Trọn Đời Không Buông Tay
Quyển 2 - Chương 9: Quá khứ – lần nữa tái hiện – P1,2,3
Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, công việc cũng vậy. Sẽ nhanh thôi, tất cả rồi sẽ chấm dứt.
Hứa Liên Trăn tự nói với mình như vậy, chỉ là khi đêm về cô lại bắt đầu mất ngủ, đêm này qua đêm khác không ngủ được. Thế nhưng khi ngày lên, thần thái vẫn sáng láng mà xuất hiện trước mặt mọi người. Cô bắt đầu trang điểm để che dấu, bắt đầu trở nên khéo léo hơn, giống như bao OL khác trong phòng làm việc tập đoàn Thịnh Thế, ăn vận chuyên nghiệp, không chê vào đâu được.
*OL: office lady – quý cô văn phòng.
Cô và Tưởng Chính Nam không còn tiếp xúc qua lại với nhau nữa, từ nay về sau, tất cả công việc của cô đều do Hạ Quân một tay an bài. Nhưng thực sự thì Hạ Quân căn bản không có công việc gì cho cô. Hứa Liên Trăn tự chủ động đi theo sau lưng Tuyên Hiểu Ý học hỏi những công việc của người trợ lí, mỗi khi Tuyên Hiểu Ý bận rộn cô lại giúp cô ấy đánh chữ, kiểm tra một ít tư liệu không mấy quan trọng, làm vài bài báo cáo đơn giản, rồi làm những công việc vụn vặt như photocopy văn kiện, vân vân.
Tuyên Hiểu Ý vẫn cảm thấy hết sức băn khoăn, nhưng dù từ chối đến thế nào, cũng không từ chối được sự nhiệt tình của Hứa Liên Trăn. Tuyên Hiểu Ý năm lần bảy lượt đi xin ý kiến của cấp trên của cô là Hạ Quân, Hạ Quân lại chỉ nói một câu: “Hứa tiểu thư muốn làm gì, miễn đó không phải là văn kiện và tư liệu đặc biệt quan trọng thì cô cứ để mặc cô ấy.”
Trong lòng Hạ Quân hiểu rõ, Hứa Liên Trăn tiểu thư này ngay cả Boss cũng không biết để cô ấy làm gì, còn anh thì có năng lực làm gì, làm thế nào đây?
Nghe Hạ Quân nói như vậy, Tuyên Hiểu Ý liền bắt đầu đồng ý để Hứa Liên Trăn giúp đỡ mình. Cứ như vậy qua một thời gian, Hứa Liên Trăn đối với mấy công việc vụn vặt của người trợ lý đều đã thông thạo hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, cô còn chủ động giúp mọi người đi mua bánh ngọt rồi cà phê, trà sữa linh tinh.
Cô cũng rất sẵn lòng cùng Tuyên Hiểu Ý tăng ca đến tận khuya muộn, sau đó hai người cùng đi ăn đồ nướng ven đường, ăn ma lạt năng và mấy loại đồ ăn vặt ngoài kia.
Đối với những ngày không hề nhàn rỗi vừa qua, Hứa Liên Trăn càng thích bận rộn hơn, thậm chí còn biến thái đến độ thích tăng ca, mỗi lần tăng ca đến tận đêm khuya, cô mơ mơ màng màng quay về nhà, vội vàng tắm rửa xong là lăn ra ngủ ngay.
Mệt như vậy, từng đêm từng đêm cô sẽ không phải nhớ tới một người không nên nhớ, nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.
Bởi vì hiện tại công việc của Hứa Liên Trăn rất “bận rộn”, thế nên khi nhận được lời mời đi dạo phố rồi ăn cơm của Tưởng Chính Tuyền, rất dễ dàng đã lấy được cớ để từ chối. Nhưng đôi khi lại không dễ dàng như vậy, chẳng hạn như cô không đi, nhưng Tưởng đại tiểu thư lại tự mình tới nên hết cách.
Giống như lúc này, Tưởng Chính Tuyền mỉm cười dịu dàng mà đẩy cửa phòng làm việc của cô ra: “Bạn Liên Trăn thân mến, có thể mời bạn đi chọn áo cưới cùng mình được hay không?”
Áo cưới và lễ phục lần này của Tưởng Chính Tuyền là nhờ Thư Mạn mời một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng nước ngoài làm, trợ lý của nhà thiết kế đó đã gửi bưu phẩm đến đây, để Tưởng Chính Tuyền chọn lựa mẫu ưng ý.
Có vài bản vẽ mẫu áo cưới, từng mẫu từng mẫu hiện lên trên màn hình máy tính. Có đơn giản mà tinh xảo, có cầu kì lộng lẫy, có ngọt ngào mà hoạt bát, cũng có trang nhã mà cao quý, mỗi một kiểu đều có một vẻ đẹp riêng khiến mỗi cô gái nhìn thấy đều mơ ước đó là áo cưới của mình.
Tưởng Chính Tuyền vui sướng không thôi, mày khẽ nhướng lên hỏi: “Bộ váy kiểu cổ này thế nào? Mình cảm thấy cũng không tệ lắm. Gần đây đang ưa chuộng kiểu cổ thì phải.” Hứa Liên Trăn gật gật đầu: “Mình cũng thấy nó rất được. Kiểu áo may ô này rất hợp với cậu.”
*Kiểu áo may ô: kiểu như áo thun ba lỗ ấy ạ.
Tưởng Chính Tuyền lại chuyển qua mấy bản thiết kế của chiếc váy cưới kiểu may ô kia, tỉ mỉ quan sát hồi lâu: “Đúng vậy, bộ này cũng rất được. Làm sao bây giờ a, bộ nào cũng đẹp như vậy, mình không biết nên chọn bộ nào nữa.”
Vừa nói chuyện, tay lại chuyển sang một bộ váy ren đơn giản mà trang nhã, nghiêng đầu sang mỉm cười với Hứa Liên Trăn: “Nhìn này, mình thấy cậu mặc bộ này nhất định sẽ rất xinh đẹp…”
Hứa Liên Trăn đang chăm chú xem màn hình máy tính nghe vậy nhất thời khựng lại, sau đó cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời cô ấy: “Tưởng đại tiểu thư, đây là hôn lễ của cậu đấy.”
Tưởng Chính Tuyền lại mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch sáng ngời: “Liên Trăn, cậu làm phù dâu cho mình đi?”
Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc: “Phù dâu?”
Tưởng Chính Tuyền nghiêm túc: “Đúng vậy. Cậu đồng ý đi nha? Thử nói không đồng ý với mình xem, xem mình quậy cậu thế nào.”
Hứa Liên Trăn khẽ nhíu mày: “Nhưng mà….” Tưởng Chính Tuyền ngắt lời của cô: “Nhưng mà gì chứ? Là mình kết hôn đó nha. Mình là cô dâu nên mình lớn nhất, cậu dám nói không đồng ý thử xem!”
Dưới sự “Uy hiếp” như vậy, Hứa Liên Trăn không cách thốt ra được chữ “Không”. Tưởng Chính Tuyền lập tức chụp lấy cơ hội, đem bộ váy ren giản dị mà cô vừa ưng ý kia quyết định làm lễ phục phù dâu.
Ngược lại áo cưới của mình, lại phải đắn đo suy nghĩ, mãi vẫn chưa quyết định được.
Lúc Tưởng Chính Tuyền đi về, như thường lệ kéo cả Hứa Liên Trăn đi cùng, để Liên Trăn tiễn cô ấy đến thang máy. Tưởng Chính Tuyền vừa chờ thang máy lên, vừa nhắc lại lần thứ N vấn đề nãy giờ của mình: “Liên Trăn, rốt cục mình nên chọn bộ nào thì hơn?” Lại làm bộ đáng thương: “Ô ô…ô ô mình sắp tiêu mất rồi…”
Hứa Liên Trăn không khỏi lắc đầu bật cười: “Nếu không thì cậu chọn hết luôn đi.”
“Xí! Nếu mà thế chẳng phải mười phút lại phải thay một bộ sao!”
“Nghe cũng không tệ nha. Mười phút thay một bộ, để khách khứa đến thưởng thức buổi trình diễn áo cưới của cô dâu xinh đẹp của chúng ta.”
“Mình mới không cần! Trừ phi cậu theo giúp mình.”
“Nếu giúp thì cũng không đến lượt mình giúp, sẽ có người làm hết cho cậu mà.”
“Không, đến lúc đó mình sẽ kéo cậu lên sân khấu với mình, mình thay bộ nào cậu phải giúp mình thay bộ đó.”
“Còn lâu!”
“Ha ha…”
Hai người vui đùa ầm ĩ cả một góc, nhất thời không chú ý thấy thang máy chuyên dụng từ con số tầng trệt đang bắt đầu tăng dần tăng dần lên trên này.
Thang máy “đinh” một tiếng, đã đến tầng hai người. Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu, cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, bên trong có hai người, chính là Tưởng Chính Nam và Tiền Hội Thi.
Nụ cười của Tưởng Chính Tuyền cứng lại bên khóe miệng, kinh ngạc kêu lên một tiếng “Anh”. Tiền Hội Thi lại tự nhiên hơn, vừa mỉm cười vừa kéo tay Tưởng Chính Nam đi ra từ thang máy: “Oh, Tuyền Tuyền cũng ở đây này.”
Tưởng Chính Tuyền vụng trộm nhìn Hứa Liên Trăn một cái, thấy sắc mặt Liên Trăn khẽ thu lại mà lui về phía sau từng bước, đầu cúi xuống, không rõ đang nhìn gì. Lúc này mới cười cười chào hỏi: “Chị Hội Thi ạ.” Tiền Hội Thi thân thiết mà kéo cánh tay Tưởng Chính Tuyền, nghiêng đầu nói với Tưởng Chính Nam: “Chính Nam, buổi tối chúng ta để Tuyền Tuyền cùng đi đi.”
Vẻ mặt Tưởng Chính Nam ấm áp, ngay cả ngữ điệu cũng mềm mại đến khó tin: “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Tiền Hội Thi lại nắm lấy tay Tưởng Chính Tuyền, vô cùng thân thiết mà vừa đi vừa nói: “Tối nay có một buổi trình diễn thời trang mới, mời chị và anh trai em. Em đi cùng anh chị đi…” Ba người chậm rãi đi vào phòng làm việc của Tưởng Chính Nam.
Bọn họ mới chân chính là người một nhà!
Hứa Liên Trăn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, giống như vừa bị làm phép định thân vậy. (định thân: làm cho đứng yên 1 chỗ)
Bữa tiệc sinh nhật Niếp Trọng Chi ngày đó, một vài người bạn thân thiết được mời đến trang viên tư nhân của anh ta đã có mặt từ lâu. Hứa Liên Trăn không biết vì sao Tưởng Chính Nam lại muốn dẫn cô đi cùng, thâm chí hắn còn nói là Niếp Trọng Chi mời riêng cô.
Thật ra thì trang viên của Niếp gia cô cũng không xa lạ gì, Niếp Trọng Chi từng đích thân tổ chức tiệc sinh nhật cho Tưởng Chính Nam ở đây. Hai người năm đó cũng chấm dứt “hết thảy” ngay ở nơi này.
Buổi chiều ngày hôm đó, ở Niếp gia tổ chức một buổi cưỡi ngựa. Hứa Liên Trăn một mình cô đơn ngồi trên ghế gỗ, nhìn Tưởng Chính Nam một thân vận trang phục cưỡi ngựa màu đen vô cùng anh tuấn đang cầm tay Tiền Hội Thi lại đây. Tiền Hội Thi hôm nay cũng vận một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen, dễ nhận ra hai người họ đang mặc trang phục tình nhân. Mũ tùy ý kéo xuống làm lộ ra một mái tóc uốn quăn màu nâu đậm, quyến rũ vô cùng.
Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên cô học cưỡi ngựa, hắn đang đi công tác ở bên ngoài, nhưng mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô. Thậm chí còn tặng cô hai bộ trang phục cưỡi ngựa đặt trước, có một bộ màu đen, cùng một kiểu dáng, cùng một loại giày…
Trong lòng Hứa Liên Trăn bỗng dâng lên một trận chua sót bi thương.
Khi đó Tưởng Chính Tuyền cũng từng nói đùa, rằng lần sau bảo anh trai cô ấy mang hai người đến Niếp gia cưỡi ngựa nữa. Bây giờ tuy vẫn cùng ở Niếp gia cưỡi ngựa, chỉ là…
Năm đó nếu không phải đi học cưỡi ngựa cùng Tuyền Tuyền, sẽ không xảy ra chuyện Ngô Minh kia. Vẫn nhớ rõ sự lo lắng như ngồi trên đống lửa của hắn khi đó, sự ấm áp trong nháy mắt hắn ôm cô, khi ngón tay hắn chậm rãi lướt qua mái tóc cô, từng chút xúc động tận sâu nơi trái tim cô, … Giờ nghĩ lại, vẫn còn nhớ rõ như tạc trong lòng.
Thời điểm đó, nếu không có chuyện kia, nếu không có sự dịu dàng nhất thời của hắn kia…Thì bây giờ kết quả có phải sẽ không giống thế này nữa không?
Tưởng Chính Nam cẩn thận nhận lấy dây cương trong tay người làm, ân cần dịu dàng giúp Tiền Hội Thi leo lên lưng ngựa, xong rồi hắn mới xoay người nhảy lên ngựa của mình.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, khẽ giật dây cương, con ngựa chậm rãi bước đi.
Tia nắng vàng nhạt của buổi trời chiều chiếu qua, hoàng tử và công chúa hai vị tuấn nam mỹ nữ, vầng sáng nhạt càng làm cho người ta có chút hoa mắt.
Một lát sau Hứa Liên Trăn mới hoàn hồn, chỉ cảm thấy bên người có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật — Niếp Trọng Chi không biết đi tới bên cạnh cô từ khi nào.
Chương 9: Quá khứ – lần nữa tái hiện 2
Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
Niếp Trọng Chi mỉm cười nhàn nhạt: “Hứa tiểu thư, sao em không xuống dưới kia cưỡi ngựa vài vòng nhỉ?” Hứa Liên Trăn lắc đầu: “Tôi không biết cưỡi ngựa.” Niếp Trọng Chi ngồi xuống trước mặt cô: “Phụ nữ cưỡi ngựa rất có tác dụng giảm béo làm đẹp đấy. Nhưng mà hôm nay tôi lại phát hiện cưỡi ngựa còn có một tác dụng đặc biệt nữa…”
Niếp Trọng Chi đột nhiên nháy mắt với Hứa Liên Trăn: “Em muốn biết đó là gì không?”
Kỳ thật Hứa Liên Trăn cũng không thấy hứng thú gì, nhưng thấy nét mặt Niếp Trọng Chi biểu cảm như rất thú vị, liền hỏi theo: “Là gì?” Liền thấy Niếp Trọng Chi mỉm cười hàm ý: “Em đi cưỡi ngựa cùng tôi, tôi sẽ nói cho em nghe.”
Hắn cũng không để Liên Trăn có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp kéo tay cô đi thẳng tới chuồng ngựa, nhận lấy dây cương từ trong tay người làm, rồi đỡ cô lên: “Nào, lên đi.” Thấy Hứa Liên Trăn giương mắt khó hiểu nhìn hắn, Niếp Trọng Chi khẽ cười nói: “Lên ngựa đi. Sau đó em sẽ hiểu.”
Niếp Trọng Chi kéo dây cương ngựa đi bộ một đoạn, từ xa nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang đi lại đây, hắn nói một câu: “Hứa tiểu thư, nếu có hành động nào mạo phạm đến em mà nói, mong em thứ lỗi cho tôi…”
Hứa Liên Trăn còn chưa kịp hiểu ý anh ta muốn nói gì, trong nháy mắt, Niếp Trọng Chi đã xoay người nhảy lên ngựa, cùng ngồi trên lưng một con ngựa với cô. Niếp Trọng Chi bởi vì phải nắm dây cương, thế nên tư thế của hai người nhìn từ bên ngoài vào, tựa như hắn đang ôm chặt lấy Hứa Liên Trăn vậy.
Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, tuy rằng cảm thấy hành động này của Niếp Trọng Chi có chút quá đáng, nhưng cảm giác mà hắn mang lại cho cô hoàn toàn khác với Ngô Minh, Niếp Trọng Chi vô cùng vô tư.
Bỗng cảm thấy Niếp Trọng Chi đang cúi người về phía trước, khẽ nói thầm bên tai cô: “Hứa tiểu thư, tôi đang giúp em đó…” Hứa Liên Trăn nhìn về phía đôi bích nhân cách đó không xa, liền hiểu được. Chẳng qua là cô nghĩ thế nào cũng không đoán được, Niếp Trọng Chi sao lại biết cô có cảm giác với Tưởng Chính Nam đây.
Niếp Trọng Chi vừa dứt lời liền quát lên một tiếng, hai chân thúc nhẹ khiến con ngựa bắt đầu chạy. Hứa Liên Trăn “Ah” một tiếng thét lên kinh hãi, đành phải nghiêng người túm lấy áo của Niếp Trọng Chi. Người bên ngoài đúng xem, lại tưởng hai người họ đang thân mật với nhau.
Tiền Hội Thi vẫn đang hoài nghi chuyện Tưởng Chính Nam mang cả trợ lý đến tiệc của Niếp Trọng Chi, nhưng vì lấy thân phận của mình và chút e ngại, cô đành phải kiềm chế ý muốn đi hỏi Tưởng Chính Nam. Giờ phút này nhìn thấy một màn kia, trong lòng bất giác như được thả lỏng, cúi đầu dịu dàng nói: “Chính Nam, anh xem kìa, Niếp Trọng Chi trông có vẻ rất có hứng thú với cô trợ lí xinh đẹp của anh nha.”
Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhìn về phía Niếp Trọng Chi, khóe miệng nhếch lên một đường cong sắc bén: “Vậy sao?”
Tiền Hội Thi ngồi trên lưng ngựa, vì thế nên không thể nhìn thấy vẻ âm trầm trên gương mặt hắn, còn nửa đùa nửa thật nói: “Hôm nay là sinh nhật Niếp Trọng Chi, anh đặc biệt mang cô ấy tới, sẽ không phải là muốn dành một món quà đặc biệt cho anh ta chứ?”
Chờ đến khi Niếp Trọng Chi và Hứa Liên Trăn đi dạo một vòng trở về, Tưởng Chính Nam cũng mới vừa giao dây cương cho người làm. Sắc mặt Tưởng Chính Nam vẫn âm u như vậy, khóe mắt lạnh lùng liếc qua Hứa Liên Trăn đứng cách đó không xa, lúc này mới cười như không cười nói với Niếp Trọng Chi: “Niếp, cậu cũng có nhã hứng thật.” Trách không được Niếp Trọng Chi đặc biệt gọi hắn mang theo cả cô đến. Lúc ấy hắn một lời đã đồng ý ngay, cũng chỉ là muốn xem một chút, tại nơi hai người chia tay năm đó, hắn và Tiền Hội Thi ân ái thân mật cùng tham dự buổi tiệc, cô sẽ phản ứng như thế nào.
Niếp Trọng Chi làm bộ như nghe không hiểu, cười cười: “Tưởng, vừa lúc tôi đang định đi tìm cậu đây. Buổi tối hôm nay tôi muốn mượn trợ lý mỹ nữ của cậu làm bạn gái của tôi được không?”
Tưởng Chính Nam liếc mắt một cái về phía Hứa Liên Trăn và Tiền Hội Thi đang ở khu nghỉ ngơi, thong thả cởi bao tay của mình: “Vậy à? Cậu đường đường là Niếp đại thiếu gia mà lại thiếu bạn gái sao? Có điều, hiếm khi nào thấy Niếp đại thiếu gia coi trọng trợ lí của tôi, còn luôn miệng dặn dò tôi mang cô ấy tới đây, tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng mà không biết cô ấy có ý kiến gì không?”
Niếp Trọng Chi giống như đã có dự định từ trước liền mỉm cười: “Tôi đã hỏi Hứa tiểu thư rồi, cô ấy đã nói đồng ý.” Tưởng Chính Nam miễn cưỡng “Ồ” một tiếng: “Vậy à?”
Niếp Trọng Chi nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Hứa Liên Trăn, nửa thật nửa giả mà thăm dò: “Tưởng, cậu không ghen đấy chứ?”
Khóe miệng Tưởng Chính Nam lại cong lên, giống như vừa được nghe một chuyện nực cười nhất thế gian vậy: “Ghen? Niếp, cậu ăn no dửng mỡ quá hay lúc ra khỏi cửa đầu bị kẹp vào khe cửa vậy?”
Niếp Trọng Chi cười nhàn nhạt, cũng bắt chước bộ dạng lười biếng của Tưởng Chính Nam: “Vậy sao? Nếu vậy thì chúng ta cứ làm theo những gì đã định đi.” Hắn cũng không vờn quanh vấn đề này nữa, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho Tuyền Tuyền xem, hỏi cô ấy sao giờ này còn chưa tới đây vậy?”
Trước lúc tiệc tối bắt đầu, có một vị chuyên gia đem lễ phục, giầy và trang sức đồng bộ mà Niếp Trọng Chi chuẩn bị từ trước đưa đến phòng của Hứa Liên Trăn, cung kính mà nói: “Hứa tiểu thư, đây là đồ mà Niếp tiên sinh bảo tôi đưa tới.”
Hứa Liên Trăn tới nơi này rồi mới biết được đêm nay là sinh nhật Niếp Trọng Chi, buổi tối sẽ tổ chức một party. Cho nên cô căn bản là không mang theo quần áo gì tới để thay. Không thể tưởng tượng được Niếp Trọng Chi lại có tâm như vậy, đặc biệt cho người chuẩn bị sẵn hết cho cô.
Lễ phục là một bộ váy ren lụa màu trắng, phần eo có thắt một sợi dây lưng màu đen mảnh nhỏ, trắng đen cùng phối hợp, giản dị mà thanh thoát, rất vừa vặn với dáng người Hứa Liên Trăn. Trước ngực thiết kế làm lộ ra cánh tay trắng nõn cùng bờ vai tinh tế mê người của cô. Trang sức cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một đôi khuyên tai thật dài và một chiếc lắc tay tinh xảo.
Hứa Liên Trăn đứng trước gương trong phòng, không thể không thừa nhận Niếp Trọng Chi rất có mắt thẩm mĩ. Một bộ trang phục thanh tân này, đã phơi bày ra được tất cả những ưu điểm của cô. Những người thường xuyên được gặp mỹ nhân, ánh mắt quả nhiên tinh tường hơn người thường rất nhiều.
Có người gõ cửa. Hứa Liên Trăn đành nói vọng ra: “Mời vào.”
Vừa nghĩ tới Niếp Trọng Chi, Niếp Trọng Chi liền đi vào. Vừa nhìn thấy Hứa Liên Trăn một thân trang điểm thật mê người, trong mắt Niếp Trọng Chi chợt ánh lên tia kinh diễm cùng tán thưởng: “Hứa tiểu thư, hôm nay em rất xinh đẹp. Không biết tôi có vinh hạnh được mời mỹ nữ xinh đẹp cùng xuống lầu hay không?”
Cùng nhau xuống lầu? Vào một trường hợp như hôm nay?
Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc nhìn Niếp Trọng Chi. Hôm nay chính là sinh nhật của hắn, hắn sẽ là tiêu điểm của muôn vàn ánh nhìn. Nếu mà cùng hắn xuống lầu như vậy…
Niếp Trọng Chi nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nhướng lên: “Hứa tiểu thư, em có muốn biết, em và tôi cùng nhau thân mật xuống dưới kia, Tưởng cậu ấy sẽ có phản ứng gì hay không?”
Tưởng Chính Nam sẽ có phản ứng gì? Hắn thì có phản ứng gì? Hứa Liên Trăn cười khổ. Ánh mắt Niếp Trọng Chi lại càng thâm sâu hơn, giống như đã hiểu hết tất cả.
Niếp Trọng Chi thấy cô không nói gì, liền bước tới gần cô, từ từ nói: “Hứa tiểu thư, cho dù em không muốn biết, cũng đừng từ chối lời mời này của tôi, cùng xuống lầu với tôi được không? Coi như đây là quà sinh nhật em tặng tôi vậy.” Vừa nói vừa tao nhã đưa khuỷu tay của mình tới trước mặt Hứa Liên Trăn.
Sinh nhật ai cũng nói như vậy, đều nghĩ rằng sẽ không người nào không nể mặt mình mà cự tuyệt thẳng. Vì thế, Hứa Liên Trăn chần chờ mấy giây, rồi sau đó nhẹ nhàng khoác tay Niếp Trọng Chi.
Khi hai người từng bước một dọc theo cầu thang uốn lượn đi xuống, toàn bộ phòng khách lớn của nhà họ Niếp trong nháy mắt im lặng như tờ. Từng chùm ánh sáng bạc từ những ngọn đèn xung quanh tập trung chiếu lên trên người hai người, tựa như một cảnh tươi đẹp trong phim vậy.
Ở một đầu của phòng khách, Tưởng Chính Nam, Tiền Hội Thi, Tưởng Chính Tuyền cũng im lặng như mọi người xung quanh. Tiền Hội Thi lúc này xem như an tâm hoàn toàn, nở một cụ cười thật sáng lạn thoải mái nói chuyện với Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền, cô ấy là bạn của em phải không?”
Tưởng Chính Tuyền cũng không biết đang nghĩ gì, bị làm giật mình mới lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Đúng vậy.”
Tiền Hội Thi lại nói: “Không thể tưởng tượng được trang điểm ăn diện vào cũng rất xinh đẹp. Đúng rồi, cô ấy là bạn gái của Niếp Trọng Chi sao?” Trong giọng nói mang theo chút hoài nghi, nghĩ đến chính cô cũng cảm thấy thực kỳ quái.
Tưởng Chính Tuyền vụng trộm đem tầm mắt chuyển lên trên người anh trai mình, lắc lắc đầu: “Em không biết. Có lẽ không phải đâu.”
Tiền Hội Thi nhìn theo tầm mắt của Tưởng Chính Tuyền nhìn sang Tưởng Chính Nam, thấy tay hắn hơi nâng lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bộ dạng thực bình thường. Thế nhưng ánh mắt hắn lại yên lặng rơi vào nơi tập trung ánh sáng kia, hồi lâu cũng không chịu rời đi. Không biết thế nào, trong lòng Tiền Hội Thi bỗng mơ mơ hồ hồ dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Chẳng những là chỗ họ đứng, toàn bộ mọi người trong hội trường không biết gì cũng bắt đầu thì thầm với nhau: “Người phụ nữ bên cạnh Niếp Trọng Chi là ai vậy?” Với chuyện tám nhảm phụ nữ mãi mãi là người mở đầu, những người khác cũng bắt đầu hào hứng bừng bừng mà tiếp chuyện: “Người này hẳn là bạn gái chính thức. Trong một bữa tiệc lớn thế này, lại còn cùng xuất hiện một cách long trọng như vậy, chẳng phải là đang tuyên bố thân phận sao?”
Có người lại nói: “Người phụ nữ này, nhìn qua có vẻ thanh thuần đáng yêu, không chừng lại là một kẻ rất lợi hại, nếu không với một nhân vật như Niếp thiếu, sao có thể cam chịu bị xơi như thế được? Đàn bà của Niếp thiếu không đến mấy chục thì cũng phải được một tá. Ấy thế mà lại có bản lĩnh cùng Niếp thiếu công khai xuất hiện trong trang viên của Niếp gia. Tuy rằng hôm nay không phải ra mắt trưởng bối, nhưng cũng quá lợi hại rồi, cô ta có lẽ là người bạn gái đầu tiên của Niếp thiếu chính thức xuất hiện ở nơi này.”
Lúc này Niếp Trọng Chi đã nắm tay Hứa Liên Trăn lên trên khán đài, Niếp Trọng Chi mỉm cười mở lời chào đón với mọi khách khứa qua micro: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã bớt chút thời gian bận bịu để tham gia buổi party sinh nhật của tôi, tôi sẽ không làm lãng phí thêm thời gian vui vẻ của mọi người nữa. Hy vọng hôm nay tất cả chúng ta đều vui chơi hết mình.”
Tiếp sau đó, Hứa Liên Trăn sắm vai một người bạn gái, cùng Niếp Trọng Chi đi nhận lời chúc mừng khắp nơi, cuối cùng cũng tới chỗ đám người Tưởng Chính Nam và Sở Tùy Phong đang đứng.
Cũng không biết mấy người đó đang nói điều gì, Sở Tùy Phong trò chuyện rất vui vẻ, cười ha ha không ngớt. Thấy Niếp Trọng Chi đến gần, cười nói: “Nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng tới rồi. Chúng tôi đang bàn bạc với nhau xem hôm nay chúc mừng cho cậu thế nào đây! Nào, nào, nào, trước để tôi kính nhân vật chính của chúng ta ba ly rượu. Các anh em, tùy ý theo sau nhé.”
Niếp Trọng Chi nhìn lướt qua mọi người một vòng, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra chút ý cười như có như không. Không nói hai lời liền nhận lấy một ly rượu từ trong tay người phục vụ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Tùy Phong hào hứng nói: “Người anh em à, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu. Cậu chờ bị khiêng lên giường đi.” Niếp Trọng Chi tà tà liếc hắn một cái, cười ngả ngớn: “Thế nào, chẳng lẽ trên giường còn có một món quà vô cùng đặc biệt đang chờ tôi sao?”
Sở Tùy Phong cười to: “Cậu cứ tưởng bở đi, không tặng cậu một tên gay đã là may lắm rồi. Mau uống đi!” Sở Tùy Phong khẽ cụng ly với Niếp Trọng Chi, bỗng nép người sát lại nói thầm: “Cậu cũng đừng chơi quá trớn. Tôi thấy tâm tình Tưởng hôm nay không tốt lắm đâu, ánh mắt cậu ta nhìn cậu tràn ngập sát ý…”
Niếp Trọng Chi thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.” Ngửa đầu, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Tầm mắt âm thầm lặng lẽ rơi trên người Tưởng Chính Tuyền cách đó không xa. Lúc này Tưởng Chính Tuyền đang thì thầm trò chuyện với Hứa Liên Trăn. Buổi tối hôm nay Tưởng Chính Tuyền mặc một chiếc váy vừa chạm đầu gối màu xanh nhạt cực kì tươi mát, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn với đường cong mềm mại, trắng noãn đến mê người.
Bên cạnh, Tưởng Chính Nam ôm trọn vòng eo của Tiền Hội Thi, không biết hai vợ chồng họ đang nói chuyện gì, nét mặt nhìn qua dường như rất vui vẻ.
Tửu lượng của Niếp Trọng Chi vô cùng tốt, nhưng Sở Tùy Phong cũng không phải tên chỉ ăn chay mà lớn lên, hết ly này đến ly kia đổ vào bụng, được một lúc sau, tất cả mọi người đều nhận thấy bước chân Niếp Trọng Chi đã bắt đầu lảo đảo không đứng vững.
Trong suốt thời gian đó, Tiền Hội Thi một tay khoác tay Tưởng Chính Nam, còn tay kia khẽ nâng ly rượu, một bộ cô gái nhỏ. Xinh đẹp uyển chuyển đứng ở bên cạnh, mỉm cười xã giao, thỉnh thoảng dịu dàng đáp lại, lâu lâu lại nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Chính Nam mỉm cười. Cử chỉ của cô thực tao nhã, thực xinh đẹp, người bên ngoài nhìn vào đều thấy thực ngưỡng mộ.
Sau đó, Niếp Trọng Chi nửa tỉnh nửa say nói đi toilet, nhưng đi một mạch không thấy quay lại. Tưởng Chính Nam và Tiền Hội Thi tay trong tay đứng trong góc cùng nói chuyện phiếm với bạn bè. Sở Tùy Phong thì ôm bạn gái đi uống rượu. Hứa Liên Trăn vừa đi trang điểm lại về, nhìn quanh bốn phía muốn tìm Tưởng Chính Tuyền, nhưng thực kì quái, tìm hồi lâu vẫn không thấy…
Gặp tình huống như vậy, Hứa Liên Trăn liền lén lút quay về phòng mình.
Cởi giày cao gót ra, cô để nguyên đôi chân trần bước đi trên sàn nhà mát lạnh, lập tức cảm thấy bàn chân thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều. Cánh cửa sổ hơi hé mở dường như có tiếng nhạc nhẹ truyền đến, so với để căn phòng im phăng phắc có vẻ tốt hơn nhiều.
Hứa Liên Trăn ngồi bó gối đằng sau bức màn che cửa sổ.
Một buổi tối, tất cả những dịu dàng và triền miên trong mắt hắn, đều dành cho Tiền tiểu thư.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập ‘rầm rầm’, Hứa Liên Trăn đang ngồi trầm ngâm sau bức màn liền sửng sốt. Một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Quả thật đang có người gõ cửa. Không phải ở phòng bên cạnh, mà là ngay cửa phòng của cô.
Hứa Liên Trăn vừa mở nhẹ ra được một khe nhỏ, cánh cửa đã bị ai đó đẩy mạnh ra, cô bị cỗ lực đó làm cho phải lùi lại hai bước. Trong tích tắc ngắn ngủi, người kia tiến vào, cánh cửa lại bị đóng lại một cách cấp tốc.
Trong nháy mắt cô đang định thét lên, cô ngửi được một hương vị vô cùng quen thuộc trên người của người kia. Hứa Liên Trăn liền cảm thấy an lòng.
Là hắn! Tưởng Chính Nam!
Chỉ là, sao hắn lại bỏ mặc Tiền tiểu thư mà chạy đến nơi này?
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lẽo mà châm chọc của Tưởng Chính Nam vang lên trong bóng đêm: “Đang đợi ai à? Là Niếp Trọng Chi sao? Thế nào? Không thủ thân cho Diệp Anh Chương nữa?”
Trong lòng Hứa Liên Trăn lạnh lẽo, quay đầu đi không nói gì. Hắn muốn nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ như vậy đi.
Tưởng Chính Nam tiến lên từng bước, một phen túm lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: “Cô đang đợi hắn thật sao?”
Nơi đang bị hắn nắm chặt, vừa nóng rát lại vừa phát đau. Hứa Liên Trăn làm thế nào cũng không thể rút tay mình ra được, đành phải giữ mình thật bình tĩnh để nói ra một sự thật: “Tưởng tiên sinh, thời gian tan tầm, tôi đang đợi ai, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo cho anh.”
Mới vừa rồi Tưởng Chính Nam đang ở dưới kia, thấy Niếp Trọng Chi lên lầu, một lúc sau lại thấy Hứa Liên Trăn lên theo. Trong lòng hắn vốn đã hoài nghi, giờ phút này nghe Hứa Liên Trăn nói vậy, không thể nghi ngờ lại càng khiến hắn tin phỏng đoán của mình là thật.
Tiếng hít thở rõ ràng trong không khí càng ngày càng nặng nề. Tưởng Chính Nam lạnh lùng cười không ngừng: “Vậy sao?” Tiếng nói vừa dứt, đôi môi Hứa Liên Trăn đã bị hắn hung hăng che kín. Hắn ở trên môi cô tàn sát bừa bãi, cắn mút đầu lưỡi của cô, vừa mạnh lại vừa đau. Đó có lẽ không phải là hôn môi, giữa những người đang yêu nhau, hẳn phải là môi lưỡi quấn quýt, dịu dàng tha thiết.
Mà giờ phút này Hứa Liên Trăn ngoại trừ cảm giác vừa đau vừa rát thì không còn cảm giác gì nữa. Từ sau khi gặp lại, hắn vẫn luôn là như vậy, cực kỳ không kiên nhẫn.
Đôi môi Tưởng Chính Nam cuối cùng rời sang vành tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, rồi lại cắn thật mạnh: “Thế nào, bám được vào Niếp Trọng Chi nên thấy tôi không còn tác dụng nữa sao? Nghĩ rằng mình có thể qua cầu rút ván rồi sao?”
Cô bị hắn ép chặt vào cánh cửa, hai tay ấn lên cửa, một chút cũng không thể động đậy. Còn bàn tay kia của hắn bắt đầu chạy loạn khắp nơi, chẳng mấy chốc, cả người cô đã không còn chút sức lực nào nữa. Nụ hôn của hắn dừng lại ở nơi cao ngất của cô, tay lại không ngừng đi xuống… Nơi duy nhất có thể động được của cô chỉ còn hai chân, đành phải đá hắn, Tưởng Chính Nam từ ngực cô ngẩng đầu lên, lại cắn vành tai mẫn cảm của cô: “Động tác mạnh như vậy, em muốn gây sự chú ý của mọi người sao? Có điều tôi không ngại, như vậy càng kích thích…”
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một kẻ không từ thủ đoạn gì, giờ phút này lại cố ý muốn làm, cô sao có thể là đối thủ của hắn. Hứa Liên Trăn cực lực kiềm chế động tình, nhưng cô càng kiềm chế, Tưởng Chính Nam lại giống như càng thích thú, tìm mọi cách trêu đùa… Cuối cùng cũng không giữ nổi, “Ưm” một tiếng rên rỉ thoát ra, cả người mềm oặt xuống, cắn môi thở dốc.
Khóe miệng Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhếch lên: “Thế nào? Mùi vị không tồi chứ?” Hắn phóng túng bản thân không ngừng va chạm đi vào… Hứa Liên Trăn “Ô” một tiếng, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ. Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Tưởng Chính Nam, khàn khàn mà gợi cảm: “Thằng đàn ông nào mà chẳng như nhau”
Trên áo sơmi của hắn có hàng cúc áo thẳng tắp, mỗi một lần va chạm đều cọ vào da thịt lỏa lồ của cô đến phát đau. Hắn cũng không biết là làm sao, có lẽ là điên rồi, cứ như vậy, như vậy, mãi không muốn ngừng.
Tưởng Chính Nam cuối cùng vì phải nhận điện thoại mới chịu buông cô ta, ngay lúc cô còn đang ở dưới thân hắn, cô nghe được rành mạch giọng nói dịu dàng của Tiền tiểu thư: “Nam, anh đang ở đâu?” Giọng điệu Tưởng Chính Nam liền trở nên ôn nhu: “Uhm, bảo bối, đang có chút việc nhỏ, làm xong lập tức qua với em ngay.”
Trong bóng đêm, một thứ chất lỏng lạnh lẽo âm thầm chảy ra từ khóe mắt.
Cô luôn không rõ, hắn có nhiều phụ nữ như vậy, còn có Tiền tiểu thư, vì sao vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho cô?
***
Từ sau khi chuyển đến đây, sau khi tan tầm Hứa Liên Trăn có một thói quen, đó là đi dạo ở khu chợ gần nhà trọ, mua cải thìa xanh, khoai tây, thịt bò, củ sen, xương sườn heo, làm vài món ăn đơn giản. Đợi đến hôm sau, mang cơm đến lò vi ba ở công ty hâm lại dùng. Khi mua đồ nấu ăn cô còn đặc biệt mua nhiều hơn một chút. Mấy ngày trước Tuyên Hiểu Ý sau khi được nếm qua đồ ăn cô làm, đúng giờ mỗi ngày đều chạy đến ăn chực. Vì thế, ngay lúc cô chuẩn bị đồ ăn cho mình, cũng nhân tiện chuẩn bị thêm một phần nữa cho cô ấy.
Tay xách túi đồ vừa mua được, chân dạo bước dọc theo đường cái về nhà. Những lúc thế này, cô lại nhịn không được nhớ tới những ngày ở Đại Nhạn. Thân thể Tiểu Bì Bì từ từ bình phục, bây giờ mỗi lần cùng chị Kiều nói chuyện điện thoại, cô đều nghe ra được ý cười tràn ngập trong thanh âm của chị, điều này thực khiến lòng cô vui mừng. Chỉ vẻn vẹn chút hạnh phúc này thôi, cũng khiến cô cảm thấy được hết thảy đã qua đều đáng giá.
Khi đẩy cửa nhà ra, Hứa Liên Trăn bỗng nhiên giật mình. Ngay chỗ ra vào nhà có một đôi giày da nam màu đen, là nhãn hiệu giày mà hắn thường đi.
Lúc này là thời gian chạng vạng, ánh tà dương còn sót lại len lỏi vào trong đây, trải dài từ ban công vào đến tận phòng khách, đổ bóng thật dài, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Hứa Liên Trăn dừng lại ở phòng khách, nhìn thấy Tưởng Chính Nam. Hắn đưa lưng về phía cô, đứng một mình ở ban công mà ngắm cảnh xa xa. Từ sau khi tiệc sinh nhật của Niếp Trọng Chi kết thúc, hắn liền đi công tác, nên cô vẫn chưa gặp lại hắn lần nào.
Tiếng đóng cửa của cô cũng không hề nhẹ, thế nhưng Tưởng Chính Nam vẫn đưa lưng về phía cô, không hề quay đầu lại nhìn.
Hứa Liên Trăn trở về phòng ngủ của mình, ngồi trong này đợi một hồi lâu, cũng không biết hắn đã đi chưa. Cuối cùng thay một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình và quần thun ống bó rồi đi vào phòng bếp, lấy tạp dề đeo lên, bắt đầu sự bận rộn của mình.
Nơi này cũng là của hắn, hắn muốn đến, muốn đi. Cô ngoại trừ việc tiếp nhận thì không còn cách nào khác.
Một mình loay hoay trong phòng bếp, hầm canh xương với củ sen, nấu bò hầm cà ri với khoai tây, sau đó xào một dĩa cải thìa. Bận bịu một hồi như vậy, nháy mắt đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Nghĩ thầm có lẽ hắn đã rời đi rồi. Nhưng khi cô vào phòng ăn, lại bất ngờ nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang tựa vào sô pha trong phòng khách ngủ thiếp đi. Điều khiển từ xa đang nằm trong tay hắn, trên TV đang phát bản tin tài chính kinh tế mà bình thường chẳng bao giờ cô xem tới.
Hứa Liên Trăn lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha. Tưởng Chính Nam vẫn duy trì tư thế vừa rồi, xem ra đang ngủ thật. Ánh mắt của cô từ từ rơi trên má trái của hắn, vết sẹo ban đầu đã nhạt dần đi đến mức nhìn không ra dấu vết gì. Kỹ thuật y học hiện đại đã khôi phục lại hoàn toàn vẻ anh tuấn trước kia của hắn.
Nhưng lúc này trong lòng cô lại rơi vào một khoảng mờ mịt. Cô vẫn nhớ như in xúc cảm chân thật nơi đầu ngón tay mình khi chạm vào vết sẹo ấy.
Hứa Liên Trăn cũng không biết mình đã ngẩn người bao lâu, lúc hồi phục tinh thần, cô lại quay trở lại phòng bếp.
Nồi canh vẫn nóng hầm hập, cô cảm giác nhiệt độ từ đầu ngón tay mình… Trong lòng cô thực kì lạ, lại dâng lên một cảm giác muốn rơi lệ.
Hứa Liên Trăn ngồi xuống mới ăn được hai miếng cơm, liền nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên. Cô đi qua phòng khách, đến chỗ cửa ra vào lấy di động từ trong túi xách ra, nhìn thấy tín hiệu báo, là số của Tuyên Hiểu Ý.
Vừa nối máy, Tuyên Hiểu Ý liền hét lên: “Liên Trăn, mình bị người ta cho leo cây. Đang ở Thủy Chử Ngư ở đường XX, cậu có muốn qua đây không?”
Hứa Liên Trăn đáp lời: “Mình ăn tối rồi, chắc không qua nữa.” Tuyên Hiểu Ý thở dài một tiếng: “Aiz, một nồi lớn đấy. Mặc dù mình là đứa ham ăn, nhưng nhiều thế này cũng ăn không hết. Vả lại đây là cá, gói lại để ngày mai cũng ăn không ngon.” Lảm nhảm một hơi dài, sau đó lại hỏi: “Ngày mai cậu mang đồ ăn ngon gì thế?”
Hứa Liên Trăn mỉm cười: “Bò hầm cà ri khoai tây, cải thìa xào.” Tuyên Hiểu Ý vừa lòng nói: “Mình thích nhất bò hầm cà ri với khoai tây của cậu. Vừa bỏ vào lò vi ba, cả phòng đã ngập tràn mùi cà ri, làm cả đám người trong văn phòng chảy nước miếng. Mình muốn nhiều thịt bò hơn một chút, bớt khoai tây lại…”
Cúp điện thoại, Hứa Liên Trăn chuẩn bị tiếp tục bữa tối chưa xong của mình. Nhưng vừa tiến vào phòng ăn liền ngạc nhiên, người nào đó ngang nhiên chiếm cứ một nửa bàn ăn của cô, chén đũa cô vừa ăn cũng không còn ở chỗ cũ.
Nhưng mà chén đũa đó cô đã ăn qua rồi mà…
Đến giờ cơm trưa ngày hôm sau, Tuyên Hiểu Ý nhìn hộp đồ ăn mua ngoài để trên bàn, không ngờ mà hòi: “Cơm trưa của mình đâu? Bò hầm cà ri của mình đâu?”
Mở hẳn hộp đồ ăn ra, Hứa Liên Trăn nghiêng mặt qua nói: “Bị mình không cẩn thận để nó cháy đen mất rồi…”
Sự thật thì hơn nửa nồi cà ri bò kia, còn cả nồi canh củ sen hầm xương nữa đều bị vào bụng người nào kia.
Tuyên Hiểu Ý hồ nghi nói: “Cháy đen?” Hứa Liên Trăn ấp úng: “Mình mải xem TV, quên tắt bếp ga…”
Cũng may hương vị đồ ăn mua ngoài không tệ lắm, tiếp sau đó Tuyên Hiểu Ý cũng không hỏi nhiều đến vấn đề đồ ăn bị cháy khét nữa.
Vài ngày sau, mỗi lúc Hứa Liên Trăn bưng đồ ăn ra bàn ăn, ngoài cửa đều truyền đến tiếng mở cửa. Tưởng Chính Nam tới, lập tức ngồi xuống đối diện cô, giành lấy chén đũa trong tay cô, sau đó, không chút cảm thấy xấu hổ mà ăn hết.
Hứa Liên Trăn nghẹn họng nhìn trân trối, đành phải đi bới chén cơm khác. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một ý niệm, không chừng cơm trưa ngày mai cũng không giữ được nữa.
Sự thật quả đúng như cô nghĩ. Đến cuối cùng, một nồi canh vịt nấu măng, tôm tươi chưng đậu hủ, còn có dĩa rau chân vịt xào, đều thấy đáy. (*sạch sành sanh)
Dần dần, cứ đến tối thứ tư, Tưởng Chính Nam sẽ đúng giờ xuất hiện, dùng cơm xong lại rời đi. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, cũng không muốn nói với nhau, vì trong lòng cả hai đều rất rõ ràng, chẳng có gì để nói cả.
Khi ở văn phòng, Tưởng Chính Nam cũng không dặn dò Hứa Liên Trăn đi rót trà, pha cà phê nữa, giống như cô không tồn tại vậy. Cho dù hai người ngẫu nhiên gặp nhau, cũng chỉ liếc qua nhau một cái rồi đi.
Đây là loại hình thức gì? Hứa Liên Trăn không biết. Cô không biết Tưởng Chính Nam rốt cuộc muốn gì? Cô vĩnh viễn không hiểu được hắn! Trước kia không hiểu! Bây giờ lại càng không hiểu hơn.
Beta: Muathuvang
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, công việc cũng vậy. Sẽ nhanh thôi, tất cả rồi sẽ chấm dứt.
Hứa Liên Trăn tự nói với mình như vậy, chỉ là khi đêm về cô lại bắt đầu mất ngủ, đêm này qua đêm khác không ngủ được. Thế nhưng khi ngày lên, thần thái vẫn sáng láng mà xuất hiện trước mặt mọi người. Cô bắt đầu trang điểm để che dấu, bắt đầu trở nên khéo léo hơn, giống như bao OL khác trong phòng làm việc tập đoàn Thịnh Thế, ăn vận chuyên nghiệp, không chê vào đâu được.
*OL: office lady – quý cô văn phòng.
Cô và Tưởng Chính Nam không còn tiếp xúc qua lại với nhau nữa, từ nay về sau, tất cả công việc của cô đều do Hạ Quân một tay an bài. Nhưng thực sự thì Hạ Quân căn bản không có công việc gì cho cô. Hứa Liên Trăn tự chủ động đi theo sau lưng Tuyên Hiểu Ý học hỏi những công việc của người trợ lí, mỗi khi Tuyên Hiểu Ý bận rộn cô lại giúp cô ấy đánh chữ, kiểm tra một ít tư liệu không mấy quan trọng, làm vài bài báo cáo đơn giản, rồi làm những công việc vụn vặt như photocopy văn kiện, vân vân.
Tuyên Hiểu Ý vẫn cảm thấy hết sức băn khoăn, nhưng dù từ chối đến thế nào, cũng không từ chối được sự nhiệt tình của Hứa Liên Trăn. Tuyên Hiểu Ý năm lần bảy lượt đi xin ý kiến của cấp trên của cô là Hạ Quân, Hạ Quân lại chỉ nói một câu: “Hứa tiểu thư muốn làm gì, miễn đó không phải là văn kiện và tư liệu đặc biệt quan trọng thì cô cứ để mặc cô ấy.”
Trong lòng Hạ Quân hiểu rõ, Hứa Liên Trăn tiểu thư này ngay cả Boss cũng không biết để cô ấy làm gì, còn anh thì có năng lực làm gì, làm thế nào đây?
Nghe Hạ Quân nói như vậy, Tuyên Hiểu Ý liền bắt đầu đồng ý để Hứa Liên Trăn giúp đỡ mình. Cứ như vậy qua một thời gian, Hứa Liên Trăn đối với mấy công việc vụn vặt của người trợ lý đều đã thông thạo hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, cô còn chủ động giúp mọi người đi mua bánh ngọt rồi cà phê, trà sữa linh tinh.
Cô cũng rất sẵn lòng cùng Tuyên Hiểu Ý tăng ca đến tận khuya muộn, sau đó hai người cùng đi ăn đồ nướng ven đường, ăn ma lạt năng và mấy loại đồ ăn vặt ngoài kia.
Đối với những ngày không hề nhàn rỗi vừa qua, Hứa Liên Trăn càng thích bận rộn hơn, thậm chí còn biến thái đến độ thích tăng ca, mỗi lần tăng ca đến tận đêm khuya, cô mơ mơ màng màng quay về nhà, vội vàng tắm rửa xong là lăn ra ngủ ngay.
Mệt như vậy, từng đêm từng đêm cô sẽ không phải nhớ tới một người không nên nhớ, nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.
Bởi vì hiện tại công việc của Hứa Liên Trăn rất “bận rộn”, thế nên khi nhận được lời mời đi dạo phố rồi ăn cơm của Tưởng Chính Tuyền, rất dễ dàng đã lấy được cớ để từ chối. Nhưng đôi khi lại không dễ dàng như vậy, chẳng hạn như cô không đi, nhưng Tưởng đại tiểu thư lại tự mình tới nên hết cách.
Giống như lúc này, Tưởng Chính Tuyền mỉm cười dịu dàng mà đẩy cửa phòng làm việc của cô ra: “Bạn Liên Trăn thân mến, có thể mời bạn đi chọn áo cưới cùng mình được hay không?”
Áo cưới và lễ phục lần này của Tưởng Chính Tuyền là nhờ Thư Mạn mời một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng nước ngoài làm, trợ lý của nhà thiết kế đó đã gửi bưu phẩm đến đây, để Tưởng Chính Tuyền chọn lựa mẫu ưng ý.
Có vài bản vẽ mẫu áo cưới, từng mẫu từng mẫu hiện lên trên màn hình máy tính. Có đơn giản mà tinh xảo, có cầu kì lộng lẫy, có ngọt ngào mà hoạt bát, cũng có trang nhã mà cao quý, mỗi một kiểu đều có một vẻ đẹp riêng khiến mỗi cô gái nhìn thấy đều mơ ước đó là áo cưới của mình.
Tưởng Chính Tuyền vui sướng không thôi, mày khẽ nhướng lên hỏi: “Bộ váy kiểu cổ này thế nào? Mình cảm thấy cũng không tệ lắm. Gần đây đang ưa chuộng kiểu cổ thì phải.” Hứa Liên Trăn gật gật đầu: “Mình cũng thấy nó rất được. Kiểu áo may ô này rất hợp với cậu.”
*Kiểu áo may ô: kiểu như áo thun ba lỗ ấy ạ.
Tưởng Chính Tuyền lại chuyển qua mấy bản thiết kế của chiếc váy cưới kiểu may ô kia, tỉ mỉ quan sát hồi lâu: “Đúng vậy, bộ này cũng rất được. Làm sao bây giờ a, bộ nào cũng đẹp như vậy, mình không biết nên chọn bộ nào nữa.”
Vừa nói chuyện, tay lại chuyển sang một bộ váy ren đơn giản mà trang nhã, nghiêng đầu sang mỉm cười với Hứa Liên Trăn: “Nhìn này, mình thấy cậu mặc bộ này nhất định sẽ rất xinh đẹp…”
Hứa Liên Trăn đang chăm chú xem màn hình máy tính nghe vậy nhất thời khựng lại, sau đó cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời cô ấy: “Tưởng đại tiểu thư, đây là hôn lễ của cậu đấy.”
Tưởng Chính Tuyền lại mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch sáng ngời: “Liên Trăn, cậu làm phù dâu cho mình đi?”
Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc: “Phù dâu?”
Tưởng Chính Tuyền nghiêm túc: “Đúng vậy. Cậu đồng ý đi nha? Thử nói không đồng ý với mình xem, xem mình quậy cậu thế nào.”
Hứa Liên Trăn khẽ nhíu mày: “Nhưng mà….” Tưởng Chính Tuyền ngắt lời của cô: “Nhưng mà gì chứ? Là mình kết hôn đó nha. Mình là cô dâu nên mình lớn nhất, cậu dám nói không đồng ý thử xem!”
Dưới sự “Uy hiếp” như vậy, Hứa Liên Trăn không cách thốt ra được chữ “Không”. Tưởng Chính Tuyền lập tức chụp lấy cơ hội, đem bộ váy ren giản dị mà cô vừa ưng ý kia quyết định làm lễ phục phù dâu.
Ngược lại áo cưới của mình, lại phải đắn đo suy nghĩ, mãi vẫn chưa quyết định được.
Lúc Tưởng Chính Tuyền đi về, như thường lệ kéo cả Hứa Liên Trăn đi cùng, để Liên Trăn tiễn cô ấy đến thang máy. Tưởng Chính Tuyền vừa chờ thang máy lên, vừa nhắc lại lần thứ N vấn đề nãy giờ của mình: “Liên Trăn, rốt cục mình nên chọn bộ nào thì hơn?” Lại làm bộ đáng thương: “Ô ô…ô ô mình sắp tiêu mất rồi…”
Hứa Liên Trăn không khỏi lắc đầu bật cười: “Nếu không thì cậu chọn hết luôn đi.”
“Xí! Nếu mà thế chẳng phải mười phút lại phải thay một bộ sao!”
“Nghe cũng không tệ nha. Mười phút thay một bộ, để khách khứa đến thưởng thức buổi trình diễn áo cưới của cô dâu xinh đẹp của chúng ta.”
“Mình mới không cần! Trừ phi cậu theo giúp mình.”
“Nếu giúp thì cũng không đến lượt mình giúp, sẽ có người làm hết cho cậu mà.”
“Không, đến lúc đó mình sẽ kéo cậu lên sân khấu với mình, mình thay bộ nào cậu phải giúp mình thay bộ đó.”
“Còn lâu!”
“Ha ha…”
Hai người vui đùa ầm ĩ cả một góc, nhất thời không chú ý thấy thang máy chuyên dụng từ con số tầng trệt đang bắt đầu tăng dần tăng dần lên trên này.
Thang máy “đinh” một tiếng, đã đến tầng hai người. Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu, cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, bên trong có hai người, chính là Tưởng Chính Nam và Tiền Hội Thi.
Nụ cười của Tưởng Chính Tuyền cứng lại bên khóe miệng, kinh ngạc kêu lên một tiếng “Anh”. Tiền Hội Thi lại tự nhiên hơn, vừa mỉm cười vừa kéo tay Tưởng Chính Nam đi ra từ thang máy: “Oh, Tuyền Tuyền cũng ở đây này.”
Tưởng Chính Tuyền vụng trộm nhìn Hứa Liên Trăn một cái, thấy sắc mặt Liên Trăn khẽ thu lại mà lui về phía sau từng bước, đầu cúi xuống, không rõ đang nhìn gì. Lúc này mới cười cười chào hỏi: “Chị Hội Thi ạ.” Tiền Hội Thi thân thiết mà kéo cánh tay Tưởng Chính Tuyền, nghiêng đầu nói với Tưởng Chính Nam: “Chính Nam, buổi tối chúng ta để Tuyền Tuyền cùng đi đi.”
Vẻ mặt Tưởng Chính Nam ấm áp, ngay cả ngữ điệu cũng mềm mại đến khó tin: “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Tiền Hội Thi lại nắm lấy tay Tưởng Chính Tuyền, vô cùng thân thiết mà vừa đi vừa nói: “Tối nay có một buổi trình diễn thời trang mới, mời chị và anh trai em. Em đi cùng anh chị đi…” Ba người chậm rãi đi vào phòng làm việc của Tưởng Chính Nam.
Bọn họ mới chân chính là người một nhà!
Hứa Liên Trăn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, giống như vừa bị làm phép định thân vậy. (định thân: làm cho đứng yên 1 chỗ)
Bữa tiệc sinh nhật Niếp Trọng Chi ngày đó, một vài người bạn thân thiết được mời đến trang viên tư nhân của anh ta đã có mặt từ lâu. Hứa Liên Trăn không biết vì sao Tưởng Chính Nam lại muốn dẫn cô đi cùng, thâm chí hắn còn nói là Niếp Trọng Chi mời riêng cô.
Thật ra thì trang viên của Niếp gia cô cũng không xa lạ gì, Niếp Trọng Chi từng đích thân tổ chức tiệc sinh nhật cho Tưởng Chính Nam ở đây. Hai người năm đó cũng chấm dứt “hết thảy” ngay ở nơi này.
Buổi chiều ngày hôm đó, ở Niếp gia tổ chức một buổi cưỡi ngựa. Hứa Liên Trăn một mình cô đơn ngồi trên ghế gỗ, nhìn Tưởng Chính Nam một thân vận trang phục cưỡi ngựa màu đen vô cùng anh tuấn đang cầm tay Tiền Hội Thi lại đây. Tiền Hội Thi hôm nay cũng vận một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen, dễ nhận ra hai người họ đang mặc trang phục tình nhân. Mũ tùy ý kéo xuống làm lộ ra một mái tóc uốn quăn màu nâu đậm, quyến rũ vô cùng.
Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên cô học cưỡi ngựa, hắn đang đi công tác ở bên ngoài, nhưng mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô. Thậm chí còn tặng cô hai bộ trang phục cưỡi ngựa đặt trước, có một bộ màu đen, cùng một kiểu dáng, cùng một loại giày…
Trong lòng Hứa Liên Trăn bỗng dâng lên một trận chua sót bi thương.
Khi đó Tưởng Chính Tuyền cũng từng nói đùa, rằng lần sau bảo anh trai cô ấy mang hai người đến Niếp gia cưỡi ngựa nữa. Bây giờ tuy vẫn cùng ở Niếp gia cưỡi ngựa, chỉ là…
Năm đó nếu không phải đi học cưỡi ngựa cùng Tuyền Tuyền, sẽ không xảy ra chuyện Ngô Minh kia. Vẫn nhớ rõ sự lo lắng như ngồi trên đống lửa của hắn khi đó, sự ấm áp trong nháy mắt hắn ôm cô, khi ngón tay hắn chậm rãi lướt qua mái tóc cô, từng chút xúc động tận sâu nơi trái tim cô, … Giờ nghĩ lại, vẫn còn nhớ rõ như tạc trong lòng.
Thời điểm đó, nếu không có chuyện kia, nếu không có sự dịu dàng nhất thời của hắn kia…Thì bây giờ kết quả có phải sẽ không giống thế này nữa không?
Tưởng Chính Nam cẩn thận nhận lấy dây cương trong tay người làm, ân cần dịu dàng giúp Tiền Hội Thi leo lên lưng ngựa, xong rồi hắn mới xoay người nhảy lên ngựa của mình.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, khẽ giật dây cương, con ngựa chậm rãi bước đi.
Tia nắng vàng nhạt của buổi trời chiều chiếu qua, hoàng tử và công chúa hai vị tuấn nam mỹ nữ, vầng sáng nhạt càng làm cho người ta có chút hoa mắt.
Một lát sau Hứa Liên Trăn mới hoàn hồn, chỉ cảm thấy bên người có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật — Niếp Trọng Chi không biết đi tới bên cạnh cô từ khi nào.
Chương 9: Quá khứ – lần nữa tái hiện 2
Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
Niếp Trọng Chi mỉm cười nhàn nhạt: “Hứa tiểu thư, sao em không xuống dưới kia cưỡi ngựa vài vòng nhỉ?” Hứa Liên Trăn lắc đầu: “Tôi không biết cưỡi ngựa.” Niếp Trọng Chi ngồi xuống trước mặt cô: “Phụ nữ cưỡi ngựa rất có tác dụng giảm béo làm đẹp đấy. Nhưng mà hôm nay tôi lại phát hiện cưỡi ngựa còn có một tác dụng đặc biệt nữa…”
Niếp Trọng Chi đột nhiên nháy mắt với Hứa Liên Trăn: “Em muốn biết đó là gì không?”
Kỳ thật Hứa Liên Trăn cũng không thấy hứng thú gì, nhưng thấy nét mặt Niếp Trọng Chi biểu cảm như rất thú vị, liền hỏi theo: “Là gì?” Liền thấy Niếp Trọng Chi mỉm cười hàm ý: “Em đi cưỡi ngựa cùng tôi, tôi sẽ nói cho em nghe.”
Hắn cũng không để Liên Trăn có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp kéo tay cô đi thẳng tới chuồng ngựa, nhận lấy dây cương từ trong tay người làm, rồi đỡ cô lên: “Nào, lên đi.” Thấy Hứa Liên Trăn giương mắt khó hiểu nhìn hắn, Niếp Trọng Chi khẽ cười nói: “Lên ngựa đi. Sau đó em sẽ hiểu.”
Niếp Trọng Chi kéo dây cương ngựa đi bộ một đoạn, từ xa nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang đi lại đây, hắn nói một câu: “Hứa tiểu thư, nếu có hành động nào mạo phạm đến em mà nói, mong em thứ lỗi cho tôi…”
Hứa Liên Trăn còn chưa kịp hiểu ý anh ta muốn nói gì, trong nháy mắt, Niếp Trọng Chi đã xoay người nhảy lên ngựa, cùng ngồi trên lưng một con ngựa với cô. Niếp Trọng Chi bởi vì phải nắm dây cương, thế nên tư thế của hai người nhìn từ bên ngoài vào, tựa như hắn đang ôm chặt lấy Hứa Liên Trăn vậy.
Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, tuy rằng cảm thấy hành động này của Niếp Trọng Chi có chút quá đáng, nhưng cảm giác mà hắn mang lại cho cô hoàn toàn khác với Ngô Minh, Niếp Trọng Chi vô cùng vô tư.
Bỗng cảm thấy Niếp Trọng Chi đang cúi người về phía trước, khẽ nói thầm bên tai cô: “Hứa tiểu thư, tôi đang giúp em đó…” Hứa Liên Trăn nhìn về phía đôi bích nhân cách đó không xa, liền hiểu được. Chẳng qua là cô nghĩ thế nào cũng không đoán được, Niếp Trọng Chi sao lại biết cô có cảm giác với Tưởng Chính Nam đây.
Niếp Trọng Chi vừa dứt lời liền quát lên một tiếng, hai chân thúc nhẹ khiến con ngựa bắt đầu chạy. Hứa Liên Trăn “Ah” một tiếng thét lên kinh hãi, đành phải nghiêng người túm lấy áo của Niếp Trọng Chi. Người bên ngoài đúng xem, lại tưởng hai người họ đang thân mật với nhau.
Tiền Hội Thi vẫn đang hoài nghi chuyện Tưởng Chính Nam mang cả trợ lý đến tiệc của Niếp Trọng Chi, nhưng vì lấy thân phận của mình và chút e ngại, cô đành phải kiềm chế ý muốn đi hỏi Tưởng Chính Nam. Giờ phút này nhìn thấy một màn kia, trong lòng bất giác như được thả lỏng, cúi đầu dịu dàng nói: “Chính Nam, anh xem kìa, Niếp Trọng Chi trông có vẻ rất có hứng thú với cô trợ lí xinh đẹp của anh nha.”
Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhìn về phía Niếp Trọng Chi, khóe miệng nhếch lên một đường cong sắc bén: “Vậy sao?”
Tiền Hội Thi ngồi trên lưng ngựa, vì thế nên không thể nhìn thấy vẻ âm trầm trên gương mặt hắn, còn nửa đùa nửa thật nói: “Hôm nay là sinh nhật Niếp Trọng Chi, anh đặc biệt mang cô ấy tới, sẽ không phải là muốn dành một món quà đặc biệt cho anh ta chứ?”
Chờ đến khi Niếp Trọng Chi và Hứa Liên Trăn đi dạo một vòng trở về, Tưởng Chính Nam cũng mới vừa giao dây cương cho người làm. Sắc mặt Tưởng Chính Nam vẫn âm u như vậy, khóe mắt lạnh lùng liếc qua Hứa Liên Trăn đứng cách đó không xa, lúc này mới cười như không cười nói với Niếp Trọng Chi: “Niếp, cậu cũng có nhã hứng thật.” Trách không được Niếp Trọng Chi đặc biệt gọi hắn mang theo cả cô đến. Lúc ấy hắn một lời đã đồng ý ngay, cũng chỉ là muốn xem một chút, tại nơi hai người chia tay năm đó, hắn và Tiền Hội Thi ân ái thân mật cùng tham dự buổi tiệc, cô sẽ phản ứng như thế nào.
Niếp Trọng Chi làm bộ như nghe không hiểu, cười cười: “Tưởng, vừa lúc tôi đang định đi tìm cậu đây. Buổi tối hôm nay tôi muốn mượn trợ lý mỹ nữ của cậu làm bạn gái của tôi được không?”
Tưởng Chính Nam liếc mắt một cái về phía Hứa Liên Trăn và Tiền Hội Thi đang ở khu nghỉ ngơi, thong thả cởi bao tay của mình: “Vậy à? Cậu đường đường là Niếp đại thiếu gia mà lại thiếu bạn gái sao? Có điều, hiếm khi nào thấy Niếp đại thiếu gia coi trọng trợ lí của tôi, còn luôn miệng dặn dò tôi mang cô ấy tới đây, tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng mà không biết cô ấy có ý kiến gì không?”
Niếp Trọng Chi giống như đã có dự định từ trước liền mỉm cười: “Tôi đã hỏi Hứa tiểu thư rồi, cô ấy đã nói đồng ý.” Tưởng Chính Nam miễn cưỡng “Ồ” một tiếng: “Vậy à?”
Niếp Trọng Chi nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Hứa Liên Trăn, nửa thật nửa giả mà thăm dò: “Tưởng, cậu không ghen đấy chứ?”
Khóe miệng Tưởng Chính Nam lại cong lên, giống như vừa được nghe một chuyện nực cười nhất thế gian vậy: “Ghen? Niếp, cậu ăn no dửng mỡ quá hay lúc ra khỏi cửa đầu bị kẹp vào khe cửa vậy?”
Niếp Trọng Chi cười nhàn nhạt, cũng bắt chước bộ dạng lười biếng của Tưởng Chính Nam: “Vậy sao? Nếu vậy thì chúng ta cứ làm theo những gì đã định đi.” Hắn cũng không vờn quanh vấn đề này nữa, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho Tuyền Tuyền xem, hỏi cô ấy sao giờ này còn chưa tới đây vậy?”
Trước lúc tiệc tối bắt đầu, có một vị chuyên gia đem lễ phục, giầy và trang sức đồng bộ mà Niếp Trọng Chi chuẩn bị từ trước đưa đến phòng của Hứa Liên Trăn, cung kính mà nói: “Hứa tiểu thư, đây là đồ mà Niếp tiên sinh bảo tôi đưa tới.”
Hứa Liên Trăn tới nơi này rồi mới biết được đêm nay là sinh nhật Niếp Trọng Chi, buổi tối sẽ tổ chức một party. Cho nên cô căn bản là không mang theo quần áo gì tới để thay. Không thể tưởng tượng được Niếp Trọng Chi lại có tâm như vậy, đặc biệt cho người chuẩn bị sẵn hết cho cô.
Lễ phục là một bộ váy ren lụa màu trắng, phần eo có thắt một sợi dây lưng màu đen mảnh nhỏ, trắng đen cùng phối hợp, giản dị mà thanh thoát, rất vừa vặn với dáng người Hứa Liên Trăn. Trước ngực thiết kế làm lộ ra cánh tay trắng nõn cùng bờ vai tinh tế mê người của cô. Trang sức cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một đôi khuyên tai thật dài và một chiếc lắc tay tinh xảo.
Hứa Liên Trăn đứng trước gương trong phòng, không thể không thừa nhận Niếp Trọng Chi rất có mắt thẩm mĩ. Một bộ trang phục thanh tân này, đã phơi bày ra được tất cả những ưu điểm của cô. Những người thường xuyên được gặp mỹ nhân, ánh mắt quả nhiên tinh tường hơn người thường rất nhiều.
Có người gõ cửa. Hứa Liên Trăn đành nói vọng ra: “Mời vào.”
Vừa nghĩ tới Niếp Trọng Chi, Niếp Trọng Chi liền đi vào. Vừa nhìn thấy Hứa Liên Trăn một thân trang điểm thật mê người, trong mắt Niếp Trọng Chi chợt ánh lên tia kinh diễm cùng tán thưởng: “Hứa tiểu thư, hôm nay em rất xinh đẹp. Không biết tôi có vinh hạnh được mời mỹ nữ xinh đẹp cùng xuống lầu hay không?”
Cùng nhau xuống lầu? Vào một trường hợp như hôm nay?
Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc nhìn Niếp Trọng Chi. Hôm nay chính là sinh nhật của hắn, hắn sẽ là tiêu điểm của muôn vàn ánh nhìn. Nếu mà cùng hắn xuống lầu như vậy…
Niếp Trọng Chi nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nhướng lên: “Hứa tiểu thư, em có muốn biết, em và tôi cùng nhau thân mật xuống dưới kia, Tưởng cậu ấy sẽ có phản ứng gì hay không?”
Tưởng Chính Nam sẽ có phản ứng gì? Hắn thì có phản ứng gì? Hứa Liên Trăn cười khổ. Ánh mắt Niếp Trọng Chi lại càng thâm sâu hơn, giống như đã hiểu hết tất cả.
Niếp Trọng Chi thấy cô không nói gì, liền bước tới gần cô, từ từ nói: “Hứa tiểu thư, cho dù em không muốn biết, cũng đừng từ chối lời mời này của tôi, cùng xuống lầu với tôi được không? Coi như đây là quà sinh nhật em tặng tôi vậy.” Vừa nói vừa tao nhã đưa khuỷu tay của mình tới trước mặt Hứa Liên Trăn.
Sinh nhật ai cũng nói như vậy, đều nghĩ rằng sẽ không người nào không nể mặt mình mà cự tuyệt thẳng. Vì thế, Hứa Liên Trăn chần chờ mấy giây, rồi sau đó nhẹ nhàng khoác tay Niếp Trọng Chi.
Khi hai người từng bước một dọc theo cầu thang uốn lượn đi xuống, toàn bộ phòng khách lớn của nhà họ Niếp trong nháy mắt im lặng như tờ. Từng chùm ánh sáng bạc từ những ngọn đèn xung quanh tập trung chiếu lên trên người hai người, tựa như một cảnh tươi đẹp trong phim vậy.
Ở một đầu của phòng khách, Tưởng Chính Nam, Tiền Hội Thi, Tưởng Chính Tuyền cũng im lặng như mọi người xung quanh. Tiền Hội Thi lúc này xem như an tâm hoàn toàn, nở một cụ cười thật sáng lạn thoải mái nói chuyện với Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền, cô ấy là bạn của em phải không?”
Tưởng Chính Tuyền cũng không biết đang nghĩ gì, bị làm giật mình mới lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Đúng vậy.”
Tiền Hội Thi lại nói: “Không thể tưởng tượng được trang điểm ăn diện vào cũng rất xinh đẹp. Đúng rồi, cô ấy là bạn gái của Niếp Trọng Chi sao?” Trong giọng nói mang theo chút hoài nghi, nghĩ đến chính cô cũng cảm thấy thực kỳ quái.
Tưởng Chính Tuyền vụng trộm đem tầm mắt chuyển lên trên người anh trai mình, lắc lắc đầu: “Em không biết. Có lẽ không phải đâu.”
Tiền Hội Thi nhìn theo tầm mắt của Tưởng Chính Tuyền nhìn sang Tưởng Chính Nam, thấy tay hắn hơi nâng lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bộ dạng thực bình thường. Thế nhưng ánh mắt hắn lại yên lặng rơi vào nơi tập trung ánh sáng kia, hồi lâu cũng không chịu rời đi. Không biết thế nào, trong lòng Tiền Hội Thi bỗng mơ mơ hồ hồ dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Chẳng những là chỗ họ đứng, toàn bộ mọi người trong hội trường không biết gì cũng bắt đầu thì thầm với nhau: “Người phụ nữ bên cạnh Niếp Trọng Chi là ai vậy?” Với chuyện tám nhảm phụ nữ mãi mãi là người mở đầu, những người khác cũng bắt đầu hào hứng bừng bừng mà tiếp chuyện: “Người này hẳn là bạn gái chính thức. Trong một bữa tiệc lớn thế này, lại còn cùng xuất hiện một cách long trọng như vậy, chẳng phải là đang tuyên bố thân phận sao?”
Có người lại nói: “Người phụ nữ này, nhìn qua có vẻ thanh thuần đáng yêu, không chừng lại là một kẻ rất lợi hại, nếu không với một nhân vật như Niếp thiếu, sao có thể cam chịu bị xơi như thế được? Đàn bà của Niếp thiếu không đến mấy chục thì cũng phải được một tá. Ấy thế mà lại có bản lĩnh cùng Niếp thiếu công khai xuất hiện trong trang viên của Niếp gia. Tuy rằng hôm nay không phải ra mắt trưởng bối, nhưng cũng quá lợi hại rồi, cô ta có lẽ là người bạn gái đầu tiên của Niếp thiếu chính thức xuất hiện ở nơi này.”
Lúc này Niếp Trọng Chi đã nắm tay Hứa Liên Trăn lên trên khán đài, Niếp Trọng Chi mỉm cười mở lời chào đón với mọi khách khứa qua micro: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã bớt chút thời gian bận bịu để tham gia buổi party sinh nhật của tôi, tôi sẽ không làm lãng phí thêm thời gian vui vẻ của mọi người nữa. Hy vọng hôm nay tất cả chúng ta đều vui chơi hết mình.”
Tiếp sau đó, Hứa Liên Trăn sắm vai một người bạn gái, cùng Niếp Trọng Chi đi nhận lời chúc mừng khắp nơi, cuối cùng cũng tới chỗ đám người Tưởng Chính Nam và Sở Tùy Phong đang đứng.
Cũng không biết mấy người đó đang nói điều gì, Sở Tùy Phong trò chuyện rất vui vẻ, cười ha ha không ngớt. Thấy Niếp Trọng Chi đến gần, cười nói: “Nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng tới rồi. Chúng tôi đang bàn bạc với nhau xem hôm nay chúc mừng cho cậu thế nào đây! Nào, nào, nào, trước để tôi kính nhân vật chính của chúng ta ba ly rượu. Các anh em, tùy ý theo sau nhé.”
Niếp Trọng Chi nhìn lướt qua mọi người một vòng, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra chút ý cười như có như không. Không nói hai lời liền nhận lấy một ly rượu từ trong tay người phục vụ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Tùy Phong hào hứng nói: “Người anh em à, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu. Cậu chờ bị khiêng lên giường đi.” Niếp Trọng Chi tà tà liếc hắn một cái, cười ngả ngớn: “Thế nào, chẳng lẽ trên giường còn có một món quà vô cùng đặc biệt đang chờ tôi sao?”
Sở Tùy Phong cười to: “Cậu cứ tưởng bở đi, không tặng cậu một tên gay đã là may lắm rồi. Mau uống đi!” Sở Tùy Phong khẽ cụng ly với Niếp Trọng Chi, bỗng nép người sát lại nói thầm: “Cậu cũng đừng chơi quá trớn. Tôi thấy tâm tình Tưởng hôm nay không tốt lắm đâu, ánh mắt cậu ta nhìn cậu tràn ngập sát ý…”
Niếp Trọng Chi thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.” Ngửa đầu, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Tầm mắt âm thầm lặng lẽ rơi trên người Tưởng Chính Tuyền cách đó không xa. Lúc này Tưởng Chính Tuyền đang thì thầm trò chuyện với Hứa Liên Trăn. Buổi tối hôm nay Tưởng Chính Tuyền mặc một chiếc váy vừa chạm đầu gối màu xanh nhạt cực kì tươi mát, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn với đường cong mềm mại, trắng noãn đến mê người.
Bên cạnh, Tưởng Chính Nam ôm trọn vòng eo của Tiền Hội Thi, không biết hai vợ chồng họ đang nói chuyện gì, nét mặt nhìn qua dường như rất vui vẻ.
Tửu lượng của Niếp Trọng Chi vô cùng tốt, nhưng Sở Tùy Phong cũng không phải tên chỉ ăn chay mà lớn lên, hết ly này đến ly kia đổ vào bụng, được một lúc sau, tất cả mọi người đều nhận thấy bước chân Niếp Trọng Chi đã bắt đầu lảo đảo không đứng vững.
Trong suốt thời gian đó, Tiền Hội Thi một tay khoác tay Tưởng Chính Nam, còn tay kia khẽ nâng ly rượu, một bộ cô gái nhỏ. Xinh đẹp uyển chuyển đứng ở bên cạnh, mỉm cười xã giao, thỉnh thoảng dịu dàng đáp lại, lâu lâu lại nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Chính Nam mỉm cười. Cử chỉ của cô thực tao nhã, thực xinh đẹp, người bên ngoài nhìn vào đều thấy thực ngưỡng mộ.
Sau đó, Niếp Trọng Chi nửa tỉnh nửa say nói đi toilet, nhưng đi một mạch không thấy quay lại. Tưởng Chính Nam và Tiền Hội Thi tay trong tay đứng trong góc cùng nói chuyện phiếm với bạn bè. Sở Tùy Phong thì ôm bạn gái đi uống rượu. Hứa Liên Trăn vừa đi trang điểm lại về, nhìn quanh bốn phía muốn tìm Tưởng Chính Tuyền, nhưng thực kì quái, tìm hồi lâu vẫn không thấy…
Gặp tình huống như vậy, Hứa Liên Trăn liền lén lút quay về phòng mình.
Cởi giày cao gót ra, cô để nguyên đôi chân trần bước đi trên sàn nhà mát lạnh, lập tức cảm thấy bàn chân thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều. Cánh cửa sổ hơi hé mở dường như có tiếng nhạc nhẹ truyền đến, so với để căn phòng im phăng phắc có vẻ tốt hơn nhiều.
Hứa Liên Trăn ngồi bó gối đằng sau bức màn che cửa sổ.
Một buổi tối, tất cả những dịu dàng và triền miên trong mắt hắn, đều dành cho Tiền tiểu thư.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập ‘rầm rầm’, Hứa Liên Trăn đang ngồi trầm ngâm sau bức màn liền sửng sốt. Một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Quả thật đang có người gõ cửa. Không phải ở phòng bên cạnh, mà là ngay cửa phòng của cô.
Hứa Liên Trăn vừa mở nhẹ ra được một khe nhỏ, cánh cửa đã bị ai đó đẩy mạnh ra, cô bị cỗ lực đó làm cho phải lùi lại hai bước. Trong tích tắc ngắn ngủi, người kia tiến vào, cánh cửa lại bị đóng lại một cách cấp tốc.
Trong nháy mắt cô đang định thét lên, cô ngửi được một hương vị vô cùng quen thuộc trên người của người kia. Hứa Liên Trăn liền cảm thấy an lòng.
Là hắn! Tưởng Chính Nam!
Chỉ là, sao hắn lại bỏ mặc Tiền tiểu thư mà chạy đến nơi này?
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lẽo mà châm chọc của Tưởng Chính Nam vang lên trong bóng đêm: “Đang đợi ai à? Là Niếp Trọng Chi sao? Thế nào? Không thủ thân cho Diệp Anh Chương nữa?”
Trong lòng Hứa Liên Trăn lạnh lẽo, quay đầu đi không nói gì. Hắn muốn nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ như vậy đi.
Tưởng Chính Nam tiến lên từng bước, một phen túm lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: “Cô đang đợi hắn thật sao?”
Nơi đang bị hắn nắm chặt, vừa nóng rát lại vừa phát đau. Hứa Liên Trăn làm thế nào cũng không thể rút tay mình ra được, đành phải giữ mình thật bình tĩnh để nói ra một sự thật: “Tưởng tiên sinh, thời gian tan tầm, tôi đang đợi ai, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo cho anh.”
Mới vừa rồi Tưởng Chính Nam đang ở dưới kia, thấy Niếp Trọng Chi lên lầu, một lúc sau lại thấy Hứa Liên Trăn lên theo. Trong lòng hắn vốn đã hoài nghi, giờ phút này nghe Hứa Liên Trăn nói vậy, không thể nghi ngờ lại càng khiến hắn tin phỏng đoán của mình là thật.
Tiếng hít thở rõ ràng trong không khí càng ngày càng nặng nề. Tưởng Chính Nam lạnh lùng cười không ngừng: “Vậy sao?” Tiếng nói vừa dứt, đôi môi Hứa Liên Trăn đã bị hắn hung hăng che kín. Hắn ở trên môi cô tàn sát bừa bãi, cắn mút đầu lưỡi của cô, vừa mạnh lại vừa đau. Đó có lẽ không phải là hôn môi, giữa những người đang yêu nhau, hẳn phải là môi lưỡi quấn quýt, dịu dàng tha thiết.
Mà giờ phút này Hứa Liên Trăn ngoại trừ cảm giác vừa đau vừa rát thì không còn cảm giác gì nữa. Từ sau khi gặp lại, hắn vẫn luôn là như vậy, cực kỳ không kiên nhẫn.
Đôi môi Tưởng Chính Nam cuối cùng rời sang vành tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, rồi lại cắn thật mạnh: “Thế nào, bám được vào Niếp Trọng Chi nên thấy tôi không còn tác dụng nữa sao? Nghĩ rằng mình có thể qua cầu rút ván rồi sao?”
Cô bị hắn ép chặt vào cánh cửa, hai tay ấn lên cửa, một chút cũng không thể động đậy. Còn bàn tay kia của hắn bắt đầu chạy loạn khắp nơi, chẳng mấy chốc, cả người cô đã không còn chút sức lực nào nữa. Nụ hôn của hắn dừng lại ở nơi cao ngất của cô, tay lại không ngừng đi xuống… Nơi duy nhất có thể động được của cô chỉ còn hai chân, đành phải đá hắn, Tưởng Chính Nam từ ngực cô ngẩng đầu lên, lại cắn vành tai mẫn cảm của cô: “Động tác mạnh như vậy, em muốn gây sự chú ý của mọi người sao? Có điều tôi không ngại, như vậy càng kích thích…”
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một kẻ không từ thủ đoạn gì, giờ phút này lại cố ý muốn làm, cô sao có thể là đối thủ của hắn. Hứa Liên Trăn cực lực kiềm chế động tình, nhưng cô càng kiềm chế, Tưởng Chính Nam lại giống như càng thích thú, tìm mọi cách trêu đùa… Cuối cùng cũng không giữ nổi, “Ưm” một tiếng rên rỉ thoát ra, cả người mềm oặt xuống, cắn môi thở dốc.
Khóe miệng Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhếch lên: “Thế nào? Mùi vị không tồi chứ?” Hắn phóng túng bản thân không ngừng va chạm đi vào… Hứa Liên Trăn “Ô” một tiếng, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ. Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Tưởng Chính Nam, khàn khàn mà gợi cảm: “Thằng đàn ông nào mà chẳng như nhau”
Trên áo sơmi của hắn có hàng cúc áo thẳng tắp, mỗi một lần va chạm đều cọ vào da thịt lỏa lồ của cô đến phát đau. Hắn cũng không biết là làm sao, có lẽ là điên rồi, cứ như vậy, như vậy, mãi không muốn ngừng.
Tưởng Chính Nam cuối cùng vì phải nhận điện thoại mới chịu buông cô ta, ngay lúc cô còn đang ở dưới thân hắn, cô nghe được rành mạch giọng nói dịu dàng của Tiền tiểu thư: “Nam, anh đang ở đâu?” Giọng điệu Tưởng Chính Nam liền trở nên ôn nhu: “Uhm, bảo bối, đang có chút việc nhỏ, làm xong lập tức qua với em ngay.”
Trong bóng đêm, một thứ chất lỏng lạnh lẽo âm thầm chảy ra từ khóe mắt.
Cô luôn không rõ, hắn có nhiều phụ nữ như vậy, còn có Tiền tiểu thư, vì sao vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho cô?
***
Từ sau khi chuyển đến đây, sau khi tan tầm Hứa Liên Trăn có một thói quen, đó là đi dạo ở khu chợ gần nhà trọ, mua cải thìa xanh, khoai tây, thịt bò, củ sen, xương sườn heo, làm vài món ăn đơn giản. Đợi đến hôm sau, mang cơm đến lò vi ba ở công ty hâm lại dùng. Khi mua đồ nấu ăn cô còn đặc biệt mua nhiều hơn một chút. Mấy ngày trước Tuyên Hiểu Ý sau khi được nếm qua đồ ăn cô làm, đúng giờ mỗi ngày đều chạy đến ăn chực. Vì thế, ngay lúc cô chuẩn bị đồ ăn cho mình, cũng nhân tiện chuẩn bị thêm một phần nữa cho cô ấy.
Tay xách túi đồ vừa mua được, chân dạo bước dọc theo đường cái về nhà. Những lúc thế này, cô lại nhịn không được nhớ tới những ngày ở Đại Nhạn. Thân thể Tiểu Bì Bì từ từ bình phục, bây giờ mỗi lần cùng chị Kiều nói chuyện điện thoại, cô đều nghe ra được ý cười tràn ngập trong thanh âm của chị, điều này thực khiến lòng cô vui mừng. Chỉ vẻn vẹn chút hạnh phúc này thôi, cũng khiến cô cảm thấy được hết thảy đã qua đều đáng giá.
Khi đẩy cửa nhà ra, Hứa Liên Trăn bỗng nhiên giật mình. Ngay chỗ ra vào nhà có một đôi giày da nam màu đen, là nhãn hiệu giày mà hắn thường đi.
Lúc này là thời gian chạng vạng, ánh tà dương còn sót lại len lỏi vào trong đây, trải dài từ ban công vào đến tận phòng khách, đổ bóng thật dài, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Hứa Liên Trăn dừng lại ở phòng khách, nhìn thấy Tưởng Chính Nam. Hắn đưa lưng về phía cô, đứng một mình ở ban công mà ngắm cảnh xa xa. Từ sau khi tiệc sinh nhật của Niếp Trọng Chi kết thúc, hắn liền đi công tác, nên cô vẫn chưa gặp lại hắn lần nào.
Tiếng đóng cửa của cô cũng không hề nhẹ, thế nhưng Tưởng Chính Nam vẫn đưa lưng về phía cô, không hề quay đầu lại nhìn.
Hứa Liên Trăn trở về phòng ngủ của mình, ngồi trong này đợi một hồi lâu, cũng không biết hắn đã đi chưa. Cuối cùng thay một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình và quần thun ống bó rồi đi vào phòng bếp, lấy tạp dề đeo lên, bắt đầu sự bận rộn của mình.
Nơi này cũng là của hắn, hắn muốn đến, muốn đi. Cô ngoại trừ việc tiếp nhận thì không còn cách nào khác.
Một mình loay hoay trong phòng bếp, hầm canh xương với củ sen, nấu bò hầm cà ri với khoai tây, sau đó xào một dĩa cải thìa. Bận bịu một hồi như vậy, nháy mắt đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Nghĩ thầm có lẽ hắn đã rời đi rồi. Nhưng khi cô vào phòng ăn, lại bất ngờ nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang tựa vào sô pha trong phòng khách ngủ thiếp đi. Điều khiển từ xa đang nằm trong tay hắn, trên TV đang phát bản tin tài chính kinh tế mà bình thường chẳng bao giờ cô xem tới.
Hứa Liên Trăn lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha. Tưởng Chính Nam vẫn duy trì tư thế vừa rồi, xem ra đang ngủ thật. Ánh mắt của cô từ từ rơi trên má trái của hắn, vết sẹo ban đầu đã nhạt dần đi đến mức nhìn không ra dấu vết gì. Kỹ thuật y học hiện đại đã khôi phục lại hoàn toàn vẻ anh tuấn trước kia của hắn.
Nhưng lúc này trong lòng cô lại rơi vào một khoảng mờ mịt. Cô vẫn nhớ như in xúc cảm chân thật nơi đầu ngón tay mình khi chạm vào vết sẹo ấy.
Hứa Liên Trăn cũng không biết mình đã ngẩn người bao lâu, lúc hồi phục tinh thần, cô lại quay trở lại phòng bếp.
Nồi canh vẫn nóng hầm hập, cô cảm giác nhiệt độ từ đầu ngón tay mình… Trong lòng cô thực kì lạ, lại dâng lên một cảm giác muốn rơi lệ.
Hứa Liên Trăn ngồi xuống mới ăn được hai miếng cơm, liền nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên. Cô đi qua phòng khách, đến chỗ cửa ra vào lấy di động từ trong túi xách ra, nhìn thấy tín hiệu báo, là số của Tuyên Hiểu Ý.
Vừa nối máy, Tuyên Hiểu Ý liền hét lên: “Liên Trăn, mình bị người ta cho leo cây. Đang ở Thủy Chử Ngư ở đường XX, cậu có muốn qua đây không?”
Hứa Liên Trăn đáp lời: “Mình ăn tối rồi, chắc không qua nữa.” Tuyên Hiểu Ý thở dài một tiếng: “Aiz, một nồi lớn đấy. Mặc dù mình là đứa ham ăn, nhưng nhiều thế này cũng ăn không hết. Vả lại đây là cá, gói lại để ngày mai cũng ăn không ngon.” Lảm nhảm một hơi dài, sau đó lại hỏi: “Ngày mai cậu mang đồ ăn ngon gì thế?”
Hứa Liên Trăn mỉm cười: “Bò hầm cà ri khoai tây, cải thìa xào.” Tuyên Hiểu Ý vừa lòng nói: “Mình thích nhất bò hầm cà ri với khoai tây của cậu. Vừa bỏ vào lò vi ba, cả phòng đã ngập tràn mùi cà ri, làm cả đám người trong văn phòng chảy nước miếng. Mình muốn nhiều thịt bò hơn một chút, bớt khoai tây lại…”
Cúp điện thoại, Hứa Liên Trăn chuẩn bị tiếp tục bữa tối chưa xong của mình. Nhưng vừa tiến vào phòng ăn liền ngạc nhiên, người nào đó ngang nhiên chiếm cứ một nửa bàn ăn của cô, chén đũa cô vừa ăn cũng không còn ở chỗ cũ.
Nhưng mà chén đũa đó cô đã ăn qua rồi mà…
Đến giờ cơm trưa ngày hôm sau, Tuyên Hiểu Ý nhìn hộp đồ ăn mua ngoài để trên bàn, không ngờ mà hòi: “Cơm trưa của mình đâu? Bò hầm cà ri của mình đâu?”
Mở hẳn hộp đồ ăn ra, Hứa Liên Trăn nghiêng mặt qua nói: “Bị mình không cẩn thận để nó cháy đen mất rồi…”
Sự thật thì hơn nửa nồi cà ri bò kia, còn cả nồi canh củ sen hầm xương nữa đều bị vào bụng người nào kia.
Tuyên Hiểu Ý hồ nghi nói: “Cháy đen?” Hứa Liên Trăn ấp úng: “Mình mải xem TV, quên tắt bếp ga…”
Cũng may hương vị đồ ăn mua ngoài không tệ lắm, tiếp sau đó Tuyên Hiểu Ý cũng không hỏi nhiều đến vấn đề đồ ăn bị cháy khét nữa.
Vài ngày sau, mỗi lúc Hứa Liên Trăn bưng đồ ăn ra bàn ăn, ngoài cửa đều truyền đến tiếng mở cửa. Tưởng Chính Nam tới, lập tức ngồi xuống đối diện cô, giành lấy chén đũa trong tay cô, sau đó, không chút cảm thấy xấu hổ mà ăn hết.
Hứa Liên Trăn nghẹn họng nhìn trân trối, đành phải đi bới chén cơm khác. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một ý niệm, không chừng cơm trưa ngày mai cũng không giữ được nữa.
Sự thật quả đúng như cô nghĩ. Đến cuối cùng, một nồi canh vịt nấu măng, tôm tươi chưng đậu hủ, còn có dĩa rau chân vịt xào, đều thấy đáy. (*sạch sành sanh)
Dần dần, cứ đến tối thứ tư, Tưởng Chính Nam sẽ đúng giờ xuất hiện, dùng cơm xong lại rời đi. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, cũng không muốn nói với nhau, vì trong lòng cả hai đều rất rõ ràng, chẳng có gì để nói cả.
Khi ở văn phòng, Tưởng Chính Nam cũng không dặn dò Hứa Liên Trăn đi rót trà, pha cà phê nữa, giống như cô không tồn tại vậy. Cho dù hai người ngẫu nhiên gặp nhau, cũng chỉ liếc qua nhau một cái rồi đi.
Đây là loại hình thức gì? Hứa Liên Trăn không biết. Cô không biết Tưởng Chính Nam rốt cuộc muốn gì? Cô vĩnh viễn không hiểu được hắn! Trước kia không hiểu! Bây giờ lại càng không hiểu hơn.
Bình luận truyện