Trời Sinh Một Đôi

Chương 308: Viễn Sơn



“Lau một chút đi, chỗ này gió lớn, ngươi khóc sưng mắt rồi thì trở về nói làm sao?” Viễn Sơn rút ra một cái khăn tay, đưa cho Tuyết Nhạn.

Tuyết Nhạn thấy đó là khăn lụa thượng hạng, vò một lúc lâu mới nói: “Rốt cuộc ở Thanh Phong Đường vẫn tốt hơn một chút, chiếc khăn thế này, bình thường ta dùng không nổi.”

Viễn Sơn cười lạnh: “Ngươi nói lời chua xót này làm gì? Ai chẳng biết bây giờ ngươi đi theo Nhị lão gia rồi.”

Nhắc đến việc này, Tuyết Nhạn nhấp môi, nước mắt lăn ra: “Viễn Sơn, chúng ta là một nhóm, ta cũng vậy không sợ ngươi chê cười. Có Yên Nương kia, Nhị lão gia làm sao thèm nhìn ta thêm cái nào, tự dưng phá thân thể ta, rồi lại vứt sang một bên......”

Lời này của nàng khuấy động tâm sự của Viễn Sơn.

Người ngoài có lẽ không biết, từ lúc Đại nãi nãi vào cửa, không, từ lúc Thế tử gia đính hôn với Đại nãi nãi, ngoại trừ Khởi Nguyệt đã bị bán đi từng được sủng ải, thì ba người các nàng cuối cùng chưa từng được gần Thế Tử gia!

Dĩ nhiên trên phần chi phí ăn mặc, cũng không ai bạc đãi các nàng, vì là người của Thanh Phong Đường, nên đồ vật sử dụng cũng tốt hơn chỗ khác vài phần.

Dù là như thế, nhưng trong lòng Viễn Sơn vẫn đau đớn khó tả.

Nàng vẫn ở tuổi như hoa, tướng mạo lại rất xinh đẹp, Thế tử cũng từng thường muốn nàng hồng tụ thiêm hương, vào lúc tình cảm nồng nàn nhất, một đêm muốn mấy lần cũng có, ai ngờ hai năm qua, bỗng nhiên lại ném sang một bên.

Viễn Sơn nghĩ mãi mà không rõ, cho dù Đại nãi nãi dung mạo tốt, tính tình tốt, Thế tử gia cần Đại nãi nãi, nhưng thời điểm nguyệt san của Đại nãi nãi đến, cũng không thể hầu hạ Thế tử gia mà. Vậy mà hơn một năm nay, sao lại không thấy Thế tử gia đến Tây Khóa Viện chứ?

Đại nãi nãi......

Viễn Sơn thầm đọc ba chữ kia, trong lòng đau khổ từng cơn. Oán hận nghĩ, hay cho một Đại nãi nãi tính tình tốt, nếu nàng ta thật sự tốt, làm sao lại luôn giữ khư khư lấy Thế tử gia không thả ra, không có chút rộng lượng của đương gia chủ mẫu!

“Viễn Sơn ——” thấy nàng lần lữa không nói, Tuyết Nhạn gọi một tiếng.

Viễn Sơn chỉ cảm thấy chói tai, cười lạnh nói: “Đừng có gọi ta là Viễn Sơn, Đại nãi nãi sửa tên ta lại gọi là Trầm Ngư rồi!”

Nhớ ngày đó tên năm người các nàng, Tụ Phong, Tịnh Thủy, Khởi Nguyệt, Thùy Tinh, Viễn Sơn, là cái tên lịch sự tao nhã cỡ nào, còn là do Thế tử gia tự đặt. Tụ Phong chết sớm không nói, Đại nãi nãi vừa đến đã đổi bốn người các nàng thành những cái tên tục khí Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa, có thể thấy được là một người tốt xấu xa!

Tuyết Nhạn ngơ ngác một chút, bỗng nhiên cười khổ nói: “Trầm Ngư ngược lại rất xứng với Tuyết Nhạn ta đấy.”

Viễn Sơn cũng trầm mặc xuống.

Giờ khắc này, hai người trở thành thông phòng đã có chút ý tứ đồng bệnh tương liên.

Hai người ở trong lán hoa vừa đứng vừa ngồi, cây tử đằng leo đầy lán hoa. Mặc dù vẫn chưa nở, nhưng cũng đã hé nụ, có thể nghe được mùi thơm mơ hồ, quấn quanh chắn lấy cơn gió còn chút hơi lạnh ở bên ngoài. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở chui vào, ánh sáng như bị sàng lọc, chiếu xuống tan thành vụn sáng sặc sỡ, dây mây bị gió thổi lắc lư, vụn sáng kia cũng di động theo.

“Viễn Sơn, ta nói cho ngươi nghe lời thật trong lòng ta. Làm thông phòng không được sủng quá khổ, dù sao ngươi cũng tốt hơn ta.”

Viễn Sơn cười giễu một tiếng: “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta tốt hơn ngươi vậy?”

Trong lòng Tuyết Nhạn hơi trào phúng

Tính tình Viễn Sơn vẫn như vậy, lòng dạ hẹp hòi, thích đứng trên người khác, nói chuyện kẹp thương đeo gậy. Có điều thật ra người như vậy lại ít tâm tư nhất, cũng dễ dàng  bị mê hoặc nhất.

Nàng thở dài một tiếng.

Vẫn là Nhị phu nhân lợi hại, nhìn rõ ràng được tính cách vốn có của những người ở Thanh Phong Đường.

Tuyết Nhạn lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Các ngươi đã sớm đi theo Thế tử gia, có tình cảm, mà Thế tử gia trẻ tuổi, dù yêu thương Đại nãi nãi, cũng có tinh lực nhìn các ngươi, không giống ta......”

Nói đến đây mặt ửng đỏ: “Nhị lão gia cái ở tuổi này, sợ rằng hầu hết tâm tư đều dồn lên người Yên Nương, ngay cả chỗ Nhị phu nhân lâu rồi cũng không đến, huống chi là ta.”

Viễn Sơn nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, vẻ mặt quái dị.

Nàng rất muốn nói Thế tử gia còn không bằng Nhị lão gia kìa, hai năm qua cũng không nhìn các nàng mấy lần, nhưng lại cảm thấy mất mặt, chỉ đành phải gắng gượng nhịn xuống.

Giọng Tuyết Nhạn hạ thấp một chút: “Ta nghe nói, thân thể Đại nãi nãi không tốt, trong thời gian ngắn không thể có thai?”

“Việc này ta đâu có biết rõ.” Viễn Sơn hàm hàm hồ hồ mà nói.

Tuyết Nhạn mang vẻ mặt đồng tình: “Nếu thật sự như thế, chẳng phải các ngươi mãi không thể ngừng uống thuốc sao?”

Rốt cuộc Viễn Sơn không nhịn được liếc mắt, buột miệng nói: “Còn ngừng thuốc gì chứ. Từ lúc Đại nãi nãi qua cửa, Thế tử gia chẳng bao giờ đến Tây Khóa Viện!”

Nàng vô thức giấu đi chuyện hai năm La Thiên Trình đã không còn chạm vào các nàng, dường như nếu vậy thì có thể đổ nguyên nhân lên người Đại nãi nãi, cũng không khó coi như vậy nữa.

“Cái gì?” Tuyết Nhạn che miệng kinh hô.

Viễn Sơn ẩn ẩn có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra miệng, không kịp sửa nữa, đành cắn môi nói: “Lời này ngươi đừng đi nói khắp nơi, Thế tử gia mà biết sẽ tức giận với ta.”

Tuyết Nhạn gật đầu lia lịa, giọng nói thân thiết hơn gần mấy phần: “Viễn Sơn, giờ ta mới biết ngươi cũng khổ như vậy.”

Viễn Sơn trầm mặc.

Tuyết Nhạn kéo dài giọng, thở dài, tiếng thờ dài kia, dường như than vào tận lòng Viễn Sơn.

“Hiện tại ta cũng không mong được sủng, nếu như có con, nửa đời sau có chỗ dựa là ta thấy đủ rồi. Nếu không thì qua mấy năm nữa, nói không chừng lại tùy tiện đưa cho người khác. Chúng ta là vậy đấy, còn không bằng đám đại nha đầu bên cạnh chủ tử. Thân thể đã sớm bị phá, còn trông cậy đám đàn ông có mấy phần thật tình với chúng ta sao?”

Lời này giống như một cái búa tạ, đập vào lòng Viễn Sơn.

Không phải nàng không lo lắng kết quả Tuyết Nhạn đang lo nghĩ!

Bây giờ nàng còn vài phần nhan sắc, Thế tử gia cũng đã chẳng quan tâm đến nàng rồi, nếu qua vài năm nữa thì như thế nào đây?

Nếu nàng có thể có con......

Viễn Sơn từ biệt Tuyết Nhạn, trở về phòng liền nằm ở trên giường lăn qua lộn lại  suy nghĩ.

Không, không được, trước khi chính thê sinh con, chắc chắn sẽ bị sảy thai.

Nhưng mà, không phải nói thân thể Đại nãi nãi không tốt, trong thời gian ngắn không thể có thai ư? Nếu vài năm nàng không sinh được con, nói không chừng Lão phu nhân sẽ khai ân giữ lại đứa nhỏ.

Nghĩ tới đây Viễn Sơn lại càng buồn rầu, việc khẩn cấp trước mắt, chỉ sợ không phải là đứa nhỏ, mà trước tiên phải để Thế tử vào phòng của nàng một lần nữa.

Tuyết Nhạn nói rất đúng, lúc này không cố gắng liều mạng chẳng lẻ muốn đợi đến lúc tuổi già sắc suy rồi bị đuổi đi sao?

Mấy ngày sau, Viễn Sơn vô tình gặp được Tuyết Nhạn, thì phát hiện khí sắc Tuyết Nhạn tốt lên rất nhiều, thấy đuôi mày khóe mắt nàng đều có vài phần ý xuân, Viễn Sơn giật mình, âm thầm kéo Tuyết Nhạn qua một bên hỏi.

Tuyết Nhạn đỏ bừng cả khuôn mặt, cả buổi không lên tiếng.

Viễn Sơn nóng nảy: “Tuyết Nhạn, ta xem ngươi tỷ muội mới hỏi ngươi, nếu ngươi không muốn nói thì thôi đi!”

Tuyết Nhạn vội kéo Viễn Sơn xoay người muốn đi, thấp giọng nói: “Ngươi đừng giận, ta nói là được, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên nói chuyện này cho người thứ ba đấy. Bằng không… bằng không ta cũng không còn mặt mũi sống nữa.”

“Nghiêm trọng như vậy à?” Viễn Sơn có chút ngoài ý muốn.

Tuyết Nhạn kéo nàng vào động núi giả, đỏ mặt nói: “Ngươi biết ta có biểu tỷ chứ?”

Viễn Sơn gật đầu.

Tuyết Nhạn có một biểu tỷ mất cả cha lẫn mẹ, làm cô nương trên thuyền hoa, vì việc này, mà các nàng còn từng chê cười Tuyết Nhạn.

“Biểu tỷ kia của ta mệnh cũng khổ, thật ra mấy năm trước, mấy người chúng ta cùng nhau xuất phủ mua đồ, trong lúc vô tình gặp được vị biểu tỷ lâu rồi không có tin tức, rồi sau đó thỉnh thoảng chúng ta cũng liên hệ. Trước đó vài ngày, ta thật sự không nhịn được mà gửi thư cho nàng, hỏi có cách gì có thể… có thể khiến cho nam nhân vào phòng….”

Viễn Sơn Đô nghe thế thì sững người.

Tuyết Nhạn đẩy nàng một cái: “Ôi, ta không nói nữa, nhất định là ngươi coi thường ta!”

“Không có, ngươi nói nhanh đi.”

Sắc mặt Tuyết Nhạn càng đỏ, cũng không dám nhìn vào mắt Viễn Sơn: “Biểu tỷ đưa cho ta một loại thuốc viên, ta dùng hai lần thì Nhị lão gia đã đến chỗ ta hai lần rồi.” Nói tới đây nâng mắt nhìn Viễn Sơn một cái, “Ta cũng không mong gì khác, chỉ cần có thể có một đứa con là được......”

Trái tim Viễn Sơn đập nhanh mấy cái, một lúc lâu rốt cục không nhịn được hỏi: “Thuốc viên kia, ngươi… ngươi có thể chia cho ta một chút được không, ta lấy tiền mua!”

Tuyết Nhạn mất hứng: “Viễn Sơn, ngươi xem ta là ai, ta có thể lấy tiền của ngươi sao? Hơn nữa, đó vốn là bí dược bất truyền của biểu tỷ, nàng đã dặn đi dặn lại là không cho phép ta lộ ra.”

Mặt Viễn Sơn đầy thất vọng.

Tuyết Nhạn thở dài: “Ta chia trước cho ngươi ba viên là được, biểu tỷ chỉ có một người thân là ta, tỷ ấy rất tốt với ta.”

“Đa tạ.” Ánh mắt Viễn Sơn sáng lên, lại có phần chần chừ, “Thuốc này, có làm tổn thương thân thể nam nhân không?”

Nàng thật lòng thích Thế tử, nàng cũng không cầu gì nhiều, chỉ cầu có đứa con bên mình, cả đời ở cạnh Thế tử là đủ hài lòng rồi.

“Không sao, mùi hương của thuốc viên này chỉ khiến nam nhân nghĩ đến, lại không cần uống vào, làm sao có thể làm tổn thương thân thể được? Nếu thật sự như thế, có đánh chết ta cũng không dám dùng đâu.”

Lúc này Viễn Sơn mới yên lòng.

Tìm một cơ hội, Tuyết Nhạn đưa ba viên thuốc viên đến cho nàng, dặn dò: “Đặt thuốc viên trong túi thơm bên người, chờ lúc muốn dùng thì bóp nát, nhưng nam nhân phải uống rượu mới có tác dụng. Đến lúc đó hắn ngửi được, đương nhiên sẽ thuận theo ngươi.”

Viễn Sơn nắm bình sứ nhỏ chứa thuốc viên thật chặt, gật nhẹ đầu.

Ngày xuân, sự lo lắng từ chuyện ám sát dần tán đi, tiệc chiêu đãi qua lại lại tổ chức nhiều hơn.

La Thiên Trình thường về lúc chạng vạng tối, có lúc không tránh được việc uống rượu với đồng liêu.

Hôm đó hắn về hơi muộn, sao đầy trên trời, gió xuất thổi vào mặt, hương hoa muốn say lòng người, nhưng tâm tình hắn có phần nặng nề.

Bên Thái tử dường như có chút động tĩnh.

Vì hướng đi không giống kiếp trước, nên hắn không biết Thái tử sẽ làm việc thế nào. Nhưng hắn biết, mấy vị Hoàng tử phong Vương mở phủ, tiến vào Lục bộ, một khi thâm nhập lâu ngày, như vậy sẽ không còn đất cho Thái tử sinh tồn nữa.

E rằng Thái tử không nhịn được bao lâu.

Một khi Thái tử mưu nghịch, chắc chắc sẽ bị phế, người kế vị chưa ổn, lòng người không yên, chỉ sợ Tĩnh Bắc bên kia sẽ thừa cơ khơi mào phân tranh. Nếu như thế, nói không chừng hắn phải ra chiến trường.

Hắn không sợ ra chiến trường, nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, một hai năm cũng chưa biết chừng. Kiểu Kiểu không có con bên người, thời gian dài sợ rằng sẽ bị người chỉ trích.

Nhưng nàng còn chưa dừng thuốc, vậy cũng không gấp được.

La Thiên Trình có chút phiền não cau mày lại.

Rất xa, hắn thấy có người đứng ở cửa, cầm một chiếc đèn lưu ly, tay áo phất phơ theo gió, rõ ràng là nữ tử dáng người yểu điệu. Lòng hắn khẽ động, sự vui sướng khó tả chạy tràn lên não.

Kiểu Kiểu lại chờ hắn ở cửa!

Hắn bước nhanh đi tới, chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt nữ tử thì sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện