Trộm Trăng

Chương 7: Không nói cho cậu biết



"Tôi thấy phòng chứa đồ của cậu bị thừa, không có đồ đạc gì, vậy rất dễ đóng bụi, cũng không tiện quét dọn." Lúc ăn cơm tối, Úc Thiên Phi mặt dày nhận xét bố cục nhà Nhan Noãn: "Thu dọn nó xíu, sửa lại là hoàn toàn có thể thêm một phòng ngủ."

"Thu dọn xíu? Dọn chỗ nào?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi nhìn khắp nhà, sau đó khoa tay múa chân: "Cậu có thể lắp kệ sách trong phòng ngủ, sau đó nửa phần dưới làm một ngăn tủ, vậy không phải sách vở và mớ đồ linh tinh kia đều giải quyết được rồi sao?"

"Phòng ngủ của tôi có." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi vung tay lên một cách dứt khoát: "Thêm một cái nữa."

"Tôi cảm thấy như hiện giờ rất tốt." Nhan Noãn cúi đầu chọc vào một miếng bí đỏ: "Tôi không cần hai phòng ngủ, càng không cần ở cùng người khác, cũng không muốn nghe người ta khoa tay múa chân."

"Câu này sai rồi." Úc Thiên Phi xua tay: "Thuê chung có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ... Ví dụ như tiền thuê có thể giảm một nửa."

"Nói tới nói lui đều là chuyện này." Nhan Noãn hỏi: "Cậu khó khăn đến vậy à?"

"Không phải là vấn đề khó khăn hay không." Úc Thiên Phi nói: "Đã có điều kiện thế này, có thể tiết kiệm sao lại không tiết kiệm chứ?"

"Làm bác sĩ thú y lương thấp lắm à?" Nhan Noãn hỏi tới.

"Tàm tạm." Úc Thiên Phi nói: "Không nhiều như mọi người nghĩ. Nhưng tôi muốn tiết kiệm tiền còn có nguyên nhân khác."

Nhan Noãn liếc anh một cái, cúi đầu chơi với miếng bí đỏ: "Muốn để dành tiền mua nhà, sau này dùng để kết hôn à?"

"Cũng coi như là một phần đi." Úc Thiên Phi gật đầu, cơm mới ăn một nửa đã mở lon bia: "Đúng là có ý định mua nhà."

Nhan Noãn nhét miếng bí đỏ vào miệng, im lặng nhai nuốt.

"Tôi rất thích chỗ này của cậu, gần chỗ tôi làm." Úc Thiên Phi nói: "Còn có cậu ở đây."

"Muốn tìm người nấu cơm giúp cậu à?" Nhan Noãn hỏi.

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Úc Thiên Phi nhìn lướt qua cái chén của cậu: "Mấy thứ cậu ăn quá nhạt nhẽo, tôi thật sự nuốt không trôi. Tôi không thể là người trong kế hoạch của cậu được sao?"

Tay Nhan Noãn run lên một cái.

"Tôi thật sự rất nhớ cậu." Úc Thiên Phi nói: "Cũng nhớ khoảng thời gian tôi và cậu như hình với bóng ngày trước. Vừa nhìn thấy cậu, tôi có ảo giác bản thân trẻ ra."

"Bây giờ tuổi của cậu cũng chẳng lớn đâu."

"Không lớn, nhưng sắp bị giục chết rồi." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Trong mắt ba mẹ tôi, không có người yêu giống như là tên tội phạm vậy đó."

Nhan Noãn cười.

"Nhắc đến chuyện này," Úc Thiên Phi như nhớ ra gì đó, phấn khởi nhìn cậu: "Cậu khai thật đi, có phải có ý với em gái điều dưỡng xinh xắn kia của các cậu không?"

"Sao có thể chứ." Nhan Noãn nói.

"Còn không nhận." Úc Thiên Phi cười nói: "Không thành thật. Cậu không có ý gì, sao lúc người ta đang khen tôi cậu lại phá hình tượng của tôi? Cậu ghen tị à."

"Cậu để ý sao?" Nhan Noãn cố gắng làm ra vẻ hờ hững: "Tôi thấy chính cậu mới có ý với em ấy đấy."

"Vậy thì không có." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cậu biết mà, tôi không thích mẫu người như vậy."

Đúng là Nhan Noãn biết, những lời hôm nay cậu nói với Dương Nhược Liễu tuy là có ý khác, nhưng đều là thật. Úc Thiên Phi thích nhất là hình mẫu chị gái, người đẹp trí thức chín chắn điềm tĩnh. Dương Nhược Liễu xinh xắn hoạt bát đáng yêu, trong mắt phần lớn người khác phái thì đầy sức hấp dẫn, nhưng lại là điểm mù thẩm mỹ của Úc Thiên Phi.

Thì ra đã lâu như vậy, khẩu vị của anh chẳng hề thay đổi.

"Vậy sao cậu lại quan tâm em ấy?" Nhan Noãn hỏi: "Còn hỏi tôi chuyện riêng của em ấy nữa."

"Em ấy muốn nhận nuôi chó của bọn tôi mà." Úc Thiên Phi nói: "Hôm đó em ấy nói, trong nhà chưa chuẩn bị gì, tôi nghe đã biết là bất chợt nổi hứng, nhất thời quyết định nhận nuôi. Cho nên tôi cản không cho em ấy đón về ngay, cậu còn nhớ chứ?"

Úc Thiên Phi nhớ lại, xác nhận đúng là ngày hôm đó Úc Thiên Phi chủ động đề nghị có thể gửi nuôi miễn phí hai ngày.

"Thường có những người trẻ tuổi nhất thời nổi hứng nhận về nuôi, người trong gia đình không đồng ý lại trả chó về." Úc Thiên Phi thở dài: "Trả về thì tốt đi, nhưng có một số người còn tùy tiện đưa cho người khác hoặc vứt đi. Cho nên tôi muốn để em ấy về thông báo với gia đình trước, nếu đồng ý thì nuôi, nhân đó có hai ngày để bình tĩnh, xác nhận lại suy nghĩ của mình."

Nhan Noãn khẽ gật đầu.

"Còn có một kiểu cặp đôi sống chung cùng nuôi thú cưng, đến khi chia tay thì không ai cần." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Sợ nhất chính là kiểu này, lúc đó đã nuôi mấy tháng thậm chí là nhiều năm, trả về bọn tôi cũng không biết phải làm thế nào. Những điều này tôi lại không thể nói thẳng với người ta, cho nên mới hỏi cậu."

"Phiền phức vậy à..." Nhan Noãn cảm khái.

"Cuộc sống trước đây của tụi nó đã không dễ dàng gì rồi." Úc Thiên Phi nói: "Nếu được, tôi vẫn muốn tìm gia đình tốt và ổn định cho tụi nó."

"Ở đâu mà các cậu tìm nhiều chó mèo hoang như vậy?" Nhan Noãn hỏi.

"Bọn tôi có hợp tác với bên tổ chức cứu trợ." Úc Thiên Phi nói: "Sao nào, có vẻ như cậu cảm thấy hứng thú?"

"Không phải." Nhan Noãn lập tức phủ nhận: "Thuận miệng hỏi thôi."

"Nếu cậu có bạn bè muốn nuôi thú cưng, nhớ phải giới thiệu giúp bọn tôi đó." Úc Thiên Phi nói: "Sau này bọn tôi sẽ thường xuyên tổ chức những hoạt động như vậy."

"Sao trước đây tôi không biết cậu thích chó chó mèo mèo thế này vậy?" Nhan Noãn hỏi.

"Thích chứ, cũng thích nhưng nhà không cho nuôi." Úc Thiên Phi nói: "Nếu sau này tôi kết hôn có nhà của mình, chắc chắn sẽ nuôi thú cưng trước khi có con."

"Bây giờ không nuôi được à?" Nhan Noãn nói.

"Bây giờ đang thuê nhà, không tiện nuôi." Úc Thiên Phi nói: "Lúc lọc chọn người nhận nuôi điều đầu tiên bọn tôi loại là đang thuê nhà."

"Đúng là soi mói."

"Cái này gọi là có trách nhiệm." Úc Thiên Phi cười nói: "Hơn nữa, nếu như nuôi bây giờ, lỡ như sau này người yêu của tôi cũng không thích chó giống cậu, vậy không phải tôi tiêu đời rồi sao?"

"Đừng lấy tôi ra làm ví dụ." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi làm lơ, nói tiếp: "Dù sao bây giờ đi làm có thể vuốt được, không cần nuôi vội."

"Vậy nói cách khác, sau này cậu có thể bỏ việc nuôi chó vì kết hôn sao?" Nhan Noãn hỏi.

"Câu này của cậu, cái gì mà vì kết hôn." Úc Thiên Phi sửa lại: "Là vì người yêu."

Nhan Noãn liếc anh một cái, bưng chén đũa đã trống không trước mặt lên đi vào phòng bếp.

Chờ cậu dọn dẹp xong quay lại phòng khách, Úc Thiên Phi đang cầm bia đứng trước ghế sô pha, mặt mày rơi vào trầm tư.

"Cái sô pha này của cậu, không được." Anh nói: "Đề nghị đổi cái mới."

"Không được chỗ nào?" Nhan Noãn hỏi.

"Nằm ngủ không thoải mái." Úc Thiên Phi nói: "Tốt nhất là nên đổi cái có thể mở ra thành giường."

Nhan Noãn trừng anh rồi đi.

"Tiền thuê nhà của tôi sẽ hết vào cuối tháng sau." Úc Thiên Phi cười hì hì đuổi theo: "Cậu chuẩn bị đi nhé."

"Vừa khéo, tôi cũng vậy." Nhan Noãn nói: "Tôi sẽ không nói địa chỉ mới cho cậu biết."

"Không sợ." Úc Thiên Phi nói: "Chặn cậu trước cửa phòng khám, theo cậu về."

"Tôi sẽ tìm nhà chỉ có một phòng ngủ, không có phòng khách." Nhan Noãn nói.

"Vậy tôi sẽ ngủ chung giường với cậu" Úc Thiên Phi chớp chớp mắt: "Sắp vào đông rồi, là lúc ôm miếng dán giữ nhiệt."

Nhan Noãn trừng anh, thấy anh vẫn cứ phớt lờ mà cười hì hì, cậu thua trận trong bất lực, xoay người ngồi trên ghế sô pha: "Cậu vẫn nhanh đi tìm bạn gái đi."

"Tôi thì lại nghĩ." Úc Thiên Phi ngồi xuống cạnh cậu: "Những thứ như duyên phận, dễ có đến vậy sao?" Anh hớp ngụm bia, hỏi: "Ba mẹ cậu không hối cậu à"

Nhan Noãn do dự một lát, trả lời: "Tôi không liên lạc với họ."

Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Có rất nhiều nguyên nhân." Nhan Noãn nói: "Như bây giờ khá tốt, ai cũng thanh tịnh."

Úc Thiên Phi xoay người, đối diện với cậu, biểu cảm nghiêm túc hơn rất nhiều: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Nhan Noãn nghiêng đầu nhìn anh.

Úc Thiên Phi lo lắng, chân mày hơi nhíu lại, nhìn thẳng vào cậu rồi hơi mím môi, như là muốn nói gì đó.

Không hiểu sao Nhan Noãn lại thầm vui. Cậu nở nụ cười, nói: "Không nói cho cậu biết."

Úc Thiên Phi gõ nhẹ đáy lon bia lên đầu cậu: "Ngứa da phải không?"

Nhan Noãn nhún vai.

"Thật ra lần trước tôi có gặp hai người họ." Úc Thiên Phi nói: "Tôi về thăm ba mẹ tôi, vừa hay gặp hai người họ đang tản bộ trong khu phố."

"Cậu tán dóc gì với họ?" Nhan Noãn hỏi.

"Tôi hỏi tình hình gần đây của cậu, họ nói cậu đã về nước." Úc Thiên Phi rơi vào dòng kí ức: "Nghĩ lại, thái độ của họ đúng là có hơi kì lạ."

"Kì lạ... thế nào?"

"Không nói được, cười rất miễn cưỡng... Hỏi tôi sao lại không liên lạc với cậu, còn hỏi tôi..."

"Hỏi gì?"

"Hỏi tôi có bạn gái chưa, có định quen bạn gái hay không." Úc Thiên Phi nói: "Sao già đầu rồi còn chưa dẫn bạn gái về nhà. Tôi bèn hỏi hai người họ có phải cậu đã có người yêu rồi không, họ lại cười ha hả."

Nhan Noãn nhíu mày cúi mặt xuống.

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh lúng túng khi đó, cũng biết ba mẹ mình hiểu lầm cái gì.

Có hai nguyên nhân khiến cậu cãi nhau với người nhà, từ chức ở bệnh viện chỉ là một trong số đó. Quan trọng là, họ phát hiện ra con trai mình không thích con gái, không chấp nhận được việc này.

Có lẽ là liên tưởng đến việc Nhan Noãn và Úc Thiên Phi quá thân thiết với nhau năm đó, thằng nhóc đã gần 30 vẫn chưa tìm được nửa còn lại trước mắt cũng là thành phần khả nghi trong mắt họ.

"Tôi nói với họ, nếu có người thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi với." Úc Thiên Phi nói: "Còn nói họ nhắc cậu, nhớ gọi điện thoại cho tôi."

"Chuyện xảy ra khi nào?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi suy nghĩ: "Hai tháng trước."

Nhan Noãn gật đầu, không nói nữa.

Úc Thiên Phi thấy vậy thì khuyên: "Tức giận với ba mẹ cái gì chứ, họ lớn tuổi rồi, có một vài suy nghĩ không giống chúng ta là rất bình thường, nếu cậu không chấp nhận được, thì cứ bằng mặt mà không bằng lòng chút đi. Không cần phải cãi thành như vậy, chắc chắn là lòng cậu cũng không dễ chịu gì."

"Cậu cũng không biết tại sao nhà tôi lại cãi nhau."

"Cậu nói với tôi thì tôi sẽ biết."

"Không." Nhan Noãn nói: "Có chết cũng không nói cho cậu biết."

Nói xong, cậu liếc nhìn Úc Thiên Phi một cái. Thấy chân mày Úc Thiên Phi nhíu chặt, không hiểu sao lòng cậu lại dâng lên cảm giác khoan khoái lạ kì.

Cậu không khỏi mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện