Chương 17: Lư hương ngư văn (bốn)
Cảnh biển đảo Tứ Thủy vô cùng sạch đẹp, cây cọ trồng trên đảo vừa cao vừa thẳng, vươn lên trời xanh.
Từ Trịnh gia lủi ra Nam Tinh đi trên đường có hàng cây thật dài, cho dù phải nghe du khách ồn ào, cũng thoải mái hơn bị ba anh em Trịnh gia thay phiên nhau oanh tạc.
Đi hết con đường, phía trước có ba con đường nhỏ có thể đi thông qua đại lộ cùng chiều, Nam Tinh đi vào con đường quạnh quẽ nhất. Trong đường nhỏ còn có đường nhỏ khác, Nam Tinh đi rồi lại đi, đi đến một cái ngõ hẹp không người, từ ba lô lấy tờ giấy đen ra bậc lửa.
Ánh lửa cháy trụi, giấy trắng lộ ra.
Tờ giấy trắng nâng một góc lên ở trong không khí ngửi ngửi, cân nhắc một hồi lâu, mới chọn một hướng. Đi một lúc lại cảm thấy không đúng, lại đi qua hướng khác.
Qua lại vài lần, cũng chưa có biện pháp xác định phương hướng. Bực bội nằm bẹp trên mặt đất, bốc khói xì xì lên, đem chính mình thiêu trụi.
Nam Tinh làm nhiều nhiệm vụ, lại rất ít thấy nó như vậy. Đồ cổ có thể làm giao dịch cũng không nhất định là bị chôn sâu dưới nền đất, nhưng trước kia gặp tờ giấy tức giận đến tự thiêu, đều là do địa cung quá sâu, nó không có biện pháp cảm ứng được, mới tự thiêu.
Trên hòn đảo nhỏ này không có hơi mộ cổ, thì chắc là không phải nằm trong địa cung bị đóng kín.
Vậy chỉ có một khả năng, món đồ cổ có cùng nhịp thở với Trịnh lão gia tử, có thể phục sinh ông ta, đã bị thứ gì phong ấn.
Nam Tinh thấy tờ giấy trắng tìm không thấy, từ ba lô lôi ra một cái hộp dài. Hộp dài cỡ cánh tay, nhưng bề ngang mảnh không đến hai ngón tay. Mở hộp ra, bên trong là một cây bút lông dài, dưới đáy còn có một cái hộp chu sa nhỏ xíu.
Nàng nâng bút chấm nhẹ vào chu sa, tay chậm rãi buông ra. Bút lông đứng thẳng tắp, xoay quanh một vòng, cuối cùng ngã hướng về phía bắc, một sợi tơ đỏ hiện ra nối thẳng phía bắc.
Nam Tinh cất bút chu sa đi, thả vào lại trong ba lô, men theo sợi tơ đỏ kia đi về phía bắc.
Một đường du khách đông đảo, nhưng bọn họ không nhìn thấy sợi tơ đỏ kia.
Nam Tinh không đi quá xa, đi qua hai ngõ hẻm hai đại lộ, lại vào một cái hẻm nhỏ, đến khi đi ra, đã đứng trước mặt một tòa nhà.
Du khách không ngừng ra ra vào vào, là một điểm du lịch.
Nàng ngẩng đầu nhìn, bảng hiệu cổ hương cổ sắc kia viết —— Viện bảo tàng.
Nam Tinh đã hiểu vì sao tờ giấy trắng tìm không thấy đồ vật đến mức tự thiêu, viện bảo tàng đồ cổ nhiều, còn xuất xứ từ nhiều mộ cổ hoặc do nhiều người hiến, bọn chúng có khí tràng không giống nhau, làm nhiễu loạn hơi thở khó theo dấu vết. Không giống đồ cổ trong địa cung, chúng ở bên nhau mấy trăm năm mấy ngàn năm, khí tràng đã sớm hòa hợp.
Nam Tinh mua vé vào cửa, lấy thân phận du khách đi vào, cuối sợi tơ đỏ, chính là món đồ cổ nàng phải tìm, rồi trộm đi mười phút mệnh.
Bản thân đảo Tứ Thủy không có đồ cổ gì, nhưng thành phố có, vì dễ cho du khách tham quan hiểu biết, mới khuân vác vài món tới hòn đảo nhỏ này.
Các loại đồ cổ trong Viện bảo tàng có hơi thở hỗn độn, vận mệnh chú định là thấy được khí tràng giao triền, còn nghe thấy —— tiếng cãi nhau.
"Cái bô đối diện kia, ngươi cách xa ta một chút, dựa vào cái gì ngươi có thể ở cạnh thanh kiếm đồng thau như ta."
"Càng không! Càng không! Hôi chết ngươi! Hôi chết ngươi."
"Nhớ năm đó, ta có thể đổi một đầu lợn rừng."
"Xì, hiện giờ chỉ là một đống vỏ sò rách nát."
"Thật nhiều người a! Thật nhiều người a."
"Bây nhiêu người đây tính cái gì, năm đó ta ra lệnh một tiếng, trăm vạn hùng binh đều phải nghe ta chỉ huy."
"Hổ phù từ thời Chiến quốc bây giờ còn đắc ý cái gì."
"Câm miệng! Câm miệng!"
"Câm miệng! Câm miệng!"
......
Nam Tinh vừa đi vừa nghe, mớ đồ cổ này đã cả đống tuổi, cãi nhau lại như đám nhãi ranh. Nàng đảo qua từng hàng đồ cổ, quẹo qua một cái lồng triển lãm bằng kính, tới một cái góc chết.
Nơi tơ hồng chỉ thẳng tới, đúng là trong cái góc chết kia.
Nam Tinh chậm rãi đi về phía món đồ cổ được trưng bày kia, sau khi đến gần phát hiện nó dị thường trầm mặc, không có hơi thở hoạt bát của đồ cổ bình thường, thậm chí có chút thoi thóp.
Đây là một cái lư hương, thứ mà cổ nhân dùng để đốt hương liệu. Lư hương bằng đồng thau khá nhỏ nhắn, to cỡ bàn tay, khắc mấy con cá chép đang bơi, là một cái lư hương ngư văn rất tinh xảo.
Nam Tinh xoay người ra ngoài, ra khỏi viện bảo tàng, nàng liền gọi điện thoại cho Phùng Nguyên. Di động là Phùng Nguyên đưa nàng, danh bạ chỉ lưu số của hắn. Lớn hơn so với cái cũ của nàng, cầm trên tay cũng thấy nặng, hiện giờ kích cỡ di động, càng ngày càng giống cục gạch.
Phùng Nguyên đang trốn Trịnh Tiêu đằng sau biệt thự Trịnh gia thấy người gọi vội vàng tiếp máy, vẻ mặt đưa đám hỏi: "Cô lần sau nhảy cửa sổ có thể báo trước cho tôi một tiếng hay không? Trịnh Tiêu cho là tôi giấu cô đi rồi, tức giận đến mắng ầm lên. Bà chị này mà mắng chửi cũng thật lợi hại, miệng như dao găm."
Hắn tố khổ một phen, lại hỏi: "Cô tiến triển thế nào?"
"Tìm được món đồ cổ có liên hệ với Trịnh lão gia tử, nhưng nó ở viện bảo tàng."
"Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Trước khi trời tối cậu đem toàn bộ cấu tạo kiến trúc và bản vẽ viện bảo tàng giao cho tôi, tôi chờ cậu ở cái quán cậu đón tôi lúc trước."
Phùng Nguyên khựng lại, đoán được ý đồ của nàng: "Không phải là cô muốn trộm viện bảo tàng đi?"
"Đô ——"
Điện thoại cắt đứt.
Nam Tinh nhìn sắc trời, còn ba tiếng nữa trời mới tối. Nàng còn phải quay lại thu sợi tơ đi, nếu không nó sẽ luôn ở đó. Tuy là không có mấy ai nhìn thấy nó, nhưng lỡ có, liền phiền toái.
Tốc độ nàng quay lại rất nhanh, xuyên qua tám ngõ chín ngách, về tới con ngõ nhỏ kia.
Nhưng con ngõ hầu như không người qua lại kia lúc này lại có người. Hình như là cảm giác có người đến, người nọ nghiêng người nhìn về phía Nam Tinh.
Hai người vừa đối mặt, cũng không bất ngờ việc đối phương có thể thấy sợi tơ đỏ này.
"Cô khỏe hơn chưa?" Khâu Từ thấy nàng bước nhanh tới, cười, "Có vẻ tốt rồi."
Nam Tinh muốn thu hồi sợi tơ đỏ kia, nghĩ đến Khâu Từ, hơi do dự, nhưng hắn nếu đã gặp qua mình có thể quay về quốc gia cổ, một sợi tơ đỏ thật sự không tính là gì, vì thế hiên ngang đem nó thu đi, không hề kiêng dè. Bất quá Khâu Từ có thể nhìn thấy, vẫn làm nàng thấy ngoài ý muốn, hắn rốt cuộc là có thân phận gì, vì sao cái gì cũng có thể thấy, rồi lại có vẻ không phải đồng môn, nếu không sẽ không lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khi ở trong địa cung cũng như mới vừa rồi.
Khâu Từ thấy nàng một cuộn rồi một cuộn thu sợi tơ lại, động tác nhẹ nhàng, sắc mặt tĩnh lặng, lại có vẻ tao nhã một cô gái nên có, bộ dạng này, sợ là rất khó gặp. Hắn không khỏi nhìn thêm vài lần, bằng không đợi lát nữa nàng lại muốn lãnh đạm xa cách, còn hung dữ.
"Đừng nhìn tôi." Nam Tinh nếu không phải muốn thu sợi tơ, lại ngại ngùng vì hắn còn mua thuốc cho mình, mới không muốn ở đây để cho một tên nam nhân ngắm nghía.
Khâu Từ cười cười, dời mắt đi rồi nói: "Cô thật không hiếu kỳ tôi là người như thế nào sao?"
"Hỏi anh sẽ nói?"
"Không bằng như vậy đi, chúng ta trao đổi, cô nói cho tôi cô là ai, tôi nói cho cô tôi là ai."
Nghe thấy có vẻ rất công bằng, nhưng Nam Tinh không nói, chỉ hỏi: "Tôi là trộm mệnh sư, điểm này anh đã biết, anh muốn làm giao dịch lỗ vốn?"
Khâu Từ nói: "Tuy biết là trộm mệnh sư, có thể từ trên đồ cổ trộm mười phút mệnh cho người đã chết, nhưng làm sao để trộm, lại vì sao lại trộm, trộm tới để làm gì, lại không ai biết, ít nhất tôi không biết, cho nên chúng ta làm giao dịch đi."
"Không." Nam Tinh kiên định nói, "Tôi cự tuyệt."
Bị dự tuyệt đúng như trong dự kiến, nhưng Khâu Từ vẫn thở dài: "Trên thế giới sao lại có người không có lòng hiếu kỳ."
Nam Tinh cuối cùng cũng thu xong sợi tơ, nói: "Tôi phải đi, anh đi hướng nào?"
Khâu Từ nói: "Cô đi hướng nào? Quy củ cũ, tôi đi hướng ngược lại."
Nam Tinh gật gật đầu, đi về phía bến tàu. Khâu Từ chờ nàng đi rồi, mới đi về hướng ngược lại. Đi qua mấy cái ngõ nhỏ, khi đi ngang qua Viện bảo tàng thì nhìn thoáng qua. Hắn biết trộm mệnh cần đồ cổ, trên đảo này ngoại trừ biệt thự của Dương gia, nơi đồ cổ nhiều nhất chính là viện bảo tàng, Nam Tinh vừa rồi đến từ hướng này, làm hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sau lưng Viện bảo tàng, chính là biệt thự Dương gia. Hắn ấn chuông cửa, người hầu ra mở cửa, thấy hắn liền hơi khom người nói: "Dương tiên sinh và Lê tiên sinh đang đợi ngài."
&&&&&
Phùng Nguyên làm việc rất nhanh, trời chưa tối đã tìm đủ tư liệu. Hắn thật sự là người rất chuyên nghiệp, lúc tra tư liệu một ngụm nước cũng chưa uống, lúc này vừa ngồi xuống liền uống một cốc nước lớn, mới thở ra.
Nam Tinh nhìn bản vẽ hắn giao cho nàng, thấy năm xây dựng, nói: "Đã xây ba mươi năm? Nhưng bên trong thoạt nhìn không có lâu như vậy."
Phùng Nguyên nói: "Mắt thật sắc. Hai năm trước nơi đó từng được tân trang lại, bất quá kiến trúc cấu tạo không có thay đổi."
"Tân trang lại?"
Phùng Nguyên giải thích: "Trên đảo Tứ Thủy có một nhà sưu tầm tư nhân, họ Dương, thấy viện bảo tàng quá cổ xưa, vì thế tài trợ chi phí tân trang, còn quyên tặng mười mấy món đồ cổ giá trị liên thành, là một nhà sưu tầm rất khẳng khái. Đáng tiếc......"
Nam Tinh giương mắt: "Đáng tiếc?"
"Khi còn trẻ bị ngã ngựa, chân bị liệt bảy tám năm, ngày thường đi ra ngoài đều dựa vào xe lăn." Phùng Nguyên nghĩ nghĩ, bổ sung, "Biệt thự của ông ta ở ngay sau Viện bảo tàng, cách không xa."
"Được."
Phùng Nguyên nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: "Cô thật sự muốn đến Viện bảo tàng chôm đồ? Bị bắt được là xong đời, hơn nữa đây là tài nguyên quốc gia, làm như vậy không đạo đức."
Nam Tinh nói: "Cậu về Trịnh gia trước đi, tôi sẽ giải quyết."
"Nhưng mà...cô thật sự muốn trộm?"
Nam Tinh khựng lại, Phùng Nguyên chợt cảm thấy nàng "mặt lộ sát khí", hắn hoảng hồn bắt đầu uống nước, sợ bị nàng làm thịt. Nam Tinh hòa hoãn sự bực bội lại, trước kia Đào lão bản chưa bao giờ hỏi nhiều như vậy, cho dù nàng nói muốn đi trộm máy bay, Đào lão bản cũng sẽ nói "Đi đi".
Nàng muốn đổi người môi giới.
Phùng Nguyên biết nàng không thích giải thích nhiều, cẩn thận nói: "Không nói cũng không sao."
"Tôi sẽ trả lại, hoàn hảo không tổn hao gì, cũng sẽ không có ai phát hiện." Nam Tinh nhẫn nại nói, rồi hỏi, "Còn hỏi gì nữa không?"
Phùng Nguyên lật đật lắc đầu, không dám hỏi, sợ nàng tùy thời kéo thanh đao 30 mét ra chém hắn. Hắn nói: "Tôi chờ tin của cô, có gì liên hệ điện thoại."
"Được."
Thời gian Viện bảo tàng đóng cửa là 6 giờ chiều, viện có hai bảo an tuần tra, nhưng phần lớn đều là ở phòng điều khiển, cũng không giống trong phim truyền hình, đi qua đi lại tuần tra, cũng không có công nghệ điện tử phòng trộm quá cao cấp.
Bất quá trong viện đều che kín cameras, nếu một người muốn trà trộn vào, vô luận như thế nào đều sẽ bị theo dõi nhìn thấy.
Bóng đêm yên lặng, vừa đến 2 giờ sáng. Đảo Tứ Thủy đã không còn du khách, Nam Tinh trước khi trời tối cũng đã ở ngõ nhỏ, lúc này nhìn đóa mây đen trên bầu trời, mây đen mới vừa xẹt qua, mặt đất đen kịt, mới tới bãi cỏ không có gắn camera bên ngoài viện bảo tàng, từ ba lô lấy ra một xấp giấy đen.
Giấy đen bay tản ra, dán lên cửa sau Viện bảo tàng bò lên trên, bò đến sau cameras, đột nhiên dùng thân giấy ngăn trở.
Nam Tinh lập tức chạy tới mở khóa, trước sau không tới năm giây, đã mở ra cửa sau. Giấy đen mở đường, dọc đường che chắn cameras, Nam Tinh chạy vụt qua, mỗi chỗ đều không tới vài giây, chờ Nam Tinh đi qua, giấy đen lập tức tản ra. Nhìn từ phòng điều khiển, cameras chớp tắt, giống như không nhạy.
Bảo an thấy, nói: "Sợ là theo dõi hỏng rồi đi! Ngày mai phải gọi người đến sửa một chút."
Một người khác nói: "Tôi đi tuần nhìn xem."
Cameras vẫn cứ đen vài giây liền khôi phục bình thường, bảo an đi tuần tra một lần, cái gì cũng không phát hiện. Chờ đi đến cửa sau, khóa cửa cũng không mở, không có gì khác thường.
Vừa lủi ra chưa tới ba giây Nam Tinh còn dán trên vách tường cửa sau, nghe tiếng chân bảo an rời đi, mới cúi đầu nhìn lư hương ngư văn trên tay.
Trong viện bảo tàng, đám hàng xóm của lư hương đang sôi nổi dò xét vật nhỏ mới vừa đến kia.
"Tiểu huynh đệ, cái lư kia đâu? Nữ nhân vừa rồi là ai, tuổi không nhỏ a, còn già hơn cả ta." Món khí cụ men sứ màu thời Thanh mở miệng nói.
"Ngươi còn dám kêu nó tiểu huynh đệ, không lớn không nhỏ." Chén sứ trắng thời Tống ở bên cạnh nói, "Nên kêu đại ca, cùng thế hệ với ta."
Bên cạnh ríu rít, tờ giấy đen nghẹn một hơi bấtđộng như núi đứng ở vị trí vốn là của cái Lư hương, trong cameras, vẫn là bộdáng Lư hương, phảng phất như cái gì cũng chưa phát sinh.
Bình luận truyện