Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 50: Thanh Vân mời
Mặt trời chiều ngã về Tây, là lúc kim quang le lói trên mặt biển, hai chiếc thuyền lớn, mấy trăm tiên nhân bay lượn tới lui, chính là Côn Sơn cùng Kim lão gia tử đang tìm kiếm Mặc Ngôn đã mất tích hơn nửa tháng nay.
Nhạc Phong đưa Hồng Nho Văn về Côn Sơn không lâu, thì nghe được tin Mặc Ngôn mất tích, nên đã dẫn người ra ngoài tìm, dù cùng Kim lão gia tử tìm một khoảng thời gian rất lâu, đều không thu hoạch được gì.
Mắt thấy hôm nay cũng giống mọi ngày, Nhạc Phong không khỏi thở dài một hơi.
Cho dù Mặc Ngôn quanh năm hành tẩu trên biển, nhưng không phải lúc nào cũng vô sự, Mặc Ngôn là cùng Ma Nhân giao chiến lạc đường trên biển, ở trên biển dừng chân thêm một ngày, thì một giây một phút cũng nguy hiểm.
Ngay lúc Nhạc Phong đang tính ở tại chỗ nghỉ ngơi, phòng ngửa buổi tối trên biển sẽ xuất hiện quái thú thì chợt nghe thấy một tên đệ tử Côn Sơn đang bay hô to: “Sư thúc! Là sư thúc!”
Nhạc Phong nhìn về phía tên đệ tử đang nhìn, mắt thấy một vị tiên nhân bạch y phiêu phiêu, ngự kiếm mà bay trên mặt biển, dáng người uyển chuyển, ánh trời chiều bị y che sau lưng, tỏa ra hào quang vạn trượng.
Không phải Mặc Ngôn thì là ai?
Nhạc Phong cùng chúng đệ tử Côn Sơn nhao nhao hẳn lên, ngự kiếm bay nhanh đến chỗ Mặc Ngôn.
Kim lão gia tử cũng nhìn thấy Mặc Ngôn, cũng vào lúc đó, ngự kiếm đến chỗ Mặc Ngôn.
Hai chiếc thuyền lớn chạy hết tốc lực, chỉ chốc lát sau, mọi người lần thứ hai đoàn tụ trên biển.
“Mặc lão đệ, ngươi đã trở về, nếu ngươi không xuất hiện, chỉ sợ ta đây không có cách nào bàn giao được với sư điệt nhà ngươi. Những ngày gần đây, hắn đã muốn bức chết ta!” Kim lão gia tử nhìn thấy Mặc Ngôn xuất hiện, vừa mừng vừa sợ, nhịn không được oán giận Mặc Ngôn vài câu.
Nhạc Phong thấy Mặc Ngôn xuất hiện, tuy có kích động trong lòng, nhưng vẫn không lộ ra vui mừng quá mức, hắn hành lễ với Mặc Ngôn rồi nói: “Chào sư thúc, sư phụ còn đang bế quan, không dám lại để cho sư thúc có bất kỳ sơ xuất nào.”
Mặc Ngôn giơ hai tay nâng Nhạc Phong dậy, nhìn vị này là Đại sư huynh kiếp trước, kiếp này thì là sư điệt.
Từ đầu đến cuối, hắn đều chưa từng thay đổi, bất kể là đối với ai, đều tận tâm tận lực như nhau. Dù cho Hồng Nho Văn vô dụng như vậy, hắn cũng tận lực quản giáo chặt chẽ. Mặc Ngôn nghĩ tới đủ chuyện kiếp trước, vào lúc y gặp xui xẻo, thì cả Côn Sơn cũng chỉ có một mình hắn đi ra vì y nói chuyện, cũng vì thế mà không tiếc phản xuất Côn Sơn.
Cũng không phải hắn có giao tình thâm sâu với y thế nào, mà vì hắn làm người chính trực, thân chịu trách nhiệm, không chịu để cho môn hạ đệ tử bị oan ức nửa phần.
Mặc Ngôn nhìn hắn một lát, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ngươi, rất tốt!”
Vừa dứt lời, Mặc Ngôn liền nhận thấy cánh tay căng thẳng, liền không chút biến sắc thả Nhạc Phong ra, Kim lão gia tử thuận thế nhào tới, ôm lấy Mặc Ngôn dùng sức xoa nắn: “Mặc lão đệ không sao chứ? Để ta xem thử, có thiếu gì không?”
Kim lão gia tử lôi kéo xoay xoay Mặc Ngôn nhìn kỹ, Mặc Ngôn nhận thấy cánh tay của mình lại căng thẳng, liền không để lại dấu vết buông tay Kim lão gia tử ra, lui về phía sau nửa bước, cười nói: “Tất cả không sao.”
Kim Hậu Đức trưởng tử Kim gia bởi vì tu vi khá thấp, lúc này mới tìm được cơ hội chen chân, nhìn Mặc Ngôn cảm động đến rơi nước mắt, cảm tạ y ân cứu mạng, còn ra sức mời y đến tiên viên Kim gia du ngoạn.
Mặc Ngôn ước tính nếu như đồng ý, cánh tay y sẽ bị thứ giấu trong tay áo cuốn chết, vội vã từ chối.
Y kể sơ lược qua mấy ngày truy đuổi cho Kim lão gia tử nghe, còn chuyện mình bị tâm ma quấy nhiễu, Thương Minh xuất hiện thì lược bỏ.
Ngay cảThanh Vân lão tổ có con sò là nguyên thần thứ hai, y càng không nói.
Tu vi Kim lão gia tử không cùng một cấp bậc với Thanh Vân lão tổ, có nói ra thì lão cũng không giúp được cái gì, huống chi, chuyện này liên quan quá nhiều đến chuyện cũ trước kia cùng Thương Minh, không thích hợp nói nhiều vào lúc này.
Kim lão gia tử tìm được Mặc Ngôn, thấy y an toàn trở về thì mang theo tôi tớ Kim gia rời khỏi, Nhạc Phong mệnh cho đại thuyền Côn Sơn về nhà.
Cách Côn Sơn còn vài dặm, Mặc Ngôn mới tìm được cơ hội xung quanh không có người.
Y lùi tới mép thuyền, đập mạnh một cái trên cánh tay.
Trong tay áo lập tức truyền ra tiếng cầu xin: “Đau… Đau…”
Mặc Ngôn thấp giọng mắng: “Đau cái rắm! Đã nói có việc gì thì ngươi nhắc nhở ta, vừa nãy ngươi có chuyện gì?”
Thương Minh oan ức: “Vừa nãy ngươi nói chuyện vơi sư điệt lâu như vậy! Ta không vui!”
Mặc Ngôn hừ một tiếng, một lát sau lại hỏi: “Nhạc Phong trẻ tuổi, lớn lên nhìn cũng anh tuấn, xem như bỏ qua! Còn Kim lão gia tử miệng đầy râu mép, tuổi lớn như vậy, tại sao ngươi cũng không vui!”
Thương Minh thấp giọng hừ hừ: “Già đầu còn ôm ngươi, đã già còn không đứng đắn, ta chỉ nhắc nhở ngươi cẩn thận lão…”
Mặc Ngôn bất mãn: “Ghen cũng quá mức, còn để cho ta sống không…” Lời còn chưa dứt, Thương Minh trốn trong tay áo liền dùng thân thể nho nhỏ cọ cọ vào người Mặc Ngôn, còn dùng đuôi quét qua khủy tay y.
Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Tuổi ngươi còn lớn hơn nhiều so với Kim lão gia tử! Còn dám bảo lão không đứng đắn…”
Thương Minh nói: “Nên ta mới đề phòng lão!”
Mặc Ngôn nhất thời dở khóc dở cười, đang muốn nói thêm vài câu, thì thuyền đã lái vào Côn Sơn, y liền câm miệng.
Chân núi Côn Sơn có bốn con Huyền Vũ, là đại thần thượng cổ, khứu giác thuộc loại nhạy bén nhất, hai người trở về Côn Sơn, vì có một nguyên nhân, thử xem Thương Minh có thể ẩn giấu tới mức nào.
Ngày đó lúc còn trên biển, biết được chuyện Ma Nhân do Thanh Vân lão tổ chủ mưu sau màn, liền suy nghĩ nên đối phó với lão thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều không có cách nào tốt.
Thanh Vân môn đông đảo đệ tử, cao thủ trong đó như mây, là đại phái đứng đầu Tiên gia Trung thổ. Thương Minh không thể tùy tiện tìm đến cửa, vì có chiến thắng đệ tử Thanh Vân môn, thì Thanh Vân lão tổ đã sớm nghe tiếng gió mà chạy mất!
Huống chi Thanh Vân lão tổ ở Tiên giới tiếng lành đồn xa, là nhân vật được mọi người kính trọng. Bằng không kiếp trước khi Mặc Ngôn cùng đường, đi tìm lão cầu giúp mà ngay cả mặt mũi Thanh Vân lão tổ cũng chưa từng thấy.
Thương Minh nếu tự dưng tìm đến cửa, không những không bắt được người, còn có khả năng gây cho toàn bộ Tiên giới Trung thổ liên thủ đối phó hắn.
Đối với sự tường an vô sự hơn vạn năm của hai giới Tiên Ma mà nói, nó mang ý nghĩa đại chiến. Một khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, Mặc Ngôn thân là đệ tử Côn Sơn, bị kẹp ở giữa Thương Minh cùng Tiên giới Trung thổ, sẽ càng thêm khó xử.
Lấy danh vọng Mặc Ngôn, cùng địa vị ở Côn Sơn hiện nay, vẫn có thể tiếp được Thanh Vân lão tổ. Nhưng y không phải đối thủ của lão tổ, có đi cũng vô dụng, trái lại còn có nguy cơ bị lão nhìn thấu bản thân có huyết thống thần chỉ, bắt vào luyện đan. Hai người đều không dám liều mạng nhảy vào nguy hiểm lúc này.
Mặc Ngôn cùng Thương Minh cùng đi, thì đủ cơ hội giết lão, nhưng lấy tu vi Thanh Vân lão tổ, nhìn sơ qua sẽ nhận ra thân phận Thương Minh rồi chạy mất dép.
Thương nghị một hồi, hai người quyết định dùng cách cũ, Thương Minh biến nhỏ ẩn vào trong tay áo Mặc Ngôn, tuy cách này có thể lừa được Ma Nhân, gạt được Kim lão gia tử, cho dù Thanh Vân lão tổ là nhân vật cỡ nào, nếu sau trăm tuổi mà phi thăng được, thì lúc này đã không giống người thường.
Nếu như Thương Minh tỏa ra nửa điểm khí tức, thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên cả hai đều không muốn đánh rắn động cỏ.
Cả hai thương nghị một lát, Mặc Ngôn nhạy bén nghĩ ra một cách tuyệt vời.
Đưa mắt nhìn toàn bộ Tiên giới Trung thổ, tu vi thâm hậu nhất, khứu giác nhạy bén nhất, ngoại trừ Thương Minh, sợ là chỉ còn bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ là Thần Thú thượng cổ, khứu giác nhạy bén, phụng mệnh thủ vệ Côn Sơn, cùng Thương Minh giao thủ nhiều lần.
Bọn chúng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng để cho Thương Minh bước vào đất Côn Sơn.
Nếu như Mặc Ngôn mang theo Thương Minh vào được Côn Sơn, lừa được bốn con Huyền Vũ, thì Thanh Vân lão tổ xem như dễ đối phó.
Hai người thương nghị xong liền đưa ra quyết định, liền hành động, Thương Minh ẩn thân trong tay áo Mặc Ngôn, khác với lần trước, lần này hắn quấn quanh cánh tay Mặc Ngôn, dùng ngôn ngữ thân thể cùng Mặc Ngôn câu thông.
Khí tức của hắn quá nồng, với tu vi của Mặc Ngôn còn chưa đạt tới mức độ hoàn toàn che giấu hết sạch. Chỉ cần y mở miệng nói chuyện, khí tức tôn chủ Ma giới sẽ bị lộ ra ngoài, nên khi vừa tới gần Côn Sơn, cả hai đều câm miệng đúng lúc.
Đại thuyền cập bến, trong khoảng khắc Mặc Ngôn bước chân xuống đất Côn Sơn, Côn Sơn lần đầu tiên vì có đệ tử trở về mà lắc lư.
Mặc Ngôn cùng Thương Minh trong tay áo muốn đổ mồ hôi lạnh, cho rằng Huyền Vũ sẽ xuất hiện.
Ai ngờ mặt đất sau khi lung lay xong, liền ổn định.
Mặc Ngôn về Côn Sơn, trực tiếp đi thẳng về chỗ ở của mình, bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn thì bắt đầu dùng tiếng nói của chúng nó tán gẫu.
“Thượng cổ thần chỉ trở về! Ta thấy y khác hẳn lúc trước, các ngươi thì sao?”
“Ta không biết a!” Ba con Huyền Vũ trả lời cùng lúc. ( Editor: Tui biết nè, năn nỉ tui đi) ( Huyền Vũ: Ta không cần biết)
“Ba người các ngươi cái gì cũng không biết! Vì sao ta lại cùng các ngươi sống chung một chỗ?!”
“Chúng ta không biết a!” Ba con Huyền Vũ cảm thấy lúc này đặc biệt vui vẻ, vui vì có thể cùng đỡ núi với con Huyền Vũ đã tham gia cuộc đại chiến thượng cổ thần chỉ, liền cảm thấy mình cũng tham gia cuộc chiến thượng cổ năm đó. Chúng nó nhịn không được cọ cọ lưng vào chân núi, làm cho sơn mạch run rẩy, chim chóc tán loạn.
Côn Sơn run rẩy một lát liền khôi phục nguyên dạng, Mặc Ngôn trở về phòng mình, đuổi được chúng đệ tử chạy đến thăm hỏi xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Y lấy ra một mảnh lụa mỏng, ngón tay động nhẹ, ánh sáng tím lấp lóe bên trên lụa mỏng dần dần hiện ra một hàng chữ: Huyền Vũ không phát hiện ra ngươi, ngươi có thể theo ta lẫn vào Thanh Vân môn.
Mặc Ngôn viết xong liền ném tấm vải mỏng vào trong tay áo, chỉ một lát sau, Thương Minh hồi đáp.
Lụa mỏng bay ra từ tay áo, rơi xuống mặt đất, Mặc Ngôn xoay người tìm kiếm, thì bắt gặp trên mặt mảnh lụa viết một hàng chữ nhỏ: “Ta thích phòng của ngươi.”
Mặc Ngôn: “…” Y bắt đầu hoài niệm ác ma động một tí là muốn giết người uống máu, một khi không vui sẽ làm cho sóng biển nâng cao.
Khi tấm lụa mỏng được ném ra từ tay áo Mặc Ngôn, Côn Sơn lại lay động, sau một lát liền dừng.
Bốn con Huyền Vũ thủ đỡ Côn Sơn cùng kêu lên: “Chúng ta phát hiện có gì đó khác thường!”
Ai biết khí tức nguy hiểm trong chớp mắt liền bị gió thổi sạch sẽ, bốn con Huyền Vũ đợi một lát, không phát hiện ra cái gì khác thường, đành phải tiếc nuối: “Chỗ nào có mùi tôn chủ Ma giới? Mũi chúng ta hỏng rồi?”
“Chúng ta không biết a!”
Mặc Ngôn ở Côn Sơn ở lại ngốc ngốc ba ngày, trong ba ngày này, y thử xem có thể che giấu Thương Minh tới mức nào, còn từng xuống biển tới gần Huyền Vũ.
Sau ba ngày, y liền hiểu rõ tất cả.
Nếu như Thương Minh không nói lời nào, không hô hấp, ngoài trăm thước, Huyền Vũ sẽ không thể phát hiện ra hắn.
Làm sao để ẩn thân lẫn vào Thanh Vân môn đã có đáp án, nhưng còn một chuyện khác làm khó Mặc Ngôn.
Đó làm phải tìm cái cớ đi vào.
Y không hề có giao tình gì với Thanh Vân lão tổ, nếu như tùy tiện bái phỏng, ắt sẽ gây nghi ngờ.
Cộng thêm còn từng cùng nguyên thần thứ hai của lão đánh một trận, tuy Thanh Vân lão tổ không biết y gặp ảo giác, cũng không biết lão đã bại lộ. Nhưng nếu cứ tùy tiện đi vào, nói không chừng sẽ khiến lão hoài nghi.
Mặc Ngôn còn đang suy nghĩ, thì Nhạc Phong chạy tới đưa thiếp mời của Thanh Vân môn.
Mặc Ngôn mở thiếp mời ra, mặt trên viết:
Bái phỏng Hồng sơn chủ Côn Sơn:
Lam Nguyệt Đấu Nhật, Mộc Từ Hàng bất tài mãn vạn tuế, nhân sinh vạn năm hiếm có, Thanh Vân môn đặc biệt chuẩn bị yến tiệc, kính mời quang lâm hàn xá. Nghe nói Côn Sơn có nhân tài mới xuất hiện, chính là Mặc Ngôn con trai Mặc Thăng Tà, đặc biệt xuất lời mời, vạn chớ từ chối.
Thanh Vân môn Mộc Từ Hàng
Mặc Ngôn hơi run tay, thấp giọng nói: “Có rồi!”
Thanh Vân lão tổ, họ Mộc, tên Từ Hàng, năm nay, chính là ngày sinh thần của lão.
Kiếp trước Mặc Ngôn thấp cổ bé họng, lúc đó gặp phải Bạch Liên sỉ nhục, đương nhiên Hồng Thông Thiên sẽ không dẫn y ra ngoài. Mặc Ngôn nhất thời ngẩn ra, ao không nghĩ tới Thanh Vân lão tổ gần tới ngày sinh thần.
Kiếp này Mặc Ngôn từ lâu đã khác trước, Hồng Thông Thiên bế quan chưa ra, tất nhiên y phải đi.
Có cái để Mặc Ngôn hơi nghi hoặc chính là, vì sao Thanh Vân lão tổ lại một mực mời mình? Hay lão phát hiện cái gì, hoặc là, tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp?
Thương Minh ở trong tay áo nghe được Mặc Ngôn đọc nội dung thiệp mời, liền dùng đuôi nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn liền bật cười, giọng nói thận trọng: “Sợ lão có âm mưu quỷ kế gì đó? Có ngươi ở bên cạnh ta, đầm rồng hang hổ cũng đến!”
Thương Minh rất muốn nói: Mau tới hang rồng đi, mau tới hang rồng đi. Nhưng vì không muốn để cho Côn Sơn lại chấn động, nên đành phải dùng đuôi cọ cọ vẫy vẫy trên cánh tay Mặc Ngôn.
________
Tên Mộc Từ Hàng rất hay và ý nghĩa, Mộc trong gỗ, Từ Hàng trong hiền lành, nhưng cái tên lại ngược với cái lòng cái dạ, âu cũng là cái số, người tên Hiền nhiều lúc cũng dữ dằn lắm à nha. ( Huhu tui có một con bạn tên Hiền, nhưng nó đâu dễ chơi, dữ dằn phải biết!!!)
Nhạc Phong đưa Hồng Nho Văn về Côn Sơn không lâu, thì nghe được tin Mặc Ngôn mất tích, nên đã dẫn người ra ngoài tìm, dù cùng Kim lão gia tử tìm một khoảng thời gian rất lâu, đều không thu hoạch được gì.
Mắt thấy hôm nay cũng giống mọi ngày, Nhạc Phong không khỏi thở dài một hơi.
Cho dù Mặc Ngôn quanh năm hành tẩu trên biển, nhưng không phải lúc nào cũng vô sự, Mặc Ngôn là cùng Ma Nhân giao chiến lạc đường trên biển, ở trên biển dừng chân thêm một ngày, thì một giây một phút cũng nguy hiểm.
Ngay lúc Nhạc Phong đang tính ở tại chỗ nghỉ ngơi, phòng ngửa buổi tối trên biển sẽ xuất hiện quái thú thì chợt nghe thấy một tên đệ tử Côn Sơn đang bay hô to: “Sư thúc! Là sư thúc!”
Nhạc Phong nhìn về phía tên đệ tử đang nhìn, mắt thấy một vị tiên nhân bạch y phiêu phiêu, ngự kiếm mà bay trên mặt biển, dáng người uyển chuyển, ánh trời chiều bị y che sau lưng, tỏa ra hào quang vạn trượng.
Không phải Mặc Ngôn thì là ai?
Nhạc Phong cùng chúng đệ tử Côn Sơn nhao nhao hẳn lên, ngự kiếm bay nhanh đến chỗ Mặc Ngôn.
Kim lão gia tử cũng nhìn thấy Mặc Ngôn, cũng vào lúc đó, ngự kiếm đến chỗ Mặc Ngôn.
Hai chiếc thuyền lớn chạy hết tốc lực, chỉ chốc lát sau, mọi người lần thứ hai đoàn tụ trên biển.
“Mặc lão đệ, ngươi đã trở về, nếu ngươi không xuất hiện, chỉ sợ ta đây không có cách nào bàn giao được với sư điệt nhà ngươi. Những ngày gần đây, hắn đã muốn bức chết ta!” Kim lão gia tử nhìn thấy Mặc Ngôn xuất hiện, vừa mừng vừa sợ, nhịn không được oán giận Mặc Ngôn vài câu.
Nhạc Phong thấy Mặc Ngôn xuất hiện, tuy có kích động trong lòng, nhưng vẫn không lộ ra vui mừng quá mức, hắn hành lễ với Mặc Ngôn rồi nói: “Chào sư thúc, sư phụ còn đang bế quan, không dám lại để cho sư thúc có bất kỳ sơ xuất nào.”
Mặc Ngôn giơ hai tay nâng Nhạc Phong dậy, nhìn vị này là Đại sư huynh kiếp trước, kiếp này thì là sư điệt.
Từ đầu đến cuối, hắn đều chưa từng thay đổi, bất kể là đối với ai, đều tận tâm tận lực như nhau. Dù cho Hồng Nho Văn vô dụng như vậy, hắn cũng tận lực quản giáo chặt chẽ. Mặc Ngôn nghĩ tới đủ chuyện kiếp trước, vào lúc y gặp xui xẻo, thì cả Côn Sơn cũng chỉ có một mình hắn đi ra vì y nói chuyện, cũng vì thế mà không tiếc phản xuất Côn Sơn.
Cũng không phải hắn có giao tình thâm sâu với y thế nào, mà vì hắn làm người chính trực, thân chịu trách nhiệm, không chịu để cho môn hạ đệ tử bị oan ức nửa phần.
Mặc Ngôn nhìn hắn một lát, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ngươi, rất tốt!”
Vừa dứt lời, Mặc Ngôn liền nhận thấy cánh tay căng thẳng, liền không chút biến sắc thả Nhạc Phong ra, Kim lão gia tử thuận thế nhào tới, ôm lấy Mặc Ngôn dùng sức xoa nắn: “Mặc lão đệ không sao chứ? Để ta xem thử, có thiếu gì không?”
Kim lão gia tử lôi kéo xoay xoay Mặc Ngôn nhìn kỹ, Mặc Ngôn nhận thấy cánh tay của mình lại căng thẳng, liền không để lại dấu vết buông tay Kim lão gia tử ra, lui về phía sau nửa bước, cười nói: “Tất cả không sao.”
Kim Hậu Đức trưởng tử Kim gia bởi vì tu vi khá thấp, lúc này mới tìm được cơ hội chen chân, nhìn Mặc Ngôn cảm động đến rơi nước mắt, cảm tạ y ân cứu mạng, còn ra sức mời y đến tiên viên Kim gia du ngoạn.
Mặc Ngôn ước tính nếu như đồng ý, cánh tay y sẽ bị thứ giấu trong tay áo cuốn chết, vội vã từ chối.
Y kể sơ lược qua mấy ngày truy đuổi cho Kim lão gia tử nghe, còn chuyện mình bị tâm ma quấy nhiễu, Thương Minh xuất hiện thì lược bỏ.
Ngay cảThanh Vân lão tổ có con sò là nguyên thần thứ hai, y càng không nói.
Tu vi Kim lão gia tử không cùng một cấp bậc với Thanh Vân lão tổ, có nói ra thì lão cũng không giúp được cái gì, huống chi, chuyện này liên quan quá nhiều đến chuyện cũ trước kia cùng Thương Minh, không thích hợp nói nhiều vào lúc này.
Kim lão gia tử tìm được Mặc Ngôn, thấy y an toàn trở về thì mang theo tôi tớ Kim gia rời khỏi, Nhạc Phong mệnh cho đại thuyền Côn Sơn về nhà.
Cách Côn Sơn còn vài dặm, Mặc Ngôn mới tìm được cơ hội xung quanh không có người.
Y lùi tới mép thuyền, đập mạnh một cái trên cánh tay.
Trong tay áo lập tức truyền ra tiếng cầu xin: “Đau… Đau…”
Mặc Ngôn thấp giọng mắng: “Đau cái rắm! Đã nói có việc gì thì ngươi nhắc nhở ta, vừa nãy ngươi có chuyện gì?”
Thương Minh oan ức: “Vừa nãy ngươi nói chuyện vơi sư điệt lâu như vậy! Ta không vui!”
Mặc Ngôn hừ một tiếng, một lát sau lại hỏi: “Nhạc Phong trẻ tuổi, lớn lên nhìn cũng anh tuấn, xem như bỏ qua! Còn Kim lão gia tử miệng đầy râu mép, tuổi lớn như vậy, tại sao ngươi cũng không vui!”
Thương Minh thấp giọng hừ hừ: “Già đầu còn ôm ngươi, đã già còn không đứng đắn, ta chỉ nhắc nhở ngươi cẩn thận lão…”
Mặc Ngôn bất mãn: “Ghen cũng quá mức, còn để cho ta sống không…” Lời còn chưa dứt, Thương Minh trốn trong tay áo liền dùng thân thể nho nhỏ cọ cọ vào người Mặc Ngôn, còn dùng đuôi quét qua khủy tay y.
Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Tuổi ngươi còn lớn hơn nhiều so với Kim lão gia tử! Còn dám bảo lão không đứng đắn…”
Thương Minh nói: “Nên ta mới đề phòng lão!”
Mặc Ngôn nhất thời dở khóc dở cười, đang muốn nói thêm vài câu, thì thuyền đã lái vào Côn Sơn, y liền câm miệng.
Chân núi Côn Sơn có bốn con Huyền Vũ, là đại thần thượng cổ, khứu giác thuộc loại nhạy bén nhất, hai người trở về Côn Sơn, vì có một nguyên nhân, thử xem Thương Minh có thể ẩn giấu tới mức nào.
Ngày đó lúc còn trên biển, biết được chuyện Ma Nhân do Thanh Vân lão tổ chủ mưu sau màn, liền suy nghĩ nên đối phó với lão thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều không có cách nào tốt.
Thanh Vân môn đông đảo đệ tử, cao thủ trong đó như mây, là đại phái đứng đầu Tiên gia Trung thổ. Thương Minh không thể tùy tiện tìm đến cửa, vì có chiến thắng đệ tử Thanh Vân môn, thì Thanh Vân lão tổ đã sớm nghe tiếng gió mà chạy mất!
Huống chi Thanh Vân lão tổ ở Tiên giới tiếng lành đồn xa, là nhân vật được mọi người kính trọng. Bằng không kiếp trước khi Mặc Ngôn cùng đường, đi tìm lão cầu giúp mà ngay cả mặt mũi Thanh Vân lão tổ cũng chưa từng thấy.
Thương Minh nếu tự dưng tìm đến cửa, không những không bắt được người, còn có khả năng gây cho toàn bộ Tiên giới Trung thổ liên thủ đối phó hắn.
Đối với sự tường an vô sự hơn vạn năm của hai giới Tiên Ma mà nói, nó mang ý nghĩa đại chiến. Một khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, Mặc Ngôn thân là đệ tử Côn Sơn, bị kẹp ở giữa Thương Minh cùng Tiên giới Trung thổ, sẽ càng thêm khó xử.
Lấy danh vọng Mặc Ngôn, cùng địa vị ở Côn Sơn hiện nay, vẫn có thể tiếp được Thanh Vân lão tổ. Nhưng y không phải đối thủ của lão tổ, có đi cũng vô dụng, trái lại còn có nguy cơ bị lão nhìn thấu bản thân có huyết thống thần chỉ, bắt vào luyện đan. Hai người đều không dám liều mạng nhảy vào nguy hiểm lúc này.
Mặc Ngôn cùng Thương Minh cùng đi, thì đủ cơ hội giết lão, nhưng lấy tu vi Thanh Vân lão tổ, nhìn sơ qua sẽ nhận ra thân phận Thương Minh rồi chạy mất dép.
Thương nghị một hồi, hai người quyết định dùng cách cũ, Thương Minh biến nhỏ ẩn vào trong tay áo Mặc Ngôn, tuy cách này có thể lừa được Ma Nhân, gạt được Kim lão gia tử, cho dù Thanh Vân lão tổ là nhân vật cỡ nào, nếu sau trăm tuổi mà phi thăng được, thì lúc này đã không giống người thường.
Nếu như Thương Minh tỏa ra nửa điểm khí tức, thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên cả hai đều không muốn đánh rắn động cỏ.
Cả hai thương nghị một lát, Mặc Ngôn nhạy bén nghĩ ra một cách tuyệt vời.
Đưa mắt nhìn toàn bộ Tiên giới Trung thổ, tu vi thâm hậu nhất, khứu giác nhạy bén nhất, ngoại trừ Thương Minh, sợ là chỉ còn bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ là Thần Thú thượng cổ, khứu giác nhạy bén, phụng mệnh thủ vệ Côn Sơn, cùng Thương Minh giao thủ nhiều lần.
Bọn chúng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng để cho Thương Minh bước vào đất Côn Sơn.
Nếu như Mặc Ngôn mang theo Thương Minh vào được Côn Sơn, lừa được bốn con Huyền Vũ, thì Thanh Vân lão tổ xem như dễ đối phó.
Hai người thương nghị xong liền đưa ra quyết định, liền hành động, Thương Minh ẩn thân trong tay áo Mặc Ngôn, khác với lần trước, lần này hắn quấn quanh cánh tay Mặc Ngôn, dùng ngôn ngữ thân thể cùng Mặc Ngôn câu thông.
Khí tức của hắn quá nồng, với tu vi của Mặc Ngôn còn chưa đạt tới mức độ hoàn toàn che giấu hết sạch. Chỉ cần y mở miệng nói chuyện, khí tức tôn chủ Ma giới sẽ bị lộ ra ngoài, nên khi vừa tới gần Côn Sơn, cả hai đều câm miệng đúng lúc.
Đại thuyền cập bến, trong khoảng khắc Mặc Ngôn bước chân xuống đất Côn Sơn, Côn Sơn lần đầu tiên vì có đệ tử trở về mà lắc lư.
Mặc Ngôn cùng Thương Minh trong tay áo muốn đổ mồ hôi lạnh, cho rằng Huyền Vũ sẽ xuất hiện.
Ai ngờ mặt đất sau khi lung lay xong, liền ổn định.
Mặc Ngôn về Côn Sơn, trực tiếp đi thẳng về chỗ ở của mình, bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn thì bắt đầu dùng tiếng nói của chúng nó tán gẫu.
“Thượng cổ thần chỉ trở về! Ta thấy y khác hẳn lúc trước, các ngươi thì sao?”
“Ta không biết a!” Ba con Huyền Vũ trả lời cùng lúc. ( Editor: Tui biết nè, năn nỉ tui đi) ( Huyền Vũ: Ta không cần biết)
“Ba người các ngươi cái gì cũng không biết! Vì sao ta lại cùng các ngươi sống chung một chỗ?!”
“Chúng ta không biết a!” Ba con Huyền Vũ cảm thấy lúc này đặc biệt vui vẻ, vui vì có thể cùng đỡ núi với con Huyền Vũ đã tham gia cuộc đại chiến thượng cổ thần chỉ, liền cảm thấy mình cũng tham gia cuộc chiến thượng cổ năm đó. Chúng nó nhịn không được cọ cọ lưng vào chân núi, làm cho sơn mạch run rẩy, chim chóc tán loạn.
Côn Sơn run rẩy một lát liền khôi phục nguyên dạng, Mặc Ngôn trở về phòng mình, đuổi được chúng đệ tử chạy đến thăm hỏi xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Y lấy ra một mảnh lụa mỏng, ngón tay động nhẹ, ánh sáng tím lấp lóe bên trên lụa mỏng dần dần hiện ra một hàng chữ: Huyền Vũ không phát hiện ra ngươi, ngươi có thể theo ta lẫn vào Thanh Vân môn.
Mặc Ngôn viết xong liền ném tấm vải mỏng vào trong tay áo, chỉ một lát sau, Thương Minh hồi đáp.
Lụa mỏng bay ra từ tay áo, rơi xuống mặt đất, Mặc Ngôn xoay người tìm kiếm, thì bắt gặp trên mặt mảnh lụa viết một hàng chữ nhỏ: “Ta thích phòng của ngươi.”
Mặc Ngôn: “…” Y bắt đầu hoài niệm ác ma động một tí là muốn giết người uống máu, một khi không vui sẽ làm cho sóng biển nâng cao.
Khi tấm lụa mỏng được ném ra từ tay áo Mặc Ngôn, Côn Sơn lại lay động, sau một lát liền dừng.
Bốn con Huyền Vũ thủ đỡ Côn Sơn cùng kêu lên: “Chúng ta phát hiện có gì đó khác thường!”
Ai biết khí tức nguy hiểm trong chớp mắt liền bị gió thổi sạch sẽ, bốn con Huyền Vũ đợi một lát, không phát hiện ra cái gì khác thường, đành phải tiếc nuối: “Chỗ nào có mùi tôn chủ Ma giới? Mũi chúng ta hỏng rồi?”
“Chúng ta không biết a!”
Mặc Ngôn ở Côn Sơn ở lại ngốc ngốc ba ngày, trong ba ngày này, y thử xem có thể che giấu Thương Minh tới mức nào, còn từng xuống biển tới gần Huyền Vũ.
Sau ba ngày, y liền hiểu rõ tất cả.
Nếu như Thương Minh không nói lời nào, không hô hấp, ngoài trăm thước, Huyền Vũ sẽ không thể phát hiện ra hắn.
Làm sao để ẩn thân lẫn vào Thanh Vân môn đã có đáp án, nhưng còn một chuyện khác làm khó Mặc Ngôn.
Đó làm phải tìm cái cớ đi vào.
Y không hề có giao tình gì với Thanh Vân lão tổ, nếu như tùy tiện bái phỏng, ắt sẽ gây nghi ngờ.
Cộng thêm còn từng cùng nguyên thần thứ hai của lão đánh một trận, tuy Thanh Vân lão tổ không biết y gặp ảo giác, cũng không biết lão đã bại lộ. Nhưng nếu cứ tùy tiện đi vào, nói không chừng sẽ khiến lão hoài nghi.
Mặc Ngôn còn đang suy nghĩ, thì Nhạc Phong chạy tới đưa thiếp mời của Thanh Vân môn.
Mặc Ngôn mở thiếp mời ra, mặt trên viết:
Bái phỏng Hồng sơn chủ Côn Sơn:
Lam Nguyệt Đấu Nhật, Mộc Từ Hàng bất tài mãn vạn tuế, nhân sinh vạn năm hiếm có, Thanh Vân môn đặc biệt chuẩn bị yến tiệc, kính mời quang lâm hàn xá. Nghe nói Côn Sơn có nhân tài mới xuất hiện, chính là Mặc Ngôn con trai Mặc Thăng Tà, đặc biệt xuất lời mời, vạn chớ từ chối.
Thanh Vân môn Mộc Từ Hàng
Mặc Ngôn hơi run tay, thấp giọng nói: “Có rồi!”
Thanh Vân lão tổ, họ Mộc, tên Từ Hàng, năm nay, chính là ngày sinh thần của lão.
Kiếp trước Mặc Ngôn thấp cổ bé họng, lúc đó gặp phải Bạch Liên sỉ nhục, đương nhiên Hồng Thông Thiên sẽ không dẫn y ra ngoài. Mặc Ngôn nhất thời ngẩn ra, ao không nghĩ tới Thanh Vân lão tổ gần tới ngày sinh thần.
Kiếp này Mặc Ngôn từ lâu đã khác trước, Hồng Thông Thiên bế quan chưa ra, tất nhiên y phải đi.
Có cái để Mặc Ngôn hơi nghi hoặc chính là, vì sao Thanh Vân lão tổ lại một mực mời mình? Hay lão phát hiện cái gì, hoặc là, tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp?
Thương Minh ở trong tay áo nghe được Mặc Ngôn đọc nội dung thiệp mời, liền dùng đuôi nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn liền bật cười, giọng nói thận trọng: “Sợ lão có âm mưu quỷ kế gì đó? Có ngươi ở bên cạnh ta, đầm rồng hang hổ cũng đến!”
Thương Minh rất muốn nói: Mau tới hang rồng đi, mau tới hang rồng đi. Nhưng vì không muốn để cho Côn Sơn lại chấn động, nên đành phải dùng đuôi cọ cọ vẫy vẫy trên cánh tay Mặc Ngôn.
________
Tên Mộc Từ Hàng rất hay và ý nghĩa, Mộc trong gỗ, Từ Hàng trong hiền lành, nhưng cái tên lại ngược với cái lòng cái dạ, âu cũng là cái số, người tên Hiền nhiều lúc cũng dữ dằn lắm à nha. ( Huhu tui có một con bạn tên Hiền, nhưng nó đâu dễ chơi, dữ dằn phải biết!!!)
Bình luận truyện