Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
Chương 27
Hồ Thập Ly trở về tộc không bao lâu đã đưa đến tin tức cho Vương Tuấn Khải, nhưng cậu ta cũng không quay về đích thân thông báo cho họ, mà nhắn nhủ bằng một đứa bé đen nhẻm gầy gò.
Vương Tuấn Khải đoán chừng tám chín phần mười là do cậu ta không muốn bứt dây động rừng, để tránh cho người trong tộc nghi ngờ, Hồ Thập Ly chọn cách ngoan ngoãn ở lại tộc.
Hoặc là, chính bản thân cậu ta làm việc không tròn vẹn, đã bị ai đó bắt gặp.
Vương Tuấn Khải quyết định không nói cho Vương Nguyên biết tin này, Hồ Thập Ly cùng bọn họ là bèo nước gặp nhau, cậu ta chủ động hợp tác là chuyện quá tốt, không hợp tác cũng không vấn đề. Chẳng qua hắn cũng không phải người vô ơn, lần này coi như hắn thiếu Hồ Thập Ly một cái nhân tình, ngày sau hoạn nạn có thể giúp đỡ cậu ta chưa biết chừng.
Lại cúi đầu nhìn đứa bé gầy đến độ gió thổi là bay kia, Vương Tuấn Khải chậc chậc tấm tắc. Chẳng biết thượng thiên thấy hắn làm chuyện nghĩa hiệp mà chiều lòng phàm nhân hay là số hắn mèo mù vớ phải cá rán – đứa bé này vừa nhìn đã thấy là có mùi "Hồ Tiểu Muội". Vương Tuấn Khải đánh giá đứa bé, thằng nhóc kia cũng đang dè chừng hắn, chẳng qua nó nhỏ yếu, chuyện Thập đại ca giao cho nó nó còn chưa làm xong, đi không được mà ở lại chẳng lành, nó chỉ đành kiễng cái chân nhỏ lén lút nhìn ra sau lưng Vương Tuấn Khải. Lúc thằng bé thấy Vương Nguyên, hai mắt sáng rỡ lên.
Vương Tuấn Khải chặn nó lại ngay lặp tức: "Tìm ai đây?"
"Tìm Vương Tuấn Khải." Đứa bé nuốt nước bọt, cẩn thận đề phòng: "Vương Tuấn Khải có nhà không?"
"Có thì có. Nhóc tìm Vương Tuấn Khải làm gì?" Hắn tinh ý đưa mắt nhìn cái đuôi xù phía sau mông thằng bé, vừa rối vừa dinh dính mùi dầu hắc. Vương Tuấn Khải nhíu mày, quần áo đứa bé này mặc rõ ràng là hàng đại trà, cứng như vải bố chuyên dùng lau khô lông ngựa, trên người nó đầy những vết đen đen cũ cũ, rõ là bị dây vào rồi lại giặt không ra... Vương Tuấn Khải nắm cổ áo nó xoay một vòng, thằng bé ngỡ ngàng quên cả vùng vẫy, mà hắn cơ bản đã xác định được nó đang sống cùng với ai: "Nhóc sống ở chỗ Chu thợ rèn?"
Chu thợ rèn là ai, cả Hoan thôn người nào cũng biết.
Tính tình quái gở, hành nghề rèn móng ngựa và dụng cụ bằng sắt, sống lầm lì trong bóng tối, ít khi ra ngoài, mỗi năm chỉ ló mặt vào lúc lễ năm mới diễn ra. Khó mà tin được thằng nhóc hồ ly này lại sống với Chu thợ rèn, bởi vì trong cảm nhận của Vương Tuấn Khải, tên đó quả thật là một dị nhân sống điển hình – dĩ nhiên, là "dị" trong "dị hợm", vô cùng bài xích những loài động vật không chung đẳng cấp với bản thân hắn.
Thêm một cái nữa, Chu Dịch là một kẻ tiêu chuẩn kép thích bao che khuyết điểm.
Thằng bé cũng vì vin vào điểm này mà cả gan tiếp nhận lời giao phó của Hồ Thập Ly, cứ việc quan hệ cá nhân của nó với Thập đại ca rất tốt nhưng nó không có dũng khí đi tìm người Vương tộc nói chuyện. Đặc biệt là Vương Tuấn Khải - từ bé đã bị cả làng đồn là ông kẹ chuyên nghiệp, chẳng những mặt bự râu dài, lại còn có pháp thuật cao thâm đáng sợ. Đụng phải hắn buổi sáng, buổi chiều hắn sẽ lột da ngươi đem đi nhúng giấm; trêu chọc hắn ban ngày, đêm hắn sẽ thả quỷ hồn đến dọa ngươi nhịn tiểu cả đêm – trong thế giới nhỏ bé hạn hẹp của thằng bé này, kẻ như vậy chính là khủng long bạo chúa to lớn khủng bố, vừa hung tợn vừa tàn bạo, lỡ không may gặp phải chỉ có nước đầu thai sớm.
Vương Tuấn Khải đối với những lời đồn tổn hại đến sự phát triển của mầm non tổ quốc này trước giờ chưa hề quan tâm, nhưng một thằng bé hồ ly lại sống với nhân loại, lại sợ một nhân loại khác – hắn không biết nói gì hơn là lôi cổ thằng bé vào nhà.
Nhóc hồ ly sợ đến mức quắn cả đuôi lên, vội vàng nhảy phốc ra phía sau lưng Vương Nguyên. Dù rằng người này sống chung với ông chú mặt đen kia nhưng trên thân lại có khí tràng rất mềm mại, đối với đứa nhỏ chưa từng hưởng thụ qua tình mẫu tử như nó càng là hiệu quả cấp bậc sử thi. Vương Nguyên thuận tay chụp được nó, theo bản năng mỉm cười hỏi: "Đây là...?"
"Đứa bé duy nhất trong làng." Vương Tuấn Khải không ngại nói thẳng: "Bởi vì tai ách nghiệp lực, chỉ còn nó sống sót."
Hắn an bài sắp xép cho nhóc hồ ly ở căn phòng phía sau khu viện của hắn, chẳng qua thằng bé này cứ một mực nắm quần Vương Nguyên, thiếu chút nữa kéo quần xuống đùi cậu, một lòng khăng khăng muốn sống cùng Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải không miễn cưỡng, Vương Nguyên càng không phản đối, nhóc hồ ly liền hào hứng trụ lại.
Vừa hay, Vương Tiêu Đồ mang theo người ngựa quy mô rậm rạp quay về Vương gia.
Vương Tiêu Đồ phong trần mệt mỏi phân phó người đưa vợ và gia quyến về đến cửa, đã thấy thằng em trai trời đánh đứng dặt dẹo bên cây cột màu son, vẻ chán nản chẳng thèm che giấu, rặt mùi mầm mống nguy hại cho xã hội.
Vương Tiêu Đồ ném luôn cây đuốc trong tay qua.
Đùng một tiếng, cây đuốc rơi xuống đống gỗ dưới chân Vương Tuấn Khải, bùng lên ngọn lửa đỏ hừng hực. Vương Tuấn Khải trợn mắt, nhích qua một bên, chẳng nói chẳng rằng học y hệt cá tính mất nết của anh hắn, thổi gió thêm lửa làm cho ngọn lửa hừng hực dữ dội, bốc cao ba thước.
Đốt cháy cả một mảng tường Vương gia.
"Đã mấy năm không về, người vẫn là cái kiểu thịt cá không ăn chỉ thích ăn đòn."
Vương Tiểu Đồ cũng chẳng lạ gì thằng em này, trèo xuống ngựa đi tới trước mặt hắn. Sau một hồi đánh giá nhận thức, xác định đứa này chỉ to xác hơn thôi, mặt mũi rõ ràng hơn thôi, còn đâu cái vẻ coi thường thế gian đã thành thương hiệu kia vẫn cứ lù lù trên mặt, làm cho Vương Tiểu Đồ hài lòng không thôi. Rất tốt, xã hội đương thời không có đồng hóa em mình, đáng được mười điểm.
Sai người làm dọn dẹp bức tường, Vương Tiểu Đồ vui vẻ kéo Vương Tuấn Khải vào trong, đi được nửa đường bỗng khựng lại, càng cao hứng phất tay với người phía sau: "A, đúng, Tuấn Khải, kia là Tam công tử của gia đình chúng ta! Tới, anh giới thiệu cho chú!"
Nhân vật cấp bậc truyền thuyết vừa xuất hiện, hiệu ứng chấn động có thể nói là lan xa vạn dặm.
Ngay cả Vương Tuấn Khải cũng ngây người trong chốc lát, sau đó hơi nhíu nhíu mày, coi như là lễ phép mà chào hỏi với Tam công tử. Vị kia ôn hòa gật đầu, song sự đạm mạc xa cách tỏ rõ thái độ, nhìn qua như tiên nhân thế ngoại, không màng khói lửa nhân gian.
Phía sau lưng Tam công tử thật sự còn mang theo một con huyết thụ yêu. Có lẽ không thích ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm nó, Tam công tử chủ động nghiêng người ngăn trở tầm mắt hắn, huyết thụ yêu nhỏ bằng một đứa bé lui ra sau tấm lưng Tam công tử.
Vương Tiêu Đồ thấy một màn này, rửa cổ họng chuẩn bị giải thích cho em trai hiểu.
Tiếp theo là Tô Nguyệt Tần chậm rãi đi tới.
"Vài năm không gặp, Tiểu Tuấn Khải đúng là cao lên không ít."
Vương Tuấn Khải nhướng mày, cười cười đáp: "Người cũng có lúc thay đổi chứ, chị dâu."
Tô Nguyệt Tần cười khẽ, dù đã hơn bốn mươi nhưng phong tư trác tuyệt, ôn nhu uyển chuyển của người phụ nữ này vẫn còn y nguyên như thuở ban đầu, chẳng qua Tô Nguyệt Tần bây giờ gầy hơn trước kia rất nhiều, người cũng mang vẻ suy yếu bệnh tật lâu ngày.
Đa số các tiểu bối trong nhà đều không biết Vương Tuấn Khải là ai, dù sao hắn đi quá lâu, lâu đến độ có người nghĩ hắn chỉ là nhân vật hư cấu, lâu đến độ một Tam công tử xuất thân thần bí cũng quen thuộc hơn với họ, nhưng xem gia chủ hào hứng như vậy, mọi người cũng chỉ âm thầm đánh giá rồi thôi.
Trước mắt, đại sự quan trọng hơn.
Cơm nước nghỉ ngơi xong, Vương Tiểu Đồ gọi riêng Vương Tuấn Khải vào phòng, bắt đầu hỏi những câu hỏi hết sức khuôn mẫu.
"Chú định đợi bao giờ mới có gia đình? Anh chờ lâu quá rồi đó, chẳng lẽ chú muốn đám cưới cùng một lượt với thằng Anh Kiệt? Nhắc tới oắt con đó, nhất định là xổng ra khỏi hang diện bích rồi, chẳng có cái quy củ gì cả, đúng là giống hệt chú..."
"Anh, Anh Kiệt là con của anh." Vương Tuấn Khải im lặng liếc anh mình, hoàn toàn không hề kính trên nhường dưới: "Em nói rồi, giữa em và chị dâu không hề có gì cả, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm, anh buông không được em cũng bó tay, nhưng đừng lôi Anh Kiệt vào đây."
"Anh không phải nói chuyện đó..."
"Anh nói chính là chuyện đó." Hắn hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt tuấn tú chìm trong góc khuất ánh đèn, cố tình nghiêm túc lại cũng có vài phần khó gần – đây là hắn tập bao nhiêu ngày mới được: "Anh biết rõ, em vốn không phải người thế giới này, cần gì tìm đau vào người, cần gì kiếm thứ để lưu luyến?"
"Chú lại bắt đầu nói ngông rồi." Vương Tiêu Đồ tặc lưỡi: "Được rồi, anh gọi chú về đây không phải để tào lao ba cái chuyện ngoài lề. Chúng ta hãy nói về chuyện xảy ra trên núi đi."
Vương Tiêu Đồ là gia chủ nhưng cũng không bận trăm công nghìn việc, cứ việc hắn vẫn hay ra ngoài cặp kè cùng mấy cô bồ nhí hờ để giải khuây trong lòng (hắn giải thích rằng cái thai trong bụng cô gái mà Vương Anh Kiệt bắt gặp trong bệnh viện là của bạn hắn), đủ thấy chức vị tộc trưởng của Vương Tiêu Đồ không phải vua cha hoàng đế lúc nào cũng vùi đầu vào tấu chương. Nhưng từ khi Tam công tử trở về đến nay, không ít việc kỳ quái diễn ra, đó là không tính vụ án âm thai của Hồ gia.
"Người đó đột nhiên xuất hiện. Như là bước ra từ hư không." Vương Tiêu Đồ nghiền ngẫm, nhớ lại cái khoảnh khắc mà hắn nhìn thấy Tam công tử đi vào từ cổng chính Vương gia mà không gặp bất kỳ trở ngại nào từ trận pháp: "Thâm sâu khó dò, năng lực chính tà bất phân, khá là giống chú."
"...Đừng có ai anh cũng bảo là giống em."
"Thật! Từ việc hắn mang huyết thụ yêu theo là biết! Chẳng qua, con huyết thụ yêu đó không có gây ra cơ sự gì, ngược lại an phận đến khó tin. Nó vẫn luôn ở bên cạnh Tam công tử, một tấc không rời, anh nghi ngờ nó là một phần của người đó, tựa như kí sinh vậy."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Không thể, huyết thụ yêu phụ thân lên ai, người đó không sống nổi một ngày."
"Cho nên anh mới nói Tam công tử kia khác thường. Từ lúc trở về nhà cho đến nay, người đó rất nhanh chiếm được sự đồng tình của mọi người, dù là mang theo một yêu tinh nguy hiểm cũng không làm cho người ta sợ hãi. Anh đã tra qua rồi, còn phái người theo dõi, không có vấn đề gì."
Không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất.
"Anh thử chiêu hồn chưa?"
Vương Tiêu Đồ nhìn thằng em mình bằng ánh mắt xem thường: "Vụ việc Tam công tử rơi xuống nước xảy ra lâu lắm, khi đó ông nội chúng ta chiêu còn không được, nếu tính đến bây giờ, Tam công tử mà chuyển kiếp thì cũng cỡ chú đó..."
Vương Tiêu Đồ chỉ tùy tiện nói nói, nói xong hắn cũng ngỡ ngàng.
Người chết chuyển sinh đều không còn giữ được ký ức kiếp trước, nhưng nếu Tam công tử là một trường hợp ngoại lệ thì sao?
Bọn họ lại không thể tra sổ sinh tử.
Tam công tử trở về, chỉ giải thích sau khi mình rơi xuống nước bị nước cuốn đi, cái gì cũng không nhớ, rất may được người ta cứu được, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện. Sau lại duyên kiếp đến, Tam công tử gặp được người nhìn ra căn cốt và thân phận chính mình, dạy dỗ học tập, đưa về Vương gia.
Nghe qua không có sơ hở gì.
Vương Tiêu Đồ cũng đã thử qua nhiều biện pháp, rốt cuộc xác định đúng như lời y nói mới thôi, ngoài mặt tỏ vẻ tín nhiệm ân cần, trong lòng cũng vì thấp thỏm quá mới triệu hồi Vương Tuấn Khải về đây, mong hắn có thể nhìn ra được môn pháp.
Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Tạm thời em không cảm thấy y có gì kỳ quái..."
Chỉ là, gương mặt của y, giống Vương Nguyên đến tám phần.
Vì vậy lần đầu tiên hắn thấy Tam công tử, từng hoài nghi đối phương cố ý chế tạo vẻ mặt này đến Vương gia. Nhưng Vương Nguyên vừa mới được cứu ra từ tay Hồ gia, Tam công tử nếu chỉnh mặt thành như vậy đã bị Hồ gia hoài nghi từ lâu. Nếu là hàng tự nhiên, vì sao lại giống nhau đến mức đó?
Hắn không điên mà cho rằng hai người có huyết thống thân cận.
Cùng lúc đó, Vương Nguyên ở phụ cận đang ngồi trong phòng nói chuyện cùng với nhóc hồ ly, đột nhiên co rúm người đau đớn ôm hai mắt mình.
Hết Chương 27
Vương Tuấn Khải đoán chừng tám chín phần mười là do cậu ta không muốn bứt dây động rừng, để tránh cho người trong tộc nghi ngờ, Hồ Thập Ly chọn cách ngoan ngoãn ở lại tộc.
Hoặc là, chính bản thân cậu ta làm việc không tròn vẹn, đã bị ai đó bắt gặp.
Vương Tuấn Khải quyết định không nói cho Vương Nguyên biết tin này, Hồ Thập Ly cùng bọn họ là bèo nước gặp nhau, cậu ta chủ động hợp tác là chuyện quá tốt, không hợp tác cũng không vấn đề. Chẳng qua hắn cũng không phải người vô ơn, lần này coi như hắn thiếu Hồ Thập Ly một cái nhân tình, ngày sau hoạn nạn có thể giúp đỡ cậu ta chưa biết chừng.
Lại cúi đầu nhìn đứa bé gầy đến độ gió thổi là bay kia, Vương Tuấn Khải chậc chậc tấm tắc. Chẳng biết thượng thiên thấy hắn làm chuyện nghĩa hiệp mà chiều lòng phàm nhân hay là số hắn mèo mù vớ phải cá rán – đứa bé này vừa nhìn đã thấy là có mùi "Hồ Tiểu Muội". Vương Tuấn Khải đánh giá đứa bé, thằng nhóc kia cũng đang dè chừng hắn, chẳng qua nó nhỏ yếu, chuyện Thập đại ca giao cho nó nó còn chưa làm xong, đi không được mà ở lại chẳng lành, nó chỉ đành kiễng cái chân nhỏ lén lút nhìn ra sau lưng Vương Tuấn Khải. Lúc thằng bé thấy Vương Nguyên, hai mắt sáng rỡ lên.
Vương Tuấn Khải chặn nó lại ngay lặp tức: "Tìm ai đây?"
"Tìm Vương Tuấn Khải." Đứa bé nuốt nước bọt, cẩn thận đề phòng: "Vương Tuấn Khải có nhà không?"
"Có thì có. Nhóc tìm Vương Tuấn Khải làm gì?" Hắn tinh ý đưa mắt nhìn cái đuôi xù phía sau mông thằng bé, vừa rối vừa dinh dính mùi dầu hắc. Vương Tuấn Khải nhíu mày, quần áo đứa bé này mặc rõ ràng là hàng đại trà, cứng như vải bố chuyên dùng lau khô lông ngựa, trên người nó đầy những vết đen đen cũ cũ, rõ là bị dây vào rồi lại giặt không ra... Vương Tuấn Khải nắm cổ áo nó xoay một vòng, thằng bé ngỡ ngàng quên cả vùng vẫy, mà hắn cơ bản đã xác định được nó đang sống cùng với ai: "Nhóc sống ở chỗ Chu thợ rèn?"
Chu thợ rèn là ai, cả Hoan thôn người nào cũng biết.
Tính tình quái gở, hành nghề rèn móng ngựa và dụng cụ bằng sắt, sống lầm lì trong bóng tối, ít khi ra ngoài, mỗi năm chỉ ló mặt vào lúc lễ năm mới diễn ra. Khó mà tin được thằng nhóc hồ ly này lại sống với Chu thợ rèn, bởi vì trong cảm nhận của Vương Tuấn Khải, tên đó quả thật là một dị nhân sống điển hình – dĩ nhiên, là "dị" trong "dị hợm", vô cùng bài xích những loài động vật không chung đẳng cấp với bản thân hắn.
Thêm một cái nữa, Chu Dịch là một kẻ tiêu chuẩn kép thích bao che khuyết điểm.
Thằng bé cũng vì vin vào điểm này mà cả gan tiếp nhận lời giao phó của Hồ Thập Ly, cứ việc quan hệ cá nhân của nó với Thập đại ca rất tốt nhưng nó không có dũng khí đi tìm người Vương tộc nói chuyện. Đặc biệt là Vương Tuấn Khải - từ bé đã bị cả làng đồn là ông kẹ chuyên nghiệp, chẳng những mặt bự râu dài, lại còn có pháp thuật cao thâm đáng sợ. Đụng phải hắn buổi sáng, buổi chiều hắn sẽ lột da ngươi đem đi nhúng giấm; trêu chọc hắn ban ngày, đêm hắn sẽ thả quỷ hồn đến dọa ngươi nhịn tiểu cả đêm – trong thế giới nhỏ bé hạn hẹp của thằng bé này, kẻ như vậy chính là khủng long bạo chúa to lớn khủng bố, vừa hung tợn vừa tàn bạo, lỡ không may gặp phải chỉ có nước đầu thai sớm.
Vương Tuấn Khải đối với những lời đồn tổn hại đến sự phát triển của mầm non tổ quốc này trước giờ chưa hề quan tâm, nhưng một thằng bé hồ ly lại sống với nhân loại, lại sợ một nhân loại khác – hắn không biết nói gì hơn là lôi cổ thằng bé vào nhà.
Nhóc hồ ly sợ đến mức quắn cả đuôi lên, vội vàng nhảy phốc ra phía sau lưng Vương Nguyên. Dù rằng người này sống chung với ông chú mặt đen kia nhưng trên thân lại có khí tràng rất mềm mại, đối với đứa nhỏ chưa từng hưởng thụ qua tình mẫu tử như nó càng là hiệu quả cấp bậc sử thi. Vương Nguyên thuận tay chụp được nó, theo bản năng mỉm cười hỏi: "Đây là...?"
"Đứa bé duy nhất trong làng." Vương Tuấn Khải không ngại nói thẳng: "Bởi vì tai ách nghiệp lực, chỉ còn nó sống sót."
Hắn an bài sắp xép cho nhóc hồ ly ở căn phòng phía sau khu viện của hắn, chẳng qua thằng bé này cứ một mực nắm quần Vương Nguyên, thiếu chút nữa kéo quần xuống đùi cậu, một lòng khăng khăng muốn sống cùng Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải không miễn cưỡng, Vương Nguyên càng không phản đối, nhóc hồ ly liền hào hứng trụ lại.
Vừa hay, Vương Tiêu Đồ mang theo người ngựa quy mô rậm rạp quay về Vương gia.
Vương Tiêu Đồ phong trần mệt mỏi phân phó người đưa vợ và gia quyến về đến cửa, đã thấy thằng em trai trời đánh đứng dặt dẹo bên cây cột màu son, vẻ chán nản chẳng thèm che giấu, rặt mùi mầm mống nguy hại cho xã hội.
Vương Tiêu Đồ ném luôn cây đuốc trong tay qua.
Đùng một tiếng, cây đuốc rơi xuống đống gỗ dưới chân Vương Tuấn Khải, bùng lên ngọn lửa đỏ hừng hực. Vương Tuấn Khải trợn mắt, nhích qua một bên, chẳng nói chẳng rằng học y hệt cá tính mất nết của anh hắn, thổi gió thêm lửa làm cho ngọn lửa hừng hực dữ dội, bốc cao ba thước.
Đốt cháy cả một mảng tường Vương gia.
"Đã mấy năm không về, người vẫn là cái kiểu thịt cá không ăn chỉ thích ăn đòn."
Vương Tiểu Đồ cũng chẳng lạ gì thằng em này, trèo xuống ngựa đi tới trước mặt hắn. Sau một hồi đánh giá nhận thức, xác định đứa này chỉ to xác hơn thôi, mặt mũi rõ ràng hơn thôi, còn đâu cái vẻ coi thường thế gian đã thành thương hiệu kia vẫn cứ lù lù trên mặt, làm cho Vương Tiểu Đồ hài lòng không thôi. Rất tốt, xã hội đương thời không có đồng hóa em mình, đáng được mười điểm.
Sai người làm dọn dẹp bức tường, Vương Tiểu Đồ vui vẻ kéo Vương Tuấn Khải vào trong, đi được nửa đường bỗng khựng lại, càng cao hứng phất tay với người phía sau: "A, đúng, Tuấn Khải, kia là Tam công tử của gia đình chúng ta! Tới, anh giới thiệu cho chú!"
Nhân vật cấp bậc truyền thuyết vừa xuất hiện, hiệu ứng chấn động có thể nói là lan xa vạn dặm.
Ngay cả Vương Tuấn Khải cũng ngây người trong chốc lát, sau đó hơi nhíu nhíu mày, coi như là lễ phép mà chào hỏi với Tam công tử. Vị kia ôn hòa gật đầu, song sự đạm mạc xa cách tỏ rõ thái độ, nhìn qua như tiên nhân thế ngoại, không màng khói lửa nhân gian.
Phía sau lưng Tam công tử thật sự còn mang theo một con huyết thụ yêu. Có lẽ không thích ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm nó, Tam công tử chủ động nghiêng người ngăn trở tầm mắt hắn, huyết thụ yêu nhỏ bằng một đứa bé lui ra sau tấm lưng Tam công tử.
Vương Tiêu Đồ thấy một màn này, rửa cổ họng chuẩn bị giải thích cho em trai hiểu.
Tiếp theo là Tô Nguyệt Tần chậm rãi đi tới.
"Vài năm không gặp, Tiểu Tuấn Khải đúng là cao lên không ít."
Vương Tuấn Khải nhướng mày, cười cười đáp: "Người cũng có lúc thay đổi chứ, chị dâu."
Tô Nguyệt Tần cười khẽ, dù đã hơn bốn mươi nhưng phong tư trác tuyệt, ôn nhu uyển chuyển của người phụ nữ này vẫn còn y nguyên như thuở ban đầu, chẳng qua Tô Nguyệt Tần bây giờ gầy hơn trước kia rất nhiều, người cũng mang vẻ suy yếu bệnh tật lâu ngày.
Đa số các tiểu bối trong nhà đều không biết Vương Tuấn Khải là ai, dù sao hắn đi quá lâu, lâu đến độ có người nghĩ hắn chỉ là nhân vật hư cấu, lâu đến độ một Tam công tử xuất thân thần bí cũng quen thuộc hơn với họ, nhưng xem gia chủ hào hứng như vậy, mọi người cũng chỉ âm thầm đánh giá rồi thôi.
Trước mắt, đại sự quan trọng hơn.
Cơm nước nghỉ ngơi xong, Vương Tiểu Đồ gọi riêng Vương Tuấn Khải vào phòng, bắt đầu hỏi những câu hỏi hết sức khuôn mẫu.
"Chú định đợi bao giờ mới có gia đình? Anh chờ lâu quá rồi đó, chẳng lẽ chú muốn đám cưới cùng một lượt với thằng Anh Kiệt? Nhắc tới oắt con đó, nhất định là xổng ra khỏi hang diện bích rồi, chẳng có cái quy củ gì cả, đúng là giống hệt chú..."
"Anh, Anh Kiệt là con của anh." Vương Tuấn Khải im lặng liếc anh mình, hoàn toàn không hề kính trên nhường dưới: "Em nói rồi, giữa em và chị dâu không hề có gì cả, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm, anh buông không được em cũng bó tay, nhưng đừng lôi Anh Kiệt vào đây."
"Anh không phải nói chuyện đó..."
"Anh nói chính là chuyện đó." Hắn hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt tuấn tú chìm trong góc khuất ánh đèn, cố tình nghiêm túc lại cũng có vài phần khó gần – đây là hắn tập bao nhiêu ngày mới được: "Anh biết rõ, em vốn không phải người thế giới này, cần gì tìm đau vào người, cần gì kiếm thứ để lưu luyến?"
"Chú lại bắt đầu nói ngông rồi." Vương Tiêu Đồ tặc lưỡi: "Được rồi, anh gọi chú về đây không phải để tào lao ba cái chuyện ngoài lề. Chúng ta hãy nói về chuyện xảy ra trên núi đi."
Vương Tiêu Đồ là gia chủ nhưng cũng không bận trăm công nghìn việc, cứ việc hắn vẫn hay ra ngoài cặp kè cùng mấy cô bồ nhí hờ để giải khuây trong lòng (hắn giải thích rằng cái thai trong bụng cô gái mà Vương Anh Kiệt bắt gặp trong bệnh viện là của bạn hắn), đủ thấy chức vị tộc trưởng của Vương Tiêu Đồ không phải vua cha hoàng đế lúc nào cũng vùi đầu vào tấu chương. Nhưng từ khi Tam công tử trở về đến nay, không ít việc kỳ quái diễn ra, đó là không tính vụ án âm thai của Hồ gia.
"Người đó đột nhiên xuất hiện. Như là bước ra từ hư không." Vương Tiêu Đồ nghiền ngẫm, nhớ lại cái khoảnh khắc mà hắn nhìn thấy Tam công tử đi vào từ cổng chính Vương gia mà không gặp bất kỳ trở ngại nào từ trận pháp: "Thâm sâu khó dò, năng lực chính tà bất phân, khá là giống chú."
"...Đừng có ai anh cũng bảo là giống em."
"Thật! Từ việc hắn mang huyết thụ yêu theo là biết! Chẳng qua, con huyết thụ yêu đó không có gây ra cơ sự gì, ngược lại an phận đến khó tin. Nó vẫn luôn ở bên cạnh Tam công tử, một tấc không rời, anh nghi ngờ nó là một phần của người đó, tựa như kí sinh vậy."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Không thể, huyết thụ yêu phụ thân lên ai, người đó không sống nổi một ngày."
"Cho nên anh mới nói Tam công tử kia khác thường. Từ lúc trở về nhà cho đến nay, người đó rất nhanh chiếm được sự đồng tình của mọi người, dù là mang theo một yêu tinh nguy hiểm cũng không làm cho người ta sợ hãi. Anh đã tra qua rồi, còn phái người theo dõi, không có vấn đề gì."
Không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất.
"Anh thử chiêu hồn chưa?"
Vương Tiêu Đồ nhìn thằng em mình bằng ánh mắt xem thường: "Vụ việc Tam công tử rơi xuống nước xảy ra lâu lắm, khi đó ông nội chúng ta chiêu còn không được, nếu tính đến bây giờ, Tam công tử mà chuyển kiếp thì cũng cỡ chú đó..."
Vương Tiêu Đồ chỉ tùy tiện nói nói, nói xong hắn cũng ngỡ ngàng.
Người chết chuyển sinh đều không còn giữ được ký ức kiếp trước, nhưng nếu Tam công tử là một trường hợp ngoại lệ thì sao?
Bọn họ lại không thể tra sổ sinh tử.
Tam công tử trở về, chỉ giải thích sau khi mình rơi xuống nước bị nước cuốn đi, cái gì cũng không nhớ, rất may được người ta cứu được, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện. Sau lại duyên kiếp đến, Tam công tử gặp được người nhìn ra căn cốt và thân phận chính mình, dạy dỗ học tập, đưa về Vương gia.
Nghe qua không có sơ hở gì.
Vương Tiêu Đồ cũng đã thử qua nhiều biện pháp, rốt cuộc xác định đúng như lời y nói mới thôi, ngoài mặt tỏ vẻ tín nhiệm ân cần, trong lòng cũng vì thấp thỏm quá mới triệu hồi Vương Tuấn Khải về đây, mong hắn có thể nhìn ra được môn pháp.
Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Tạm thời em không cảm thấy y có gì kỳ quái..."
Chỉ là, gương mặt của y, giống Vương Nguyên đến tám phần.
Vì vậy lần đầu tiên hắn thấy Tam công tử, từng hoài nghi đối phương cố ý chế tạo vẻ mặt này đến Vương gia. Nhưng Vương Nguyên vừa mới được cứu ra từ tay Hồ gia, Tam công tử nếu chỉnh mặt thành như vậy đã bị Hồ gia hoài nghi từ lâu. Nếu là hàng tự nhiên, vì sao lại giống nhau đến mức đó?
Hắn không điên mà cho rằng hai người có huyết thống thân cận.
Cùng lúc đó, Vương Nguyên ở phụ cận đang ngồi trong phòng nói chuyện cùng với nhóc hồ ly, đột nhiên co rúm người đau đớn ôm hai mắt mình.
Hết Chương 27
Bình luận truyện