Trộm Nhìn Ánh Sáng
Chương 3
Edit: Ry
Ba giờ chiều ngày 19, Tạ Thời Dã đúng hẹn đến khách sạn Vạn Lệ. Trên đường phải đổi mấy lần xe mới cắt đuôi được đám chó săn. Trên người y có nhiều tư liệu nên đám người muốn bám đuôi tạo scandal cũng nhiều, ở phương diện này, Tạ Thời Dã quá thành thạo rồi, lúc cần phải cho chó săn ít tư liệu viết bài y vẫn sẽ cho.
Dù sao thì có rất nhiều bộ phim cần phải tương tác diễn trò với nhau, truyền ra tin đồn mập mờ giữa nam nữ chính.
Có scandal thì sẽ có chủ đề nóng, độ nổi tiếng cũng cứ thế mà tăng lên, nhưng Tạ Thời Dã khống chế rất tốt, gần như không có búa thật. Mấy năm qua y cũng đã hẹn hò mấy lần, trong lúc yêu đương cũng đối xử rất tốt đẹp, chia tay trong hòa bình, không đến mức để lại nhược điểm gì để ngày sau người ta tuôn ra tạo bê bối.
Năm nay y 29, fan hâm mộ gần như đã có thể tiếp nhận sự thật rằng y sẽ yêu đương, không như mấy năm đầu, lúc ấy quá hot, mấy nữ minh tinh truyền ra tin đồn với y đều bị tấn công trên Weibo, nhục mạ rồi bôi đen, đủ loại khó coi.
Xuống xe, y đeo khẩu trang cộng thêm mũ với kính râm, vào đến thang máy rồi vẫn chưa bỏ kính ra, tầm mắt đen kịt đụng phải một người, y cúi đầu, khẽ nói xin lỗi, người kia cũng ôn hòa trả lời không sao.
Chỉ là một câu không sao ấy thôi, khiến cả người Tạ Thời Dã cứng đờ, dường như từ lòng bàn chân có một dòng điện chạy lên, chạy thẳng vào trái tim, làm nó vừa đau đớn vừa tê dại. Tạ Thời Dã nhíu mày mím môi, kéo mũ thấp xuống lùi về sau một bước, chỉ hận không thể dán cả người lên tường thang máy.
Người kia quay đầu hỏi: "Cậu muốn lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã cách lớp kính râm đối mắt với anh, thầm nghĩ, ảnh đế Phó ra ngoài đúng là quá khiêm tốn, ở nơi công cộng như vậy mà cũng không đeo kính râm che mặt một chút, chắc là không sợ gặp phải fan hâm mộ.
Thấy y không nói gì, Phó Húc hơi nhướng mày, nhắc lại: "Lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã vội vàng đáp: "Tầng 18."
Trùng hợp như vậy, Phó Húc cũng muốn lên tầng 18, anh lại quan sát Tạ Thời Dã một chút, đột nhiên hiểu ra. Lông mày nới lỏng, ấn nút lên tầng 18.
Chờ lên đến nơi, Tạ Thời Dã ra khỏi thang máy, lấy điện thoại di động, tranh thủ lúc có sóng nhắn lại mấy câu với người đại diện, trợ lý ở trong nhóm chat hỏi y ở đâu rồi.
Y phải đổi xe liên tục, quá phiền phức, nên để mình y tránh đám chó săn, người đại diện và trợ lý cứ lái xe thẳng đến khách sạn là được.
Tạ Thời Dã nhíu mày trả lời, nhắn bọn họ không cần phải đến, y mang nhiều người đến chỗ phỏng vấn như vậy, chưa biết chừng Chung Xương Minh lại nghĩ là y đang chơi bài lớn.
Cao Lương nói trên Wechat: "Nhưng cậu vốn là hàng hiệu* mà."
*Từ chơi bài lớn và hàng hiệu ở đây đều viết là 大牌. Cái trước có nghĩa kiểu như chơi trội, tạo khí thế, ra vẻ ngôi sao. Cái sau mang nghĩa hàng chính hiệu, ngôi sao lớn.
Trợ lý còn nói: "Những người kia chắc chắn sẽ dẫn người theo, bên cạnh anh lại không có ai, mất mặt lắm."
Tạ Thời Dã: "Gương mặt này của tôi chính là mặt mũi."
Cao Lương và trợ lý không phản bác được, còn cảm thấy khá là có lý.
Trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, Tạ Thời Dã bị giật mình, con ngươi hơi co lại, suýt nữa lùi về sau, Phó Húc bận như vậy mà vẫn ung dung đứng ở bên cạnh, đây là đang... Chờ y à?!
May mà y chưa tháo khẩu trang với kính râm xuống, nếu không thì chắc chắn anh sẽ thấy vẻ mặt buồn cười của y lúc này.
Phó Húc thấy y ngẩng đầu thì nói: "Biết số phòng không? Đàn em Tạ."
Phó Húc vẫn luôn tốt tính như vậy, giống như năm đó, anh rất săn sóc đám sinh viên năm nhất, có thể nói là đàn anh tốt nhất trường. Đám đàn em đáng thương thầm mến vị đàn anh họ Phó này, có thể xếp thành một hàng dài từ cửa trường đến trung tâm thành phố.
Bị nhận ra, Tạ Thời Dã bèn tháo kính râm và khẩu trang, y rũ mắt, không lạnh không nhạt trả lời: "Chào đàn anh."
Phó Húc tươi cười đi lên trước dẫn đường. Nếu như nói Phó Húc rất săn sóc sinh viên mới, thì Tạ Thời Dã chính là đứa đàn em được đối xử đặc biệt nhất trong đám sinh viên.
Phó Húc quý tài, rất có lòng mà chỉ bảo cho vị đàn em này, còn từng mang canh đến cho Tạ Thời Dã suốt một tuần vì y lên sân khấu bị đói bụng đến choáng váng.
Sau này nghĩ lại, Tạ Thời Dã cũng không biết trong những bát canh kia có bỏ thuốc phiện gì không mà khiến y nhớ mãi không quên, uống qua biết bao nhiêu cửa tiệm rồi cũng không tìm được hương vị đó.
Thật ra thái độ của y quá gượng gạo, nếu y là Phó Húc, đối mặt với một đứa đàn em mình từng hết lòng đối đãi, lại gặp phải loại thái độ này, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Một người là ảnh đế của quá khứ đã giải nghệ đang trên con đường xây dựng lại, một người là idol gà mới nở đang hot, y lạnh nhạt với Phó Húc cũng là bình thường. Thân phận không còn giống như xưa, địa vị cũng vậy.
Nhưng bình thường không có nghĩa là đúng, sau khi vào phòng, thái độ của Phó Húc rõ ràng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Xương Minh. Địa điểm phỏng vấn ở khách sạn chắc là để giữ bí mật, chỉ cần có đủ kĩ năng diễn xuất, ở đâu cũng có thể diễn được.
Chung Xương Minh ghi nhớ thân phận của đại minh tinh họ Tạ, cố ý dời thời gian phỏng vấn của y lên trước các diễn viên khác, để y hưởng thụ sự đãi ngộ duy nhất này.
Ở sau chiếc bàn dài, Chung Xương Minh đan mười ngón tay vào nhau, cười đến hiền lành: "Tiểu Tạ đến rồi đấy à."
Tạ Thời Dã cởi áo khoác, bỏ mũ xuống. Y vừa làm thế xong, Chung Xương Minh lập tức mở to mắt, động tác lật kịch bản của Phó Húc cũng khựng lại, biên kịch Hạng của « Xuất thế » cũng sáng mắt lên.
Hóa ra là Tạ Thời Dã để tóc dài, tùy ý búi ở trên đầu, dùng trâm gỗ cố định, tạo hình này rất giống với Bạch Trường An ở trong kịch bản.
Võ học của Bạch Trường An ở trong « Xuất thế » thuộc về Đạo giáo, tôn sùng sự tự do của tâm tưởng, Tạ Thời Dã mặc một chiếc áo trắng, càng đâm trúng vào đáy lòng biên kịch Hạng, khiến gã có cảm giác như Bạch Trường An sống dậy rồi.
Nhưng mà Chung Xương Minh lại không dễ bị tác động như vậy, cách ăn mặc lần này của Tạ Thời Dã trong mắt ông chỉ là ăn may thôi, rốt cuộc có diễn được hay không thì cần phải mang đao thương kiếm thật ra mà dùng.
...
Tống Y đến sớm gần một tiếng vì cậu muốn để lại ấn tượng tốt với đạo diễn Chung. Khi bước chân lên tấm thảm của khách sạn, cậu ta căng thẳng chết đi được, kịch bản cũng bị xoắn chặt trong tay, khiến cho nó dúm dó.
Đi đến trước cửa phòng 1806, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, quá yên tĩnh, bên ngoài hành lang không có bất kì ai.
Cửa phòng 1806 không khóa, lộ ra một cái khe nhỏ, Tống Y khẽ đẩy một chút đã bị một giọng nói đau lòng làm cho hoảng sợ, động tác khựng lại.
Giọng nói kia trong trẻo, tràn đầy tình cảm, Tống Y đã từng diễn kịch sân khấu hồi ở đại học, vừa nghe đã biết kĩ thuật của người này rất vững.
Người kia nói: "Hồ đồ! Những gì sư phụ nói, đệ quên rồi ư?!"
Một giọng nói khác vang lên: "Sư huynh, huynh đừng ngây thơ nữa, huynh thật sự cho rằng cứ trốn ở nơi này là thiên hạ sẽ thái bình sao, huynh không nhìn không nghe là mọi chuyện sẽ không tồn tại ư!"
Tống Y đẩy cửa ra, thuận theo khe cửa, cậu nhìn thấy Phó Húc đang bước từng bước tới gần Tạ Thời Dã, cho đến khi chặn người vào tường mới ngừng lại.
Tuy đã bị đẩy vào góc tường, nhưng khí thế của Tạ Thời Dã không mảy may suy yếu, y hơi hất cằm lên, thể hiện mấy phần bản tính lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này bờ môi y lại khẽ run, ánh mắt cũng toát ra chút đau đớn, có vẻ cố gắng nhẫn nhịn.
Phó Húc càng lúc càng đến gần, anh ngừng lại ở một góc độ cực kì mập mờ, bỗng nhếch môi cười một tiếng, tiếng cười kia tràn ngập sự trào phúng, kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Xen lẫn giữa ánh mắt của hai diễn viên là bao tình cảm được kéo căng, gần như muốn cọ sát ra những tia lửa vô hình trong không khí. Bọn họ khống chế toàn bộ bầu không khí trong phòng, khiến cho người ta không kìm lòng được mà phải dán mắt lên người họ, không cách nào rời đi.
Lúc này, Phó Húc lại làm một động tác không ai ngờ được. Anh đột nhiên giơ tay tháo trâm gỗ trên tóc Tạ Thời Dã, tóc dài như thác đổ, nghiêng nghiêng tỏa xuống, Phó Húc giơ lên chiếc trâm gỗ kia, đầu ngón tay xuyên qua mấy sợi tóc của Tạ Thời Dã.
Anh nói: "Tôi hận nhất là dáng vẻ giả vờ chính đáng này của anh, rốt cuộc sư phụ thích anh ở điểm gì chứ."
Lời thoại này không có trong kịch bản, Tống Y đã đọc kịch bản vô số lần, cậu chắc chắn không có đoạn này, nhưng lại rất giống những gì Bạch Khởi Phong sẽ nói. Tình cảm của hắn dành cho người sư huynh này gần như là trách nhiệm, đơn giản mà nói, chính là vừa hận vừa yêu, vừa ghen ghét cũng lại vừa yêu.
Lúc đầu Tống Y thấy Tạ Thời Dã đối diễn với Phó Húc mà không bị lép vế đã đủ giật mình rồi, không ngờ màn diễn phát sinh ngay tại chỗ này cũng không làm khó được y.
Tạ Thời Dã trả lời, từng câu từng chữ: "Tôi là sư huynh của cậu, cả đời này cũng không thay đổi."
Lúc này, Chung Xương Minh lại mạnh mẽ cắt ngang vở kịch đương lúc cao trào, ông kêu ngừng, tay cầm điếu thuốc, hàng mày nhíu chặt: "Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, Tiểu Tạ, cậu về đợi tin tức đi."
Phó Húc thu hồi cảm xúc toàn thân, lùi lại một bước, trả lại trâm gỗ cho Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã cụp mắt nhận lấy, nhưng không quấn lại lên tóc mà nhét vào trong túi, đeo mũ với khẩu trang lên, cúi chào mấy người ở trong phòng, rồi cứ thế rời đi.
Lúc đi tới cửa nhìn thấy Tống Y còn khẽ gật đầu. Khi hai người lướt qua nhau, Tống Y còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tạ Thời Dã, không quá nồng, như ẩn như hiện, có phần quyến rũ.
Không hổ là minh tinh lớn, nhìn thấy người thật còn xinh đẹp động lòng người hơn cả trên TV.
Mặc dù cái từ này không dùng để miêu tả đàn ông, nhưng giờ phút này, Tống Y không tìm thấy từ nào thích hợp hơn nó. Dáng người cũng quá tốt, hình như chỉ thấp hơn Phó Húc một chút.
Chờ Tạ Thời Dã đi rồi, Tống Y nghe thấy tiếng Hạng Tiến trách móc Chung Xương Minh: "Đang hay mà, tôi còn muốn xem tiếp ra sao."
Chung Xương Minh nặng nề rít một hơi thuốc, liếc Phó Húc một cái: "Còn có người đến phỏng vấn nữa."
Hạng Tiến không đồng ý nói: "Dù sao thì Bạch Trường An trong lòng tôi..." Gã giương mắt thấy Tống Y, lập tức rút lại lời nói: "Tống Y, đến rồi đấy à."
Tống Y chỉ có thể giả vờ như mình không nghe thấy, đi tới.
Cậu nghe thấy Chung Xương Minh nói với Phó Húc: "Có phải anh hài lòng lắm không hả."
Phó Húc có vẻ hơi bất ngờ: "Thầy, đây là phim của thầy mà, chọn diễn viên thế nào thầy quyết định là được."
Chung Xương Minh: "Anh không hài lòng thì anh ứng biến thêm cảnh diễn để làm gì, chẳng phải là để cho tôi nhìn à?"
Phó Húc vẫn là dáng vẻ không chút gợn sóng, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào: "Bỗng nổi hứng thôi mà thầy."
Ba giờ chiều ngày 19, Tạ Thời Dã đúng hẹn đến khách sạn Vạn Lệ. Trên đường phải đổi mấy lần xe mới cắt đuôi được đám chó săn. Trên người y có nhiều tư liệu nên đám người muốn bám đuôi tạo scandal cũng nhiều, ở phương diện này, Tạ Thời Dã quá thành thạo rồi, lúc cần phải cho chó săn ít tư liệu viết bài y vẫn sẽ cho.
Dù sao thì có rất nhiều bộ phim cần phải tương tác diễn trò với nhau, truyền ra tin đồn mập mờ giữa nam nữ chính.
Có scandal thì sẽ có chủ đề nóng, độ nổi tiếng cũng cứ thế mà tăng lên, nhưng Tạ Thời Dã khống chế rất tốt, gần như không có búa thật. Mấy năm qua y cũng đã hẹn hò mấy lần, trong lúc yêu đương cũng đối xử rất tốt đẹp, chia tay trong hòa bình, không đến mức để lại nhược điểm gì để ngày sau người ta tuôn ra tạo bê bối.
Năm nay y 29, fan hâm mộ gần như đã có thể tiếp nhận sự thật rằng y sẽ yêu đương, không như mấy năm đầu, lúc ấy quá hot, mấy nữ minh tinh truyền ra tin đồn với y đều bị tấn công trên Weibo, nhục mạ rồi bôi đen, đủ loại khó coi.
Xuống xe, y đeo khẩu trang cộng thêm mũ với kính râm, vào đến thang máy rồi vẫn chưa bỏ kính ra, tầm mắt đen kịt đụng phải một người, y cúi đầu, khẽ nói xin lỗi, người kia cũng ôn hòa trả lời không sao.
Chỉ là một câu không sao ấy thôi, khiến cả người Tạ Thời Dã cứng đờ, dường như từ lòng bàn chân có một dòng điện chạy lên, chạy thẳng vào trái tim, làm nó vừa đau đớn vừa tê dại. Tạ Thời Dã nhíu mày mím môi, kéo mũ thấp xuống lùi về sau một bước, chỉ hận không thể dán cả người lên tường thang máy.
Người kia quay đầu hỏi: "Cậu muốn lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã cách lớp kính râm đối mắt với anh, thầm nghĩ, ảnh đế Phó ra ngoài đúng là quá khiêm tốn, ở nơi công cộng như vậy mà cũng không đeo kính râm che mặt một chút, chắc là không sợ gặp phải fan hâm mộ.
Thấy y không nói gì, Phó Húc hơi nhướng mày, nhắc lại: "Lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã vội vàng đáp: "Tầng 18."
Trùng hợp như vậy, Phó Húc cũng muốn lên tầng 18, anh lại quan sát Tạ Thời Dã một chút, đột nhiên hiểu ra. Lông mày nới lỏng, ấn nút lên tầng 18.
Chờ lên đến nơi, Tạ Thời Dã ra khỏi thang máy, lấy điện thoại di động, tranh thủ lúc có sóng nhắn lại mấy câu với người đại diện, trợ lý ở trong nhóm chat hỏi y ở đâu rồi.
Y phải đổi xe liên tục, quá phiền phức, nên để mình y tránh đám chó săn, người đại diện và trợ lý cứ lái xe thẳng đến khách sạn là được.
Tạ Thời Dã nhíu mày trả lời, nhắn bọn họ không cần phải đến, y mang nhiều người đến chỗ phỏng vấn như vậy, chưa biết chừng Chung Xương Minh lại nghĩ là y đang chơi bài lớn.
Cao Lương nói trên Wechat: "Nhưng cậu vốn là hàng hiệu* mà."
*Từ chơi bài lớn và hàng hiệu ở đây đều viết là 大牌. Cái trước có nghĩa kiểu như chơi trội, tạo khí thế, ra vẻ ngôi sao. Cái sau mang nghĩa hàng chính hiệu, ngôi sao lớn.
Trợ lý còn nói: "Những người kia chắc chắn sẽ dẫn người theo, bên cạnh anh lại không có ai, mất mặt lắm."
Tạ Thời Dã: "Gương mặt này của tôi chính là mặt mũi."
Cao Lương và trợ lý không phản bác được, còn cảm thấy khá là có lý.
Trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, Tạ Thời Dã bị giật mình, con ngươi hơi co lại, suýt nữa lùi về sau, Phó Húc bận như vậy mà vẫn ung dung đứng ở bên cạnh, đây là đang... Chờ y à?!
May mà y chưa tháo khẩu trang với kính râm xuống, nếu không thì chắc chắn anh sẽ thấy vẻ mặt buồn cười của y lúc này.
Phó Húc thấy y ngẩng đầu thì nói: "Biết số phòng không? Đàn em Tạ."
Phó Húc vẫn luôn tốt tính như vậy, giống như năm đó, anh rất săn sóc đám sinh viên năm nhất, có thể nói là đàn anh tốt nhất trường. Đám đàn em đáng thương thầm mến vị đàn anh họ Phó này, có thể xếp thành một hàng dài từ cửa trường đến trung tâm thành phố.
Bị nhận ra, Tạ Thời Dã bèn tháo kính râm và khẩu trang, y rũ mắt, không lạnh không nhạt trả lời: "Chào đàn anh."
Phó Húc tươi cười đi lên trước dẫn đường. Nếu như nói Phó Húc rất săn sóc sinh viên mới, thì Tạ Thời Dã chính là đứa đàn em được đối xử đặc biệt nhất trong đám sinh viên.
Phó Húc quý tài, rất có lòng mà chỉ bảo cho vị đàn em này, còn từng mang canh đến cho Tạ Thời Dã suốt một tuần vì y lên sân khấu bị đói bụng đến choáng váng.
Sau này nghĩ lại, Tạ Thời Dã cũng không biết trong những bát canh kia có bỏ thuốc phiện gì không mà khiến y nhớ mãi không quên, uống qua biết bao nhiêu cửa tiệm rồi cũng không tìm được hương vị đó.
Thật ra thái độ của y quá gượng gạo, nếu y là Phó Húc, đối mặt với một đứa đàn em mình từng hết lòng đối đãi, lại gặp phải loại thái độ này, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Một người là ảnh đế của quá khứ đã giải nghệ đang trên con đường xây dựng lại, một người là idol gà mới nở đang hot, y lạnh nhạt với Phó Húc cũng là bình thường. Thân phận không còn giống như xưa, địa vị cũng vậy.
Nhưng bình thường không có nghĩa là đúng, sau khi vào phòng, thái độ của Phó Húc rõ ràng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Xương Minh. Địa điểm phỏng vấn ở khách sạn chắc là để giữ bí mật, chỉ cần có đủ kĩ năng diễn xuất, ở đâu cũng có thể diễn được.
Chung Xương Minh ghi nhớ thân phận của đại minh tinh họ Tạ, cố ý dời thời gian phỏng vấn của y lên trước các diễn viên khác, để y hưởng thụ sự đãi ngộ duy nhất này.
Ở sau chiếc bàn dài, Chung Xương Minh đan mười ngón tay vào nhau, cười đến hiền lành: "Tiểu Tạ đến rồi đấy à."
Tạ Thời Dã cởi áo khoác, bỏ mũ xuống. Y vừa làm thế xong, Chung Xương Minh lập tức mở to mắt, động tác lật kịch bản của Phó Húc cũng khựng lại, biên kịch Hạng của « Xuất thế » cũng sáng mắt lên.
Hóa ra là Tạ Thời Dã để tóc dài, tùy ý búi ở trên đầu, dùng trâm gỗ cố định, tạo hình này rất giống với Bạch Trường An ở trong kịch bản.
Võ học của Bạch Trường An ở trong « Xuất thế » thuộc về Đạo giáo, tôn sùng sự tự do của tâm tưởng, Tạ Thời Dã mặc một chiếc áo trắng, càng đâm trúng vào đáy lòng biên kịch Hạng, khiến gã có cảm giác như Bạch Trường An sống dậy rồi.
Nhưng mà Chung Xương Minh lại không dễ bị tác động như vậy, cách ăn mặc lần này của Tạ Thời Dã trong mắt ông chỉ là ăn may thôi, rốt cuộc có diễn được hay không thì cần phải mang đao thương kiếm thật ra mà dùng.
...
Tống Y đến sớm gần một tiếng vì cậu muốn để lại ấn tượng tốt với đạo diễn Chung. Khi bước chân lên tấm thảm của khách sạn, cậu ta căng thẳng chết đi được, kịch bản cũng bị xoắn chặt trong tay, khiến cho nó dúm dó.
Đi đến trước cửa phòng 1806, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, quá yên tĩnh, bên ngoài hành lang không có bất kì ai.
Cửa phòng 1806 không khóa, lộ ra một cái khe nhỏ, Tống Y khẽ đẩy một chút đã bị một giọng nói đau lòng làm cho hoảng sợ, động tác khựng lại.
Giọng nói kia trong trẻo, tràn đầy tình cảm, Tống Y đã từng diễn kịch sân khấu hồi ở đại học, vừa nghe đã biết kĩ thuật của người này rất vững.
Người kia nói: "Hồ đồ! Những gì sư phụ nói, đệ quên rồi ư?!"
Một giọng nói khác vang lên: "Sư huynh, huynh đừng ngây thơ nữa, huynh thật sự cho rằng cứ trốn ở nơi này là thiên hạ sẽ thái bình sao, huynh không nhìn không nghe là mọi chuyện sẽ không tồn tại ư!"
Tống Y đẩy cửa ra, thuận theo khe cửa, cậu nhìn thấy Phó Húc đang bước từng bước tới gần Tạ Thời Dã, cho đến khi chặn người vào tường mới ngừng lại.
Tuy đã bị đẩy vào góc tường, nhưng khí thế của Tạ Thời Dã không mảy may suy yếu, y hơi hất cằm lên, thể hiện mấy phần bản tính lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này bờ môi y lại khẽ run, ánh mắt cũng toát ra chút đau đớn, có vẻ cố gắng nhẫn nhịn.
Phó Húc càng lúc càng đến gần, anh ngừng lại ở một góc độ cực kì mập mờ, bỗng nhếch môi cười một tiếng, tiếng cười kia tràn ngập sự trào phúng, kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Xen lẫn giữa ánh mắt của hai diễn viên là bao tình cảm được kéo căng, gần như muốn cọ sát ra những tia lửa vô hình trong không khí. Bọn họ khống chế toàn bộ bầu không khí trong phòng, khiến cho người ta không kìm lòng được mà phải dán mắt lên người họ, không cách nào rời đi.
Lúc này, Phó Húc lại làm một động tác không ai ngờ được. Anh đột nhiên giơ tay tháo trâm gỗ trên tóc Tạ Thời Dã, tóc dài như thác đổ, nghiêng nghiêng tỏa xuống, Phó Húc giơ lên chiếc trâm gỗ kia, đầu ngón tay xuyên qua mấy sợi tóc của Tạ Thời Dã.
Anh nói: "Tôi hận nhất là dáng vẻ giả vờ chính đáng này của anh, rốt cuộc sư phụ thích anh ở điểm gì chứ."
Lời thoại này không có trong kịch bản, Tống Y đã đọc kịch bản vô số lần, cậu chắc chắn không có đoạn này, nhưng lại rất giống những gì Bạch Khởi Phong sẽ nói. Tình cảm của hắn dành cho người sư huynh này gần như là trách nhiệm, đơn giản mà nói, chính là vừa hận vừa yêu, vừa ghen ghét cũng lại vừa yêu.
Lúc đầu Tống Y thấy Tạ Thời Dã đối diễn với Phó Húc mà không bị lép vế đã đủ giật mình rồi, không ngờ màn diễn phát sinh ngay tại chỗ này cũng không làm khó được y.
Tạ Thời Dã trả lời, từng câu từng chữ: "Tôi là sư huynh của cậu, cả đời này cũng không thay đổi."
Lúc này, Chung Xương Minh lại mạnh mẽ cắt ngang vở kịch đương lúc cao trào, ông kêu ngừng, tay cầm điếu thuốc, hàng mày nhíu chặt: "Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, Tiểu Tạ, cậu về đợi tin tức đi."
Phó Húc thu hồi cảm xúc toàn thân, lùi lại một bước, trả lại trâm gỗ cho Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã cụp mắt nhận lấy, nhưng không quấn lại lên tóc mà nhét vào trong túi, đeo mũ với khẩu trang lên, cúi chào mấy người ở trong phòng, rồi cứ thế rời đi.
Lúc đi tới cửa nhìn thấy Tống Y còn khẽ gật đầu. Khi hai người lướt qua nhau, Tống Y còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tạ Thời Dã, không quá nồng, như ẩn như hiện, có phần quyến rũ.
Không hổ là minh tinh lớn, nhìn thấy người thật còn xinh đẹp động lòng người hơn cả trên TV.
Mặc dù cái từ này không dùng để miêu tả đàn ông, nhưng giờ phút này, Tống Y không tìm thấy từ nào thích hợp hơn nó. Dáng người cũng quá tốt, hình như chỉ thấp hơn Phó Húc một chút.
Chờ Tạ Thời Dã đi rồi, Tống Y nghe thấy tiếng Hạng Tiến trách móc Chung Xương Minh: "Đang hay mà, tôi còn muốn xem tiếp ra sao."
Chung Xương Minh nặng nề rít một hơi thuốc, liếc Phó Húc một cái: "Còn có người đến phỏng vấn nữa."
Hạng Tiến không đồng ý nói: "Dù sao thì Bạch Trường An trong lòng tôi..." Gã giương mắt thấy Tống Y, lập tức rút lại lời nói: "Tống Y, đến rồi đấy à."
Tống Y chỉ có thể giả vờ như mình không nghe thấy, đi tới.
Cậu nghe thấy Chung Xương Minh nói với Phó Húc: "Có phải anh hài lòng lắm không hả."
Phó Húc có vẻ hơi bất ngờ: "Thầy, đây là phim của thầy mà, chọn diễn viên thế nào thầy quyết định là được."
Chung Xương Minh: "Anh không hài lòng thì anh ứng biến thêm cảnh diễn để làm gì, chẳng phải là để cho tôi nhìn à?"
Phó Húc vẫn là dáng vẻ không chút gợn sóng, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào: "Bỗng nổi hứng thôi mà thầy."
Bình luận truyện