Trời Sinh Một Đôi
Chương 395: Đêm khó ngủ
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Một lúc lâu sau, mới vang lên giọng nói hơi bất đắc dĩ của La Thiên Trình: “Tổ mẫu, sao lại là linh hồn của cháu hiện về thăm người, mà không phải cháu đã về vậy?”
Lão phu nhân kích động lên, nhìn La Thiên Trình đột nhiên xuất hiện ở đầu giường, liền giương tay đánh một cái ‘Chát’: “Tên nhóc xui xẻo cháu, về thì về đi, khuya khoắt chạy về, không phải là thành tâm làm bà sợ sao?”
Lão thái thái vừa kích động, tiếng nói liền lớn, Hồng Phúc mới vừa lo lắng cho lão phu nhân, áo căn bản chưa cởi, liền xuống giường bước nhanh vào, nhìn thấy trước giường xuất hiện thêm một bóng người, liền vội vàng bụm miệng, ngăn tiếng thét chói tai ở trong cổ họng. Đại nha hoàn hầu hạ lão phu nhân lâu giống như nàng, đã khắc trầm ổn đến tận xương tủy, nếu không, lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu bởi vì chính mình sợ hãi kêu lên mà có nguy hiểm gì, vậy thì cả nhà cũng sẽ gặp tai ương theo.
Lão phu nhân lơ đễnh liếc Hồng Phúc một cái, giọng nói bình tĩnh: “Đi xuống đi.” Hồng Phúc giống Dương ma ma, đều là thân tín của bà, điểm này, cũng không cần phải lo lắng.
Mượn ánh đèn mờ ảo, Hồng Phúc đã thấy rõ đó là người phương nào, đầu cũng không dám nâng, phúc thân, yên lặng lui ra ngoài.
Lúc này La Thiên Trình mới nói: “Cháu cũng là bất đắc dĩ.”
Lão phu nhân nhướng mày: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng La Thiên Trình lại không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, mà vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tổ mẫu, Kiểu Kiểu đâu? Cháu lẻn về kinh thành, lại nghe nói nàng ấy bị bệnh, nhưng vừa rồi lén vào phủ trở về Thanh Phong đường, lại không nhìn thấy nàng ấy.”
Lão phu nhân liếc hắn một cái, cũng biết nếu không phải truyền ra tin tức Chân Diệu ngã bệnh, thì sợ rằng cháu trai còn có thể sống không thấy người chết không thấy xác, không khỏi có chút giận, nhưng cũng hiểu được khó xử của nó, trong khoảng thời gian ngắn, không biết là nên tức giận, hay thấy may mắn. Cháu trai đích thân nuôi lớn, tổ mẫu vẫn phải đứng sau vợ ah. “Chân thị con bé...... Mất tích.”
La Thiên Trình siết chặt nắm tay, môi mỏng nhếch lên, không tiết lộ chút tâm tình nào, một lúc lâu sau, mới bình phục tâm tình hỏi: “Sao lại mất tích ạ?”
“Đại hôn của Thần Vương, trên đường trở về từ quý phủ của hắn ta.” Lão phu nhân than thở.
“Vậy Thần Vương ——”
“Hôm đó bà đã phái người đi Thần Vương phủ báo tin, mấy ngày nay người của Thần Vương phủ cũng đang tìm, chẳng qua là không dám gây ra động tĩnh lớn.”
La Thiên Trình buông lỏng nắm tay: “Tổ mẫu, vậy ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.” Hắn nói xong, liền lưu loát mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài. Lão phu nhân đuổi theo, trong bóng đêm mịt mờ, đã không nhìn thấy bóng người.
Lão phu nhân tức đến giậm chân: “Tiểu tử thúi, còn chưa nói cho ta biết xảy ra chuyện gì thì đã chạy mất rồi!” Tuy nói như vậy, nhưng bà vẫn lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Mặc kệ thế nào, thì Đại lang đã trở về bình an rồi, về phần vợ Đại lang, có Đại lang ở đây, tin tưởng cũng sẽ chuyển nguy thành an. Chờ chút, còn chưa hỏi đứa bé Âu Dương Trạch kia thế nào!
Lão phu nhân vịn khung cửa sổ nhìn hồi lâu, cho đến khi đứng không nổi nữa, mới chậm rãi đi về giường, lần này nằm xuống, vừa dính gối liền ngủ mất. Hồng Phúc lặng lẽ đi vào, thấy lão phu nhân đã ngủ say, liền nhẹ nhàng dịch góc chăn cho bà, rồi mới yên lặng lui ra ngoài.
Lục hoàng tử nằm trên giường trong thư phòng, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Giai Minh mất tích, vận dụng ám vệ của Thần Vương phủ, nhưng lâu như vậy mà ngay cả bóng dáng cũng không tìm được, chờ La Thiên Trình trở về, hắn biết ăn nói thế nào đây?
Hắn đứng lên, đi tới kệ sách, đứng đó một lúc lâu, quỷ thần xui khiến liền cúi người kéo hộc tối ra, lấy ra một bức họa, từ từ mở ra, mượn ánh nến mờ ảo, ánh mắt dịu dàng nhìn người trong tranh. Nếu nàng biết Giai Minh xảy ra chuyện, cũng sẽ lo lắng chứ?
Lục hoàng tử duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nhân trên bức họa, nụ cười của người đó, dần dần trùng lặp với hình ảnh một người sống.
Giai Minh, nàng ấy, sẽ không gặp phải chuyện như vậy chứ?
Vừa nghĩ như vậy, lửa giận liền xông ra khỏi đáy lòng, thật đáng chết!
Trong phòng yên tĩnh, cũng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua song cửa sổ rọi vào, khiến mặt đất như bị phủ một tầng sương trắng, hòa cùng với dạ minh châu đang treo trên tường làm cho căn phòng cũng không tối mịt mù, chỉ là ánh sáng ổn định ấy lại chợt lung lay một cái. Tay Lục hoàng tử liền khựng lại, nhanh chóng cất kỹ bức họa, rồi giương mắt lạnh lẽo nhìn dạ minh châu. Mỗi lần nó chuyển động một vòng, thì ánh sáng cả phòng đều chuyển từ sáng thành tối, lại từ tối thành sáng theo, cứ tối tối sáng sáng như vậy ba lần, rồi tất cả quay trở về yên tĩnh.
Lục hoàng tử đi tới, vươn tay nhấn vào chỗ nào đó trên vách tường một cái, chỉ nghe một tiếng ‘Cạch’ rất nhỏ, sau đó hắn tự tay đẩy, vách tường liền từ từ bị đẩy ra, để lộ ra một cửa động tối đen. Cơ quan này được thiết kế vô cùng kỳ diệu, từ trong mật đạo muốn vào thư phòng, nhất định phải có người trong thư phòng mở cơ quan ra thì mới có thể vào, mà người trong thư phòng muốn đi vào, thì không bị hạn chế này, đây tất nhiên là vì bảo đảm an toàn cho chủ nhân trong thư phòng.
La Thiên Trình liền đi ra từ trong bóng tối đó. Hắn mặc một bộ áo đen, gần như hòa với bóng tối thành một thể, thoạt nhìn giống như là bóng tối lan vào đến trong phòng.
Khóe miệng Lục hoàng tử dần dần lộ ra nụ cười, vươn tay vỗ bờ vai của hắn: “Ta liền biết, ngươi không sao mà!”
Nhưng trên mặt La Thiên Trình lại không có chút ý cười nào, mang theo hơi lạnh ban đêm đi ra, trước tiên hành lễ, sau đó hỏi: “Vương gia điều tra thế nào rồi?”
“Cẩn Minh cảm thấy, người bắt Giai Minh đi là ai?”
“Thượng thư bộ Lễ, Dương Dụ Đức!” La Thiên Trình gằn từng chữ.
Lục hoàng tử nhướng mày, có chút hưng phấn: “Cẩn Minh, lần này ngươi đi Kinh Châu, mang về chứng cứ xác thực gì?”
La Thiên Trình nhìn Lục hoàng tử, trong lòng chê cười, quả nhiên, với mấy hoàng tử này, thì cái gì cũng phải nhường đường cho nghiệp lớn thiên thu của họ. Có điều, thân là một nam nhân, hắn biết rõ lực hấp dẫn của quyền lực, hơn nữa hai người đã cùng đứng ở trên một con thuyền, tia khó chịu trong lòng kia tất nhiên không tiện bộc lôn ra, mà chỉ mất tự nhiên gật gật đầu.
Ánh mắt Lục hoàng tử sáng lên, sau đó liền khôi phục như thường, nói: “Mấy ngày nay ta phái người theo dõi phủ Thượng thư và Yến Vương, nhưng đều không phát hiện ra cái gì dị thường, không biết bọn họ đã giấu Giai Minh ở đâu.”
Trong lòng La Thiên Trình thất vọng, cắn răng nói: “Ta đi gặp Dương Dụ Đức.”
Lục hoàng tử ngăn cản hắn: “Cẩn Minh, Dương Dụ Đức chắc chắn sẽ bắt ngươi thiêu hủy chứng cứ, bẩm báo với Phụ hoàng rằng Kinh Châu không có dị thường gì, thì mới chịu thả Giai Minh.” Lần này, là cơ hội cực tốt để vặn ngã Yến Vương. Một khi bỏ qua, thì cơ hội vuột mất rồi sẽ không trở lại nữa.
“Còn không thì sao?” La Thiên Trình bình tĩnh nhìn Lục hoàng tử, giọng nói bình thản, nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc, “Vương gia có thể không hiểu, nhưng với Thiên Trình, an nguy của nội tử so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Chuyện gì cũng có thể đấu lại một lần nữa, chỉ có người, một khi xảy ra chuyện, thì chính là vĩnh viễn hối hận.”
Lục hoàng tử nhắm mắt, một lúc lâu sau lại mở ra, thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng, ta tin tưởng ngươi, muốn vặn ngã Yến Vương, sau này chúng ta còn có biện pháp khác.” Nếu như người đó là Giai Minh, vì thế mà chậm một chút, cũng đáng giá, ít nhất, sẽ không để cho nàng ấy thương tâm.
Trong lòng La Thiên Trình khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi, hắn không phải là không thử dò xét Thần Vương. Với một hoàng tử có tâm với Đế vị, hắn không cầu hắn ta có trạch tâm nhân hậu, phải biết rằng trong trận chiến chính trị thảm thiết biến hóa khôn lường này, người có trạch tâm nhân hậu rất khó bộc lộ tài năng, nhưng ít nhất cũng phải biết tôn trọng điểm mấu chốt của người đi theo hắn ta, được chim quên ná, được cá quên nơm, đó là tất cả những người có công tòng long (công phò tá ủng hộ vua) đều sợ.
“Vậy ta đi đây.” La Thiên Trình liền theo mật đạo lúc đến lui ra ngoài.
Đứng ở đầu phố, nghe tiếng gõ mõ cầm canh ở xa xa, hắn dừng chân một lát, rồi mấy cái lên xuống liền biến mất ở góc phố.
Dương thượng thư cũng không ngủ được ngon giấc. Mặc dù tin tức La Thiên Trình và Âu Dương Trạch rớt xuống sông truyền đến, nhưng trong lòng lão ta vẫn không yên, cứ có cảm giác một người như vậy mà lại bỏ mạng theo đúng y như kế hoạch của họ, thì cũng quá dễ dàng. Lão ta xoay người mấy lần, thấy hơi khát nước, liền ngồi dậy, nhưng vừa định xuống giường, thì đột nhiên bỗng cứng đờ.
Bên cạnh bàn gần cửa sổ, có một người đang ngồi.
“La thế tử?” Sau cơn hoảng sợ lúc đầu, Dương thượng thư đã tìm về giọng nói, lúc nói chuyện còn hơi run rẩy, “Sao ngài lại ở đây?”
La Thiên Trình đứng lên, thản nhiên nói: “Tìm vận may thôi.” Bản thân Dương thượng thư là Thượng thư bộ Lễ, đặc biệt chú trọng hình tượng, trong nhà không có tiểu thiếp, hôm nay không phải mùng một, cũng không phải mười lăm, chắc là phu nhân Thượng thư đã hơn năm mươi cũng không giữ được người, vậy mười phần thì có chính phần là ở thư phòng. Vì vậy hắn trực tiếp tới đây, một là sợ trễ một khắc, Kiểu Kiểu sẽ có thêm một khắc nguy hiểm, điều còn lại cũng là muốn Dương thượng thư sinh lòng kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dương thượng thư khôi phục lại bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có kiêng kỵ nồng đậm: “La thế tử thật là phúc lớn mạng lớn.”
“Nhờ phúc của Dương thượng thư. Chúng ta nói thẳng đi, hiện tại nội tử đang ở đâu?”
Dương thượng thư nhìn chằm chằm La Thiên Trình, cười lên ‘Ha hả’: “Vợ chồng La thế tử tình thâm, quả nhiên danh bất hư truyền. La thế tử yên tâm, huyện chủ Giai Minh đang một nơi an toàn, chỉ cần La thế tử biết cần phải làm gì, thì đến lúc đó, tự nhiên châu về hợp phố (vật quy nguyên chủ).”
“Dương thượng thư nói miệng không bằng chứng, ta muốn thấy tín vật của nội tử.”
“La thế tử chờ một lát.” Dương thượng thư rung chuông, một nam tử có mặt mũi bình thường đi vào. “Lấy đồ ra.”
Nam tử xoay người đi ra ngoài, không lâu sau liền đi vào, trong tay có thêm một cái hộp.
“Mời La thế tử xem.”
La Thiên Trình vươn tay nhận lấy, mở hộp ra, lộ ra một cây trâm khắc hình hoa đào. Ánh mắt hắn căng thẳng, cây trâm hoa đào này, chính là năm đó lúc thành thân, hắn tự tay tặng cho Kiểu Kiểu, cứ đến mùa xuân mùa hạ, thì Kiểu Kiểu liền rất thích cài lên tóc.
Thấy vẻ mặt La Thiên Trình thay đổi, Dương thượng thư hài lòng cười cười: “La thế tử, thế nào?”
La Thiên Trình liếc lão ta một cái, khóe miệng cắn chặt nói: “Ngày mai, ta sẽ xuất hiện ở kinh thành, phục mệnh với Hoàng thượng.”
“La thế tử sảng khoái.” Dương thượng thư cười lớn lên.
La Thiên Trình ra khỏi phủ Thượng thư, ngay trong đêm liền đi gặp Âu Dương Trạch.
“Cái gì, ngươi bẩm báo với Hoàng thượng rằng, không điều tra ra bất cứ điểm nào không ổn?”
“Ừ, tạm thời ngươi vẫn ẩn ở trong bóng tối, chờ ta truyền tin tức rồi lại xuất hiện cầm tất cả chứng cứ dâng lên cho Hoàng thượng.”
Âu Dương Trạch lắc đầu liên tục: “Như vậy sao được, những chứng cứ kia đều là ngươi tìm ra, ta chỉ là giúp một tay thôi. Như vậy, chẳng phải là đoạt công lao của ngươi, còn để cho Hoàng thượng trách cứ ngươi làm việc thất trách sao?”
“Ta nguyện ý tặng công lao cho ngươi, không được sao?”
“Không được, chiếm đoạt công lao, ta không làm được.”
La Thiên Trình cười cười: “Coi như giúp ta một lần đi. Dương gia vừa ngã, chỉ sợ Yến Vương cũng sẽ mất Thánh tâm, chỉ còn lại có Tú Vương, Quế Vương và Thần Vương, ta thật sự không cần dệt hoa trên gấm, xen vào mấy chuyện đó.”
Âu Dương trạch mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng đối phương đã không nói, hắn cũng không nên hỏi kỹ, chỉ đành phải gật đầu.
Beta: Sakura
Một lúc lâu sau, mới vang lên giọng nói hơi bất đắc dĩ của La Thiên Trình: “Tổ mẫu, sao lại là linh hồn của cháu hiện về thăm người, mà không phải cháu đã về vậy?”
Lão phu nhân kích động lên, nhìn La Thiên Trình đột nhiên xuất hiện ở đầu giường, liền giương tay đánh một cái ‘Chát’: “Tên nhóc xui xẻo cháu, về thì về đi, khuya khoắt chạy về, không phải là thành tâm làm bà sợ sao?”
Lão thái thái vừa kích động, tiếng nói liền lớn, Hồng Phúc mới vừa lo lắng cho lão phu nhân, áo căn bản chưa cởi, liền xuống giường bước nhanh vào, nhìn thấy trước giường xuất hiện thêm một bóng người, liền vội vàng bụm miệng, ngăn tiếng thét chói tai ở trong cổ họng. Đại nha hoàn hầu hạ lão phu nhân lâu giống như nàng, đã khắc trầm ổn đến tận xương tủy, nếu không, lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu bởi vì chính mình sợ hãi kêu lên mà có nguy hiểm gì, vậy thì cả nhà cũng sẽ gặp tai ương theo.
Lão phu nhân lơ đễnh liếc Hồng Phúc một cái, giọng nói bình tĩnh: “Đi xuống đi.” Hồng Phúc giống Dương ma ma, đều là thân tín của bà, điểm này, cũng không cần phải lo lắng.
Mượn ánh đèn mờ ảo, Hồng Phúc đã thấy rõ đó là người phương nào, đầu cũng không dám nâng, phúc thân, yên lặng lui ra ngoài.
Lúc này La Thiên Trình mới nói: “Cháu cũng là bất đắc dĩ.”
Lão phu nhân nhướng mày: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng La Thiên Trình lại không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, mà vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tổ mẫu, Kiểu Kiểu đâu? Cháu lẻn về kinh thành, lại nghe nói nàng ấy bị bệnh, nhưng vừa rồi lén vào phủ trở về Thanh Phong đường, lại không nhìn thấy nàng ấy.”
Lão phu nhân liếc hắn một cái, cũng biết nếu không phải truyền ra tin tức Chân Diệu ngã bệnh, thì sợ rằng cháu trai còn có thể sống không thấy người chết không thấy xác, không khỏi có chút giận, nhưng cũng hiểu được khó xử của nó, trong khoảng thời gian ngắn, không biết là nên tức giận, hay thấy may mắn. Cháu trai đích thân nuôi lớn, tổ mẫu vẫn phải đứng sau vợ ah. “Chân thị con bé...... Mất tích.”
La Thiên Trình siết chặt nắm tay, môi mỏng nhếch lên, không tiết lộ chút tâm tình nào, một lúc lâu sau, mới bình phục tâm tình hỏi: “Sao lại mất tích ạ?”
“Đại hôn của Thần Vương, trên đường trở về từ quý phủ của hắn ta.” Lão phu nhân than thở.
“Vậy Thần Vương ——”
“Hôm đó bà đã phái người đi Thần Vương phủ báo tin, mấy ngày nay người của Thần Vương phủ cũng đang tìm, chẳng qua là không dám gây ra động tĩnh lớn.”
La Thiên Trình buông lỏng nắm tay: “Tổ mẫu, vậy ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.” Hắn nói xong, liền lưu loát mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài. Lão phu nhân đuổi theo, trong bóng đêm mịt mờ, đã không nhìn thấy bóng người.
Lão phu nhân tức đến giậm chân: “Tiểu tử thúi, còn chưa nói cho ta biết xảy ra chuyện gì thì đã chạy mất rồi!” Tuy nói như vậy, nhưng bà vẫn lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Mặc kệ thế nào, thì Đại lang đã trở về bình an rồi, về phần vợ Đại lang, có Đại lang ở đây, tin tưởng cũng sẽ chuyển nguy thành an. Chờ chút, còn chưa hỏi đứa bé Âu Dương Trạch kia thế nào!
Lão phu nhân vịn khung cửa sổ nhìn hồi lâu, cho đến khi đứng không nổi nữa, mới chậm rãi đi về giường, lần này nằm xuống, vừa dính gối liền ngủ mất. Hồng Phúc lặng lẽ đi vào, thấy lão phu nhân đã ngủ say, liền nhẹ nhàng dịch góc chăn cho bà, rồi mới yên lặng lui ra ngoài.
Lục hoàng tử nằm trên giường trong thư phòng, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Giai Minh mất tích, vận dụng ám vệ của Thần Vương phủ, nhưng lâu như vậy mà ngay cả bóng dáng cũng không tìm được, chờ La Thiên Trình trở về, hắn biết ăn nói thế nào đây?
Hắn đứng lên, đi tới kệ sách, đứng đó một lúc lâu, quỷ thần xui khiến liền cúi người kéo hộc tối ra, lấy ra một bức họa, từ từ mở ra, mượn ánh nến mờ ảo, ánh mắt dịu dàng nhìn người trong tranh. Nếu nàng biết Giai Minh xảy ra chuyện, cũng sẽ lo lắng chứ?
Lục hoàng tử duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nhân trên bức họa, nụ cười của người đó, dần dần trùng lặp với hình ảnh một người sống.
Giai Minh, nàng ấy, sẽ không gặp phải chuyện như vậy chứ?
Vừa nghĩ như vậy, lửa giận liền xông ra khỏi đáy lòng, thật đáng chết!
Trong phòng yên tĩnh, cũng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua song cửa sổ rọi vào, khiến mặt đất như bị phủ một tầng sương trắng, hòa cùng với dạ minh châu đang treo trên tường làm cho căn phòng cũng không tối mịt mù, chỉ là ánh sáng ổn định ấy lại chợt lung lay một cái. Tay Lục hoàng tử liền khựng lại, nhanh chóng cất kỹ bức họa, rồi giương mắt lạnh lẽo nhìn dạ minh châu. Mỗi lần nó chuyển động một vòng, thì ánh sáng cả phòng đều chuyển từ sáng thành tối, lại từ tối thành sáng theo, cứ tối tối sáng sáng như vậy ba lần, rồi tất cả quay trở về yên tĩnh.
Lục hoàng tử đi tới, vươn tay nhấn vào chỗ nào đó trên vách tường một cái, chỉ nghe một tiếng ‘Cạch’ rất nhỏ, sau đó hắn tự tay đẩy, vách tường liền từ từ bị đẩy ra, để lộ ra một cửa động tối đen. Cơ quan này được thiết kế vô cùng kỳ diệu, từ trong mật đạo muốn vào thư phòng, nhất định phải có người trong thư phòng mở cơ quan ra thì mới có thể vào, mà người trong thư phòng muốn đi vào, thì không bị hạn chế này, đây tất nhiên là vì bảo đảm an toàn cho chủ nhân trong thư phòng.
La Thiên Trình liền đi ra từ trong bóng tối đó. Hắn mặc một bộ áo đen, gần như hòa với bóng tối thành một thể, thoạt nhìn giống như là bóng tối lan vào đến trong phòng.
Khóe miệng Lục hoàng tử dần dần lộ ra nụ cười, vươn tay vỗ bờ vai của hắn: “Ta liền biết, ngươi không sao mà!”
Nhưng trên mặt La Thiên Trình lại không có chút ý cười nào, mang theo hơi lạnh ban đêm đi ra, trước tiên hành lễ, sau đó hỏi: “Vương gia điều tra thế nào rồi?”
“Cẩn Minh cảm thấy, người bắt Giai Minh đi là ai?”
“Thượng thư bộ Lễ, Dương Dụ Đức!” La Thiên Trình gằn từng chữ.
Lục hoàng tử nhướng mày, có chút hưng phấn: “Cẩn Minh, lần này ngươi đi Kinh Châu, mang về chứng cứ xác thực gì?”
La Thiên Trình nhìn Lục hoàng tử, trong lòng chê cười, quả nhiên, với mấy hoàng tử này, thì cái gì cũng phải nhường đường cho nghiệp lớn thiên thu của họ. Có điều, thân là một nam nhân, hắn biết rõ lực hấp dẫn của quyền lực, hơn nữa hai người đã cùng đứng ở trên một con thuyền, tia khó chịu trong lòng kia tất nhiên không tiện bộc lôn ra, mà chỉ mất tự nhiên gật gật đầu.
Ánh mắt Lục hoàng tử sáng lên, sau đó liền khôi phục như thường, nói: “Mấy ngày nay ta phái người theo dõi phủ Thượng thư và Yến Vương, nhưng đều không phát hiện ra cái gì dị thường, không biết bọn họ đã giấu Giai Minh ở đâu.”
Trong lòng La Thiên Trình thất vọng, cắn răng nói: “Ta đi gặp Dương Dụ Đức.”
Lục hoàng tử ngăn cản hắn: “Cẩn Minh, Dương Dụ Đức chắc chắn sẽ bắt ngươi thiêu hủy chứng cứ, bẩm báo với Phụ hoàng rằng Kinh Châu không có dị thường gì, thì mới chịu thả Giai Minh.” Lần này, là cơ hội cực tốt để vặn ngã Yến Vương. Một khi bỏ qua, thì cơ hội vuột mất rồi sẽ không trở lại nữa.
“Còn không thì sao?” La Thiên Trình bình tĩnh nhìn Lục hoàng tử, giọng nói bình thản, nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc, “Vương gia có thể không hiểu, nhưng với Thiên Trình, an nguy của nội tử so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Chuyện gì cũng có thể đấu lại một lần nữa, chỉ có người, một khi xảy ra chuyện, thì chính là vĩnh viễn hối hận.”
Lục hoàng tử nhắm mắt, một lúc lâu sau lại mở ra, thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng, ta tin tưởng ngươi, muốn vặn ngã Yến Vương, sau này chúng ta còn có biện pháp khác.” Nếu như người đó là Giai Minh, vì thế mà chậm một chút, cũng đáng giá, ít nhất, sẽ không để cho nàng ấy thương tâm.
Trong lòng La Thiên Trình khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi, hắn không phải là không thử dò xét Thần Vương. Với một hoàng tử có tâm với Đế vị, hắn không cầu hắn ta có trạch tâm nhân hậu, phải biết rằng trong trận chiến chính trị thảm thiết biến hóa khôn lường này, người có trạch tâm nhân hậu rất khó bộc lộ tài năng, nhưng ít nhất cũng phải biết tôn trọng điểm mấu chốt của người đi theo hắn ta, được chim quên ná, được cá quên nơm, đó là tất cả những người có công tòng long (công phò tá ủng hộ vua) đều sợ.
“Vậy ta đi đây.” La Thiên Trình liền theo mật đạo lúc đến lui ra ngoài.
Đứng ở đầu phố, nghe tiếng gõ mõ cầm canh ở xa xa, hắn dừng chân một lát, rồi mấy cái lên xuống liền biến mất ở góc phố.
Dương thượng thư cũng không ngủ được ngon giấc. Mặc dù tin tức La Thiên Trình và Âu Dương Trạch rớt xuống sông truyền đến, nhưng trong lòng lão ta vẫn không yên, cứ có cảm giác một người như vậy mà lại bỏ mạng theo đúng y như kế hoạch của họ, thì cũng quá dễ dàng. Lão ta xoay người mấy lần, thấy hơi khát nước, liền ngồi dậy, nhưng vừa định xuống giường, thì đột nhiên bỗng cứng đờ.
Bên cạnh bàn gần cửa sổ, có một người đang ngồi.
“La thế tử?” Sau cơn hoảng sợ lúc đầu, Dương thượng thư đã tìm về giọng nói, lúc nói chuyện còn hơi run rẩy, “Sao ngài lại ở đây?”
La Thiên Trình đứng lên, thản nhiên nói: “Tìm vận may thôi.” Bản thân Dương thượng thư là Thượng thư bộ Lễ, đặc biệt chú trọng hình tượng, trong nhà không có tiểu thiếp, hôm nay không phải mùng một, cũng không phải mười lăm, chắc là phu nhân Thượng thư đã hơn năm mươi cũng không giữ được người, vậy mười phần thì có chính phần là ở thư phòng. Vì vậy hắn trực tiếp tới đây, một là sợ trễ một khắc, Kiểu Kiểu sẽ có thêm một khắc nguy hiểm, điều còn lại cũng là muốn Dương thượng thư sinh lòng kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dương thượng thư khôi phục lại bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có kiêng kỵ nồng đậm: “La thế tử thật là phúc lớn mạng lớn.”
“Nhờ phúc của Dương thượng thư. Chúng ta nói thẳng đi, hiện tại nội tử đang ở đâu?”
Dương thượng thư nhìn chằm chằm La Thiên Trình, cười lên ‘Ha hả’: “Vợ chồng La thế tử tình thâm, quả nhiên danh bất hư truyền. La thế tử yên tâm, huyện chủ Giai Minh đang một nơi an toàn, chỉ cần La thế tử biết cần phải làm gì, thì đến lúc đó, tự nhiên châu về hợp phố (vật quy nguyên chủ).”
“Dương thượng thư nói miệng không bằng chứng, ta muốn thấy tín vật của nội tử.”
“La thế tử chờ một lát.” Dương thượng thư rung chuông, một nam tử có mặt mũi bình thường đi vào. “Lấy đồ ra.”
Nam tử xoay người đi ra ngoài, không lâu sau liền đi vào, trong tay có thêm một cái hộp.
“Mời La thế tử xem.”
La Thiên Trình vươn tay nhận lấy, mở hộp ra, lộ ra một cây trâm khắc hình hoa đào. Ánh mắt hắn căng thẳng, cây trâm hoa đào này, chính là năm đó lúc thành thân, hắn tự tay tặng cho Kiểu Kiểu, cứ đến mùa xuân mùa hạ, thì Kiểu Kiểu liền rất thích cài lên tóc.
Thấy vẻ mặt La Thiên Trình thay đổi, Dương thượng thư hài lòng cười cười: “La thế tử, thế nào?”
La Thiên Trình liếc lão ta một cái, khóe miệng cắn chặt nói: “Ngày mai, ta sẽ xuất hiện ở kinh thành, phục mệnh với Hoàng thượng.”
“La thế tử sảng khoái.” Dương thượng thư cười lớn lên.
La Thiên Trình ra khỏi phủ Thượng thư, ngay trong đêm liền đi gặp Âu Dương Trạch.
“Cái gì, ngươi bẩm báo với Hoàng thượng rằng, không điều tra ra bất cứ điểm nào không ổn?”
“Ừ, tạm thời ngươi vẫn ẩn ở trong bóng tối, chờ ta truyền tin tức rồi lại xuất hiện cầm tất cả chứng cứ dâng lên cho Hoàng thượng.”
Âu Dương Trạch lắc đầu liên tục: “Như vậy sao được, những chứng cứ kia đều là ngươi tìm ra, ta chỉ là giúp một tay thôi. Như vậy, chẳng phải là đoạt công lao của ngươi, còn để cho Hoàng thượng trách cứ ngươi làm việc thất trách sao?”
“Ta nguyện ý tặng công lao cho ngươi, không được sao?”
“Không được, chiếm đoạt công lao, ta không làm được.”
La Thiên Trình cười cười: “Coi như giúp ta một lần đi. Dương gia vừa ngã, chỉ sợ Yến Vương cũng sẽ mất Thánh tâm, chỉ còn lại có Tú Vương, Quế Vương và Thần Vương, ta thật sự không cần dệt hoa trên gấm, xen vào mấy chuyện đó.”
Âu Dương trạch mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng đối phương đã không nói, hắn cũng không nên hỏi kỹ, chỉ đành phải gật đầu.
Bình luận truyện