Trộm Trăng
Chương 78: Ngoại truyện - Phần cuối chân chính
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi được kéo vào nhóm bạn học lúc còn chưa vào đông, đợi bạn học tổ chức họp mặt đúng nghĩa thì đã là năm sau.
Chỗ hẹn có hơi lệch, cách xa trung tâm thành phố. Nhan Noãn và Úc Thiên Phi tạm thời vẫn chưa có xe, chỉ có thể dùng phương tiện công cộng.
Hai người ngồi sóng vai trên xe, mạnh ai lướt điện thoại người đó, không lâu sau không biết Úc Thiên Phi nhìn thấy gì, cười đến mức bả vai run lên. Úc Thiên Phi tò mò quay đầu sang, tên này lại dựng điện thoại lên định ngăn tầm mắt cậu.
Không cho xem thì thôi. Nhan Noãn xụ mặt xuống, quay lại, không thèm để ý đến anh.
Úc Thiên Phi thấy vậy lại ngoan ngoãn, cười mỉa sấn tới trước người cậu, chủ động đưa màn hình qua cho cậu xem: "Nè, vừa phát lại."
Úc Thiên Phi nhìn lướt qua màn hình, lập tức cạn lời.
Video mà Úc Thiên Phi lướt đến, là đoạn cắt tiết mục hòa giải của một đài nổi tiếng. Đoạn cắt này được truyền bá rộng rãi, nội dung cũng không xuất sắc gì, trong mắt Úc Thiên Phi, đơn giản chỉ là người xem quá vô vị.
Top comment của video cơ bản đều là "anh Lộ nói đúng"; "Nhìn anh Lộ là biết người nói lý lẽ"; "Không phải là bị sắc đẹp mê hoặc nhưng anh Lộ nói đẹp trai quá."
Mà anh Lộ ở đây, chính là Nhan Noãn được đài truyền hình gắn mác "khách đi ngang qua".
Người ta thường nói lên hình xấu đi ba phần, mặt Nhan Noãn lại rất ăn hình, ngày đó camera đặt đúng góc, quay cậu cực đẹp, cộng thêm biểu hiện của bên đương sự trong video vừa cực đoan lại vô lý, lại càng giúp tăng thêm vài phần khí chất cho cậu.
"Chậc, anh Lộ đúng là không tệ." Úc Thiên Phi cười hì hì nói: "Nhìn đẹp trai, lời nói thì càng nghe càng có lý."
Nhan Noãn phớt lờ anh.
"Chắc chắn là câu cậu ấy rất yêu vị bác sĩ Úc này rồi." Úc Thiên Phi lấn cậu, ép cậu phải xem màn hình: "Em xem ánh mắt của cậu ấy này, anh thấy yêu thương đong đầy trong đó. Xứng với người đàn ông hết sức ưu tú như bác sĩ Úc."
Nhan Noãn không muốn nghe anh tự biên tự diễn chọn cách chuyển hướng câu chuyện.
"Không phải nói muốn thưa kiện sao, làm căng mấy tháng không tiếp tục nữa sao?" Cậu hỏi.
"Đối phương nhận thua, muốn hòa giải." Úc Thiên Phi nhún vai, vẻ mặt hơi thổn thức: "Chắc là do không giải quyết được gì."
Lúc đăng bài lên mạng vì chỉ có lời nói một phía của hai người kia, phần lớn quần chúng hóng chuyện đều hùa vào chửi bên phòng khám. Nhưng chương trình hòa giải của đài truyền hình đã xác nhận, nắm rõ tình hình hai phía, còn có người qua đường đẹp trai chính nghĩa lên tiếng đảm bảo cho bác sĩ Úc, dư luận lập tức quay xe.
Hẳn là hai người kia qua thời gian xúc động, khi đối mặt với hiện thực không thể không bình tĩnh lại.
Nhan Noãn nhìn sắc mặt của Úc Thiên Phi, hỏi: "Không cam lòng à? Muốn dạy cho họ bài học?"
"Hả?" Úc Thiên Phi lắc đầu: "Không hề, có thể kết thúc sớm thì anh cầu còn không được."
Nhan Noãn nhìn gò má anh, muốn nói lại thôi.
"Anh không sao." Úc Thiên Phi cười: "Chỉ là có hơi..."
"Không phải anh thật sự mắc lỗi trong lúc phẫu thuật đó chứ?" Nhan Noãn cố ý hỏi.
"Anh nghĩ là không có." Từ mà Úc Thiên Phi dùng cũng không kiên định: "Nhưng... Có đôi lúc anh nghĩ, có phải thật sự do bản thân mình làm không tốt không, nếu đổi thành một bác sĩ giỏi có kinh nghiệm hơn, liệu có thể cứu sống chú chó kia không. Ngoài lần này, còn có... Ài, thôi, không nói."
Anh nói, tự cười giễu mình, sau đó làm như không có chuyện gì mà cúi đầu xuống, tiếp tục lướt điện thoại.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
So với những khoa khác, nha khoa không tiếp xúc với sinh ly tử biệt, từ khi cậu hành nghề đến nay chưa từng xảy ra sự cố y khoa nghiêm trọng.
Nhưng Úc Thiên Phi thì khác. Anh tương đương với một bác sĩ đa khoa, mà người bệnh của anh hoàn toàn không nói được, mấy năm nay, chắc chắn anh đã trải qua rất nhiều thất bại.
Từ khi hai người gặp lại nhau tới nay, Úc Thiên Phi chưa bao giờ kể khổ, nhưng Nhan Noãn đoán trong lòng anh hẳn là tích lũy không ít áp lực.
"Nhìn chằm chằm anh làm gì." Úc Thiên Phi cúi đầu nói: "Đẹp trai quá, bị mê hoặc hả?"
Nhan Noãn đang bứt rứt cố gắng nghĩ cách an ủi anh, bị anh làm cho tụt hứng, cuối cùng phải thở dài một hơi, chọn từ bỏ.
"Anh không sao." Úc Thiên Phi nói: "Làm nghề nào yêu nghề đó, hầu hết thời gian công việc này rất có cảm giác thành tựu."
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu, sau đó cố lấy dũng cảm, ở góc người khác không thấy nắm tay anh: "Em nghĩ, nghĩ, ừm... Anh đã cố gắng rồi, xem như là anh hùng."
Úc Thiên Phi hơi sửng sốt phì cười.
Nhan Noãn vốn đang ngượng ngùng, thấy vậy nghẹn đỏ cả mặt, muốn rút tay về lại bị Úc Thiên Phi nắm lấy không buông.
"Vợ à, yêu em quá đi mất." Úc Thiên Phi cười đến híp mắt: "Bây giờ anh rất hạnh phúc."
Nhan Noãn quay đi: "Biết rồi."
Cậu còn biết, Úc Thiên Phi vẫn nhìn cậu, dưới cái nhìn chăm chú của Úc Thiên Phi vành tai cậu nóng lên.
"Ài." Chẳng biết tại sao Úc Thiên Phi lại than thở: "Sao em không tỏ tình với anh sớm một chút chứ?"
"Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này." Nhan Noãn bất mãn lầm bầm.
"Không đột nhiên đâu, anh nghĩ tới là buồn bực." Úc Thiên Phi kéo tay cậu lắc lắc: "Em hại anh thiếu vui vẻ nhiều năm đến thế, bồi thường anh thế nào đây?"
Nhan Noãn nghĩ trong lòng, đúng là cố tình gây sự.
"Nói đi, bồi thường anh thế nào?" Úc Thiên Phi bám riết không tha.
"Kệ anh." Nhan Noãn nói.
"Hay là giờ hôn mấy cái đi?" Úc Thiên Phi đề nghị.
Nhan Noãn sợ đến mức vội rút tay về, người nghiêng về phía bên kia: "Đừng đến đây!"
Trên xe không nhiều người lắm, nhưng vẫn là nơi công cộng. Dù là người khác phái yêu nhau cũng ngại anh anh em em trước mặt bàn dân thiên hạ, Nhan Noãn không thích bị người khác chỉ trỏ.
Úc Thiên Phi khó chịu "chẹp" một tiếng.
Tên mặt dày này sẽ không thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào đâu. Đó là sự tự nhiên mà Nhan Noãn sẽ vĩnh viễn không thể học được.
Úc Thiên Phi buồn bực một lát, tự an ủi mình: "Không sao, chờ lấy xe, anh muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy."
Nhan Noãn không phản đối.
...
Thời gian trước, hai người đã đạt thành ý kiến thống nhất về loại xe, trịnh trọng trả tiền đặt cọc. Chờ đến tháng sau là có thể lấy được xe yêu rồi.
Lúc ba Úc Thiên Phi bị thương tốn không ít tiền, nhưng cũng may là ông đã mua bảo hiểm, bên gây tại nạn cũng tục lục bồi thường một ít, tuy sau này còn có thể bỏ một khoản vốn không nhỏ nữa, nhưng trước mắt tiền bạc đã thư thả, không bị eo hẹp nữa.
Qua hai lần phẫu thuật, cuối cùng ba anh cũng có thể xuống giường đi lại, bắt đầu phục hồi chức năng, tình trạng khôi phục có thể nhìn thấy được.
Đến nay ông vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Nhan Noãn và con trai mình, khi Nhan Noãn đi thăm ông nắm tay Nhan Noãn cảm động đến rơi nước mặt, nói thẳng Úc Thiên Phi có người bạn này đúng là may mắn ba kiếp, làm Nhan Noãn cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Ngày đó sau khi tiễn Nhan Noãn ra phòng bệnh, mẹ Úc Thiên Phi cười nói với cậu, suy nghĩ của bà và người mình yêu giống nhau. Sự nuông chiều con trai, biết ơn Nhan Noãn và cảm giác nhẹ nhõm sau khi trải qua khó khăn hòa vào nhau khiến bà trở nên khoan dung.
Sau đó bà lại hỏi, nếu hai đứa các con định sống cùng nhau, vậy sau này có định nhận con nuôi hay không?
Nhan Noãn hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề kiểu này càng hoảng sợ.
Lối suy nghĩ của họ và người thế hệ trước luôn khác xa nhau.
Hồi tết, Nhan Noãn căng da đầu lấy hết can đảm dẫn Úc Thiên Phi về.
Ba mẹ cậu không đuổi khách, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Người một nhà lúng ta lúng túng ăn bữa cơm, sau khi ăn xong mẹ Nhan Noãn nhắc đến đứa trẻ con họ hàng mà hai người muốn nhận làm con nối dõi trong lời đồn.
Nói chính xác thì, bà là muốn "nhận nuôi".
Nhưng lý do thì khác với dự đoán của Nhan Noãn.
Mẹ cậu nói, mẹ của đứa bé kia mất sớm, ba thì không quan tâm con, thân thế không may, nhưng nó lại là đứa nghe lời hiểu chuyện thành tích xuất sắc, hai người thấy nó đáng thương, vốn là muốn giúp nó, nghĩ đến tình trạng của Nhan Noãn thì muốn dứt khoát nhận nuôi.
"Nó gọi chúng ta là ba mẹ, vậy con chính là anh của nó." Mẹ cậu nói: "Hai đứa hơn kém nhau mười sáu tuổi, nếu nó biết ơn, sau này con già cũng sẽ không bỏ mặc con."
Ngụ ý là, sợ mấy chục năm sau Nhan Noãn không có con, không có ai chăm sóc.
Suy nghĩ này cũng quá là ngoằn ngoèo.
Rõ ràng ba mẹ cậu cũng chưa được sáu mươi, có thể tự lo cho bản thân, không ngờ đã nghĩ đến đời sống của con mình khi bảy tám chục tuổi trước.
"Chuyện này có lo sớm quá không ạ?" Nhan Noãn nói.
Mẹ cậu nhíu mày lắc đâu:"Sao không lo được chứ, dù gì cũng sẽ có ngày đó."
Nhan Noãn sợ phá hỏng bầu không khí, không dám đưa ra ý kiến phản đối.
Sau đó, cậu lại tranh thủ đi gặp đứa bé đó với ba mẹ.
Cậu nhóc gầy, dáng người nhỏ con, hoạt bát nhưng cũng thẹn thùng, nhút nhát sợ sệt gọi cậu là anh. Cậu về miêu tả với Úc Thiên Phi: "Giống một con khỉ nhỏ ngoài lạnh trong nóng, rất dễ thương."
Úc Thiên Phi nói: "Sau này cũng là em trai của anh, có cơ hội cùng dắt nó đi chơi đi."
Nhan Noãn không ừ hử gì.
Cậu không biết quan hệ giữa cậu và ba mẹ có được tính là được hàn gắn hay không, dù sao trước đây khi ở chung họ rất ít khi thể hiện tình cảm. Nhưng ít ra, hiện giờ họ cũng thường xuyên liên lạc, quan tâm nhau, thỉnh thoảng cũng giận hờn.
Cảm giác rất gượng gạo, nhưng không quá tệ.
Tạm thời Nhan Noãn không có ý định có con, có Lucky đã khiến cậu cảm thấy vô cùng hài lòng. Con gái tri kỉ lại bám người, ngoại trừ tối ngoài cũng nằm trên đầu giường chăm chú nhìn hai người họ vận động ra thì tạm thời không tìm ra khuyết điểm gì.
...
Xuống xe đi bộ không quá năm chục mét là nơi tổ chức họp lớp, đi vào cửa chính nhà hàng đã lập tức nhìn thấy bảng chỉ dẫn cực lớn.
Úc Thiên Phi kích động muốn chụp một tấm trước bảng chỉ dẫn, Nhan Noãn chê anh vô vị lại mất mặt, nhưng không chịu được nài nỉ, đành ngoan ngoãn bấm máy giúp anh.
Vừa chụp xong, Úc Thiên Phi đang định ngắm bức ảnh thì bỗng chú ý đến gì đó, huơ quay về phía cửa lớn.
"Êu, đây không phải là Lý tổng à!" Anh cười hì hì đón một đôi vợ chồng trẻ đi đến: "Cả chục năm không gặp, càng thêm chói lọi nha."
"Lý tổng cái gì, chỉ là làm công thôi." Một người đàn ông cường tráng vừa cười vừa vươn tay về phía anh, ra hiệu chỉ cô gái bên cạnh: "Đây là người yêu của tôi."
"Rất vui khi biết em." Úc Thiên Phi vừa nói vừa xoay người ra hiệu về phía Nhan Noãn: "Đây là người yêu của tôi."
Nhan Noãn hóa đá tại chỗ.
Sau khi kinh ngạc Lý Thư Minh nở nụ cười rất nhanh: "Đây không phải là Nhan Noãn à!" Anh ta giới thiệu với người yêu mình: "Đây cũng là bạn tiểu học của bọn anh."
Người yêu của anh ta lấy lại bình tĩnh: "Bọn họ là..."
"Đùa thôi." Úc Thiên Phi cười nói: "Thấy cậu ta có người vợ xinh đẹp như vậy, tôi hâm mộ ấy."
Vào phòng, sau khi trò chuyện với bạn học cũ một lát, hai người tìm một góc để ngồi, cuối cùng cũng có không gian để trao đổi riêng.
Nhan Noãn còn chưa kịp mắng anh mấy câu, Úc Thiên Phi đã nôn nóng nói: "Em để ý thấy không, bây giờ cậu ta đã hết cao hơn anh rồi!"
Nhan Noãn ngớ ra: "Ai?"
""Mặt trắng" đó, nhưng bây giờ cũng không trắng nữa, nói cho em biết cậu ta mập ra rồi." Úc Thiên Phi nói với vẻ mặt xấu xa: "Đứng chung nhiều lần, vẫn là anh đẹp hơn, đúng không?"
Nhan Noãn dở khóc dở cười: "Tại sao lại muốn so sánh với cậu ta?"
"Thuận miệng nói thôi." Úc Thiên Phi nhún vai: "Không có ý gì khác."
Rõ ràng đã giải thích rõ hiểu lầm đáng xấu hổ này lâu rồi, người này lại cứ xem người ta là kẻ địch giả tưởng, đúng là bó tay.
"Em cũng không phải vì dáng anh đẹp mới thích anh." Nhan Noãn nói.
"Vậy thì vì cái gì, phẩm chất mị lực của anh à?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn bối rối nhìn anh một cái, thở dài, "ha ha" hai tiếng.
Úc Thiên Phi lại hiểu nhầm, ngại ngùng gãi tóc, lén nhéo ngón tay cậu dưới bàn.
"Vợ anh là người biết thưởng thức nhất vũ trụ." Anh nói.
Nhan Noãn đỏ mặt nghĩ thầm, anh vui là được.
...
Bạn học cũ lục tục đến đông đủ, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Phần lớn người tham gia đều mang theo người nhà có đôi có cặp, một số ít cô đơn lẻ bóng đương nhiên sẽ bị hỏi đến chuyện lớn đời người, thanh niên giỏi giang đẹp trai như Nhan Noãn và Úc Thiên Phi không tránh được việc có người giới thiệu đối tượng.
Nhan Noãn từ chối nói công việc bận rộn tạm thời không có sức lực cho việc này. Cậu ít nói, khí chất yên tĩnh, người ngoài không có da mặt dày như Úc Thiên Phi, tất nhiên là ngại không miễn cưỡng nữa.
Khi hỏi tới Úc Thiên Phi, anh nhếch miệng cười nói với mọi người: "Tôi có người yêu rồi, quan hệ rất ổn định, sắp kết hôn. Chỉ là người đó khá thẹn thùng, cho nên lần này không tiện đến."
Anh vừa nói, vừa chơi với ngón tay của Nhan Noãn ở dưới bàn. Nhan Noãn cúi đầu im lặng, đầu ngón tay quấn vào với anh, lúc ẩn lúc hiện ở nơi không ai thấy.
Những lúc thế này đương nhiên không thể tránh khỏi làm thêm vài ly.
Úc Thiên Phi cố gắng che cái ly lại nhưng vẫn bị rót đầy. Anh nhìn bọt khi hấp dẫn sủi lên trong ly thủy tinh, do dự một lát, liếc nhìn Nhan Noãn, ánh mắt đáng thương.
Nhan Noãn không khỏi nhoẻn miệng cười: "Anh uống đi, nhìn em làm gì."
Úc Thiên Phi không quá yên tâm, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
"Hôm nay vui, muốn uống thì uống đi." Nhan Noãn nói: "Em quản anh bao giờ đâu."
"Em mặc kệ, em chỉ xụ mặt không vui với anh." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cầm ly lên, uống một hớp hít hà khoan khoái.
"Em không có nha." Nhan Noãn không thừa nhận: "Anh lớn như vậy rồi, em không thèm quản anh."
Úc Thiên Phi lại uống một hớp, lắc đầu cảm thán: "Hỏng rồi hỏng rồi, thế này về lại không quen uống nước có ga."
Dạo này anh rất ngoan, mua mấy thùng soda vị khác nhau để trong nhà, thèm bia thì mở một lon, vừa uống vừa tự thôi miên mình, tự nói với mình không thua vị bia là mấy.
"Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, mọi việc có mức độ." Nhan Noãn nói.
"Không được." Úc Thiên Phi lắc đầu nói: "Lỡ như anh thành bụng bia, em chê anh thì làm sao?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Nói như bây giờ em không chê vậy."
"Không sao, dù là soda không thay được cơm, còn em nữa mà." Úc Thiên Phi nói: "Về thèm lại bắt em thay cơm."
Nhan Noãn liếc anh một cái, không lên tiếng.
Hiếm khi có cơ hội chè chén, Nhan Noãn lại không cản, ý thức tự chủ của Úc Thiên Phi rất nhanh đã lơi lỏng, ly này tiếp ly kia không dừng, đến nửa buổi đầu đã bắt đầu choáng váng.
Trên bàn có người ghẹo anh, nói sao nhiều năm vậy rồi mà hai người vẫn như hình với bóng, nếu không phải cậu có người yêu mọi người thật sự muốn đoán hai người là một đôi.
Nhan Noãn còn chưa kịp xấu hổ, Úc Thiên Phi đã cười đặt ly xuống.
"Chuyện này cũng bị các cậu nhìn ra rồi!" Anh ôm chầm lấy Nhan Noãn, cố gắng hôn lên má Nhan Noãn một cái.
Mọi người cười ha ha, có người ồn ào nói: "Nhan Noãn muốn đập cậu kìa!"
"Không đâu." Úc Thiên Phi xua tay: "Cậu ấy yêu tôi như vậy, không nỡ đâu."
Không ai cho là thật, bầu không khí vui vẻ. Nhan Noãn cũng uống bia, gò má vốn đã hơi ửng đỏ, giờ phút này không ai nhận ra sự xấu hổ, giận dữ và bất lực của cậu.
...
Tiệc tàn, ra ngoài nhà hàng bị gió lạnh thổi tới, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng thoát khỏi kích động, tỉnh táo lại.
Thời gian đã muộn, hai người lười ngồi giao thông công cộng, muốn gọi xe lại không gọi được, dứt khoát tản bộ ven đường.
Đi một hồi, Úc Thiên Phi lại muốn nắm tay Nhan Noãn, Nhan Noãn cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận gần đó không có bạn học thì không từ chối.
"Chỉ toàn nổi điên." Cậu khẽ oán giận.
Úc Thiên Phi ngại, cười ngây ngô.
Nhan Noãn nghiêng đầu nhìn anh: "Hôm nay vui lắm à?"
"Ừ." Úc Thiên Phi gật đầu, một lát sau nói thêm: "Nhưng bây giờ lại không vui."
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh cũng hôn em rồi, vậy mà bọn họ còn không tin." Úc Thiên Phi nói: "Có lạ không cơ chứ?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, nếu tin thì xong đời rồi.
Úc Thiên Phi thở dài: "Nghĩ kĩ lại... Cũng không lạ gì. Dù sao nhiều năm như vậy anh cũng không hề nghĩ tới, em có thể thích anh."
Nhan Noãn mím môi.
"Bực bội, bực bội quá, bực muốn chết." Úc Thiên Phi nói: "Dạo này nghĩ tới chuyện này là không vui."
"Chuyện gì?" Nhan Noãn nhíu mày: "Anh còn tỉnh táo không đó?"
"Còn có rất nhiều chuyện, đều không vui."
"Vì chú hả?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Ba anh... Bây giờ nghĩ lại chuyện của ba anh, cũng có thể xem là nạn lớn không chết. So với buồn, vẫn là cảm thấy may mắn nhiều hơn. Ý anh là phương diện khác."
Nhan Noãn lại liếc anh, cẩn thận nhích sang bên cạnh, gần anh thêm chút nữa.
"Có buồn vì không cứu được động vật, buồn vì chủ của nó khóc với anh, buồn vì họ tức giận mắng anh." Úc Thiên Phi chậm rãi thì thầm: "Buồn nhất chính là, chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, anh cũng không tranh thủ thời gian biến thành người tốt hơn, thật quá tệ."
"Lâu rồi anh không uống, đô rượu kém hẳn." Nhan Noãn nói: "Suy nghĩ linh tinh."
"Sai rồi, sai rồi." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Những lúc thế này em phải khen anh chứ, nói trong lòng em anh là người giỏi nhất."
"..."
"Anh nói lại lần nữa, nhớ phải khen anh." Úc Thiên Phi hắng giọng:"Anh cảm thấy mấy năm nay... Mấy năm nay... Em cười cái gì!"
Nhan Noãn cắn môi, lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên gò má anh.
Úc Thiên Phi ngây người nửa giây, mỉm cười.
"Ừ, không tệ." Anh gật đầu: "Cái này được, cái này ngon."
"Sau này vẫn nên uống ít thôi." Nhan Noãn nói: "Vốn đã không thông minh, uống nhiều thành người đần."
"Không hề, rất thông minh nha, hơn nữa suy nghĩ sâu sắc." Úc Thiên Phi nói: "Phải có lòng tin với ánh mắt của em chứ."
Nhan Noãn bĩu môi, im lặng không nói.
Hai người lại đi mấy bước, Úc Thiên Phi ngâm nga hát. Giai điệu kì lạ, không êm tai chút nào.
"Có thể hát bài nào vui chút không?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh đang buồn mà." Úc Thiên Phi nói: "Hay là em kể chuyện gì vui vui cho anh nghe đi?"
Nhan Noãn suy nghĩ một lát, kể với anh: "Hình như Dương Nhược Liễu đang yêu, mấy ngày trước có một anh chàng đẹp trai đến tặng hoa cho em ấy"
"Được đó." Úc Thiên Phi gật đầu: "Chúc phúc cho em ấy."
"Còn có Đường Giai Bách, em nghi ngờ cậu ta có đối tượng mới: "Nhan Noãn nói: "Còn rất nhập tâm, suốt ngày ê a khó chịu trên vòng bạn bè."
Úc Thiên Phi lại gật đầu một cái, nói: "Vừa hay, mọi người đều đang yêu đương, anh cũng đang yêu đương."
"..."
"Chuyện vừa rồi." Úc Thiên Phi dừng lại, chỉ chỉ vào gò má mình: "Làm lại lần nữa đi."
Nhan Noãn phớt lời anh, tiếp tục đi về trước. Úc Thiên Phi vẫn đang nắm tay cậu, bị cậu kéo bất đắc dĩ phải đi tiếp.
"Em có biết yêu đương không vậy." Úc Thiên Phi oán giận: "Không biết thì anh dạy em!"
Nói rồi anh ôm Nhan Noãn từ phía sau, kéo Nhan Noãn vào lòng mình.
"Yêu đương là phải anh anh em em, là phải mặt dày cả ngày dính vào nhau." Anh tuyên bố: "Khi yêu đương miệng mà không nói thì phải dùng người."
Người đi đường nhao nhao nhìn về phía họ.
Nhan Noãn vừa ngượng vừa tức muốn chết, cậu cúi đầu thầm nghĩ, bia rượu đúng là không phải thứ tốt lành gì, vẫn nên nhanh chóng cho anh cai hẳn đi.
Chỗ hẹn có hơi lệch, cách xa trung tâm thành phố. Nhan Noãn và Úc Thiên Phi tạm thời vẫn chưa có xe, chỉ có thể dùng phương tiện công cộng.
Hai người ngồi sóng vai trên xe, mạnh ai lướt điện thoại người đó, không lâu sau không biết Úc Thiên Phi nhìn thấy gì, cười đến mức bả vai run lên. Úc Thiên Phi tò mò quay đầu sang, tên này lại dựng điện thoại lên định ngăn tầm mắt cậu.
Không cho xem thì thôi. Nhan Noãn xụ mặt xuống, quay lại, không thèm để ý đến anh.
Úc Thiên Phi thấy vậy lại ngoan ngoãn, cười mỉa sấn tới trước người cậu, chủ động đưa màn hình qua cho cậu xem: "Nè, vừa phát lại."
Úc Thiên Phi nhìn lướt qua màn hình, lập tức cạn lời.
Video mà Úc Thiên Phi lướt đến, là đoạn cắt tiết mục hòa giải của một đài nổi tiếng. Đoạn cắt này được truyền bá rộng rãi, nội dung cũng không xuất sắc gì, trong mắt Úc Thiên Phi, đơn giản chỉ là người xem quá vô vị.
Top comment của video cơ bản đều là "anh Lộ nói đúng"; "Nhìn anh Lộ là biết người nói lý lẽ"; "Không phải là bị sắc đẹp mê hoặc nhưng anh Lộ nói đẹp trai quá."
Mà anh Lộ ở đây, chính là Nhan Noãn được đài truyền hình gắn mác "khách đi ngang qua".
Người ta thường nói lên hình xấu đi ba phần, mặt Nhan Noãn lại rất ăn hình, ngày đó camera đặt đúng góc, quay cậu cực đẹp, cộng thêm biểu hiện của bên đương sự trong video vừa cực đoan lại vô lý, lại càng giúp tăng thêm vài phần khí chất cho cậu.
"Chậc, anh Lộ đúng là không tệ." Úc Thiên Phi cười hì hì nói: "Nhìn đẹp trai, lời nói thì càng nghe càng có lý."
Nhan Noãn phớt lờ anh.
"Chắc chắn là câu cậu ấy rất yêu vị bác sĩ Úc này rồi." Úc Thiên Phi lấn cậu, ép cậu phải xem màn hình: "Em xem ánh mắt của cậu ấy này, anh thấy yêu thương đong đầy trong đó. Xứng với người đàn ông hết sức ưu tú như bác sĩ Úc."
Nhan Noãn không muốn nghe anh tự biên tự diễn chọn cách chuyển hướng câu chuyện.
"Không phải nói muốn thưa kiện sao, làm căng mấy tháng không tiếp tục nữa sao?" Cậu hỏi.
"Đối phương nhận thua, muốn hòa giải." Úc Thiên Phi nhún vai, vẻ mặt hơi thổn thức: "Chắc là do không giải quyết được gì."
Lúc đăng bài lên mạng vì chỉ có lời nói một phía của hai người kia, phần lớn quần chúng hóng chuyện đều hùa vào chửi bên phòng khám. Nhưng chương trình hòa giải của đài truyền hình đã xác nhận, nắm rõ tình hình hai phía, còn có người qua đường đẹp trai chính nghĩa lên tiếng đảm bảo cho bác sĩ Úc, dư luận lập tức quay xe.
Hẳn là hai người kia qua thời gian xúc động, khi đối mặt với hiện thực không thể không bình tĩnh lại.
Nhan Noãn nhìn sắc mặt của Úc Thiên Phi, hỏi: "Không cam lòng à? Muốn dạy cho họ bài học?"
"Hả?" Úc Thiên Phi lắc đầu: "Không hề, có thể kết thúc sớm thì anh cầu còn không được."
Nhan Noãn nhìn gò má anh, muốn nói lại thôi.
"Anh không sao." Úc Thiên Phi cười: "Chỉ là có hơi..."
"Không phải anh thật sự mắc lỗi trong lúc phẫu thuật đó chứ?" Nhan Noãn cố ý hỏi.
"Anh nghĩ là không có." Từ mà Úc Thiên Phi dùng cũng không kiên định: "Nhưng... Có đôi lúc anh nghĩ, có phải thật sự do bản thân mình làm không tốt không, nếu đổi thành một bác sĩ giỏi có kinh nghiệm hơn, liệu có thể cứu sống chú chó kia không. Ngoài lần này, còn có... Ài, thôi, không nói."
Anh nói, tự cười giễu mình, sau đó làm như không có chuyện gì mà cúi đầu xuống, tiếp tục lướt điện thoại.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
So với những khoa khác, nha khoa không tiếp xúc với sinh ly tử biệt, từ khi cậu hành nghề đến nay chưa từng xảy ra sự cố y khoa nghiêm trọng.
Nhưng Úc Thiên Phi thì khác. Anh tương đương với một bác sĩ đa khoa, mà người bệnh của anh hoàn toàn không nói được, mấy năm nay, chắc chắn anh đã trải qua rất nhiều thất bại.
Từ khi hai người gặp lại nhau tới nay, Úc Thiên Phi chưa bao giờ kể khổ, nhưng Nhan Noãn đoán trong lòng anh hẳn là tích lũy không ít áp lực.
"Nhìn chằm chằm anh làm gì." Úc Thiên Phi cúi đầu nói: "Đẹp trai quá, bị mê hoặc hả?"
Nhan Noãn đang bứt rứt cố gắng nghĩ cách an ủi anh, bị anh làm cho tụt hứng, cuối cùng phải thở dài một hơi, chọn từ bỏ.
"Anh không sao." Úc Thiên Phi nói: "Làm nghề nào yêu nghề đó, hầu hết thời gian công việc này rất có cảm giác thành tựu."
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu, sau đó cố lấy dũng cảm, ở góc người khác không thấy nắm tay anh: "Em nghĩ, nghĩ, ừm... Anh đã cố gắng rồi, xem như là anh hùng."
Úc Thiên Phi hơi sửng sốt phì cười.
Nhan Noãn vốn đang ngượng ngùng, thấy vậy nghẹn đỏ cả mặt, muốn rút tay về lại bị Úc Thiên Phi nắm lấy không buông.
"Vợ à, yêu em quá đi mất." Úc Thiên Phi cười đến híp mắt: "Bây giờ anh rất hạnh phúc."
Nhan Noãn quay đi: "Biết rồi."
Cậu còn biết, Úc Thiên Phi vẫn nhìn cậu, dưới cái nhìn chăm chú của Úc Thiên Phi vành tai cậu nóng lên.
"Ài." Chẳng biết tại sao Úc Thiên Phi lại than thở: "Sao em không tỏ tình với anh sớm một chút chứ?"
"Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này." Nhan Noãn bất mãn lầm bầm.
"Không đột nhiên đâu, anh nghĩ tới là buồn bực." Úc Thiên Phi kéo tay cậu lắc lắc: "Em hại anh thiếu vui vẻ nhiều năm đến thế, bồi thường anh thế nào đây?"
Nhan Noãn nghĩ trong lòng, đúng là cố tình gây sự.
"Nói đi, bồi thường anh thế nào?" Úc Thiên Phi bám riết không tha.
"Kệ anh." Nhan Noãn nói.
"Hay là giờ hôn mấy cái đi?" Úc Thiên Phi đề nghị.
Nhan Noãn sợ đến mức vội rút tay về, người nghiêng về phía bên kia: "Đừng đến đây!"
Trên xe không nhiều người lắm, nhưng vẫn là nơi công cộng. Dù là người khác phái yêu nhau cũng ngại anh anh em em trước mặt bàn dân thiên hạ, Nhan Noãn không thích bị người khác chỉ trỏ.
Úc Thiên Phi khó chịu "chẹp" một tiếng.
Tên mặt dày này sẽ không thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào đâu. Đó là sự tự nhiên mà Nhan Noãn sẽ vĩnh viễn không thể học được.
Úc Thiên Phi buồn bực một lát, tự an ủi mình: "Không sao, chờ lấy xe, anh muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy."
Nhan Noãn không phản đối.
...
Thời gian trước, hai người đã đạt thành ý kiến thống nhất về loại xe, trịnh trọng trả tiền đặt cọc. Chờ đến tháng sau là có thể lấy được xe yêu rồi.
Lúc ba Úc Thiên Phi bị thương tốn không ít tiền, nhưng cũng may là ông đã mua bảo hiểm, bên gây tại nạn cũng tục lục bồi thường một ít, tuy sau này còn có thể bỏ một khoản vốn không nhỏ nữa, nhưng trước mắt tiền bạc đã thư thả, không bị eo hẹp nữa.
Qua hai lần phẫu thuật, cuối cùng ba anh cũng có thể xuống giường đi lại, bắt đầu phục hồi chức năng, tình trạng khôi phục có thể nhìn thấy được.
Đến nay ông vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Nhan Noãn và con trai mình, khi Nhan Noãn đi thăm ông nắm tay Nhan Noãn cảm động đến rơi nước mặt, nói thẳng Úc Thiên Phi có người bạn này đúng là may mắn ba kiếp, làm Nhan Noãn cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Ngày đó sau khi tiễn Nhan Noãn ra phòng bệnh, mẹ Úc Thiên Phi cười nói với cậu, suy nghĩ của bà và người mình yêu giống nhau. Sự nuông chiều con trai, biết ơn Nhan Noãn và cảm giác nhẹ nhõm sau khi trải qua khó khăn hòa vào nhau khiến bà trở nên khoan dung.
Sau đó bà lại hỏi, nếu hai đứa các con định sống cùng nhau, vậy sau này có định nhận con nuôi hay không?
Nhan Noãn hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề kiểu này càng hoảng sợ.
Lối suy nghĩ của họ và người thế hệ trước luôn khác xa nhau.
Hồi tết, Nhan Noãn căng da đầu lấy hết can đảm dẫn Úc Thiên Phi về.
Ba mẹ cậu không đuổi khách, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Người một nhà lúng ta lúng túng ăn bữa cơm, sau khi ăn xong mẹ Nhan Noãn nhắc đến đứa trẻ con họ hàng mà hai người muốn nhận làm con nối dõi trong lời đồn.
Nói chính xác thì, bà là muốn "nhận nuôi".
Nhưng lý do thì khác với dự đoán của Nhan Noãn.
Mẹ cậu nói, mẹ của đứa bé kia mất sớm, ba thì không quan tâm con, thân thế không may, nhưng nó lại là đứa nghe lời hiểu chuyện thành tích xuất sắc, hai người thấy nó đáng thương, vốn là muốn giúp nó, nghĩ đến tình trạng của Nhan Noãn thì muốn dứt khoát nhận nuôi.
"Nó gọi chúng ta là ba mẹ, vậy con chính là anh của nó." Mẹ cậu nói: "Hai đứa hơn kém nhau mười sáu tuổi, nếu nó biết ơn, sau này con già cũng sẽ không bỏ mặc con."
Ngụ ý là, sợ mấy chục năm sau Nhan Noãn không có con, không có ai chăm sóc.
Suy nghĩ này cũng quá là ngoằn ngoèo.
Rõ ràng ba mẹ cậu cũng chưa được sáu mươi, có thể tự lo cho bản thân, không ngờ đã nghĩ đến đời sống của con mình khi bảy tám chục tuổi trước.
"Chuyện này có lo sớm quá không ạ?" Nhan Noãn nói.
Mẹ cậu nhíu mày lắc đâu:"Sao không lo được chứ, dù gì cũng sẽ có ngày đó."
Nhan Noãn sợ phá hỏng bầu không khí, không dám đưa ra ý kiến phản đối.
Sau đó, cậu lại tranh thủ đi gặp đứa bé đó với ba mẹ.
Cậu nhóc gầy, dáng người nhỏ con, hoạt bát nhưng cũng thẹn thùng, nhút nhát sợ sệt gọi cậu là anh. Cậu về miêu tả với Úc Thiên Phi: "Giống một con khỉ nhỏ ngoài lạnh trong nóng, rất dễ thương."
Úc Thiên Phi nói: "Sau này cũng là em trai của anh, có cơ hội cùng dắt nó đi chơi đi."
Nhan Noãn không ừ hử gì.
Cậu không biết quan hệ giữa cậu và ba mẹ có được tính là được hàn gắn hay không, dù sao trước đây khi ở chung họ rất ít khi thể hiện tình cảm. Nhưng ít ra, hiện giờ họ cũng thường xuyên liên lạc, quan tâm nhau, thỉnh thoảng cũng giận hờn.
Cảm giác rất gượng gạo, nhưng không quá tệ.
Tạm thời Nhan Noãn không có ý định có con, có Lucky đã khiến cậu cảm thấy vô cùng hài lòng. Con gái tri kỉ lại bám người, ngoại trừ tối ngoài cũng nằm trên đầu giường chăm chú nhìn hai người họ vận động ra thì tạm thời không tìm ra khuyết điểm gì.
...
Xuống xe đi bộ không quá năm chục mét là nơi tổ chức họp lớp, đi vào cửa chính nhà hàng đã lập tức nhìn thấy bảng chỉ dẫn cực lớn.
Úc Thiên Phi kích động muốn chụp một tấm trước bảng chỉ dẫn, Nhan Noãn chê anh vô vị lại mất mặt, nhưng không chịu được nài nỉ, đành ngoan ngoãn bấm máy giúp anh.
Vừa chụp xong, Úc Thiên Phi đang định ngắm bức ảnh thì bỗng chú ý đến gì đó, huơ quay về phía cửa lớn.
"Êu, đây không phải là Lý tổng à!" Anh cười hì hì đón một đôi vợ chồng trẻ đi đến: "Cả chục năm không gặp, càng thêm chói lọi nha."
"Lý tổng cái gì, chỉ là làm công thôi." Một người đàn ông cường tráng vừa cười vừa vươn tay về phía anh, ra hiệu chỉ cô gái bên cạnh: "Đây là người yêu của tôi."
"Rất vui khi biết em." Úc Thiên Phi vừa nói vừa xoay người ra hiệu về phía Nhan Noãn: "Đây là người yêu của tôi."
Nhan Noãn hóa đá tại chỗ.
Sau khi kinh ngạc Lý Thư Minh nở nụ cười rất nhanh: "Đây không phải là Nhan Noãn à!" Anh ta giới thiệu với người yêu mình: "Đây cũng là bạn tiểu học của bọn anh."
Người yêu của anh ta lấy lại bình tĩnh: "Bọn họ là..."
"Đùa thôi." Úc Thiên Phi cười nói: "Thấy cậu ta có người vợ xinh đẹp như vậy, tôi hâm mộ ấy."
Vào phòng, sau khi trò chuyện với bạn học cũ một lát, hai người tìm một góc để ngồi, cuối cùng cũng có không gian để trao đổi riêng.
Nhan Noãn còn chưa kịp mắng anh mấy câu, Úc Thiên Phi đã nôn nóng nói: "Em để ý thấy không, bây giờ cậu ta đã hết cao hơn anh rồi!"
Nhan Noãn ngớ ra: "Ai?"
""Mặt trắng" đó, nhưng bây giờ cũng không trắng nữa, nói cho em biết cậu ta mập ra rồi." Úc Thiên Phi nói với vẻ mặt xấu xa: "Đứng chung nhiều lần, vẫn là anh đẹp hơn, đúng không?"
Nhan Noãn dở khóc dở cười: "Tại sao lại muốn so sánh với cậu ta?"
"Thuận miệng nói thôi." Úc Thiên Phi nhún vai: "Không có ý gì khác."
Rõ ràng đã giải thích rõ hiểu lầm đáng xấu hổ này lâu rồi, người này lại cứ xem người ta là kẻ địch giả tưởng, đúng là bó tay.
"Em cũng không phải vì dáng anh đẹp mới thích anh." Nhan Noãn nói.
"Vậy thì vì cái gì, phẩm chất mị lực của anh à?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn bối rối nhìn anh một cái, thở dài, "ha ha" hai tiếng.
Úc Thiên Phi lại hiểu nhầm, ngại ngùng gãi tóc, lén nhéo ngón tay cậu dưới bàn.
"Vợ anh là người biết thưởng thức nhất vũ trụ." Anh nói.
Nhan Noãn đỏ mặt nghĩ thầm, anh vui là được.
...
Bạn học cũ lục tục đến đông đủ, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Phần lớn người tham gia đều mang theo người nhà có đôi có cặp, một số ít cô đơn lẻ bóng đương nhiên sẽ bị hỏi đến chuyện lớn đời người, thanh niên giỏi giang đẹp trai như Nhan Noãn và Úc Thiên Phi không tránh được việc có người giới thiệu đối tượng.
Nhan Noãn từ chối nói công việc bận rộn tạm thời không có sức lực cho việc này. Cậu ít nói, khí chất yên tĩnh, người ngoài không có da mặt dày như Úc Thiên Phi, tất nhiên là ngại không miễn cưỡng nữa.
Khi hỏi tới Úc Thiên Phi, anh nhếch miệng cười nói với mọi người: "Tôi có người yêu rồi, quan hệ rất ổn định, sắp kết hôn. Chỉ là người đó khá thẹn thùng, cho nên lần này không tiện đến."
Anh vừa nói, vừa chơi với ngón tay của Nhan Noãn ở dưới bàn. Nhan Noãn cúi đầu im lặng, đầu ngón tay quấn vào với anh, lúc ẩn lúc hiện ở nơi không ai thấy.
Những lúc thế này đương nhiên không thể tránh khỏi làm thêm vài ly.
Úc Thiên Phi cố gắng che cái ly lại nhưng vẫn bị rót đầy. Anh nhìn bọt khi hấp dẫn sủi lên trong ly thủy tinh, do dự một lát, liếc nhìn Nhan Noãn, ánh mắt đáng thương.
Nhan Noãn không khỏi nhoẻn miệng cười: "Anh uống đi, nhìn em làm gì."
Úc Thiên Phi không quá yên tâm, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
"Hôm nay vui, muốn uống thì uống đi." Nhan Noãn nói: "Em quản anh bao giờ đâu."
"Em mặc kệ, em chỉ xụ mặt không vui với anh." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cầm ly lên, uống một hớp hít hà khoan khoái.
"Em không có nha." Nhan Noãn không thừa nhận: "Anh lớn như vậy rồi, em không thèm quản anh."
Úc Thiên Phi lại uống một hớp, lắc đầu cảm thán: "Hỏng rồi hỏng rồi, thế này về lại không quen uống nước có ga."
Dạo này anh rất ngoan, mua mấy thùng soda vị khác nhau để trong nhà, thèm bia thì mở một lon, vừa uống vừa tự thôi miên mình, tự nói với mình không thua vị bia là mấy.
"Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, mọi việc có mức độ." Nhan Noãn nói.
"Không được." Úc Thiên Phi lắc đầu nói: "Lỡ như anh thành bụng bia, em chê anh thì làm sao?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Nói như bây giờ em không chê vậy."
"Không sao, dù là soda không thay được cơm, còn em nữa mà." Úc Thiên Phi nói: "Về thèm lại bắt em thay cơm."
Nhan Noãn liếc anh một cái, không lên tiếng.
Hiếm khi có cơ hội chè chén, Nhan Noãn lại không cản, ý thức tự chủ của Úc Thiên Phi rất nhanh đã lơi lỏng, ly này tiếp ly kia không dừng, đến nửa buổi đầu đã bắt đầu choáng váng.
Trên bàn có người ghẹo anh, nói sao nhiều năm vậy rồi mà hai người vẫn như hình với bóng, nếu không phải cậu có người yêu mọi người thật sự muốn đoán hai người là một đôi.
Nhan Noãn còn chưa kịp xấu hổ, Úc Thiên Phi đã cười đặt ly xuống.
"Chuyện này cũng bị các cậu nhìn ra rồi!" Anh ôm chầm lấy Nhan Noãn, cố gắng hôn lên má Nhan Noãn một cái.
Mọi người cười ha ha, có người ồn ào nói: "Nhan Noãn muốn đập cậu kìa!"
"Không đâu." Úc Thiên Phi xua tay: "Cậu ấy yêu tôi như vậy, không nỡ đâu."
Không ai cho là thật, bầu không khí vui vẻ. Nhan Noãn cũng uống bia, gò má vốn đã hơi ửng đỏ, giờ phút này không ai nhận ra sự xấu hổ, giận dữ và bất lực của cậu.
...
Tiệc tàn, ra ngoài nhà hàng bị gió lạnh thổi tới, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng thoát khỏi kích động, tỉnh táo lại.
Thời gian đã muộn, hai người lười ngồi giao thông công cộng, muốn gọi xe lại không gọi được, dứt khoát tản bộ ven đường.
Đi một hồi, Úc Thiên Phi lại muốn nắm tay Nhan Noãn, Nhan Noãn cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận gần đó không có bạn học thì không từ chối.
"Chỉ toàn nổi điên." Cậu khẽ oán giận.
Úc Thiên Phi ngại, cười ngây ngô.
Nhan Noãn nghiêng đầu nhìn anh: "Hôm nay vui lắm à?"
"Ừ." Úc Thiên Phi gật đầu, một lát sau nói thêm: "Nhưng bây giờ lại không vui."
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh cũng hôn em rồi, vậy mà bọn họ còn không tin." Úc Thiên Phi nói: "Có lạ không cơ chứ?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, nếu tin thì xong đời rồi.
Úc Thiên Phi thở dài: "Nghĩ kĩ lại... Cũng không lạ gì. Dù sao nhiều năm như vậy anh cũng không hề nghĩ tới, em có thể thích anh."
Nhan Noãn mím môi.
"Bực bội, bực bội quá, bực muốn chết." Úc Thiên Phi nói: "Dạo này nghĩ tới chuyện này là không vui."
"Chuyện gì?" Nhan Noãn nhíu mày: "Anh còn tỉnh táo không đó?"
"Còn có rất nhiều chuyện, đều không vui."
"Vì chú hả?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Ba anh... Bây giờ nghĩ lại chuyện của ba anh, cũng có thể xem là nạn lớn không chết. So với buồn, vẫn là cảm thấy may mắn nhiều hơn. Ý anh là phương diện khác."
Nhan Noãn lại liếc anh, cẩn thận nhích sang bên cạnh, gần anh thêm chút nữa.
"Có buồn vì không cứu được động vật, buồn vì chủ của nó khóc với anh, buồn vì họ tức giận mắng anh." Úc Thiên Phi chậm rãi thì thầm: "Buồn nhất chính là, chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, anh cũng không tranh thủ thời gian biến thành người tốt hơn, thật quá tệ."
"Lâu rồi anh không uống, đô rượu kém hẳn." Nhan Noãn nói: "Suy nghĩ linh tinh."
"Sai rồi, sai rồi." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Những lúc thế này em phải khen anh chứ, nói trong lòng em anh là người giỏi nhất."
"..."
"Anh nói lại lần nữa, nhớ phải khen anh." Úc Thiên Phi hắng giọng:"Anh cảm thấy mấy năm nay... Mấy năm nay... Em cười cái gì!"
Nhan Noãn cắn môi, lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên gò má anh.
Úc Thiên Phi ngây người nửa giây, mỉm cười.
"Ừ, không tệ." Anh gật đầu: "Cái này được, cái này ngon."
"Sau này vẫn nên uống ít thôi." Nhan Noãn nói: "Vốn đã không thông minh, uống nhiều thành người đần."
"Không hề, rất thông minh nha, hơn nữa suy nghĩ sâu sắc." Úc Thiên Phi nói: "Phải có lòng tin với ánh mắt của em chứ."
Nhan Noãn bĩu môi, im lặng không nói.
Hai người lại đi mấy bước, Úc Thiên Phi ngâm nga hát. Giai điệu kì lạ, không êm tai chút nào.
"Có thể hát bài nào vui chút không?" Nhan Noãn hỏi.
"Anh đang buồn mà." Úc Thiên Phi nói: "Hay là em kể chuyện gì vui vui cho anh nghe đi?"
Nhan Noãn suy nghĩ một lát, kể với anh: "Hình như Dương Nhược Liễu đang yêu, mấy ngày trước có một anh chàng đẹp trai đến tặng hoa cho em ấy"
"Được đó." Úc Thiên Phi gật đầu: "Chúc phúc cho em ấy."
"Còn có Đường Giai Bách, em nghi ngờ cậu ta có đối tượng mới: "Nhan Noãn nói: "Còn rất nhập tâm, suốt ngày ê a khó chịu trên vòng bạn bè."
Úc Thiên Phi lại gật đầu một cái, nói: "Vừa hay, mọi người đều đang yêu đương, anh cũng đang yêu đương."
"..."
"Chuyện vừa rồi." Úc Thiên Phi dừng lại, chỉ chỉ vào gò má mình: "Làm lại lần nữa đi."
Nhan Noãn phớt lời anh, tiếp tục đi về trước. Úc Thiên Phi vẫn đang nắm tay cậu, bị cậu kéo bất đắc dĩ phải đi tiếp.
"Em có biết yêu đương không vậy." Úc Thiên Phi oán giận: "Không biết thì anh dạy em!"
Nói rồi anh ôm Nhan Noãn từ phía sau, kéo Nhan Noãn vào lòng mình.
"Yêu đương là phải anh anh em em, là phải mặt dày cả ngày dính vào nhau." Anh tuyên bố: "Khi yêu đương miệng mà không nói thì phải dùng người."
Người đi đường nhao nhao nhìn về phía họ.
Nhan Noãn vừa ngượng vừa tức muốn chết, cậu cúi đầu thầm nghĩ, bia rượu đúng là không phải thứ tốt lành gì, vẫn nên nhanh chóng cho anh cai hẳn đi.
Bình luận truyện