Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 75: Dẫn sói vào nhà!



Trong phòng, La Vg Vy ném bút xuống một cách kích động: "Chọn C! Đúng không?"

Phàm Nhất Hàng nhìn đáp án sai bét kia, sững sờ vì không biết nên trả lời "đúng" hay là "không đúng". Cậu sợ sẽ làm tiêu tan tinh thần học tập của La Vy Vy, cuối cùng cậu chọn câu trả lời trung gian: "Câu này rất nhiều người đều chọn C, nhưng đáp án chính xác là A, chủ yếu là bị mê hoặc bởi điểm dễ dàng của câu này. "

Phàm Nhất Hàng tẩy tẩy viết viết, thần kỳ là La Vy Vy lại nghe hiểu rồi. 

"Phàm Nhất Hàng, cậu có tiềm năng làm giáo viên đấy! "

Phàm Nhất Hàng nhếch môi, không nhận lấy lời này. Nếu sau này cậu thật sự đi làm giáo viên, vậy cậu mà gặp phải học sinh như La Vy Vy, rất có thể cậu sẽ khuyên đối phương thôi học. Làm gì có chuyện cả một tập đề đơn giản nhất như vậy mà cũng có thể làm sai được chứ? Toàn bộ sự nhẫn nại trong phần đời còn lại của cậu đều hao tổn hết vào cái đề này rồi. 

"Tiếp tục làm đi. " Cậu có chút khổ tâm nói.  

Làm chưa được một lúc, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân. Tần Thiên Thiên bước vào, thấy bóng lưng Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy kề bên nhau, đáy mắt cô ta trầm đi một chút, sau đó sắc mặt cô ta lại như thường mà nói: "Vy Vy, ông nội Phàm bảo tôi gọi cô xuống dưới ăn chút hoa quả. "

"Cái gì? " Ăn hoa quả! 

Hai mắt La Vy Vy đều sáng cả lên, không đợi Phàm Nhất Hàng lên tiếng, cô đã ném bút đi rồi xông ra ngoài rồi. 

Làm đúng được một câu trong đề toàn dĩ nhiên là khiến người ta cảm thấy tâm tình rất tốt, nhưng làm sao mà so được với việc được ăn ngon cơ chứ?! Hơn nữa còn là ăn thứ không cần dùng đến não nữa!

Phàm Nhất Hàng nhìn La Vy Vy xông ra ngoài cửa như tên bay, cậu chợt cảm thấy không biết làm sao. Sao một giây trước vẫn còn có dáng vẻ tình cảm dạt dào với việc học, một giây sau liền chạy đi rồi? 

"Bạn học Phàm, cậu không xuống cùng ăn hay sao? "

Phàm Nhất Hàng lắc đầu, nói một câu "không cần" rồi tiếp tục cầm lấy sách của mình. 

"Sách cậu đọc là gì vậy? " Tần Thiên Thiên đi tới, ngồi lên vị trí mà lúc nãy La Vy Vy đã ngồi. 

"Không gì cả, tùy tiện lục thấy thôi. " Phàm Nhất Hàng "bộp" một tiếng, cậu gấp sách lại, đứng dậy: "Cậu ngồi đây đi, tôi đi đây. "

Tần Thiên Thiên vội vàng nói: "Không sao, cậu tiếp tục ngồi... "

Nhưng cô ta còn chưa kiph nói xong, Phàm Nhất Hàng để đứng dậy rời đi rồi. 

Nụ cười trên mặt cô ta cứng lại, ánh mắt rơi xuống quyển sách kia của Phàm Nhất Hàng, hai tay dần dần nắm chặt lại. 

La Vy Vy không chủ động can thiệp vào cô và Phàm Nhất Hàng, nhưng sự tồn tại của cô ta đã là sự can thiệp lớn nhất rồi. Vậy nên cô cần phải thu lại những lời mà cô đã nói kia.... 

Cô không thể ngồi đợi chờ chết được, cô nhất định phải nghĩ ra cách gì đó mới được! 

…… 

"Ông nội Phàm! " La Vy Vy chạy "tâng tâng tâng"* xuống dưới tầng, hai mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ như con sâu ham ăn, hỏi: "Ăn quả gì vậy ạ? "

Phàm Tằng Minh vừa rửa xong hoa quả, thấy dáng vẻ này của La Vy Vy, ông chợt cảm thấy đứa theo này thật sự là khiến cho người khác yêu quý mà. Nhưng lời Tần Thiên Thiên nói ông cũng không thể quên được. 

Cháu trai mình không được người ta yêu quý là một chuyện, nhưng tốt xấu gì cũng là cháu trai ruột của ông, là cháu đích tôn của Phàm gia, không thể không coi là bảo bối được. Mà đã là bảo bối thì người bên cạnh không thể là tâm địa độc ác được, bằng không thì có khác nào dẫn sói vào nhà đâu chứ? 

Trong lòng Phàm Tằng Minh nghĩ như vậy, nhưng nụ cười trên mặt cũng không nhạt đi phần nào. 

"Đều ở đây hết, con xem xem còn muốn ăn gì nữa không, để ông đi mua! "

Trên bàn trà thủy tinh có đặt mấy đĩa hoa quả rất lớn, đều là hoa quả cuối mùa. La Vy Vy cảm thấy nước miếng của mình đều muốn chảy ra ngoài hết rồi!

"Đủ rồi đủ rồi ạ, những thứ này là đủ rồi ạ, cảm ơn ông nội Phàm! " La Vy Vy vui vẻ ăn hoa quả, miệng loáng thoáng nói lời cảm ơn không rõ. 

Phàm Tằng Minh nhịn không được mà mỉm cười. 

Đứa trẻ này...bao nhiêu năm rồi chưa ăn hoa quả vậy? 

Nghĩ tới La Vy Vy vì để giúp ông và Hàng Hàng hòa hợp mà không ngại chuyện làm bỏng chính mình, cán cân trong lòng ông đã nghiêng về La Vy Vy hơn.

Đây phải là một đứa trẻ tốt. 

Nhưng nếu như La Vy Vy là đứa trẻ tốt, vậy có thể chứng tỏ rằng Tần Thiên Thiên....

Ông nội Phàm nhức đầu, ông ấn ấn vào thái dương. Mặc kệ ai là đứa trẻ tốt thì tâm tư của một người kia đều có chút thâm sâu, ông vẫn là đang dẫn sói vào nhà!

…… 

La Vy Vy ăn xong hoa quả thì lại lên tầng tiếp, lúc này trong phòng chỉ có một mình Tần Thiên Thiên.

Tần Thiên Thiên đang làm bài tập, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn qua, thấy là La Vy Vy, môi cô ta mỉm cười một cái, sau đó lại tiếp tục làm bài tập. 

Chỉ là một nụ cười nhưng La Vy Vy lại cảm thấy nổi hết cả da gà. Bởi vì dáng vẻ tươi cười này với Tần Thiên Thiên của ngày trước quá giống nhau rồi! Không phải đã nói sẽ không làm hại lẫn nhau rồi hay sao?  Sao lại cười như vậy chứ?! 

Thế nhưng La Vy Vy cũng không nói gì, yên lặng đi qua, ngồi xuống ghế. 

Vạn nhất là cô nghĩ nhiều thì sao? Chính là cái gọi là thần hồn nát thần tính. 

La Vy Vy mở vở bài tập ra, thành thành thật thật chuẩn bị bắt đầu làm bài tập. Nhưng vừa cầm bút lên, Tần Thiên Thiên đã ném một quyển vở bài tập qua. 

Ý tứ rất rõ ràng: cầm lấy mà chép. 

La Vy Vy hoài nghi nhìn qua. 

Trước đây Tần Thiên Thiên sống chết cũng sẽ không đưa bài tập cho cô chép, bởi vì Tần Thiên Thiên chính là kiểu người cực kỳ tính toán chi li. Cô ta cảm thấy cho La Vy Vy chép bài tập của mình là lỗ vốn rồi, nhưng sao hôm nay lại chủ động ném bài tập qua vậy?

"Xong sớm một chút thì về sớm chút. " Tần Thiên Thiên nói, rồi lại tiếp tục làm bài tập của cô ta. 

La Vy Vy nhìn quyển vở bài tập Tần Thiên Thiên ném qua, con người xoay chuyển một cái, ừm, cô cảm thấy chuyện này rất không đơn giản, nhưng bài tập được đưa đến cửa rồi, có ngu mới không chép. Vừa nãy cô mới làm được một câu của đề toán mà đã cảm thấy đầu tối đen, mắt hoa lại, tứ chi vô lực rồi, giờ lại ngồi làm tiếp, cô sợ não cô sẽ chết máy mất.

Sau đó, khi cô vừa định đưa tay lấy bài tập thì Phàm Nhất Hàng để bước vào, trong tay xách một cái ghế, tận tâm tận lực với công việc, hỏi: "La Vy Vy, cậu làm đến đề thứ mấy rồi? "

"....." La Vy Vy lặng lẽ thu đôi tay đang muốn lấy vở bài tập của Tần Thiên Thiên lại.

Tần Thiên Thiên thấy trong tay Phàm Nhất Hàng cầm ghế, cô ta đoán là cậu muốn dạy La Vy Vy làm bài tập. Ánh mắt cô ta tối lại, liếc mắt nghĩ gì đó. Cô ta khom người, đem ghế dịch sang bên cạnh một chút, vừa vặn khiến cậu ấy ngồi vào giữa hai bọn cô. 

Sau đó Phàm Nhất Hàng dường như là không nhìn thấy hành động này của cô ta, cậu cầm ghế đi tới bên phải La Vy Vy, ngồi giữa bức tường và La Vy Vy. La Vy Vy cũng vừa hay để ý thấy hành động của Tần Thiên Thiên, cô cảm thấy một trận lúng túng không thôi.

La Vy Vy chỉ đành coi như không thấy gì, tay trái chống lên cằm, giả vờ xem đề. 

"Đề này có biết làm không? " Thần sắc Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt. Cậu dùng đầu bút chỉ vào đề thứ hai, cũng là đề trắc nghiệm, độ khó so với ví dụ đơn giản trong sách không khác nhau là mấy, kiểu đề cũng tương tự.

La Vy Vy gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: "Tôi xem sách trước đã. "

Phàm Nhất Hàng nhẫn nại gật đầu. 

Cậu cảm thấy sự nhẫn nại vì toán học cả một đời này của mình đều dùng hết lên trên người La Vy Vy rồi. Thật sự là thần kỳ mà, rõ ràng trước đó mấy ngày, cậu vẫn còn rất ghét bỏ La Vy Vy, đồng thời Là Vy Vy cũng rất ghét bỏ cậu.

Lúc đó cậu vẫn còn cảm thấy La Vy Vy là đang giở trò "lạt mềm buộc chặt" gì đó. Nhưng từ khi biết được mình nhầm lẫn thành bức thư tình kia, cậu mới biết La Vy Vy thật sự không thích cậu. 

Vì vậy khi vừa để ý một chút, trong lòng cậu có chút cảm giác tan vỡ khó nói, nhưng cũng chỉ là một chút chút. 

La Vy Vy nhìn qua khe hở của sách toán, thấy Tần Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Phàm Nhất Hàng. 

"Bạn học Phàm, cậu có thể giúp tôi...nghe viết một chút không? Tuần này có bài tập nghe viết. "

Nghe thấy lời này, Phàm Nhất Hàng do dự nhìn về phía La Vy Vy. 

La Vy Vy để ý thấy ánh mắt Phàm Nhất Hàng quăng qua, không rõ dụng ý. 

"....?" Nhìn cô làm gì? 

Một giây sau, Phàm Nhất Hàng "ừ" một tiếng, cậu đồng ý rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện