

Chân Diệu thầm cân nhắc liền hiểu rõ.

Kỷ nương tử thấy Chân Diệu trấn định như thế ngược lại thấy hơi lạ.

Chứng bệnh cung hàn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhẹ cũng phải uống mấy thứ thuốc, nghiêm trọng chính là chuyện liên quan đến con nối dõi, bao nhiêu nữ nhân lòng dạ sâu nghe xong cũng biến sắc.

“Bệnh trạng này của ta có nghiêm trọng lắm không?” Chân Diệu mấp máy môi.

Kỷ nương tử ngạc nhiên liếc nhìn nàng, vội lắc đầu: “Không nghiêm trọng, bệnh trạng chưa nặng. Đại nãi nãi có nội tình tốt, cẩn thận điều trị mấy tháng sẽ khỏi thôi.”

“Vậy làm phiền Kỷ nương tử rồi.” Chân Diệu thầm nhẹ nhàng thở ra.

Chuyện tối qua hẳn là không lộ ra, cũng miễn cho phải xấu hổ chết đi được, đối với lão phu nhân bên kia cũng có lời giải thích.

Ai ngờ Kỷ nương tử còn chưa đi mà liếc nhìn Tử Tô và Bạch Thược, lần lựa mãi vẫn không nói lời nào.

Chân Diệu phất tay bảo hai người tạm lánh đi.

Lúc này Kỷ nương tử mới hạ giọng nói: “Đại nãi nãi ngoại trừ mắc chứng bệnh cung hàn này, dường như còn có chút suy thận không tiện kê đơn thuốc, đành bồi bổ thêm, lát nữa ta sẽ kê đơn thực liệu. Chỉ là còn một chuyện, trước khi Đại nãi nãi khỏi chứng cung hàn, tốt nhất nên ít sinh hoạt vợ chồng, nếu không lỡ như thụ thai sẽ không tránh khỏi bị sinh non…”

Chân Diệu há to miệng, ngượng chín mặt không nói nên lời.

Kỷ nương tử cười cười: “Đại nãi nãi yên tâm, tiểu phụ nhân vẫn luôn làm theo y đức, chuyện không nên nói sẽ không nói lung tung.”

“Đa tạ Kỷ nương tử.”

Nàng gọi hai người Tử Tô đi vào, Kỷ nương tử khai dược, rồi được Tử Tô đưa ra ngoài.

Một lát sau Tử Tô trở về nói: “Nô tỳ đã đưa hầu bao 10 lượng, Kỷ nương tử nhận rồi.”

Chân Diệu gật gật đầu, lúc này mới hỏi: “Sao Kỷ nương tử đến được đây?”

Tử Tô đáp: “Nô tỳ còn chưa đến Di An Đường đã gặp được Kỷ nương tử, nghe bảo là do lão phu nhân cố ý mời nàng đến phủ xem cho Đại nãi nãi.”

Chân Diệu cảm thấy thật ấm lòng.

Bạch Thược bê A giao đã hầm lúc nãy vào: “Đại nãi nãi uống trước chút đi, thuốc chính vẫn còn đang nấu. Người cũng thiệt là, nghe xong lời Kỷ nương tử vậy mà vẫn giữ được bình thản.”

Con nối dõi đối với nữ nhân mà nói là chuyện hệ trọng.

Chân Diệu chỉ nhàn nhạt cười: “Không phải bảo trì bình thản, chỉ là nếu nghiêm trọng nàng cũng đã không nói ra. Đã nói được thì không còn gì nghiêm trọng nữa.”

Tử Tô cùng Bạch Thược liếc nhìn nhau, đều có chút cảm khái.

Đại nãi nãi thường ngày luôn thờ ơ không quan tâm, nhưng một khi gặp phải đại sự khó lường lại vô cùng tỉnh táo.

Hôm nay là một chuyện, lần kia cầm lấy trâm cài đâm ngựa là một chuyện, ở Bắc Hà cứu được công chúa lại là một chuyện.

Trong nhất thời hai đại nha hoàn không biết nên nói rõ trong lòng là tư vị gì.

Chân Diệu lại mệt mỏi phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống đi, ta cần chợp mắt.”

Đợi đến lúc hoàn toàn yên tĩnh đã không còn sự hăng hái nữa, giây lát nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Kỷ nương tử không cần đến của hiệu, trên đường về nhà lại rẽ vào một khúc quanh, đến một quán trà tầm thường.

La Thiên Trình đang chờ ở đó không nhịn được phải hỏi chuyện.

Ngoài mặt Kỷ nương tử vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng không khỏi khẽ cười.

Cũng khó trách Chân Đại nãi nãi có bệnh trạng kia, xem bộ dạng La thế tử vội vàng thế kia, có lẽ tình cảm giữa hai vợ chồng rất tốt.

Vợ chồng trẻ khó tránh khỏi chuyện này, chỉ là phần săn sóc này cũng khó được mấy ai, còn cố ý mời nàng đến xem.

Kỷ nương tử cẩn thận thuật lại tình huống.

La Thiên Trình nghe xong lại ngây người, dường như nhớ tới điều gì liền nhấc chân đi ra, đến cửa lại nói thêm vài lời, đưa cho nàng một phần phí xem bệnh, lúc này mới nhanh cất bước rời đi.

Đến đại môn phủ Quốc Công lại không nhấc chân lên được, trù trừ một hồi thì thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.

Hắn nghĩ, trước khi hắn vượt qua được trở ngại trong lòng, hai người vẫn nên ít gặp nhau thôi.

Nếu không lại đả thương người, còn tổn thương mình.

Theo bóng người quay đi, tiếng thở dài kia vẫn còn vấn vương trong làn tuyết ngày đông, dần tan biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện