Trộm Trăng
Chương 38: Cách xa tôi một chút
Thứ gì?
Đã lâu Nhan Noãn không mở app kết bạn đồng tính có icon màu xanh này, trong trí nhớ của cậu thì khi mới mở ra sẽ không xuất hiện thứ gì quá kích thích.
Trong cái nhìn chăm chú của Úc Thiên Phi, cậu cúi đầu giơ điện thoại lên cẩn thận nhìn màn hình, sau đó hai mắt lập tức tối sầm.
Chỉ chưa đến nửa phút, vậy mà Úc Thiên Phi đã mở một khung thoại.
Bên trái khung thoại, một người xa lạ nhắn đến ba câu gây kinh hãi thế tục.
- Chỗ đó của em trắng không, có lông không?
- Vạch ra cho anh xem
- Phần thưởng cho em
Tiếp sau đó là một tấm hình cận cảnh bộ phận sinh dục nam không có gì mới.
Nhan Noãn không dám nhìn thẳng, đầu óc choáng váng, ôm tâm lý trốn tránh nhấp rời khỏi khung thoại, trên màn hình là một giao diện cậu chưa từng thấy qua.
Trên cùng giao diện viết một hàng chữ: Hey, chúng tôi đã lựa chọn một số người dùng khiến bạn có thể cảm thấy hứng thú, lét gô và chào nhau đi nào:)
Một loạt ô vuông bên dưới đều là ảnh chụp người thật, lộ rõ nét đặc trưng của hormone nam tính.
Nhan Noãn không thể thở nổi.
"Sao cậu lại tự ý xem đồ của tôi?" Cậu nói với Úc Thiên Phi mà không có chút sức mạnh nào.
"Sau khi tôi mở thì nó tự nhảy ra." Úc Thiên Phi lén nuốt nước miếng: "Tôi không nghĩ nhiều, bèn..."
"..."
"Đây là app gì vậy?" Úc Thiên Phi hỏi.
Biểu tình căng thẳng, giọng nói bất an, chắc là trong lòng đã có suy đoán, chỉ là không dám nói ra phán đoán hợp lý nhất kia mà thôi.
Nhan Noãn không biết giải thích thế nào.
"Tôi, tôi biết rồi." Úc Thiên Phi hít sâu một hơi, giả vờ trấn định: "Có phải vì tò mò nên cậu mới tải thứ này về không?"
Nhan Noãn liếm liếm môi, không biết có nên kiên trì với bậc thang mà Úc Thiên Phi vắt óc suy nghĩ đặt cho cậu đi xuống hay không.
"Chắc chắn là Đường Giai Bách nói cho cậu cái thứ này." Giọng điệu của Úc Thiên Phi dần trở nên kiên định: "Tò mò là điều rất bình thường, đúng... Rất bình thường, không có gì lạ."
Người Nhan Noãn cứng đờ, dùng sức siết điện thoại, không gật đầu cũng chẳng phủ nhận.
Úc Thiên Phi lại nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó vô cùng khoa trương nở nụ cười: "Ha ha thật là... Làm tôi sợ giật bắn cả người, thật là... Ha ha."
Nhan Noãn vẫn không lên tiếng.
"Những người trong này... Đều làm quen với cậu kiểu này à?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
Cuối cùng Nhan Noãn đã mở miệng: "Tôi chưa từng gửi hình kiểu này."
Úc Thiên Phi gật đầu: "Tôi biết, tôi không hiểu lầm, tôi à ừm... Áu!"
Anh vừa nói vừa xoay người ra ngoài, đụng đầu vào khung cửa phòng bếp.
Tiếng trầm vang kia nghe không nhẹ, Nhan Noãn lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao." Úc Thiên Phi xua tay đi ra ngoài, không nhìn cậu: "Tôi đi xem thử còn gì cần thu dọn không."
Nhan Noãn nhìn bóng lưng anh, lòng vẫn bồn chồn.
Sự dao động của Úc Thiên Phi quá rõ ràng. Nhan Noãn quá hiểu anh, thái độ này của anh cho thấy ngay cả bản thân anh cũng không tin vào cái cớ mà mình vắt óc nghĩ ra vừa rồi.
Nhan Noãn chau mày, xóa ngay cái app được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia đi.
Sau đó, bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ.
Úc Thiên Phi không nhắc đến cái app kia, làm chuyện gì cũng thất thần, cũng ít khi chủ động đối đáp với Nhan Noãn, lúc nào cũng như đang suy tư gì đó. Bầu không khí trở nên an tĩnh, lòng Nhan Noãn cũng càng thêm bất an.
Cậu muốn giải thích, có điều lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng đã đóng gói xong, đồ cần chuyển đi ít hơn dự đoán ban đầu của Nhan Noãn.
Những thứ nặng hơn như sách vở linh tinh được Úc Thiên Phi bỏ vào một cái thùng nhỏ, tự mình khiêng. Nhan Noãn chỉ cần bê hai bộ trang phục mùa đông cộng thêm chiếc hộp robot hút bụi.
Khi rời đi, Úc Thiên Phi đứng ở cửa trầm mặc nhìn vào trong chốc lát. Nhan Noãn vô thức muốn hỏi anh có cần lấy điện thoại chụp một tấm không, lời nói tới bên miệng lại cảm thấy tự vạch áo cho người xem lưng, vội nuốt trở lại.
May mắn là, thang máy đã được sửa rồi.
Hai người im lặng xuống lầu, im lặng đón xe, im lặng ngồi trên ghế sau.
Úc Thiên Phi im lặng hồi lâu cuối cùng không nhịn nổi.
"Thứ như lòng hiếu kì rất bình thường, ai cũng có." Anh nhìn ngoài cửa sổ, nét mặt xoắn xuýt: "Nhưng có một số việc... Xem vừa vừa thôi, đừng tò mò quá, đúng không?"
Nhan Noãn nhìn anh một cái.
Úc Thiên Phi hắng giọng, nói tiếp: "Nhận thức hạn chế không phải là chuyện gì xấu, mỗi người đều bước từng bước trên cương vị của mình, làm tốt chuyện của mình, có gì không tốt đâu? Những thứ không liên quan đến chúng ta, không tìm hiểu cũng không sao."
Những lời này của anh không đầu không đuôi, câu đầu không ăn nhập câu sau, có thể thấy được độ lộn xộn của chúng.
Nhan Noãn không biết nên nói gì, chỉ có thể giữ im lặng.
"Tò mò cũng được, cũng được... Xem thì xem, xem muốn làm gì thì làm." Úc Thiên Phi nói: "Tôi cảm thấy... Ừ thì, chúng ta không nên ỷ vào bản thân còn trẻ... À không đúng, thật ra cũng không trẻ nữa, cho nên lại càng không nên làm, làm cái đó... Cái đó..."
Bác tài nhìn anh một cái qua kính chiếu hậu.
Nhan Noãn thầm nghĩ, ông chú này chắc đang nghi Úc Thiên Phi uống say, đầu óc có vấn đề.
Úc Thiên Phi kiên trì râu ông này cắm cằm bà nọ nói ra quan điểm: "Cậu biết không, đời sống tình cảm của tôi vẫn luôn không được suôn sẻ, đánh trận nào thua trận đó... Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn cảm thấy làm người phải kiên lòng vững dạ, cái kiểu hỗn loạn kia... Cái kia... Không tốt. Chúng ta là người hiện đại, người văn minh, dù thế nào cũng phải... Phải... Phải có trách nhiệm với bản thân mình, đúng không?"
Nhan Noãn cúi đầu giơ tay lên ôm kín mặt mình, thở dài một hơi.
Úc Thiên Phi hiểu lầm lớn rồi.
Từ chữ "hỗn hoạn" của anh, có thể đoán mấy câu trong khung thoại kia đã tạo thành đả kích phá hủy tâm hồn anh, sợ là đến giờ trong đầu anh vẫn luẩn quẩn mấy câu đó.
"Tại sao cậu không nói câu nào vậy?" Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Nói gì đi chứ."
Nhan Noãn chần chừ mãi, cuối cùng nói: "Có nhớ tấm hình cậu nhìn thấy trong điện thoại tôi hồi trước không?"
"Cậu nói tấm hình kinh khủng kia hả?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Ừ." Nhan Noãn nói: "Bình thường với loại người như vậy, tôi sẽ gửi tấm hình đó đi và chặn luôn."
Úc Thiên Phi chớp chớp mắt.
"Cậu không nghĩ tôi sẽ thật sự phối hợp chụp hình kiểu như vậy để ve vãn với người lạ đó chứ?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Không phải... Cho nên cậu thường xuyên dùng cái app kia?"
"..."
"Tại sao?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Vì..." Nhan Noãn lúng túng cúi đầu: "Vì tò mò."
"Có gì hay đâu mà tò mò." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Đường Giai Bách thật sự dạy hư cậu, sau này cậu bớt lui tới với cậu ta đi."
Nhan Noãn thầm nghĩ, cậu quản lý tôi. Cậu là gì của tôi, có thể quản lý tôi sao.
Lộ trình chỉ có vài phút, rất nhanh taxi đã đến dưới lầu nhà Nhan Noãn.
Khi trả tiền, tầm mắt của bác tài lướt qua giữa hai người, ý tứ sâu xa, không biết rốt cuộc là hiểu lầm cái gì.
Nhan Noãn không rảnh để quản nhiều như vậy. Úc Thiên Phi vẫn hơi nhíu mày như trước, dáng vẻ hận thù cùng cực, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, ngực Nhan Noãn đầy bực bội.
Vào cửa nhà, Úc Thiên Phi đem đồ về phòng mình trước, nhanh chóng chạy ra hỏi: "Tôi có thể thả Molly ra không?"
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đặt tên cho robot hút bụi." Nhan Noãn nói.
"Tôi ở một mình mà, gọi tên cho vui nhà vui cửa." Úc Thiên Phi đang cầm robot hút bụi, hỏi lại lần nữa: "Tôi mở nó lên nha?"
"Tùy cậu." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lập tức lọ mọ trong góc phòng khách. Một lát sau, anh thốt lên đầy vui mừng: "Còn có thể sạc điện! Còn cứu được!"
"Lucky nhìn thấy nó có sợ không?" Nhan Noãn hỏi.
"Có thể." Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát: "Nhưng thích ứng rồi thì sẽ quen thôi."
Hôm nay hai người họ đều bận việc, nên tối hôm qua Úc Thiên Phi đã gửi con gái ngoan cho đồng nghiệp khác. Một ngày không gặp, Nhan Noãn có hơi nhớ mong.
Nhóc kia không sợ người lạ, có người giữ nó là có thể an tâm. Nhưng dù sao nó theo chân họ đã lâu nên quen thuộc hơn, ở cùng người khác dù sao cũng khó chịu nhỉ?
Hiện giờ tâm trạng cậu không tốt, vô cùng bất an, còn buồn bực trong người, rất muốn sờ nó, cần gấp cái mũi nhỏ ẩm ướt của nó.
"Một ngày trước khi Molly rời đi, tôi thấy bạn gái cũ đăng ảnh cưới trong vòng bạn bè." Úc Thiên Phi ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn robot hút bụi: "Lúc đó Molly đang quét rác, tôi nói đùa với nó, tao cũng chỉ có mày. Kết quả hôm sau thằng nhóc này chạy mất."
"Cậu còn giữ cách liên lạc với cô ấy?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi cười cười: "Nói thế nào nhỉ... Khi đó là không nỡ, do dự một thời gian lại cảm thấy không sao, sau đó để yên không rờ vào nữa."
Nhan Noãn ngồi xổm xuống cạnh anh: "Xóa đi."
Úc Thiên Phi liếc cậu một cái.
Cậu lặp lại lần nữa: "Xóa đi."
Úc Thiên Phi lấy điện thoại ra, ấn hai cái, nói: "Hết pin."
Anh nhếch môi cười với Nhan Noãn, đứng dậy bước nhanh vào phòng, sạc pin cho điện thoại.
Khi trở lại phòng khách, Nhan Noãn vẫn còn ngồi cạnh robot.
"Cậu có thể xóa luôn Đường Giai Bách không?" Úc Thiên Phi đột ngột hỏi cậu.
Nhan Noãn sững sờ: "Tại sao?"
Úc Thiên Phi chau mày: "Cậu ta gây ảnh hưởng xấu tới cậu."
Nhan Noãn im lặng một lát, chợt có hơi buồn cười.
Chắc chắn là Úc Thiên Phi bực bội lắm rồi. Anh không tiếp nhận được những chuyện đó, bài xích từ tận xương tủy, rồi lại không muốn trách cậu, cho nên đẩy tất cả mọi tội lỗi lên người Đường Giai Bách.
Chuyện này giống như các bậc cha mẹ báo cáo trò chơi điện tử hại con cái của họ ngu đi.
"Không liên quan gì tới cậu ta." Nhan Noãn nói.
"Nếu không phải cậu ta sao cậu lại đi xem mấy cái thứ linh tinh kia." Úc Thiên Phi nói: "Hơn nữa... Dù là tò mò, tại sao phải thường xuyên đăng nhập? Cậu như vậy... Như vậy..."
"Cái gì?"
"Như vậy... Quá không bình thường."
Nhan Noãn thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Hay là cậu dọn về lại đi."
Úc Thiên Phi kinh ngạc: "Cậu có ý gì?"
"Cái nhà kia của cậu chắc là chưa trả chính thức nhỉ?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi không vui, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
"Tôi xem những thứ đó không liên quan gì đến Đường Giai Bách." Nhan Noãn nhìn vào mắt anh: "Tôi quen biết cậu ta là vì tôi cũng là đồng tính luyến ái. Tôi vốn dĩ là loại người này."
Úc Thiên Phi ngây ngẩn cả người.
"Tôi không bình thường, cậu cách xa tôi một chút." Nhan Noãn nói.
Đã lâu Nhan Noãn không mở app kết bạn đồng tính có icon màu xanh này, trong trí nhớ của cậu thì khi mới mở ra sẽ không xuất hiện thứ gì quá kích thích.
Trong cái nhìn chăm chú của Úc Thiên Phi, cậu cúi đầu giơ điện thoại lên cẩn thận nhìn màn hình, sau đó hai mắt lập tức tối sầm.
Chỉ chưa đến nửa phút, vậy mà Úc Thiên Phi đã mở một khung thoại.
Bên trái khung thoại, một người xa lạ nhắn đến ba câu gây kinh hãi thế tục.
- Chỗ đó của em trắng không, có lông không?
- Vạch ra cho anh xem
- Phần thưởng cho em
Tiếp sau đó là một tấm hình cận cảnh bộ phận sinh dục nam không có gì mới.
Nhan Noãn không dám nhìn thẳng, đầu óc choáng váng, ôm tâm lý trốn tránh nhấp rời khỏi khung thoại, trên màn hình là một giao diện cậu chưa từng thấy qua.
Trên cùng giao diện viết một hàng chữ: Hey, chúng tôi đã lựa chọn một số người dùng khiến bạn có thể cảm thấy hứng thú, lét gô và chào nhau đi nào:)
Một loạt ô vuông bên dưới đều là ảnh chụp người thật, lộ rõ nét đặc trưng của hormone nam tính.
Nhan Noãn không thể thở nổi.
"Sao cậu lại tự ý xem đồ của tôi?" Cậu nói với Úc Thiên Phi mà không có chút sức mạnh nào.
"Sau khi tôi mở thì nó tự nhảy ra." Úc Thiên Phi lén nuốt nước miếng: "Tôi không nghĩ nhiều, bèn..."
"..."
"Đây là app gì vậy?" Úc Thiên Phi hỏi.
Biểu tình căng thẳng, giọng nói bất an, chắc là trong lòng đã có suy đoán, chỉ là không dám nói ra phán đoán hợp lý nhất kia mà thôi.
Nhan Noãn không biết giải thích thế nào.
"Tôi, tôi biết rồi." Úc Thiên Phi hít sâu một hơi, giả vờ trấn định: "Có phải vì tò mò nên cậu mới tải thứ này về không?"
Nhan Noãn liếm liếm môi, không biết có nên kiên trì với bậc thang mà Úc Thiên Phi vắt óc suy nghĩ đặt cho cậu đi xuống hay không.
"Chắc chắn là Đường Giai Bách nói cho cậu cái thứ này." Giọng điệu của Úc Thiên Phi dần trở nên kiên định: "Tò mò là điều rất bình thường, đúng... Rất bình thường, không có gì lạ."
Người Nhan Noãn cứng đờ, dùng sức siết điện thoại, không gật đầu cũng chẳng phủ nhận.
Úc Thiên Phi lại nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó vô cùng khoa trương nở nụ cười: "Ha ha thật là... Làm tôi sợ giật bắn cả người, thật là... Ha ha."
Nhan Noãn vẫn không lên tiếng.
"Những người trong này... Đều làm quen với cậu kiểu này à?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
Cuối cùng Nhan Noãn đã mở miệng: "Tôi chưa từng gửi hình kiểu này."
Úc Thiên Phi gật đầu: "Tôi biết, tôi không hiểu lầm, tôi à ừm... Áu!"
Anh vừa nói vừa xoay người ra ngoài, đụng đầu vào khung cửa phòng bếp.
Tiếng trầm vang kia nghe không nhẹ, Nhan Noãn lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao." Úc Thiên Phi xua tay đi ra ngoài, không nhìn cậu: "Tôi đi xem thử còn gì cần thu dọn không."
Nhan Noãn nhìn bóng lưng anh, lòng vẫn bồn chồn.
Sự dao động của Úc Thiên Phi quá rõ ràng. Nhan Noãn quá hiểu anh, thái độ này của anh cho thấy ngay cả bản thân anh cũng không tin vào cái cớ mà mình vắt óc nghĩ ra vừa rồi.
Nhan Noãn chau mày, xóa ngay cái app được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia đi.
Sau đó, bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ.
Úc Thiên Phi không nhắc đến cái app kia, làm chuyện gì cũng thất thần, cũng ít khi chủ động đối đáp với Nhan Noãn, lúc nào cũng như đang suy tư gì đó. Bầu không khí trở nên an tĩnh, lòng Nhan Noãn cũng càng thêm bất an.
Cậu muốn giải thích, có điều lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng đã đóng gói xong, đồ cần chuyển đi ít hơn dự đoán ban đầu của Nhan Noãn.
Những thứ nặng hơn như sách vở linh tinh được Úc Thiên Phi bỏ vào một cái thùng nhỏ, tự mình khiêng. Nhan Noãn chỉ cần bê hai bộ trang phục mùa đông cộng thêm chiếc hộp robot hút bụi.
Khi rời đi, Úc Thiên Phi đứng ở cửa trầm mặc nhìn vào trong chốc lát. Nhan Noãn vô thức muốn hỏi anh có cần lấy điện thoại chụp một tấm không, lời nói tới bên miệng lại cảm thấy tự vạch áo cho người xem lưng, vội nuốt trở lại.
May mắn là, thang máy đã được sửa rồi.
Hai người im lặng xuống lầu, im lặng đón xe, im lặng ngồi trên ghế sau.
Úc Thiên Phi im lặng hồi lâu cuối cùng không nhịn nổi.
"Thứ như lòng hiếu kì rất bình thường, ai cũng có." Anh nhìn ngoài cửa sổ, nét mặt xoắn xuýt: "Nhưng có một số việc... Xem vừa vừa thôi, đừng tò mò quá, đúng không?"
Nhan Noãn nhìn anh một cái.
Úc Thiên Phi hắng giọng, nói tiếp: "Nhận thức hạn chế không phải là chuyện gì xấu, mỗi người đều bước từng bước trên cương vị của mình, làm tốt chuyện của mình, có gì không tốt đâu? Những thứ không liên quan đến chúng ta, không tìm hiểu cũng không sao."
Những lời này của anh không đầu không đuôi, câu đầu không ăn nhập câu sau, có thể thấy được độ lộn xộn của chúng.
Nhan Noãn không biết nên nói gì, chỉ có thể giữ im lặng.
"Tò mò cũng được, cũng được... Xem thì xem, xem muốn làm gì thì làm." Úc Thiên Phi nói: "Tôi cảm thấy... Ừ thì, chúng ta không nên ỷ vào bản thân còn trẻ... À không đúng, thật ra cũng không trẻ nữa, cho nên lại càng không nên làm, làm cái đó... Cái đó..."
Bác tài nhìn anh một cái qua kính chiếu hậu.
Nhan Noãn thầm nghĩ, ông chú này chắc đang nghi Úc Thiên Phi uống say, đầu óc có vấn đề.
Úc Thiên Phi kiên trì râu ông này cắm cằm bà nọ nói ra quan điểm: "Cậu biết không, đời sống tình cảm của tôi vẫn luôn không được suôn sẻ, đánh trận nào thua trận đó... Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn cảm thấy làm người phải kiên lòng vững dạ, cái kiểu hỗn loạn kia... Cái kia... Không tốt. Chúng ta là người hiện đại, người văn minh, dù thế nào cũng phải... Phải... Phải có trách nhiệm với bản thân mình, đúng không?"
Nhan Noãn cúi đầu giơ tay lên ôm kín mặt mình, thở dài một hơi.
Úc Thiên Phi hiểu lầm lớn rồi.
Từ chữ "hỗn hoạn" của anh, có thể đoán mấy câu trong khung thoại kia đã tạo thành đả kích phá hủy tâm hồn anh, sợ là đến giờ trong đầu anh vẫn luẩn quẩn mấy câu đó.
"Tại sao cậu không nói câu nào vậy?" Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Nói gì đi chứ."
Nhan Noãn chần chừ mãi, cuối cùng nói: "Có nhớ tấm hình cậu nhìn thấy trong điện thoại tôi hồi trước không?"
"Cậu nói tấm hình kinh khủng kia hả?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Ừ." Nhan Noãn nói: "Bình thường với loại người như vậy, tôi sẽ gửi tấm hình đó đi và chặn luôn."
Úc Thiên Phi chớp chớp mắt.
"Cậu không nghĩ tôi sẽ thật sự phối hợp chụp hình kiểu như vậy để ve vãn với người lạ đó chứ?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Không phải... Cho nên cậu thường xuyên dùng cái app kia?"
"..."
"Tại sao?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Vì..." Nhan Noãn lúng túng cúi đầu: "Vì tò mò."
"Có gì hay đâu mà tò mò." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Đường Giai Bách thật sự dạy hư cậu, sau này cậu bớt lui tới với cậu ta đi."
Nhan Noãn thầm nghĩ, cậu quản lý tôi. Cậu là gì của tôi, có thể quản lý tôi sao.
Lộ trình chỉ có vài phút, rất nhanh taxi đã đến dưới lầu nhà Nhan Noãn.
Khi trả tiền, tầm mắt của bác tài lướt qua giữa hai người, ý tứ sâu xa, không biết rốt cuộc là hiểu lầm cái gì.
Nhan Noãn không rảnh để quản nhiều như vậy. Úc Thiên Phi vẫn hơi nhíu mày như trước, dáng vẻ hận thù cùng cực, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, ngực Nhan Noãn đầy bực bội.
Vào cửa nhà, Úc Thiên Phi đem đồ về phòng mình trước, nhanh chóng chạy ra hỏi: "Tôi có thể thả Molly ra không?"
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đặt tên cho robot hút bụi." Nhan Noãn nói.
"Tôi ở một mình mà, gọi tên cho vui nhà vui cửa." Úc Thiên Phi đang cầm robot hút bụi, hỏi lại lần nữa: "Tôi mở nó lên nha?"
"Tùy cậu." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lập tức lọ mọ trong góc phòng khách. Một lát sau, anh thốt lên đầy vui mừng: "Còn có thể sạc điện! Còn cứu được!"
"Lucky nhìn thấy nó có sợ không?" Nhan Noãn hỏi.
"Có thể." Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát: "Nhưng thích ứng rồi thì sẽ quen thôi."
Hôm nay hai người họ đều bận việc, nên tối hôm qua Úc Thiên Phi đã gửi con gái ngoan cho đồng nghiệp khác. Một ngày không gặp, Nhan Noãn có hơi nhớ mong.
Nhóc kia không sợ người lạ, có người giữ nó là có thể an tâm. Nhưng dù sao nó theo chân họ đã lâu nên quen thuộc hơn, ở cùng người khác dù sao cũng khó chịu nhỉ?
Hiện giờ tâm trạng cậu không tốt, vô cùng bất an, còn buồn bực trong người, rất muốn sờ nó, cần gấp cái mũi nhỏ ẩm ướt của nó.
"Một ngày trước khi Molly rời đi, tôi thấy bạn gái cũ đăng ảnh cưới trong vòng bạn bè." Úc Thiên Phi ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn robot hút bụi: "Lúc đó Molly đang quét rác, tôi nói đùa với nó, tao cũng chỉ có mày. Kết quả hôm sau thằng nhóc này chạy mất."
"Cậu còn giữ cách liên lạc với cô ấy?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi cười cười: "Nói thế nào nhỉ... Khi đó là không nỡ, do dự một thời gian lại cảm thấy không sao, sau đó để yên không rờ vào nữa."
Nhan Noãn ngồi xổm xuống cạnh anh: "Xóa đi."
Úc Thiên Phi liếc cậu một cái.
Cậu lặp lại lần nữa: "Xóa đi."
Úc Thiên Phi lấy điện thoại ra, ấn hai cái, nói: "Hết pin."
Anh nhếch môi cười với Nhan Noãn, đứng dậy bước nhanh vào phòng, sạc pin cho điện thoại.
Khi trở lại phòng khách, Nhan Noãn vẫn còn ngồi cạnh robot.
"Cậu có thể xóa luôn Đường Giai Bách không?" Úc Thiên Phi đột ngột hỏi cậu.
Nhan Noãn sững sờ: "Tại sao?"
Úc Thiên Phi chau mày: "Cậu ta gây ảnh hưởng xấu tới cậu."
Nhan Noãn im lặng một lát, chợt có hơi buồn cười.
Chắc chắn là Úc Thiên Phi bực bội lắm rồi. Anh không tiếp nhận được những chuyện đó, bài xích từ tận xương tủy, rồi lại không muốn trách cậu, cho nên đẩy tất cả mọi tội lỗi lên người Đường Giai Bách.
Chuyện này giống như các bậc cha mẹ báo cáo trò chơi điện tử hại con cái của họ ngu đi.
"Không liên quan gì tới cậu ta." Nhan Noãn nói.
"Nếu không phải cậu ta sao cậu lại đi xem mấy cái thứ linh tinh kia." Úc Thiên Phi nói: "Hơn nữa... Dù là tò mò, tại sao phải thường xuyên đăng nhập? Cậu như vậy... Như vậy..."
"Cái gì?"
"Như vậy... Quá không bình thường."
Nhan Noãn thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Hay là cậu dọn về lại đi."
Úc Thiên Phi kinh ngạc: "Cậu có ý gì?"
"Cái nhà kia của cậu chắc là chưa trả chính thức nhỉ?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi không vui, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
"Tôi xem những thứ đó không liên quan gì đến Đường Giai Bách." Nhan Noãn nhìn vào mắt anh: "Tôi quen biết cậu ta là vì tôi cũng là đồng tính luyến ái. Tôi vốn dĩ là loại người này."
Úc Thiên Phi ngây ngẩn cả người.
"Tôi không bình thường, cậu cách xa tôi một chút." Nhan Noãn nói.
Bình luận truyện